Thiếu gia Hắc Dương cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt thông minh. Hắn vẫn rất thích mỹ nữ, thích mỹ nữ các chủng tộc. Trước kia mỹ nữ đến Hắc Nhật Thành, rất nhiều người đều bị gia cảnh giàu nứt đố đổ vách, phong độ của hắn đánh động. Hoặc chấp nhận vào nội cung của hắn, hoặc là từng có nhân duyên một thời gian. Còn có mấy lần hắn vận dụng quỷ kế thành công ôm được mỹ nhân vào tay. Ví dụ như sai người trong thành gây sự, hắn đứng ra giải quyết.
Nhưng hôm nay hắn đường đường chính chính vận dụng dương mưu, không đánh mà thắng. Hơn nữa đối phương còn là chủng tộc tương đối có danh tiếng tại Hủy Diệt Chi Địa, con cháu hoàng tộc Thiên Ma tộc.
Điều này khiến thiếu gia Hắc Dương trở nên hưng phấn. Thiên Ma tộc cường đại hơn gia tộc của bọn họ rất nhiều. Hắn vừa trông đã rất yêu thích. Lần này hắn hiếm khi lại gặp phải một nữ tử Thiên Ma tộc không được coi trọng, hắn còn không bắt vậy thật có lỗi với tên gọi thiếu gia Hắc Dương của hắn.
Nhìn thấy sắc mặt mấy người, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Ma Thanh Thanh, thiếu gia Hắc Dương càng hưng phấn hơn. Hắn nghĩ đến chuyện có thể đặt nữ tử tôn quý như thế ở dưới thân, vậy sẽ thích chí tới mức nào?
Đám người Tiêu Lãng càng phẫn nộ hơn, càng nói rõ Ma Thanh Thanh thực sự thất thế. Bọn họ cũng sợ, ra khỏi tinh vực Hắc Nhật không nói hắn động thủ, tùy tiện ám chỉ một chút cho đoàn hải tặc gần đó, tất cả những người này sẽ phải chết.
Sát khí trên người Tiêu Ma Thần bắt đầu ngưng tụ. Chỉ cần Tiêu Lãng ra lệnh một tiếng sợ là hắn sẽ trực tiếp động thủ. Sắc mặt Vô Ngân trở nên trắng bệch. Hắn cũng không phải sợ hãi, chỉ có điều không ngờ được mình còn chưa đến Thần Vực đã phải chết như vậy.
Trên mặt Ma Thanh Thanh lộ vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ. Rõ ràng thiếu gia Hắc Dương nhất định phải có được nàng mới thôi. Nếu như không muốn tất cả mọi người chết, nàng... nhất định phải khuất phục.
Sắc mặt Tiêu Lãng âm trầm một hồi, sau đó bắt đầu tỉnh táo lại. Hắn có một bản chất đặc biệt tốt. Tình huống càng nguy hiểm, trong đầu hắn càng tỉnh táo. Hắn biết rõ cấp bách và nổi giận không phải là biện pháp giải quyết. Nếu muốn tiếp tục sinh tồn, nếu muốn dẫn theo mọi người an toàn rời khỏi đây, nhất định phải nghĩ biện pháp, chứ không phải là kích động trực tiếp động thủ.
Thiếu gia Hắc Dương chờ một lát, nhìn thấy sắc mặt mọi người âm tình bất định, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Thân thể hắn nhích lại gần Ma Thanh Thanh, nhỏ giọng nói:
- Ta yêu cầu không cao, chỉ muốn mời tiểu thư uống một chén trà. Ngày mai sẽ tiễn chư vị an toàn rời đi. Thế nào?
Giọng nói của thiếu gia Hắc Dương không lớn không nhỏ, mọi người đều nghe được rõ ràng. Chỉ có điều chủ quán thật ra đã sớm tránh đi. Hắn rất sợ rước họa vào thân.
Ý tứ của thiếu gia Hắc Dương cũng hết sức rõ ràng. Hoặc là mọi người chết, hoặc là... Ma Thanh Thanh cùng hắn một đêm.
Thân thể Ma Thanh Thanh khẽ run lên. Chỉ có điều nàng không nói gì, hiển nhiên đang suy nghĩ về chuyện này. Nàng không sợ chết, chỉ có điều nàng không muốn đám người Tiêu Lãng bị nàng liên lụy mà chết. Nếu như vậy, trong lòng nàng sẽ vô cùng hổ thẹn.
Nhưng nàng rõ ràng là một hoàng hoa khuê nữ. Nếu ở cùng Hắc Dương một đêm, chuyện ủy khuất như vậy, nàng làm sao có thể làm được?
Sát khí trên người Tiêu Ma Thần càng đậm. Trong mắt Vô Ngân cũng lộ vẻ kiên định. Hiển nhiên hắn chuẩn bị liều mạng chiến đấu một trận. Khiến một nữ tử như Ma Thanh Thanh chịu ủy khuất như vậy, để đổi lấy cơ hội sống cho bọn họ, bọn họ đều là nam nhi làm sao có thể đồng ý được?
Ánh mắt của hai người đều quét về phía Tiêu Lãng chờ hắn quyết đoán. Ma Thanh Thanh cũng thoáng nhìn về phía qua Tiêu Lãng. Thấy hắn không nói chuyện, nàng cắn răng một cái đang chuẩn bị mở miệng, Tiêu Lãng lại đột nhiên lên tiếng nói:
- Vị này là Hắc thiếu gia đúng không? Ngươi muốn mời điện hạ nhà ta đi uống trà? Ngươi cũng đủ phân lượng sao? Bảo thành chủ các ngươi đi ra mời đi!
Ma Thanh Thanh kinh ngạc một hồi, Tiêu Ma Thần và Vô Ngân lại nhiệt huyết sôi trào. Bởi vì thông thường khi Tiêu Lãng nói lời như vậy, đại biểu hắn chuẩn bị động thủ. Chỉ cần là chuyện Tiêu Lãng đã xác định, hai người sẽ không nghĩ nhiều, cứ chọc thủng trời trước rồi nói sau.
Mắt Thiếu gia Hắc Dương lạnh lùng không nói gì, nhưng hai thị vệ lại nổi giận. Ở trong mắt hai người, Tiêu Lãng chính là một đống phân. Ngay cả thần thể hậu thiên cũng không phải, vậy có khác gì giun dế? Hiện tại con giun con dế này lại dám trào phúng thiếu gia nhà mình như vậy, thiếu gia không nói lời nào, hai người đương nhiên phải ra mặt.
Sát khí trên người một thị vệ nhất thời điên cuồng phát ra, nói:
- Tiểu tử, ngươi có giỏi nói lại lần nữa xem?
Tiêu Lãng thản nhiên liếc mắt một cái, cười lạnh nói:
- Đừng nghĩ rằng các ngươi khoác lên mình một lớp da là có thể diễu võ dương oai. Bỏ đi lớp da này các ngươi chẳng là cái thá gì! Kêu la cái gì?
Lời nói của Tiêu Lãng rõ ràng mang theo tính công kích. Chữ da này cũng mịt mờ cho thấy hai người là hai con chó của thiếu gia Hắc Dương. Câu nói này khiến người rất đau đớn. Từ khí thế trên người hai người điên cuồng phát ra là có thể thấy được.
- Hắc Nô, Hắc Cơ dừng tay!
Nhìn thấy hai hộ vệ muốn động thủ, mà khí thế của hai người trút xuống dẫn tới vô số người trong thành bảo chú ý, thiếu gia Hắc Dương thấp giọng cắn răng nói. Hai hộ vệ này có thể mặc chiến giáp Hắc Nhật quân, động thủ ở trước mặt nhiều người như vậy, có thể phá hỏng quy củ trong thành.
Hai hộ vệ lập tức thu liễm khí tức, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Lãng một chút. Sát khí trong mắt bọn họ nói rõ cho mọi người biết, không cần biết chuyện lần này thế nào, Tiêu Lãng chắc chắn phải chết.
Tiêu Lãng mặt không biến sắc, cười hì hì nói:
- Hắc Nô? Tên rất hay, quả nhiên người cũng như tên!
- Xoạt!
Lần này hắn hoàn toàn chọc vào tổ ong vò vẽ. Cái tên Hắc Nô này vẫn là vết sẹo trong lòng hắn. Năm đó hắn còn là một chủ nhân tính tình kiêu căng khó thuần, lòng dạ độc ác. Cuối cùng hắn bị Hắc Nhật quân áp đảo, trở thành nô lệ của Hắc gia, được ban cho cái tên Hắc Nô này. Giờ phút này hắn bị Tiêu Lãng một rác ruori còn chưa đạt tới Đại Thần cảnh, ở ngay trước mặt mở ra vết sẹo? Hắn làm sao chịu được?
Lập tức năng lượng hội tụ trong tay của hắn, thân thể bỗng nhiên phóng về phía trước, một chưởng đánh về phía Tiêu Lãng. Hắn vẫn còn có chút lý trí, không sử dụng chiến đao, chỉ muốn cho Tiêu Lãng một chút giáo huấn.
Lần này thiếu gia Hắc Dương không lên tiếng ngăn cản. Tiêu Lãng nói ra những lời hắn nghe không lọt được vào tai. Thân phận tôn quý của hắn ở trong Hắc Nhật Thành chính là nhất hô bá ứng. Cho dù Thần Quân cũng phải khách khí đối với hắn. Một hạ nhân nói như thế, tất nhiên đốt cháy ngạo khí trong lòng hắn. Nhìn thấy Hắc Nô còn chưa sử dụng tới sát chiêu, hắn cũng không quản nhiều.
- Tiêu Lãng, cẩn thận!
Vô Ngân và Tiêu Ma Thần lập tức phát ra sát khí, tập trung năng lượng chuẩn bị ra tay, Ma Thanh Thanh khẽ kêu lên. Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích, trái lại ý cười trên khóe miệng càng nồng đậm. Đầu tiên, hắn truyền âm cho Tiêu Ma Thần và Vô Ngân, nói:
- Các ngươi lui ra, không có mệnh lệnh của ta tuyệt đối không nên động thủ!
Một đại thủ ấn mang theo năng lượng màu xám đánh về phía ngực Tiêu Lãng. Thực lực của Hắc Nô này cũng không phải quá mạnh. Chí ít nếu Tiêu Lãng muốn tránh né có thể dễ dàng làm được. Nhưng Tiêu Lãng không lùi bước, chỉ thoáng di chuyển thân thể một chút.
Ầm!
Một tiếng động trầm thấp vang lên. Thân thể Tiêu Lãng bay ngược ra ngoài, mà vừa nãy hắn xảo diệu di chuyển vị trí một chút, đúng lúc là hướng cửa lớn. Xho nên hắn không bất ngờ, thổ huyết bay ra phía ngoài cửa, thu hút ánh mắt của vô số người.
- Bá bá bá!
Vừa nãy, động tĩnh bên này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều nhiều. Giờ phút này phần lớn mọi người trong thành bảo đều bị kinh động. Nhìn thấy Hắc Nhật quân lại động thủ đả thương người, rất nhiều người nhíu mày.
Tiêu Lãng ngã trên mặt đất rất nhanh liền bò dậy, tùy tiện lau vết máu trên mặt. Nhưng hắn càng lau, máu càng dính ra khắp mắt, nhìn vô cùng thê thảm.
Hắn vô cùng phẫn nộ bạo bắt đầu rống lên:
- Hắc Nhật quân muốn giết người! Muốn diệt khẩu sao? Hừ hừ, thiếu gia rác rưởi của các ngươi muốn cưỡng ép, bắt tiểu thư nhà ta đi sao? Trước tiên phải bước qua xác ta đã! Ta chết cũng sẽ không để các ngươi thực hiện được.
Nhưng hôm nay hắn đường đường chính chính vận dụng dương mưu, không đánh mà thắng. Hơn nữa đối phương còn là chủng tộc tương đối có danh tiếng tại Hủy Diệt Chi Địa, con cháu hoàng tộc Thiên Ma tộc.
Điều này khiến thiếu gia Hắc Dương trở nên hưng phấn. Thiên Ma tộc cường đại hơn gia tộc của bọn họ rất nhiều. Hắn vừa trông đã rất yêu thích. Lần này hắn hiếm khi lại gặp phải một nữ tử Thiên Ma tộc không được coi trọng, hắn còn không bắt vậy thật có lỗi với tên gọi thiếu gia Hắc Dương của hắn.
Nhìn thấy sắc mặt mấy người, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Ma Thanh Thanh, thiếu gia Hắc Dương càng hưng phấn hơn. Hắn nghĩ đến chuyện có thể đặt nữ tử tôn quý như thế ở dưới thân, vậy sẽ thích chí tới mức nào?
Đám người Tiêu Lãng càng phẫn nộ hơn, càng nói rõ Ma Thanh Thanh thực sự thất thế. Bọn họ cũng sợ, ra khỏi tinh vực Hắc Nhật không nói hắn động thủ, tùy tiện ám chỉ một chút cho đoàn hải tặc gần đó, tất cả những người này sẽ phải chết.
Sát khí trên người Tiêu Ma Thần bắt đầu ngưng tụ. Chỉ cần Tiêu Lãng ra lệnh một tiếng sợ là hắn sẽ trực tiếp động thủ. Sắc mặt Vô Ngân trở nên trắng bệch. Hắn cũng không phải sợ hãi, chỉ có điều không ngờ được mình còn chưa đến Thần Vực đã phải chết như vậy.
Trên mặt Ma Thanh Thanh lộ vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ. Rõ ràng thiếu gia Hắc Dương nhất định phải có được nàng mới thôi. Nếu như không muốn tất cả mọi người chết, nàng... nhất định phải khuất phục.
Sắc mặt Tiêu Lãng âm trầm một hồi, sau đó bắt đầu tỉnh táo lại. Hắn có một bản chất đặc biệt tốt. Tình huống càng nguy hiểm, trong đầu hắn càng tỉnh táo. Hắn biết rõ cấp bách và nổi giận không phải là biện pháp giải quyết. Nếu muốn tiếp tục sinh tồn, nếu muốn dẫn theo mọi người an toàn rời khỏi đây, nhất định phải nghĩ biện pháp, chứ không phải là kích động trực tiếp động thủ.
Thiếu gia Hắc Dương chờ một lát, nhìn thấy sắc mặt mọi người âm tình bất định, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Thân thể hắn nhích lại gần Ma Thanh Thanh, nhỏ giọng nói:
- Ta yêu cầu không cao, chỉ muốn mời tiểu thư uống một chén trà. Ngày mai sẽ tiễn chư vị an toàn rời đi. Thế nào?
Giọng nói của thiếu gia Hắc Dương không lớn không nhỏ, mọi người đều nghe được rõ ràng. Chỉ có điều chủ quán thật ra đã sớm tránh đi. Hắn rất sợ rước họa vào thân.
Ý tứ của thiếu gia Hắc Dương cũng hết sức rõ ràng. Hoặc là mọi người chết, hoặc là... Ma Thanh Thanh cùng hắn một đêm.
Thân thể Ma Thanh Thanh khẽ run lên. Chỉ có điều nàng không nói gì, hiển nhiên đang suy nghĩ về chuyện này. Nàng không sợ chết, chỉ có điều nàng không muốn đám người Tiêu Lãng bị nàng liên lụy mà chết. Nếu như vậy, trong lòng nàng sẽ vô cùng hổ thẹn.
Nhưng nàng rõ ràng là một hoàng hoa khuê nữ. Nếu ở cùng Hắc Dương một đêm, chuyện ủy khuất như vậy, nàng làm sao có thể làm được?
Sát khí trên người Tiêu Ma Thần càng đậm. Trong mắt Vô Ngân cũng lộ vẻ kiên định. Hiển nhiên hắn chuẩn bị liều mạng chiến đấu một trận. Khiến một nữ tử như Ma Thanh Thanh chịu ủy khuất như vậy, để đổi lấy cơ hội sống cho bọn họ, bọn họ đều là nam nhi làm sao có thể đồng ý được?
Ánh mắt của hai người đều quét về phía Tiêu Lãng chờ hắn quyết đoán. Ma Thanh Thanh cũng thoáng nhìn về phía qua Tiêu Lãng. Thấy hắn không nói chuyện, nàng cắn răng một cái đang chuẩn bị mở miệng, Tiêu Lãng lại đột nhiên lên tiếng nói:
- Vị này là Hắc thiếu gia đúng không? Ngươi muốn mời điện hạ nhà ta đi uống trà? Ngươi cũng đủ phân lượng sao? Bảo thành chủ các ngươi đi ra mời đi!
Ma Thanh Thanh kinh ngạc một hồi, Tiêu Ma Thần và Vô Ngân lại nhiệt huyết sôi trào. Bởi vì thông thường khi Tiêu Lãng nói lời như vậy, đại biểu hắn chuẩn bị động thủ. Chỉ cần là chuyện Tiêu Lãng đã xác định, hai người sẽ không nghĩ nhiều, cứ chọc thủng trời trước rồi nói sau.
Mắt Thiếu gia Hắc Dương lạnh lùng không nói gì, nhưng hai thị vệ lại nổi giận. Ở trong mắt hai người, Tiêu Lãng chính là một đống phân. Ngay cả thần thể hậu thiên cũng không phải, vậy có khác gì giun dế? Hiện tại con giun con dế này lại dám trào phúng thiếu gia nhà mình như vậy, thiếu gia không nói lời nào, hai người đương nhiên phải ra mặt.
Sát khí trên người một thị vệ nhất thời điên cuồng phát ra, nói:
- Tiểu tử, ngươi có giỏi nói lại lần nữa xem?
Tiêu Lãng thản nhiên liếc mắt một cái, cười lạnh nói:
- Đừng nghĩ rằng các ngươi khoác lên mình một lớp da là có thể diễu võ dương oai. Bỏ đi lớp da này các ngươi chẳng là cái thá gì! Kêu la cái gì?
Lời nói của Tiêu Lãng rõ ràng mang theo tính công kích. Chữ da này cũng mịt mờ cho thấy hai người là hai con chó của thiếu gia Hắc Dương. Câu nói này khiến người rất đau đớn. Từ khí thế trên người hai người điên cuồng phát ra là có thể thấy được.
- Hắc Nô, Hắc Cơ dừng tay!
Nhìn thấy hai hộ vệ muốn động thủ, mà khí thế của hai người trút xuống dẫn tới vô số người trong thành bảo chú ý, thiếu gia Hắc Dương thấp giọng cắn răng nói. Hai hộ vệ này có thể mặc chiến giáp Hắc Nhật quân, động thủ ở trước mặt nhiều người như vậy, có thể phá hỏng quy củ trong thành.
Hai hộ vệ lập tức thu liễm khí tức, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Lãng một chút. Sát khí trong mắt bọn họ nói rõ cho mọi người biết, không cần biết chuyện lần này thế nào, Tiêu Lãng chắc chắn phải chết.
Tiêu Lãng mặt không biến sắc, cười hì hì nói:
- Hắc Nô? Tên rất hay, quả nhiên người cũng như tên!
- Xoạt!
Lần này hắn hoàn toàn chọc vào tổ ong vò vẽ. Cái tên Hắc Nô này vẫn là vết sẹo trong lòng hắn. Năm đó hắn còn là một chủ nhân tính tình kiêu căng khó thuần, lòng dạ độc ác. Cuối cùng hắn bị Hắc Nhật quân áp đảo, trở thành nô lệ của Hắc gia, được ban cho cái tên Hắc Nô này. Giờ phút này hắn bị Tiêu Lãng một rác ruori còn chưa đạt tới Đại Thần cảnh, ở ngay trước mặt mở ra vết sẹo? Hắn làm sao chịu được?
Lập tức năng lượng hội tụ trong tay của hắn, thân thể bỗng nhiên phóng về phía trước, một chưởng đánh về phía Tiêu Lãng. Hắn vẫn còn có chút lý trí, không sử dụng chiến đao, chỉ muốn cho Tiêu Lãng một chút giáo huấn.
Lần này thiếu gia Hắc Dương không lên tiếng ngăn cản. Tiêu Lãng nói ra những lời hắn nghe không lọt được vào tai. Thân phận tôn quý của hắn ở trong Hắc Nhật Thành chính là nhất hô bá ứng. Cho dù Thần Quân cũng phải khách khí đối với hắn. Một hạ nhân nói như thế, tất nhiên đốt cháy ngạo khí trong lòng hắn. Nhìn thấy Hắc Nô còn chưa sử dụng tới sát chiêu, hắn cũng không quản nhiều.
- Tiêu Lãng, cẩn thận!
Vô Ngân và Tiêu Ma Thần lập tức phát ra sát khí, tập trung năng lượng chuẩn bị ra tay, Ma Thanh Thanh khẽ kêu lên. Tiêu Lãng vẫn không nhúc nhích, trái lại ý cười trên khóe miệng càng nồng đậm. Đầu tiên, hắn truyền âm cho Tiêu Ma Thần và Vô Ngân, nói:
- Các ngươi lui ra, không có mệnh lệnh của ta tuyệt đối không nên động thủ!
Một đại thủ ấn mang theo năng lượng màu xám đánh về phía ngực Tiêu Lãng. Thực lực của Hắc Nô này cũng không phải quá mạnh. Chí ít nếu Tiêu Lãng muốn tránh né có thể dễ dàng làm được. Nhưng Tiêu Lãng không lùi bước, chỉ thoáng di chuyển thân thể một chút.
Ầm!
Một tiếng động trầm thấp vang lên. Thân thể Tiêu Lãng bay ngược ra ngoài, mà vừa nãy hắn xảo diệu di chuyển vị trí một chút, đúng lúc là hướng cửa lớn. Xho nên hắn không bất ngờ, thổ huyết bay ra phía ngoài cửa, thu hút ánh mắt của vô số người.
- Bá bá bá!
Vừa nãy, động tĩnh bên này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều nhiều. Giờ phút này phần lớn mọi người trong thành bảo đều bị kinh động. Nhìn thấy Hắc Nhật quân lại động thủ đả thương người, rất nhiều người nhíu mày.
Tiêu Lãng ngã trên mặt đất rất nhanh liền bò dậy, tùy tiện lau vết máu trên mặt. Nhưng hắn càng lau, máu càng dính ra khắp mắt, nhìn vô cùng thê thảm.
Hắn vô cùng phẫn nộ bạo bắt đầu rống lên:
- Hắc Nhật quân muốn giết người! Muốn diệt khẩu sao? Hừ hừ, thiếu gia rác rưởi của các ngươi muốn cưỡng ép, bắt tiểu thư nhà ta đi sao? Trước tiên phải bước qua xác ta đã! Ta chết cũng sẽ không để các ngươi thực hiện được.
/1202
|