- Mị Nhi?
Tiêu Lãng sợ hết hồn. Bởi vì vừa nãy có một giọng nói vang lên trong đầu, thật giống như truyền âm bình thường. Đây là giọng nói của một nữ tử vô cùng xa lạ!
Nơi này là hậu viện của núi Thần Khải. Người bình thường hiển nhiên không thể chú ý tới hắn, cũng truyền không âm cho hắn, còn gọi hắn là chủ nhân? Như vậy chỉ có một lời giải thích - Thảo Đằng!
Trước kia, Thảo Đằng vẫn giao lưu ý niệm với hắn, truyền tin tức đến trong đầu hắn. Sau khi hắn điều tra tin tức mới có thể xác định nó đang nói cái gì. Nhưng giờ phút này Thảo Đằng lại trực tiếp truyền âm?
- Thảo Đằng là ngươi sao?
Tiêu Lãng có chút kích động, thậm chí có chút run rẩy nói.
Truyền âm lại vang lên:
- Chủ nhân, đúng là Mị Nhi. Mị Nhi chính là Thảo Đằng. Chỉ có điều bản thể của Mị Nhi không phải tên là Thảo Đằng, mà gọi là Tử Mị Linh!
Tử Mị Linh?
Tiêu Lãng nuốt nước bọt mấy cái, rất ngạc nhiên hỏi:
- Thảo Đằng, ngươi… ngươi làm sao có thể đột nhiên nói được như vậy? Còn nắm giữ linh trí như thế? Ngươi cây thành tinh sao? Ngươi còn là... thần hồn của ta không?
Hung thú có thể nuốt tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện. Khi tu luyện tới thực lực trăm vạn năm, sẽ có linh trí rất lớn. Cây cỏ cũng có thể thành tinh, thực lực cường đại như vậy là rất bình thường.
Điều không bình thường chính là, Thảo Đằng lại truyền âm? Khiến cho Tiêu Lãng có cảm giác nó không giống như một cây Thảo Đằng, trái lại giống như là một con người, một người còn sống sờ sờ.
Tiếng Thảo Đằng truyền âm vang lên:
- Mị Nhi cũng không biết. Chỉ có điều sau khi cắn nuốt nội đan kia, liền ngủ say. Tới khi tỉnh lại mới có được phần ký ức truyền thừa, cũng biết truyền âm. Mị Nhi không biết có phải là thần hồn chủ nhân nói tới hay không, chỉ biết ngài là chủ nhân của Mị Nhi!
- Vậy còn được, cũng may!
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Chí ít hắn có thể xác định được một điểm, Thảo Đằng vẫn rất nghe lời, sẽ không phát sinh tình trạng trực tiếp phản chủ. Bằng không nếu như nó cắn nuốt hắn thì xong rồi!
Hắn hít sâu vài hơi khiến mình tỉnh táo lại. Hắn bắt đầu giao lưu với Thảo Đằng, muốn biết rõ ràng nhiều chuyện hơn, xác định nhiều chuyện hơn.
Nhưng Thảo Đằng ngoại trừ đột nhiên có linh trí rất cao ra, cũng không có gì thay đổi. Năng lực cắn nuốt không thay đổi, cũng không có tiến hóa, càng không thấy xuất hiện thần thông gì đặc biệt.
Mà Thảo Đằng ngoại trừ biết mình là Tử Mị Linh rai, còn lại vẫn không rõ ràng. Ví dụ như nó cụ thể là tồn tại thế nào, tại sao lại xuất hiện ở trong sơn động không đáy Tu Di? Rốt cuộc có phải là thần hồn của hắn hay không. Còn nữa, Thảo Đằng có quan hệ thế nào với cường giả trong quan tài tử ngọc kia. Thảo Đằng hoàn toàn không biết.
Chỉ có điều Thảo Đằng xác định một điểm, nó còn có thể tiến hóa ba lần nữa. Cuối cùng có thể biến thành màu tím! Nhưng bản thân Thảo Đằng mình không biết, cụ thể phải làm như thế nào mới có thể tiến hóa.
Thảo Đằng đột nhiên dị biến, khiến Tiêu Lãng vừa vui mừng, lại vừa lo lắng buồn phiền. Vui mừng chính là có thể xác định Thảo Đằng tuyệt đối là nhân vật rất cường đại. Lo lắng buồn phiền chính là Thảo Đằng này quá quỷ dị. Cũng không ai biết sau này sẽ phát sinh chuyện như thế nào.
Sau khi giao lưu với Thảo Đằng một hồi, Tiêu Lãng vẫn không hỏi ra được điều gì hữu dụng. Cuối cùng hắn chỉ có thể xấu hổ dừng lại, chờ đợi Thảo Đằng tiếp tục tiến hóa, hoặc là chờ nó nhận được tất cả ký ức truyền thừa.
Sau khi ở trong phòng đợi hơn một nửa ngày, Tiêu Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ xuất quan. Hiện tại hắn không thể tu luyện được nữa, chỉ có thể chờ đợi chờ tâm ma đột kích, vượt qua tâm ma sau đó mới có thể tiếp tục tu luyện.
Hắn đi ra khỏi phòng, vào trong sân tìm hiểu một chút tin tức. Hắn phát hiện mấy tháng này thật ra Thần Khải phủ rất yên tĩnh. Ngoại trừ hải thú có một lần bạo động với quy mô nhỏ ra, cũng không có chuyện gì đặc biệt phát sinh. Chỉ có điều con dân trong Thần Khải phủ rời đi lại càng ngày càng nghiêm trọng. Phỏng đoán cẩn thận ít nhất đã có hơn một nửa con dân đã rời đi...
Khiến Tiêu Lãng có chút không thoải mái chính là, giờ phút này núi Thần Khải rất náo nhiệt. Rất nhiều cường giả công tử nhà giàu đến đây. Mục đích của bọn họ không cần nói cũng biết, đều nghĩ biện pháp phá giải nguy cơ hải thú bạo động, cưới Mộc Tiểu Yêu làm vợ.
Mộc Tiểu Yêu nữ tử tuyệt thế như vậy, lực hấp dẫn vẫn vô cùng cường đại. Điều khiến Tiêu Lãng càng tức giận hơn chính là, quả nhiên có hai lão quái vật lánh đời xuống núi. Cũng không biết bọn họ vì chính bọn họ hay vì tử tôn của bọn họ.
Nếu như chính bọn họ muốn lấy Mộc Tiểu Yêu, đồng thời may mắn phá giải hải thú bạo động, nói vậy Tiêu Lãng sẽ buồn nôn, thổ huyết...
Đông Phương Hồng Đậu vừa từ trong Huyễn Linh Các trở về. Mộc Tiểu Yêu vẫn vậy, không hề có chút xao động nào trước vô số người đến vì nàng. Mỗi ngày nàng làm hoa cỏ, đánh đàn, thần sắc thản nhiên, giống như một tiên tử hoàn toàn tách biệt với thế ngoại.
Vô số công tử cầu kiến, nàng cũng không để ý, chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, nói mình bận việc. Nhưng loại khí chất không dính khói bụi trần gian này càng khiến những công tử kia động tâm.
Tiểu Đao vẫn đang tu luyện. Tiêu Lãng cũng không tiện đi quấy nhiễu, càng không tiện tới chỗ của Mộc Tiểu Yêu.
Mỗi ngày Âu Dương Ấu Trĩ đều chơi cùng Mộc Tiểu Yêu, thi thoảng lại đến tìm Đông Phương Hồng Đậu, tháng ngày trải qua rất thoải mái.
Tiêu Lãng không có chuyện gì làm, mỗi ngày làm bạn với Đông Phương Hồng Đậu, hàng đêm ôm Nhã phu nhân ngủ, thỉnh thoảng lại đánh cờ cùng Tiêu Thanh Y. Hắn muốn tâm thần mình ổn định đến mức độ tốt nhất, chờ đợi tâm ma đột kích.
Hắn vẫn nợ Đông Phương Hồng Đậu một hôn lễ long trọng. Chỉ có điều không trở về Thần Hồn Phủ, không tiện cử hành hôn lễ. Quan trọng nhất là hắn vẫn phải nghĩ biện pháp đột phá Thiên Đế. Hắn sợ chết ở mấy tầng tâm ma phía sau, cho nên vẫn kéo dài...
Tâm ma vô cùng khủng khiếp, đặc biệt là sau tâm ma lần thứ tư, hoàn toàn không giống với ba lần tâm ma trước. Có người nói sẽ khủng bố gấp mấy lần. Trong lòng Tiêu Lãng thật ra có chút sợ sệt. Hắn rất sợ một lần ngủ say này sẽ là vĩnh viễn không tỉnh lại. Nhưng hắn hiểu rõ, càng lo lắng tâm thần càng không tốt, cuối cùng cơ hội thất bại càng lớn.
Cho nên hắn để mình chìm đắm trong tình yêu của Đông Phương Hồng Đậu và Nhã phu nhân, chìm đắm trong sự cưng chiều của Tiêu Thanh Y, khiến mình quên đi chuyện không vui, thả lỏng tâm tính nghênh đón tâm ma.
Sau mười ngày, tâm ma vẫn chưa đến, nhưng một tin xấu lại truyền đến!
Hải thú lại bạo động! Hơn nữa quy mô lần này gần bằng với lúc Tiêu Lãng đến Thần Khải phủ!
Tiêu Lãng cảm thấy đau đầu. Hải thú bạo động lần này không đến sớm không đến muộn, không ngờ vào đúng thời điểm mình sắp độ tâm ma lại đến? Nếu chẳng may mình và hải thú đang giao chiến, tâm ma đột nhiên đột kích vậy không phải xong rồi sao?
Tất cả cường giả núi Thần Khải lập tức xuất động. Tiểu Đao cũng xuất quan. Bảy, tám vị công tử và một vài cường giả cũng lao ra cứu viện, vừa vặn quan sát đám hải thú tìm xem có phương pháp nào phá giải.
Tiêu Lãng do dự. Lần này không đi, hắn lo lắng cho Tiểu Đao. Còn có Mộc Tiểu Yêu bị một đám công tử lão đầu vây quanh, hắn cũng không yên lòng. Đi lại sợ nếu chẳng may tâm ma đột kích, thành trì vừa vặn bị phá vậy thì xong.
Lần trước Âu Dương Ấu Trĩ đại triển thần uy, kiên trì muốn đi theo Mộc Tiểu Yêu đi thủ thành. Cuối cùng Tiêu Lãng cắn răng, quyết định tham chiến!
Bởi vì có hai người hắn và Ấu Trĩ, lại thêm Huyễn Linh Cầm của Mộc Tiểu Yêu, cùng với nhiều công tử cường giả đi theo như vậy, theo lý thuyết việc đẩy lùi hải thú một thành hẳn sẽ dễ dàng chứ? Chỉ cần trong thời gian một, hai ngày đánh lui được, đến lúc đó có thể lập tức trở về. Như vậy trong lòng hắn cũng sẽ không còn lo lắng, có thể nghênh đón tâm ma đến tốt hơn.
Lần này, nơi Mộc Tiểu Yêu và Tiểu Đao đi chính là một đại thành. Chờ tới khi Tiêu Lãng truyền tống qua, thật ra đã hoàn toàn yên tâm. Bởi vì trong thành có một Thiên Đế của gia tộc Thần Khải trấn thủ, lại thêm mấy ngàn cường giả Nhân Hoàng trong thành, thành trì này hẳn là dễ dàng có thể bảo vệ, đẩy lùi được đám hải thú.
Tiêu Lãng quét mắt nhìn qua bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, quả nhiên phát hiện bảy, tám vị công tử. Mà không ngờ Âu Dương Tà và Lăng Phi Tiên cũng có mặt trong hàng ngũ đó!
Hắn lập tức hiểu được, vì sao trong thành trì này lại có Thiên Đế tọa trấn. Nói vậy Mộc Sơn Quỷ cũng sợ những công tử này bị thương, khó có thể ăn nói với gia tộc của bọn họ?
Tiêu Lãng sợ hết hồn. Bởi vì vừa nãy có một giọng nói vang lên trong đầu, thật giống như truyền âm bình thường. Đây là giọng nói của một nữ tử vô cùng xa lạ!
Nơi này là hậu viện của núi Thần Khải. Người bình thường hiển nhiên không thể chú ý tới hắn, cũng truyền không âm cho hắn, còn gọi hắn là chủ nhân? Như vậy chỉ có một lời giải thích - Thảo Đằng!
Trước kia, Thảo Đằng vẫn giao lưu ý niệm với hắn, truyền tin tức đến trong đầu hắn. Sau khi hắn điều tra tin tức mới có thể xác định nó đang nói cái gì. Nhưng giờ phút này Thảo Đằng lại trực tiếp truyền âm?
- Thảo Đằng là ngươi sao?
Tiêu Lãng có chút kích động, thậm chí có chút run rẩy nói.
Truyền âm lại vang lên:
- Chủ nhân, đúng là Mị Nhi. Mị Nhi chính là Thảo Đằng. Chỉ có điều bản thể của Mị Nhi không phải tên là Thảo Đằng, mà gọi là Tử Mị Linh!
Tử Mị Linh?
Tiêu Lãng nuốt nước bọt mấy cái, rất ngạc nhiên hỏi:
- Thảo Đằng, ngươi… ngươi làm sao có thể đột nhiên nói được như vậy? Còn nắm giữ linh trí như thế? Ngươi cây thành tinh sao? Ngươi còn là... thần hồn của ta không?
Hung thú có thể nuốt tinh hoa nhật nguyệt để tu luyện. Khi tu luyện tới thực lực trăm vạn năm, sẽ có linh trí rất lớn. Cây cỏ cũng có thể thành tinh, thực lực cường đại như vậy là rất bình thường.
Điều không bình thường chính là, Thảo Đằng lại truyền âm? Khiến cho Tiêu Lãng có cảm giác nó không giống như một cây Thảo Đằng, trái lại giống như là một con người, một người còn sống sờ sờ.
Tiếng Thảo Đằng truyền âm vang lên:
- Mị Nhi cũng không biết. Chỉ có điều sau khi cắn nuốt nội đan kia, liền ngủ say. Tới khi tỉnh lại mới có được phần ký ức truyền thừa, cũng biết truyền âm. Mị Nhi không biết có phải là thần hồn chủ nhân nói tới hay không, chỉ biết ngài là chủ nhân của Mị Nhi!
- Vậy còn được, cũng may!
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Chí ít hắn có thể xác định được một điểm, Thảo Đằng vẫn rất nghe lời, sẽ không phát sinh tình trạng trực tiếp phản chủ. Bằng không nếu như nó cắn nuốt hắn thì xong rồi!
Hắn hít sâu vài hơi khiến mình tỉnh táo lại. Hắn bắt đầu giao lưu với Thảo Đằng, muốn biết rõ ràng nhiều chuyện hơn, xác định nhiều chuyện hơn.
Nhưng Thảo Đằng ngoại trừ đột nhiên có linh trí rất cao ra, cũng không có gì thay đổi. Năng lực cắn nuốt không thay đổi, cũng không có tiến hóa, càng không thấy xuất hiện thần thông gì đặc biệt.
Mà Thảo Đằng ngoại trừ biết mình là Tử Mị Linh rai, còn lại vẫn không rõ ràng. Ví dụ như nó cụ thể là tồn tại thế nào, tại sao lại xuất hiện ở trong sơn động không đáy Tu Di? Rốt cuộc có phải là thần hồn của hắn hay không. Còn nữa, Thảo Đằng có quan hệ thế nào với cường giả trong quan tài tử ngọc kia. Thảo Đằng hoàn toàn không biết.
Chỉ có điều Thảo Đằng xác định một điểm, nó còn có thể tiến hóa ba lần nữa. Cuối cùng có thể biến thành màu tím! Nhưng bản thân Thảo Đằng mình không biết, cụ thể phải làm như thế nào mới có thể tiến hóa.
Thảo Đằng đột nhiên dị biến, khiến Tiêu Lãng vừa vui mừng, lại vừa lo lắng buồn phiền. Vui mừng chính là có thể xác định Thảo Đằng tuyệt đối là nhân vật rất cường đại. Lo lắng buồn phiền chính là Thảo Đằng này quá quỷ dị. Cũng không ai biết sau này sẽ phát sinh chuyện như thế nào.
Sau khi giao lưu với Thảo Đằng một hồi, Tiêu Lãng vẫn không hỏi ra được điều gì hữu dụng. Cuối cùng hắn chỉ có thể xấu hổ dừng lại, chờ đợi Thảo Đằng tiếp tục tiến hóa, hoặc là chờ nó nhận được tất cả ký ức truyền thừa.
Sau khi ở trong phòng đợi hơn một nửa ngày, Tiêu Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ xuất quan. Hiện tại hắn không thể tu luyện được nữa, chỉ có thể chờ đợi chờ tâm ma đột kích, vượt qua tâm ma sau đó mới có thể tiếp tục tu luyện.
Hắn đi ra khỏi phòng, vào trong sân tìm hiểu một chút tin tức. Hắn phát hiện mấy tháng này thật ra Thần Khải phủ rất yên tĩnh. Ngoại trừ hải thú có một lần bạo động với quy mô nhỏ ra, cũng không có chuyện gì đặc biệt phát sinh. Chỉ có điều con dân trong Thần Khải phủ rời đi lại càng ngày càng nghiêm trọng. Phỏng đoán cẩn thận ít nhất đã có hơn một nửa con dân đã rời đi...
Khiến Tiêu Lãng có chút không thoải mái chính là, giờ phút này núi Thần Khải rất náo nhiệt. Rất nhiều cường giả công tử nhà giàu đến đây. Mục đích của bọn họ không cần nói cũng biết, đều nghĩ biện pháp phá giải nguy cơ hải thú bạo động, cưới Mộc Tiểu Yêu làm vợ.
Mộc Tiểu Yêu nữ tử tuyệt thế như vậy, lực hấp dẫn vẫn vô cùng cường đại. Điều khiến Tiêu Lãng càng tức giận hơn chính là, quả nhiên có hai lão quái vật lánh đời xuống núi. Cũng không biết bọn họ vì chính bọn họ hay vì tử tôn của bọn họ.
Nếu như chính bọn họ muốn lấy Mộc Tiểu Yêu, đồng thời may mắn phá giải hải thú bạo động, nói vậy Tiêu Lãng sẽ buồn nôn, thổ huyết...
Đông Phương Hồng Đậu vừa từ trong Huyễn Linh Các trở về. Mộc Tiểu Yêu vẫn vậy, không hề có chút xao động nào trước vô số người đến vì nàng. Mỗi ngày nàng làm hoa cỏ, đánh đàn, thần sắc thản nhiên, giống như một tiên tử hoàn toàn tách biệt với thế ngoại.
Vô số công tử cầu kiến, nàng cũng không để ý, chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng, nói mình bận việc. Nhưng loại khí chất không dính khói bụi trần gian này càng khiến những công tử kia động tâm.
Tiểu Đao vẫn đang tu luyện. Tiêu Lãng cũng không tiện đi quấy nhiễu, càng không tiện tới chỗ của Mộc Tiểu Yêu.
Mỗi ngày Âu Dương Ấu Trĩ đều chơi cùng Mộc Tiểu Yêu, thi thoảng lại đến tìm Đông Phương Hồng Đậu, tháng ngày trải qua rất thoải mái.
Tiêu Lãng không có chuyện gì làm, mỗi ngày làm bạn với Đông Phương Hồng Đậu, hàng đêm ôm Nhã phu nhân ngủ, thỉnh thoảng lại đánh cờ cùng Tiêu Thanh Y. Hắn muốn tâm thần mình ổn định đến mức độ tốt nhất, chờ đợi tâm ma đột kích.
Hắn vẫn nợ Đông Phương Hồng Đậu một hôn lễ long trọng. Chỉ có điều không trở về Thần Hồn Phủ, không tiện cử hành hôn lễ. Quan trọng nhất là hắn vẫn phải nghĩ biện pháp đột phá Thiên Đế. Hắn sợ chết ở mấy tầng tâm ma phía sau, cho nên vẫn kéo dài...
Tâm ma vô cùng khủng khiếp, đặc biệt là sau tâm ma lần thứ tư, hoàn toàn không giống với ba lần tâm ma trước. Có người nói sẽ khủng bố gấp mấy lần. Trong lòng Tiêu Lãng thật ra có chút sợ sệt. Hắn rất sợ một lần ngủ say này sẽ là vĩnh viễn không tỉnh lại. Nhưng hắn hiểu rõ, càng lo lắng tâm thần càng không tốt, cuối cùng cơ hội thất bại càng lớn.
Cho nên hắn để mình chìm đắm trong tình yêu của Đông Phương Hồng Đậu và Nhã phu nhân, chìm đắm trong sự cưng chiều của Tiêu Thanh Y, khiến mình quên đi chuyện không vui, thả lỏng tâm tính nghênh đón tâm ma.
Sau mười ngày, tâm ma vẫn chưa đến, nhưng một tin xấu lại truyền đến!
Hải thú lại bạo động! Hơn nữa quy mô lần này gần bằng với lúc Tiêu Lãng đến Thần Khải phủ!
Tiêu Lãng cảm thấy đau đầu. Hải thú bạo động lần này không đến sớm không đến muộn, không ngờ vào đúng thời điểm mình sắp độ tâm ma lại đến? Nếu chẳng may mình và hải thú đang giao chiến, tâm ma đột nhiên đột kích vậy không phải xong rồi sao?
Tất cả cường giả núi Thần Khải lập tức xuất động. Tiểu Đao cũng xuất quan. Bảy, tám vị công tử và một vài cường giả cũng lao ra cứu viện, vừa vặn quan sát đám hải thú tìm xem có phương pháp nào phá giải.
Tiêu Lãng do dự. Lần này không đi, hắn lo lắng cho Tiểu Đao. Còn có Mộc Tiểu Yêu bị một đám công tử lão đầu vây quanh, hắn cũng không yên lòng. Đi lại sợ nếu chẳng may tâm ma đột kích, thành trì vừa vặn bị phá vậy thì xong.
Lần trước Âu Dương Ấu Trĩ đại triển thần uy, kiên trì muốn đi theo Mộc Tiểu Yêu đi thủ thành. Cuối cùng Tiêu Lãng cắn răng, quyết định tham chiến!
Bởi vì có hai người hắn và Ấu Trĩ, lại thêm Huyễn Linh Cầm của Mộc Tiểu Yêu, cùng với nhiều công tử cường giả đi theo như vậy, theo lý thuyết việc đẩy lùi hải thú một thành hẳn sẽ dễ dàng chứ? Chỉ cần trong thời gian một, hai ngày đánh lui được, đến lúc đó có thể lập tức trở về. Như vậy trong lòng hắn cũng sẽ không còn lo lắng, có thể nghênh đón tâm ma đến tốt hơn.
Lần này, nơi Mộc Tiểu Yêu và Tiểu Đao đi chính là một đại thành. Chờ tới khi Tiêu Lãng truyền tống qua, thật ra đã hoàn toàn yên tâm. Bởi vì trong thành có một Thiên Đế của gia tộc Thần Khải trấn thủ, lại thêm mấy ngàn cường giả Nhân Hoàng trong thành, thành trì này hẳn là dễ dàng có thể bảo vệ, đẩy lùi được đám hải thú.
Tiêu Lãng quét mắt nhìn qua bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, quả nhiên phát hiện bảy, tám vị công tử. Mà không ngờ Âu Dương Tà và Lăng Phi Tiên cũng có mặt trong hàng ngũ đó!
Hắn lập tức hiểu được, vì sao trong thành trì này lại có Thiên Đế tọa trấn. Nói vậy Mộc Sơn Quỷ cũng sợ những công tử này bị thương, khó có thể ăn nói với gia tộc của bọn họ?
/1202
|