- Ai, Tiêu Lãng, nếu ngươi không phải nhi tử của Tiêu Thanh Đế thì thật tốt biết mấy.
Nét mặt Vân Tử Sam đầy đau thương. Tiêu Lãng là nhi tử của Tiêu Thanh Đế, đã định sẽ là kẻ thù của Vân gia, oan gia của Vân Tử Sam. Mắt Vân Tử Sam mờ mịt, nhớ đến nhiều chuyện cùng Tiêu Lãng. Đến lúc này Vân Tử Sam vẫn cho rầng Tiêu Lãng là nam nhân duy nhất trên đời xứng với nàng, tiếc là hắn... Phải chết.
Tiêu Lãng ngừng rống to, ngơ ngác ôm Âu Dương Lãnh Yên, khép mắt lại, vẻ mặt lạc lõng. Tiêu Lãng không nghe thấy mấy trăm vạn hải thú ở bên ngoài Phi Dương thành gào rống, đã quên còn ở trong Phi Dương thành, quên trăm vạn đôi mắt bốn phía nhìn mình. Đầu óc Tiêu Lãng trống rỗng, chỉ muốn ôm nữ nhân trong ngực cho đến vĩnh viễn.
Lúc này, vô số chữ tình trên người Tiêu Lãng tự động lấp lánh rít gào xoay quanh hắn. Dường như chữ tình biến cực kỳ đau thương vì Tiêu Lãng, làm người thấy chữ tình càng đau lòng hơn.
- A?
Diệt Thiên sứ giả đứng giữa không trung nghi hoặc nhìn những chữ tình, mắt tỏ rõ cảnh giác.
Diệt Thiên sứ giả lạnh lùng nói:
- Giết người này!
Tuy người Mê Thần cung sẽ không bảo vệ Tiêu Lãng nữa nhưng Diệt Thiên sứ giả lười ra tay, dù sao bây giờ Tiêu Lãng bị thương nặng không có chút sức chống cự.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ lại, quát với đám người đứng vây quanh Tiêu Lãng:
- Giết chết Tiêu Lãng!
Nhưng đám người nhìn nhau, không ai ra tay, dù sao uy danh của Tiêu Lãng còn đó, tình huống bây giờ lại quái dị như vậy.
Vân Phi Dương chửi thề:
- Một đám phế vật!
Hồn lực vờn quanh người Vân Phi Dương hóa thành tia chớp, chủy thủ màu xanh ngọc trong tay gã chớp lóe tia sáng âm u đâm vào đầu Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam có một ít bất nhẫn quay đầu đi, tiếp đó giật mình tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Khóe môi Tiêu Lãng cong lên, khuôn mặt tràn ngập yêu khí.
Vân Tử Sam sợ hãi biến sắc mặt, khẽ quát:
- Phụ hoàng, cẩn thận!
Vân Phi Dương ngây ra, lập tức phản ứng lại, thấy Tiêu Lãng chợt ngẩng đầu lên. Tiêu Lãng mở mắt ra, tràn ngập lạnh lẽo làm Vân Phi Dương tim đập chân run.
Giờ phút này, người Tiêu Lãng đầy vết thương nặng, nhúc nhích còn khó kahưn chứ đừng nói làp hóng Vô Tình kiếm khí. Diệt Địa sứ giả đã bị đánh nát, Vân Phi Dương không hiểu Tiêu Lãng còn có năng lực gì có thể uy hiếp sinh mệnh của gã?
Nhưng lúc này Vân Phi Dương bản năng cảm giác nguy hiểm tử vong bao phủ mình, gã không chút do dự người tỏa ánh sáng vàng, một con kim long khổng lồ xuất hiện sau lưng gã gầm rống lao hướng Tiêu Lãng.
Kim long là thần hồn của Vân Phi Dương, lúc này kim long to gấp mấy chục lần, ban đầu bát trảo cũng biến thành thập lục trảo. Nhiều võ giả trong Phi Dương thành đều biết con kim long này, đây là công kích mạnh nhất lúc trước Vân Phi Dương dựa vào thực lực Nhân Hoàng cảnh thất trọng càn quét Nhân Hoàng cảnh.
Vân Tử Sam trở thành thánh nữ của Diệt Hồn điện nên đương nhiên cũng muốn giúp đỡ cho phụ thân tăng thực lực. Con kim long này bồi dưỡng từ thiên tài địa bảo, nó đã biến dị, uy lực lớn mạnh hơn. Bất cứ cường giả Nhân Hoàng cảnh nào đều dễ dàng bị nghiền nát.
Nhìn kim long dài hơn mười vạn thước gầm rống lao tới, mặt Tiêu Lãng không chút cảm xúc, mắt lạnh băng, không nhúc nhích. Tiêu Lãng há mồm phun ra mấy chữ:
- Tình Đạo đệ tam cảnh... Tình Thương.
Vô số chữ tình bên ngoài người Tiêu Lãng chợt tỏa sáng rực rỡ, xoay tòn dữ dội, cuối cùng ngưng tụ mộtchữ tình to lớn trên bầu trời. Chữ tình này cao cỡ trăm thước, bên trong do các chữ tình nhỏ tổ hợp thành. Chữ tình vô tình vô tức ấn hướng kim long có khí thế hủy thiên diệt địa.
Vù vù vù vù vù!
Không có tiếng nổ, chữ tình to lớn do vô số chữ tình nhỏ bảy sắc tổ hợp lại nhẹ nhàng xuyên qua người kim long.
Sự việc kỳ lạ xảy ra.
Con kim long kia thống khổ hú dài rồi từng chút một hóa thành hư vô, biến mất trên bầu trời.
- A!
Thần hồn bị diệt, Vân Phi Dương ôm đầu thống khổ kêu to lên trên không trung. Thân thể của Vân Phi Dương không thể đứng trên bầu trời, rớt xuống dưới. Chữ tình to lớn hóa thành tia chớp ấn hướng Vân Phi Dương.
Vân Tử Sam kinh khủng hét to:
- Phụ hoàng! Diệt Thiên sứ giả, hãy mau cứu phụ hoàng của ta!
Vù vù vù vù vù!
Một thủ ấn nhỏ chợt ngưng tụ giữa không trung hóa thành từng tàn ảnh. Tàn ảnh chưa biến mất thì thủ ấn nhỏ đã đuổi theo chữ tình, nặng nề đập xuống.
Vù vù vù vù vù!
chữ tình và tiểu thủ ấn va chạm cùng một chỗ, vẫn không có tiếng nổ. Tiểu thủ ấn dễ dàng đánh bay Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng nhưng lại bị chữ tình xuyên thấu, tiếp đó tiểu thủ ấn chậm rãi tan biến trên không trung chữ tình rít gào lao qua ấn vào người Vân Phi Dương.
- Phụ hoàng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tử Sam trắng như tờ giấy, trợn to mắt nhìn chữ tình xuyên thấu người Vân Phi Dương. Thân thể Vân Phi Dương từ từ hóa thành bột phấn.
Yên lặng!
Trăm vạn võ giả Phi Dương thành yên tĩnh như chết.
Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể Vân Phi Dương hóa thành bột phấn chậm rãi bay xuống, đầu óc mọi người ù vang.
Đya là thần thông gì? Thần hồn kim long cường đại như vậy mà bị chấn thành hư, cái này không tính. Vân Phi Dương có thực lực Nhân Hoàng cảnh thất trọng thế nhưng bị giết ngay tại chỗ, chấn thành bột phấn? Quan trọng nhất là làm công kích của cường giả Đại Đế tan biến.
Kịch biến làm đầu óc mọi người hỗn loạn, như đang nằm mơ. Thân thể nhiều người run rẩy, đa số nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy yêu khí của Tiêu Lãng.
Thiếu niên tóc bạc này luôn kỳ diệu, hắn đến từ một vực diện nhỏ không có cả huyền thạch, lại nổi dậy như sao chổi. Chưa từng có người nào có thể đi ra khỏi Tử Vong thâm uyên, trở thành đệ nhất công tử Thiên Châu. Tiêu Lãng đã làm nhiều chuyện mà nhiều người không dám làm cũng làm không được.
Hôm nay Tiêu Lãng dẫn dắt mấy trăm vạn hải thú tấn công Phi Dương phủ, đã có thể lưu danh trong lịch sử Thiên Châu.
Nhưng mà...
Giờ phút này, Tiêu Lãng lại đem đến niềm vui bất ngờ cho mọi người. Tiêu Lãng có thể đánh tan công kích của Đại Đế! Công kích này quả thực không thể dùng thần thông giải thích, chỉ có thể gọi là thần tích!
Trong mắt Diệt Địa sứ giả đầy nghi hoặc. Mắt Diệt Thiên sứ giả chớp lóe, chợt nhớ ra cái gì, mắt bắn ra tia sáng.
Diệt Thiên sứ giả khó tin thì thào:
- Không ngờ là Tình Đạo, Tình Đạo của Thiên Vũ đại thần. Tiêu Lãng đã tu luyện đến đệ tam cảnh Tình Đạo, Tình Thương chi cảnh! Hèn chi... Có thể xua tan Diệt Thần Ấn của ta.
Diệt Địa sứ giả giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Diệt Địa sứ giả nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên. Diệt Địa sứ giả tình cờ thấy Tình Thương trong một quyển sách cổ, viết rất mơ hồ. Tiêu Lãng có thể sai khiến vạn thú đã chứng minh điều này. Thiên Châu truyền thừa mấy ngàn vạn năm, hơn nữa Thiên Vũ đại thần có để lại mấy quyển sách cổ nhưng không ai có thể tu luyện thành công.
Diệt Địa sứ giả trầm ngâm một lúc, lên tiếng:
- Diệt Thiên, không ngờ Tiêu Lãng có thể cảm ngộ thượng cổ Tình Đạo! Không bằng... Chúng ta bẩm báo với Điện chủ đi, nói không chừng Tiêu Lãng là người mà chúng ta tìm kiếm.
Diệt Thiên sứ giả hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Hừ! Không cần xin chỉ thị!
- Có thể giải cứu Thiên Châu chỉ có thánh nữ! Nếu Tiêu Lãng đã kết thù với Diệt Hồn điện chúng ta, hôm nay không giết hắn thì sau này đã định sẽ mang đến tai họa vô cùng. Ra tay đi, bản tôn không tin Tình Thương của Tiêu Lãng thật sự lợi hại như vậy!
Nét mặt Vân Tử Sam đầy đau thương. Tiêu Lãng là nhi tử của Tiêu Thanh Đế, đã định sẽ là kẻ thù của Vân gia, oan gia của Vân Tử Sam. Mắt Vân Tử Sam mờ mịt, nhớ đến nhiều chuyện cùng Tiêu Lãng. Đến lúc này Vân Tử Sam vẫn cho rầng Tiêu Lãng là nam nhân duy nhất trên đời xứng với nàng, tiếc là hắn... Phải chết.
Tiêu Lãng ngừng rống to, ngơ ngác ôm Âu Dương Lãnh Yên, khép mắt lại, vẻ mặt lạc lõng. Tiêu Lãng không nghe thấy mấy trăm vạn hải thú ở bên ngoài Phi Dương thành gào rống, đã quên còn ở trong Phi Dương thành, quên trăm vạn đôi mắt bốn phía nhìn mình. Đầu óc Tiêu Lãng trống rỗng, chỉ muốn ôm nữ nhân trong ngực cho đến vĩnh viễn.
Lúc này, vô số chữ tình trên người Tiêu Lãng tự động lấp lánh rít gào xoay quanh hắn. Dường như chữ tình biến cực kỳ đau thương vì Tiêu Lãng, làm người thấy chữ tình càng đau lòng hơn.
- A?
Diệt Thiên sứ giả đứng giữa không trung nghi hoặc nhìn những chữ tình, mắt tỏ rõ cảnh giác.
Diệt Thiên sứ giả lạnh lùng nói:
- Giết người này!
Tuy người Mê Thần cung sẽ không bảo vệ Tiêu Lãng nữa nhưng Diệt Thiên sứ giả lười ra tay, dù sao bây giờ Tiêu Lãng bị thương nặng không có chút sức chống cự.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ lại, quát với đám người đứng vây quanh Tiêu Lãng:
- Giết chết Tiêu Lãng!
Nhưng đám người nhìn nhau, không ai ra tay, dù sao uy danh của Tiêu Lãng còn đó, tình huống bây giờ lại quái dị như vậy.
Vân Phi Dương chửi thề:
- Một đám phế vật!
Hồn lực vờn quanh người Vân Phi Dương hóa thành tia chớp, chủy thủ màu xanh ngọc trong tay gã chớp lóe tia sáng âm u đâm vào đầu Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam có một ít bất nhẫn quay đầu đi, tiếp đó giật mình tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Khóe môi Tiêu Lãng cong lên, khuôn mặt tràn ngập yêu khí.
Vân Tử Sam sợ hãi biến sắc mặt, khẽ quát:
- Phụ hoàng, cẩn thận!
Vân Phi Dương ngây ra, lập tức phản ứng lại, thấy Tiêu Lãng chợt ngẩng đầu lên. Tiêu Lãng mở mắt ra, tràn ngập lạnh lẽo làm Vân Phi Dương tim đập chân run.
Giờ phút này, người Tiêu Lãng đầy vết thương nặng, nhúc nhích còn khó kahưn chứ đừng nói làp hóng Vô Tình kiếm khí. Diệt Địa sứ giả đã bị đánh nát, Vân Phi Dương không hiểu Tiêu Lãng còn có năng lực gì có thể uy hiếp sinh mệnh của gã?
Nhưng lúc này Vân Phi Dương bản năng cảm giác nguy hiểm tử vong bao phủ mình, gã không chút do dự người tỏa ánh sáng vàng, một con kim long khổng lồ xuất hiện sau lưng gã gầm rống lao hướng Tiêu Lãng.
Kim long là thần hồn của Vân Phi Dương, lúc này kim long to gấp mấy chục lần, ban đầu bát trảo cũng biến thành thập lục trảo. Nhiều võ giả trong Phi Dương thành đều biết con kim long này, đây là công kích mạnh nhất lúc trước Vân Phi Dương dựa vào thực lực Nhân Hoàng cảnh thất trọng càn quét Nhân Hoàng cảnh.
Vân Tử Sam trở thành thánh nữ của Diệt Hồn điện nên đương nhiên cũng muốn giúp đỡ cho phụ thân tăng thực lực. Con kim long này bồi dưỡng từ thiên tài địa bảo, nó đã biến dị, uy lực lớn mạnh hơn. Bất cứ cường giả Nhân Hoàng cảnh nào đều dễ dàng bị nghiền nát.
Nhìn kim long dài hơn mười vạn thước gầm rống lao tới, mặt Tiêu Lãng không chút cảm xúc, mắt lạnh băng, không nhúc nhích. Tiêu Lãng há mồm phun ra mấy chữ:
- Tình Đạo đệ tam cảnh... Tình Thương.
Vô số chữ tình bên ngoài người Tiêu Lãng chợt tỏa sáng rực rỡ, xoay tòn dữ dội, cuối cùng ngưng tụ mộtchữ tình to lớn trên bầu trời. Chữ tình này cao cỡ trăm thước, bên trong do các chữ tình nhỏ tổ hợp thành. Chữ tình vô tình vô tức ấn hướng kim long có khí thế hủy thiên diệt địa.
Vù vù vù vù vù!
Không có tiếng nổ, chữ tình to lớn do vô số chữ tình nhỏ bảy sắc tổ hợp lại nhẹ nhàng xuyên qua người kim long.
Sự việc kỳ lạ xảy ra.
Con kim long kia thống khổ hú dài rồi từng chút một hóa thành hư vô, biến mất trên bầu trời.
- A!
Thần hồn bị diệt, Vân Phi Dương ôm đầu thống khổ kêu to lên trên không trung. Thân thể của Vân Phi Dương không thể đứng trên bầu trời, rớt xuống dưới. Chữ tình to lớn hóa thành tia chớp ấn hướng Vân Phi Dương.
Vân Tử Sam kinh khủng hét to:
- Phụ hoàng! Diệt Thiên sứ giả, hãy mau cứu phụ hoàng của ta!
Vù vù vù vù vù!
Một thủ ấn nhỏ chợt ngưng tụ giữa không trung hóa thành từng tàn ảnh. Tàn ảnh chưa biến mất thì thủ ấn nhỏ đã đuổi theo chữ tình, nặng nề đập xuống.
Vù vù vù vù vù!
chữ tình và tiểu thủ ấn va chạm cùng một chỗ, vẫn không có tiếng nổ. Tiểu thủ ấn dễ dàng đánh bay Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng nhưng lại bị chữ tình xuyên thấu, tiếp đó tiểu thủ ấn chậm rãi tan biến trên không trung chữ tình rít gào lao qua ấn vào người Vân Phi Dương.
- Phụ hoàng!
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tử Sam trắng như tờ giấy, trợn to mắt nhìn chữ tình xuyên thấu người Vân Phi Dương. Thân thể Vân Phi Dương từ từ hóa thành bột phấn.
Yên lặng!
Trăm vạn võ giả Phi Dương thành yên tĩnh như chết.
Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể Vân Phi Dương hóa thành bột phấn chậm rãi bay xuống, đầu óc mọi người ù vang.
Đya là thần thông gì? Thần hồn kim long cường đại như vậy mà bị chấn thành hư, cái này không tính. Vân Phi Dương có thực lực Nhân Hoàng cảnh thất trọng thế nhưng bị giết ngay tại chỗ, chấn thành bột phấn? Quan trọng nhất là làm công kích của cường giả Đại Đế tan biến.
Kịch biến làm đầu óc mọi người hỗn loạn, như đang nằm mơ. Thân thể nhiều người run rẩy, đa số nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy yêu khí của Tiêu Lãng.
Thiếu niên tóc bạc này luôn kỳ diệu, hắn đến từ một vực diện nhỏ không có cả huyền thạch, lại nổi dậy như sao chổi. Chưa từng có người nào có thể đi ra khỏi Tử Vong thâm uyên, trở thành đệ nhất công tử Thiên Châu. Tiêu Lãng đã làm nhiều chuyện mà nhiều người không dám làm cũng làm không được.
Hôm nay Tiêu Lãng dẫn dắt mấy trăm vạn hải thú tấn công Phi Dương phủ, đã có thể lưu danh trong lịch sử Thiên Châu.
Nhưng mà...
Giờ phút này, Tiêu Lãng lại đem đến niềm vui bất ngờ cho mọi người. Tiêu Lãng có thể đánh tan công kích của Đại Đế! Công kích này quả thực không thể dùng thần thông giải thích, chỉ có thể gọi là thần tích!
Trong mắt Diệt Địa sứ giả đầy nghi hoặc. Mắt Diệt Thiên sứ giả chớp lóe, chợt nhớ ra cái gì, mắt bắn ra tia sáng.
Diệt Thiên sứ giả khó tin thì thào:
- Không ngờ là Tình Đạo, Tình Đạo của Thiên Vũ đại thần. Tiêu Lãng đã tu luyện đến đệ tam cảnh Tình Đạo, Tình Thương chi cảnh! Hèn chi... Có thể xua tan Diệt Thần Ấn của ta.
Diệt Địa sứ giả giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Diệt Địa sứ giả nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên. Diệt Địa sứ giả tình cờ thấy Tình Thương trong một quyển sách cổ, viết rất mơ hồ. Tiêu Lãng có thể sai khiến vạn thú đã chứng minh điều này. Thiên Châu truyền thừa mấy ngàn vạn năm, hơn nữa Thiên Vũ đại thần có để lại mấy quyển sách cổ nhưng không ai có thể tu luyện thành công.
Diệt Địa sứ giả trầm ngâm một lúc, lên tiếng:
- Diệt Thiên, không ngờ Tiêu Lãng có thể cảm ngộ thượng cổ Tình Đạo! Không bằng... Chúng ta bẩm báo với Điện chủ đi, nói không chừng Tiêu Lãng là người mà chúng ta tìm kiếm.
Diệt Thiên sứ giả hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Hừ! Không cần xin chỉ thị!
- Có thể giải cứu Thiên Châu chỉ có thánh nữ! Nếu Tiêu Lãng đã kết thù với Diệt Hồn điện chúng ta, hôm nay không giết hắn thì sau này đã định sẽ mang đến tai họa vô cùng. Ra tay đi, bản tôn không tin Tình Thương của Tiêu Lãng thật sự lợi hại như vậy!
/1202
|