Ngự lâm quân canh giữ núi thứ bốn, năm không ngăn cản năm người Tiêu Lãng tiến vào. Trong núi thứ năm có Huyền thú đỉnh tứ giai nhưng dưới núi có vô số cường giả, lỡ như năm người gặp nạn thì chỉ cần phát đạn tín hiệu, giây lát sẽ có cường giả tiến đến cứu viện. Có Thần Hồn Chiến Sĩ chuyên trị liệu thần hồn tùy thời chờ, sẽ không có người chết.
Năm người Tiêu Lãng xông vào núi thứ năm.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao cho Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc chứng kiến giây phút kỳ diệu.
Từ khi vào núi hai người luôn lười biến, mới bước vào ngọn núi thứ năm thì Tiêu Lãng, Tiểu Đao như mãnh hổ ra khỏi lồng. Tiểu Đao quăng chiến mã dưới thân ở lối vào ngọn núi thứ năm, thân thể vạm vỡ như vượn khỉ, nhẹ nhàng linh hoạt chui vào trong rừng không thấy bóng dáng.
- Tiểu Bạch, làm việc.
Tiêu Lãng nhảy xuống con lừa, vỗ mông Tiểu Bạch. Huyễn ma thú gầm gừ thoải mái, cùng Tiêu Lãng hóa thành tàn ảnh chui vào rừng sâu.
- Cái này...
Trà Mộc mờ mịt. Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam thắc mắc hành động của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không giải thích, ý bảo mọi người đi theo. Tiêu Lãng quét xung quanh, lao nhanh đi, cuối cùng chọn một khoảnh rừng cây có bụi cỏ rậm rạp, bắt đầu bận rộn.
Đông Phương Hồng Đậu leo xuống chiến mã nhìn Tiêu Lãng loay hoay, mờ mịt hỏi:
- Trà Mộc, Tiêu Lãng đang làm gì vậy?
Vân Tử Sam vẫn ngồi trên chiến mã trắng của mình, mắt chớp lóe tia sáng tò mò.
Trà Mộc nhìn ngang ngó dọc một lúc, ngập ngừng nói:
- Cái này... chắc Lãng thiếu gia đang dặt cạm bẫy, cái bẫy khá cao cấp.
- Cạm bẫy?
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam càng tò mò hơn, tuy họ từng đọc quyển sách về cạm bẫy nhưng không quá để ý. Trong mắt các đại gia tộc thì cạm bẫy là thứ bàng môn tả đạo, tăng thực lực cho bản thân mới là lẽ phải.
- Lãng thiếu gia có cần hỗ trợ không?
Trà Mộc hớn hở chạy tới, định hỗ tợ Tiêu Lãng hoặc nên nói là học lén.
Tiêu Lãng quay đầu, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết những cái này?
Trà Mộc gãi đầu, xấu hổ cười nói:
- Không biết.
- Được rồi, ngươi đi chơi đi, chuẩn bị chiến đấu đi, chờ lát nữa tình hình sẽ khiến ngươi rất kích thích.
Tiêu Lãng trợn trắng mắt phất tay đuổi người, tiếp tục loay hoay, động tác nhanh đến làm Trà Mộc hao cả mắt, không hiểu ra sao. Tiêu Lãng lấy một con dao nhỏ, dây thừng đặc biệt, và một số công cụ Trà Mộc chưa từng thấy từ trong túi sau lưng. Tiêu Lãng bày các cơ quan nhỏ mà Trà Mộc xem không hiểu.
Một lúc sau Tiêu Lãng đi lòng vòng trong rừng cây vài vòng, rốt cuộc ngừng tay trở về bên cạnh mọi người. Tiêu Lãng cắm thanh huyền kiếm gia tộc đưa cho xuống đất, bình tĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trà Mộc, Vân Tử Sam còn nhẫn nại được, lặng im không nói, thỉnh thoảng mắt liếc tới liếc lui. Đông Phương Hồng Đậu dáng người nóng bỏng, nếu cao thêm chút, ngực, mông to hơn nữa là đạt yêu cầu của Tiểu Đao thì không ngồi yên.
Đông Phương Hồng Đậu mặc áo da đỏ rực dán sát người, ngắn ngủn lộ ra cái bụng bằng phẳng, thân dưới là quần da bó người, cặp chân trắng nõn thon dài cực kỳ hấp dẫn, vẽ ra đường cong mông căng tròn. Đông Phương Hồng Đậu liếc Tiêu Lãng, mất kiễn nhẫn giơ ủng đá vào đùi hắn.
Đông Phương Hồng Đậu hỏi:
- Tiêu Lãng tiểu đệ đệ, chúng ta cứ chờ như vậy sao?
Tiêu Lãng mở mắt ra, nhìn đôi chân dài một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cười nói:
- Chuẩn bị chiến đấu đi, lát nữa sợ là sẽ tổn thương đến thân thiên kim của các ngươi, có thể phát hát tín hiệu cầu cứu xin lui ra ngay bây giờ. Yên tâm, ta bảo đảm chiến đội tuyệt đối sẽ lấy điểm hạng nhất.
Đông Phương Hồng Đậu trừng Tiêu Lãng:
- Hừ! Dám xem thường ta? Chờ lát nữa cho ngươi thấy tỷ tỷ lợi hại!
Đông Phương Hồng Đậu thấy Tiêu Lãng bỗng làm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, lạnh băng, nhảy vọt lên bắt lấy Huyền khí bên cạnh mình.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Đến rồi!
Lúc này Trà Mộc, Vân Tử Sam đã hiểu Tiểu Đao và con lừa đi dụ Huyền thú đến. Nghe tiếng Tiêu Lãng quát to, Huyền khí liền vòng quanh thân thể Trà Mộc, Vân Tử Sam, tay cầm Huyền khí căng thẳng liếc bốn phía.
- Grao!
- Grao!
- Hí!
Không lâu sau.
Hai bên trái phải bắt đầu truyền đến tiếng rống của Huyền thú. Nhìn phía xa có nhiều bụi cỏ lắc lư, dường như có nhiều Huyền thú chạy đến.
- Ca, đến rồi!
- Hí hí!
Bóng dáng Tiểu Đao, Tiểu Bạch cùng xuất hiện hai bên, một người một thú chạy rất nhanh nhưng đường chạy lạ lùng không phải đường thẳng mà là quanh co khúc khuỷu, thỉnh thoảng nhảy vọt lên.
Cực kỳ diệu là Tiêu Lãng bày cạm bẫy, Tiểu Đao, Huyễn ma thú Tiểu Bạch không đụng tới một chút. Ba người Vân Tử Sam, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu nghi ngờ Tiêu Lãng bận rộn đặt cạm bẫy lâu như vậy có phải là không có tác dụng?
Ngay sau đó!
Ba người Vân Tử Sam, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu không có thời gian suy nghĩ những điều đó. Mặt Đông Phương Hồng Đậu trắng bệch. Tử Sam công chúa nhíu chặt mày. Trà Mộc hút ngụm khí lạnh.
Huyền thú!
Vô số Huyền thú.
Hai bên có ít nhất hơn hai mươi con Huyền thú chạy nhanh tới. Con vượn to cao ba thước, mãng xà dài mấy thước, huyết hổ người đỏ rực, cuồng sư khổng lồ, con báo tốc độ nhanh như chớp...
Toàn bộ Huyền thú đẳng cấp thấp nhất là cao giai tam giai, Huyền thú tứ giai cũng cỡ năm, sáu con.
Nếu không phải thấy Tiêu Lãng như mũi tên nhọn xông hướng Huyễn ma thú thì ba người Vân Tử Sam, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu còn tưởng đâu Tiêu Lãng, Tiểu Đao muốn dẫn Huyền thú đến đánh chết bọn họ. Đông Phương Hồng Đậu siết chặt đạn tín hiệu, cắn môi, đắn đo có nên cầu cứu không.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Còn ngẩn ra làm gì? Đông Phương Hồng Đậu, Tử Sam công chúa giúp Tiểu Đao, Trà Mộc hỗ trợ ta!
Ba người Vân Tử Sam, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu tỉnh táo lại.
Trà Mộc kịp phản ứng, hét to một tiếng:
- Thần hồn phụ thể!
Sau lưng Trà Mộc lấp lóe ánh sáng xanh, ảo ảnh con sói màu xanh to lớn vờn quanh nhảy hướng Tiêu Lãng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vù vù vù vù vù!
Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu vốn muốn hành động nhưng bị hình ảnh trước mắt làm giật mình. Vô số cơ quan đồng thời phát động, những cạm bẫy do khúc gỗ, sợi dây, đinh sắt, gai nhọn làm thành bị đám Huyền thú chạy nhanh tới đụng phải.
Ba con Huyền thú tứ giai chạy đằng trước nhất, huyết hổ, cự vượn, cuồng sư cùng bị dây thừng sẫy chân, thân thể cao lớn theo quán tính ngã dúi tới trước, bị đinh sắt đâm thủng bụng, máu chảy đầm đìa. Tiếp theo khúc gỗ to trên trời đập xuống làm ba Huyền thú choáng váng.
Tiểu Đao vốn chạy nhanh tới đột nhiên xoay người, tay cầm kiếm to chém ra đâm vào miệng huyết hổ rống to, lập tức diệt một con Huyền thú tứ giai.
Phía sau lưng có một con ảnh lang xông lên bị dây thừng thít chân treo trên không trung, bên kia có một con mãng xà to bị dây thừng, thảo đằng quấn người. Cạm bẫy nhìn như đơn giản của Tiêu Lãng lại kiềm chế, hoặc tổn hại nặng mấy Huyền thú cường đại.
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam mắt sáng lên, không do dự nữa. Đông Phương Hồng Đậu phóng ra thần hồn. Vân Tử Sam lấy thanh trường kiếm tinh mỹ lao hướng Tiểu Đao.
Tiểu Đao gầm lên:
- Grao!
Thân thể Tiểu Đao từ từ biến to, trên lưng, tay, ngực cơ bắp phồng lên, y phục bị xé rách. Trong ánh mắt kinh ngạc, giật mình của Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam, Tiểu Đao biến thành người khổng lồ cao hưi thước năm đầy cơ bắp. Tiểu Đao đạp mấy bước đã đã tới nơi, bắt lấy đôi chân cự vượn dùng sức xé. Lại một con Huyền thú tứ giai bị giết. Còn lại con cuồng sư thì nhún chân sau, chân trước sắc bén cào lưng Tiểu Đao nhưng chỉ để lại mấy vệt rắng mờ, không tổn thương gã chút nào.
Năm người Tiêu Lãng xông vào núi thứ năm.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao cho Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, Trà Mộc chứng kiến giây phút kỳ diệu.
Từ khi vào núi hai người luôn lười biến, mới bước vào ngọn núi thứ năm thì Tiêu Lãng, Tiểu Đao như mãnh hổ ra khỏi lồng. Tiểu Đao quăng chiến mã dưới thân ở lối vào ngọn núi thứ năm, thân thể vạm vỡ như vượn khỉ, nhẹ nhàng linh hoạt chui vào trong rừng không thấy bóng dáng.
- Tiểu Bạch, làm việc.
Tiêu Lãng nhảy xuống con lừa, vỗ mông Tiểu Bạch. Huyễn ma thú gầm gừ thoải mái, cùng Tiêu Lãng hóa thành tàn ảnh chui vào rừng sâu.
- Cái này...
Trà Mộc mờ mịt. Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam thắc mắc hành động của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không giải thích, ý bảo mọi người đi theo. Tiêu Lãng quét xung quanh, lao nhanh đi, cuối cùng chọn một khoảnh rừng cây có bụi cỏ rậm rạp, bắt đầu bận rộn.
Đông Phương Hồng Đậu leo xuống chiến mã nhìn Tiêu Lãng loay hoay, mờ mịt hỏi:
- Trà Mộc, Tiêu Lãng đang làm gì vậy?
Vân Tử Sam vẫn ngồi trên chiến mã trắng của mình, mắt chớp lóe tia sáng tò mò.
Trà Mộc nhìn ngang ngó dọc một lúc, ngập ngừng nói:
- Cái này... chắc Lãng thiếu gia đang dặt cạm bẫy, cái bẫy khá cao cấp.
- Cạm bẫy?
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam càng tò mò hơn, tuy họ từng đọc quyển sách về cạm bẫy nhưng không quá để ý. Trong mắt các đại gia tộc thì cạm bẫy là thứ bàng môn tả đạo, tăng thực lực cho bản thân mới là lẽ phải.
- Lãng thiếu gia có cần hỗ trợ không?
Trà Mộc hớn hở chạy tới, định hỗ tợ Tiêu Lãng hoặc nên nói là học lén.
Tiêu Lãng quay đầu, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết những cái này?
Trà Mộc gãi đầu, xấu hổ cười nói:
- Không biết.
- Được rồi, ngươi đi chơi đi, chuẩn bị chiến đấu đi, chờ lát nữa tình hình sẽ khiến ngươi rất kích thích.
Tiêu Lãng trợn trắng mắt phất tay đuổi người, tiếp tục loay hoay, động tác nhanh đến làm Trà Mộc hao cả mắt, không hiểu ra sao. Tiêu Lãng lấy một con dao nhỏ, dây thừng đặc biệt, và một số công cụ Trà Mộc chưa từng thấy từ trong túi sau lưng. Tiêu Lãng bày các cơ quan nhỏ mà Trà Mộc xem không hiểu.
Một lúc sau Tiêu Lãng đi lòng vòng trong rừng cây vài vòng, rốt cuộc ngừng tay trở về bên cạnh mọi người. Tiêu Lãng cắm thanh huyền kiếm gia tộc đưa cho xuống đất, bình tĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trà Mộc, Vân Tử Sam còn nhẫn nại được, lặng im không nói, thỉnh thoảng mắt liếc tới liếc lui. Đông Phương Hồng Đậu dáng người nóng bỏng, nếu cao thêm chút, ngực, mông to hơn nữa là đạt yêu cầu của Tiểu Đao thì không ngồi yên.
Đông Phương Hồng Đậu mặc áo da đỏ rực dán sát người, ngắn ngủn lộ ra cái bụng bằng phẳng, thân dưới là quần da bó người, cặp chân trắng nõn thon dài cực kỳ hấp dẫn, vẽ ra đường cong mông căng tròn. Đông Phương Hồng Đậu liếc Tiêu Lãng, mất kiễn nhẫn giơ ủng đá vào đùi hắn.
Đông Phương Hồng Đậu hỏi:
- Tiêu Lãng tiểu đệ đệ, chúng ta cứ chờ như vậy sao?
Tiêu Lãng mở mắt ra, nhìn đôi chân dài một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cười nói:
- Chuẩn bị chiến đấu đi, lát nữa sợ là sẽ tổn thương đến thân thiên kim của các ngươi, có thể phát hát tín hiệu cầu cứu xin lui ra ngay bây giờ. Yên tâm, ta bảo đảm chiến đội tuyệt đối sẽ lấy điểm hạng nhất.
Đông Phương Hồng Đậu trừng Tiêu Lãng:
- Hừ! Dám xem thường ta? Chờ lát nữa cho ngươi thấy tỷ tỷ lợi hại!
Đông Phương Hồng Đậu thấy Tiêu Lãng bỗng làm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, lạnh băng, nhảy vọt lên bắt lấy Huyền khí bên cạnh mình.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Đến rồi!
Lúc này Trà Mộc, Vân Tử Sam đã hiểu Tiểu Đao và con lừa đi dụ Huyền thú đến. Nghe tiếng Tiêu Lãng quát to, Huyền khí liền vòng quanh thân thể Trà Mộc, Vân Tử Sam, tay cầm Huyền khí căng thẳng liếc bốn phía.
- Grao!
- Grao!
- Hí!
Không lâu sau.
Hai bên trái phải bắt đầu truyền đến tiếng rống của Huyền thú. Nhìn phía xa có nhiều bụi cỏ lắc lư, dường như có nhiều Huyền thú chạy đến.
- Ca, đến rồi!
- Hí hí!
Bóng dáng Tiểu Đao, Tiểu Bạch cùng xuất hiện hai bên, một người một thú chạy rất nhanh nhưng đường chạy lạ lùng không phải đường thẳng mà là quanh co khúc khuỷu, thỉnh thoảng nhảy vọt lên.
Cực kỳ diệu là Tiêu Lãng bày cạm bẫy, Tiểu Đao, Huyễn ma thú Tiểu Bạch không đụng tới một chút. Ba người Vân Tử Sam, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu nghi ngờ Tiêu Lãng bận rộn đặt cạm bẫy lâu như vậy có phải là không có tác dụng?
Ngay sau đó!
Ba người Vân Tử Sam, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu không có thời gian suy nghĩ những điều đó. Mặt Đông Phương Hồng Đậu trắng bệch. Tử Sam công chúa nhíu chặt mày. Trà Mộc hút ngụm khí lạnh.
Huyền thú!
Vô số Huyền thú.
Hai bên có ít nhất hơn hai mươi con Huyền thú chạy nhanh tới. Con vượn to cao ba thước, mãng xà dài mấy thước, huyết hổ người đỏ rực, cuồng sư khổng lồ, con báo tốc độ nhanh như chớp...
Toàn bộ Huyền thú đẳng cấp thấp nhất là cao giai tam giai, Huyền thú tứ giai cũng cỡ năm, sáu con.
Nếu không phải thấy Tiêu Lãng như mũi tên nhọn xông hướng Huyễn ma thú thì ba người Vân Tử Sam, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu còn tưởng đâu Tiêu Lãng, Tiểu Đao muốn dẫn Huyền thú đến đánh chết bọn họ. Đông Phương Hồng Đậu siết chặt đạn tín hiệu, cắn môi, đắn đo có nên cầu cứu không.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Còn ngẩn ra làm gì? Đông Phương Hồng Đậu, Tử Sam công chúa giúp Tiểu Đao, Trà Mộc hỗ trợ ta!
Ba người Vân Tử Sam, Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu tỉnh táo lại.
Trà Mộc kịp phản ứng, hét to một tiếng:
- Thần hồn phụ thể!
Sau lưng Trà Mộc lấp lóe ánh sáng xanh, ảo ảnh con sói màu xanh to lớn vờn quanh nhảy hướng Tiêu Lãng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vù vù vù vù vù!
Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu vốn muốn hành động nhưng bị hình ảnh trước mắt làm giật mình. Vô số cơ quan đồng thời phát động, những cạm bẫy do khúc gỗ, sợi dây, đinh sắt, gai nhọn làm thành bị đám Huyền thú chạy nhanh tới đụng phải.
Ba con Huyền thú tứ giai chạy đằng trước nhất, huyết hổ, cự vượn, cuồng sư cùng bị dây thừng sẫy chân, thân thể cao lớn theo quán tính ngã dúi tới trước, bị đinh sắt đâm thủng bụng, máu chảy đầm đìa. Tiếp theo khúc gỗ to trên trời đập xuống làm ba Huyền thú choáng váng.
Tiểu Đao vốn chạy nhanh tới đột nhiên xoay người, tay cầm kiếm to chém ra đâm vào miệng huyết hổ rống to, lập tức diệt một con Huyền thú tứ giai.
Phía sau lưng có một con ảnh lang xông lên bị dây thừng thít chân treo trên không trung, bên kia có một con mãng xà to bị dây thừng, thảo đằng quấn người. Cạm bẫy nhìn như đơn giản của Tiêu Lãng lại kiềm chế, hoặc tổn hại nặng mấy Huyền thú cường đại.
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam mắt sáng lên, không do dự nữa. Đông Phương Hồng Đậu phóng ra thần hồn. Vân Tử Sam lấy thanh trường kiếm tinh mỹ lao hướng Tiểu Đao.
Tiểu Đao gầm lên:
- Grao!
Thân thể Tiểu Đao từ từ biến to, trên lưng, tay, ngực cơ bắp phồng lên, y phục bị xé rách. Trong ánh mắt kinh ngạc, giật mình của Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam, Tiểu Đao biến thành người khổng lồ cao hưi thước năm đầy cơ bắp. Tiểu Đao đạp mấy bước đã đã tới nơi, bắt lấy đôi chân cự vượn dùng sức xé. Lại một con Huyền thú tứ giai bị giết. Còn lại con cuồng sư thì nhún chân sau, chân trước sắc bén cào lưng Tiểu Đao nhưng chỉ để lại mấy vệt rắng mờ, không tổn thương gã chút nào.
/1202
|