Mắt thấy sắp xuất phát đi Cuồng Thần bảo mà tàn hồn thần hồn cường giả vẫn không có tin tức gì, Tiêu Lãng sốt ruột.
- Mị Nhi, ngươi hỏi vị đại nhân kia đi, tại sao vẫn chưa có tin gì?
Thảo đằng thần hồn màu lam im lặng một lúc sau truyền âm nói nó không liên lạc được tàn hồn thần hồn cường giả kia.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn toàn bộ Thiên Ma Vương, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp trong Hồng Cảnh cưỡi quái xà chín đầu bay nhanh hướng Cuồng Thần bảo.
Loại quái xà chín đầu là công cụ phi hành dễ thấy nhất trong vực diện Thiên Ma, tốc độ nhanh nhất, cỡ Bán Thần cảnh, nhưng lực công kích thì thì kém, dễ thuần dưỡng.
Có quái xà chín đầu, đám Tiêu Lãng chỉ mất năm ngày đã đến Cuồng Thần bảo. Tiêu Lãng không mang theo nhiều Thiên Ma Vương, chỉ có hơn tám mươi con, một ngàn năm trăm Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Sức chiến đấu này có thể quét sạch hơn phân nửa Thiên Châu nhưng cực kỳ nhỏ bé trong vực diện Thiên Ma.
Ma Cốt điện hạ thấy Tiêu Lãng đi tới thì mừng như điên, sắp xếp thuọc hạ của hắn xong dẫn hắn đi vào một thổ bảo.
Trong thổ bảo có năm người ngồi, Tiêu Lãng liếc sơ, thầm cảnh giác. Bởi vì Tiêu Lãng cảm nhận hơi thở cường đại từ năm Vực Ngoại Thiên Ma này. Thiên Ma Vương bình thường không đáng sợ, nhưng năm Thiên Ma Vương cho Tiêu Lãng cảm giác nguy hiểm trí mạng.
Năm đại thống lĩnh, đỉnh Bán Thần cảnh.
- Ma Lang điện hạ, đây là phụ hoàng của ta, Ma Đầu. Đây là Xà Cảnh đại thống lĩnh, vị này là...
Ma Cốt điện hạ giới thiệu chứng thực phán đoán của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng hai tay giao nhau trước ngực, hành lễ nói:
- Ma Lang tham kiến năm vị đại thống lĩnh!
Một Vực Ngoại Thiên Ma trung niên bộ dạng dữ dằn, vẻ mặt kiêu hùng đứng dậy, cười dài nói:
- Ma Lang, không sai! Tuổi còn trẻ thế nhưng tu luyện đến cảnh giới như vậy, chắc ngày tháng trong Địa Ngục Hải rất gian khổ? Ngươi yên tâm, chỉ cần chuyện lần này thành công thì bản hoàng bảo đảm ngươi vinh quang cả đời.
Tiêu Lãng gật đầu. Ma Cốt điện hạ dẫn mọi người trực tiếp đi hướng chủ bảo lớn nhất. Hôm nay là ngày đề cử lĩnh chủ, Ma Đầu đại thống lĩnh đã được năm đại thống lĩnh bao gồm Tiêu Lãng thừa nhận, hôm nay lên ngôi không có trở ngại gì.
Trong đại sảnh chủ bảo lớn nhất đã có nhiều người ngồi. Ma Thanh Thanh ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh có hai Thiên Ma Vương bảo vệ. Mấy vị trí khác có vài Thiên Ma Vương ngồi, sau lưng đứng tùy tùng hoặc đệ tử của mình.
Tiêu Lãng liếc Ma Thanh Thanh. Mới đầu Ma Thanh Thanh không để ý, nhưng khi ánh mắt giao nhau với Tiêu Lãng thì người run lên.
Tiêu Lãng làm bộ quay đầu đi như không có chuyện gì, cùng đám người Ma Đầu đại thống lĩnh ngồi hàng ngang, lòng dậy sóng.
Tiêu Lãng đã lợi dụng Thiên Ma biến biến thành một người khác, không chỉ diện mạo mà khí chất cũng thay đổi.
Nhưng... Ma Thanh Thanh liếc sơ lập tức nhìn thấu Tiêu Lãng.
Nếu Ma Thanh Thanh hét to một tiếng Tiêu Lãng là Ma Phi, hắn đã giết Ma Tuyết thì e rằng hắn sẽ bị quần công ngay. Toàn bộ đại thống lĩnh đều có mặt, Tiêu Lãng chỉ có con đường chết.
Nhưng Tiêu Lãng không lo lắng điều này.
Tiêu Lãng nghi ngờ là vì sao Ma Thanh Thanh có vẻ quen thuộc với hắn như vậy? Không lẽ Ma Thanh Thanh thật sự biết Tiêu Lãng? Hay nàng chính là Âu Dương Lãnh Yên?
Nghĩ đến đây Tiêu Lãng kiềm không được run lên, cuối cùng hắn kiềm không được lại liếc Ma Thanh Thanh, trông thấy đôi mắt trong suốt như thủy tinh.
Trong khoảnh khắc đó...
Mắt Tiêu Lãng mông lung, hắn không ngeh thấy lời của mọi người trong đại sảnh, chỉ nghĩ Ma Thanh Thanh có phải là Âu Dương Lãnh Yên hay không? Nếu đúng thật thì tại sao xuất hiện loại tình huống này? Này không khoa học, thật vô lý, hoàn toàn đảo điên tri thức của Tiêu Lãng.
Trong đại sảnh đã bắt đầu khắc khẩu, người phe Ma Đầu đại thống lĩnh ủng hộ gã lên ngôi. Phe kia thế yếu, biết không có sức cạnh tranh với Ma Đầu đại thống lĩnh nên lùi một bước đề cử Ma Thanh Thanh lên ngôi.
Ma Thanh Thanh là nữ nhi của Ma Cuồng Đại Thần, nếu không phải thực lực của nàng quá yếu thì đã danh chính ngôn thuận rồi. Tất nhiên xưa nay vực diện Thiên Ma tôn thờ cường giả làm vua, cho nên Ma Đầu đại thống lĩnh lên ngôi là chuyện đương nhiên.
Trong đại sảnh mùi thuốc súng đậm đặc. Ma Đầu đại thống lĩnh không nói chuyện, bình tĩnh uống trà. Đại thống lĩnh ủng hộ Ma Đầu đại thống lĩnh lên ngôi rất là hung hăng, đập bàn, gầm rống uy hiếp.
Đối phương cũng không tỏ ra yếu thế, tung ra một đống đạo lý lớn. Bọn họ ủng hộ Ma Thanh Thanh lên ngôi, thực lực của nàng không mạnh, sẽ nể trọng họ. Giờ phút này, bọn họ đã đối đầu với Ma Đầu đại thống lĩnh, nếu gã lên ngôi thì họ sẽ không hay ho gì.
Ma Đầu đại thống lĩnh thấy Tiêu Lãng vẫn không nói chuyện thì bất mãn.
- Ma Lang đại thống lĩnh, ngươi có ý kiến gì?
Tạp chủng đến từ Địa Ngục Hải này nếu đã đứng về phía gã thì tại sao không nói tiếng nào? Ngươi đến xem kịch vui sao?
Tiêu Lãng còn đang suy nghĩ Ma Thanh Thanh rốt cuộc có phải là Âu Dương Lãnh Yên không, nghe Ma Đầu đại thống lĩnh kêu mình, thấy vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình thì mờ mịt ngẩng đầu lên.
Tiêu Lãng nói:
- Ta? Ta không ý kiến gì!
Mặt Ma Đầu đại thống lĩnh sa sầm, hơi bất mãn nhưng không vặn hỏi thêm, nếu Tiêu Lãng nghiêng hướng khác thì càng nguy.
Tiêu Lãng trầm ngâm, mặc kệ bọn họ khắc khẩu.
Chính lúc này...
Ngoài cửa có cơn gió thổi phớt qua mặt Tiêu Lãng, làm hắn giật mình tỉnh lại. Người Tiêu Lãng run lên, một lũ thần thức của tàn hồn thần hồn cường giả đã trở lại.
Quả nhiên!
Giọng tàn hồn thần hồn cường giả vang lên rõ ràng:
- Đã điều tra tình hình rõ ràng. Tiêu Lãng, thật tiếc nuối báo cho ngươi biết, tộc nhân, thân nhân của ngươi đều bị giết rồi. Không gian hư vô kia bị Diệt Hồn một đấm đánh nát, người bên trong bị không gian vặn vẹo nghiền nát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng sét giữa trời xanh, Tiêu Lãng không nghe rõ câu nói sau, tai ù vang, mắt mông lung, đầu óc hỗn loạn.
- Chết rồi? Chết hết rồi?
Tuy đã sớm chuẩn bị, tuy Tiêu Lãng biết Diệt Hồn sẽ không tha cho người thân của hắn nhưng được tin chính xác vẫn làm hắn chịu không nổi.
Một tay hắn che mắt, đầu gục xuống, nước mắt tuôn trào. Tiếng gầm gừ, rống giận trong đại sảnh không làm Tiêu Lãng chú ý, trong đầu hắn liên tục hiện lên từng khuôn mặt. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y, Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Ma Thần, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao...
Người của hắn, tâm của hắn vào một khắc kia như đã chết.
Trong đại sảnh khắc khẩu càng thêm kịch liệt, mùi thuốc súng nồng nặc, tùy thời xảy ra đại chiến. Tuy mọi người thấy Tiêu Lãng biến đổi nhưng không ai chú ý đại thống lĩnh thuộc thế lực yếu nhất.
Ma Đầu đại thống lĩnh nghe một lúc sau mắt dần lạnh lẽo.
Ma Đầu đại thống lĩnh đứng bật dật, trầm giọng quát:
- Đóng cửa, mở ra cấm chế Ma Thần!
Cửa chính thổ bảo chợt đóng lại, vách tường đen tỏa sáng rực rỡ. Một hơi thở kinh khủng di chuyển trong vách tường, đây là Ma Cuồng Đại Thần để lại cấm chế, không đạt đến Đại Thần cảnh thì không phá hủy được.
Ồn ào!
Trong phút chốc đại sảnh ầm ĩ, toàn bộ cặp mắt nhìn chằm chằm một Thiên Ma Vương bên cạnh Ma Thanh Thanh. Cấm chế Ma Thần trong Cuồng Thần bảo luôn do vị thống lĩnh này khống chế, không ngờ gã cũng bị Ma Đầu đại thống lĩnh thu mua.
Cấm chế Ma Thần mở ra, không ai trốn thoát được, người bên cạnh Ma Thanh Thanh đều phải chết.
- Xin lỗi điện hạ.
Thống lĩnh đứng cạnh Ma Thanh Thanh lắc người đứng sau lưng Ma Đầu đại thống lĩnh.
Ma Đầu đại thống lĩnh ngửa đầu cuồng cười:
- Hỏi các ngươi lần cuối, thần phục hay là... Chết?
Toàn trường một mảnh yên tĩnh. Ma Thanh Thanh bị hù sợ, mặt đỏ hồng, kinh khủng đứng dậy, mắt chớp lóe. Hôm nay nhìn như thế lực hai bên ngang nhau, nhưng đại thống lĩnh bên cạnh Ma Đầu đại thống lĩnh có thực lực mạnh nhất, một khi hành động là phe Cuồng Thần bảo chết chắc.
Tiêu Lãng bị tiếng rống của Ma Đầu đại thống lĩnh đánh thức, hơi ngẩng đầu lên, mắt trống rỗng, tựa như mất đi hồn phách, biến thành xác sống.
Tiêu Lãng mờ mịt nhìn bốn phía, khi thấy đôi mắt kinh hoàng bối rối của Ma Thanh Thanh thì bỗng phun ra hai chữ:
- Ồn ào!
- Mị Nhi, ngươi hỏi vị đại nhân kia đi, tại sao vẫn chưa có tin gì?
Thảo đằng thần hồn màu lam im lặng một lúc sau truyền âm nói nó không liên lạc được tàn hồn thần hồn cường giả kia.
Tiêu Lãng bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn toàn bộ Thiên Ma Vương, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp trong Hồng Cảnh cưỡi quái xà chín đầu bay nhanh hướng Cuồng Thần bảo.
Loại quái xà chín đầu là công cụ phi hành dễ thấy nhất trong vực diện Thiên Ma, tốc độ nhanh nhất, cỡ Bán Thần cảnh, nhưng lực công kích thì thì kém, dễ thuần dưỡng.
Có quái xà chín đầu, đám Tiêu Lãng chỉ mất năm ngày đã đến Cuồng Thần bảo. Tiêu Lãng không mang theo nhiều Thiên Ma Vương, chỉ có hơn tám mươi con, một ngàn năm trăm Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Sức chiến đấu này có thể quét sạch hơn phân nửa Thiên Châu nhưng cực kỳ nhỏ bé trong vực diện Thiên Ma.
Ma Cốt điện hạ thấy Tiêu Lãng đi tới thì mừng như điên, sắp xếp thuọc hạ của hắn xong dẫn hắn đi vào một thổ bảo.
Trong thổ bảo có năm người ngồi, Tiêu Lãng liếc sơ, thầm cảnh giác. Bởi vì Tiêu Lãng cảm nhận hơi thở cường đại từ năm Vực Ngoại Thiên Ma này. Thiên Ma Vương bình thường không đáng sợ, nhưng năm Thiên Ma Vương cho Tiêu Lãng cảm giác nguy hiểm trí mạng.
Năm đại thống lĩnh, đỉnh Bán Thần cảnh.
- Ma Lang điện hạ, đây là phụ hoàng của ta, Ma Đầu. Đây là Xà Cảnh đại thống lĩnh, vị này là...
Ma Cốt điện hạ giới thiệu chứng thực phán đoán của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng hai tay giao nhau trước ngực, hành lễ nói:
- Ma Lang tham kiến năm vị đại thống lĩnh!
Một Vực Ngoại Thiên Ma trung niên bộ dạng dữ dằn, vẻ mặt kiêu hùng đứng dậy, cười dài nói:
- Ma Lang, không sai! Tuổi còn trẻ thế nhưng tu luyện đến cảnh giới như vậy, chắc ngày tháng trong Địa Ngục Hải rất gian khổ? Ngươi yên tâm, chỉ cần chuyện lần này thành công thì bản hoàng bảo đảm ngươi vinh quang cả đời.
Tiêu Lãng gật đầu. Ma Cốt điện hạ dẫn mọi người trực tiếp đi hướng chủ bảo lớn nhất. Hôm nay là ngày đề cử lĩnh chủ, Ma Đầu đại thống lĩnh đã được năm đại thống lĩnh bao gồm Tiêu Lãng thừa nhận, hôm nay lên ngôi không có trở ngại gì.
Trong đại sảnh chủ bảo lớn nhất đã có nhiều người ngồi. Ma Thanh Thanh ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh có hai Thiên Ma Vương bảo vệ. Mấy vị trí khác có vài Thiên Ma Vương ngồi, sau lưng đứng tùy tùng hoặc đệ tử của mình.
Tiêu Lãng liếc Ma Thanh Thanh. Mới đầu Ma Thanh Thanh không để ý, nhưng khi ánh mắt giao nhau với Tiêu Lãng thì người run lên.
Tiêu Lãng làm bộ quay đầu đi như không có chuyện gì, cùng đám người Ma Đầu đại thống lĩnh ngồi hàng ngang, lòng dậy sóng.
Tiêu Lãng đã lợi dụng Thiên Ma biến biến thành một người khác, không chỉ diện mạo mà khí chất cũng thay đổi.
Nhưng... Ma Thanh Thanh liếc sơ lập tức nhìn thấu Tiêu Lãng.
Nếu Ma Thanh Thanh hét to một tiếng Tiêu Lãng là Ma Phi, hắn đã giết Ma Tuyết thì e rằng hắn sẽ bị quần công ngay. Toàn bộ đại thống lĩnh đều có mặt, Tiêu Lãng chỉ có con đường chết.
Nhưng Tiêu Lãng không lo lắng điều này.
Tiêu Lãng nghi ngờ là vì sao Ma Thanh Thanh có vẻ quen thuộc với hắn như vậy? Không lẽ Ma Thanh Thanh thật sự biết Tiêu Lãng? Hay nàng chính là Âu Dương Lãnh Yên?
Nghĩ đến đây Tiêu Lãng kiềm không được run lên, cuối cùng hắn kiềm không được lại liếc Ma Thanh Thanh, trông thấy đôi mắt trong suốt như thủy tinh.
Trong khoảnh khắc đó...
Mắt Tiêu Lãng mông lung, hắn không ngeh thấy lời của mọi người trong đại sảnh, chỉ nghĩ Ma Thanh Thanh có phải là Âu Dương Lãnh Yên hay không? Nếu đúng thật thì tại sao xuất hiện loại tình huống này? Này không khoa học, thật vô lý, hoàn toàn đảo điên tri thức của Tiêu Lãng.
Trong đại sảnh đã bắt đầu khắc khẩu, người phe Ma Đầu đại thống lĩnh ủng hộ gã lên ngôi. Phe kia thế yếu, biết không có sức cạnh tranh với Ma Đầu đại thống lĩnh nên lùi một bước đề cử Ma Thanh Thanh lên ngôi.
Ma Thanh Thanh là nữ nhi của Ma Cuồng Đại Thần, nếu không phải thực lực của nàng quá yếu thì đã danh chính ngôn thuận rồi. Tất nhiên xưa nay vực diện Thiên Ma tôn thờ cường giả làm vua, cho nên Ma Đầu đại thống lĩnh lên ngôi là chuyện đương nhiên.
Trong đại sảnh mùi thuốc súng đậm đặc. Ma Đầu đại thống lĩnh không nói chuyện, bình tĩnh uống trà. Đại thống lĩnh ủng hộ Ma Đầu đại thống lĩnh lên ngôi rất là hung hăng, đập bàn, gầm rống uy hiếp.
Đối phương cũng không tỏ ra yếu thế, tung ra một đống đạo lý lớn. Bọn họ ủng hộ Ma Thanh Thanh lên ngôi, thực lực của nàng không mạnh, sẽ nể trọng họ. Giờ phút này, bọn họ đã đối đầu với Ma Đầu đại thống lĩnh, nếu gã lên ngôi thì họ sẽ không hay ho gì.
Ma Đầu đại thống lĩnh thấy Tiêu Lãng vẫn không nói chuyện thì bất mãn.
- Ma Lang đại thống lĩnh, ngươi có ý kiến gì?
Tạp chủng đến từ Địa Ngục Hải này nếu đã đứng về phía gã thì tại sao không nói tiếng nào? Ngươi đến xem kịch vui sao?
Tiêu Lãng còn đang suy nghĩ Ma Thanh Thanh rốt cuộc có phải là Âu Dương Lãnh Yên không, nghe Ma Đầu đại thống lĩnh kêu mình, thấy vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình thì mờ mịt ngẩng đầu lên.
Tiêu Lãng nói:
- Ta? Ta không ý kiến gì!
Mặt Ma Đầu đại thống lĩnh sa sầm, hơi bất mãn nhưng không vặn hỏi thêm, nếu Tiêu Lãng nghiêng hướng khác thì càng nguy.
Tiêu Lãng trầm ngâm, mặc kệ bọn họ khắc khẩu.
Chính lúc này...
Ngoài cửa có cơn gió thổi phớt qua mặt Tiêu Lãng, làm hắn giật mình tỉnh lại. Người Tiêu Lãng run lên, một lũ thần thức của tàn hồn thần hồn cường giả đã trở lại.
Quả nhiên!
Giọng tàn hồn thần hồn cường giả vang lên rõ ràng:
- Đã điều tra tình hình rõ ràng. Tiêu Lãng, thật tiếc nuối báo cho ngươi biết, tộc nhân, thân nhân của ngươi đều bị giết rồi. Không gian hư vô kia bị Diệt Hồn một đấm đánh nát, người bên trong bị không gian vặn vẹo nghiền nát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng sét giữa trời xanh, Tiêu Lãng không nghe rõ câu nói sau, tai ù vang, mắt mông lung, đầu óc hỗn loạn.
- Chết rồi? Chết hết rồi?
Tuy đã sớm chuẩn bị, tuy Tiêu Lãng biết Diệt Hồn sẽ không tha cho người thân của hắn nhưng được tin chính xác vẫn làm hắn chịu không nổi.
Một tay hắn che mắt, đầu gục xuống, nước mắt tuôn trào. Tiếng gầm gừ, rống giận trong đại sảnh không làm Tiêu Lãng chú ý, trong đầu hắn liên tục hiện lên từng khuôn mặt. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y, Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Ma Thần, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao...
Người của hắn, tâm của hắn vào một khắc kia như đã chết.
Trong đại sảnh khắc khẩu càng thêm kịch liệt, mùi thuốc súng nồng nặc, tùy thời xảy ra đại chiến. Tuy mọi người thấy Tiêu Lãng biến đổi nhưng không ai chú ý đại thống lĩnh thuộc thế lực yếu nhất.
Ma Đầu đại thống lĩnh nghe một lúc sau mắt dần lạnh lẽo.
Ma Đầu đại thống lĩnh đứng bật dật, trầm giọng quát:
- Đóng cửa, mở ra cấm chế Ma Thần!
Cửa chính thổ bảo chợt đóng lại, vách tường đen tỏa sáng rực rỡ. Một hơi thở kinh khủng di chuyển trong vách tường, đây là Ma Cuồng Đại Thần để lại cấm chế, không đạt đến Đại Thần cảnh thì không phá hủy được.
Ồn ào!
Trong phút chốc đại sảnh ầm ĩ, toàn bộ cặp mắt nhìn chằm chằm một Thiên Ma Vương bên cạnh Ma Thanh Thanh. Cấm chế Ma Thần trong Cuồng Thần bảo luôn do vị thống lĩnh này khống chế, không ngờ gã cũng bị Ma Đầu đại thống lĩnh thu mua.
Cấm chế Ma Thần mở ra, không ai trốn thoát được, người bên cạnh Ma Thanh Thanh đều phải chết.
- Xin lỗi điện hạ.
Thống lĩnh đứng cạnh Ma Thanh Thanh lắc người đứng sau lưng Ma Đầu đại thống lĩnh.
Ma Đầu đại thống lĩnh ngửa đầu cuồng cười:
- Hỏi các ngươi lần cuối, thần phục hay là... Chết?
Toàn trường một mảnh yên tĩnh. Ma Thanh Thanh bị hù sợ, mặt đỏ hồng, kinh khủng đứng dậy, mắt chớp lóe. Hôm nay nhìn như thế lực hai bên ngang nhau, nhưng đại thống lĩnh bên cạnh Ma Đầu đại thống lĩnh có thực lực mạnh nhất, một khi hành động là phe Cuồng Thần bảo chết chắc.
Tiêu Lãng bị tiếng rống của Ma Đầu đại thống lĩnh đánh thức, hơi ngẩng đầu lên, mắt trống rỗng, tựa như mất đi hồn phách, biến thành xác sống.
Tiêu Lãng mờ mịt nhìn bốn phía, khi thấy đôi mắt kinh hoàng bối rối của Ma Thanh Thanh thì bỗng phun ra hai chữ:
- Ồn ào!
/1202
|