Kim châm thì dễ tìm rồi, còn là loại tốt nhất. Vật siêu bổ linh hồn thì khó tìm, Tiêu Lãng không chú trọng huyền thạch nên cũng không sao. Có thứ độc nhất nhưng không ai dám đi bắt.
Thiên Châu có mười cấm khu sinh mệnh, trong đó một cái tên Độc Cốc, bên trong có một con Độc Long. Đừng nói là võ giả bình thường, dù là Chí Tôn Thiên Đế đi vào cũng chỉ có đường chết. Dạ Phi Dương từng đi vào xin Độc Long chút máu độc suýt bị nó giết.
Đây là con thú hoàng duy nhất không nghe thần thú điều động, bởi vì nó sắp đạt tới trình độ thần thú. Nghe nói độc dịch của nó làm cho Vọng Nguyệt các chủ phải e ngại.
Tiêu Lãng không sợ Độc Long kia, chỉ lo có thể chịu được độc dịch này không, lỡ như bị độc chết thì tiêu. Tiêu Lãng suy nghĩ thật lâu, nhớ đến Bàn Nhược chưởng nói độc dịch càng độc càng tốt, bên trong ghi kỹ cách luyện chế độc dịch. Tiêu Lãng nghĩ Thiên Châu chỉ là vực diện tứ đẳng, thần kỹ giành cho võ giả Thần Vực tu luyện, chắc độc dịch chỗ đó độc hơn Thiên Châu gấp mấy trăm lần. Nếu người bên kia không bị độc chết thì chút độc dịch của Độc Long có là gì?
Tiêu Lãng kêu Vô Ngân Thiên Đế, Mộc Tiểu Đao, Tiểu Bạch cùng truyền tống hướng Dạ Đế phủ. Độc Cốc nằm trong Độc phủ bên cạnh Dạ Đế phủ.
Tiêu Lãng vừa xuất hiện ở Dạ Đế phủ thì Dạ Phi Dương xuất hiện ngay, vẻ mặt lúng túng. Tiêu Lãng không nói câu nào, gật đầu, mang người truyền tống đi Độc phủ.
Một đám người Độc phủ thấy nhóm Tiêu Lãng liền nhận ra thân phận của bọn họ, quỳ rạp xuống.
- Tham kiến Đại Đế!
Phía xa, trong phủ thành chủ có một đám người nhanh chóng bay ra, là phủ chủ của Độc phủ. Tuy ban đầu Vân Tử Sam rút hết phủ vực nhưng chẳng qua xưng hô khác nhau, Độc phủ vẫn là Độc phủ.
- Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ tham kiến Đại Đế, tham kiến các vị đại nhân!
Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ hành lễ.
Tiêu Lãng phất tay, lạnh lùng nói:
- Mấy người khác tán đi, Quý Lệ dẫn đường đi Độc Cốc.
Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ kinh ngạc kêu lên:
- A?
Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ lo lắng nói:
- Đại Đế, con Độc Long đó rất độc, năm đó Dẹ Đế...
Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, bất mãn nói:
- Ta làm việc còn cần ngươi dạy sao? Dẫn đường!
Người Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ run lên, không dám nói nhiều, bay hướng tây bắc. Người trong thành không dám đi theo, cực kỳ sợ hãi nhìn mấy người kia. Cảm thán bây giờ thanh niên thật là mạnh mẽ như hổ, hồi bọn họ còn trẻ cỡ đó được trưởng bối che chở, đi khắp nơi trêu chọc tiểu cô nương, còn người ta đã thống nhất Thiên Châu.
Độc Cốc chiếm nguyên vùng tây bắc bộ Độc phủ, không phải Độc Cốc quá lớn mà bởi vì con Độc Long kia, mãnh thú xung quanh đều có độc tính. Trong phạm vi ngàn dặm quanh Độc Cốc không một ai có can đảm cư ngụ, đương nhiên cũng có võ giả không sợ chết đi săn độc thú bán lấy huyền thạch.
Tốc độ của mọi người rất nhanh, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế dẫn theo. Nhưng đến ngoài rìa Độc Cốc, từ xa thấy khối không khí tối đen trong rừng cây, chắc là có kịch độc.
Tiêu Lãng nhìn Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ mắt trợn trừng lo sợ, phất tay:
- Được rồi, ngươi trở về đi!
Tiêu Lãng khiến Tiểu Bạch đứng trên vai Tiêu Lãng, người hắn tuôn ra khí lưu màu đen. Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế phóng ra vòng bảo hộ để tránh bị độc khí nhiễm.
Răng rắc răng rắc!
Mấy người bay qua rừng cây, bên dưới có một con sâu cực to ló đầu khỏi rừng cây, há mồm phun đoàn độc dịch bao bọc mấy người.
Tiêu Lãng không ra tay, chỉ dò xét, phát hiện những độc dịch từ từ ăn mòn vòng bảo hộ bên ngoài thân ba người. Tiêu Lãng âm thầm đề phòng. Mộc Tiểu Đao phát ra khí thế, gã trừng mắt con sâu to.
Mộc Tiểu Đao quát một tiếng:
- Cút!
Đó là một con mãnh thú tám mươi vạn năm, khí thế của Mộc Tiểu Đao cường đại hù nó sợ hãi vội vàng chạy trốn, cây cối bị đụng ngã.
Đám người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế không ngừng lại, nhanh chóng bay đi. Mộc Tiểu Đao luôn phát ra khí thế, mãnh thú cấp thấp xung quanh không dám tới gần.
Rất nhanh, đám người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế đến Độc Cốc, thấy bên dưới phủ đầy khói đen thì nhướng mày. Độc Cốc không uổng với cái danh, khắp nơi là khói độc, chắc người bình thường chưa kịp thấy Độc Long đã chết rồi.
Thực lực của Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế rất cường đại nên không sợ hãi bay xuống dưới. Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế có thị lực mạnh nhưng độ cao chưa đến ngàn thước, lại dính khói độc màu đen, vòng bảo hộ bên ngoài chậm rãi bị ăn mòn. Nếu là Thiên Đế bình thường tiến vào chắc không đỡ nổi.
Một đường bay xuống, khói độc giảm dần. Đám người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế đưa mắt nhìn bốn phía, cái hang bên trên không lớn nhưng bên dưới rất rộng rãi, vách núi có cỏ nhỏ màu xanh lóe ánh sáng lam làm sơn cốc lung linh mộng ảo.
Một tiếng gầm kinh thiên vang lên:
- Grao!
Tiêu Lãng lập tức quét mắt phía dưới, dễ dàng nhìn chằm chằm một con cự thú khổng lồ. Đám người Vô Ngân Thiên Đế, Mộc Tiểu Đao nhìn qua, giật nảy mình. Bởi vì con Độc Long chẳng những không xấu xí như trong tưởng tượng mà cực kỳ xinh đẹp, toàn thân màu lam lấp lánh ánh sáng. Độc Long tức giận, vảy dưới bụng cũng nở rộ ánh sáng lam, cực kỳ xinh đẹp.
Tiêu Lãng phất tay làm Vô Ngân Thiên Đế ngừng giữa không trung, mặt âm trầm nhìn Độc Long. Tiêu Lãng thấy Độc Long không lỗ mãng công kích, biết nó cũng cảm giác bọn họ không dễ chọc.
Tiêu Lãng trầm giọng nói:
- Độc Long, chúng ta tiến vào không có ác ý, chỉ muốn lấy chút độc dịch của ngươi.
Độc Long sắp biến hóa, có trí tuệ rất cao, nó nghe hiểu lời của Tiêu Lãng nhưng trong mắt tràn ngập giận dữ. Võ giả có thực lực cường đại thường hay kiêu ngạo, càng đừng nói con Độc Long không biết đã tu luyện bao nhiêu năm.
Độc Long nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, âm u truyền âm:
- Nhân loại, cút khỏi địa bàn của ta, nếu không thì giết không tha!
Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:
- Quả nhiên sắp biến hóa !
Độc Long biết cả truyền âm.
Nhưng Tiêu Lãng không có vẻ gì là muốn đi, ngược lại cười nói:
- Độc Long, ngươi cảm thấy thực lực của ngươi so với Vọng Nguyệt các chủ như thế nào? Đoạn thời gian trước thần thú của các ngươi bị ta giết, đừng được đằng chân lân đằng đầu, ta chỉ muốn chút độc dịch.
Độc Long con ngươi co rút, khinh thường truyền âm nói:
- Bản tôn sắp biến hóa, độc dịch là căn nguyên của bản tôn, ngươi nói cho thì cho sao? Hỏi các ngươi câu cuối, cút không? Nếu không thì bản tôn sẽ biến các ngươi thành độc sủng!
Tiêu Lãng sắc mặt khó xem nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Thật không biết điều!
Tiêu Lãng vẫy tay với Vô Ngân Thiên Đế:
- Cho nó bài học đi, để súc sinh này biết cái gì gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Tiêu Lãng một tay giữ Mộc Tiểu Đao, khiến Tiểu Bạch nhảy lên vai mình. Mộc Tiểu Đao mang theo Tiêu Lãng bay đến bên cạnh bàng quan. Vô Ngân Thiên Đế phát ra khí thế hùng hồn, trong tay xuất hiện một cây trường thương bỗng đâm xuống.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trường thương đâm ra lập tức biến mất, giây tiếp theo lại xuất hiện trên đầu Độc Long. Thần binh Đại Đế tự mang thần thông có thể xuyên thấu không gian. Thần kỳ là Vô Ngân Thiên Đế còn đứng giữa không trung, dường như trường thương này đâm phá không gian vậy.
Trong mắt Độc Long chợt tỏa sáng rực rỡ, há mồm phun ra một luồng độc dịch màu đen. Độc dịch hóa thành tấm thuẫn xoa tít trên đầu Độc Long, trường thương như đâm vào vũng bùn chỉ được nửa thước rồi ngừng.
Tiêu Lãng bình tĩnh gật đầu, nói:
- Quả nhiên có chút tài năng!
Tiêu Lãng vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, người như hỏa tiễn phóng ra.
Tiêu Lãng quay đầu dặn Vô Ngân Thiên Đế:
- Vô Ngân, dừng tay lại, hãy xem ta thuần hóa súc sinh này.
Thiên Châu có mười cấm khu sinh mệnh, trong đó một cái tên Độc Cốc, bên trong có một con Độc Long. Đừng nói là võ giả bình thường, dù là Chí Tôn Thiên Đế đi vào cũng chỉ có đường chết. Dạ Phi Dương từng đi vào xin Độc Long chút máu độc suýt bị nó giết.
Đây là con thú hoàng duy nhất không nghe thần thú điều động, bởi vì nó sắp đạt tới trình độ thần thú. Nghe nói độc dịch của nó làm cho Vọng Nguyệt các chủ phải e ngại.
Tiêu Lãng không sợ Độc Long kia, chỉ lo có thể chịu được độc dịch này không, lỡ như bị độc chết thì tiêu. Tiêu Lãng suy nghĩ thật lâu, nhớ đến Bàn Nhược chưởng nói độc dịch càng độc càng tốt, bên trong ghi kỹ cách luyện chế độc dịch. Tiêu Lãng nghĩ Thiên Châu chỉ là vực diện tứ đẳng, thần kỹ giành cho võ giả Thần Vực tu luyện, chắc độc dịch chỗ đó độc hơn Thiên Châu gấp mấy trăm lần. Nếu người bên kia không bị độc chết thì chút độc dịch của Độc Long có là gì?
Tiêu Lãng kêu Vô Ngân Thiên Đế, Mộc Tiểu Đao, Tiểu Bạch cùng truyền tống hướng Dạ Đế phủ. Độc Cốc nằm trong Độc phủ bên cạnh Dạ Đế phủ.
Tiêu Lãng vừa xuất hiện ở Dạ Đế phủ thì Dạ Phi Dương xuất hiện ngay, vẻ mặt lúng túng. Tiêu Lãng không nói câu nào, gật đầu, mang người truyền tống đi Độc phủ.
Một đám người Độc phủ thấy nhóm Tiêu Lãng liền nhận ra thân phận của bọn họ, quỳ rạp xuống.
- Tham kiến Đại Đế!
Phía xa, trong phủ thành chủ có một đám người nhanh chóng bay ra, là phủ chủ của Độc phủ. Tuy ban đầu Vân Tử Sam rút hết phủ vực nhưng chẳng qua xưng hô khác nhau, Độc phủ vẫn là Độc phủ.
- Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ tham kiến Đại Đế, tham kiến các vị đại nhân!
Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ hành lễ.
Tiêu Lãng phất tay, lạnh lùng nói:
- Mấy người khác tán đi, Quý Lệ dẫn đường đi Độc Cốc.
Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ kinh ngạc kêu lên:
- A?
Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ lo lắng nói:
- Đại Đế, con Độc Long đó rất độc, năm đó Dẹ Đế...
Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, bất mãn nói:
- Ta làm việc còn cần ngươi dạy sao? Dẫn đường!
Người Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ run lên, không dám nói nhiều, bay hướng tây bắc. Người trong thành không dám đi theo, cực kỳ sợ hãi nhìn mấy người kia. Cảm thán bây giờ thanh niên thật là mạnh mẽ như hổ, hồi bọn họ còn trẻ cỡ đó được trưởng bối che chở, đi khắp nơi trêu chọc tiểu cô nương, còn người ta đã thống nhất Thiên Châu.
Độc Cốc chiếm nguyên vùng tây bắc bộ Độc phủ, không phải Độc Cốc quá lớn mà bởi vì con Độc Long kia, mãnh thú xung quanh đều có độc tính. Trong phạm vi ngàn dặm quanh Độc Cốc không một ai có can đảm cư ngụ, đương nhiên cũng có võ giả không sợ chết đi săn độc thú bán lấy huyền thạch.
Tốc độ của mọi người rất nhanh, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế dẫn theo. Nhưng đến ngoài rìa Độc Cốc, từ xa thấy khối không khí tối đen trong rừng cây, chắc là có kịch độc.
Tiêu Lãng nhìn Thành chủ của Độc thành, Quý Lệ mắt trợn trừng lo sợ, phất tay:
- Được rồi, ngươi trở về đi!
Tiêu Lãng khiến Tiểu Bạch đứng trên vai Tiêu Lãng, người hắn tuôn ra khí lưu màu đen. Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế phóng ra vòng bảo hộ để tránh bị độc khí nhiễm.
Răng rắc răng rắc!
Mấy người bay qua rừng cây, bên dưới có một con sâu cực to ló đầu khỏi rừng cây, há mồm phun đoàn độc dịch bao bọc mấy người.
Tiêu Lãng không ra tay, chỉ dò xét, phát hiện những độc dịch từ từ ăn mòn vòng bảo hộ bên ngoài thân ba người. Tiêu Lãng âm thầm đề phòng. Mộc Tiểu Đao phát ra khí thế, gã trừng mắt con sâu to.
Mộc Tiểu Đao quát một tiếng:
- Cút!
Đó là một con mãnh thú tám mươi vạn năm, khí thế của Mộc Tiểu Đao cường đại hù nó sợ hãi vội vàng chạy trốn, cây cối bị đụng ngã.
Đám người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế không ngừng lại, nhanh chóng bay đi. Mộc Tiểu Đao luôn phát ra khí thế, mãnh thú cấp thấp xung quanh không dám tới gần.
Rất nhanh, đám người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế đến Độc Cốc, thấy bên dưới phủ đầy khói đen thì nhướng mày. Độc Cốc không uổng với cái danh, khắp nơi là khói độc, chắc người bình thường chưa kịp thấy Độc Long đã chết rồi.
Thực lực của Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế rất cường đại nên không sợ hãi bay xuống dưới. Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế có thị lực mạnh nhưng độ cao chưa đến ngàn thước, lại dính khói độc màu đen, vòng bảo hộ bên ngoài chậm rãi bị ăn mòn. Nếu là Thiên Đế bình thường tiến vào chắc không đỡ nổi.
Một đường bay xuống, khói độc giảm dần. Đám người Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân Thiên Đế đưa mắt nhìn bốn phía, cái hang bên trên không lớn nhưng bên dưới rất rộng rãi, vách núi có cỏ nhỏ màu xanh lóe ánh sáng lam làm sơn cốc lung linh mộng ảo.
Một tiếng gầm kinh thiên vang lên:
- Grao!
Tiêu Lãng lập tức quét mắt phía dưới, dễ dàng nhìn chằm chằm một con cự thú khổng lồ. Đám người Vô Ngân Thiên Đế, Mộc Tiểu Đao nhìn qua, giật nảy mình. Bởi vì con Độc Long chẳng những không xấu xí như trong tưởng tượng mà cực kỳ xinh đẹp, toàn thân màu lam lấp lánh ánh sáng. Độc Long tức giận, vảy dưới bụng cũng nở rộ ánh sáng lam, cực kỳ xinh đẹp.
Tiêu Lãng phất tay làm Vô Ngân Thiên Đế ngừng giữa không trung, mặt âm trầm nhìn Độc Long. Tiêu Lãng thấy Độc Long không lỗ mãng công kích, biết nó cũng cảm giác bọn họ không dễ chọc.
Tiêu Lãng trầm giọng nói:
- Độc Long, chúng ta tiến vào không có ác ý, chỉ muốn lấy chút độc dịch của ngươi.
Độc Long sắp biến hóa, có trí tuệ rất cao, nó nghe hiểu lời của Tiêu Lãng nhưng trong mắt tràn ngập giận dữ. Võ giả có thực lực cường đại thường hay kiêu ngạo, càng đừng nói con Độc Long không biết đã tu luyện bao nhiêu năm.
Độc Long nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, âm u truyền âm:
- Nhân loại, cút khỏi địa bàn của ta, nếu không thì giết không tha!
Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:
- Quả nhiên sắp biến hóa !
Độc Long biết cả truyền âm.
Nhưng Tiêu Lãng không có vẻ gì là muốn đi, ngược lại cười nói:
- Độc Long, ngươi cảm thấy thực lực của ngươi so với Vọng Nguyệt các chủ như thế nào? Đoạn thời gian trước thần thú của các ngươi bị ta giết, đừng được đằng chân lân đằng đầu, ta chỉ muốn chút độc dịch.
Độc Long con ngươi co rút, khinh thường truyền âm nói:
- Bản tôn sắp biến hóa, độc dịch là căn nguyên của bản tôn, ngươi nói cho thì cho sao? Hỏi các ngươi câu cuối, cút không? Nếu không thì bản tôn sẽ biến các ngươi thành độc sủng!
Tiêu Lãng sắc mặt khó xem nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Thật không biết điều!
Tiêu Lãng vẫy tay với Vô Ngân Thiên Đế:
- Cho nó bài học đi, để súc sinh này biết cái gì gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Tiêu Lãng một tay giữ Mộc Tiểu Đao, khiến Tiểu Bạch nhảy lên vai mình. Mộc Tiểu Đao mang theo Tiêu Lãng bay đến bên cạnh bàng quan. Vô Ngân Thiên Đế phát ra khí thế hùng hồn, trong tay xuất hiện một cây trường thương bỗng đâm xuống.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Trường thương đâm ra lập tức biến mất, giây tiếp theo lại xuất hiện trên đầu Độc Long. Thần binh Đại Đế tự mang thần thông có thể xuyên thấu không gian. Thần kỳ là Vô Ngân Thiên Đế còn đứng giữa không trung, dường như trường thương này đâm phá không gian vậy.
Trong mắt Độc Long chợt tỏa sáng rực rỡ, há mồm phun ra một luồng độc dịch màu đen. Độc dịch hóa thành tấm thuẫn xoa tít trên đầu Độc Long, trường thương như đâm vào vũng bùn chỉ được nửa thước rồi ngừng.
Tiêu Lãng bình tĩnh gật đầu, nói:
- Quả nhiên có chút tài năng!
Tiêu Lãng vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, người như hỏa tiễn phóng ra.
Tiêu Lãng quay đầu dặn Vô Ngân Thiên Đế:
- Vô Ngân, dừng tay lại, hãy xem ta thuần hóa súc sinh này.
/1202
|