Yêu Giả Vi Vương

Chương 679: Bức vẽ gió thu lá rơi

/1202


Nữ hài tử thích dưỡng dung nhan, muốn có chiếc vòng ngọc này là chuyện rất bình thường. Nhưng chỉ là một bình rượu lại đột nhiên kêu giá cao như vậy, điều này rõ ràng rất không bình thường. Nữ tử nghiện rượu như mạng không chỉ có hạ thấp sở thích của bản thân, còn có thể để lại cho người ta ấn tượng không tốt. Điều này đối với đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu mà nói, rõ ràng không phải là một hành động thông minh.

Cho nên phản ứng đầu tiên của rất nhiều người, chính là giữa Lãnh Tinh Nhi và Tiêu Lãng có thù oán!

Trên thực tế, chuyện Tiêu Lãng đã từng đại náo Hỏa Long đảo, rất nhiều đại gia tộc đều biết, cho nên rất nhiều người cũng sẽ chỉ nở nụ cười, xem là trò vui đùa. Có thể làm cho Tiêu Lãng luôn luôn vô cùng tùy tiện kiêu ngạo phải ăn quả đắng, chuyện này cũng là một chuyện đáng vui mừng.

Tiêu Lãng quả nhiên kinh sợ, giọng nói có chút tức giận truyền đến:

- Đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu quả nhiên danh bất hư truyền. Tiêu mỗ từ bỏ!

Không chút bất ngờ, tiếng cười thản nhiên của Lãnh Tinh Nhi cũng truyền đến:

- Thật có lỗi. Tiêu công tử, nhà ta có một người hầu thích uống rượu, ta vừa vặn đưa cho hắn chơi đùa một chút!

Hai người đối thoại, cũng làm cho vô số người phía dưới hiểu được rõ ràng, hai người quả nhiên có thù có oán. Lãnh Tinh Nhi này rõ ràng đang ép Tiêu Lãng, trút cơn giận.

Quả nhiên, những đồ tiếp theo, chỉ cần Tiêu Lãng ra tay gọi giá, Lãnh Tinh Nhi lập tức gọi giá. Hơn nữa mỗi lần đều trực tiếp tăng giá trăm vạn trở lên. Giọng Tiêu Lãng càng ngày càng khó chịu. Chỉ có điều dường như hôm nay hắn không mang đủ huyền thạch, mỗi lần đều không dám tiếp tục tăng giá.

Qua mấy lượt, Lãnh Tinh Nhi mua được bốn bảo vật hoàn toàn không có tác dụng thực tế, huyền thạch đã tốn hơn một ngàn vạn, nhưng nàng lại không cảm thấy gì.

Nàng là con gái rơi Lãnh Đế, nàng là thiên chi linh thể, nàng là thiên tài số một Thiên Châu mới mười chín tuổi đã đạt được Nhân Hoàng đỉnh phong. Nàng từ nhỏ được Lãnh Đế Lãnh gia sủng ái. Từ nhỏ nàng chưa bao giờ thiếu huyền thạch. nàng chưa từng tức giận. Chỉ có duy nhất một lần bị Tiêu Lãng sỉ nhục, còn suýt nữa giết chết. Cho nên hôm nay nàng nhất định phải trút cơn giận. Cho nên sau khi Tiêu Lãng ra giá đồ vật nào, nàng liền quyết định, khiến Tiêu Lãng hôm nay không thể mua về được một món đồ nào.

Nàng đắc chí, lần lượt đắm chìm trong sự thắng lợi. Nhưng trong sân không thiếu những nhân vật khôn ngoan. Một đám hộ vệ Nhân Hoàng đỉnh phong của Thiên đế Lãnh Diệp thu liễm khí tức ẩn thân ở bên trong cũng cảm giác không đúng!

Tiêu Lãng tính khí quật cường nổi tiếng tại Thiên Châu. Ở trong phòng đấu giá này, hắn đã từng không tiếc bán đi chiến xa chí tôn, cũng muốn mua Hỏa Vân Vũ Y. Vì sao hôm nay gọi giá mấy lần đều lập tức nhận thua như vậy? Hơn nữa nhìn những thứ Tiêu Lãng gọi giá, có thứ nào là đồ tốt? Vật nào cũng chỉ đẹp mà không có thực. Hắn đang thừa rất nhiều huyền thạch sao? Hắn mua những thứ này làm gì?

Đây là một cái bẫy!

Tiêu Lãng đang kích động Lãnh Tinh Nhi, đang lãng phí huyền thạch của nàng! Mục đích thực sự của Tiêu Lãng là muốn mua một trong ba vật chí bảo kia.

Rất nhiều người đều hiểu rõ ràng, chỉ có điều loại chuyện này lại không tiện âm thầm nhắc nhở. Ví dụ như Âu Dương Tà nhìn ra, hắn không thể nào phái người truyền tin cho Lãnh Tinh Nhi chứ? Đây không phải là nói Lãnh Tinh Nhi là một kẻ ngốc sao?

Về phần Thiên đế Lãnh Diệp càng không tiện nhiều lời. Hắn hiểu quá rõ tính tình của tiểu thư này. Nói nhiều sợ là nàng sẽ càng nổi giận, tiếp tục tăng giá không ngừng. Đến lúc đó nói không chừng còn có thể gọi ra một giá trên trời, ầm ĩ gây ra một ô long.

- Tiểu thư, chúng ta chỉ mang theo có hai ngàn vạn huyền thạch. Chúng ta còn phải mua hoạt tham trăm vạn năm kia, cho tiểu thư tu luyện!

Cho nên Thiên đế Lãnh Diệp lặng lẽ truyền âm nhắc nhở một câu. Lãnh Tinh Nhi kẹt ở Nhân Hoàng đỉnh phong đã hơn một năm. Lần này Lãnh Đế bảo Lãnh Tinh Nhi đi ra ngoài thư giãn một chút, thuận tiện mua hoạt tham chính là hi vọng nàng có thể sớm ngày đột phá Thiên Đế.

- Ồ, ta biết rồi!

Lãnh Tinh Nhi cũng đã thỏa mãn. Đè ép Tiêu Lãng bốn lần, nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của Tiêu Lãng, trong lòng nàng đã cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Nàng cũng âm thầm quyết định không xuất thủ nữa.

- Tốt, bây giờ là thời gian bán đấu giá chí bảo then chốt. Chư vị hào khách đại nhân công tử tiểu thư có thể sẽ phải mở to con mắt, không nên bỏ mất cơ hội tốt!

Cầm Phi cười rất ngọt ngào. Nàng vẫn muốn tỏ ra thân thiết với Tiêu Lãng ở trên nhã các. Bởi vì lần đấu giá này, Tiêu Lãng đã khiến sàn đấu giá lãi mấy trăm vạn huyền thạch. Số hoa hồng nàng được chia cũng không ít. Đôi mắt nóng bỏng của nàng lướt qua nhã các của Tiêu Lãng, nở nụ cười dịu dàng nói:

- Hiện tại bán đấu giá chính là chí bảo thứ nhất, bức vẽ gió thu lá rơi! Nói vậy rất nhiều người ở chỗ này đều đã nghe nói qua! Không sai. Đây chính là một bức tranh tuyệt nhất của Đại đế Luyến Ca năm đó. Bởi vì bức tranh này, mấy chục ngàn năm sau đó, Luyến gia đã xuất hiện ba Thiên Đế Chí Tôn. Bên trong ẩn chứa ấn ký thiên đạo cực sâu do Đại đế Luyến Ca cảm ngộ được! Hiện tại giá ban đầu quy định là ba trăm vạn huyền thạch, mỗi lần nâng giá không thể ít hơn năm mươi vạn huyền thạch!

Cầm Phi vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều trở nên náo nhiệt. Chỉ có điều mọi người phía dưới rõ ràng không có tư cách đấu giá, chỉ chăm chú nhìn lên phía trên.

Tâm thần Tiêu Lãng cũng bị bức tranh dài đến hai mét kia thu hút. Bức tranh này không cần giám định, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là đồ thật. Bởi vì mọi người tùy tiện quét qua, đều cảm giác bản thân chìm đắm trong bức tranh. Giờ phút này Tiêu Lãng cũng cảm giác mình đang ở trong một nơi hoang dã, bốn phía đều những cây cổ thụ tiêu điều. Vô số những chiếc lá rơi xuống, bị gió thu hiu hắt thổi bay xuống. Cảnh tượng cực kỳ hoang vu và cô tịch.

- Ba trăm năm mươi vạn!

Lăng Phi Tiên thiếu gia Lăng gia ra giá trước, kéo tâm thần mọi người trở lại. Mà sàn đấu giá cũng sợ bức tranh này ảnh hưởng tới việc bán đấu giá, nên cuộn bức vẽ lại. Vô số người bắt đầu đưa ánh mắt dừng lại ở trong nhã các phía trên, chuẩn bị lại một lần nữa chứng kiến bàn tay lớn của cả thế gia siêu cấp rầm rộ hét ra số lượng huyền thạch.

- Bốn trăm vạn!

Âu Dương Tà ra tay. Bảo vật như vậy bất kỳ gia tộc nào cũng muốn có. Dù sao thứ này để ở trong gia tộc, có thể khiến vô số con cháu cảm ngộ đượcthiên đạo.

- Năm trăm vạn!

Giá tiền một đường tăng vọt, mà Lãnh Tinh Nhi không mở miệng. Hiển nhiên mục tiêu của nàng cũng không phải là bức tranh gió thu lá rụng này. Tiêu Lãng thản nhiên uống nước trà, nhìn mọi người sống mái với nhau, cũng không mở miệng.

Cuối cùng giá cả tăng vọt đến tám trăm vạn huyền thạch. Hào khách cũng giảm bớt chỉ còn ba gia tộc, công tử Dật Hiên, Âu Dương Tà và Lăng Phi Tiên đang tiếp tục sống mái với nhau.

- Một ngàn vạn!

Tiêu Lãng ra tay. Tiếng cười thản nhiên của hắn cũng vang vọng sàn đấu giá: Chư vị, Tiêu mỗ vẫn chưa cảm ngộ thiên đạo. Bức tranh gió thu lá rụng này vô cùng quan trọng đối với Tiêu mỗ. Mong chư vị giơ cao đánh khẽ, Tiêu mỗ vô cùng cảm kích! Sau này nhất định sẽ tạ ơn!

Lời nói của Tiêu Lãng rất thành khẩn. Hơn nữa chuyện hắn cảm ngộ thiên đạo vô tình còn chưa được truyền ra ngoài. Rất nhiều người nghe vậy, lập tức cho rằng mục tiêu thực sự của Tiêu Lãng chính là bức tranh cổ này. Dù sao cảm ngộ thiên đạo là điều quan trọng nhất đối với một người.

- Được, Âu Dương Tà nể mặt Tiêu phủ chủ, ta từ bỏ! Sau này, Tiêu phủ chủ nhất định phải mời ta uống rượu!

Quan hệ giữa Âu Dương gia và Tiêu Lãng không tệ. Âu Dương Tà là người đầu tiên tỏ thái độ!

Công tử Dật Hiên là người thứ hai mở miệng:

- Tiêu phủ chủ cảm ngộ thiên đạo là quan trọng nhất. Dật Hiên sao lại đoạt đi vật tốt của người? Ta cũng từ bỏ! Sau này, Tiêu phủ chủ mời rượu, coi như ta cũng có một phần!

Nhưng công tử Lăng gia bá chủ tây bắc dường như rất để ý tới bức tranh cổ này. Hắn lại gọi giá nói:

- Một ngàn một trăm vạn. Tiêu phủ chủ, không phải Lăng Phi Tiên không nể mặt ngài. Bức tranh cổ này cũng rất quan trọng đối với Phi Tiên. Chỉ có điều bất luận cuối cùng bức tranh này rơi vào nhà nào, ta nhất định sẽ mời rượu Tiêu phủ chủ để bồi tội!

Lăng Phi Tiên nói rất khách khí, cũng coi như cho Tiêu Lãng mặt mũi.

Nhưng một giây sau, lại một giọng nói êm tai vang lên, nhưng hoàn toàn không cho Tiêu Lãng một phần mặt mũi nào:

- Một ngàn hai trăm vạn! Tiêu phủ chủ thật có lỗi, bản tiểu thư rất thích bức tranh này. Bản tiểu thư chắc chắn phải có được bức tranh này. Đương nhiên... sau này sẽ không có tiệc rượu bồi tội với ngươi!


/1202

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status