Quả nhiên, phi vân bàn giảm tốc độ, rất nhanh dừng lại ở trong không trung. Trên chiếc phi vân bàn đầu tiên có một nam tử mặc giáp trắng bay ra. Hắn hổ bước long hành đi vào bước ở trong không trung, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, sau đó ngẩn ra hỏi:
- Ngươi xác định không nói dối?
- Ha ha ha!
Tiêu Lãng còn chưa nói, trong phi vân bàn phía xa có một nam tử cao lớn bay ra. Hắn còn trắng hơn cả làn da nữ nhân, trên mặt lại đầy vết rỗ. Hắn nhìn cường giả Hoàn Nhan gia chắp tay nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ là Bạch Ma Tử. Người này chỉ là võ giả của một vực diện nhỏ. Hắn ở trong Hắc Nhật Thành giả mạo người của gia tộc Hiên Viên, còn đắc tội đại nhân Hắc Phàm. Bởi vậy, đại nhân Hắc Phàm sai ta dẫn hắn về.
- Bạch Ma Tử? Hắc Phàm?
Cường giả Hoàn Nhan gia lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Ma Tử, sau đó không nói một câu nào, xoay người đi vê phía phi vân bàn. Hiển nhiên hắn không định nhúng tay vào chuyện này.
Sắc mặt đám người Ma Thanh Thanh trở nên hoàn toàn trắng nhợt. Hy vọng cuối cùng tan vỡ.
- Bắt!
Bạch Ma Tử gầm thét một tiếng. Âm thanh kia giống như nổ vang ở trong đầu đám người Tiêu Lãng, chấn động đến mức mọi người hoa mắt váng đầu, ngay cả thủ hạ của Bạch Ma Tử bay tới cũng không phát hiện ra. Hiển nhiên là một loại công kích linh hồn lợi hại.
- Giết!
Chờ tới khi đám người Tiêu Lãng phục hồi lại tinh thần, phát hiện hơn mười người đã bay tới. Tiêu Lãng tỉnh ngộ trước hết. Hắn lại hét lớn một tiếng, năng lượng bên trong thân thể bắt đầu tập trung lại, thần kỹ dung hợp khởi động.
- Hừ! Còn muốn phản kháng sao?
Giọng nói của Bạch Ma Tử lại vang lên. Bàn Nhược Chưởng do Tiêu Lãng vừa ngưng tụ ra lập tức sụp đổ. Thực lực của Bạch Ma Tử quá mạnh mẽ. thủ đoạn công kích linh hồn cũng quỷ dị. Đừng nói Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực này, cho dù là Đại Thần đỉnh phong cũng không có lực chống đỡ.
Vèo!
Hơn mười người cắt phá trời cao đến. Sắc mặt tất cả đều hung tàn. Năng lượng vờn xung quanh trong tay, muốn bắt mọi người.
- Chờ một chút!
Một giọng nữ rất êm tai vang lên. Cường giả Hoàn Nhan gia vừa chuẩn bị trở về phi vân bàn, thân thể chợt dừng lại, nghi hoặc liếc mắt nhìn một chiếc phi vân bàn ở giữa, sau đó bỗng nhiên xoay người, nhìn hải tặc muốn bắt Tiêu Lãng hét lớn:
- Lỗ tai điếc rồi à? Không nghe thấy tiểu thư nhà ta nói gì sao?
Hơn mười hải tặc đều tự động dừng tay lại, nghi hoặc quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy Bạch Ma Tử gật đầu mọi người lập tức thối lui. Chỉ có điều bọn họ đứng lại cách Tiêu Lãng mấy ngàn mét.
Bạch Ma Tử cũng nghi hoặc nhìn về phía phi vân bàn. Hắn chắp tay rất khách khí nói:
- Tiểu thư Hoàn Nhan? Có phân phó gì sao?
Đám người Tiêu Lãng cũng tỉnh lại. Ánh mắt đảo qua nhưng không nhìn thấy bóng người nào. Tiểu thư Hoàn Nhan gia dường như không muốn lộ mặt, chỉ mở miệng nói:
- Bạch Ma Tử, ngươi đi đi! Người này có thể ngưng tụ ra Bàn Nhược Chưởng, cho dù không phải là con cháu gia tộc Hiên Viên, cũng có quan hệ với Hiên Viên gia. Ngươi không đắc tội được!
Vừa nãy Tiêu Lãng sắp ngưng kết ra Bàn Nhược Chưởng, chỉ có điều bị Bạch Ma Tử cắt đứt. Vị tiểu thư kia hiển nhiên nhìn thấy, mới lên tiếng ngăn cản.
Bạch Ma Tử sửng sốt một chút nhưng nở nụ cười, vung tay lên. Rất nhanh, Lăng Đế bị dẫn từ trong phi vân bàn đi ra. Bạch Ma Tử phẩy tay áo một cái. Một trận gió nổi lên. Đám người Tiêu Lãng bị thổi ngã trái ngã phải trên không trung, mặt nạ đều bị bay mất.
Hắn nhìn đám người Ma Thanh Thanh mặt trắng bệch, cười nói:
- Tiểu thư Hoàn Nhan, mấy vị này chỉ là võ giả đến từ vực diện nhỏ, hoàn toàn không có quan hệ với gia tộc Hiên Viên. Ta bắt được một người trong số bọn chúng. Hắn có thể chứng minh tất cả lời ta nói!
Nhìn thấy Bạch Ma Tử thản nhiên nhìn lướt qua, thân thể Lăng Đế thấy ớn lạnh. Hắn biết có thể giữ lại mạng sống hay không chỉ có thể xem giờ phút này. Cho nên hắn bất chấp ánh mắt giết người của Tiểu Đao Tiêu, Ma Thần, cắn răng nói:
- Không sai, ta và bọn chúng đều từ vực diện Thiên Châu đi ra. Người này tên là Tiêu Lãng. Người này tên là Tiêu Ma Thần...
Vèo!
Cuồng thần chiến phủ xuất hiện trong tay Tiểu Đao. Hắn vô cùng tức giận phóng về phía trước, bắt đầu rống lên:
- Lăng Đế, ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi!
Sắc mặt Tiêu Lãng rất lạnh, nhưng vẫn không hoảng loạn. Hắn quát lớn:
- Tiểu Đao, trở về!
Tiểu Đao nghe lời Tiêu Lãng nhất. Vừa nghe hắn lập tức xoay người trở về. Chỉ có điều hắn trở về thì đã muộn. Bởi vì sắc mặt của mọi người và hành động của hắn đã xác nhận lời Lăng Đế nói.
Bạch Ma Tử cười càng vui vẻ hơn, tư thái cũng càng thấp hơn. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cường giả gia tộc Hoàn Nhan, cũng không nhiều lời.
Hắn biết chỉ cần người của gia tộc Hoàn Nhan không phải là kẻ ngu ngốc, tuyệt đối sẽ không xen vào việc này, bằng không đó chính là vô duyên vô cớ đã đắc tội hắn cùng với Hắc gia.
Quả nhiên, trên mặt vị cường giả gia tộc Hoàn Nhan xuất hiện một chút phẫn nộ. Hắn quay đầu nhìn về phía chiếc phi vân bàn ở giữa truyền âm. Hiển nhiên hắn đang xin chỉ thị từ vị tiểu thư có thân phận tôn quý kia.
- Được!
Chỉ một lát sau, cường giả Hoàn Nhan gia gật đầu, quay đầu lại nhìn Bạch Ma Tử một chút, hờ hững phất tay nói:
- Đi, các ngươi có thể cút!
Vừa rồi, trên mặt Bạch Ma Tử còn nở nụ cười, cho rằng Hoàn Nhan gia chắc chắn sẽ không ngu xuẩn tới mức vì võ giả một vực diện nhỏ mà đắc tội hai nhóm người. Hiện tại nghe được câu này trên mặt hắn nhất thời lộ vẻ nghi hoặc. Trong mắt hắn lập tức lóe lên hàn quang. Hắn thực sự tức giận.
Đám người Tiêu Lãng ngẩn ra. Trên mặt Thiên đế Lạc Diệp và Nhàn Đế lập tức lộ vẻ mừng rỡ như điên. Thân thể Ma Thanh Thanh cũng kích động run rẩy. Ban đầu nàng còn chuẩn bị tự sát bất kỳ lúc nào. Rơi vào trong tay những hải đạo này, chết còn tốt hơn là sống.
Sắc mặt Tiêu Lãng không thay đổi, chỉ có hào quang trong mắt sáng hơn mấy phần. Hắn có phần không rõ vì sao vị tiểu thư này lại chịu giúp bọn họ?
- Ừm?
Sắc mặt nam tử cao lớn mặc giáp trắng trở nên lạnh lẽo, khí tức trên người lóe lên, trầm giọng nói:
- Không nghe thấy ta nói sao? Cút!
Khí tức này tuy chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Bạch Ma Tử lại cảm nhận rõ ràng một điều. Nam tử này cũng là một Thần Quân, nhưng mạnh hơn so với hắn rất nhiều. Hắn chỉ có thể bi phẫn nhìn đám người Tiêu Lãng vài lần, quát lớn:
- Lui!
Từ địa ngục lại đến thiên đường, khiến mọi người cảm giác kích động, ánh mắt nhìn vị cường giả kia cũng thêm mấy phần cung kính. Tiêu Lãng hắng giọng một tiếng, đánh thức mọi người, chắp tay bái hạ:
- Đa tạ ơn cứu giúp của đại nhân, chúng ta vô cùng cảm kích!
Đám người Ma Thanh Thanh vội vàng cúi người bái hạ theo. Nhưng vị nam tử kia mắt lạnh không nhìn đám người Ma Thanh Thanh, chỉ đưa một ngón tay chỉ vào Tiêu Lãng nói:
- Ngươi đi theo ta.
Tiêu Lãng ngoan ngoãn bay theo vào trong chiếc phi vân bàn ở giữa. Bên kia, vòng bảo hộ cũng mở ra. Tiêu Lãng tiến vào trong phi vân bàn nhìn thấy một nữ tử vóc người uyển chuyển có thể so sánh với Hồng Đậu.
Trên mặt nữ tử này có che một tấm lụa mỏng. Một thị nữ mặc áo xanh đứng bên cạn. Thị nữ rất đẹp có thể so sánh với Hòa Nhi. Tác dụng của thị nữ thiếp thân bình thường là tôn tiểu thư lên. Thị nữ này dung mạo đẹp như vậy, có thể tưởng tượng ra được vị tiểu thư này tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành cấp bậc họa thủy.
Nữ tử kia nhàn nhã ngồi ở trong đại sảnh, đang xem một quyển sách, dường như không hề nhìn Tiêu Lãng dù chỉ một chút. Nàng thản nhiên cúi đầu, mi rũ xuống trông tuyệt đẹp, khiến người ta cảm nhận được một sự cao quý ưu nhã.
- Đa tạ tiểu thư Hoàn Nhan đã cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích!
Tuy rằng tiểu thư này không nhìn hắn, Tiêu Lãng vẫn thể hiện lễ nghi rất chu đáo.
Tiểu thư Hoàn Nhan lật xem Nhất Hiệt Thư, nhìn một hồi này lại ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Lãng vài lần, thản nhiên nói:
- Ngươi tên là Tiêu Lãng đúng không?
Chân mày Tiêu Lãng nhíu lại. Hắn và tiểu thư Hoàn Nhan nhìn nhau một chút. Rất nhanh hắn đã suy nghĩ được rõ ràng. Xem ra thời điểm hắn náo loạn ở trong Hắc Nhật Thành, vị tiểu thư Hoàn Nhan này cũng có mặt ở đó. Bằng không nàng chắc chắn sẽ không biết tên của hắn.
- Ngươi xác định không nói dối?
- Ha ha ha!
Tiêu Lãng còn chưa nói, trong phi vân bàn phía xa có một nam tử cao lớn bay ra. Hắn còn trắng hơn cả làn da nữ nhân, trên mặt lại đầy vết rỗ. Hắn nhìn cường giả Hoàn Nhan gia chắp tay nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ là Bạch Ma Tử. Người này chỉ là võ giả của một vực diện nhỏ. Hắn ở trong Hắc Nhật Thành giả mạo người của gia tộc Hiên Viên, còn đắc tội đại nhân Hắc Phàm. Bởi vậy, đại nhân Hắc Phàm sai ta dẫn hắn về.
- Bạch Ma Tử? Hắc Phàm?
Cường giả Hoàn Nhan gia lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Ma Tử, sau đó không nói một câu nào, xoay người đi vê phía phi vân bàn. Hiển nhiên hắn không định nhúng tay vào chuyện này.
Sắc mặt đám người Ma Thanh Thanh trở nên hoàn toàn trắng nhợt. Hy vọng cuối cùng tan vỡ.
- Bắt!
Bạch Ma Tử gầm thét một tiếng. Âm thanh kia giống như nổ vang ở trong đầu đám người Tiêu Lãng, chấn động đến mức mọi người hoa mắt váng đầu, ngay cả thủ hạ của Bạch Ma Tử bay tới cũng không phát hiện ra. Hiển nhiên là một loại công kích linh hồn lợi hại.
- Giết!
Chờ tới khi đám người Tiêu Lãng phục hồi lại tinh thần, phát hiện hơn mười người đã bay tới. Tiêu Lãng tỉnh ngộ trước hết. Hắn lại hét lớn một tiếng, năng lượng bên trong thân thể bắt đầu tập trung lại, thần kỹ dung hợp khởi động.
- Hừ! Còn muốn phản kháng sao?
Giọng nói của Bạch Ma Tử lại vang lên. Bàn Nhược Chưởng do Tiêu Lãng vừa ngưng tụ ra lập tức sụp đổ. Thực lực của Bạch Ma Tử quá mạnh mẽ. thủ đoạn công kích linh hồn cũng quỷ dị. Đừng nói Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực này, cho dù là Đại Thần đỉnh phong cũng không có lực chống đỡ.
Vèo!
Hơn mười người cắt phá trời cao đến. Sắc mặt tất cả đều hung tàn. Năng lượng vờn xung quanh trong tay, muốn bắt mọi người.
- Chờ một chút!
Một giọng nữ rất êm tai vang lên. Cường giả Hoàn Nhan gia vừa chuẩn bị trở về phi vân bàn, thân thể chợt dừng lại, nghi hoặc liếc mắt nhìn một chiếc phi vân bàn ở giữa, sau đó bỗng nhiên xoay người, nhìn hải tặc muốn bắt Tiêu Lãng hét lớn:
- Lỗ tai điếc rồi à? Không nghe thấy tiểu thư nhà ta nói gì sao?
Hơn mười hải tặc đều tự động dừng tay lại, nghi hoặc quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy Bạch Ma Tử gật đầu mọi người lập tức thối lui. Chỉ có điều bọn họ đứng lại cách Tiêu Lãng mấy ngàn mét.
Bạch Ma Tử cũng nghi hoặc nhìn về phía phi vân bàn. Hắn chắp tay rất khách khí nói:
- Tiểu thư Hoàn Nhan? Có phân phó gì sao?
Đám người Tiêu Lãng cũng tỉnh lại. Ánh mắt đảo qua nhưng không nhìn thấy bóng người nào. Tiểu thư Hoàn Nhan gia dường như không muốn lộ mặt, chỉ mở miệng nói:
- Bạch Ma Tử, ngươi đi đi! Người này có thể ngưng tụ ra Bàn Nhược Chưởng, cho dù không phải là con cháu gia tộc Hiên Viên, cũng có quan hệ với Hiên Viên gia. Ngươi không đắc tội được!
Vừa nãy Tiêu Lãng sắp ngưng kết ra Bàn Nhược Chưởng, chỉ có điều bị Bạch Ma Tử cắt đứt. Vị tiểu thư kia hiển nhiên nhìn thấy, mới lên tiếng ngăn cản.
Bạch Ma Tử sửng sốt một chút nhưng nở nụ cười, vung tay lên. Rất nhanh, Lăng Đế bị dẫn từ trong phi vân bàn đi ra. Bạch Ma Tử phẩy tay áo một cái. Một trận gió nổi lên. Đám người Tiêu Lãng bị thổi ngã trái ngã phải trên không trung, mặt nạ đều bị bay mất.
Hắn nhìn đám người Ma Thanh Thanh mặt trắng bệch, cười nói:
- Tiểu thư Hoàn Nhan, mấy vị này chỉ là võ giả đến từ vực diện nhỏ, hoàn toàn không có quan hệ với gia tộc Hiên Viên. Ta bắt được một người trong số bọn chúng. Hắn có thể chứng minh tất cả lời ta nói!
Nhìn thấy Bạch Ma Tử thản nhiên nhìn lướt qua, thân thể Lăng Đế thấy ớn lạnh. Hắn biết có thể giữ lại mạng sống hay không chỉ có thể xem giờ phút này. Cho nên hắn bất chấp ánh mắt giết người của Tiểu Đao Tiêu, Ma Thần, cắn răng nói:
- Không sai, ta và bọn chúng đều từ vực diện Thiên Châu đi ra. Người này tên là Tiêu Lãng. Người này tên là Tiêu Ma Thần...
Vèo!
Cuồng thần chiến phủ xuất hiện trong tay Tiểu Đao. Hắn vô cùng tức giận phóng về phía trước, bắt đầu rống lên:
- Lăng Đế, ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi!
Sắc mặt Tiêu Lãng rất lạnh, nhưng vẫn không hoảng loạn. Hắn quát lớn:
- Tiểu Đao, trở về!
Tiểu Đao nghe lời Tiêu Lãng nhất. Vừa nghe hắn lập tức xoay người trở về. Chỉ có điều hắn trở về thì đã muộn. Bởi vì sắc mặt của mọi người và hành động của hắn đã xác nhận lời Lăng Đế nói.
Bạch Ma Tử cười càng vui vẻ hơn, tư thái cũng càng thấp hơn. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cường giả gia tộc Hoàn Nhan, cũng không nhiều lời.
Hắn biết chỉ cần người của gia tộc Hoàn Nhan không phải là kẻ ngu ngốc, tuyệt đối sẽ không xen vào việc này, bằng không đó chính là vô duyên vô cớ đã đắc tội hắn cùng với Hắc gia.
Quả nhiên, trên mặt vị cường giả gia tộc Hoàn Nhan xuất hiện một chút phẫn nộ. Hắn quay đầu nhìn về phía chiếc phi vân bàn ở giữa truyền âm. Hiển nhiên hắn đang xin chỉ thị từ vị tiểu thư có thân phận tôn quý kia.
- Được!
Chỉ một lát sau, cường giả Hoàn Nhan gia gật đầu, quay đầu lại nhìn Bạch Ma Tử một chút, hờ hững phất tay nói:
- Đi, các ngươi có thể cút!
Vừa rồi, trên mặt Bạch Ma Tử còn nở nụ cười, cho rằng Hoàn Nhan gia chắc chắn sẽ không ngu xuẩn tới mức vì võ giả một vực diện nhỏ mà đắc tội hai nhóm người. Hiện tại nghe được câu này trên mặt hắn nhất thời lộ vẻ nghi hoặc. Trong mắt hắn lập tức lóe lên hàn quang. Hắn thực sự tức giận.
Đám người Tiêu Lãng ngẩn ra. Trên mặt Thiên đế Lạc Diệp và Nhàn Đế lập tức lộ vẻ mừng rỡ như điên. Thân thể Ma Thanh Thanh cũng kích động run rẩy. Ban đầu nàng còn chuẩn bị tự sát bất kỳ lúc nào. Rơi vào trong tay những hải đạo này, chết còn tốt hơn là sống.
Sắc mặt Tiêu Lãng không thay đổi, chỉ có hào quang trong mắt sáng hơn mấy phần. Hắn có phần không rõ vì sao vị tiểu thư này lại chịu giúp bọn họ?
- Ừm?
Sắc mặt nam tử cao lớn mặc giáp trắng trở nên lạnh lẽo, khí tức trên người lóe lên, trầm giọng nói:
- Không nghe thấy ta nói sao? Cút!
Khí tức này tuy chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Bạch Ma Tử lại cảm nhận rõ ràng một điều. Nam tử này cũng là một Thần Quân, nhưng mạnh hơn so với hắn rất nhiều. Hắn chỉ có thể bi phẫn nhìn đám người Tiêu Lãng vài lần, quát lớn:
- Lui!
Từ địa ngục lại đến thiên đường, khiến mọi người cảm giác kích động, ánh mắt nhìn vị cường giả kia cũng thêm mấy phần cung kính. Tiêu Lãng hắng giọng một tiếng, đánh thức mọi người, chắp tay bái hạ:
- Đa tạ ơn cứu giúp của đại nhân, chúng ta vô cùng cảm kích!
Đám người Ma Thanh Thanh vội vàng cúi người bái hạ theo. Nhưng vị nam tử kia mắt lạnh không nhìn đám người Ma Thanh Thanh, chỉ đưa một ngón tay chỉ vào Tiêu Lãng nói:
- Ngươi đi theo ta.
Tiêu Lãng ngoan ngoãn bay theo vào trong chiếc phi vân bàn ở giữa. Bên kia, vòng bảo hộ cũng mở ra. Tiêu Lãng tiến vào trong phi vân bàn nhìn thấy một nữ tử vóc người uyển chuyển có thể so sánh với Hồng Đậu.
Trên mặt nữ tử này có che một tấm lụa mỏng. Một thị nữ mặc áo xanh đứng bên cạn. Thị nữ rất đẹp có thể so sánh với Hòa Nhi. Tác dụng của thị nữ thiếp thân bình thường là tôn tiểu thư lên. Thị nữ này dung mạo đẹp như vậy, có thể tưởng tượng ra được vị tiểu thư này tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành cấp bậc họa thủy.
Nữ tử kia nhàn nhã ngồi ở trong đại sảnh, đang xem một quyển sách, dường như không hề nhìn Tiêu Lãng dù chỉ một chút. Nàng thản nhiên cúi đầu, mi rũ xuống trông tuyệt đẹp, khiến người ta cảm nhận được một sự cao quý ưu nhã.
- Đa tạ tiểu thư Hoàn Nhan đã cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích!
Tuy rằng tiểu thư này không nhìn hắn, Tiêu Lãng vẫn thể hiện lễ nghi rất chu đáo.
Tiểu thư Hoàn Nhan lật xem Nhất Hiệt Thư, nhìn một hồi này lại ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Lãng vài lần, thản nhiên nói:
- Ngươi tên là Tiêu Lãng đúng không?
Chân mày Tiêu Lãng nhíu lại. Hắn và tiểu thư Hoàn Nhan nhìn nhau một chút. Rất nhanh hắn đã suy nghĩ được rõ ràng. Xem ra thời điểm hắn náo loạn ở trong Hắc Nhật Thành, vị tiểu thư Hoàn Nhan này cũng có mặt ở đó. Bằng không nàng chắc chắn sẽ không biết tên của hắn.
/1202
|