Ấu Trĩ ra tay, khiến sĩ khí trong thành tăng cao. Tuy rằng mỗi lần thần lôi kia đánh xuống chỉ có thể khiến những hải thú sáu, bảy chục vạn năm này bị thương, còn không phải là vết thương trí mạng, nhưng áp lực trong thành trì đột nhiên giảm xuống. Nếu như tiếp tục đánh nữa, cơ hội bảo vệ thành trì này cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tuy rằng trong thành trì có rất nhiều võ giả cấp thấp, rất nhiều con cháu nữ quyến trong gia tộc đều đã sớm dời đi, nhưng trong thành còn có mấy chục vạn võ giả. Có lẽ đám người Mộc Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Đao có cường giả Mộc gia bảo vệ không sao, nhưng rất nhiều võ giả cấp thấp và cường giả Nhân Hoàng sẽ phải chết ở đây.
- Tình thương, trông cậy vào ngươi thôi!
Ánh mắt Tiêu Lãng lại tập trung vào một đại gia hỏa phía xa. Đó là một con hải thú bạch tuộc trăm vạn năm. Trên người nó có tới mấy trăm cái xúc tu. Thân thể của nó đã cao khoảng hàng vạn mét giống như một ngọn núi nhỏ. Xúc tua của nó còn dài đến vạn mét. Mỗi một lần xúc tu của nó nện lên trên vòng bảo hộ, đều khiến hào quang của vòng bảo hộ trở nên ảm đạm.
Cũng may hải thú bạch tuộc này dường như cũng không dốc toàn lực công kích. Mỗi lần công kích, nó cũng chỉ vận dụng mấy chục cái xúc tu. Bằng không đám người Tiểu Đao có thể kiên trì đến bây giờ hay không còn là một vấn đề.
Trên người Tiêu Lãng đột nhiên có năng lượng tập trung lại, vô số chữ Tình chớp hiện, bay xung quanh thân thể hắn, khiến thân thể hắn nhìn như mộng như ảo, khí thế doạ người.
Rất nhiều người luôn quan tâm đến Tiêu Lãng, giờ phút này vừa nhìn thấy những chữ Tình này, ánh mắt lập tức bị thu hút, trong lòng cảm giác sợ hãi.
- Ca, đây là thần thông nào vậy?
Tiểu Đao cũng luôn chú ý tới bên này. Vừa nhìn xuống hắn nhất thời kêu lên.
- Ha ha! Thần thông nhỏ, không biết có hiệu quả hay không!
Tiêu Lãng cười khẽ, tập trung con hải thú trăm vạn năm phía xa kia, lập tức khống chế những chữ Tình này bắn ra ngoài.
Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng!
Chữ tình là hư ảnh, là công kích linh hồn, căn bản không bị vòng bảo hộ ngăn cản, dễ dàng bay ra hóa thành một dải ánh sáng bắn nhanh về phía xa. Vô số xúc tu của con hải thú bạch tuộc kia tùy ý lay động, căn bản không thèm để ý tới những chữ Tình đang bay về phía nó. Chờ chữ Tình tới gần, lúc này nó mới tùy ý vung mấy xúc tu đánh về chữ Tình!
Chữ Tình là hư ảnh, dễ dàng nhập vào bên trong thân thể hải thú bạch tuộc biến mất. Trong nháy mắt đó, mắt vô số người đều sáng lên.
Đại danh của Tiêu Lãng vang vọng Thiên Châu. Hắn đã từng giết chết mấy Thiên Đế. Hơn nữa hắn còn có quan hệ với Mê Thần Cung. Ở trong mắt mọi người, không thể nghi ngờ Tiêu Lãng là một nhân vật lớn. Trong tình huống này, nhân vật lớn lại phát ra công kích như vậy, chắc chắn sẽ không phải là phát chơi. Hẳn là có mục đích.
Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt mọi người lại ảm đạm xuống. Bởi vì những chữ Tình cực kỳ doạ người này, sau khi nhập vào bên trong thân thể của hải thú bạch tuộc kia, lại hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra! Thậm chí con hải thú bạch tuộc kia cũng không hề nổi giận, giống như bị vài con muỗi đốt vậy...
Mọi người ngạc nhiên nhìn Tiêu Lãng, không rõ hắn đang làm gì?
Khóe miệng Tiêu Lãng lại cong lên một cách quỷ dị. Khuôn mặt kia biến thành yêu khí lẫm liệt. Hắn lại đánh ra mấy trăm chữ tình về phía hải thú bạch tuộc kia.
Vèo!
Chữ tình lại lao lên, dễ dàng nhập vào trong thân thể hải thú bạch tuộc. Con hải thú bạch tuộc vẫn hoàn toàn không có phản ứng. Mọi người càng kinh nghi hơn. Bọn họ lại kỳ quái nhìn Tiêu Lãng. Hắn bị mù sao?
Tiêu Lãng tất nhiên không phải bị mù. Với tuổi tác của hắn cũng khó mờ mắt được. Lần thứ ba hắn lại đánh ra chữ tình. Chờ sau khi loạt chữ tình kia nhập vào trong thân thể hải thú bạch tuộc, hiện tượng kỳ lạ rốt cuộc đã xuất hiện!
Trong bốn mắt cực lơn của con hải thú bạch kia xuất hiện một tia huyết sắc. Nó vung xúc tu giống như roi sắt lên, sau đó liên tục đập xuống phía dưới. Đám hải thú xung quanh lập tức gặp xui xẻo. Vài con hải thú hơn mười vạn năm trong nháy mắt biến thành từng đống thịt nát!
- Xì xì!
Con hải thú bạch tuộc này dường như đã phát điên. Nó vung vẩy xúc tu cực lớn đập loạn xung quanh. Mấy trăm xúc tu đồng thời công kích. Hải thú gần đó nhất thời hỗn loạn. Rất nhiều con hải thú ở xung quanh. Mỗi lần con hải thú bạch tuộc nện xúc tu xuống, đều có mấy trăm con hải thú bị thương hoặc là tử vong!
Vèo!
Trên thân thể Tiêu Lãng lại xuất hiện chữ tình. Lần này hắn không phóng về phía hải thú bạch tuộc nữa, trái lại phóng về phía vài con hải thú bảy mươi, tám mươi vạn năm gần đó!
Chữ tình lần lượt đánh ra, cục diện bên ngoài xảy ra biến đổi long trời lở đất, khiến mọi người trong thành đều trợn tròn mắt! Phàm là hải thú bị chữ tình bắn trúng lập tức bạo loạn, công kích loạn những hải thú gần đó. Còn có hai con hải thú tám mươi, chín mươi năm lại xông vào cắn xé con hải thú bạch tuộc trăm vạn năm kia...
Vèo!
Tiêu Lãng chạy khắp nơi ở trong thành trì, lần lượt đánh ra chữ tình. Mỗi lần công kích đều là hải thú cường đại. Những hải thú cường đại này bạo loạn. Hải thú không có tình cảm của nhân loại, nhưng vẫn có linh hồn. Lần trước tại Bắc Minh một đám hải thú đã bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, công kích lẫn nhau.
Rất nhanh ngoài thành hỗn loạn tưng bừng. Tiểu Ấu Trĩ cũng không ngừng đi theo Tiêu Lãng, phóng thích thần lôi đánh vô cùng vui vẻ. Sau khi Tiêu Lãng phóng ra hai mươi ba lần chữ tình, hắn đột nhiên dừng lại. Trên khóe miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn trực tiếp ngồi xuống đất.
- Tiêu đại ca...
Giờ phút này Tiêu Lãng vừa vặn ở cách Mộc Tiểu Yêu không xa. Mộc Tiểu Yêu nhất thời kinh hãi, thân thể bắn lại đỡ Tiêu Lãng quan tâm hỏi.
- Ca!
- Đại ca ca!
Tiểu Đao và Âu Dương Ấu Trĩ cũng sợ hết hồn. Tất cả chạy vội lại, đứng ở bên cạnh Tiêu Lãng.
- Không sao!
Tiêu Lãng mở mắt, cảm nhận sự quan tâm của ba người đối với hắn. Hắn vốn bị vô số ý niệm tình thường tổn thương, vô tình tràn ngập trong đầu, giờ phút này lại cảm giác trong lòng đầy nhu tình, ấm áp. Đặc biệt là Mộc Tiểu Yêu, giờ phút này đang đỡ hắn, trên người còn tản ra mùi thơm thoang thoảng, khiến hắn có cảm giác say lòng.
Hắn khoát tay áo, nghỉ ngơi một chút sau đó lại đứng lên, liếc mắt nhìn bên ngoài một chút. Sau khi xác định hải thú sẽ không gây ra nguy hiểm trí mạng đối với thành trì nữa, lúc này hắn mới ngồi ở trên tường nhắm mắt điều tức.
Thành trì này thực sự an toàn. Bởi vì con hải thú trăm vạn năm kia đã bị thương. Hải thú gần đó đang công kích lẫn nhau. Hải thú yếu đã bị giết chết một lượng lớn. Còn có năm, sáu con hải thú bảy mươi, tám mươi vạn năm, vẫn còn đang cắn xe hải thú trăm vạn năm kia.
Ngoài thành là một cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian. Khắp nơi đều là thi thể hải thú. Chất lỏng màu xanh khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Phần lớn hải thú cường đại đều bị chữ tình của Tiêu Lãng công kích. Một phần còn lại bị Ấu Trĩ sử dụng thần sét đánh trọng thương. Trong thành trì có nhiều cường giả Nhân Hoàng như vậy, bảo vệ thành trì này hoàn toàn không có vấn đề.
Sau nửa canh giờ, hỗn chiến bên ngoài cuối cùng đã kết thúc. Con hải thú trăm vạn năm kia tỉnh táo lại trước tiên. Nó quét qua tất cả cũng biết đợt công thành lần này thất bại. Bản thân nó cũng bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể bất đắc dĩ lui binh. Hải thú trăm vạn năm, linh trí hết sức cao, tất nhiên cũng có thể hiểu được tình thế.
- Đóng vòng bảo hộ lại. Tất cả võ giả Nhân Hoàng nghe lệnh, xuất chiến giết chết hải thú!
Mộc Tiểu Yêu khẽ kêu một tiếng, lại ra lệnh. Tiêu Lãng nghe thấy vậy, hiếu kỳ mở mắt ra. Điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là, vô số cường giả trong thành trì, còn có ít nhất mấy trăm cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong lại đều nghe theo mệnh lệnh của Mộc Tiểu Yêu. Bọn họ lập tức đóng vòng bảo hộ. Một đám người thi nhau bay ra ngoài.
Trong tay Mộc Tiểu Yêu ôm Huyễn Linh Cầm với màu sắc cổ xưa. Thân thể nàng được một đám võ giả vây ở giữa. Một tay nàng giơ cầm lên, một tay không ngừng gảy dây đàn. Tiếng đàn tuyệt vời vang vọng khắp nơi. Y phục màu vàng không ngừng tung bay trong gió, xem ra giống như một thần nữ cửu thiên, khiến người ta cũng không dám có một ý niệm bất kính đối với nàng.
Tuy rằng trong thành trì có rất nhiều võ giả cấp thấp, rất nhiều con cháu nữ quyến trong gia tộc đều đã sớm dời đi, nhưng trong thành còn có mấy chục vạn võ giả. Có lẽ đám người Mộc Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Đao có cường giả Mộc gia bảo vệ không sao, nhưng rất nhiều võ giả cấp thấp và cường giả Nhân Hoàng sẽ phải chết ở đây.
- Tình thương, trông cậy vào ngươi thôi!
Ánh mắt Tiêu Lãng lại tập trung vào một đại gia hỏa phía xa. Đó là một con hải thú bạch tuộc trăm vạn năm. Trên người nó có tới mấy trăm cái xúc tu. Thân thể của nó đã cao khoảng hàng vạn mét giống như một ngọn núi nhỏ. Xúc tua của nó còn dài đến vạn mét. Mỗi một lần xúc tu của nó nện lên trên vòng bảo hộ, đều khiến hào quang của vòng bảo hộ trở nên ảm đạm.
Cũng may hải thú bạch tuộc này dường như cũng không dốc toàn lực công kích. Mỗi lần công kích, nó cũng chỉ vận dụng mấy chục cái xúc tu. Bằng không đám người Tiểu Đao có thể kiên trì đến bây giờ hay không còn là một vấn đề.
Trên người Tiêu Lãng đột nhiên có năng lượng tập trung lại, vô số chữ Tình chớp hiện, bay xung quanh thân thể hắn, khiến thân thể hắn nhìn như mộng như ảo, khí thế doạ người.
Rất nhiều người luôn quan tâm đến Tiêu Lãng, giờ phút này vừa nhìn thấy những chữ Tình này, ánh mắt lập tức bị thu hút, trong lòng cảm giác sợ hãi.
- Ca, đây là thần thông nào vậy?
Tiểu Đao cũng luôn chú ý tới bên này. Vừa nhìn xuống hắn nhất thời kêu lên.
- Ha ha! Thần thông nhỏ, không biết có hiệu quả hay không!
Tiêu Lãng cười khẽ, tập trung con hải thú trăm vạn năm phía xa kia, lập tức khống chế những chữ Tình này bắn ra ngoài.
Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng!
Chữ tình là hư ảnh, là công kích linh hồn, căn bản không bị vòng bảo hộ ngăn cản, dễ dàng bay ra hóa thành một dải ánh sáng bắn nhanh về phía xa. Vô số xúc tu của con hải thú bạch tuộc kia tùy ý lay động, căn bản không thèm để ý tới những chữ Tình đang bay về phía nó. Chờ chữ Tình tới gần, lúc này nó mới tùy ý vung mấy xúc tu đánh về chữ Tình!
Chữ Tình là hư ảnh, dễ dàng nhập vào bên trong thân thể hải thú bạch tuộc biến mất. Trong nháy mắt đó, mắt vô số người đều sáng lên.
Đại danh của Tiêu Lãng vang vọng Thiên Châu. Hắn đã từng giết chết mấy Thiên Đế. Hơn nữa hắn còn có quan hệ với Mê Thần Cung. Ở trong mắt mọi người, không thể nghi ngờ Tiêu Lãng là một nhân vật lớn. Trong tình huống này, nhân vật lớn lại phát ra công kích như vậy, chắc chắn sẽ không phải là phát chơi. Hẳn là có mục đích.
Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt mọi người lại ảm đạm xuống. Bởi vì những chữ Tình cực kỳ doạ người này, sau khi nhập vào bên trong thân thể của hải thú bạch tuộc kia, lại hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra! Thậm chí con hải thú bạch tuộc kia cũng không hề nổi giận, giống như bị vài con muỗi đốt vậy...
Mọi người ngạc nhiên nhìn Tiêu Lãng, không rõ hắn đang làm gì?
Khóe miệng Tiêu Lãng lại cong lên một cách quỷ dị. Khuôn mặt kia biến thành yêu khí lẫm liệt. Hắn lại đánh ra mấy trăm chữ tình về phía hải thú bạch tuộc kia.
Vèo!
Chữ tình lại lao lên, dễ dàng nhập vào trong thân thể hải thú bạch tuộc. Con hải thú bạch tuộc vẫn hoàn toàn không có phản ứng. Mọi người càng kinh nghi hơn. Bọn họ lại kỳ quái nhìn Tiêu Lãng. Hắn bị mù sao?
Tiêu Lãng tất nhiên không phải bị mù. Với tuổi tác của hắn cũng khó mờ mắt được. Lần thứ ba hắn lại đánh ra chữ tình. Chờ sau khi loạt chữ tình kia nhập vào trong thân thể hải thú bạch tuộc, hiện tượng kỳ lạ rốt cuộc đã xuất hiện!
Trong bốn mắt cực lơn của con hải thú bạch kia xuất hiện một tia huyết sắc. Nó vung xúc tu giống như roi sắt lên, sau đó liên tục đập xuống phía dưới. Đám hải thú xung quanh lập tức gặp xui xẻo. Vài con hải thú hơn mười vạn năm trong nháy mắt biến thành từng đống thịt nát!
- Xì xì!
Con hải thú bạch tuộc này dường như đã phát điên. Nó vung vẩy xúc tu cực lớn đập loạn xung quanh. Mấy trăm xúc tu đồng thời công kích. Hải thú gần đó nhất thời hỗn loạn. Rất nhiều con hải thú ở xung quanh. Mỗi lần con hải thú bạch tuộc nện xúc tu xuống, đều có mấy trăm con hải thú bị thương hoặc là tử vong!
Vèo!
Trên thân thể Tiêu Lãng lại xuất hiện chữ tình. Lần này hắn không phóng về phía hải thú bạch tuộc nữa, trái lại phóng về phía vài con hải thú bảy mươi, tám mươi vạn năm gần đó!
Chữ tình lần lượt đánh ra, cục diện bên ngoài xảy ra biến đổi long trời lở đất, khiến mọi người trong thành đều trợn tròn mắt! Phàm là hải thú bị chữ tình bắn trúng lập tức bạo loạn, công kích loạn những hải thú gần đó. Còn có hai con hải thú tám mươi, chín mươi năm lại xông vào cắn xé con hải thú bạch tuộc trăm vạn năm kia...
Vèo!
Tiêu Lãng chạy khắp nơi ở trong thành trì, lần lượt đánh ra chữ tình. Mỗi lần công kích đều là hải thú cường đại. Những hải thú cường đại này bạo loạn. Hải thú không có tình cảm của nhân loại, nhưng vẫn có linh hồn. Lần trước tại Bắc Minh một đám hải thú đã bị hắn làm cho thần hồn điên đảo, công kích lẫn nhau.
Rất nhanh ngoài thành hỗn loạn tưng bừng. Tiểu Ấu Trĩ cũng không ngừng đi theo Tiêu Lãng, phóng thích thần lôi đánh vô cùng vui vẻ. Sau khi Tiêu Lãng phóng ra hai mươi ba lần chữ tình, hắn đột nhiên dừng lại. Trên khóe miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn trực tiếp ngồi xuống đất.
- Tiêu đại ca...
Giờ phút này Tiêu Lãng vừa vặn ở cách Mộc Tiểu Yêu không xa. Mộc Tiểu Yêu nhất thời kinh hãi, thân thể bắn lại đỡ Tiêu Lãng quan tâm hỏi.
- Ca!
- Đại ca ca!
Tiểu Đao và Âu Dương Ấu Trĩ cũng sợ hết hồn. Tất cả chạy vội lại, đứng ở bên cạnh Tiêu Lãng.
- Không sao!
Tiêu Lãng mở mắt, cảm nhận sự quan tâm của ba người đối với hắn. Hắn vốn bị vô số ý niệm tình thường tổn thương, vô tình tràn ngập trong đầu, giờ phút này lại cảm giác trong lòng đầy nhu tình, ấm áp. Đặc biệt là Mộc Tiểu Yêu, giờ phút này đang đỡ hắn, trên người còn tản ra mùi thơm thoang thoảng, khiến hắn có cảm giác say lòng.
Hắn khoát tay áo, nghỉ ngơi một chút sau đó lại đứng lên, liếc mắt nhìn bên ngoài một chút. Sau khi xác định hải thú sẽ không gây ra nguy hiểm trí mạng đối với thành trì nữa, lúc này hắn mới ngồi ở trên tường nhắm mắt điều tức.
Thành trì này thực sự an toàn. Bởi vì con hải thú trăm vạn năm kia đã bị thương. Hải thú gần đó đang công kích lẫn nhau. Hải thú yếu đã bị giết chết một lượng lớn. Còn có năm, sáu con hải thú bảy mươi, tám mươi vạn năm, vẫn còn đang cắn xe hải thú trăm vạn năm kia.
Ngoài thành là một cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian. Khắp nơi đều là thi thể hải thú. Chất lỏng màu xanh khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Phần lớn hải thú cường đại đều bị chữ tình của Tiêu Lãng công kích. Một phần còn lại bị Ấu Trĩ sử dụng thần sét đánh trọng thương. Trong thành trì có nhiều cường giả Nhân Hoàng như vậy, bảo vệ thành trì này hoàn toàn không có vấn đề.
Sau nửa canh giờ, hỗn chiến bên ngoài cuối cùng đã kết thúc. Con hải thú trăm vạn năm kia tỉnh táo lại trước tiên. Nó quét qua tất cả cũng biết đợt công thành lần này thất bại. Bản thân nó cũng bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể bất đắc dĩ lui binh. Hải thú trăm vạn năm, linh trí hết sức cao, tất nhiên cũng có thể hiểu được tình thế.
- Đóng vòng bảo hộ lại. Tất cả võ giả Nhân Hoàng nghe lệnh, xuất chiến giết chết hải thú!
Mộc Tiểu Yêu khẽ kêu một tiếng, lại ra lệnh. Tiêu Lãng nghe thấy vậy, hiếu kỳ mở mắt ra. Điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là, vô số cường giả trong thành trì, còn có ít nhất mấy trăm cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong lại đều nghe theo mệnh lệnh của Mộc Tiểu Yêu. Bọn họ lập tức đóng vòng bảo hộ. Một đám người thi nhau bay ra ngoài.
Trong tay Mộc Tiểu Yêu ôm Huyễn Linh Cầm với màu sắc cổ xưa. Thân thể nàng được một đám võ giả vây ở giữa. Một tay nàng giơ cầm lên, một tay không ngừng gảy dây đàn. Tiếng đàn tuyệt vời vang vọng khắp nơi. Y phục màu vàng không ngừng tung bay trong gió, xem ra giống như một thần nữ cửu thiên, khiến người ta cũng không dám có một ý niệm bất kính đối với nàng.
/1202
|