Tiêu Lãng vừa đến Tiêu gia liền trọng thương Tiêu Cẩn, sau đó đi yến hội đế đô lần nữa đại triển thần uy, đệ nhất công tử của gia tộc, Tiêu Cuồng bị Tả Minh đánh bị thương vậy mà Tiêu Lãng dễ dàng trọng thương Tả Minh. Giờ phút này, trên quảng trường có người thực lực cao hơn Tiêu Lãng nhưng lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử đã ra lệnh dưới mười tám tuổi mới được quyết đấu với hắn. Lại nói mấy võ giả kia tuy thực lực cao nhưng không nắm chắc thắng Chiến Suất cảnh.
Quyết đấu vơi Tiêu Lãng chẳng phải là tự chuốc khổ, muốn ăn đòn sao?
Nhưng mà...
Sau khi yên tĩnh lại, nhiều người phát hiện sự thật làm người ta giật mình, tên nhà quê nghèo rớt mồng tơi, thiếu gia Tiêu Lãng lưu lạc ở bên ngoài mười bảy năm mới trở về mấy ngày đã có khí thế đệ nhất công tử thế hệ trẻ của Tiêu gia?
Một câu nói làm toàn bộ công tử câm miệng đã chứng minh địa vị của Tiêu Lãng cắm sâu vào lòng mọi người, cho dù là Tiêu Cuồng trước kia cũng không có uy tín lớn như vậy.
Tiêu Cuồng ở trong đmá người biểu tình cực kỳ khó xem, không phải vì gã bị Tả Minh trọng thương vẫn chưa lành. Trong hoàng cung có một chiến sĩ thần hồn hệ trị liệu, đêm đó vết thương của Tiêu Cuồng, Tả Minh lành hơn phân nửa, trở về tĩnh dưỡng mấy ngày đã lành lặn.
Trước đây Tiêu Cuồng ở trước mặt mọi người phong độ phiên phiên, đối xử với ai cũng thân thiện đó là bởi vì gã là đệ nhất công tử của Tiêu gia, đại biểu cho Tiêu gia. Giờ phút này danh hiệu bị Tiêu Lãng lấy đi, Tiêu Cuồng cảm thấy không cần đeo mặt nạ nữa. Trên mặt Tiêu Cuồng có lạc lõng, ghen tỵ, phát ra khí lạnh làm mấy thiếu gia đứng bên cạnh phát run.
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên phái bên trái quảng trường:
- Lãng thiếu gia, có cần ta cho ngươi Thiên Sát Ma Lang của ta làm tọa kỵ?
Thanh âm hấp dẫn sức chú ý của mọi người. Tiêu Cuồng kinh ngạc nhìn lại, biểu tình càng âm trầm hợp. Ánh mắt các tiểu thư, công tử nhìn Tiêu Lãng càngp hức tạp hơn.
Đó là một trăm lẻ một võ giả giáp đen đi tới, cưỡi ma lang màu tím cao một thước, dài hai thước. Đi đằng trước nhất là một nam nhân cao to lạnh lùng như băng ngàn năm, tọa kỵ của gã cao to, uy mãnh hơn một trăm người sau lưng. Người còn ở xa vài trăm thước đã cảm giác Huyền thú này phát ra hơi thở bạo ngược, hung tàn.
Tiêu Phù Đồ!
Địa Ngục Sát Thần, trưởng lão Huyết Chiến đường của Tiêu gia, Tiêu Phù Đồ!
Tiêu Phù Đồ có địa vị rất cao trong gia tộc, đứng sau lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tiêu Bất Hoặc, gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long. Tính cách Tiêu Phù Đồ rất lạnh, lạnh tựa như băng ngàn năm. Nhiều công tử có mặt ở đây từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Tiêu Phù Đồ cười. Tiêu Phù Đồ ở trong gia tộc không dựa vào ai, một mình độc lập, chỉ nghe theo lệnh của tộc trưởng gia chủ, những người còn lại gã lười nói nửa câu.
Nhưng mà...
Hôm nay Tiêu Phù Đồ ở trước mặt nhiều người muốn tặng tọa kỵ Thiên Sát Ma Lang cho Tiêu Lãng.
Đây không phải vấn đề một ma lang, bên trong có rất nhiều vấn đề, vấn đề lớn!
Nhiều công tử ghen ghét nhìn Tiêu Lãng, họ nghĩ không ra Tiêu Phù Đồ luôn trung lập tại sao phá lệ ưu ái với một công tử như vậy? Không lẽ phái trung lập của Tiêu gia bắt đầu nghiêng cán cân? Còn đứng về phe Lãng thiếu gia lưu lạc mười bảy năm vừa mới trở về, không có chút căn cơ trong gia tộc?
Tiêu Lãng không suy nghĩ nhiều, tuy Tiêu Phù Đồ là hơi lạnh, mặt hơi khó tính chút nhưng hắn rất thích tính cách của gã.
Tiêu Lãng cười, lắc đầu, nói:
- Không cần đâu Phù Đồ thúc thúc, ta ngồi con lừa là tốt rồi.
Tiêu Phù Đồ hờ hững gật đầu, nói:
- Cũng được, Huyễn ma thú của ngươi không tệ, bồi dưỡng nó cho tốt.
- Huyễn ma thú!?
Nhiều người kinh ngạc, nhìn kỹ liền phát hiện con lừa này quái lạ, họ càng ghen tỵ hơn. Bọn họ không biết con lừa này là Tiêu Lãng mang về từ bên ngoài, còn tưởng hắn vừa trở về đã được lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ban cho một tọa kỵ cao cấp, tuy Huyễn ma thú chưa trưởng thành.
Tiêu Lãng phớt lờ nhiều ánh mắt phức tạp, đứng cùng Tiểu Đao vẻ mặt cười khờ, cách đám công tử của Tiêu gia mấy thước, phân biệt rạch ròi.
Tiêu Phù Đồ khống chế Thiên Sát Ma Lang đi đến trước mặt mọi người, liếc xung quanh, hỏi một chấp sự của Tiêu gia:
- Người đã đến đông đủ chưa?
Tất cả công tử mặc hoa phục, khí vũ hiên ngang. Các tiểu thư cũng mặc y phục võ sĩ xinh đẹp, anh tư hiên ngang, cưỡi con ngựa cao to, Huyền khí vờn quanh lộ rõ khí phái của Tiêu gia.
Nhưng Thiên Sát Ma Lang của Tiêu Phù Đồ, một trăm ma lang tọa kỵ của Huyết Vệ của Tiêu gia đến gần như chiến mã của các tiểu thư, công tử bắt đầu nôn nóng. Chỉ có Huyễn ma thú dưới thân Tiêu Lãng là không có phản ứng gì.
Một chấp sự đứng cạnh công tử lập tức báo cáo:
- Bẩm trưởng lão, ba mươi sáu thiếu gia, hai mươi ba tiểu thư đã đến đủ!
- Tiêu Sơn Pháo, ngươi mang theo năm mươi người mở đường, số còn lại theo đuôi. Xuất phát, tập hợp ở thành nam đế đô!
Tiêu Phù Đồ vung tay, năm mươi Huyết Vệ của Tiêu gia lập tức xuất phát lao ra cửa Tiêu gia. Các tiểu thư, công tử lộ vẻ hưng phấn giục ngựa đi theo. Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi sau lưng đám tiểu thư, công tử. Tiêu Phù Đồ mang năm mươi người áp chót.
Một cuộc đại tái đi săn xuất động Tiêu Phù Đồ, một trăm Huyết Vệ của Tiêu gia làm hộ vệ, không thể không nói gia tộc rất chú trọng đám tiểu thư, công tử này. Đương nhiên cũng có phần lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trở về, Tiêu gia chuẩn bị sách lược làm việc không kiêng nể gì.
Ma lang gào thét, chiến mã hí dài, trên đường lớn thành bắc nhiều người đi đường khủng hoảng né tránh. Đoàn người Tiêu gia xé gió chạy nhanh qua, để lại sau lưng người dân kinh thán, thổn thức.
Đoàn người không vào đế đô mà đi đường vòng thẳng hướng thành nam, làm Tiêu Lãng chuẩn bị nhìn đệ nhất đại thành của Chiến Vương triều lấy làm tiếc nuối. Ngày hôm đó tuy Tiêu Lãng tham gia thịnh yến hoang cung nhưng là ban đêm, cộng thêm hắn luôn ngồi trong xe ngựa, chưa kịp quan sát.
Trên quảng trường thành nam đế đô cờ xí tung bay, chiến mã hí dài, còn có các loại tọa kỵ Huyền thú kỳ lạ. Một vạn Ngự Lâm Quân mặc chiến giáp màu trắng sớm bao vây chỗ này, nhiều hộ vệ của các công tử trong gia tộc đứng các hướng khác nhau. Vô số ánh sáng Huyền khí bắn ra liền thành một sợi chỉ bạc làm người ta lạnh lẽo.
Cộp cộp cộp!
Tiếng chân lao nhanh đến làm hơn một vạn người trên quảng trường chú ý, khi thấy năm mươi Huyết Vệ của Tiêu gia đầng trước nhất cưỡi ma lang như thanh kiếm lao tới thì tinh thần mọi người run lên.
Tiêu gia sử dụng Huyết Vệ của Tiêu gia là muốn tuyên bố cho mọi người biết ai dám động tay chân trong đại tái đi săn thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Khi các tiểu thư, công tử của Tiêu gia cưỡi các loại ngựa quý lao nhanh tới, các tiểu thư trên quảng trường mắt chớp lóe. Tư thế yểu điệu vặn vẹo, quyến ũ tự nhiên. Bộ ngực căng lắc lư theo gió, cực kỳ quyến rũ.
Chờ Tiêu Lãng, Tiểu Đao chậm rãi đi tới, trực giác nhạy bén lập tức phát hiện có ít nhất hơn một trăm tiểu thư nhìn chằm chằm vào mình. Từng đôi mắt thu thủy ẩn tình không chút che giấu nhiệt tình, nóng cháy. Có người to gan nháy mắt dụ dỗ.
Tiêu Lãng liếc đám công tử của Tiêu gia, thấy mắt họ như con sói đói tìm kiếm con mồi trong đám đông. Những tiểu thư dè dặt liếc qua các công tử danh môn thế gia.
Tiêu Lãng thở dài, đây mà là đại tái đi săn cái gì, rõ ràng là đại tái cho tiểu thư, công tử phát tình hẹn bạn giường.
Đám công tử tìm con mồi, các tiểu thư dụ dỗ công tử. Nói đại tái đi săn không bằng sửa tên 'thịnh yến hẹn hò' còn hơn. Hèn chi Tiêu Phù Đồ nói xuất phát thì đám tiểu thư, công tử của Tiêu gia như ăn xuân dược.
Quyết đấu vơi Tiêu Lãng chẳng phải là tự chuốc khổ, muốn ăn đòn sao?
Nhưng mà...
Sau khi yên tĩnh lại, nhiều người phát hiện sự thật làm người ta giật mình, tên nhà quê nghèo rớt mồng tơi, thiếu gia Tiêu Lãng lưu lạc ở bên ngoài mười bảy năm mới trở về mấy ngày đã có khí thế đệ nhất công tử thế hệ trẻ của Tiêu gia?
Một câu nói làm toàn bộ công tử câm miệng đã chứng minh địa vị của Tiêu Lãng cắm sâu vào lòng mọi người, cho dù là Tiêu Cuồng trước kia cũng không có uy tín lớn như vậy.
Tiêu Cuồng ở trong đmá người biểu tình cực kỳ khó xem, không phải vì gã bị Tả Minh trọng thương vẫn chưa lành. Trong hoàng cung có một chiến sĩ thần hồn hệ trị liệu, đêm đó vết thương của Tiêu Cuồng, Tả Minh lành hơn phân nửa, trở về tĩnh dưỡng mấy ngày đã lành lặn.
Trước đây Tiêu Cuồng ở trước mặt mọi người phong độ phiên phiên, đối xử với ai cũng thân thiện đó là bởi vì gã là đệ nhất công tử của Tiêu gia, đại biểu cho Tiêu gia. Giờ phút này danh hiệu bị Tiêu Lãng lấy đi, Tiêu Cuồng cảm thấy không cần đeo mặt nạ nữa. Trên mặt Tiêu Cuồng có lạc lõng, ghen tỵ, phát ra khí lạnh làm mấy thiếu gia đứng bên cạnh phát run.
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên phái bên trái quảng trường:
- Lãng thiếu gia, có cần ta cho ngươi Thiên Sát Ma Lang của ta làm tọa kỵ?
Thanh âm hấp dẫn sức chú ý của mọi người. Tiêu Cuồng kinh ngạc nhìn lại, biểu tình càng âm trầm hợp. Ánh mắt các tiểu thư, công tử nhìn Tiêu Lãng càngp hức tạp hơn.
Đó là một trăm lẻ một võ giả giáp đen đi tới, cưỡi ma lang màu tím cao một thước, dài hai thước. Đi đằng trước nhất là một nam nhân cao to lạnh lùng như băng ngàn năm, tọa kỵ của gã cao to, uy mãnh hơn một trăm người sau lưng. Người còn ở xa vài trăm thước đã cảm giác Huyền thú này phát ra hơi thở bạo ngược, hung tàn.
Tiêu Phù Đồ!
Địa Ngục Sát Thần, trưởng lão Huyết Chiến đường của Tiêu gia, Tiêu Phù Đồ!
Tiêu Phù Đồ có địa vị rất cao trong gia tộc, đứng sau lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tiêu Bất Hoặc, gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long. Tính cách Tiêu Phù Đồ rất lạnh, lạnh tựa như băng ngàn năm. Nhiều công tử có mặt ở đây từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Tiêu Phù Đồ cười. Tiêu Phù Đồ ở trong gia tộc không dựa vào ai, một mình độc lập, chỉ nghe theo lệnh của tộc trưởng gia chủ, những người còn lại gã lười nói nửa câu.
Nhưng mà...
Hôm nay Tiêu Phù Đồ ở trước mặt nhiều người muốn tặng tọa kỵ Thiên Sát Ma Lang cho Tiêu Lãng.
Đây không phải vấn đề một ma lang, bên trong có rất nhiều vấn đề, vấn đề lớn!
Nhiều công tử ghen ghét nhìn Tiêu Lãng, họ nghĩ không ra Tiêu Phù Đồ luôn trung lập tại sao phá lệ ưu ái với một công tử như vậy? Không lẽ phái trung lập của Tiêu gia bắt đầu nghiêng cán cân? Còn đứng về phe Lãng thiếu gia lưu lạc mười bảy năm vừa mới trở về, không có chút căn cơ trong gia tộc?
Tiêu Lãng không suy nghĩ nhiều, tuy Tiêu Phù Đồ là hơi lạnh, mặt hơi khó tính chút nhưng hắn rất thích tính cách của gã.
Tiêu Lãng cười, lắc đầu, nói:
- Không cần đâu Phù Đồ thúc thúc, ta ngồi con lừa là tốt rồi.
Tiêu Phù Đồ hờ hững gật đầu, nói:
- Cũng được, Huyễn ma thú của ngươi không tệ, bồi dưỡng nó cho tốt.
- Huyễn ma thú!?
Nhiều người kinh ngạc, nhìn kỹ liền phát hiện con lừa này quái lạ, họ càng ghen tỵ hơn. Bọn họ không biết con lừa này là Tiêu Lãng mang về từ bên ngoài, còn tưởng hắn vừa trở về đã được lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ban cho một tọa kỵ cao cấp, tuy Huyễn ma thú chưa trưởng thành.
Tiêu Lãng phớt lờ nhiều ánh mắt phức tạp, đứng cùng Tiểu Đao vẻ mặt cười khờ, cách đám công tử của Tiêu gia mấy thước, phân biệt rạch ròi.
Tiêu Phù Đồ khống chế Thiên Sát Ma Lang đi đến trước mặt mọi người, liếc xung quanh, hỏi một chấp sự của Tiêu gia:
- Người đã đến đông đủ chưa?
Tất cả công tử mặc hoa phục, khí vũ hiên ngang. Các tiểu thư cũng mặc y phục võ sĩ xinh đẹp, anh tư hiên ngang, cưỡi con ngựa cao to, Huyền khí vờn quanh lộ rõ khí phái của Tiêu gia.
Nhưng Thiên Sát Ma Lang của Tiêu Phù Đồ, một trăm ma lang tọa kỵ của Huyết Vệ của Tiêu gia đến gần như chiến mã của các tiểu thư, công tử bắt đầu nôn nóng. Chỉ có Huyễn ma thú dưới thân Tiêu Lãng là không có phản ứng gì.
Một chấp sự đứng cạnh công tử lập tức báo cáo:
- Bẩm trưởng lão, ba mươi sáu thiếu gia, hai mươi ba tiểu thư đã đến đủ!
- Tiêu Sơn Pháo, ngươi mang theo năm mươi người mở đường, số còn lại theo đuôi. Xuất phát, tập hợp ở thành nam đế đô!
Tiêu Phù Đồ vung tay, năm mươi Huyết Vệ của Tiêu gia lập tức xuất phát lao ra cửa Tiêu gia. Các tiểu thư, công tử lộ vẻ hưng phấn giục ngựa đi theo. Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi sau lưng đám tiểu thư, công tử. Tiêu Phù Đồ mang năm mươi người áp chót.
Một cuộc đại tái đi săn xuất động Tiêu Phù Đồ, một trăm Huyết Vệ của Tiêu gia làm hộ vệ, không thể không nói gia tộc rất chú trọng đám tiểu thư, công tử này. Đương nhiên cũng có phần lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trở về, Tiêu gia chuẩn bị sách lược làm việc không kiêng nể gì.
Ma lang gào thét, chiến mã hí dài, trên đường lớn thành bắc nhiều người đi đường khủng hoảng né tránh. Đoàn người Tiêu gia xé gió chạy nhanh qua, để lại sau lưng người dân kinh thán, thổn thức.
Đoàn người không vào đế đô mà đi đường vòng thẳng hướng thành nam, làm Tiêu Lãng chuẩn bị nhìn đệ nhất đại thành của Chiến Vương triều lấy làm tiếc nuối. Ngày hôm đó tuy Tiêu Lãng tham gia thịnh yến hoang cung nhưng là ban đêm, cộng thêm hắn luôn ngồi trong xe ngựa, chưa kịp quan sát.
Trên quảng trường thành nam đế đô cờ xí tung bay, chiến mã hí dài, còn có các loại tọa kỵ Huyền thú kỳ lạ. Một vạn Ngự Lâm Quân mặc chiến giáp màu trắng sớm bao vây chỗ này, nhiều hộ vệ của các công tử trong gia tộc đứng các hướng khác nhau. Vô số ánh sáng Huyền khí bắn ra liền thành một sợi chỉ bạc làm người ta lạnh lẽo.
Cộp cộp cộp!
Tiếng chân lao nhanh đến làm hơn một vạn người trên quảng trường chú ý, khi thấy năm mươi Huyết Vệ của Tiêu gia đầng trước nhất cưỡi ma lang như thanh kiếm lao tới thì tinh thần mọi người run lên.
Tiêu gia sử dụng Huyết Vệ của Tiêu gia là muốn tuyên bố cho mọi người biết ai dám động tay chân trong đại tái đi săn thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Khi các tiểu thư, công tử của Tiêu gia cưỡi các loại ngựa quý lao nhanh tới, các tiểu thư trên quảng trường mắt chớp lóe. Tư thế yểu điệu vặn vẹo, quyến ũ tự nhiên. Bộ ngực căng lắc lư theo gió, cực kỳ quyến rũ.
Chờ Tiêu Lãng, Tiểu Đao chậm rãi đi tới, trực giác nhạy bén lập tức phát hiện có ít nhất hơn một trăm tiểu thư nhìn chằm chằm vào mình. Từng đôi mắt thu thủy ẩn tình không chút che giấu nhiệt tình, nóng cháy. Có người to gan nháy mắt dụ dỗ.
Tiêu Lãng liếc đám công tử của Tiêu gia, thấy mắt họ như con sói đói tìm kiếm con mồi trong đám đông. Những tiểu thư dè dặt liếc qua các công tử danh môn thế gia.
Tiêu Lãng thở dài, đây mà là đại tái đi săn cái gì, rõ ràng là đại tái cho tiểu thư, công tử phát tình hẹn bạn giường.
Đám công tử tìm con mồi, các tiểu thư dụ dỗ công tử. Nói đại tái đi săn không bằng sửa tên 'thịnh yến hẹn hò' còn hơn. Hèn chi Tiêu Phù Đồ nói xuất phát thì đám tiểu thư, công tử của Tiêu gia như ăn xuân dược.
/1202
|