Thiên Đế này tất nhiên là Thiên đế Sơn Dã. Hắn nhận được tin tức do Ma Cao âm thầm truyền ra mới chạy tới biển Băng Tuyết trước. Hắn phái ra rất nhiều thủ hạ truy tìm khắp nơi. Đồng thời bản thân hắn cũng không yên lòng, đến biển Băng Tuyết lục soát xung quanh. Tốc độ của Tiêu Lãng cũng không nhanh, hơn nữa không phân biệt được phương hướng, hành động vẫn để lại dấu vết, cho nên rất nhanh đã bị hắn tìm được.
Ngày ấy Thiên đế Sơn Dã vốn có thể giết chết Tiêu Lãng. Chỉ có điều trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, đánh tan trận gió lốc của hắn, cũng khiến hắn khiếp sợ. Sau khi Tiêu Lãng trốn thoát, hắn lập tức truyền tin cho thủ sơn nô của Mê Thần Cung, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ chỉ thị nào của Mê Thần Cung.
Nhận được tin tức Tiêu Lãng còn chưa có chết đang ở trong biển Băng Tuyết, hắn tất nhiên không thể ngồi yên.
Mê Thần Cung là vị thần bảo vệ Bắc Minh. Tiêu Lãng giết chết đứa con trai hắn yêu quý nhất, hắn đến báo thù cũng không sai. Nếu như Thần Cung không hạ ý chỉ, vậy hắn cứ giết chết trước nói sau.
- Ha ha ha, Tiêu Lãng lần này ta xem ngươi làm sao trốn được?
Nhìn thấy Tiêu Lãng chỉ ngây ngốc đứng ở trên hoang đảo, Thiên đế Sơn Dã nhất thời mừng như điên. Hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng phá lên cười. Thân thể hắn không hề dừng lại, một tay đánh ra một chưởng. Không gian phía trước Tiêu Lãng đột nhiên run lên. Một con vuốt rồng đột ngột xuất hiện chộp về phía thân thể Tiêu Lãng.
- Hư không diệt thần trảo!
Đây là tuyệt kỹ thành danh của Thiên đế Sơn Dã, có thể đột ngột xuất hiện từ trong hư không, làm người ta khó lòng phòng bị. Quan trọng nhất là lực lượng một trảo này lớn siêu cấp, lực công kích hết sức sắc bén. Cho dù là Thiên Đế bình thường trúng chiêu cũng sẽ bị thương.
- Nguy hiểm, người này muốn giết ta!
Tiêu Lãng mất trí nhớ nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn. Lúc Thiên đế Sơn Dã kêu lên, hắn đã kịp phản ứng, lập tức bảo Thảo Đằng tiến vào trong thân thể. Hắn lấy chiến xa chí tôn ra thân thể lao vào, khống chế chiến xa bay đi.
Chỉ có điều tốc độ công kích của cường giả Thiên Đế nhanh tới mức nào?
Ầm!
Hư không diệt thần trảo liên tục chộp vào phía trên vòng bảo hộ chiến xa. Vòng bảo hộ và hư không diệt thần trảo đồng thời nổ mạnh. Chiến xa chí tôn cũng bị đập bắn ra ngoài.
- Công kích thật cường đại!
Tiêu Lãng âm thầm kêu khổ, thu hồi chiến xa thân thể phóng vào trong biển. Hắn mất đi trí nhớ, ngay cả bay vượt qua hư không bảo mệnh cũng đã quên. Nếu như không phải ngày hôm nay Thảo Đằng đột ngột xuất hiện, hắn cũng không biết mình có Thảo Đằng hung tàn như vậy.
- Còn có thể trốn đi được sao? Chết!
Trên mặt Thiên đế Sơn Dã đầy dữ tợn. Hắn lập tức thả ra công kích gió lốc, thiên lực vờn quanh thân thể. Một đại chưởng ấn xuất hiện ở trong không trung. Gió mây xung quanh bị hút vào. Một lốc xoáy cực lớn xuất hiện ở xung quanh Tiêu Lãng, nước biển cuốn lên đầy trời, cũng cuốn cả thân thể Tiêu Lãng vào trong.
- Chết, chết, chết! Hồn phi phách tán cho bản đế!
Thiên đế Sơn Dã vận dụng công kích linh hồn trước tiên. Hắn không tin, bầu trời hôm nay sẽ có một tia chớp đánh xuống nữa? Đương nhiên hắn không trực tiếp nhảy vào trong gió lốc giết chết Tiêu Lãng, cũng chính vì kiêng kỵ tia chớp kia. Nếu như hôm nay còn có chớp giật đánh xuống, hắn chỉ có thể từ bỏ ý định giết chết Tiêu Lãng. Bởi vì cường giả có thể đứng ở trên cao một trăm ngàn dặm... Hắn không trêu chọc nổi!
- Lại là cái này?
Thân thể Tiêu Lãng ở trong không trung lăn lộn kịch liệt, linh hồn bị âm thanh chói tai kích động đến mức muốn thổ huyết. Hắn biết thứ này. Công tử Mặc Hàn đã từng dùng qua đối với hắn. Khóe miệng hắn không ngừng có máu tươi phun ra. Nhưng hắn đột ngột nhắm mắt lại, trên mặt vô cùng bình tĩnh, lại hoàn toàn không có vẻ thống khổ, dường như còn... rất hưởng thụ?
Thiên đế Sơn Dã không để ý tới Tiêu Lãng. Dưới cái nhìn của hắn, chỉ cần không có chí cường giả xuất hiện, Tiêu Lãng chỉ có thể hồn phi phách tán. Hắn chỉ cẩn thận tra xét xung quanh, nhìn xem rốt cuộc lần trước là có người cố ý làm thế, hay chỉ là bất ngờ trùng hợp?
Kết quả khiến hắn rất vui mừng, bởi vì vẫn không có ai ra tay. Mà khi hắn liếc mắt nhìn Tiêu Lãng một cái, phát hiện nửa thân thể hắn đều bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên linh hồn đã bị trọng thương.
- Sơn Tiêu con trai ta, phụ thân đã báo thù cho con!
Thiên đế Sơn Dã ngửa mặt nhìn lên bầu trời lặng lẽ thì thầm một tiếng. Hắn rất yêu quý đứa con trai này, bởi vì Sơn Tiêu giống hắn nhất, thiên tư cường đại, tính cách cao ngạo tự phụ. Chỉ tiếc rằng, cũng bởi vì tự phụ cuối cùng hắn phải chết ở trong tay Tiêu Lãng.
Thời gian trôi qua, vẫn không có ai ra tay. Thiên đế Sơn Dã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào lần trước đúng là bất ngờ? Là thần lôi trong bầu trời vừa vặn đánh xuống phá tan trận gió lốc của hắn?
- Ồ? Linh hồn người này mạnh như vậy sao? Đến giờ linh hồn còn không sụp đổ? Như vậy cho dù là cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong bình thường hẳn cũng đã chết chứ?
Lại qua một hồi nữa, tuy rằng sắc mặt Tiêu Lãng càng ngày càng tái nhợt, nhưng vẫn không chết. Điều này khiến Thiên đế Sơn Dã cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mắt hắn lóe lên mấy lần, ánh mắt quét qua bầu trời phía trên. Cuối cùng thân thể hắn bỗng nhiên phóng vào trong trận gió lốc.
Hắn chuẩn bị sớm kết thúc sinh mệnh của Tiêu Lãng!
Ban đầu hắn muốn giữ lại thân thể Tiêu Lãng hoàn hảo để mang về tế Sơn Tiêu. Nhưng giờ phút này xem ra khó tránh khỏi phải tổn thương một chút. Nắm đấm của hắn hóa thành lợi trảo, lấy tốc độ nhanh như chớp nhảy vào trong gió lốc, chộp vào trong ngực Tiêu Lãng.
- Ngươi rốt cuộc đã tiến vào!
Vào thời khắc này, mắt Tiêu Lãng đột nhiên mở ra. Trong mắt vô cùng bình tĩnh, không nhìn thấy chút linh hồn hỗn loạn, lúc hắn nói chuyện trong miệng lại phun ra máu tươi, xem ra cực kỳ dọa người.
Khóe miệng hắn tự động cong lên, cả khuôn mặt lập tức trở nên yêu khí lẫm liệt, nụ cười tàn ác nhẹ giọng quát lên:
- Cảnh giới tổn thương tối cao - vô tình có thể tổn thương!
Trong phút chốc, bên ngoài thân thể Tiêu Lãng đột nhiên có năng lượng vờn quanh, sau đó tự động ngưng tụ thành một chữ tình to bằng lòng bàn tay, giống như từng tấm phù, toả ra thần quang bảy màu, sau đó hóa thành lưu quang đầy trời bắn nhanh về phía Thiên đế Sơn Dã.
- Đây là vật gì?
Thiên đế Sơn Dã kinh hãi, nhưng cảm giác bị những chữ “Tình” này tập trung vào dường như không chỗ nào có thể trốn được. Hơn nữa hắn cũng đột nhiên có cảm giác nguy hiểm. Hắn theo bản năng lập tức phóng thích ra vòng bảo hộ thiên lực mạnh mẽ nhất, ý định cố gắng chống đỡ công kích quỷ dị này!
Công kích này thực sự rất quỷ dị!
Từng chữ Tình giống như tấm phù lớn, hoàn toàn để ý tới vòng bảo hộ thiên lực, nhập vào bên trong thân thể Thiên đế Sơn Dã. Mỗi một chữ tình đi vào, thân thể Thiên đế Sơn Dã liền run lên, linh hồn cũng run lên.
Tuy rằng Thiên đế Sơn Dã ở trong thực lực Thiên Đế không tính là mạnh. Nhưng nói thế nào hắn cũng là Thiên Đế. Linh hồn đã hóa thành chân long cường đại đến mức nào? Giờ phút này hắn lại đột nhiên cảm giác linh hồn run rẩy. Hắn đột nhiên quên tất cả, quên mình đang chiến đấu với người. Trận gió lốc kia cũng đột ngột tiêu tan. Hắn đột nhiên chìm trong một cảm giác đau thương kỳ lạ. Dường như hắn trở lại thời điểm còn là thiếu niên, hắn bị sự vô tình của tiểu thư mình thích tổn thương.
- Thiên đạo vô tình nhất trọng đại thành, quả nhiên lợi hại!
Trong mắt Tiêu Lãng vô cùng lạnh lẽo. Hắn không cảm thán bao lâu, Thảo Đằng từ bên trong thân thể hắn lao ra, cuốn lấy Thiên đế Sơn Dã vào bên trong. Hắn muốn thừa dịp linh hồn Thiên đế Sơn Dã rối loạn, giết chết hắn.
- Xì xì!
Sau khi Thảo Đằng lại tiến hóa, năng lực cắn nuốt vô cùng cường đại. Giờ phút này vòng bảo hộ Thiên Đế cường đại như vậy, bắt đầu trở nên lờ mờ với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Chỉ trong thời gian một lát, Thảo Đằng đã lập tức có thể cắn nuốt vòng bảo hộ, sau đó thuấn sát Thiên đế Sơn Dã.
Ngày ấy Thiên đế Sơn Dã vốn có thể giết chết Tiêu Lãng. Chỉ có điều trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, đánh tan trận gió lốc của hắn, cũng khiến hắn khiếp sợ. Sau khi Tiêu Lãng trốn thoát, hắn lập tức truyền tin cho thủ sơn nô của Mê Thần Cung, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ chỉ thị nào của Mê Thần Cung.
Nhận được tin tức Tiêu Lãng còn chưa có chết đang ở trong biển Băng Tuyết, hắn tất nhiên không thể ngồi yên.
Mê Thần Cung là vị thần bảo vệ Bắc Minh. Tiêu Lãng giết chết đứa con trai hắn yêu quý nhất, hắn đến báo thù cũng không sai. Nếu như Thần Cung không hạ ý chỉ, vậy hắn cứ giết chết trước nói sau.
- Ha ha ha, Tiêu Lãng lần này ta xem ngươi làm sao trốn được?
Nhìn thấy Tiêu Lãng chỉ ngây ngốc đứng ở trên hoang đảo, Thiên đế Sơn Dã nhất thời mừng như điên. Hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng phá lên cười. Thân thể hắn không hề dừng lại, một tay đánh ra một chưởng. Không gian phía trước Tiêu Lãng đột nhiên run lên. Một con vuốt rồng đột ngột xuất hiện chộp về phía thân thể Tiêu Lãng.
- Hư không diệt thần trảo!
Đây là tuyệt kỹ thành danh của Thiên đế Sơn Dã, có thể đột ngột xuất hiện từ trong hư không, làm người ta khó lòng phòng bị. Quan trọng nhất là lực lượng một trảo này lớn siêu cấp, lực công kích hết sức sắc bén. Cho dù là Thiên Đế bình thường trúng chiêu cũng sẽ bị thương.
- Nguy hiểm, người này muốn giết ta!
Tiêu Lãng mất trí nhớ nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn. Lúc Thiên đế Sơn Dã kêu lên, hắn đã kịp phản ứng, lập tức bảo Thảo Đằng tiến vào trong thân thể. Hắn lấy chiến xa chí tôn ra thân thể lao vào, khống chế chiến xa bay đi.
Chỉ có điều tốc độ công kích của cường giả Thiên Đế nhanh tới mức nào?
Ầm!
Hư không diệt thần trảo liên tục chộp vào phía trên vòng bảo hộ chiến xa. Vòng bảo hộ và hư không diệt thần trảo đồng thời nổ mạnh. Chiến xa chí tôn cũng bị đập bắn ra ngoài.
- Công kích thật cường đại!
Tiêu Lãng âm thầm kêu khổ, thu hồi chiến xa thân thể phóng vào trong biển. Hắn mất đi trí nhớ, ngay cả bay vượt qua hư không bảo mệnh cũng đã quên. Nếu như không phải ngày hôm nay Thảo Đằng đột ngột xuất hiện, hắn cũng không biết mình có Thảo Đằng hung tàn như vậy.
- Còn có thể trốn đi được sao? Chết!
Trên mặt Thiên đế Sơn Dã đầy dữ tợn. Hắn lập tức thả ra công kích gió lốc, thiên lực vờn quanh thân thể. Một đại chưởng ấn xuất hiện ở trong không trung. Gió mây xung quanh bị hút vào. Một lốc xoáy cực lớn xuất hiện ở xung quanh Tiêu Lãng, nước biển cuốn lên đầy trời, cũng cuốn cả thân thể Tiêu Lãng vào trong.
- Chết, chết, chết! Hồn phi phách tán cho bản đế!
Thiên đế Sơn Dã vận dụng công kích linh hồn trước tiên. Hắn không tin, bầu trời hôm nay sẽ có một tia chớp đánh xuống nữa? Đương nhiên hắn không trực tiếp nhảy vào trong gió lốc giết chết Tiêu Lãng, cũng chính vì kiêng kỵ tia chớp kia. Nếu như hôm nay còn có chớp giật đánh xuống, hắn chỉ có thể từ bỏ ý định giết chết Tiêu Lãng. Bởi vì cường giả có thể đứng ở trên cao một trăm ngàn dặm... Hắn không trêu chọc nổi!
- Lại là cái này?
Thân thể Tiêu Lãng ở trong không trung lăn lộn kịch liệt, linh hồn bị âm thanh chói tai kích động đến mức muốn thổ huyết. Hắn biết thứ này. Công tử Mặc Hàn đã từng dùng qua đối với hắn. Khóe miệng hắn không ngừng có máu tươi phun ra. Nhưng hắn đột ngột nhắm mắt lại, trên mặt vô cùng bình tĩnh, lại hoàn toàn không có vẻ thống khổ, dường như còn... rất hưởng thụ?
Thiên đế Sơn Dã không để ý tới Tiêu Lãng. Dưới cái nhìn của hắn, chỉ cần không có chí cường giả xuất hiện, Tiêu Lãng chỉ có thể hồn phi phách tán. Hắn chỉ cẩn thận tra xét xung quanh, nhìn xem rốt cuộc lần trước là có người cố ý làm thế, hay chỉ là bất ngờ trùng hợp?
Kết quả khiến hắn rất vui mừng, bởi vì vẫn không có ai ra tay. Mà khi hắn liếc mắt nhìn Tiêu Lãng một cái, phát hiện nửa thân thể hắn đều bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên linh hồn đã bị trọng thương.
- Sơn Tiêu con trai ta, phụ thân đã báo thù cho con!
Thiên đế Sơn Dã ngửa mặt nhìn lên bầu trời lặng lẽ thì thầm một tiếng. Hắn rất yêu quý đứa con trai này, bởi vì Sơn Tiêu giống hắn nhất, thiên tư cường đại, tính cách cao ngạo tự phụ. Chỉ tiếc rằng, cũng bởi vì tự phụ cuối cùng hắn phải chết ở trong tay Tiêu Lãng.
Thời gian trôi qua, vẫn không có ai ra tay. Thiên đế Sơn Dã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào lần trước đúng là bất ngờ? Là thần lôi trong bầu trời vừa vặn đánh xuống phá tan trận gió lốc của hắn?
- Ồ? Linh hồn người này mạnh như vậy sao? Đến giờ linh hồn còn không sụp đổ? Như vậy cho dù là cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong bình thường hẳn cũng đã chết chứ?
Lại qua một hồi nữa, tuy rằng sắc mặt Tiêu Lãng càng ngày càng tái nhợt, nhưng vẫn không chết. Điều này khiến Thiên đế Sơn Dã cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mắt hắn lóe lên mấy lần, ánh mắt quét qua bầu trời phía trên. Cuối cùng thân thể hắn bỗng nhiên phóng vào trong trận gió lốc.
Hắn chuẩn bị sớm kết thúc sinh mệnh của Tiêu Lãng!
Ban đầu hắn muốn giữ lại thân thể Tiêu Lãng hoàn hảo để mang về tế Sơn Tiêu. Nhưng giờ phút này xem ra khó tránh khỏi phải tổn thương một chút. Nắm đấm của hắn hóa thành lợi trảo, lấy tốc độ nhanh như chớp nhảy vào trong gió lốc, chộp vào trong ngực Tiêu Lãng.
- Ngươi rốt cuộc đã tiến vào!
Vào thời khắc này, mắt Tiêu Lãng đột nhiên mở ra. Trong mắt vô cùng bình tĩnh, không nhìn thấy chút linh hồn hỗn loạn, lúc hắn nói chuyện trong miệng lại phun ra máu tươi, xem ra cực kỳ dọa người.
Khóe miệng hắn tự động cong lên, cả khuôn mặt lập tức trở nên yêu khí lẫm liệt, nụ cười tàn ác nhẹ giọng quát lên:
- Cảnh giới tổn thương tối cao - vô tình có thể tổn thương!
Trong phút chốc, bên ngoài thân thể Tiêu Lãng đột nhiên có năng lượng vờn quanh, sau đó tự động ngưng tụ thành một chữ tình to bằng lòng bàn tay, giống như từng tấm phù, toả ra thần quang bảy màu, sau đó hóa thành lưu quang đầy trời bắn nhanh về phía Thiên đế Sơn Dã.
- Đây là vật gì?
Thiên đế Sơn Dã kinh hãi, nhưng cảm giác bị những chữ “Tình” này tập trung vào dường như không chỗ nào có thể trốn được. Hơn nữa hắn cũng đột nhiên có cảm giác nguy hiểm. Hắn theo bản năng lập tức phóng thích ra vòng bảo hộ thiên lực mạnh mẽ nhất, ý định cố gắng chống đỡ công kích quỷ dị này!
Công kích này thực sự rất quỷ dị!
Từng chữ Tình giống như tấm phù lớn, hoàn toàn để ý tới vòng bảo hộ thiên lực, nhập vào bên trong thân thể Thiên đế Sơn Dã. Mỗi một chữ tình đi vào, thân thể Thiên đế Sơn Dã liền run lên, linh hồn cũng run lên.
Tuy rằng Thiên đế Sơn Dã ở trong thực lực Thiên Đế không tính là mạnh. Nhưng nói thế nào hắn cũng là Thiên Đế. Linh hồn đã hóa thành chân long cường đại đến mức nào? Giờ phút này hắn lại đột nhiên cảm giác linh hồn run rẩy. Hắn đột nhiên quên tất cả, quên mình đang chiến đấu với người. Trận gió lốc kia cũng đột ngột tiêu tan. Hắn đột nhiên chìm trong một cảm giác đau thương kỳ lạ. Dường như hắn trở lại thời điểm còn là thiếu niên, hắn bị sự vô tình của tiểu thư mình thích tổn thương.
- Thiên đạo vô tình nhất trọng đại thành, quả nhiên lợi hại!
Trong mắt Tiêu Lãng vô cùng lạnh lẽo. Hắn không cảm thán bao lâu, Thảo Đằng từ bên trong thân thể hắn lao ra, cuốn lấy Thiên đế Sơn Dã vào bên trong. Hắn muốn thừa dịp linh hồn Thiên đế Sơn Dã rối loạn, giết chết hắn.
- Xì xì!
Sau khi Thảo Đằng lại tiến hóa, năng lực cắn nuốt vô cùng cường đại. Giờ phút này vòng bảo hộ Thiên Đế cường đại như vậy, bắt đầu trở nên lờ mờ với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Chỉ trong thời gian một lát, Thảo Đằng đã lập tức có thể cắn nuốt vòng bảo hộ, sau đó thuấn sát Thiên đế Sơn Dã.
/1202
|