- Có phải cường giả Bán Thần hay không ta không biết, chỉ có điều cấm chế của người này rất cường đại, thực lực chắc chắn sẽ không quá yếu!
Thanh Mộc Ngọc giải thích:
- Thực lực võ giả càng cao, tuổi thọ càng dài, về sau thực lực cũng càng khó đột phá. Thời gian dài dằng dặc cường giả sẽ rất cô đơn. Cho nên bình thường cũng sẽ nghiên cứu cấm chế thượng cổ. Đặc biệt là khi cảm giác tuổi thọ của mình sắp hết, sẽ tìm một nơi thật tốt để thiết lập lăng mộ, để sau khi mình chết, thi thể được an bình, không bị quấy nhiễu! Đương nhiên nhiều cường giả không có hậu nhân thích để bảo vật, tu luyện bí kỹ của mình ở trong lăng mộ chờ đợi người hữu duyên đi vào ban tặng cho hắn cơ duyên lớn, chẳng khác gì tìm một truyền nhân, một đệ tử, để hắn thay thế mình tiếp tục cố gắng sống sót!
Tiêu Lãng có chút nghi ngờ hỏi:
- Vì sao rất nhiều cường giả đều không thích muốn hài tử? Lẽ nào sau khi hắn trở thành bá chủ, không hy vọng gia tộc của mình phát dương quang đại vinh quang vạn năm sao?
Lăng mộ Long Đế mở ngoài Phá Thiên phủ, Kiếm Ảnh Đại Đế trong vực sâu tử vong phía nam Âu Dương phủ, bọn họ đều không có hậu nhân, đều để lại bảo vật và đồ vật của mình ở trong lăng mộ.
Thanh Mộc Ngọc trầm tư một chút, đáp lại:
- Cường giả nào không phải giẫm lên trên vô số thi thể, không phải có vô số kẻ thù? Một vài cường giả sợ sau khi mình chết đi, kẻ thù tìm tới cửa tàn sát bộ tộc! Đương nhiên cũng có một vài cường giả một lòng tu luyện, cho nên không có thời gian sinh đời sau.
Tiêu Lãng nhớ tới những người xuất gia trên núi Phổ Đà vực diện Hòa Đường, lập tức cảm thấy bình thường. Thế giới này là thế giới võ đạo. Rất nhiều người si mê võ đạo, không có thời gian đi nói chuyện yêu đương cũng là bình thường.
Hai người đứng ở ngoài cửa lớn thẳng, cánh cửa lớn kia chậm rãi đóng lại. Chờ giây lát Tiêu Lãng dò hỏi:
- Cung chủ lúc nào đến!
- Rất nhanh!
Thanh Mộc Ngọc cho một đáp án rất mơ hồ, Tiêu Lãng không hỏi thêm nữa, ngồi ở trong chiến xa chí tôn, lấy một vài huyền thạch ra bắt đầu tu luyện. Hắn và Thanh Mộc Ngọc nhanh chóng chạy tới đây cũng tốn thời gian hai ngày. Cho dù tốc độ của cung chủ Mê Thần Cung nhanh hơn, cũng cần nửa ngày chứ?
Vù!
Điều khiến Tiêu Lãng khiếp sợ không gì sánh nổi chính là chỉ sau nửa nén hương, nước biển gần đó đột nhiên chấn động. Sau đó một lão già tóc trắng đột nhiên xuất hiện. Không ngờ được đó chính là cung chủ Mê Thần Cung.
Chỉ trong thời gian nửa nén hương từ núi Khuynh Thành ở cực bắc chạy tới biển Thần Hồn phía đông? Tiêu Lãng bị phụ tử bọn họ làm cho chết lặng. Hắn thu hồi huyền thạch đứng lên, nhìn lão già chắp tay nói:
- Tham kiến cung chủ!
- Ừm, vào xem một chút đi!
Cung chủ Mê Thần Cung gật đầu, bay vào bên trong trước. Trên người hắn cũng không mở vòng bảo hộ ra, thậm chí hoàn toàn không có khí tức gì, nước biển tự động tách ra. Hắn nhanh chân đi đến ngoài cửa lớn, duỗi một tay ra nhẹ nhàng đẩy một cái. Cánh cửa lớn kia liền bị đẩy ra.
Thanh Mộc Ngọc đi theo. Hắn vẫy vẫy tay về phía Tiêu Lãng nói:
- Đi, đi vào. Có phụ thân ở đây, ngươi sẽ vô cùng an toàn!
Tiêu Lãng đi vào theo. Cung chủ Mê Thần Cung lại đứng ở trước cửa vẫn không nhúc nhích. Trong ánh mắt sáng đến mức dọa người. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Sau đó hắn cứ như vậy đi về phía trước. Bước chân của hắn rất nhanh, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng đi tới đi lui trên từng ô vuông, nhưng không hề dẫn động một đạo thần lôi nào...
- Lợi hại!
Tiêu Lãng âm thầm kính phục. Lúc trước con hải thú bạch tuộc kia bởi vì có vô số xúc tu, thử rất nhiều lần, cuối cùng được Tiêu Lãng giúp đỡ mới tìm được đường đi chính xác. Vậy mà hiện tại, cung chủ Mê Thần Cung chỉ nhìn mấy lần liền tìm ra được đường đi chính xác.
Chờ Tiêu Lãng và Thanh Mộc Ngọc bay đến ngoài cửa chính điện, cung chủ Mê Thần Cung đã sớm nghiên cứu cấm chế trên cánh cửa lớn kia. Hắn giống như một cổ giả, duỗi một tay ra nhẹ nhàng xoa xoa những hoa văn trên cánh cửa lớn kia, cẩn thận quan sát. Thanh Mộc Ngọc và Tiêu Lãng không dám quấy nhiễu hắn, lẳng lặng đứng ở phía sau.
Hắn đứng như vậy suốt ba ngày ba đêm!
Cung chủ Mê Thần Cung nghiên cứu ba ngày ba đêm, trong lúc đó hắn không hề nghỉ ngơi, cuối cùng mới khe khẽ thở dài nói:
- Đây là thần cấm chế thượng cổ, một thần cấm chế hết sức thuần khiết. Cái thần phủ này hẳn không phải là lăng mộ của Thiên Ma Đại Đế, mà là lăng mộ của một Cổ thần! Việc này rất kỳ lạ. Cổ thần đều chết ở cấm địa Cổ Thần. Nơi này tại sao lại xuất hiện một Cổ thần như vậy?
- Không phải là lăng mộ của Thiên Ma Đại Đế sao?
Thanh Mộc Ngọc nghe thấy nhất thời trên mặt đầy vẻ buồn bã. Mê Thần Cung cường đại như vậy, bảo vật gì không có? Bọn họ cũng không thèm khát bảo vật, bọn họ chỉ muốn tìm được lăng mộ Thiên Ma Đại Đế. Bởi vì bọn họ từng xem trong sách cổ do Thiên Ma Đại Đế lưu lại, phát hiện một bí mật kinh thiên. Nếu như phá giải được bí mật này ra, đối với bọn họ, đối với Thiên Châu đều phúc lợi cực lớn.
- Đi tới Thiên điện xem một chút đã. Ta muốn xác định xem có thể phá giải cấm chế chính điện này hay không!
Ra ngoài dự đoán của hai người, cung chủ Mê Thần Cung đi tới Thiên điện bên phải. Hai người Tiêu Lãng đi theo vào phía trong. Năm đó con hải thú bạch tuộc kia có thể đẩy ra Thiên điện bên phải. Cung chủ Mê Thần Cung chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra được Thiên điện bên trái.
cung chủ Mê Thần Cung đẩy cửa ra cũng không đi vào, mà quan sát cẩn thận bên trong. Tiêu Lãng thu hồi chiến xa chí tôn, cùng Thanh Mộc Ngọc đứng ở phía sau, khẩn trương quan sát bên trong.
- Thanh Mộc, ngươi nhìn kỹ xem ta phá giải cấm chế thế nào!
Cung chủ Mê Thần Cung đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó thân thể phóng vào bên trong, tốc độ nhanh như tia chớp. Tiêu Lãng thậm chí còn không thấy rõ tàn ảnh, chỉ cảm thấy một trận gió thổi vào bên trong.
Ầm ầm!
Vô số thần lôi trên trần Thiên điện ngưng tụ ra, không ngừng đánh xuống theo làn gió kia, nhưng trước sau cũng không đuổi kịp. Cuối cùng thần lôi đột ngột biến mất, cơn gió cũng ngừng lại, ngưng tụ ra thân ảnh của cung chủ Mê Thần Cung.
- Đây chính là tốc độ của cường giả Bán Thần sao?
Trong lòng Tiêu Lãng dâng trào sóng lớn. Hắn trăm phần trăm kết luận này cung chủ Mê Thần Cung là cường giả Bán Thần. Bởi vì tốc độ Thanh Mộc Ngọc kém cung chủ Mê Thần Cung quá xa. Tuy rằng thời điểm Thanh Mộc Ngọc dẫn hắn bay, hắn cũng không xác định được Thanh Mộc Ngọc có phải đã dốc hết toàn lực hay không.
Thanh Mộc Ngọc suy tư mở to hai mắt, sau đó dẫn theo Tiêu Lãng cứ như vậy đi vào phía trong, khiến Tiêu Lãng sợ gần chết. Kết quả hai người đi vào lại hoàn toàn không có chuyện gì. Cấm chế trong Thiên điện lại bị cung chủ Mê Thần Cung ở bên trong xoay chuyển vài vòng liền phá giải được...
Trong Thiên điện trống không. Cung chủ Mê Thần Cung nhanh chân đi theo thông đạo vào bên trong Thiên điện. Thanh Mộc Ngọc dẫn theo Tiêu Lãng đi theo hắn. Trong lòng Tiêu Lãng cũng âm thầm hưng phấn. Thanh Mộc Ngọc nói bảo vật nơi này đều thuộc về hắn. Mà vừa nãy cung chủ cũng nói, nơi này rất có thể là lăng mộ của Cổ thần.
Bán Thần là nửa thần, Bán Thần đã cường đại như vậy, Cổ thần hiển nhiên càng cường đại hơn. Mà bảo vật của Cổ thần...
Hành lang không có bất kỳ cấm chế gì. Mọi người một đường thông suốt đi tới một đại điện ở trong cùng, lại phát hiện bên trong cũng trống không chẳng có cái gì cả. Thứ duy nhất xem như có chính là một bức tranh mỹ nữ treo trên vách tường.
Bức tranh mỹ nữ rất lớn. Ánh mắt của mọi người tự nhiên chú ý tới bức tranh này. Mà rất nhanh tâm thần của mọi người đều bị bức tranh này thu hút.
Tiêu Lãng cũng cảm giác cảnh vật xung quanh biến mất. Thế giới trong mắt hắn biến thành một trấn nhỏ yên tĩnh. Trong trấn nhỏ có một dòng sông, mà một chiếc thuyền cô độc đang chậm rãi trôi. Đầu thuyền một nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu xanh lục cầm một chiếc ô màu tím lặng lẽ đứng. Trên bầu trời, gió nhẹ mưa phùn. Khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử lộ vẻ đau thương. Trong nháy mắt đó trong lòng Tiêu Lãng cũng đột nhiên cảm thấy nhói đau...
- Một bức tranh mỹ nữ đẹp. Trong này lại chứa vô số dấu vết của thiên đạo. Người vẽ bức tranh này, tu vi không dưới lão phu!
Rất nhanh cung chủ Mê Thần Cung đã tỉnh lại. Chỉ một lát sau, Thanh Mộc Ngọc cũng tỉnh lại. Tiêu Lãng vẫn si mê đứng bất động ở tại chỗ, trên mặt lộ vẻ đau thương, dường như đang chìm đắm trong thế giới đau thương của bức tranh kia!
Vù!
Trong lúc đó, bức tranh mỹ nữ đột nhiên sáng lên. Sau đó chùm sáng trong bức tranh bao phủ lấy Tiêu Lãng. Tiếp sau đó... Tiêu Lãng lại biến mất.
- Tiêu Lãng!
Thanh Mộc Ngọc kinh hãi. Hắn đã bảo đảm Tiêu Lãng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Khí thế trên người hắn nhất thời đại thịnh, muốn ra tay công kích. Cung chủ Mê Thần Cung lại lập tức hét lên:
- Đừng lộn xộn. Hẳn là Tiêu Lãng đã động vào cấm chế, bị hút vào trong chủ điện! Ngươi công kích lung tung, ngược lại sẽ hại chết hắn!
Thanh Mộc Ngọc giải thích:
- Thực lực võ giả càng cao, tuổi thọ càng dài, về sau thực lực cũng càng khó đột phá. Thời gian dài dằng dặc cường giả sẽ rất cô đơn. Cho nên bình thường cũng sẽ nghiên cứu cấm chế thượng cổ. Đặc biệt là khi cảm giác tuổi thọ của mình sắp hết, sẽ tìm một nơi thật tốt để thiết lập lăng mộ, để sau khi mình chết, thi thể được an bình, không bị quấy nhiễu! Đương nhiên nhiều cường giả không có hậu nhân thích để bảo vật, tu luyện bí kỹ của mình ở trong lăng mộ chờ đợi người hữu duyên đi vào ban tặng cho hắn cơ duyên lớn, chẳng khác gì tìm một truyền nhân, một đệ tử, để hắn thay thế mình tiếp tục cố gắng sống sót!
Tiêu Lãng có chút nghi ngờ hỏi:
- Vì sao rất nhiều cường giả đều không thích muốn hài tử? Lẽ nào sau khi hắn trở thành bá chủ, không hy vọng gia tộc của mình phát dương quang đại vinh quang vạn năm sao?
Lăng mộ Long Đế mở ngoài Phá Thiên phủ, Kiếm Ảnh Đại Đế trong vực sâu tử vong phía nam Âu Dương phủ, bọn họ đều không có hậu nhân, đều để lại bảo vật và đồ vật của mình ở trong lăng mộ.
Thanh Mộc Ngọc trầm tư một chút, đáp lại:
- Cường giả nào không phải giẫm lên trên vô số thi thể, không phải có vô số kẻ thù? Một vài cường giả sợ sau khi mình chết đi, kẻ thù tìm tới cửa tàn sát bộ tộc! Đương nhiên cũng có một vài cường giả một lòng tu luyện, cho nên không có thời gian sinh đời sau.
Tiêu Lãng nhớ tới những người xuất gia trên núi Phổ Đà vực diện Hòa Đường, lập tức cảm thấy bình thường. Thế giới này là thế giới võ đạo. Rất nhiều người si mê võ đạo, không có thời gian đi nói chuyện yêu đương cũng là bình thường.
Hai người đứng ở ngoài cửa lớn thẳng, cánh cửa lớn kia chậm rãi đóng lại. Chờ giây lát Tiêu Lãng dò hỏi:
- Cung chủ lúc nào đến!
- Rất nhanh!
Thanh Mộc Ngọc cho một đáp án rất mơ hồ, Tiêu Lãng không hỏi thêm nữa, ngồi ở trong chiến xa chí tôn, lấy một vài huyền thạch ra bắt đầu tu luyện. Hắn và Thanh Mộc Ngọc nhanh chóng chạy tới đây cũng tốn thời gian hai ngày. Cho dù tốc độ của cung chủ Mê Thần Cung nhanh hơn, cũng cần nửa ngày chứ?
Vù!
Điều khiến Tiêu Lãng khiếp sợ không gì sánh nổi chính là chỉ sau nửa nén hương, nước biển gần đó đột nhiên chấn động. Sau đó một lão già tóc trắng đột nhiên xuất hiện. Không ngờ được đó chính là cung chủ Mê Thần Cung.
Chỉ trong thời gian nửa nén hương từ núi Khuynh Thành ở cực bắc chạy tới biển Thần Hồn phía đông? Tiêu Lãng bị phụ tử bọn họ làm cho chết lặng. Hắn thu hồi huyền thạch đứng lên, nhìn lão già chắp tay nói:
- Tham kiến cung chủ!
- Ừm, vào xem một chút đi!
Cung chủ Mê Thần Cung gật đầu, bay vào bên trong trước. Trên người hắn cũng không mở vòng bảo hộ ra, thậm chí hoàn toàn không có khí tức gì, nước biển tự động tách ra. Hắn nhanh chân đi đến ngoài cửa lớn, duỗi một tay ra nhẹ nhàng đẩy một cái. Cánh cửa lớn kia liền bị đẩy ra.
Thanh Mộc Ngọc đi theo. Hắn vẫy vẫy tay về phía Tiêu Lãng nói:
- Đi, đi vào. Có phụ thân ở đây, ngươi sẽ vô cùng an toàn!
Tiêu Lãng đi vào theo. Cung chủ Mê Thần Cung lại đứng ở trước cửa vẫn không nhúc nhích. Trong ánh mắt sáng đến mức dọa người. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Sau đó hắn cứ như vậy đi về phía trước. Bước chân của hắn rất nhanh, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng đi tới đi lui trên từng ô vuông, nhưng không hề dẫn động một đạo thần lôi nào...
- Lợi hại!
Tiêu Lãng âm thầm kính phục. Lúc trước con hải thú bạch tuộc kia bởi vì có vô số xúc tu, thử rất nhiều lần, cuối cùng được Tiêu Lãng giúp đỡ mới tìm được đường đi chính xác. Vậy mà hiện tại, cung chủ Mê Thần Cung chỉ nhìn mấy lần liền tìm ra được đường đi chính xác.
Chờ Tiêu Lãng và Thanh Mộc Ngọc bay đến ngoài cửa chính điện, cung chủ Mê Thần Cung đã sớm nghiên cứu cấm chế trên cánh cửa lớn kia. Hắn giống như một cổ giả, duỗi một tay ra nhẹ nhàng xoa xoa những hoa văn trên cánh cửa lớn kia, cẩn thận quan sát. Thanh Mộc Ngọc và Tiêu Lãng không dám quấy nhiễu hắn, lẳng lặng đứng ở phía sau.
Hắn đứng như vậy suốt ba ngày ba đêm!
Cung chủ Mê Thần Cung nghiên cứu ba ngày ba đêm, trong lúc đó hắn không hề nghỉ ngơi, cuối cùng mới khe khẽ thở dài nói:
- Đây là thần cấm chế thượng cổ, một thần cấm chế hết sức thuần khiết. Cái thần phủ này hẳn không phải là lăng mộ của Thiên Ma Đại Đế, mà là lăng mộ của một Cổ thần! Việc này rất kỳ lạ. Cổ thần đều chết ở cấm địa Cổ Thần. Nơi này tại sao lại xuất hiện một Cổ thần như vậy?
- Không phải là lăng mộ của Thiên Ma Đại Đế sao?
Thanh Mộc Ngọc nghe thấy nhất thời trên mặt đầy vẻ buồn bã. Mê Thần Cung cường đại như vậy, bảo vật gì không có? Bọn họ cũng không thèm khát bảo vật, bọn họ chỉ muốn tìm được lăng mộ Thiên Ma Đại Đế. Bởi vì bọn họ từng xem trong sách cổ do Thiên Ma Đại Đế lưu lại, phát hiện một bí mật kinh thiên. Nếu như phá giải được bí mật này ra, đối với bọn họ, đối với Thiên Châu đều phúc lợi cực lớn.
- Đi tới Thiên điện xem một chút đã. Ta muốn xác định xem có thể phá giải cấm chế chính điện này hay không!
Ra ngoài dự đoán của hai người, cung chủ Mê Thần Cung đi tới Thiên điện bên phải. Hai người Tiêu Lãng đi theo vào phía trong. Năm đó con hải thú bạch tuộc kia có thể đẩy ra Thiên điện bên phải. Cung chủ Mê Thần Cung chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra được Thiên điện bên trái.
cung chủ Mê Thần Cung đẩy cửa ra cũng không đi vào, mà quan sát cẩn thận bên trong. Tiêu Lãng thu hồi chiến xa chí tôn, cùng Thanh Mộc Ngọc đứng ở phía sau, khẩn trương quan sát bên trong.
- Thanh Mộc, ngươi nhìn kỹ xem ta phá giải cấm chế thế nào!
Cung chủ Mê Thần Cung đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó thân thể phóng vào bên trong, tốc độ nhanh như tia chớp. Tiêu Lãng thậm chí còn không thấy rõ tàn ảnh, chỉ cảm thấy một trận gió thổi vào bên trong.
Ầm ầm!
Vô số thần lôi trên trần Thiên điện ngưng tụ ra, không ngừng đánh xuống theo làn gió kia, nhưng trước sau cũng không đuổi kịp. Cuối cùng thần lôi đột ngột biến mất, cơn gió cũng ngừng lại, ngưng tụ ra thân ảnh của cung chủ Mê Thần Cung.
- Đây chính là tốc độ của cường giả Bán Thần sao?
Trong lòng Tiêu Lãng dâng trào sóng lớn. Hắn trăm phần trăm kết luận này cung chủ Mê Thần Cung là cường giả Bán Thần. Bởi vì tốc độ Thanh Mộc Ngọc kém cung chủ Mê Thần Cung quá xa. Tuy rằng thời điểm Thanh Mộc Ngọc dẫn hắn bay, hắn cũng không xác định được Thanh Mộc Ngọc có phải đã dốc hết toàn lực hay không.
Thanh Mộc Ngọc suy tư mở to hai mắt, sau đó dẫn theo Tiêu Lãng cứ như vậy đi vào phía trong, khiến Tiêu Lãng sợ gần chết. Kết quả hai người đi vào lại hoàn toàn không có chuyện gì. Cấm chế trong Thiên điện lại bị cung chủ Mê Thần Cung ở bên trong xoay chuyển vài vòng liền phá giải được...
Trong Thiên điện trống không. Cung chủ Mê Thần Cung nhanh chân đi theo thông đạo vào bên trong Thiên điện. Thanh Mộc Ngọc dẫn theo Tiêu Lãng đi theo hắn. Trong lòng Tiêu Lãng cũng âm thầm hưng phấn. Thanh Mộc Ngọc nói bảo vật nơi này đều thuộc về hắn. Mà vừa nãy cung chủ cũng nói, nơi này rất có thể là lăng mộ của Cổ thần.
Bán Thần là nửa thần, Bán Thần đã cường đại như vậy, Cổ thần hiển nhiên càng cường đại hơn. Mà bảo vật của Cổ thần...
Hành lang không có bất kỳ cấm chế gì. Mọi người một đường thông suốt đi tới một đại điện ở trong cùng, lại phát hiện bên trong cũng trống không chẳng có cái gì cả. Thứ duy nhất xem như có chính là một bức tranh mỹ nữ treo trên vách tường.
Bức tranh mỹ nữ rất lớn. Ánh mắt của mọi người tự nhiên chú ý tới bức tranh này. Mà rất nhanh tâm thần của mọi người đều bị bức tranh này thu hút.
Tiêu Lãng cũng cảm giác cảnh vật xung quanh biến mất. Thế giới trong mắt hắn biến thành một trấn nhỏ yên tĩnh. Trong trấn nhỏ có một dòng sông, mà một chiếc thuyền cô độc đang chậm rãi trôi. Đầu thuyền một nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu xanh lục cầm một chiếc ô màu tím lặng lẽ đứng. Trên bầu trời, gió nhẹ mưa phùn. Khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử lộ vẻ đau thương. Trong nháy mắt đó trong lòng Tiêu Lãng cũng đột nhiên cảm thấy nhói đau...
- Một bức tranh mỹ nữ đẹp. Trong này lại chứa vô số dấu vết của thiên đạo. Người vẽ bức tranh này, tu vi không dưới lão phu!
Rất nhanh cung chủ Mê Thần Cung đã tỉnh lại. Chỉ một lát sau, Thanh Mộc Ngọc cũng tỉnh lại. Tiêu Lãng vẫn si mê đứng bất động ở tại chỗ, trên mặt lộ vẻ đau thương, dường như đang chìm đắm trong thế giới đau thương của bức tranh kia!
Vù!
Trong lúc đó, bức tranh mỹ nữ đột nhiên sáng lên. Sau đó chùm sáng trong bức tranh bao phủ lấy Tiêu Lãng. Tiếp sau đó... Tiêu Lãng lại biến mất.
- Tiêu Lãng!
Thanh Mộc Ngọc kinh hãi. Hắn đã bảo đảm Tiêu Lãng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Khí thế trên người hắn nhất thời đại thịnh, muốn ra tay công kích. Cung chủ Mê Thần Cung lại lập tức hét lên:
- Đừng lộn xộn. Hẳn là Tiêu Lãng đã động vào cấm chế, bị hút vào trong chủ điện! Ngươi công kích lung tung, ngược lại sẽ hại chết hắn!
/1202
|