Ma Cao vô cùng hưng phấn. Tất cả đều phát triển theo suy nghĩ trong lòng hắn. Tiêu Lãng quả nhiên không khiến hắn thất vọng. Tính cách của Tiêu Lãng quả nhiên không nhịn được, làm lớn chuyện. Quan trọng nhất là... Mê Thần Cung im lặng!
Hắn không biết Mê Thần Cung không nhận được tin tức, hay bởi vì hai bên đều là người bọn họ muốn bảo vệ, cho nên lựa chọn giúp đỡ hai bên. Ngược lại Mê Thần Cung yên lặng, khiến khả năng Tiêu Lãng bị giết chết vô cùng lớn.
Hắn biết rõ Tiêu Lãng có năng lực bay vượt qua hư không, nhưng Bắc Minh lớn như vậy, Tiêu Lãng không quen người không quen đất, có thể chạy trốn tới nơi nào? Bắc Minh có hơn hai mươi Thiên Đế. Hơn nữa trong đó mấy Thiên Đế đều cảm ngộ thiên đạo gió lốc.
Lực công kích của thiên đạo gió lốc này cũng không cường đại, nhưng có một năng lực thần kỳ, có thể giam cầm kẻ địch.
Thiên đạo gió lốc của Thiên Đế vô cùng khủng khiếp, có thể kèm theo công kích linh hồn bất kỳ lúc nào. Chỉ cần Tiêu Lãng bị Thiên Đế cảm ngộ thiên đạo gió lốc chú ý, cho dù hắn có Vô Tình Kiếm và bay vượt qua hư không, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết!
Tất cả chuyện đã được thu xếp vào đúng chỗ, kết cục cuối cùng chỉ có thể xem ý trời. Ma Cao không tiếp tục để ý nữa. Thậm chí hắn không cố ý hỏi thăm tiến triển sự việc thế nào. Cả ngày hắn ôm hai mỹ nhân chơi đến quên cả trời đất.
Tiêu Lãng rất đau khổ!
Hắn có bay vượt qua hư không không tồi, nhưng hắn lại không quen thuộc với địa đồ Bắc Minh. Hơn nữa thần thông bay vượt qua hư không lại không được chính xcas. Hắn không có cách nào xác định được là đã tới gần núi Khuynh Thành hay chưa. Mỗi lần hắn nhất định phải tìm kiếm thành trì gần đó xác định đã đến vực diện nào, mới có thể quyết định bước kế tiếp sẽ bay vượt qua hư không theo hướng nào.
Kết quả hắn lần lượt bị phát hiện, lần lượt bị vô số cường giả truy sát. Có hai lần hắn thậm chí thiếu chút nữa bị cường giả Thiên Đế tấn công...
Hắn không muốn tiếp tục khai chiến. Hắn cũng biết bây giờ mình là kẻ thù chung của Bắc Minh, là chuột chạy qua đường, người người gọi nhau đánh. Trong lòng hắn rất uất ức, hận không thể giết chết toàn bộ đám người đuổi giết hắn.
Nhưng hắn không dám. Bởi vì hắn không muốn lại sử dụng Vô Tình Kiếm. Bây giờ chỉ muốn bay vượt qua hư không trực tiếp đi tới núi Khuynh Thành. Đến núi Khuynh Thành, người Bắc Minh không thể nào lại tiếp tục đuổi giết hắn nữa chứ? Cho dù truy sát, người của Mê Thần Cung chung quy sẽ không ngồi xem không quản chứ?
Đối với Mê Thần Cung, trong lòng hắn cảm thấy rất ngạc nhiên!
Chuyện huyên náo lớn như vậy, hắn bay vượt qua hư không tám, chín lần, nhiều lần đều bị truy sát. Có thể thấy được tất cả vực diện Bắc Minh đều đang đuổi giết hắn. Người của Mê Thần Cung sao có khả năng không biết được?
Nếu biết, vì sao bọn họ không truyền lệnh ra, bảo người Bắc Minh ngừng truy sát hắn? Lẽ nào bởi vì người Bắc Minh là con dân bọn họ bảo vệ, nên bọn họ không quan tâm tới hắn nữa?
Điều này không khoa học!
Hắn bị giết, Mê Thần Cung khác nào nuốt lời, mặt mũi của bọn họ để vào đâu? Thế lực cường đại như vậy, một khi mất đi uy tín, sau này người trong thiên hạ làm sao có thể tin tưởng bọn họ được nữa?
Quá nhiều vấn đề nghĩ không ra, Tiêu Lãng cũng không nghĩ nữa. Hắn chỉ có thể một đường bay vượt qua hư không về phía bắc.
Còn có một vấn đề nữa khiến hắn rất đau đầu!
Không gian Bắc Minh thực sự không ổn định. Trong không gian hư vô có rất nhiều vết nứt không gian, lại càng không ổn định. Rất nhiều lần hắn vừa phá tan không gian hư vô, không gian hư vô kia lại sụp đổ, khiến hắn sợ gần chết!
Cho nên mỗi lần hắn không dám bay vượt qua hư không quá xa. Bởi vì qua càng xa càng nguy hiểm. Hắn chỉ có thể giống như chó nhà có tang không ngừng chạy trốn, không ngừng cầu khẩn.
Lại một lần nữa xé rách không gian đi ra, Tiêu Lãng xuất hiện ở một nơi hoang dã. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh. Sau khi xác định không có ai, hắn lập tức rời khỏi nơi ẩn nấp đi xuống. Thảo Đằng tra xét xung quanh.
Xung quanh không có võ giả, chỉ có không ít hung thú. Hắn không có tâm tình giết chết hung thú, một đường saiThảo Đằng ở dưới mặt đất tra xét, chọn lựa phương hướng, tiềm hành mà đi.
Rất nhanh hắn liền tìm được một tiểu thành. Khi hắn nhìn thấy vòng bảo hộ bên ngoài thành trì mở ra, sắc mặt nhất thời giống như trái khổ qua! Hắn không biết thành trì này thuộc về vực diện nào. Nếu muốn xác định tọa độ, như vậy nhất định phải sai Thảo Đằng lẻn vào bên dưới thành, nghe trộm người khác nói chuyện, hoặc là sống bắt một người tìm hiểu tin tức. Trước kia hắn đã nhiều lần dùng Thảo Đằng trực tiếp bắt một người lại hỏi dò. Nhưng giờ phút này vòng bảo hộ thành trì mở ra, hắn đi đâu bắt người đây?
Không có cách nào!
Hắn chỉ có thể tra xét ở xung quanh thành trì, hi vọng gặp người qua đường hỏi dò một chút tin tức.
Sau nửa canh giờ, hắn tìm được một đội buôn ở phía bắc thành. Thảo Đằng lặng lẽ quấn lấy một người, dùng tốc độ nhanh nhất kéo vào trong lòng đất. Bản thân cũng phóng vào lòng đất chuẩn bị tra hỏi một phen.
Ầm!
Võ giả bị kéo vào lòng đất lập tức lấy ra một khối ngọc phù bóp nát. Tiêu Lãng nhất thời nở nụ cười khổ. Cũng không cần tra hỏi võ giả này, thân thể bắn mạnh vọt ra khỏi mặt đất tiến vào trong không trung. Hắn liếc mắt nhìn tiểu thành phía xa. Quả nhiên vòng bảo hộ thành trì đã đóng lại. Mấy ngàn võ giả từ trong thành trì bắn mạnh ra.
- Tiêu Lãng, là Tiêu Lãng. Bắt lấy tên rác rưởi Thiên Châu này!
- Giết tên rác rưởi Thiên Châu này!
- Giết!
Vô số công kích huyền lực hồn lực phóng đến. Tiêu Lãng khe khẽ thở dài, xé rách không gian bay vượt qua hư không lao về phía bắc.
Cũng không lâu lắm, Tiêu Lãng lại xuất hiện ở một nơi hoang vắng khác. Hắn cũng không biết đã di chuyển được bao xa? Hắn cũng không rõ mình đi có đúng hướng không? Chỉ có thể lại tìm người hỏi thăm.
Nhưng kết quả hắn vừa bắt được một người, người kia lại lập tức bóp nát ngọc phù đặc biệt. Trong thành trì gần đó lại có một đám người phóng ra. Thậm chí trong đó còn có không ít võ giả Chúng Sinh ngũ, lục trọng. Dường như giờ phút này Tiêu Lãng đã trở thành quả hồng nhũn, người người đều có thể nắn!
Tiêu Lãng lại thở dài rời đi, nhưng trong lòng càng ngày càng phẫn nộ. Bởi vì giết chết quá nhiều người, trong đầu nảy sinh lệ khí khiến hắn cáu kỉnh bất an. Trong mắt hắn lóe lên hồng quang lóe.
Hắn lại bay vượt qua hư không xuất hiện ở bên ngoài một thành trì, lại bị một đám võ giả Chư Vương, Chúng Sinh truy sát. Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa. Hắn tóm lấy một võ giả, một tay nắm cổ của hắn, không nhìn mấy ngàn võ giả đang tử trong tiểu thành lao ra, toàn thân điên cuồng phát ra sát khí, tập trung vào tên võ giả trong tay bắt đầu rống lên:
- Nói cho ta biết, nơi này là vực diện gì. Bằng không, chết!
Người con dân Bắc Minh kia cũng kiên cường, tuy rằng thân thể bị sát khí của Tiêu Lãng tập trung vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn rất kiên cường nói:
- Hừ, con dân Bắc Minh xưa nay không sợ chết. Ngươi có giỏi cứ giết ta đi! Thiên đế Nô Lý sẽ báo thù cho ta!
- Thiên Đế Nô Lý? Vực diện Nô Nô. Ừm... cách núi Khuynh Thành cũng không xa!
Tiêu Lãng cũng không tức giận trái lại nở nụ cười, cố gắng áp chế sát ý trong lòng, ném tên võ giả trong tay bay thẳng về phía xa, đồng thời quay về phía mấy ngàn võ giả đang lao tới, giận dữ hét:
- Nói cho Thiên Đế các ngươi biết, đừng đến gây chuyện với ta! Tiêu Lãng ta không có ý định đối địch với Bắc Minh! Ta chỉ đi ngang qua nơi này. Nếu ép ta nóng nảy, ta... đồ Bắc Minh các ngươi!
- Hừ, đồ Bắc Minh? Chỉ dựa vào ngươi sao?
Một giọng nói hư vô mờ mịt vang lên ở trong không trung. Giọng nói này vừa vang lên, giữa không trung đột ngột xuất hiện một bàn tay lớn! Bàn tay lớn nhanh chóng xoay tròn ở trong không trung. Không khí xung quanh nhanh chóng tập trung ở dưới lòng bàn tay, hình thành một lốc xoáy siêu cường, bao phủ Tiêu Lãng vào bên trong.
Lốc xoáy này còn cường đại gấp mấy lần so với cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong lần trước. Kình phong bên trong khiến thân thể Tiêu Lãng lập tức nhanh chóng xoay tròn theo, trời đất quay cuồng. Tiêu Lãng căn bản không tìm được phương hướng.
Công kích thiên đạo gió lốc, còn là cường giả Thiên Đế!
Tiêu Lãng bị doạ đến hồn phi phách tán! Gió lốc có thể có công kích linh hồn, đây là thiên đạo gió lốc của cường giả Thiên Đế. Một khi linh hồn của hắn bị công kích, linh hồn hỗn loạn hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn không biết Mê Thần Cung không nhận được tin tức, hay bởi vì hai bên đều là người bọn họ muốn bảo vệ, cho nên lựa chọn giúp đỡ hai bên. Ngược lại Mê Thần Cung yên lặng, khiến khả năng Tiêu Lãng bị giết chết vô cùng lớn.
Hắn biết rõ Tiêu Lãng có năng lực bay vượt qua hư không, nhưng Bắc Minh lớn như vậy, Tiêu Lãng không quen người không quen đất, có thể chạy trốn tới nơi nào? Bắc Minh có hơn hai mươi Thiên Đế. Hơn nữa trong đó mấy Thiên Đế đều cảm ngộ thiên đạo gió lốc.
Lực công kích của thiên đạo gió lốc này cũng không cường đại, nhưng có một năng lực thần kỳ, có thể giam cầm kẻ địch.
Thiên đạo gió lốc của Thiên Đế vô cùng khủng khiếp, có thể kèm theo công kích linh hồn bất kỳ lúc nào. Chỉ cần Tiêu Lãng bị Thiên Đế cảm ngộ thiên đạo gió lốc chú ý, cho dù hắn có Vô Tình Kiếm và bay vượt qua hư không, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết!
Tất cả chuyện đã được thu xếp vào đúng chỗ, kết cục cuối cùng chỉ có thể xem ý trời. Ma Cao không tiếp tục để ý nữa. Thậm chí hắn không cố ý hỏi thăm tiến triển sự việc thế nào. Cả ngày hắn ôm hai mỹ nhân chơi đến quên cả trời đất.
Tiêu Lãng rất đau khổ!
Hắn có bay vượt qua hư không không tồi, nhưng hắn lại không quen thuộc với địa đồ Bắc Minh. Hơn nữa thần thông bay vượt qua hư không lại không được chính xcas. Hắn không có cách nào xác định được là đã tới gần núi Khuynh Thành hay chưa. Mỗi lần hắn nhất định phải tìm kiếm thành trì gần đó xác định đã đến vực diện nào, mới có thể quyết định bước kế tiếp sẽ bay vượt qua hư không theo hướng nào.
Kết quả hắn lần lượt bị phát hiện, lần lượt bị vô số cường giả truy sát. Có hai lần hắn thậm chí thiếu chút nữa bị cường giả Thiên Đế tấn công...
Hắn không muốn tiếp tục khai chiến. Hắn cũng biết bây giờ mình là kẻ thù chung của Bắc Minh, là chuột chạy qua đường, người người gọi nhau đánh. Trong lòng hắn rất uất ức, hận không thể giết chết toàn bộ đám người đuổi giết hắn.
Nhưng hắn không dám. Bởi vì hắn không muốn lại sử dụng Vô Tình Kiếm. Bây giờ chỉ muốn bay vượt qua hư không trực tiếp đi tới núi Khuynh Thành. Đến núi Khuynh Thành, người Bắc Minh không thể nào lại tiếp tục đuổi giết hắn nữa chứ? Cho dù truy sát, người của Mê Thần Cung chung quy sẽ không ngồi xem không quản chứ?
Đối với Mê Thần Cung, trong lòng hắn cảm thấy rất ngạc nhiên!
Chuyện huyên náo lớn như vậy, hắn bay vượt qua hư không tám, chín lần, nhiều lần đều bị truy sát. Có thể thấy được tất cả vực diện Bắc Minh đều đang đuổi giết hắn. Người của Mê Thần Cung sao có khả năng không biết được?
Nếu biết, vì sao bọn họ không truyền lệnh ra, bảo người Bắc Minh ngừng truy sát hắn? Lẽ nào bởi vì người Bắc Minh là con dân bọn họ bảo vệ, nên bọn họ không quan tâm tới hắn nữa?
Điều này không khoa học!
Hắn bị giết, Mê Thần Cung khác nào nuốt lời, mặt mũi của bọn họ để vào đâu? Thế lực cường đại như vậy, một khi mất đi uy tín, sau này người trong thiên hạ làm sao có thể tin tưởng bọn họ được nữa?
Quá nhiều vấn đề nghĩ không ra, Tiêu Lãng cũng không nghĩ nữa. Hắn chỉ có thể một đường bay vượt qua hư không về phía bắc.
Còn có một vấn đề nữa khiến hắn rất đau đầu!
Không gian Bắc Minh thực sự không ổn định. Trong không gian hư vô có rất nhiều vết nứt không gian, lại càng không ổn định. Rất nhiều lần hắn vừa phá tan không gian hư vô, không gian hư vô kia lại sụp đổ, khiến hắn sợ gần chết!
Cho nên mỗi lần hắn không dám bay vượt qua hư không quá xa. Bởi vì qua càng xa càng nguy hiểm. Hắn chỉ có thể giống như chó nhà có tang không ngừng chạy trốn, không ngừng cầu khẩn.
Lại một lần nữa xé rách không gian đi ra, Tiêu Lãng xuất hiện ở một nơi hoang dã. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh. Sau khi xác định không có ai, hắn lập tức rời khỏi nơi ẩn nấp đi xuống. Thảo Đằng tra xét xung quanh.
Xung quanh không có võ giả, chỉ có không ít hung thú. Hắn không có tâm tình giết chết hung thú, một đường saiThảo Đằng ở dưới mặt đất tra xét, chọn lựa phương hướng, tiềm hành mà đi.
Rất nhanh hắn liền tìm được một tiểu thành. Khi hắn nhìn thấy vòng bảo hộ bên ngoài thành trì mở ra, sắc mặt nhất thời giống như trái khổ qua! Hắn không biết thành trì này thuộc về vực diện nào. Nếu muốn xác định tọa độ, như vậy nhất định phải sai Thảo Đằng lẻn vào bên dưới thành, nghe trộm người khác nói chuyện, hoặc là sống bắt một người tìm hiểu tin tức. Trước kia hắn đã nhiều lần dùng Thảo Đằng trực tiếp bắt một người lại hỏi dò. Nhưng giờ phút này vòng bảo hộ thành trì mở ra, hắn đi đâu bắt người đây?
Không có cách nào!
Hắn chỉ có thể tra xét ở xung quanh thành trì, hi vọng gặp người qua đường hỏi dò một chút tin tức.
Sau nửa canh giờ, hắn tìm được một đội buôn ở phía bắc thành. Thảo Đằng lặng lẽ quấn lấy một người, dùng tốc độ nhanh nhất kéo vào trong lòng đất. Bản thân cũng phóng vào lòng đất chuẩn bị tra hỏi một phen.
Ầm!
Võ giả bị kéo vào lòng đất lập tức lấy ra một khối ngọc phù bóp nát. Tiêu Lãng nhất thời nở nụ cười khổ. Cũng không cần tra hỏi võ giả này, thân thể bắn mạnh vọt ra khỏi mặt đất tiến vào trong không trung. Hắn liếc mắt nhìn tiểu thành phía xa. Quả nhiên vòng bảo hộ thành trì đã đóng lại. Mấy ngàn võ giả từ trong thành trì bắn mạnh ra.
- Tiêu Lãng, là Tiêu Lãng. Bắt lấy tên rác rưởi Thiên Châu này!
- Giết tên rác rưởi Thiên Châu này!
- Giết!
Vô số công kích huyền lực hồn lực phóng đến. Tiêu Lãng khe khẽ thở dài, xé rách không gian bay vượt qua hư không lao về phía bắc.
Cũng không lâu lắm, Tiêu Lãng lại xuất hiện ở một nơi hoang vắng khác. Hắn cũng không biết đã di chuyển được bao xa? Hắn cũng không rõ mình đi có đúng hướng không? Chỉ có thể lại tìm người hỏi thăm.
Nhưng kết quả hắn vừa bắt được một người, người kia lại lập tức bóp nát ngọc phù đặc biệt. Trong thành trì gần đó lại có một đám người phóng ra. Thậm chí trong đó còn có không ít võ giả Chúng Sinh ngũ, lục trọng. Dường như giờ phút này Tiêu Lãng đã trở thành quả hồng nhũn, người người đều có thể nắn!
Tiêu Lãng lại thở dài rời đi, nhưng trong lòng càng ngày càng phẫn nộ. Bởi vì giết chết quá nhiều người, trong đầu nảy sinh lệ khí khiến hắn cáu kỉnh bất an. Trong mắt hắn lóe lên hồng quang lóe.
Hắn lại bay vượt qua hư không xuất hiện ở bên ngoài một thành trì, lại bị một đám võ giả Chư Vương, Chúng Sinh truy sát. Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa. Hắn tóm lấy một võ giả, một tay nắm cổ của hắn, không nhìn mấy ngàn võ giả đang tử trong tiểu thành lao ra, toàn thân điên cuồng phát ra sát khí, tập trung vào tên võ giả trong tay bắt đầu rống lên:
- Nói cho ta biết, nơi này là vực diện gì. Bằng không, chết!
Người con dân Bắc Minh kia cũng kiên cường, tuy rằng thân thể bị sát khí của Tiêu Lãng tập trung vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn rất kiên cường nói:
- Hừ, con dân Bắc Minh xưa nay không sợ chết. Ngươi có giỏi cứ giết ta đi! Thiên đế Nô Lý sẽ báo thù cho ta!
- Thiên Đế Nô Lý? Vực diện Nô Nô. Ừm... cách núi Khuynh Thành cũng không xa!
Tiêu Lãng cũng không tức giận trái lại nở nụ cười, cố gắng áp chế sát ý trong lòng, ném tên võ giả trong tay bay thẳng về phía xa, đồng thời quay về phía mấy ngàn võ giả đang lao tới, giận dữ hét:
- Nói cho Thiên Đế các ngươi biết, đừng đến gây chuyện với ta! Tiêu Lãng ta không có ý định đối địch với Bắc Minh! Ta chỉ đi ngang qua nơi này. Nếu ép ta nóng nảy, ta... đồ Bắc Minh các ngươi!
- Hừ, đồ Bắc Minh? Chỉ dựa vào ngươi sao?
Một giọng nói hư vô mờ mịt vang lên ở trong không trung. Giọng nói này vừa vang lên, giữa không trung đột ngột xuất hiện một bàn tay lớn! Bàn tay lớn nhanh chóng xoay tròn ở trong không trung. Không khí xung quanh nhanh chóng tập trung ở dưới lòng bàn tay, hình thành một lốc xoáy siêu cường, bao phủ Tiêu Lãng vào bên trong.
Lốc xoáy này còn cường đại gấp mấy lần so với cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong lần trước. Kình phong bên trong khiến thân thể Tiêu Lãng lập tức nhanh chóng xoay tròn theo, trời đất quay cuồng. Tiêu Lãng căn bản không tìm được phương hướng.
Công kích thiên đạo gió lốc, còn là cường giả Thiên Đế!
Tiêu Lãng bị doạ đến hồn phi phách tán! Gió lốc có thể có công kích linh hồn, đây là thiên đạo gió lốc của cường giả Thiên Đế. Một khi linh hồn của hắn bị công kích, linh hồn hỗn loạn hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
/1202
|