Đi thì Mộc Tiểu Yêu chết.
Tuy Tiêu Lãng không biết có phải là ảo cảnh hay không, dù Mộc Tiểu Yêu chết giả thì hắn không đành lòng, đặc biệt là cảnh tượng hiện nay, dù là người máu lạnh vô tình cũng sẽ mềm lòng. Nếu không đi thì rất có thể là tâm ma cố ý hình thành ảo giác, dụ Tiêu Lãng vào bẫy, cuối cùng sẽ hồn phi phách tán.
Tiêu Lãng cực kỳ rối rắm, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng vẫn không có cách nào. Tuy Tiêu Lãng nhắm mắt nhưng có thể cảm giác được Mộc Tiểu Yêu hai hàng lệ rơi, tuyệt vọng nhắm mắt lại, trường kiếm vung lên dứt khoát cắt cổ.
Tiêu Lãng không nhúc nhích nhưng lúc này nhớ đến từng thấy một câu trong quyển sách cổ:
- Tam thế chư thần do tâm sinh, tâm ngoại khẩn cầu minh đính đăng, nếu thủ bản tâm vạn pháp diệt, duyên đến duyên đi, vạn pháp tự nhiên, chỉ hỏi một câu tuân theo bản tâm...
Tiêu Lãng mở mắt ra, liên tục lầm bầm:
- Vạn pháp tự nhiên, tuân theo bản tâm.
Mắt Tiêu Lãng ngày càng sáng, nhanh như chớp lao tới, bắt lấy lưỡi kiếm trước khi cắt xuống. Trong mắt Tiêu Lãng không còn mờ mịt mà chỉ có tình yêu và cảm động.
Mặc kệ có phải là ảo giác hay không, mặc kệ Tiêu Lãng có chết hay không.
Kêu Tiêu Lãng trơ mắt nhìn Mộc Tiểu Yêu chết vì mình thì hắn không làm được, dù chỉ là ảo giác. Tiêu Lãng không thể làm chuyện như vậy. Nếu Tiêu Lãng xem đây là ảo giác tức là tự lừa mình, đánh lừa bản tâm, vậy hắn còn là Tiêu Lãng không?
Tiêu Lãng không cho rằng hắn là người tốt, nhưng con người hắn làm việc có nguyên tắc, thích tuân theo bản tâm! Giống như Tiêu Lãng đã nói, làm người làm việc tự cầu không thẹn với lòng là đủ rồi, cho dù thế nhân phỉ ta báng ta cười ta hối ta nhục ta, ta tự thản nhiên.
Mộc Tiểu Yêu một mảnh si tình với Tiêu Lãng. Mộc Tiểu Yêu kiêu ngạo không xem ai ra gì, không thèm để ý thiên tài tuyệt thế công tử Thiên Châu, thế nhưng vứt bỏ dè dặt chủ động thổ lộ tình cảm với Tiêu Lãng. Mặc dù đây là do trước kia Mộc Tiểu Yêu phát ra lời thề nhưng Tiêu Lãng đã từ chối mà nàng vẫn say đắm, nàng thật sự yêu hắn. Có thể thấy từ việc Mộc Tiểu Yêu không để ý thế nhân nhạo báng ở lại Tiêu Đế thành, từ đôi mắt tràn ngập tình yêu của nàng.
Tiêu Lãng không phải đồ ngốc, cũng không là tảng đá máu lạnh. Tiêu Lãng đè nén tình cảm giờ hoàn toàn bùng nổ, chủ yếu vì một câu nói của Mộc Tiểu Yêu làm xúc động hắn.
- Một người có thể sống bao lâu thật sự rất quan trọng sao? Nếu không vui vẻ thì dù có sống thêm mấy trăm năm thì sao? Nếu chỉ có thể từ từ già đi, cuộc sống như vậy không có gì vui, đối với Tiểu Yêu là dày vò.
Nếu một cô nương như Mộc Tiểu Yêu bất chấp tất cả thì Tiêu Lãng còn có cái gì để nói? Tiêu Lãng vẫn sẽ lo trước lo sau sao? Vậy hắn có còn là nam nhân không?
- A?
Mộc Tiểu Yêu mở mắt ra, bên trong tràn ngập vui sướng, đặc biệt là thấy tình yêu trong mắt Tiêu Lãng thì mừng như điên, hạnh phúc suýt ngất xỉu.
- Tiểu Yêu, nàng cần gì như vậy.
Tiêu Lãng đau lòng vuốt cổ Mộc Tiểu Yêu rướm máu, trước tiên thả thảo đằng thần hồn màu lam ra trị thương cho nàng. Thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng trị lành cho Mộc Tiểu Yêu. Tiêu Lãng cầm áo tắm bao lại người Mộc Tiểu Yêu, ôm nàng lên giường.
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Tiểu Yêu, thực xin lỗi, Tiêu đại ca sai rồi! Chỉ cần lần này ta không chết nhất định sẽ cưới Tiểu Yêu, cùng nàng suốt đời suốt kiếp.
Mộc Tiểu Yêu mỉm cười nói:
- Tiêu đại ca, ta chờ ngươi!
Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vui mừng, sung sướng. Mộc Tiểu Yêu gật mạnh đầu, chậm rãi khép mắt lại. Tuy Mộc Tiểu Yêu đã ngủ nhưng khóe môi vẫn cong nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp khiến người say mê.
Tiêu Lãng yên lạng ngồi một bên, mặc kệ tâm ma, ảo cảnh gì đó. Giờ phút này, Tiêu Lãng chỉ muốn cùng nữ nhân trước mắt, nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, lòng hắn tràn đậy.
Vù vù vù vù vù!
Bỗng nhiên...
Người Mộc Tiểu Yêu tỏa ánh sáng trắng, bỗng biến mất. Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, thầm nhủ quả nhiên là ảo cảnh, đây là tâm ma.
Vù vù vù vù vù!
Lúc này không gian sau lưng Tiêu Lãng vang tiếng dao động. Tiêu Lãng quay đầu lại, người căng cứng. Tiêu Lãng trông thấy một nữ nhân áo xanh yên lặng đứng, tay cầm một cây dù, vẻ mặt vui mừng nhìn hắn.
Tiêu Lãng vội đứng dậy chắp tay hành lễ:
- Bái kiến Thiên Ma Đại Đế!
Tiêu Lãng cảm giác đây không phải ảo giác mà là người thật, là tàn hồn của Thiên Ma Đại Đế.
Thiên Ma Đại Đế lạnh nhạt gật đầu, thản nhiên nói:
- Được rồi, Tiêu Lãng, tâm ma kết thúc ở đây. Chúc mừng ngươi thông qua toàn bộ thử thách của ta.
- Cái gì?
Tiêu Lãng mờ mịt ngẩng đầu lên, khó hiểu.
Vù vù vù vù vù!
Thiên Ma Đại Đế vung tay lên, phong cảnh xung quanh nhòa đi, biến trở về bộ dạng không gian hư vô. Tiêu Lãng thầm thở phào, quả nhiên mới rồi là ảo cảnh. Tiêu Lãng khó hiểu là tại sao tâm ma trôi nhanh như vậy? Tới đây là kết thúc rồi?
Không đúng!
Tiêu Lãng chợt nhớ lời Thiên Ma Đại Đế nói. Thông qua toàn bộ thử thách? Người Tiêu Lãng run lên, không lẽ tất cả tâm ma đều là Thiên Ma Đại Đế đang thử thách hắn? Hay nên nói những người học tập chiến kỹ Thiên Ma, linh hồn bị hút vào không gian hư vô này đều là Thiên Ma Đại Đế gây ra.
Tiêu Lãng nghĩ đến học tập Thiên Ma tâmp háp cũng là từ không gian hư vô truyền đào hắn liền hiểu ra. Tiêu Lãng nhìn hướng Thiên Ma Đại Đế.
Thiên Ma Đại Đế gật đầu, nói:
- Ngươi đoán đúng, tất cả người học chiến kỹ Thiên Ma đều là Thiên Ma tâm pháp do ta dạy các ngươi. Ta động tay chân trong linh hồn của các ngươi, mỗi khi thực lực đạt tới tình trạng nhất định là linh hồn sẽ bị hút vào. Thật ra tâm ma đều là thử thách của ta đối với các ngươi. Sau khi độ qua tâm ma thì linh hồn của các ngươi biến mạnh, đó là do ta thông qua Đại Thần thông giúp các ngươi tăng tiến. Thậm chí... Những người độ tâm ma mà thất bại cũng bị ta giết.
- A!
Tiêu Lãng thật sự bị hù sợ. Tiêu Lãng nghĩ đến vô số oan hồn, rất nhiều người Thiên Châu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, không ngờ bọn họ đều bị Thiên Ma Đại Đế giết chết.
Lúc trước Tiêu Lãng còn lấy làm lạ là tại sao học Thiên Ma tâm pháp phải đến không gian hư vô, độ linh hồn tâm ma cũng phải đến đây? Mỗi lần vượt qua tâm ma là linh hồn mạnh hơn nhiều, hóa ra do Thiên Ma Đại Đế âm thầm khống chế.
Nhưng... Tại sao Thiên Ma Đại Đế làm như vậy?
Cho dù những người không thể vượt qua tâm ma thì không cần giết bọn họ đi? Năm đó Thiên Ma Đại Đế luyện hóa không gian hư vô này có thâm ý gì? Không lẽ Mộc Tiểu Yêu thật sự là ảo giác? Tại sao tất cả giống y như thật vậy?
Quá nhiều thắc mắc gút trong lòng Tiêu Lãng, hắn không dám hỏi.
Thiên Ma Đại Đế mỉm cười nói:
- Nữ nhân mới rồi tất nhiên là ảo giác. Ta có thể thấy rõ linh hồn của ngươi thì đương nhiên cũng bày ảo cảnh. Nhưng ta nói cho ngươi biết, những chuyện vừa xảy ra, nữ nhân tên Mộc Tiểu Yêu biết hết. Bởi vì lúc trước nàng giúp ngươi tiến vào không gian hư vô ta có chú ý linh hồn của nàng, nên những chuyện vừa xảy ra thật ra là suy nghĩ trong lòng nữ nhân đó. Nếu mới rồi ngươi thật sự dám xoay người rời đi, ta nhất định sẽ vô tình giết chết ngươi. Bởi vì ta cần một truyền nhân mỗi giây một phút giữ bản tâm của mình.
Tiêu Lãng lại kinh kêu:
- A?
Tiêu Lãng không muốn truyền nhân gì đó, chẳng qua cảm giác người bứt rứt. Mộc Tiểu Yêu biết những chuyện vừa xảy ra? Quan trọng nhất là Thiên Ma Đại Đế ở một bên rình ngó? Điều này kêu Tiêu Lãng làm sao chịu nổi?
Thiên Ma Đại Đế lắc đầu, nói:
- Tốt rồi, đi ra ngoài trước đi. Mọi chuyện, bao gồm lý do tại sao ta muốn các ngươi độ tâm ma, bí mật siêu lớn của Thiên Châu, chờ ra ngoài rồi ta sẽ nói với ngươi. Ngươi cần nắm chặt thời gian, bây giờ Thiên Châu gió nổi mây phun, không chừng khi ngươi trở về thì người thân đã chết hết.
Tuy Tiêu Lãng không biết có phải là ảo cảnh hay không, dù Mộc Tiểu Yêu chết giả thì hắn không đành lòng, đặc biệt là cảnh tượng hiện nay, dù là người máu lạnh vô tình cũng sẽ mềm lòng. Nếu không đi thì rất có thể là tâm ma cố ý hình thành ảo giác, dụ Tiêu Lãng vào bẫy, cuối cùng sẽ hồn phi phách tán.
Tiêu Lãng cực kỳ rối rắm, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng vẫn không có cách nào. Tuy Tiêu Lãng nhắm mắt nhưng có thể cảm giác được Mộc Tiểu Yêu hai hàng lệ rơi, tuyệt vọng nhắm mắt lại, trường kiếm vung lên dứt khoát cắt cổ.
Tiêu Lãng không nhúc nhích nhưng lúc này nhớ đến từng thấy một câu trong quyển sách cổ:
- Tam thế chư thần do tâm sinh, tâm ngoại khẩn cầu minh đính đăng, nếu thủ bản tâm vạn pháp diệt, duyên đến duyên đi, vạn pháp tự nhiên, chỉ hỏi một câu tuân theo bản tâm...
Tiêu Lãng mở mắt ra, liên tục lầm bầm:
- Vạn pháp tự nhiên, tuân theo bản tâm.
Mắt Tiêu Lãng ngày càng sáng, nhanh như chớp lao tới, bắt lấy lưỡi kiếm trước khi cắt xuống. Trong mắt Tiêu Lãng không còn mờ mịt mà chỉ có tình yêu và cảm động.
Mặc kệ có phải là ảo giác hay không, mặc kệ Tiêu Lãng có chết hay không.
Kêu Tiêu Lãng trơ mắt nhìn Mộc Tiểu Yêu chết vì mình thì hắn không làm được, dù chỉ là ảo giác. Tiêu Lãng không thể làm chuyện như vậy. Nếu Tiêu Lãng xem đây là ảo giác tức là tự lừa mình, đánh lừa bản tâm, vậy hắn còn là Tiêu Lãng không?
Tiêu Lãng không cho rằng hắn là người tốt, nhưng con người hắn làm việc có nguyên tắc, thích tuân theo bản tâm! Giống như Tiêu Lãng đã nói, làm người làm việc tự cầu không thẹn với lòng là đủ rồi, cho dù thế nhân phỉ ta báng ta cười ta hối ta nhục ta, ta tự thản nhiên.
Mộc Tiểu Yêu một mảnh si tình với Tiêu Lãng. Mộc Tiểu Yêu kiêu ngạo không xem ai ra gì, không thèm để ý thiên tài tuyệt thế công tử Thiên Châu, thế nhưng vứt bỏ dè dặt chủ động thổ lộ tình cảm với Tiêu Lãng. Mặc dù đây là do trước kia Mộc Tiểu Yêu phát ra lời thề nhưng Tiêu Lãng đã từ chối mà nàng vẫn say đắm, nàng thật sự yêu hắn. Có thể thấy từ việc Mộc Tiểu Yêu không để ý thế nhân nhạo báng ở lại Tiêu Đế thành, từ đôi mắt tràn ngập tình yêu của nàng.
Tiêu Lãng không phải đồ ngốc, cũng không là tảng đá máu lạnh. Tiêu Lãng đè nén tình cảm giờ hoàn toàn bùng nổ, chủ yếu vì một câu nói của Mộc Tiểu Yêu làm xúc động hắn.
- Một người có thể sống bao lâu thật sự rất quan trọng sao? Nếu không vui vẻ thì dù có sống thêm mấy trăm năm thì sao? Nếu chỉ có thể từ từ già đi, cuộc sống như vậy không có gì vui, đối với Tiểu Yêu là dày vò.
Nếu một cô nương như Mộc Tiểu Yêu bất chấp tất cả thì Tiêu Lãng còn có cái gì để nói? Tiêu Lãng vẫn sẽ lo trước lo sau sao? Vậy hắn có còn là nam nhân không?
- A?
Mộc Tiểu Yêu mở mắt ra, bên trong tràn ngập vui sướng, đặc biệt là thấy tình yêu trong mắt Tiêu Lãng thì mừng như điên, hạnh phúc suýt ngất xỉu.
- Tiểu Yêu, nàng cần gì như vậy.
Tiêu Lãng đau lòng vuốt cổ Mộc Tiểu Yêu rướm máu, trước tiên thả thảo đằng thần hồn màu lam ra trị thương cho nàng. Thảo đằng thần hồn màu lam nhanh chóng trị lành cho Mộc Tiểu Yêu. Tiêu Lãng cầm áo tắm bao lại người Mộc Tiểu Yêu, ôm nàng lên giường.
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Tiểu Yêu, thực xin lỗi, Tiêu đại ca sai rồi! Chỉ cần lần này ta không chết nhất định sẽ cưới Tiểu Yêu, cùng nàng suốt đời suốt kiếp.
Mộc Tiểu Yêu mỉm cười nói:
- Tiêu đại ca, ta chờ ngươi!
Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vui mừng, sung sướng. Mộc Tiểu Yêu gật mạnh đầu, chậm rãi khép mắt lại. Tuy Mộc Tiểu Yêu đã ngủ nhưng khóe môi vẫn cong nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp khiến người say mê.
Tiêu Lãng yên lạng ngồi một bên, mặc kệ tâm ma, ảo cảnh gì đó. Giờ phút này, Tiêu Lãng chỉ muốn cùng nữ nhân trước mắt, nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, lòng hắn tràn đậy.
Vù vù vù vù vù!
Bỗng nhiên...
Người Mộc Tiểu Yêu tỏa ánh sáng trắng, bỗng biến mất. Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, thầm nhủ quả nhiên là ảo cảnh, đây là tâm ma.
Vù vù vù vù vù!
Lúc này không gian sau lưng Tiêu Lãng vang tiếng dao động. Tiêu Lãng quay đầu lại, người căng cứng. Tiêu Lãng trông thấy một nữ nhân áo xanh yên lặng đứng, tay cầm một cây dù, vẻ mặt vui mừng nhìn hắn.
Tiêu Lãng vội đứng dậy chắp tay hành lễ:
- Bái kiến Thiên Ma Đại Đế!
Tiêu Lãng cảm giác đây không phải ảo giác mà là người thật, là tàn hồn của Thiên Ma Đại Đế.
Thiên Ma Đại Đế lạnh nhạt gật đầu, thản nhiên nói:
- Được rồi, Tiêu Lãng, tâm ma kết thúc ở đây. Chúc mừng ngươi thông qua toàn bộ thử thách của ta.
- Cái gì?
Tiêu Lãng mờ mịt ngẩng đầu lên, khó hiểu.
Vù vù vù vù vù!
Thiên Ma Đại Đế vung tay lên, phong cảnh xung quanh nhòa đi, biến trở về bộ dạng không gian hư vô. Tiêu Lãng thầm thở phào, quả nhiên mới rồi là ảo cảnh. Tiêu Lãng khó hiểu là tại sao tâm ma trôi nhanh như vậy? Tới đây là kết thúc rồi?
Không đúng!
Tiêu Lãng chợt nhớ lời Thiên Ma Đại Đế nói. Thông qua toàn bộ thử thách? Người Tiêu Lãng run lên, không lẽ tất cả tâm ma đều là Thiên Ma Đại Đế đang thử thách hắn? Hay nên nói những người học tập chiến kỹ Thiên Ma, linh hồn bị hút vào không gian hư vô này đều là Thiên Ma Đại Đế gây ra.
Tiêu Lãng nghĩ đến học tập Thiên Ma tâmp háp cũng là từ không gian hư vô truyền đào hắn liền hiểu ra. Tiêu Lãng nhìn hướng Thiên Ma Đại Đế.
Thiên Ma Đại Đế gật đầu, nói:
- Ngươi đoán đúng, tất cả người học chiến kỹ Thiên Ma đều là Thiên Ma tâm pháp do ta dạy các ngươi. Ta động tay chân trong linh hồn của các ngươi, mỗi khi thực lực đạt tới tình trạng nhất định là linh hồn sẽ bị hút vào. Thật ra tâm ma đều là thử thách của ta đối với các ngươi. Sau khi độ qua tâm ma thì linh hồn của các ngươi biến mạnh, đó là do ta thông qua Đại Thần thông giúp các ngươi tăng tiến. Thậm chí... Những người độ tâm ma mà thất bại cũng bị ta giết.
- A!
Tiêu Lãng thật sự bị hù sợ. Tiêu Lãng nghĩ đến vô số oan hồn, rất nhiều người Thiên Châu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, không ngờ bọn họ đều bị Thiên Ma Đại Đế giết chết.
Lúc trước Tiêu Lãng còn lấy làm lạ là tại sao học Thiên Ma tâm pháp phải đến không gian hư vô, độ linh hồn tâm ma cũng phải đến đây? Mỗi lần vượt qua tâm ma là linh hồn mạnh hơn nhiều, hóa ra do Thiên Ma Đại Đế âm thầm khống chế.
Nhưng... Tại sao Thiên Ma Đại Đế làm như vậy?
Cho dù những người không thể vượt qua tâm ma thì không cần giết bọn họ đi? Năm đó Thiên Ma Đại Đế luyện hóa không gian hư vô này có thâm ý gì? Không lẽ Mộc Tiểu Yêu thật sự là ảo giác? Tại sao tất cả giống y như thật vậy?
Quá nhiều thắc mắc gút trong lòng Tiêu Lãng, hắn không dám hỏi.
Thiên Ma Đại Đế mỉm cười nói:
- Nữ nhân mới rồi tất nhiên là ảo giác. Ta có thể thấy rõ linh hồn của ngươi thì đương nhiên cũng bày ảo cảnh. Nhưng ta nói cho ngươi biết, những chuyện vừa xảy ra, nữ nhân tên Mộc Tiểu Yêu biết hết. Bởi vì lúc trước nàng giúp ngươi tiến vào không gian hư vô ta có chú ý linh hồn của nàng, nên những chuyện vừa xảy ra thật ra là suy nghĩ trong lòng nữ nhân đó. Nếu mới rồi ngươi thật sự dám xoay người rời đi, ta nhất định sẽ vô tình giết chết ngươi. Bởi vì ta cần một truyền nhân mỗi giây một phút giữ bản tâm của mình.
Tiêu Lãng lại kinh kêu:
- A?
Tiêu Lãng không muốn truyền nhân gì đó, chẳng qua cảm giác người bứt rứt. Mộc Tiểu Yêu biết những chuyện vừa xảy ra? Quan trọng nhất là Thiên Ma Đại Đế ở một bên rình ngó? Điều này kêu Tiêu Lãng làm sao chịu nổi?
Thiên Ma Đại Đế lắc đầu, nói:
- Tốt rồi, đi ra ngoài trước đi. Mọi chuyện, bao gồm lý do tại sao ta muốn các ngươi độ tâm ma, bí mật siêu lớn của Thiên Châu, chờ ra ngoài rồi ta sẽ nói với ngươi. Ngươi cần nắm chặt thời gian, bây giờ Thiên Châu gió nổi mây phun, không chừng khi ngươi trở về thì người thân đã chết hết.
/1202
|