Tiêu Lãng uống ba ly trà xong có một thị nữ Thiên Ma Vương quả nhiên đến kêu hắn. Các thanh niên Vực Ngoại Thiên Ma như Ma Cốt thấy vậy thì rất ghen tỵ, mắt tràn ngập độc ác.
Bước chân Tiêu Lãng vững vàng, toàn thân căng thẳng thần kinh. Tiêu Lãng đi theo thị nữ Thiên Ma Vương dẫn vào một thiên điện, liếc sơ, bất ngờ là không thấy Ma Tuyết. Bên trong chỉ có Ma Thanh Thanh, hai Thiên Ma Vương bảo vệ.
- Cơ hội tốt!
Lòng Tiêu Lãng căng thẳng nhưng không ra tay ngay, bởi vì hắn không xác định Ma Tuyết ở đâu. Tiêu Lãng giết Ma Thanh Thanh chủ yếu là vì chế tạo hỗn loạn để chạy trốn, nhưng nếu không giết Ma Tuyết thì dù có trốn thoát hắn cũng chết.
Tiêu Lãng cung kính hai tay che ngực hành lễ, nói:
- Ma Phi tham kiến điện hạ, nguyện người vĩnh viễn xinh đẹp như hoa toiw.
Mặt Ma Thanh Thanh lại ửng hồng, liếc hai thị nữ Thiên Ma Vương bên cạnh, phất tay nói:
- Các ngươi đi xuống đi!
- Cái này...
Không chỉ hai thị nữ Thiên Ma Vương mà Tiêu Lãng cũng giật mình. Bởi vì thực lực của Ma Thanh Thanh chưa đạt tới Thiên Ma Vương, nếu Tiêu Lãng ra tay có thể giết chết nàng ngay. Ma Thanh Thanh dám một mình ở chung với người mới gặp hai lần?
Ma Thanh Thanh một lần nữa nhấn mạnh:
- Đi xuống.
Hai thị nữ Thiên Ma Vương ngoan ngoãn đi xuống nhưng không dám rời xa, đi tới cửa thiên điện, người căng cứng canh chừng. Nếu Tiêu Lãng có gan rục rịch cái gì là hai thị nữ Thiên Ma Vương này sẽ xông tới ngay. Có một thị nữ Thiên Ma Vương thực lực cực mạnh, Tiêu Lãng nhận xét bảo thủ cỡ bằng Vọng Nguyệt các chủ.
- Có ra tay hay không đây?
Lòng Tiêu Lãng rối như tơ vò, cuối cùng kết luận Ma Tuyết không ra mặt thì hắn tuyệt đối không hành động. Không giết Ma Tuyết thì Tiêu Lãng sẽ chết, vậy có giết Ma Thanh Thanh cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi hai thị nữ Thiên Ma Vương rời đi, Ma Thanh Thanh nhăn nhó xấu hổ, cúi đầu bưng ly trà lên từ từ uống. Tiêu Lãng cảm giác rõ ràng Ma Thanh Thanh đang căng thẳng.
Ma Thanh Thanh không lên tiếng, Tiêu Lãng cũng im lặng nhưng trong đầu vang lên truyền âm khiến hắn không thể không ra tay.
- Ma Phi, ngươi còn chờ cái gì? Lập tức hành động, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay!
Truyền âm đến từ cửa bên phải thiên điện. Tiêu Lãng phóng thảo đằng thần hồn màu lam ra âm thầm tra xét xung quanh, tỏa định Ma Tuyết ở trong hoa viên bên ngoài thiên điện, mắt hắn sáng lên.
Ma Tuyết cách Tiêu Lãng không xa, rất có thể là mượn cớ đi tiểu rời đi, mục đích là muốn tọa chứng cứ không có mặt tại chỗ, đẩy mọi trách nhiệm lên người Tiêu Lãng. Giờ phút này, bên cạnh Ma Tuyết không có bất cứ cường giả nào bảo vệ.
- Giết!
Tiêu Lãng không do dự nữa, chuẩn bị trước tiên đánh chết Ma Thanh Thanh rồi lao ra thiên điện, làm bộ chạy trốn lợi dụng thảo đằng thần hồn màu lam đột nhiên tập kích, dẫn dụ Ma Tuyết chú ý, giết nàng ngay.
Kế hoạch thật hoàn mỹ, thời cơ thật thích hợp. Hai thị nữ Thiên Ma Vương của Ma Thanh Thanh bị điều ra ngoài, không lẽ là ông trời cho Tiêu Lãng cơ hội tốt nhất để thoát khốn sao? Nếu có hai thị nữ Thiên Ma Vương ở bên trong, dù Tiêu Lãng giết chết Ma Thanh Thanh cũng không thể chạy tới chỗ Ma Tuyết được.
Trong lòng Tiêu Lãng nóng rực, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sát khí.
Giờ phút này, Ma Thanh Thanh cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Lãng. Hai mắt nhìn nhau, trong mắt Ma Thanh Thanh là mờ mịt, dịu dàng.
Ma Thanh Thanh ngập ngừng mở miệng hỏi:
- Ma... Ma Phi, có phải lúc trước chúng ta từng gặp mặt không? Ý ta nói là trước khi ngươi đến Cuồng Thần bảo. Tại sao ta có cảm giác... Rất quen thuộc với ngươi? Tại sao mùi trên người của ngươi làm ta thấy rất thoải mái...
Vù vù vù vù vù!
Ma Thanh Thanh mới nói một nửa thì Tiêu Lãng xông lên, phóng Liệt Thần Thủ ra trước. Tiêu Lãng xông tới bên cạnh Ma Thanh Thanh, định vung Liệt Thần Thủ giết chết nàng.
Nhưng mà...
Nghe Ma Thanh Thanh nói xong, thân thể, linh hồn Tiêu Lãng rung lên, như bị sét đánh. Ánh mắt Tiêu Lãng đầy giật mình, sau đó không chút do dự từ bỏ giết Ma Thanh Thanh mà xông hướng vách tường có hoa viên ngoài thiên điện.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Liệt Thần Thủ đột nhiên cào vách tường, tường màu đen rạn vỡ. Tiêu Lãng như mãnh hổ xuống núi lao hướng Ma Tuyết, mắt hắn lạnh như băng.
Tiêu Lãng tỏa định Ma Tuyết, truyền âm nói:
- Ma Tuyết điện hạ mau chạy đi, Ma Cuồng Đại Thần trở về rồi!
Thực lực của Ma Tuyết khá mạnh, linh hồn càng cường đại hơn, luôn dò xét tiếng động bên trong. Ma Tuyết cảm nhận Tiêu Lãng hành động rồi chợt vọt ra, nghe hắn truyền âm làm nàng ngơ ngác, mắt đầy nghi hoặc.
Ma Tuyết bản năng nghi ngờ:
- Không phải Ma Cuồng Đại Thần ở phương bắc sao? Tại sao đột nhiên trở lại? Chẳng lẽ chuyện của phụ hoàng bị lộ rồi?
Nhưng Ma Tuyết lập tức tỉnh táo lại, phát hiện vô số thảo đằng chui ra từ dưới chân quấn quanh người nàng, điên cuồng cắn nuốt. Thân thể của Ma Tuyết rất cường đại, thảo đằng thần hồn màu lam cắn nuốt chỉ được mặt ngoài nhưng bất cứ ai đột nhiên bị tập kích, người đau nhức sẽ giật nảy mình.
Tiêu Lãng muốn cơ hội đó.
Tiêu Lãng dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay, chỉ trong chớp mắt đã đến bên Ma Tuyết. Liệt Thần Thủ mang theo lực lượng phá hủy đột nhiên cào đầu Ma Tuyết. Chờ khi Ma Tuyết phản ứng lại thì đã muộn, hình ảnh cuối cùng trong óc nàng là một long trảo sắc ám kim không ngừng phóng to trong mắt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một đòn bóp nát đầu Ma Tuyết, Tiêu Lãng không chút ngừng lại chạy nhanh ra xa.
Tiêu Lãng dùng giọng lớn nhất cao giọng quát:
- Ma Hồng, Ma Tuyết cấu kết với Ma Thiên Càu Đại Thần mưu hại Ma Cuồng Đại Thần. Ma Cuồng Đại Thần có lệnh lập tức giết thuộc hạ của Ma Hồng, Ma Tuyết!
Ma Hồng là phụ thân của Ma Tuyết, Ma Thiên Cừu là Đại Thần đối đầu với Ma Cuồng Đại Thần. Tất cả nằm trong tin tức Tiêu Lãng nghe được trong chủ điện.
Trước khi Tiêu Lãng hét lên, giây phút hắn vừa hành động thì chủ điện đã loạn, giờ hắn hét to làm nguyên Cuồng Thần bảo rối ren.
- Hổ hổ! A tư đốn đảo tát phi tài... Hổ hổ! Hổ hổ!
Lúc này một Thiên Ma Thần đột nhiên hú quái dị, nguyên Cuồng Thần bảo bạo động, nhiều nơi đánh nhau.
Tuy Tiêu Lãng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng mơ hồ đoán được tin Ma Cuồng Đại Thần chết đã truyền về. Tiêu Lãng thầm kêu một tiếng 'trời cũng giúp ta', hắn lao nhanh hướng nam, tốc độ tựa tia chớp trong trời đêm. Nhiều Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp không thấy rõ thân hình Tiêu Lãng đã lướt qua mắt chúng.
- Gru gru!
Càng nhiều tiếng hú vang lên, vô số Thiên Ma Vương hỗn chiến. Mới đầu có hai Thiên Ma Vương đuổi theo Tiêu Lãng nhưng sau này không ai truy sát nữa.
- Cút!
Ngược lại có nhiều Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, một, hai Thiên Ma Vương vọt hướng Tiêu Lãng trong hỗn loạn, bị hắn dễ dàng giết chết, đánh bay. Tiêu Lãng xuyên qua vô số thổ bảo, nhanh chóng biến mất trong trời đêm.
Tiêu Lãng cắm đầu cắm cổ chạy cuống cuồng trăm vạn dặm sau đứng lại thở hổn hển.
Tiêu Lãng ngửa đầu cười dài:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tuy độc tố của Thực Hồn đan trong linh hồn còn đó nhưng Ma Tuyết đã bị giết, chắc Tiêu Lãng tạm thời an toàn. Hơn nữa Tiêu Lãng hét to một tiếng, chắc thuộc hạ của Ma Tuyết đã bị loạn đao phân thây.
Tiêu Lãng xé y phục trên người, lấy ra một thanh trường đao cạo tọc tóc bạc, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma biến thành hình dạng một con Thiên Ma Vương. Người Tiêu Lãng trần trụi, làn da biến thành màu nâu, trong mắt không có con ngươi, trán có lỗ đen, giống y hệt Thiên Ma Vương, của quý lủng lẳng làm Tiêu Lãng thấy không được tự nhiên nhưng không rảnh lo nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Trong lúc chạy, trong đầu Tiêu Lãng văng vẳng câu nói của Địa Ngục Hải:
- Tại sao ta có cảm giác... Rất quen thuộc với ngươi? Tại sao mùi trên người của ngươi làm ta thấy rất thoải mái...
Bước chân Tiêu Lãng vững vàng, toàn thân căng thẳng thần kinh. Tiêu Lãng đi theo thị nữ Thiên Ma Vương dẫn vào một thiên điện, liếc sơ, bất ngờ là không thấy Ma Tuyết. Bên trong chỉ có Ma Thanh Thanh, hai Thiên Ma Vương bảo vệ.
- Cơ hội tốt!
Lòng Tiêu Lãng căng thẳng nhưng không ra tay ngay, bởi vì hắn không xác định Ma Tuyết ở đâu. Tiêu Lãng giết Ma Thanh Thanh chủ yếu là vì chế tạo hỗn loạn để chạy trốn, nhưng nếu không giết Ma Tuyết thì dù có trốn thoát hắn cũng chết.
Tiêu Lãng cung kính hai tay che ngực hành lễ, nói:
- Ma Phi tham kiến điện hạ, nguyện người vĩnh viễn xinh đẹp như hoa toiw.
Mặt Ma Thanh Thanh lại ửng hồng, liếc hai thị nữ Thiên Ma Vương bên cạnh, phất tay nói:
- Các ngươi đi xuống đi!
- Cái này...
Không chỉ hai thị nữ Thiên Ma Vương mà Tiêu Lãng cũng giật mình. Bởi vì thực lực của Ma Thanh Thanh chưa đạt tới Thiên Ma Vương, nếu Tiêu Lãng ra tay có thể giết chết nàng ngay. Ma Thanh Thanh dám một mình ở chung với người mới gặp hai lần?
Ma Thanh Thanh một lần nữa nhấn mạnh:
- Đi xuống.
Hai thị nữ Thiên Ma Vương ngoan ngoãn đi xuống nhưng không dám rời xa, đi tới cửa thiên điện, người căng cứng canh chừng. Nếu Tiêu Lãng có gan rục rịch cái gì là hai thị nữ Thiên Ma Vương này sẽ xông tới ngay. Có một thị nữ Thiên Ma Vương thực lực cực mạnh, Tiêu Lãng nhận xét bảo thủ cỡ bằng Vọng Nguyệt các chủ.
- Có ra tay hay không đây?
Lòng Tiêu Lãng rối như tơ vò, cuối cùng kết luận Ma Tuyết không ra mặt thì hắn tuyệt đối không hành động. Không giết Ma Tuyết thì Tiêu Lãng sẽ chết, vậy có giết Ma Thanh Thanh cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi hai thị nữ Thiên Ma Vương rời đi, Ma Thanh Thanh nhăn nhó xấu hổ, cúi đầu bưng ly trà lên từ từ uống. Tiêu Lãng cảm giác rõ ràng Ma Thanh Thanh đang căng thẳng.
Ma Thanh Thanh không lên tiếng, Tiêu Lãng cũng im lặng nhưng trong đầu vang lên truyền âm khiến hắn không thể không ra tay.
- Ma Phi, ngươi còn chờ cái gì? Lập tức hành động, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay!
Truyền âm đến từ cửa bên phải thiên điện. Tiêu Lãng phóng thảo đằng thần hồn màu lam ra âm thầm tra xét xung quanh, tỏa định Ma Tuyết ở trong hoa viên bên ngoài thiên điện, mắt hắn sáng lên.
Ma Tuyết cách Tiêu Lãng không xa, rất có thể là mượn cớ đi tiểu rời đi, mục đích là muốn tọa chứng cứ không có mặt tại chỗ, đẩy mọi trách nhiệm lên người Tiêu Lãng. Giờ phút này, bên cạnh Ma Tuyết không có bất cứ cường giả nào bảo vệ.
- Giết!
Tiêu Lãng không do dự nữa, chuẩn bị trước tiên đánh chết Ma Thanh Thanh rồi lao ra thiên điện, làm bộ chạy trốn lợi dụng thảo đằng thần hồn màu lam đột nhiên tập kích, dẫn dụ Ma Tuyết chú ý, giết nàng ngay.
Kế hoạch thật hoàn mỹ, thời cơ thật thích hợp. Hai thị nữ Thiên Ma Vương của Ma Thanh Thanh bị điều ra ngoài, không lẽ là ông trời cho Tiêu Lãng cơ hội tốt nhất để thoát khốn sao? Nếu có hai thị nữ Thiên Ma Vương ở bên trong, dù Tiêu Lãng giết chết Ma Thanh Thanh cũng không thể chạy tới chỗ Ma Tuyết được.
Trong lòng Tiêu Lãng nóng rực, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy sát khí.
Giờ phút này, Ma Thanh Thanh cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Lãng. Hai mắt nhìn nhau, trong mắt Ma Thanh Thanh là mờ mịt, dịu dàng.
Ma Thanh Thanh ngập ngừng mở miệng hỏi:
- Ma... Ma Phi, có phải lúc trước chúng ta từng gặp mặt không? Ý ta nói là trước khi ngươi đến Cuồng Thần bảo. Tại sao ta có cảm giác... Rất quen thuộc với ngươi? Tại sao mùi trên người của ngươi làm ta thấy rất thoải mái...
Vù vù vù vù vù!
Ma Thanh Thanh mới nói một nửa thì Tiêu Lãng xông lên, phóng Liệt Thần Thủ ra trước. Tiêu Lãng xông tới bên cạnh Ma Thanh Thanh, định vung Liệt Thần Thủ giết chết nàng.
Nhưng mà...
Nghe Ma Thanh Thanh nói xong, thân thể, linh hồn Tiêu Lãng rung lên, như bị sét đánh. Ánh mắt Tiêu Lãng đầy giật mình, sau đó không chút do dự từ bỏ giết Ma Thanh Thanh mà xông hướng vách tường có hoa viên ngoài thiên điện.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Liệt Thần Thủ đột nhiên cào vách tường, tường màu đen rạn vỡ. Tiêu Lãng như mãnh hổ xuống núi lao hướng Ma Tuyết, mắt hắn lạnh như băng.
Tiêu Lãng tỏa định Ma Tuyết, truyền âm nói:
- Ma Tuyết điện hạ mau chạy đi, Ma Cuồng Đại Thần trở về rồi!
Thực lực của Ma Tuyết khá mạnh, linh hồn càng cường đại hơn, luôn dò xét tiếng động bên trong. Ma Tuyết cảm nhận Tiêu Lãng hành động rồi chợt vọt ra, nghe hắn truyền âm làm nàng ngơ ngác, mắt đầy nghi hoặc.
Ma Tuyết bản năng nghi ngờ:
- Không phải Ma Cuồng Đại Thần ở phương bắc sao? Tại sao đột nhiên trở lại? Chẳng lẽ chuyện của phụ hoàng bị lộ rồi?
Nhưng Ma Tuyết lập tức tỉnh táo lại, phát hiện vô số thảo đằng chui ra từ dưới chân quấn quanh người nàng, điên cuồng cắn nuốt. Thân thể của Ma Tuyết rất cường đại, thảo đằng thần hồn màu lam cắn nuốt chỉ được mặt ngoài nhưng bất cứ ai đột nhiên bị tập kích, người đau nhức sẽ giật nảy mình.
Tiêu Lãng muốn cơ hội đó.
Tiêu Lãng dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay, chỉ trong chớp mắt đã đến bên Ma Tuyết. Liệt Thần Thủ mang theo lực lượng phá hủy đột nhiên cào đầu Ma Tuyết. Chờ khi Ma Tuyết phản ứng lại thì đã muộn, hình ảnh cuối cùng trong óc nàng là một long trảo sắc ám kim không ngừng phóng to trong mắt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một đòn bóp nát đầu Ma Tuyết, Tiêu Lãng không chút ngừng lại chạy nhanh ra xa.
Tiêu Lãng dùng giọng lớn nhất cao giọng quát:
- Ma Hồng, Ma Tuyết cấu kết với Ma Thiên Càu Đại Thần mưu hại Ma Cuồng Đại Thần. Ma Cuồng Đại Thần có lệnh lập tức giết thuộc hạ của Ma Hồng, Ma Tuyết!
Ma Hồng là phụ thân của Ma Tuyết, Ma Thiên Cừu là Đại Thần đối đầu với Ma Cuồng Đại Thần. Tất cả nằm trong tin tức Tiêu Lãng nghe được trong chủ điện.
Trước khi Tiêu Lãng hét lên, giây phút hắn vừa hành động thì chủ điện đã loạn, giờ hắn hét to làm nguyên Cuồng Thần bảo rối ren.
- Hổ hổ! A tư đốn đảo tát phi tài... Hổ hổ! Hổ hổ!
Lúc này một Thiên Ma Thần đột nhiên hú quái dị, nguyên Cuồng Thần bảo bạo động, nhiều nơi đánh nhau.
Tuy Tiêu Lãng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng mơ hồ đoán được tin Ma Cuồng Đại Thần chết đã truyền về. Tiêu Lãng thầm kêu một tiếng 'trời cũng giúp ta', hắn lao nhanh hướng nam, tốc độ tựa tia chớp trong trời đêm. Nhiều Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp không thấy rõ thân hình Tiêu Lãng đã lướt qua mắt chúng.
- Gru gru!
Càng nhiều tiếng hú vang lên, vô số Thiên Ma Vương hỗn chiến. Mới đầu có hai Thiên Ma Vương đuổi theo Tiêu Lãng nhưng sau này không ai truy sát nữa.
- Cút!
Ngược lại có nhiều Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, một, hai Thiên Ma Vương vọt hướng Tiêu Lãng trong hỗn loạn, bị hắn dễ dàng giết chết, đánh bay. Tiêu Lãng xuyên qua vô số thổ bảo, nhanh chóng biến mất trong trời đêm.
Tiêu Lãng cắm đầu cắm cổ chạy cuống cuồng trăm vạn dặm sau đứng lại thở hổn hển.
Tiêu Lãng ngửa đầu cười dài:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tuy độc tố của Thực Hồn đan trong linh hồn còn đó nhưng Ma Tuyết đã bị giết, chắc Tiêu Lãng tạm thời an toàn. Hơn nữa Tiêu Lãng hét to một tiếng, chắc thuộc hạ của Ma Tuyết đã bị loạn đao phân thây.
Tiêu Lãng xé y phục trên người, lấy ra một thanh trường đao cạo tọc tóc bạc, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma biến thành hình dạng một con Thiên Ma Vương. Người Tiêu Lãng trần trụi, làn da biến thành màu nâu, trong mắt không có con ngươi, trán có lỗ đen, giống y hệt Thiên Ma Vương, của quý lủng lẳng làm Tiêu Lãng thấy không được tự nhiên nhưng không rảnh lo nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Trong lúc chạy, trong đầu Tiêu Lãng văng vẳng câu nói của Địa Ngục Hải:
- Tại sao ta có cảm giác... Rất quen thuộc với ngươi? Tại sao mùi trên người của ngươi làm ta thấy rất thoải mái...
/1202
|