Tiêu Lãng tìm kiếm không gian hư vô này không tệ, bên trong có linh mạch cực kỳ nhỏ, khoảng nửa phủ vực. Non xanh nước biển, cỏ cây xanh um, không khí trong lành, là nơi cư ngụ rất tuyệt.
Trong không gian hư vô chỉ có một thành trì, một tòa thành trì rất đơn giản. Nhiều người không có phòng ở, chỉ có thể dựng lều gỗ bên ngoài thành trì.
Cường giả tây bộ và các tộc nhân của họ tổng cộng lại hơn một trăm vạn người. Không có bao nhiêu người, nếu ở bên ngoài thì bằng nhân khẩu một đại thành. Nhưng hơn một trăm vạn người khá chật chội trong không gian hư vô. Tuy Trà Mộc sớm sắp xếp người mau nhiều năng lượng đan nhưng con người không thể lâu dài nuốt năng lượng đan được, đám con nít cần bổ sung các loại dinh dưỡng.
Rèng rậm trong không gian hư vô trước kia có thả một vài dê, bò, dã thú nhưng muốn sinh sản đủ thực vật cho trăm vạn người thì cần ba, năm năm. Gieo trồng cây ăn quả, lúa mạch thì không thể cung ứng nhu cầu cho hơn một trăm vạn người trong thời gian ngắn.
So sánh không có thực vật, không có sinh hoạt xa xỉ như bên ngoài thì trí mạng nhất là không khí khủng hoảng trong thành trì. Tiêu Lãng thua rất có thể chết rồi. Trinh sát truyền tin về nói Vân Tử Sam, Diệt Hồn Điện đã thống nhất Thiên Châu, chắc không bao lâu sau sẽ tìm đến không gian hư vô.
Tuy Tiêu Lãng tổ hợp ra chiến trận hợp kích rất lợi hại nhưng lần trước là tập kích, có mấy cường giả Bán Thần cảnh cường đại, mọi người sẽ không thể nào ngăn cản được.
Mọi người có cảm giác ngồi chờ chết, loại cảm giác này là khó chịu nhất. Giống như con ếch bị bỏ trong nước ấm đun sôi, giày vò.
Hơn nữa không thể kiềm chế cảm xúc này, cho dù là Quân Thần Độc Cô Hành có trí tuệ thông thiên cũng không có cách nào phá giải. Mọi người không ngốc, không phải con nít ba tuổi, không phải nói hai câu là lừa được.
Hậu viện đại thành có một tòa lầu các, lầu các đơn giản, sạch sẽ, có mấy thị nữ hầu hạ, bên trong có người thân, tộc nhân của Tiêu Lãng. Hòa Nhi, Liễu Nhã suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Đông Phương Hồng Đậu là một tiểu cô nương rất kiên cường vậy mà kiềm không được lén khóc một mình. Nếu không phải chưa xác định Tiêu Lãng đã chết thì đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã đã theo hắn về miền cực lạc rồi.
Mộc Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Đao cũng ở bên trong. Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu và Tiêu Lãng tâm đầu ý hợp, nếu ở bên ngoài thì chỉ có đường chết. Cả ngày Mộc Tiểu Đao đứng ngồi không yên, có xu hướng tẩu hỏa nhập ma. Mộc Tiểu Yêu không khóc, khuôn mặt xinh đẹp buồn bã như đoa hóa sắp tàn.
Khủng hoảng như ôn dịch lan tràn, chỉ mấy ngày trong thành bắt đầu có người đánh nhau, công kích lung tung nhưng đều bị người đội tuần tra Quân Thần Độc Cô Hành phái ra giết chết.
Nhưng loại chuyện này không thể áp chế được. Mọi người ban đêm ban ngày chìm trong khủng hoảng, tinh thần thất thường, sớm muộn gì sẽ có ngày xảy ra bạo động. Có lẽ hơn một trăm vạn người sẽ tàn sát lẫn nhau, tự hủy diệt.
Vù vù vù vù vù!
Hôm nay, trên không gian hư vô đột nhiên có một nữ nhân áo xanh che dù bay xuống. Mọi người giật mình tỉnh lại. Đám người Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần, Sát Đế bay lên cao ngay, tổ hợp thành đại trận định công kích.
Nữ nhân mặt không biểu tình, chỉ hờ hững để lại một câu sau đó biến mất trên bầu trời.
- Ta tên là Thiên Ma Đại Đế, xem như một nửa sư phụ của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không chết, chỗ này rất an toàn, các ngươi an tâm tu luyện chờ đợi hắn trở về!
Ồn ào!
Lời của tàn hồn Thiên Ma Đại Đế khiến trong thành bạo động. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã ôm nhau khóc, đám Thiên Đế cảnh, Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Sát Đế người run run. Cái tên Thiên Ma Đại Đế quá sức kích thích, bọn họ không dám tin.
Chỗ này cực kỳ an toàn? Chứng minh đám người Diệt Hồn sẽ không đến công kích. Quan trọng nhất là... Tiêu Lãng không chết! Cái này như tiêm thuốc an thần cho mọi người, khiến bọn họ bình tâm lại.
Chỉ cần Tiêu Lãng không chết, nơi này đủ an toàn, như vậy vấn đề gì cũng không thành vấn đề nữa. Nơi này linh khí mỏng mảnh không giúp ích cho Tiêu Lãng, mọi người còn có một số huyền thạch, đủ chống đỡ một đoạn thời gian, không có thực vật thì ăn năng lượng đan.
Cái gì đều có thể tay trắng nhưng không thể không có hy vọng!
Trong không gian hư vô bởi vì một câu của tàn hồn Thiên Ma Đại Đế mà nhanh chóng bình ổn lại. Chờ nửa tháng sau không thấy đám người Đám người Vân Tử Sam công kích, mọi người đều yên lòng. Cộng với Trà Mộc, Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp, điều độ đủ thứ, không gian hư vô trở về bình tĩnh.
Tiêu Lãng thật sự không chết. Đúng như tàn hồn Thiên Ma Đại Đế nói, Tiêu Lãng từ trong u cốc đi đến một thế giới khác, vực diện Thiên Ma!
Vực Ngoại Thiên Ma có thể thông qua u cốc tiến vào Thiên Châu thì tất nhiên Tiêu Lãng cũng có thể làm ngược lại, từ u cốc xâm nhập vực diện Thiên Ma. Trước Tiêu Lãng, tàn hồn Thiên Ma Đại Đế từng từ đây đi vào vực diện Thiên Ma, tiếc rằng cuối cùng bị Thiên Ma Thần trong vực diện nhìn thấu chân thân, giết chết, chỉ còn một chút tàn hồn trốn trở về.
Thanh Mộc Thạch hoàn toàn đầu vào Diệt Hồn, còn tập kích trọng thương Tiêu Lãng. Một giây kia, Tiêu Lãng tuyệt vọng vốn định tự sát, tiếc rằng Diệt Hồn không đồng ý. Thế là Tiêu Lãng quyết định dù chết cũng không trả lại Phàm Tâm Diệt Thần kiếm cho bọn họ. Vào phút cuối Tiêu Lãng nhảy vào trong u cốc này, còn có một chút suy nghĩ là tìm đường sống trong chỗ chết.
Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, trong Thiên Ma biến có một thức có thể biến hóa bản thể. Nói cách khác... Tiêu Lãng có thể biến thành hình dạng Vực Ngoại Thiên Ma. Tiêu Lãng muốn lẫn vào vực diện Thiên Ma để xem có thể sống tiếp không.
Nguyện vọng là tốt đẹp nhưng hiện thực thì cực kỳ tàn khốc.
Tuy lúc rơi vào u cốc Tiêu Lãng lập tức vận chuyển Thiên Ma biến biến thành hình dạng Vực Ngoại Thiên Ma nhưng khi hắn rơi xuống đất, chậm rãi tỉnh lại thì phát hiện mình bị mấy con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp vác đi hướng một thổ bảo.
Tuy Tiêu Lãng tỉnh lại nhưng không mở mắt ngay, linh hồn xuất khiếu quan sát tình huống xung quanh. Quan sát xong Tiêu Lãng rất tuyệt vọng.
Bên này là chốn đồng không mông quạnh, có nhiều thổ bảo to lớn, xung quanh toàn là Vực Ngoại Thiên Ma. Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp nhiều vô số kể, Tiêu Lãng tùy ý liền cảm ứng được hơi thở Thiên Ma Vương, có ít nhất mấy chục con.
Giờ phút này, Tiêu Lãng biến thành bộ dạng một con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp nhưng không hiểu sao bị mấy con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp này nhìn thấu, người bị thảo đằng màu lửa đỏ trói chặt không thể nhúc nhích. Làm Tiêu Lãng bất đắc dĩ là hắn âm thầm vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma thế nhưng phát hiện không thể vận chuyển năng lượng...
Tiêu Lãng bị bốn con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp kéo tứ chi bay hướng một thổ bảo. Bên ngoài thổ bảo có mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, hai con Thiên Ma Vương. Khỏi nói cũng biết là đại nhân vật trong tộc Vực Ngoại Thiên Ma cư ngụ tại đây.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Cát tập cổ lục tát đán...
Tiêu Lãng bị quăng cái bịch xuống đất. Bốn con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, hai con Thiên Ma Vương xì xầm một lúc sau hai con Thiên Ma Vương lạnh lùng liếc Tiêu Lãng. Đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm khiến tim Tiêu Lãng đập nhanh. Một con Thiên Ma Vương xách đùi Tiêu Lãng lên đi vào trong.
Da Thiên Ma Vương bóng loáng, không có vảy, trừ cái đầu có thêm một con mắt ra không khác gì nhân loại. Tiêu Lãng làm bộ hôn mê, mặc cho Thiên Ma Vương kéo mình vào trong. Linh hồn Tiêu Lãng xuất khiếu quan sát bốn phía, phát hiện thổ bảo cực kỳ lớn, bên trong trang trí đơn giản. Thứ xa xỉ duy nhất là thảm lông trải dưới đất sáng lấp lánh.
- A?
Đột nhiên một tia linh hồn xuất khiêu của Tiêu Lãng đau đớn, hắn cảm ứng xung quanh ngay. Tiêu Lãng thấy một đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm vào linh hồn mình, đôi mắt lạnh băng rõ ràng nhìn thấu linh hồn xuất khiếu.
Tiêu Lãng thầm than:
- Nguy rồi.
Tiêu Lãng lập tức thu hồi linh hồn, mở to mắt trông thấy một hình ảnh rất kinh dị.
Tiêu Lãng thấy một Thiên Ma Vương, là nữ Thiên Ma Vương xinh đẹp, quan trọng nhất là y phục nữ Thiên Ma Vương mặc trên người.
Trong không gian hư vô chỉ có một thành trì, một tòa thành trì rất đơn giản. Nhiều người không có phòng ở, chỉ có thể dựng lều gỗ bên ngoài thành trì.
Cường giả tây bộ và các tộc nhân của họ tổng cộng lại hơn một trăm vạn người. Không có bao nhiêu người, nếu ở bên ngoài thì bằng nhân khẩu một đại thành. Nhưng hơn một trăm vạn người khá chật chội trong không gian hư vô. Tuy Trà Mộc sớm sắp xếp người mau nhiều năng lượng đan nhưng con người không thể lâu dài nuốt năng lượng đan được, đám con nít cần bổ sung các loại dinh dưỡng.
Rèng rậm trong không gian hư vô trước kia có thả một vài dê, bò, dã thú nhưng muốn sinh sản đủ thực vật cho trăm vạn người thì cần ba, năm năm. Gieo trồng cây ăn quả, lúa mạch thì không thể cung ứng nhu cầu cho hơn một trăm vạn người trong thời gian ngắn.
So sánh không có thực vật, không có sinh hoạt xa xỉ như bên ngoài thì trí mạng nhất là không khí khủng hoảng trong thành trì. Tiêu Lãng thua rất có thể chết rồi. Trinh sát truyền tin về nói Vân Tử Sam, Diệt Hồn Điện đã thống nhất Thiên Châu, chắc không bao lâu sau sẽ tìm đến không gian hư vô.
Tuy Tiêu Lãng tổ hợp ra chiến trận hợp kích rất lợi hại nhưng lần trước là tập kích, có mấy cường giả Bán Thần cảnh cường đại, mọi người sẽ không thể nào ngăn cản được.
Mọi người có cảm giác ngồi chờ chết, loại cảm giác này là khó chịu nhất. Giống như con ếch bị bỏ trong nước ấm đun sôi, giày vò.
Hơn nữa không thể kiềm chế cảm xúc này, cho dù là Quân Thần Độc Cô Hành có trí tuệ thông thiên cũng không có cách nào phá giải. Mọi người không ngốc, không phải con nít ba tuổi, không phải nói hai câu là lừa được.
Hậu viện đại thành có một tòa lầu các, lầu các đơn giản, sạch sẽ, có mấy thị nữ hầu hạ, bên trong có người thân, tộc nhân của Tiêu Lãng. Hòa Nhi, Liễu Nhã suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Đông Phương Hồng Đậu là một tiểu cô nương rất kiên cường vậy mà kiềm không được lén khóc một mình. Nếu không phải chưa xác định Tiêu Lãng đã chết thì đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã đã theo hắn về miền cực lạc rồi.
Mộc Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Đao cũng ở bên trong. Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu và Tiêu Lãng tâm đầu ý hợp, nếu ở bên ngoài thì chỉ có đường chết. Cả ngày Mộc Tiểu Đao đứng ngồi không yên, có xu hướng tẩu hỏa nhập ma. Mộc Tiểu Yêu không khóc, khuôn mặt xinh đẹp buồn bã như đoa hóa sắp tàn.
Khủng hoảng như ôn dịch lan tràn, chỉ mấy ngày trong thành bắt đầu có người đánh nhau, công kích lung tung nhưng đều bị người đội tuần tra Quân Thần Độc Cô Hành phái ra giết chết.
Nhưng loại chuyện này không thể áp chế được. Mọi người ban đêm ban ngày chìm trong khủng hoảng, tinh thần thất thường, sớm muộn gì sẽ có ngày xảy ra bạo động. Có lẽ hơn một trăm vạn người sẽ tàn sát lẫn nhau, tự hủy diệt.
Vù vù vù vù vù!
Hôm nay, trên không gian hư vô đột nhiên có một nữ nhân áo xanh che dù bay xuống. Mọi người giật mình tỉnh lại. Đám người Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần, Sát Đế bay lên cao ngay, tổ hợp thành đại trận định công kích.
Nữ nhân mặt không biểu tình, chỉ hờ hững để lại một câu sau đó biến mất trên bầu trời.
- Ta tên là Thiên Ma Đại Đế, xem như một nửa sư phụ của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không chết, chỗ này rất an toàn, các ngươi an tâm tu luyện chờ đợi hắn trở về!
Ồn ào!
Lời của tàn hồn Thiên Ma Đại Đế khiến trong thành bạo động. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã ôm nhau khóc, đám Thiên Đế cảnh, Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Sát Đế người run run. Cái tên Thiên Ma Đại Đế quá sức kích thích, bọn họ không dám tin.
Chỗ này cực kỳ an toàn? Chứng minh đám người Diệt Hồn sẽ không đến công kích. Quan trọng nhất là... Tiêu Lãng không chết! Cái này như tiêm thuốc an thần cho mọi người, khiến bọn họ bình tâm lại.
Chỉ cần Tiêu Lãng không chết, nơi này đủ an toàn, như vậy vấn đề gì cũng không thành vấn đề nữa. Nơi này linh khí mỏng mảnh không giúp ích cho Tiêu Lãng, mọi người còn có một số huyền thạch, đủ chống đỡ một đoạn thời gian, không có thực vật thì ăn năng lượng đan.
Cái gì đều có thể tay trắng nhưng không thể không có hy vọng!
Trong không gian hư vô bởi vì một câu của tàn hồn Thiên Ma Đại Đế mà nhanh chóng bình ổn lại. Chờ nửa tháng sau không thấy đám người Đám người Vân Tử Sam công kích, mọi người đều yên lòng. Cộng với Trà Mộc, Quân Thần Độc Cô Hành sắp xếp, điều độ đủ thứ, không gian hư vô trở về bình tĩnh.
Tiêu Lãng thật sự không chết. Đúng như tàn hồn Thiên Ma Đại Đế nói, Tiêu Lãng từ trong u cốc đi đến một thế giới khác, vực diện Thiên Ma!
Vực Ngoại Thiên Ma có thể thông qua u cốc tiến vào Thiên Châu thì tất nhiên Tiêu Lãng cũng có thể làm ngược lại, từ u cốc xâm nhập vực diện Thiên Ma. Trước Tiêu Lãng, tàn hồn Thiên Ma Đại Đế từng từ đây đi vào vực diện Thiên Ma, tiếc rằng cuối cùng bị Thiên Ma Thần trong vực diện nhìn thấu chân thân, giết chết, chỉ còn một chút tàn hồn trốn trở về.
Thanh Mộc Thạch hoàn toàn đầu vào Diệt Hồn, còn tập kích trọng thương Tiêu Lãng. Một giây kia, Tiêu Lãng tuyệt vọng vốn định tự sát, tiếc rằng Diệt Hồn không đồng ý. Thế là Tiêu Lãng quyết định dù chết cũng không trả lại Phàm Tâm Diệt Thần kiếm cho bọn họ. Vào phút cuối Tiêu Lãng nhảy vào trong u cốc này, còn có một chút suy nghĩ là tìm đường sống trong chỗ chết.
Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, trong Thiên Ma biến có một thức có thể biến hóa bản thể. Nói cách khác... Tiêu Lãng có thể biến thành hình dạng Vực Ngoại Thiên Ma. Tiêu Lãng muốn lẫn vào vực diện Thiên Ma để xem có thể sống tiếp không.
Nguyện vọng là tốt đẹp nhưng hiện thực thì cực kỳ tàn khốc.
Tuy lúc rơi vào u cốc Tiêu Lãng lập tức vận chuyển Thiên Ma biến biến thành hình dạng Vực Ngoại Thiên Ma nhưng khi hắn rơi xuống đất, chậm rãi tỉnh lại thì phát hiện mình bị mấy con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp vác đi hướng một thổ bảo.
Tuy Tiêu Lãng tỉnh lại nhưng không mở mắt ngay, linh hồn xuất khiếu quan sát tình huống xung quanh. Quan sát xong Tiêu Lãng rất tuyệt vọng.
Bên này là chốn đồng không mông quạnh, có nhiều thổ bảo to lớn, xung quanh toàn là Vực Ngoại Thiên Ma. Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp nhiều vô số kể, Tiêu Lãng tùy ý liền cảm ứng được hơi thở Thiên Ma Vương, có ít nhất mấy chục con.
Giờ phút này, Tiêu Lãng biến thành bộ dạng một con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp nhưng không hiểu sao bị mấy con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp này nhìn thấu, người bị thảo đằng màu lửa đỏ trói chặt không thể nhúc nhích. Làm Tiêu Lãng bất đắc dĩ là hắn âm thầm vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma thế nhưng phát hiện không thể vận chuyển năng lượng...
Tiêu Lãng bị bốn con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp kéo tứ chi bay hướng một thổ bảo. Bên ngoài thổ bảo có mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, hai con Thiên Ma Vương. Khỏi nói cũng biết là đại nhân vật trong tộc Vực Ngoại Thiên Ma cư ngụ tại đây.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Cát tập cổ lục tát đán...
Tiêu Lãng bị quăng cái bịch xuống đất. Bốn con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, hai con Thiên Ma Vương xì xầm một lúc sau hai con Thiên Ma Vương lạnh lùng liếc Tiêu Lãng. Đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm khiến tim Tiêu Lãng đập nhanh. Một con Thiên Ma Vương xách đùi Tiêu Lãng lên đi vào trong.
Da Thiên Ma Vương bóng loáng, không có vảy, trừ cái đầu có thêm một con mắt ra không khác gì nhân loại. Tiêu Lãng làm bộ hôn mê, mặc cho Thiên Ma Vương kéo mình vào trong. Linh hồn Tiêu Lãng xuất khiếu quan sát bốn phía, phát hiện thổ bảo cực kỳ lớn, bên trong trang trí đơn giản. Thứ xa xỉ duy nhất là thảm lông trải dưới đất sáng lấp lánh.
- A?
Đột nhiên một tia linh hồn xuất khiêu của Tiêu Lãng đau đớn, hắn cảm ứng xung quanh ngay. Tiêu Lãng thấy một đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm vào linh hồn mình, đôi mắt lạnh băng rõ ràng nhìn thấu linh hồn xuất khiếu.
Tiêu Lãng thầm than:
- Nguy rồi.
Tiêu Lãng lập tức thu hồi linh hồn, mở to mắt trông thấy một hình ảnh rất kinh dị.
Tiêu Lãng thấy một Thiên Ma Vương, là nữ Thiên Ma Vương xinh đẹp, quan trọng nhất là y phục nữ Thiên Ma Vương mặc trên người.
/1202
|