- Thiên đạo chung cực? Phụ thân, thiên đạo chung cực là cái gì? Tình đạo? Là vô tình chi đạo sao? Vô tình chi đạo không phải là một trong tam đại thiên đạo chí tôn sao?
Thanh Mộc Ngọc mơ hồ. Hắn chưa bao giờ nghe nói tới thiên đạo chung cực. Cho dù là tam đại thiên đạo chí tôn, hơn mười năm trước hắn lật xem sách cổ mới biết được. Còn về thiên đạo chung cực, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói tới.
- Đó là thiên đạo thượng cổ thất truyền. Lại nói, thượng cổ có một vị đại thần đã cảm ngộ thiên đạo chung cực!
Cung chủ Mê Thần Cung suy nghĩ một chút, lúc này mới âm trầm giải thích:
- Trong truyền thuyết, vị đại thần kia cảm ngộ được tình đạo vô thượng, uy lực phi phàm, có thể khiến vạn thú thần phục. Thượng cổ không phải là loại hung thú hải thú, mà là hoang thú. Hoang thú cường đại gấp mấy lần so với thực lực của ngươi! Vị đại thần kia cảm ngộ tình đạo, thuần hóa vô số hoang thú, một người ra lực ép chư vị đại thần thượng cổ lúc đó. thành tựu vị trí Đế Tôn. Ngươi hẳn đã nghe qua tên của hắn. Hắn tên là Thiên Vũ!
- Đại thần Thiên Vũ sao?
Con ngươi trong mắt Thanh Mộc Ngọc co lại. Hắn đã từng nhìn thấy cái tên gọi này trong vô số sách cổ. Đây chính là một vị đại năng danh tiếng vang vọng thượng cổ! Thượng cổ có vô số cường giả. Thiên Đế như chó săn, Đại Đế đếm không hết, Bán Thần cảnh cũng không phải là số ít. Đại năng có thể ngang dọc thượng cổ, có thể tưởng tượng được sự cường đại của hắn!
Cung chủ Mê Thần Cung không tiếp tục nói nữa, đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới, tập trung vào Tiêu Lãng vẫn không ngừng phóng thích chữ tình. Tuy rằng giờ phút này tình hình của Tiêu Lãng tương tự với đại thần Thiên Vũ thời thượng cổ cảm ngộ thiên đạo, nhưng dù sao truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết. Bất kỳ ai cũng không có cách nào chứng minh được. Hắn nhất thời không dám kết luận.
Phía dưới, Tiêu Lãng đã liên tục đánh ra mười bốn lần Động tình, mỗi lần mười vạn chữ tình. Mỗi chữ tình có thể làm cho tức bạo ngược trên người một con hải thú khí giảm bớt, máu độc biến mất, giống như trở thành một con sủng vật linh thú nhỏ nuôi trong nhà.
Giờ phút này đã có hải thú một trăm bốn chục vạn năm dừng ở ngay tại chỗ. Mỗi lần Tiêu Lãng đánh ra chữ tình, ít nhất phải là hải thủ ba mươi vạn năm trở lên. Chỉ ngần ấy thời gian, hơn một trăm vạn hải thú cường đại bạo ngược đều trở thành ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ.
Ầm!
Bên kia, Thú Hoàng và hải thú trăm vạn năm vẫn đang bao vây tấn công Mộc Sơn Quỷ. Mộc Sơn Quỷ luôn quan sát tình hình bên này. Chỉ có điều linh hồn hắn vẫn tính là cường đại, cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn. Tuy rằng hắn âm thầm kinh hãi, nhưng cũng cực kỳ vui mừng.
Thú Hoàng và Thú Vương vẫn đang công kích khiến hắn không thể không chú ý. Hắn đã bị trọng thương. Nếu như dám phân tâm nói không chừng một giây sau cũng sẽ bị chết!
- Động tình, đi!
Tiêu Lãng lại phóng thích mười vạn chữ Tình. Lần này hắn tập trung vào hơn ba mươi con Thú Vương đang giao chiến với Mộc Sơn Quỷ. Còn Thú Hoàng kia nữa! Hắn biết rõ, nếu như hôm nay không thể thu phục được những con Thú Hoàng và Thú Vương này, như vậy cũng giống như kiếm củi ba năm đốt một giờ!
Chục vạn chữ tình hóa thành lưu quang không ngừng đánh vào trán những con Thú Vương và Thú Hoàng. Những Thú Vương này mỗi lần chỉ đánh vào một ngàn chữ tình. Mấy vạn chữ tình còn lại đều lao về phía trán của con Huyết Hải Ma Hùng.
Không chút bất ngờ, từng con Thú Vương trăm vạn năm nhắm mắt lại, đứng nguyên tại chỗ. Thậm chí rất nhiều con còn duy trì động tác chuẩn bị công kích. Chỉ có điều khí tức bạo ngược trên người chúng bắt đầu từ từ giảm bớt. Chất độc màu xanh trên người cũng chậm rãi biến mất...
- Ngao ngao!
Sau khi từng chữ tình nhập vào trán, thân thể con Thú Hoàng run rẩy, không ngừng ngửa mặt lên trời điên cuồng rống lên. Hiển nhiên trong lòng nó vô cùng thống khổ, hoặc là... cực kỳ giãy dụa!
- Con Thú Hoàng này thật cường đại!
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi nhưng không hề dừng lại. Tuy rằng hắn cảm thấy tâm lực mệt mỏi, nhưng lại không thể không lại đánh ra chữ tình, khiến chục vạn chữ tình hóa thành lưu quang không ngừng phóng về phía Thú Hoàng. Hắn biết rõ những Thú Vương trăm vạn năm này đã hoàn toàn bị thu phục. Hôm nay chỉ cần thu phục Thú Hoàng này, như vậy mọi người có thể được an toàn. Nguy cơ của Thần Khải Thành cũng được phá giải!
Ngao ngao!
Chỉ có điều Thú Hoàng này có thực lực ngàn vạn năm, linh hồn rất cường đại. Tiêu Lãng vừa cảm ngộ tình đạo này không lâu, bản thân linh hồn cũng không cường đại, nếu muốn thu phục Thú Hoàng này xem ra hết sức khó khăn.
- Thanh Mộc Ngọc vận dụng mê hồn giúp tiểu tử này một chút. Bằng không hắn tiêu hao quá nhiều tâm lực, linh hồn sẽ bị hao tổn!
Mười vạn dặm trên không trung, cung chủ Mê Thần Cung đột nhiên mở miệng nói. Thanh Mộc Ngọc gật đầu, trong mắt lập tức bắn ra hai đạo hào quang vô hình, giống như hai luồng gió mát phóng xuống phía dưới, lặng lẽ bắn vào trong đầu Thú Hoàng kia.
- Ngao...
Huyết Hải Ma Hùng lại rống dài một tiếng, rốt cuộc nhắm hai mắt lại. Khí tức bạo ngược trên người cũng chậm rãi rút đi. Chất độc màu xanh bên ngoài thân thể không ngừng giảm bớt. Chờ chục vạn chữ tình kia nhập vào hết, Thú Hoàng trở nên yên tĩnh. Khí tức hung ác trên người nó cũng hoàn toàn biến mất!
Ầm!
Tiêu Lãng rốt cuộc tâm lực không chịu nổi, thân thể ngồi xếp bằng trên mặt đất, con mắt nhắm lại, đã hôn mê. Chỉ có điều trước khi hôn mê, hắn thầm truyền âm với Thảo Đằng:
- Mị Nhi, còn lại mấy chục vạn hải thú cấp thấp chưa bị thu phục, cắn nuốt tất cả cho ta!
Thảo Đằng hiện tại có trí tuệ của loài người. Trăm vạn phân thân Thảo Đằng lập tức lao ra bốn phương tám hướng, cắn nuốt những hải thú cấp thấp vẫn đang bạo loạn gào thét chen chúc vào bên trong. Tất cả hải thú cường đại đã bị Tiêu Lãng thu phục. Giờ phút này chỉ còn lại hải thú từ năm mươi vạn năm trở xuống. Năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng cường đại như vậy, tất nhiên có thể dễ dàng thuấn sát!
- Thanh Mộc Ngọc, ngoại trừ Tiêu Lãng ra, vận dụng mê hồn xóa đi đoạn ký ức vừa nãy của mọi người!
Phía dưới vô số người đã tỉnh lại, mơ hồ nhìn xung quanh, ánh mắt cực kỳ mờ mịt. Nhưng một cơn gió mát từ phía trên bầu trời thổi qua, khiến mọi người hôn mê. Ngay cả Mộc Sơn Quỷ đều hoàn toàn không hề phát hiện, đã hôn mê.
Thanh Mộc Ngọc tu luyện chính là thiên đạo linh hồn. Dựa vào công kích linh hồn, thực lực đạt tới Đại Đế, Mộc Sơn Quỷ bị thương nặng, những người còn lại mạnh nhất chỉ là Nhân Hoàng đỉnh phong, sao có thể chống đỡ được?
Ở ngoài Thần Khải Thành đã hoàn toàn yên tĩnh. Thảo Đằng đã cắn nuốt xong, trở lại bên cạnh Tiêu Lãng giúp hắn khôi phục thân thể và linh hồn. Giờ phút này tình cảnh cực kỳ quỷ dị. Nếu như có võ giả bình thường đi ngang qua nơi này nhất định sẽ cho rằng ban ngày thấy ma.
Bởi vì ngoài thành có hơn một trăm vạn hải thú. Ngoại trừ con Thú Hoàng kia, tất cả đều phủ phục trên mặt đất, ánh mắt cung kính thậm chí mang theo một chút thân thiết nhìn Tiêu Lãng. Dường như giờ phút này Tiêu Lãng ngồi xếp bằng ở giữa sân, không phải là một con người mà là một vương giả trong Thú Hoàng, là Vương của chúng!
Con Thú Hoàng kia vẫn đang nhắm mắt, vẫn sững ở giữa sân nhưng không phủ phục trên mặt đất, thậm chí cũng không quỳ xuống. Chỉ có điều khí tức trên người trở nên cực kỳ hiền lành. Dường như con quái vật khổng lồ này đã biến thành một con cừu ngoan ngoãn.
- Phụ thân, làm sao bây giờ?
Phía trên Thanh Mộc Ngọc cứng rắn xóa đi ký ức vừa rồi của mọi người ở đây, lúc này mới nhìn cung chủ Mê Thần Cung hỏi. Tình huống như thế, hắn hoàn toàn không biết xử lý như thế nào.
Cung chủ Mê Thần Cung thản nhiên nói:
- Làm sao à? Trở về thôi!
- A?
Thanh Mộc Ngọc kinh ngạc, càng nghi ngờ hỏi:
- Vậy Tiêu Lãng kia thì sao? Không quan tâm tới nữa sao? Chúng ta không đưa hắn về Mê Thần Cung sao? Tiểu tử này cổ quái như vậy, bồi dưỡng một hồi nói không chừng sẽ là người chúng ta muốn tìm!
- Không, ngươi sai rồi!
Trong mắt cung chủ Mê Thần Cung xuất hiện một tia mê man, lắc đầu nói:
- Nếu như Tiêu Lãng không thay đổi thiên đạo, như vậy hắn tuyệt đối sẽ là người chúng ta đã chờ đợi năm trăm năm. Hiện tại... lại rất khó nói! Ai, đi thôi! Trời cao tự có định số. Tất cả chờ tới khi Tiêu Lãng đạt được thực lực Thiên Đế, có thể từ trong cấm địa Cổ Thần đi ra rồi nói sau!
Thanh Mộc Ngọc mơ hồ. Hắn chưa bao giờ nghe nói tới thiên đạo chung cực. Cho dù là tam đại thiên đạo chí tôn, hơn mười năm trước hắn lật xem sách cổ mới biết được. Còn về thiên đạo chung cực, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói tới.
- Đó là thiên đạo thượng cổ thất truyền. Lại nói, thượng cổ có một vị đại thần đã cảm ngộ thiên đạo chung cực!
Cung chủ Mê Thần Cung suy nghĩ một chút, lúc này mới âm trầm giải thích:
- Trong truyền thuyết, vị đại thần kia cảm ngộ được tình đạo vô thượng, uy lực phi phàm, có thể khiến vạn thú thần phục. Thượng cổ không phải là loại hung thú hải thú, mà là hoang thú. Hoang thú cường đại gấp mấy lần so với thực lực của ngươi! Vị đại thần kia cảm ngộ tình đạo, thuần hóa vô số hoang thú, một người ra lực ép chư vị đại thần thượng cổ lúc đó. thành tựu vị trí Đế Tôn. Ngươi hẳn đã nghe qua tên của hắn. Hắn tên là Thiên Vũ!
- Đại thần Thiên Vũ sao?
Con ngươi trong mắt Thanh Mộc Ngọc co lại. Hắn đã từng nhìn thấy cái tên gọi này trong vô số sách cổ. Đây chính là một vị đại năng danh tiếng vang vọng thượng cổ! Thượng cổ có vô số cường giả. Thiên Đế như chó săn, Đại Đế đếm không hết, Bán Thần cảnh cũng không phải là số ít. Đại năng có thể ngang dọc thượng cổ, có thể tưởng tượng được sự cường đại của hắn!
Cung chủ Mê Thần Cung không tiếp tục nói nữa, đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới, tập trung vào Tiêu Lãng vẫn không ngừng phóng thích chữ tình. Tuy rằng giờ phút này tình hình của Tiêu Lãng tương tự với đại thần Thiên Vũ thời thượng cổ cảm ngộ thiên đạo, nhưng dù sao truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết. Bất kỳ ai cũng không có cách nào chứng minh được. Hắn nhất thời không dám kết luận.
Phía dưới, Tiêu Lãng đã liên tục đánh ra mười bốn lần Động tình, mỗi lần mười vạn chữ tình. Mỗi chữ tình có thể làm cho tức bạo ngược trên người một con hải thú khí giảm bớt, máu độc biến mất, giống như trở thành một con sủng vật linh thú nhỏ nuôi trong nhà.
Giờ phút này đã có hải thú một trăm bốn chục vạn năm dừng ở ngay tại chỗ. Mỗi lần Tiêu Lãng đánh ra chữ tình, ít nhất phải là hải thủ ba mươi vạn năm trở lên. Chỉ ngần ấy thời gian, hơn một trăm vạn hải thú cường đại bạo ngược đều trở thành ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ.
Ầm!
Bên kia, Thú Hoàng và hải thú trăm vạn năm vẫn đang bao vây tấn công Mộc Sơn Quỷ. Mộc Sơn Quỷ luôn quan sát tình hình bên này. Chỉ có điều linh hồn hắn vẫn tính là cường đại, cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn. Tuy rằng hắn âm thầm kinh hãi, nhưng cũng cực kỳ vui mừng.
Thú Hoàng và Thú Vương vẫn đang công kích khiến hắn không thể không chú ý. Hắn đã bị trọng thương. Nếu như dám phân tâm nói không chừng một giây sau cũng sẽ bị chết!
- Động tình, đi!
Tiêu Lãng lại phóng thích mười vạn chữ Tình. Lần này hắn tập trung vào hơn ba mươi con Thú Vương đang giao chiến với Mộc Sơn Quỷ. Còn Thú Hoàng kia nữa! Hắn biết rõ, nếu như hôm nay không thể thu phục được những con Thú Hoàng và Thú Vương này, như vậy cũng giống như kiếm củi ba năm đốt một giờ!
Chục vạn chữ tình hóa thành lưu quang không ngừng đánh vào trán những con Thú Vương và Thú Hoàng. Những Thú Vương này mỗi lần chỉ đánh vào một ngàn chữ tình. Mấy vạn chữ tình còn lại đều lao về phía trán của con Huyết Hải Ma Hùng.
Không chút bất ngờ, từng con Thú Vương trăm vạn năm nhắm mắt lại, đứng nguyên tại chỗ. Thậm chí rất nhiều con còn duy trì động tác chuẩn bị công kích. Chỉ có điều khí tức bạo ngược trên người chúng bắt đầu từ từ giảm bớt. Chất độc màu xanh trên người cũng chậm rãi biến mất...
- Ngao ngao!
Sau khi từng chữ tình nhập vào trán, thân thể con Thú Hoàng run rẩy, không ngừng ngửa mặt lên trời điên cuồng rống lên. Hiển nhiên trong lòng nó vô cùng thống khổ, hoặc là... cực kỳ giãy dụa!
- Con Thú Hoàng này thật cường đại!
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi nhưng không hề dừng lại. Tuy rằng hắn cảm thấy tâm lực mệt mỏi, nhưng lại không thể không lại đánh ra chữ tình, khiến chục vạn chữ tình hóa thành lưu quang không ngừng phóng về phía Thú Hoàng. Hắn biết rõ những Thú Vương trăm vạn năm này đã hoàn toàn bị thu phục. Hôm nay chỉ cần thu phục Thú Hoàng này, như vậy mọi người có thể được an toàn. Nguy cơ của Thần Khải Thành cũng được phá giải!
Ngao ngao!
Chỉ có điều Thú Hoàng này có thực lực ngàn vạn năm, linh hồn rất cường đại. Tiêu Lãng vừa cảm ngộ tình đạo này không lâu, bản thân linh hồn cũng không cường đại, nếu muốn thu phục Thú Hoàng này xem ra hết sức khó khăn.
- Thanh Mộc Ngọc vận dụng mê hồn giúp tiểu tử này một chút. Bằng không hắn tiêu hao quá nhiều tâm lực, linh hồn sẽ bị hao tổn!
Mười vạn dặm trên không trung, cung chủ Mê Thần Cung đột nhiên mở miệng nói. Thanh Mộc Ngọc gật đầu, trong mắt lập tức bắn ra hai đạo hào quang vô hình, giống như hai luồng gió mát phóng xuống phía dưới, lặng lẽ bắn vào trong đầu Thú Hoàng kia.
- Ngao...
Huyết Hải Ma Hùng lại rống dài một tiếng, rốt cuộc nhắm hai mắt lại. Khí tức bạo ngược trên người cũng chậm rãi rút đi. Chất độc màu xanh bên ngoài thân thể không ngừng giảm bớt. Chờ chục vạn chữ tình kia nhập vào hết, Thú Hoàng trở nên yên tĩnh. Khí tức hung ác trên người nó cũng hoàn toàn biến mất!
Ầm!
Tiêu Lãng rốt cuộc tâm lực không chịu nổi, thân thể ngồi xếp bằng trên mặt đất, con mắt nhắm lại, đã hôn mê. Chỉ có điều trước khi hôn mê, hắn thầm truyền âm với Thảo Đằng:
- Mị Nhi, còn lại mấy chục vạn hải thú cấp thấp chưa bị thu phục, cắn nuốt tất cả cho ta!
Thảo Đằng hiện tại có trí tuệ của loài người. Trăm vạn phân thân Thảo Đằng lập tức lao ra bốn phương tám hướng, cắn nuốt những hải thú cấp thấp vẫn đang bạo loạn gào thét chen chúc vào bên trong. Tất cả hải thú cường đại đã bị Tiêu Lãng thu phục. Giờ phút này chỉ còn lại hải thú từ năm mươi vạn năm trở xuống. Năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng cường đại như vậy, tất nhiên có thể dễ dàng thuấn sát!
- Thanh Mộc Ngọc, ngoại trừ Tiêu Lãng ra, vận dụng mê hồn xóa đi đoạn ký ức vừa nãy của mọi người!
Phía dưới vô số người đã tỉnh lại, mơ hồ nhìn xung quanh, ánh mắt cực kỳ mờ mịt. Nhưng một cơn gió mát từ phía trên bầu trời thổi qua, khiến mọi người hôn mê. Ngay cả Mộc Sơn Quỷ đều hoàn toàn không hề phát hiện, đã hôn mê.
Thanh Mộc Ngọc tu luyện chính là thiên đạo linh hồn. Dựa vào công kích linh hồn, thực lực đạt tới Đại Đế, Mộc Sơn Quỷ bị thương nặng, những người còn lại mạnh nhất chỉ là Nhân Hoàng đỉnh phong, sao có thể chống đỡ được?
Ở ngoài Thần Khải Thành đã hoàn toàn yên tĩnh. Thảo Đằng đã cắn nuốt xong, trở lại bên cạnh Tiêu Lãng giúp hắn khôi phục thân thể và linh hồn. Giờ phút này tình cảnh cực kỳ quỷ dị. Nếu như có võ giả bình thường đi ngang qua nơi này nhất định sẽ cho rằng ban ngày thấy ma.
Bởi vì ngoài thành có hơn một trăm vạn hải thú. Ngoại trừ con Thú Hoàng kia, tất cả đều phủ phục trên mặt đất, ánh mắt cung kính thậm chí mang theo một chút thân thiết nhìn Tiêu Lãng. Dường như giờ phút này Tiêu Lãng ngồi xếp bằng ở giữa sân, không phải là một con người mà là một vương giả trong Thú Hoàng, là Vương của chúng!
Con Thú Hoàng kia vẫn đang nhắm mắt, vẫn sững ở giữa sân nhưng không phủ phục trên mặt đất, thậm chí cũng không quỳ xuống. Chỉ có điều khí tức trên người trở nên cực kỳ hiền lành. Dường như con quái vật khổng lồ này đã biến thành một con cừu ngoan ngoãn.
- Phụ thân, làm sao bây giờ?
Phía trên Thanh Mộc Ngọc cứng rắn xóa đi ký ức vừa rồi của mọi người ở đây, lúc này mới nhìn cung chủ Mê Thần Cung hỏi. Tình huống như thế, hắn hoàn toàn không biết xử lý như thế nào.
Cung chủ Mê Thần Cung thản nhiên nói:
- Làm sao à? Trở về thôi!
- A?
Thanh Mộc Ngọc kinh ngạc, càng nghi ngờ hỏi:
- Vậy Tiêu Lãng kia thì sao? Không quan tâm tới nữa sao? Chúng ta không đưa hắn về Mê Thần Cung sao? Tiểu tử này cổ quái như vậy, bồi dưỡng một hồi nói không chừng sẽ là người chúng ta muốn tìm!
- Không, ngươi sai rồi!
Trong mắt cung chủ Mê Thần Cung xuất hiện một tia mê man, lắc đầu nói:
- Nếu như Tiêu Lãng không thay đổi thiên đạo, như vậy hắn tuyệt đối sẽ là người chúng ta đã chờ đợi năm trăm năm. Hiện tại... lại rất khó nói! Ai, đi thôi! Trời cao tự có định số. Tất cả chờ tới khi Tiêu Lãng đạt được thực lực Thiên Đế, có thể từ trong cấm địa Cổ Thần đi ra rồi nói sau!
/1202
|