Tiêu Lãng vất vả cực khổ, dẫn phát trận đại chiến mới có được giác tủy của Giải Trĩ thú lại bị thảo đằng thần hồn màu xanh hấp thu gần hết tinh hoa. Tiêu Lãng buồn bực mấy ngày trời.
Nếu thảo đằng thần hồn màu xanh nuốt giác tủy của Giải Trĩ thú xong có thể tiến hóa hoặc có xu hướng tiến hóa thì Tiêu Lãng không tiếc gì. Giờ phút này, Tiêu Lãng cần nhất là vật siêu bổ cho linh hồn, bởi vậy lòng hắn đang nhỏ máu.
Bổ dược linh hồn là hiếm có nhất. Tu La điện có nhân loại cường Đại Đến vậy mà thật lâu mới góp nhặt được chút bổ dược linh hồn cấp thấp. Tiêu Lãng có thu gom được vài quyển công pháp tu luyện linh hồn, nhưng đưa cho Âu Dương Thúy Thúy giám định thì được cho biết chúng toàn là công pháp tà môn ma đạo.
Không có công pháp, không có linh dược!
Tiêu Lãng không có cách nào tu luyện, không tăng cao thực lực được. Thời gian nhanh chóng trôi qua, Tiêu Lãng ngày càng sốt ruột hơn.
Vân Tử Sam chính là thần thể, tốc độ tu luyện của nàng cực kỳ nhanh. Tuy Tiêu Lãng có được tàn hồn của Tà Chủ, không e ngại võ giả có thực lực Đông Phương Hồng Đậu nhưng nếu trong vòng năm, tám năm mà hắn vẫn không thấy vật siêu bổ cho linh hồn thì làm sao? Nếu trong mười, hai mươi năm mà Tiêu Lãng chưa đột phá chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ thất trọng thì sao?
Thần thể, thần thể!
Tu luyện đến cảnh giới đại thành không nói đến sánh bằng chân thần nhưng ít nhất cũng cỡ Bán Thần cảnh. Đoạn thời gian trước Tiêu Lãng mới cảm nhận sự khủng bố của cường giả Bán Thần cảnh. Bán Thần cảnh và Thiên Đế chênh lệch như Thiên Đế với Nhân Hoàng cảnh vậy, dù có nhiều Đại Đế hơn cũng sẽ chết.
Nhưng... Không có bổ dược linh hồn, không có công pháp thì Tiêu Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ làm bạn với đám người Đông Phương Hồng Đậu, hắn, Hòa Nhi, Liễu Nhã, nhàn nhã sống qua ngay, chờ đợi tin tức của Tu La điện.
Hai tháng sau.
Tu La điện không có tin gì nhưng Thần Khải phủ thì có.
Mộc Tiểu Yêu vui sướng chạy vào, cực kỳ hưng phấn nói với Tiêu Lãng:
- Gia gia truyền tin về, rốt cuộc sắp đặt nội gian đi Man Thần sơn! Bây giờ ca cực kỳ an toàn, chỉ hơi chịu khổ. Ca dựng một gian nhà ở lối vào bên dưới Man Thần sơn, làm thủ sơn nô. Không ai khi dễ ca nhưng cô đơn một mình, ca thật đáng thương.
- Khổ thì ráng chịu chút, chỉ cần không ai khi dễ hắn là được, vừa lúc cho hắn tập trung tu luyện.
Tiêu Lãng ôn hòa cười với Mộc Tiểu Yêu đôi mắt trông chờ nhìn mình.
Tiêu Lãng khuyên nhủ:
- Có lẽ gia gia của Tiểu Yêu nói đúng rồi, không chừng nhà các ngươi có quan hệ với tộc Man Thần. Man Thần nhìn trúng tư chất của Tiểu Đao nên cố ý tài bồi, nếu không thì không có lý nào. Sau này nhìn tốc độ tu luyện của Tiểu Đao sẽ đoán được rất nhiều chuyện.
Mộc Tiểu Yêu gật đầu, nói:
- Ừm!
Mộc Tiểu Yêu môi hồng răng trắng, phong tư thiếu nữ, biểu tình đáng yêu động lòng người.
Mộc Tiểu Yêu liếc Tiêu Lãng, nói:
- Gia gia sắp trở về, chờ khi gia gia về Tiểu Yêu sẽ trở về Thần Khải thành. Tiểu Yêu cũng phải tu luyện!
Tiêu Lãng dịu dàng cười nói:
- Chờ đã.
Tiêu Lãng lấy một Tu Di Giới ra khỏi ngực đưa cho Mộc Tiểu Yêu, nói:
- Những huyền thạch này tặng cho Tiểu Yêu tu luyện, cố gắng lên!
Ngón tay Tiêu Lãng vô tình xẹt qua lòng bàn tay Mộc Tiểu Yêu. Cảm nhận da thịt mềm mại mịn màng, Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu cùng run lên. Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt chạy vội ra ngoài.
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Ài, thật là cô nương tốt, đáng tiếc Tiêu Lãng không xứng với nàng, cũng không thể liên lụy nàng. Tiểu Yêu nên tìm một lang quân gả đi, Tiêu đại ca sẽ tặng hồi môn thật lớn cho nàng.
Tư chất, diện mạo, khí chất của Mộc Tiểu Yêu đều vượt trội, tính cách tốt, có nam nhân nào thấy nàng mà không động lòng? Nếu Mộc Tiểu Yêu chịu gả cho Âu Dương Tà, Lăng Phi Tiên thì điều kiện gì hai người kia cũng đồng ý.
Phía xa một thân hình đầy đặn mang theo hai thị nữ chậm rãi đi đến.
- Phu quân làm gì thở dài ở đó?
Tiêu Lãng ngẩng đầu lên trông thấy Liễu Nhã, cười gượng nói:
- Không nghĩ gì. Nhã nhi không đi cùng Hồng Đậu đạp thanh sao?
Đôi mắt phượng của Liễu Nhã đầy quyến rũ, khuôn mặt không quá xuất sắc nhưng vì toàn thân đầy quyến rũ tăng thêm ưu điểm cho nàng. Liễu Nhã phất tay xua thị nữ đi, chậm rãi ngồi lên người Tiêu Lãng.
Liễu Nhã cười nói:
- Nhã nhi và Hòa Nhi muội muội không hoạt bát như Hồng Đậu, chúng ta thích ở nhà tưới hoa tỉa cỏ, cùng phu quân.
Tiêu Lãng có tâm sự nên thuận miệng đáp:
- A! Vậy à.
Đôi tay Tiêu Lãng thành thật ôm Liễu Nhã, lờ đi cặp mông đẫy đà mấp máy dụ dỗ.
Liễu Nhã nhìn Tiêu Lãng tâm sự nặng nề, đôi mắt phượng có tia buồn bã. Liễu Nhã biết Tiêu Lãng đang buồn chuyện gì nhưng không thể thay hắn san sẻ, lòng rất rầu rĩ. Liễu Nhã chỉ có thể dùng thân thể tuyệt vời của mình trừ chút ưu sầu cho Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, thổi hơi vào tai Tiêu Lãng, nhỏ giọng nói:
- Phu quân, mấy hôm trước ta và Hòa Nhi muội muội nói chuyện với nhau, đêm nay... Chúng ta cùng nhau thị tẩm.
Tinh thần Tiêu Lãng rung rinh, trong mắt không còn buồn rầu, cười gian nói:
- Vậy tốt, vậy tốt...
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Khi đôi tay Tiêu Lãng sờ lung tung định hành sự thì phía xa vang tiếng bước chân. Liễu Nhã đứng dậy ngay, trở về bộ dạng cao nhã, đoan trang, ngoan ngoãn ngồi một bên.
Người đến là Trà Mộc, gã vẻ mặt hưng phấn sải bước đi tới.
Trà Mộc nói:
- Tiêu Lãng, có tin tốt! Một mạo hiểm đoàn ở Câu Trần phủ phát hiện một cổ mộ. Cổ mộ đó cực kỳ cường đại, nghe nói mạo hiểm đoàn có mấy ngàn người mà chỉ vài chục người chạy ra được. Cuối cùng mấy chục người này nội chiến vì bọn họ đoạt được một quyển công pháp cường đại trong cổ mộ.
- Công pháp?
Tiêu Lãng không quan tâm cổ mộ. Trà Mộc nói là tin tốt, Tiêu Lãng lập tức hiểu ngay.
Tiêu Lãng hỏi lại cho chắc:
- Là công pháp tu luyện linh hồn? Sao các ngươi xác định công pháp này là công pháp tu luyện linh hồn thật sự mà không phải là công pháp tà môn?
Trà Mộc cười nói:
- Bởi vì rất nhanh có một Thiên Đế đi xác nhận, cổ mộ đó là mộ của Băng đế!
Tiêu Lãng càng nghi hoặc hỏi:
- Băng đế? Không lẽ Băng đế tu luyện linh hồn?
Trà Mộc kinh ngạc hỏi:
- Chuyện này mà ngươi cũng không biết?
Trà Mộc giật mình hiểu ra, Tiêu Lãng không biết nhiều chuyện thường thức.
Trà Mộc cười khổ giải thích rằng:
- Băng đế là người tu luyện linh hồn mạnh nhất trong mấy ngàn năm qua. Trừ Thanh Mộc đại nhân của Mê Thần Cung ra, Băng đế là cường giả duy nhất tu luyện linh hồn.
- Là hắn?
Mắt Tiêu Lãng sáng như sao. Mộc Sơn Quỷ từng nói có một người từng tu luyện linh hồn đạt đến thực lực Thiên Đế, cuối cùng bí ẩn mất tích, không ngờ chính là Băng đế. Bây giờ mộ của của Băng đế bị người đào ra? Hiện tại Tiêu Lãng thiếu nhất là công pháp và bổ dược linh hồn, đây đúng là dịp may trời cho.
Mắt Tiêu Lãng nóng cháy hỏi:
- Bây giờ bí tịch này ở đâu? Sao không dùng người Tu La điện mua nó?
- Không mua được.
Trà Mộc lấy ra tấm bản đồ đơn giản trải trên bàn đa,s chỉ vào một chỗ nói:
- Hai mươi người mạo hiểm đoàn chạy ra, nội chiến, giờ có một cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh cầm bí tịch tiến vào Câu Trần sơn mạch. Việc này khiến nhiều thế lực chú ý, vô số người đã xông vào Câu Trần sơn mạch.
Tiêu Lãng quét bản đồ, phát hiện Câu Trần sơn mạch nằm giữa phạm vi thế lực của hắn và Lăng Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế. Tiêu Lãng thầm than đáng tiếc, nếu ở tây bộ thì ai dám đến cướp?
Tiêu Lãng lại nhìn một lần nữa, quát to:
- Sát Đế!
Một bóng người xuất hiện trong góc, chắp tay cung kính nói:
- Chủ nhân!
Tiêu Lãng chỉ một ngón tay vào Câu Trần sơn mạch, quát với Sát Đế:
- Ngươi lập tức dẫn Quỷ Vũ Sát quân đoàn đi Câu Trần sơn mạch, nhất định phải giành cho được bí tịch tu luyện linh hồn của Băng đế. Nếu người kia biết điều thì điều kiện gì đều dễ nói! Không biết điều thì trực tiếp cướp, ai dám can đảm đến cướp... Giết không tha!
Nếu thảo đằng thần hồn màu xanh nuốt giác tủy của Giải Trĩ thú xong có thể tiến hóa hoặc có xu hướng tiến hóa thì Tiêu Lãng không tiếc gì. Giờ phút này, Tiêu Lãng cần nhất là vật siêu bổ cho linh hồn, bởi vậy lòng hắn đang nhỏ máu.
Bổ dược linh hồn là hiếm có nhất. Tu La điện có nhân loại cường Đại Đến vậy mà thật lâu mới góp nhặt được chút bổ dược linh hồn cấp thấp. Tiêu Lãng có thu gom được vài quyển công pháp tu luyện linh hồn, nhưng đưa cho Âu Dương Thúy Thúy giám định thì được cho biết chúng toàn là công pháp tà môn ma đạo.
Không có công pháp, không có linh dược!
Tiêu Lãng không có cách nào tu luyện, không tăng cao thực lực được. Thời gian nhanh chóng trôi qua, Tiêu Lãng ngày càng sốt ruột hơn.
Vân Tử Sam chính là thần thể, tốc độ tu luyện của nàng cực kỳ nhanh. Tuy Tiêu Lãng có được tàn hồn của Tà Chủ, không e ngại võ giả có thực lực Đông Phương Hồng Đậu nhưng nếu trong vòng năm, tám năm mà hắn vẫn không thấy vật siêu bổ cho linh hồn thì làm sao? Nếu trong mười, hai mươi năm mà Tiêu Lãng chưa đột phá chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ thất trọng thì sao?
Thần thể, thần thể!
Tu luyện đến cảnh giới đại thành không nói đến sánh bằng chân thần nhưng ít nhất cũng cỡ Bán Thần cảnh. Đoạn thời gian trước Tiêu Lãng mới cảm nhận sự khủng bố của cường giả Bán Thần cảnh. Bán Thần cảnh và Thiên Đế chênh lệch như Thiên Đế với Nhân Hoàng cảnh vậy, dù có nhiều Đại Đế hơn cũng sẽ chết.
Nhưng... Không có bổ dược linh hồn, không có công pháp thì Tiêu Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ làm bạn với đám người Đông Phương Hồng Đậu, hắn, Hòa Nhi, Liễu Nhã, nhàn nhã sống qua ngay, chờ đợi tin tức của Tu La điện.
Hai tháng sau.
Tu La điện không có tin gì nhưng Thần Khải phủ thì có.
Mộc Tiểu Yêu vui sướng chạy vào, cực kỳ hưng phấn nói với Tiêu Lãng:
- Gia gia truyền tin về, rốt cuộc sắp đặt nội gian đi Man Thần sơn! Bây giờ ca cực kỳ an toàn, chỉ hơi chịu khổ. Ca dựng một gian nhà ở lối vào bên dưới Man Thần sơn, làm thủ sơn nô. Không ai khi dễ ca nhưng cô đơn một mình, ca thật đáng thương.
- Khổ thì ráng chịu chút, chỉ cần không ai khi dễ hắn là được, vừa lúc cho hắn tập trung tu luyện.
Tiêu Lãng ôn hòa cười với Mộc Tiểu Yêu đôi mắt trông chờ nhìn mình.
Tiêu Lãng khuyên nhủ:
- Có lẽ gia gia của Tiểu Yêu nói đúng rồi, không chừng nhà các ngươi có quan hệ với tộc Man Thần. Man Thần nhìn trúng tư chất của Tiểu Đao nên cố ý tài bồi, nếu không thì không có lý nào. Sau này nhìn tốc độ tu luyện của Tiểu Đao sẽ đoán được rất nhiều chuyện.
Mộc Tiểu Yêu gật đầu, nói:
- Ừm!
Mộc Tiểu Yêu môi hồng răng trắng, phong tư thiếu nữ, biểu tình đáng yêu động lòng người.
Mộc Tiểu Yêu liếc Tiêu Lãng, nói:
- Gia gia sắp trở về, chờ khi gia gia về Tiểu Yêu sẽ trở về Thần Khải thành. Tiểu Yêu cũng phải tu luyện!
Tiêu Lãng dịu dàng cười nói:
- Chờ đã.
Tiêu Lãng lấy một Tu Di Giới ra khỏi ngực đưa cho Mộc Tiểu Yêu, nói:
- Những huyền thạch này tặng cho Tiểu Yêu tu luyện, cố gắng lên!
Ngón tay Tiêu Lãng vô tình xẹt qua lòng bàn tay Mộc Tiểu Yêu. Cảm nhận da thịt mềm mại mịn màng, Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu cùng run lên. Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt chạy vội ra ngoài.
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Ài, thật là cô nương tốt, đáng tiếc Tiêu Lãng không xứng với nàng, cũng không thể liên lụy nàng. Tiểu Yêu nên tìm một lang quân gả đi, Tiêu đại ca sẽ tặng hồi môn thật lớn cho nàng.
Tư chất, diện mạo, khí chất của Mộc Tiểu Yêu đều vượt trội, tính cách tốt, có nam nhân nào thấy nàng mà không động lòng? Nếu Mộc Tiểu Yêu chịu gả cho Âu Dương Tà, Lăng Phi Tiên thì điều kiện gì hai người kia cũng đồng ý.
Phía xa một thân hình đầy đặn mang theo hai thị nữ chậm rãi đi đến.
- Phu quân làm gì thở dài ở đó?
Tiêu Lãng ngẩng đầu lên trông thấy Liễu Nhã, cười gượng nói:
- Không nghĩ gì. Nhã nhi không đi cùng Hồng Đậu đạp thanh sao?
Đôi mắt phượng của Liễu Nhã đầy quyến rũ, khuôn mặt không quá xuất sắc nhưng vì toàn thân đầy quyến rũ tăng thêm ưu điểm cho nàng. Liễu Nhã phất tay xua thị nữ đi, chậm rãi ngồi lên người Tiêu Lãng.
Liễu Nhã cười nói:
- Nhã nhi và Hòa Nhi muội muội không hoạt bát như Hồng Đậu, chúng ta thích ở nhà tưới hoa tỉa cỏ, cùng phu quân.
Tiêu Lãng có tâm sự nên thuận miệng đáp:
- A! Vậy à.
Đôi tay Tiêu Lãng thành thật ôm Liễu Nhã, lờ đi cặp mông đẫy đà mấp máy dụ dỗ.
Liễu Nhã nhìn Tiêu Lãng tâm sự nặng nề, đôi mắt phượng có tia buồn bã. Liễu Nhã biết Tiêu Lãng đang buồn chuyện gì nhưng không thể thay hắn san sẻ, lòng rất rầu rĩ. Liễu Nhã chỉ có thể dùng thân thể tuyệt vời của mình trừ chút ưu sầu cho Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, thổi hơi vào tai Tiêu Lãng, nhỏ giọng nói:
- Phu quân, mấy hôm trước ta và Hòa Nhi muội muội nói chuyện với nhau, đêm nay... Chúng ta cùng nhau thị tẩm.
Tinh thần Tiêu Lãng rung rinh, trong mắt không còn buồn rầu, cười gian nói:
- Vậy tốt, vậy tốt...
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Khi đôi tay Tiêu Lãng sờ lung tung định hành sự thì phía xa vang tiếng bước chân. Liễu Nhã đứng dậy ngay, trở về bộ dạng cao nhã, đoan trang, ngoan ngoãn ngồi một bên.
Người đến là Trà Mộc, gã vẻ mặt hưng phấn sải bước đi tới.
Trà Mộc nói:
- Tiêu Lãng, có tin tốt! Một mạo hiểm đoàn ở Câu Trần phủ phát hiện một cổ mộ. Cổ mộ đó cực kỳ cường đại, nghe nói mạo hiểm đoàn có mấy ngàn người mà chỉ vài chục người chạy ra được. Cuối cùng mấy chục người này nội chiến vì bọn họ đoạt được một quyển công pháp cường đại trong cổ mộ.
- Công pháp?
Tiêu Lãng không quan tâm cổ mộ. Trà Mộc nói là tin tốt, Tiêu Lãng lập tức hiểu ngay.
Tiêu Lãng hỏi lại cho chắc:
- Là công pháp tu luyện linh hồn? Sao các ngươi xác định công pháp này là công pháp tu luyện linh hồn thật sự mà không phải là công pháp tà môn?
Trà Mộc cười nói:
- Bởi vì rất nhanh có một Thiên Đế đi xác nhận, cổ mộ đó là mộ của Băng đế!
Tiêu Lãng càng nghi hoặc hỏi:
- Băng đế? Không lẽ Băng đế tu luyện linh hồn?
Trà Mộc kinh ngạc hỏi:
- Chuyện này mà ngươi cũng không biết?
Trà Mộc giật mình hiểu ra, Tiêu Lãng không biết nhiều chuyện thường thức.
Trà Mộc cười khổ giải thích rằng:
- Băng đế là người tu luyện linh hồn mạnh nhất trong mấy ngàn năm qua. Trừ Thanh Mộc đại nhân của Mê Thần Cung ra, Băng đế là cường giả duy nhất tu luyện linh hồn.
- Là hắn?
Mắt Tiêu Lãng sáng như sao. Mộc Sơn Quỷ từng nói có một người từng tu luyện linh hồn đạt đến thực lực Thiên Đế, cuối cùng bí ẩn mất tích, không ngờ chính là Băng đế. Bây giờ mộ của của Băng đế bị người đào ra? Hiện tại Tiêu Lãng thiếu nhất là công pháp và bổ dược linh hồn, đây đúng là dịp may trời cho.
Mắt Tiêu Lãng nóng cháy hỏi:
- Bây giờ bí tịch này ở đâu? Sao không dùng người Tu La điện mua nó?
- Không mua được.
Trà Mộc lấy ra tấm bản đồ đơn giản trải trên bàn đa,s chỉ vào một chỗ nói:
- Hai mươi người mạo hiểm đoàn chạy ra, nội chiến, giờ có một cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh cầm bí tịch tiến vào Câu Trần sơn mạch. Việc này khiến nhiều thế lực chú ý, vô số người đã xông vào Câu Trần sơn mạch.
Tiêu Lãng quét bản đồ, phát hiện Câu Trần sơn mạch nằm giữa phạm vi thế lực của hắn và Lăng Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế. Tiêu Lãng thầm than đáng tiếc, nếu ở tây bộ thì ai dám đến cướp?
Tiêu Lãng lại nhìn một lần nữa, quát to:
- Sát Đế!
Một bóng người xuất hiện trong góc, chắp tay cung kính nói:
- Chủ nhân!
Tiêu Lãng chỉ một ngón tay vào Câu Trần sơn mạch, quát với Sát Đế:
- Ngươi lập tức dẫn Quỷ Vũ Sát quân đoàn đi Câu Trần sơn mạch, nhất định phải giành cho được bí tịch tu luyện linh hồn của Băng đế. Nếu người kia biết điều thì điều kiện gì đều dễ nói! Không biết điều thì trực tiếp cướp, ai dám can đảm đến cướp... Giết không tha!
/1202
|