Vù vù vù vù vù!
Đám hộ vệ quanh quảng trường Tiêu Đế thành lập tức bay tới bao vây Vân Tử Sam nhưng không dám đến gần. Trong phủ thành chủ có vô số người bay lên trời. Đám người Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế vân vân đứng đằng trước nhất, sau lưng có một đám cường giả Thiên Đế, đỉnh Nhân Hoàng cảnh. Bên kia, đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ cũng bay lên trời, mọi người như gặp đại địch.
Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ không rõ ràng nhưng đám Tiêu Ma Thần thì hiểu ngày Vân Tử Sam xuất quan sẽ là lúc Diệt Hồn Điện xé rách da mặt với Tiêu Lãng. Bọn họ không ngờ Vân Tử Sam xuất quan nhanh như vậy, thời gian đến Tiêu Đế thành thật trùng hợp, là ngày Tiêu Ma Thần đại hôn.
Trong phủ thành chủ một mảnh hỗn loạn, các khách khứa chạy tứ tán tránh cho bị liên lụy. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tô Triết, Mộc Tiểu Yêu theo Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc sắp xếp nhanh chóng rút vào thiên mộ của Tả Chủ mà trước đó Tiêu Lãng đã di dời.
Tiêu Ma Thần cầm Mị Ảnh chiến đao giơ lên chỉ vào Vân Tử Sam đứng phía xa:
- Vân Tử Sam, rốt cuộc ngươi cũng đến.
Lòng Tiêu Ma Thần rất tức giận. Hôm nay là ngày vui của Tiêu Ma Thần, rõ ràng Vân Tử Sam đến phá đám. Nếu không phải Vân Tử Sam còn ở phía xa thì Tiêu Ma Thần đã chém một đao trước rồi.
- Hôm qua Tử Sam xuất quan, nghe nói đại hôn của Ma Thần huynh nên đặc biệt đến chúc mừng. Như thế nào? Các ngươi đón tiếp khách nhân như vậy sao?
Sóng mắt Vân Tử Sam lưu chuyển, khóe môi cong lên nụ cười, đẹp không thể tả.
Vân Tử Sam liếc mắt qua từng người, nói thêm:
- Tiêu Lãng đâu? Là chủ nhân mà không ra tiếp khách thì thật thất lễ.
Tiêu Ma Thần lạnh lùng cười:
- Đương nhiên chúng ta hoan nghênh người thành tâm đến chúc mừng, nhưng chỉ sợ ngươi không có lòng tốt. Tiêu Lãng không ở đây, có chuyện gì để Tiêu Ma Thần ta tiếp đãi!
- Ngươi?
Vân Tử Sam cười lắc đầu, nói:
- Ngươi không đủ tư cách! Kêu Tiêu Lãng lăn ra đây, hôm nay giữa ta và hắn nên có kết thúc, nếu không thì... Ta san bằng Tiêu Đế thành!
- Hừ! Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!
Người Tiêu Ma Thần tràn ngập sát khí, kiềm không được định đánh nhau.
- Khoan đã!
Âu Dương Thúy Thúy đột nhiên mở miệng nói:
- Thánh nữ, Tiêu Lãng thật sự không có trong Tiêu Đế thành. Tiêu Lãng đột nhiên đi đâu chúng ta cũng không biết, không bằng thánh nữ chờ hắn về rồi tính?
Hôm nay có quá nhiều người đến, nếu Vân Tử Sam vung đao thì sẽ ngộ thương nhiều người. Cộng với chỗ này là Tiêu Đế thành, lỡ như thật sự bị san bằng thì hơn ngàn vạn người tử thương nên Âu Dương Thúy Thúy mơeí lên tiếng.
Vân Tử Sam nhìn đám đông khủng hoảng, im lặng giây lát sau mở miệng nói:
- Vậy được rồi, kêu Tiêu Lãng biến đến Tây Lương sơn trong vòng nửa tháng, nếu không đến thì đừng trách ta không khách sáo!
Vù vù vù vù vù!
Vân Tử Sam nói xong tay trái chợt lóe sáng, một đoàn năng lượng màu tím ngưng tụ trong tay nàng rồi túy ý hất hướng Tiêu Ma Thần.
- Tản ra!
Đoàn năng lượng màu tím chỉ to cỡ nắm tay, ở trong trời đêm như sao chổi. Trong khoảnh khắc đó đám người Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Âu Dương Thúy Thúy biến sắc mặt. Tiêu Ma Thần quát to, Mị Ảnh chiến đao chém tới trước. Đao khí màu đỏ xé gió bay đi chém vào đoàn lửa tím, Tiêu Ma Thần thụt lùi ra sau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai rạch phá bầu trời. Trên bầu trời Tiêu Đế thành tỏa sáng chói mắt, ngay sau đó, sóng xung kích khủng bố phát ra bốn phương tám hướng. Võ giả nào túng sóng xung kích sẽ hộc máu bay ra, Tiêu Ma Thần cũng không thoát khỏi. Hơn phân nửa thành chủ phủ ầm ầm sụp đổ, chôn sống nhiều người hầu, thị nữ.
Giọng Vân Tử Sam lạnh nhạt vọng về:
- Nhớ kỹ, trong nửa tháng nếu không đến thì không chỉ có bấy nhiêu người chết!
Nhoáng lên một cái Vân Tử Sam đã biến mất trong cánh cửa vàng, cửa chậm rãi biến mất, để lại bóng lưng yêu kiều đọng trong đầu nhiều người.
- Đại Đế!
Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Dạ Phi Dương, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng nhìn nhau, rất là giật mình. Mới rồi đoàn năng lượng nhỏ lại tạo thành lực sát thương lớn như vậy tuyệt đối là thực lực Đại Đế.
Mới qua bao lâu? Vân Tử Sam mới bao nhiêu tuổi? Cả đời Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Dạ Phi Dương, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng không đột phá nổi cảnh giới vậy mà tiểu cô nương này chỉ mất vài năm đã đạt tới rồi.
Trong phủ thành chủ hỗn loạn, vô số hộ vệ dọn lầu các sụp đổ cứu người. Có nhiều hộ vệ bị đánh bay, chôn sống. Có nhiều khách khứa cũng bị chôn vùi, một đòn công kích của Vân Tử Sam ít nhất giết mấy vạn người.
- Đại Đế?
Quân Thần Độc Cô Hành đứng trên một phế tích, bên người có một Thiên Đế bảo vệ nên không bị thương. Mắt Quân Thần Độc Cô Hành lóe tia bất lực. Công chúa điện hạ này lại lần nữa khiến Quân Thần Độc Cô Hành nhìn với cặp mắt khác xưa. Thực lực Đại Đế phối hợp với Phàm Tâm Diệt Thần kiếm thì có thể chiến đấu một trận với Bán Thần cảnh.
Quân Thần Độc Cô Hành biết Tiêu Lãng độ tâm ma lần thứ bảy, trước không nói hắn có vượt qua được không, dù thành công thì có thể quay về trong nửa tháng không? Sau khi Tiêu Lãng độ qua tâm ma lần thứ bảy thì có thể là đối thủ của Vân Tử Sam không?
Quân Thần Độc Cô Hành khẽ thở dài, lần đầu tiên phát hiện trí tuệ của gã vô dụng. Trước lực lượng tuyệt đối thì như con châu chấu bị cột trên dây, có nhảy nhót cỡ nào cũng vô dụng.
Nửa tháng?
Trong Tiêu Đế thành tràn ngập không khí 'khủng hoảng'. Nếu không phải Tiêu Lãng có đủ uy vọng, nếu không phải hắn nhiều lần sáng tạo kỳ tích thì sợ là nhiều người lập tức gom đồ bỏ chạy.
Tiêu Ma Thần bị thương nặng, gãy hơn mười khúc xương. Việc vui thành chuyện xấu, trong lòng Tiêu Ma Thần rất tức giận lại chỉ có thể gầm rống.
Tiêu Ma Thần không phải linh thể, càng không là thần thể. Tuy tư chất của Tiêu Ma Thần không tệ, được truyền thừa Mị Ảnh Đại Đế nhưng muốn đột phá Chí Tôn Thiên Đế còn cần thời gian, xem cơ duyên chứ đừng nói là đột phá Đại Đế, Bán Thần cảnh.
Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ bất đắc dĩ hỗ trợ dọn dẹp, mang theo Âu Dương Ấu Trĩ, Mộc Tiểu Yêu, đệ tử các gia tộc trở về. Bọn họ có quan hệ rất tốt với Tiêu Lãng nhưng cũng có gia tộc của mình, họ đứng đầu một tộc, phải phụ trách với mấy vạn tộc nhân.
Âu Dương Ấu Trĩ làm ầm ĩ không chịu trở về. Mộc Tiểu Yêu như con lừa bướng bỉnh không nói tiếng nào, không chịu đi. Cuối cùng Âu Dương Ấu Trĩ, Mộc Tiểu Yêu bị Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ đánh xỉu mang về. Nếu kẻ thù của Tiêu Lãng là thần binh Chí Tôn hay Lăng Đế gì đó thì bọn họ tuyệt đối không chút do dự đứng bên Tiêu Lãng, chung via chiến đấu. Nhưng đây là Diệt Hồn Điện, bọn họ... Không đủ tư cách tham chiến.
Dọn dẹp phủ thành chủ xong nhưng không xây dựng lại, nếu sau nửa tháng Tiêu Lãng không trở về thì Vân Tử Sam sẽ lại đến nữa, khi đó đừng nói là phủ thành chủ, e rằng Tiêu Đế thành sẽ bị san bằng nên có xây dựng cũng không ý nghĩa gì.
Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc bắt đầu bận ộn sắp xếp đường lui, giữ lại hương khói.
Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc không di chuyển người đi tiểu tành Thiên Châu, càng không di dời đến tiểu vực diện mà đi vào không gian hư vô. Tuy nơi đó không có đủ linh khí nhưng có thể cho hậu đại yên tĩnh sinh sản.
Đa số người trong Tiêu Đế thành bị dời đi thành trì tây bộ. Đại chiến sắp tới, những dân chúng bình thường có ở lại cũng không được gì. Vân Tử Sam là người tâm ngoan thủ lạt, giết một hơi mấy vạn người mà không chớp mắt cái nào.
Chuyện Tiêu Đế thành nhanh chóng truyền khắp Thiên Châu. Thiên Châu xôn xao. Năm ngày sau, tin tức như sét giữa trời xanh truyền khắp Thiên Châu, làm các gia tộc run sợ.
Diệt Hồn tuyên bố Diệt Hồn Điện muốn thống nhất Thiên Châu, xây dựng Diệt Hồn đế quốc, trong một tháng phủ vực, gia tộc nào không thần phục thì... Giết không tha!
Rốt cuộc Diệt Hồn Điện ra tay.
Đám hộ vệ quanh quảng trường Tiêu Đế thành lập tức bay tới bao vây Vân Tử Sam nhưng không dám đến gần. Trong phủ thành chủ có vô số người bay lên trời. Đám người Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế vân vân đứng đằng trước nhất, sau lưng có một đám cường giả Thiên Đế, đỉnh Nhân Hoàng cảnh. Bên kia, đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ cũng bay lên trời, mọi người như gặp đại địch.
Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ không rõ ràng nhưng đám Tiêu Ma Thần thì hiểu ngày Vân Tử Sam xuất quan sẽ là lúc Diệt Hồn Điện xé rách da mặt với Tiêu Lãng. Bọn họ không ngờ Vân Tử Sam xuất quan nhanh như vậy, thời gian đến Tiêu Đế thành thật trùng hợp, là ngày Tiêu Ma Thần đại hôn.
Trong phủ thành chủ một mảnh hỗn loạn, các khách khứa chạy tứ tán tránh cho bị liên lụy. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tô Triết, Mộc Tiểu Yêu theo Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc sắp xếp nhanh chóng rút vào thiên mộ của Tả Chủ mà trước đó Tiêu Lãng đã di dời.
Tiêu Ma Thần cầm Mị Ảnh chiến đao giơ lên chỉ vào Vân Tử Sam đứng phía xa:
- Vân Tử Sam, rốt cuộc ngươi cũng đến.
Lòng Tiêu Ma Thần rất tức giận. Hôm nay là ngày vui của Tiêu Ma Thần, rõ ràng Vân Tử Sam đến phá đám. Nếu không phải Vân Tử Sam còn ở phía xa thì Tiêu Ma Thần đã chém một đao trước rồi.
- Hôm qua Tử Sam xuất quan, nghe nói đại hôn của Ma Thần huynh nên đặc biệt đến chúc mừng. Như thế nào? Các ngươi đón tiếp khách nhân như vậy sao?
Sóng mắt Vân Tử Sam lưu chuyển, khóe môi cong lên nụ cười, đẹp không thể tả.
Vân Tử Sam liếc mắt qua từng người, nói thêm:
- Tiêu Lãng đâu? Là chủ nhân mà không ra tiếp khách thì thật thất lễ.
Tiêu Ma Thần lạnh lùng cười:
- Đương nhiên chúng ta hoan nghênh người thành tâm đến chúc mừng, nhưng chỉ sợ ngươi không có lòng tốt. Tiêu Lãng không ở đây, có chuyện gì để Tiêu Ma Thần ta tiếp đãi!
- Ngươi?
Vân Tử Sam cười lắc đầu, nói:
- Ngươi không đủ tư cách! Kêu Tiêu Lãng lăn ra đây, hôm nay giữa ta và hắn nên có kết thúc, nếu không thì... Ta san bằng Tiêu Đế thành!
- Hừ! Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!
Người Tiêu Ma Thần tràn ngập sát khí, kiềm không được định đánh nhau.
- Khoan đã!
Âu Dương Thúy Thúy đột nhiên mở miệng nói:
- Thánh nữ, Tiêu Lãng thật sự không có trong Tiêu Đế thành. Tiêu Lãng đột nhiên đi đâu chúng ta cũng không biết, không bằng thánh nữ chờ hắn về rồi tính?
Hôm nay có quá nhiều người đến, nếu Vân Tử Sam vung đao thì sẽ ngộ thương nhiều người. Cộng với chỗ này là Tiêu Đế thành, lỡ như thật sự bị san bằng thì hơn ngàn vạn người tử thương nên Âu Dương Thúy Thúy mơeí lên tiếng.
Vân Tử Sam nhìn đám đông khủng hoảng, im lặng giây lát sau mở miệng nói:
- Vậy được rồi, kêu Tiêu Lãng biến đến Tây Lương sơn trong vòng nửa tháng, nếu không đến thì đừng trách ta không khách sáo!
Vù vù vù vù vù!
Vân Tử Sam nói xong tay trái chợt lóe sáng, một đoàn năng lượng màu tím ngưng tụ trong tay nàng rồi túy ý hất hướng Tiêu Ma Thần.
- Tản ra!
Đoàn năng lượng màu tím chỉ to cỡ nắm tay, ở trong trời đêm như sao chổi. Trong khoảnh khắc đó đám người Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Âu Dương Thúy Thúy biến sắc mặt. Tiêu Ma Thần quát to, Mị Ảnh chiến đao chém tới trước. Đao khí màu đỏ xé gió bay đi chém vào đoàn lửa tím, Tiêu Ma Thần thụt lùi ra sau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai rạch phá bầu trời. Trên bầu trời Tiêu Đế thành tỏa sáng chói mắt, ngay sau đó, sóng xung kích khủng bố phát ra bốn phương tám hướng. Võ giả nào túng sóng xung kích sẽ hộc máu bay ra, Tiêu Ma Thần cũng không thoát khỏi. Hơn phân nửa thành chủ phủ ầm ầm sụp đổ, chôn sống nhiều người hầu, thị nữ.
Giọng Vân Tử Sam lạnh nhạt vọng về:
- Nhớ kỹ, trong nửa tháng nếu không đến thì không chỉ có bấy nhiêu người chết!
Nhoáng lên một cái Vân Tử Sam đã biến mất trong cánh cửa vàng, cửa chậm rãi biến mất, để lại bóng lưng yêu kiều đọng trong đầu nhiều người.
- Đại Đế!
Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Dạ Phi Dương, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng nhìn nhau, rất là giật mình. Mới rồi đoàn năng lượng nhỏ lại tạo thành lực sát thương lớn như vậy tuyệt đối là thực lực Đại Đế.
Mới qua bao lâu? Vân Tử Sam mới bao nhiêu tuổi? Cả đời Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ, Dạ Phi Dương, Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng không đột phá nổi cảnh giới vậy mà tiểu cô nương này chỉ mất vài năm đã đạt tới rồi.
Trong phủ thành chủ hỗn loạn, vô số hộ vệ dọn lầu các sụp đổ cứu người. Có nhiều hộ vệ bị đánh bay, chôn sống. Có nhiều khách khứa cũng bị chôn vùi, một đòn công kích của Vân Tử Sam ít nhất giết mấy vạn người.
- Đại Đế?
Quân Thần Độc Cô Hành đứng trên một phế tích, bên người có một Thiên Đế bảo vệ nên không bị thương. Mắt Quân Thần Độc Cô Hành lóe tia bất lực. Công chúa điện hạ này lại lần nữa khiến Quân Thần Độc Cô Hành nhìn với cặp mắt khác xưa. Thực lực Đại Đế phối hợp với Phàm Tâm Diệt Thần kiếm thì có thể chiến đấu một trận với Bán Thần cảnh.
Quân Thần Độc Cô Hành biết Tiêu Lãng độ tâm ma lần thứ bảy, trước không nói hắn có vượt qua được không, dù thành công thì có thể quay về trong nửa tháng không? Sau khi Tiêu Lãng độ qua tâm ma lần thứ bảy thì có thể là đối thủ của Vân Tử Sam không?
Quân Thần Độc Cô Hành khẽ thở dài, lần đầu tiên phát hiện trí tuệ của gã vô dụng. Trước lực lượng tuyệt đối thì như con châu chấu bị cột trên dây, có nhảy nhót cỡ nào cũng vô dụng.
Nửa tháng?
Trong Tiêu Đế thành tràn ngập không khí 'khủng hoảng'. Nếu không phải Tiêu Lãng có đủ uy vọng, nếu không phải hắn nhiều lần sáng tạo kỳ tích thì sợ là nhiều người lập tức gom đồ bỏ chạy.
Tiêu Ma Thần bị thương nặng, gãy hơn mười khúc xương. Việc vui thành chuyện xấu, trong lòng Tiêu Ma Thần rất tức giận lại chỉ có thể gầm rống.
Tiêu Ma Thần không phải linh thể, càng không là thần thể. Tuy tư chất của Tiêu Ma Thần không tệ, được truyền thừa Mị Ảnh Đại Đế nhưng muốn đột phá Chí Tôn Thiên Đế còn cần thời gian, xem cơ duyên chứ đừng nói là đột phá Đại Đế, Bán Thần cảnh.
Đám người Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ bất đắc dĩ hỗ trợ dọn dẹp, mang theo Âu Dương Ấu Trĩ, Mộc Tiểu Yêu, đệ tử các gia tộc trở về. Bọn họ có quan hệ rất tốt với Tiêu Lãng nhưng cũng có gia tộc của mình, họ đứng đầu một tộc, phải phụ trách với mấy vạn tộc nhân.
Âu Dương Ấu Trĩ làm ầm ĩ không chịu trở về. Mộc Tiểu Yêu như con lừa bướng bỉnh không nói tiếng nào, không chịu đi. Cuối cùng Âu Dương Ấu Trĩ, Mộc Tiểu Yêu bị Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ đánh xỉu mang về. Nếu kẻ thù của Tiêu Lãng là thần binh Chí Tôn hay Lăng Đế gì đó thì bọn họ tuyệt đối không chút do dự đứng bên Tiêu Lãng, chung via chiến đấu. Nhưng đây là Diệt Hồn Điện, bọn họ... Không đủ tư cách tham chiến.
Dọn dẹp phủ thành chủ xong nhưng không xây dựng lại, nếu sau nửa tháng Tiêu Lãng không trở về thì Vân Tử Sam sẽ lại đến nữa, khi đó đừng nói là phủ thành chủ, e rằng Tiêu Đế thành sẽ bị san bằng nên có xây dựng cũng không ý nghĩa gì.
Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc bắt đầu bận ộn sắp xếp đường lui, giữ lại hương khói.
Quân Thần Độc Cô Hành, Trà Mộc không di chuyển người đi tiểu tành Thiên Châu, càng không di dời đến tiểu vực diện mà đi vào không gian hư vô. Tuy nơi đó không có đủ linh khí nhưng có thể cho hậu đại yên tĩnh sinh sản.
Đa số người trong Tiêu Đế thành bị dời đi thành trì tây bộ. Đại chiến sắp tới, những dân chúng bình thường có ở lại cũng không được gì. Vân Tử Sam là người tâm ngoan thủ lạt, giết một hơi mấy vạn người mà không chớp mắt cái nào.
Chuyện Tiêu Đế thành nhanh chóng truyền khắp Thiên Châu. Thiên Châu xôn xao. Năm ngày sau, tin tức như sét giữa trời xanh truyền khắp Thiên Châu, làm các gia tộc run sợ.
Diệt Hồn tuyên bố Diệt Hồn Điện muốn thống nhất Thiên Châu, xây dựng Diệt Hồn đế quốc, trong một tháng phủ vực, gia tộc nào không thần phục thì... Giết không tha!
Rốt cuộc Diệt Hồn Điện ra tay.
/1202
|