Chiến xa nổ tung, khiến quân hộ vệ ở bên ngoài thành trì chú ý. Nếu như không phải biết chắc chắn là đội quân Mai gia, sợ là bọn họ đã sớm tiến lên bắt người.
Đội hộ vệ đội buôn Mai gia cũng rất khẩn trương. Chỉ có điều sau khi tổng quản xuất hiện lập tức lui xuống. Tất cả nhìn nam tử tóc trắng giống như phát điên kia.
- Tiêu Lãng, ngươi đi theo ta, phu nhân có lời mời!
Cánh tay Tiêu Lãng vẫn đang chảy máu. Chỉ có điều hắn không để ý, trên mặt đầy vẻ hưng phấn. Sau khi nuốt vào một viên đan dược, hắn vận công tùy tiện chữa thương một chút, cũng không quản với cánh tay loang lổ vết máu đi đến chiến xa của Mai phu nhân.
Vẫn là chiến xa ban đầu, vẫn là thị nữ tên Đào Tử đứng ở giữa cửa chờ đợi. Đào Tử nhìn thấy Tiêu Lãng toàn thân y phục không chỉnh tề, cánh tay còn loang lổ vết máu, thoảng ra mùi máu tươi khiến nàng có chút bất mãn nhăn nhăn mũi. Chỉ có điều vừa nãy Mai phu nhân muốn triệu kiến Tiêu Lãng, nàng cũng không tiện nói gì thêm.
Tiêu Lãng đi vào bên trong. Mai phu nhân đang ngồi ở trên một chiếc ghế dựa cầm một quyển sách nhìn, hờ hững ưu nhã. Nàng nhìn lướt qua Tiêu Lãng cười nói:
- Bị thương sao? Trước tiên xử lý đi đã.
Đào Tử rất nhanh đã đi ra ngoài. Hai thị nữ quỳ ở bên ngoài đi tới giúp Tiêu Lãng xử lý vết thương. Sau khi lau xong, lúc này bọn họ mới lui ra.
Mai phu nhân khẽ cười, thả quyển sách xuống, nhìn thẳng vào Tiêu Lãng, nói:
- Ngươi vừa nói đã dung hợp thành công sao? Ý tứ... Là ngươi dung hợp hai loại thần kỹ?
Sắc mặt Đào Tử cũng rất nghiêm túc, ánh mắt sáng lên nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng nở nụ cười, tâm tình rất tốt gật đầu nói:
- Ừm, dung hợp hai loại thần kỹ ngũ đẳng. Kỳ Lân Trảo và Huyễn Ảnh Chưởng. Chỉ có điều dung hợp loại thần kỹ này đối với phu nhân có lẽ tác dụng cũng không lớn!
Thân thể Đào Tử run lên. Đôi mắt Mai phu nhân sáng lên:
- Ngươi xác định chứ?
Tiêu Lãng có chút kỳ quái nhìn hai người, thầm nói không phải là dung hợp hai loại thần kỹ ngũ đẳng sao? Sao lại tỏ ra đáng giá kinh hãi như vậy? Thần kỹ ngũ đẳng cũng không phải là quá phức tạp. Hắn không nói nhảm chỉ giơ tay hóa chưởng làm trảo, đánh ra một chưởng vào trong hư không.
- Xì xì!
Bàn tay của hắn đột nhiên biến ra mấy chục trảo. Xem ra mỗi một trảo đều vô cùng chân thực. Hơn nữa giữa các móng vuốt có hồ quang chớp hiện, uy lực xem ra rất tốt.
Hắn không phóng thích Liệt Thần Thủ. Nếu như phóng thích Liệt Thần Thủ phối hợp với thần kỹ dung hợp này, uy lực càng khả quan hơn. Cho nên vừa nãy Tiêu Lãng mới giải thích, tác dụng của thần kỹ dung hợp này đối với Mai phu nhân cũng không lớn.
- Quả nhiên là Kỳ Lân Huyễn Ảnh Trảo!
Thị nữ Đào Tử che miệng nhỏ, nhìn Tiêu Lãng như nhìn quái vật. Con ngươi trong mắt Mai phu nhân co lại, quét mắt nhìn Đào Tử. Rất nhanh, thái độ của hai người lại hờ hững. Chỉ có điều ánh mắt Đào Tử nhìn Tiêu Lãng đã ôn nhu hơn mấy phần...
- Không sai! Rất tốt!
Mai phu nhân không hề che giấu sự thưởng thức của mình, gật đầu phất phất tay, nói với Tiêu Lãng:
- Ngươi tiếp tục tìm hiểu nữa đi. Cố gắng hết sức nhiều dung hợp vài loại thần kỹ, có gì cần có thể nói với ta.
Tiêu Lãng gật đầu đứng dậy muốn lui ra. Ở trong mắt của hắn thần kỹ dung hợp này thực sự không tính là gì. Nếu như không phải phối hợp với Liệt Thần Thủ, uy lực nhiều nhất chỉ có thể so sánh với một thần kỹ tứ đẳng.
Đào Tử có thể gọi ra tên của thần kỹ dung hợp này, hiển nhiên thứ này trước đây đã có người sớm dung hợp ra, tất nhiên không có gì đặc biệt để đắc chí.
- Đúng rồi...
Mai phu nhân đột nhiên nhớ tới điều gì, mở miệng hỏi:
- Tiêu Lãng, mục đích cuối cùng của các ngươi chính là gì?
Tiêu Lãng ngẩn ngươi ra. Hắn chưa hề nói mình muốn đi Hiên Viên Lĩnh, chỉ nói muốn đi tới Hắc Xà Thành tại Hắc Sơn Lĩnh. Đó là thành trì của ông ngoại Ma Thanh Thanh. Mai phu nhân gật đầu nói:
- Đội buôn vốn sẽ không đi Hắc Sơn Lĩnh. Tuy nhiên chúng ta sẽ đi Bạch Thạch Lĩnh cách Hắc Sơn Lĩnh cũng không xa. Đến lúc đó ta sẽ sai người đưa các ngươi một đoạn đường. Ngươi không cần quan tâm tới những chuyện khác, cứ an tâm dung hợp thần kỹ là được.
- Được...
Tiêu Lãng không nghĩ tới Mai phu nhân lại đối xử với mình tốt như vậy? Chỉ có điều mình đúng là không có ý dòm ngó Mai phu nhân, cũng không suy nghĩ nhiều chắp tay cảm ơn lui xuống.
Tiêu Lãng lùi xuống, sắc mặt Đào Tử đột nhiên thay đổi. Nàng không dám tin tưởng nhìn Mai phu nhân kinh ngạc kêu lên:
- Phu nhân, hắn thật sự không phải ngẫu nhiên dung hợp được. Ba tháng! Thời gian ba tháng hắn lại dung hợp được một loại thần kỹ. Hắn còn chưa tới Đại Thần cảnh! Trời ạ...
Vẻ mặt Mai phu nhân cũng rất xúc động. Kỳ Lân Huyễn Ảnh Trảo thực sự đã được người ta dung hợp ra từ rất lâu trước kia. Nhưng Tiêu Lãng có thể trong 3 tháng dung hợp ra được, điều này đủ khiến nàng dù có kiến thức bao rộng cũng phải cảm thấy khiếp sợ.
Nàng biết rõ trước đây Tiêu Lãng tuyệt đối không tiếp xúc đến hai loại thần kỹ này. Bởi vì Tiêu Lãng dung hợp vẫn rất trúc trắc, cũng không đạt được cảnh giới đại thành. Thậm chí Kỳ Lân Trảo và Huyễn Ảnh Chưởng cũng không nắm chắc...
Mức độ dung hợp thần kỹ rất khó khăn. Ma Thanh Thanh kỳ thực cũng không thực sự thông hiểu. Tuy rằng nàng xuất thân từ Thiên Ma tộc, nhưng địa vị phụ thân nàng ở trong gia tộc cũng không cao. Hơn nữa thời gian nàng ở tại Thần Vực cũng không lâu. Thời điểm nàng mười mấy tuổi đã theo phụ thân nàng đi tới vực diện Thiên Ma.
Thần kỹ tại Thần Vực rất đáng quý. Các gia tộc coi là trân bảo. Mai phu nhân cho Tiêu Lãng năm mươi bản thần kỹ cũng không có một quyển nào là tam đẳng. Tứ đẳng cũng chỉ có mấy quyển, cũng không phải là loại quý hiếm.
Dung hợp thần kỹ càng trân quý khác thường. Rất nhiều cường giả dung hợp ra, phải xem con trai con gái ruột của mình có tư chất hay không, mới có thể truyền thụ bí quyết dung hợp. Còn muốn xem thiên phú của con trai con gái hắn thế nào. Bằng không cho dù biết bí quyết cũng không dung hợp ra được. Cho nên... Tiêu Lãng dung hợp Bàn Nhược Chưởng và Thiên Cơ Bạo, mới có thể khiến cho Hoàn Nhan Nhược Thủy và Mai phu nhân lưu ý, hơn nữa mời chào.
Sự thực chứng minh ánh mắt của Mai phu nhân thực sự hết sức lợi hại!
Tiêu Lãng... tuyệt đối không phải chỉ ngẫu nhiên dung hợp ra được! Bởi vì Mai phu nhân chưa từng thấy có người nào có thể dung hợp ra trong 3 tháng, còn là một võ giả Bán Thần ngay cả thần thể cũng chưa ngưng tụ được.
Vì sao lại có thể xuất hiện tình huống như thế? Vì sao Tiêu Lãng o có thể dễ dàng dung hợp thần kỹ?
Mai phu nhân nghĩ không ra, thị nữ Đào Tử cũng nghĩ không ra. Chỉ có điều cũng không sao. Nụ cười trên mặt Mai phu nhân càng nồng đậm mê người.
- Thế nào? Đào Tử, ngươi oan ức một chút vậy?
Mai phu nhân trầm ngâm một lát, ánh mắt thu thủy quét về phía thị nữ Đào Tử. Đào Tử cắn môi nhìn Mai phu nhân một chút, mị nhãn như tơ, bĩu môi nói:
- Phu nhân, ngài cũng không phải không thấy, hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn ta một cái. Ta không cần hầu hạ những nam nhân thối đó. Đào Tử chỉ thuộc về một mình phu nhân...
- Ngươi!
Mai phu nhân liếc Đào Tử một cái, lông mày nhíu lại. Tiêu Lãng người này dầu muối không nhận. Vừa nhìn đã biết hắn là một kẻ kiêu căng khó thuần, sợ là rất khó dùng lợi ích thu mua được. Đào Tử cũng được xem là một mỹ nữ không tồi, hơn nữa còn là thực lực Thần Quân. Hắn lại không liếc mắt một cái. Như vậy sắc đẹp cũng không thể thu mua được. Nàng cảm thấy có chút đau đầu.
Đào Tử ngồi xuống, một tay tiến vào trong áo choàng của Mai phu nhân, thân thể cũng nhích lại gần, phun ra cái lưỡi thơm tho câu vành tai của Mai phu nhân một chút, khiến cho thân thể nàng run rẩy. Lúc này Đào Tử mới cười ha ha nói:
- Phu nhân, kỳ thực ngài có thể không cần cố ý lôi kéo hắn. Ta vừa nhìn là biết, hắn là loại người trọng tình trọng nghĩa...
Mai phu nhân sửng sốt lập tức tỉnh ngộ. Nụ cười trên khuôn mặt nàng lập tức nồng đậm, gật đầu nói:
- Vẫn là Đào Tử nhà ta thông minh, là ta chậm hiểu! A...
Hơi thở của Mai phu nhân rất nhanh đã trở nên dồn dập, mặt như hoa đào, thân thể mềm mại run rẩy, hiển nhiên không thể chịu nổi trước sự khiêu khích của Đào Tử. Nhiệt độ bên trong từ từ tăng lên, trở nên kiều diễm ám muội. Bên ngoài, hai thị nữ quỳ trên mặt đất, mắt nhìn thẳng, đối với chuyện Mai phu nhân và Đào Tử bách hợp chi luyến đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Đội hộ vệ đội buôn Mai gia cũng rất khẩn trương. Chỉ có điều sau khi tổng quản xuất hiện lập tức lui xuống. Tất cả nhìn nam tử tóc trắng giống như phát điên kia.
- Tiêu Lãng, ngươi đi theo ta, phu nhân có lời mời!
Cánh tay Tiêu Lãng vẫn đang chảy máu. Chỉ có điều hắn không để ý, trên mặt đầy vẻ hưng phấn. Sau khi nuốt vào một viên đan dược, hắn vận công tùy tiện chữa thương một chút, cũng không quản với cánh tay loang lổ vết máu đi đến chiến xa của Mai phu nhân.
Vẫn là chiến xa ban đầu, vẫn là thị nữ tên Đào Tử đứng ở giữa cửa chờ đợi. Đào Tử nhìn thấy Tiêu Lãng toàn thân y phục không chỉnh tề, cánh tay còn loang lổ vết máu, thoảng ra mùi máu tươi khiến nàng có chút bất mãn nhăn nhăn mũi. Chỉ có điều vừa nãy Mai phu nhân muốn triệu kiến Tiêu Lãng, nàng cũng không tiện nói gì thêm.
Tiêu Lãng đi vào bên trong. Mai phu nhân đang ngồi ở trên một chiếc ghế dựa cầm một quyển sách nhìn, hờ hững ưu nhã. Nàng nhìn lướt qua Tiêu Lãng cười nói:
- Bị thương sao? Trước tiên xử lý đi đã.
Đào Tử rất nhanh đã đi ra ngoài. Hai thị nữ quỳ ở bên ngoài đi tới giúp Tiêu Lãng xử lý vết thương. Sau khi lau xong, lúc này bọn họ mới lui ra.
Mai phu nhân khẽ cười, thả quyển sách xuống, nhìn thẳng vào Tiêu Lãng, nói:
- Ngươi vừa nói đã dung hợp thành công sao? Ý tứ... Là ngươi dung hợp hai loại thần kỹ?
Sắc mặt Đào Tử cũng rất nghiêm túc, ánh mắt sáng lên nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng nở nụ cười, tâm tình rất tốt gật đầu nói:
- Ừm, dung hợp hai loại thần kỹ ngũ đẳng. Kỳ Lân Trảo và Huyễn Ảnh Chưởng. Chỉ có điều dung hợp loại thần kỹ này đối với phu nhân có lẽ tác dụng cũng không lớn!
Thân thể Đào Tử run lên. Đôi mắt Mai phu nhân sáng lên:
- Ngươi xác định chứ?
Tiêu Lãng có chút kỳ quái nhìn hai người, thầm nói không phải là dung hợp hai loại thần kỹ ngũ đẳng sao? Sao lại tỏ ra đáng giá kinh hãi như vậy? Thần kỹ ngũ đẳng cũng không phải là quá phức tạp. Hắn không nói nhảm chỉ giơ tay hóa chưởng làm trảo, đánh ra một chưởng vào trong hư không.
- Xì xì!
Bàn tay của hắn đột nhiên biến ra mấy chục trảo. Xem ra mỗi một trảo đều vô cùng chân thực. Hơn nữa giữa các móng vuốt có hồ quang chớp hiện, uy lực xem ra rất tốt.
Hắn không phóng thích Liệt Thần Thủ. Nếu như phóng thích Liệt Thần Thủ phối hợp với thần kỹ dung hợp này, uy lực càng khả quan hơn. Cho nên vừa nãy Tiêu Lãng mới giải thích, tác dụng của thần kỹ dung hợp này đối với Mai phu nhân cũng không lớn.
- Quả nhiên là Kỳ Lân Huyễn Ảnh Trảo!
Thị nữ Đào Tử che miệng nhỏ, nhìn Tiêu Lãng như nhìn quái vật. Con ngươi trong mắt Mai phu nhân co lại, quét mắt nhìn Đào Tử. Rất nhanh, thái độ của hai người lại hờ hững. Chỉ có điều ánh mắt Đào Tử nhìn Tiêu Lãng đã ôn nhu hơn mấy phần...
- Không sai! Rất tốt!
Mai phu nhân không hề che giấu sự thưởng thức của mình, gật đầu phất phất tay, nói với Tiêu Lãng:
- Ngươi tiếp tục tìm hiểu nữa đi. Cố gắng hết sức nhiều dung hợp vài loại thần kỹ, có gì cần có thể nói với ta.
Tiêu Lãng gật đầu đứng dậy muốn lui ra. Ở trong mắt của hắn thần kỹ dung hợp này thực sự không tính là gì. Nếu như không phải phối hợp với Liệt Thần Thủ, uy lực nhiều nhất chỉ có thể so sánh với một thần kỹ tứ đẳng.
Đào Tử có thể gọi ra tên của thần kỹ dung hợp này, hiển nhiên thứ này trước đây đã có người sớm dung hợp ra, tất nhiên không có gì đặc biệt để đắc chí.
- Đúng rồi...
Mai phu nhân đột nhiên nhớ tới điều gì, mở miệng hỏi:
- Tiêu Lãng, mục đích cuối cùng của các ngươi chính là gì?
Tiêu Lãng ngẩn ngươi ra. Hắn chưa hề nói mình muốn đi Hiên Viên Lĩnh, chỉ nói muốn đi tới Hắc Xà Thành tại Hắc Sơn Lĩnh. Đó là thành trì của ông ngoại Ma Thanh Thanh. Mai phu nhân gật đầu nói:
- Đội buôn vốn sẽ không đi Hắc Sơn Lĩnh. Tuy nhiên chúng ta sẽ đi Bạch Thạch Lĩnh cách Hắc Sơn Lĩnh cũng không xa. Đến lúc đó ta sẽ sai người đưa các ngươi một đoạn đường. Ngươi không cần quan tâm tới những chuyện khác, cứ an tâm dung hợp thần kỹ là được.
- Được...
Tiêu Lãng không nghĩ tới Mai phu nhân lại đối xử với mình tốt như vậy? Chỉ có điều mình đúng là không có ý dòm ngó Mai phu nhân, cũng không suy nghĩ nhiều chắp tay cảm ơn lui xuống.
Tiêu Lãng lùi xuống, sắc mặt Đào Tử đột nhiên thay đổi. Nàng không dám tin tưởng nhìn Mai phu nhân kinh ngạc kêu lên:
- Phu nhân, hắn thật sự không phải ngẫu nhiên dung hợp được. Ba tháng! Thời gian ba tháng hắn lại dung hợp được một loại thần kỹ. Hắn còn chưa tới Đại Thần cảnh! Trời ạ...
Vẻ mặt Mai phu nhân cũng rất xúc động. Kỳ Lân Huyễn Ảnh Trảo thực sự đã được người ta dung hợp ra từ rất lâu trước kia. Nhưng Tiêu Lãng có thể trong 3 tháng dung hợp ra được, điều này đủ khiến nàng dù có kiến thức bao rộng cũng phải cảm thấy khiếp sợ.
Nàng biết rõ trước đây Tiêu Lãng tuyệt đối không tiếp xúc đến hai loại thần kỹ này. Bởi vì Tiêu Lãng dung hợp vẫn rất trúc trắc, cũng không đạt được cảnh giới đại thành. Thậm chí Kỳ Lân Trảo và Huyễn Ảnh Chưởng cũng không nắm chắc...
Mức độ dung hợp thần kỹ rất khó khăn. Ma Thanh Thanh kỳ thực cũng không thực sự thông hiểu. Tuy rằng nàng xuất thân từ Thiên Ma tộc, nhưng địa vị phụ thân nàng ở trong gia tộc cũng không cao. Hơn nữa thời gian nàng ở tại Thần Vực cũng không lâu. Thời điểm nàng mười mấy tuổi đã theo phụ thân nàng đi tới vực diện Thiên Ma.
Thần kỹ tại Thần Vực rất đáng quý. Các gia tộc coi là trân bảo. Mai phu nhân cho Tiêu Lãng năm mươi bản thần kỹ cũng không có một quyển nào là tam đẳng. Tứ đẳng cũng chỉ có mấy quyển, cũng không phải là loại quý hiếm.
Dung hợp thần kỹ càng trân quý khác thường. Rất nhiều cường giả dung hợp ra, phải xem con trai con gái ruột của mình có tư chất hay không, mới có thể truyền thụ bí quyết dung hợp. Còn muốn xem thiên phú của con trai con gái hắn thế nào. Bằng không cho dù biết bí quyết cũng không dung hợp ra được. Cho nên... Tiêu Lãng dung hợp Bàn Nhược Chưởng và Thiên Cơ Bạo, mới có thể khiến cho Hoàn Nhan Nhược Thủy và Mai phu nhân lưu ý, hơn nữa mời chào.
Sự thực chứng minh ánh mắt của Mai phu nhân thực sự hết sức lợi hại!
Tiêu Lãng... tuyệt đối không phải chỉ ngẫu nhiên dung hợp ra được! Bởi vì Mai phu nhân chưa từng thấy có người nào có thể dung hợp ra trong 3 tháng, còn là một võ giả Bán Thần ngay cả thần thể cũng chưa ngưng tụ được.
Vì sao lại có thể xuất hiện tình huống như thế? Vì sao Tiêu Lãng o có thể dễ dàng dung hợp thần kỹ?
Mai phu nhân nghĩ không ra, thị nữ Đào Tử cũng nghĩ không ra. Chỉ có điều cũng không sao. Nụ cười trên mặt Mai phu nhân càng nồng đậm mê người.
- Thế nào? Đào Tử, ngươi oan ức một chút vậy?
Mai phu nhân trầm ngâm một lát, ánh mắt thu thủy quét về phía thị nữ Đào Tử. Đào Tử cắn môi nhìn Mai phu nhân một chút, mị nhãn như tơ, bĩu môi nói:
- Phu nhân, ngài cũng không phải không thấy, hắn thậm chí còn không liếc mắt nhìn ta một cái. Ta không cần hầu hạ những nam nhân thối đó. Đào Tử chỉ thuộc về một mình phu nhân...
- Ngươi!
Mai phu nhân liếc Đào Tử một cái, lông mày nhíu lại. Tiêu Lãng người này dầu muối không nhận. Vừa nhìn đã biết hắn là một kẻ kiêu căng khó thuần, sợ là rất khó dùng lợi ích thu mua được. Đào Tử cũng được xem là một mỹ nữ không tồi, hơn nữa còn là thực lực Thần Quân. Hắn lại không liếc mắt một cái. Như vậy sắc đẹp cũng không thể thu mua được. Nàng cảm thấy có chút đau đầu.
Đào Tử ngồi xuống, một tay tiến vào trong áo choàng của Mai phu nhân, thân thể cũng nhích lại gần, phun ra cái lưỡi thơm tho câu vành tai của Mai phu nhân một chút, khiến cho thân thể nàng run rẩy. Lúc này Đào Tử mới cười ha ha nói:
- Phu nhân, kỳ thực ngài có thể không cần cố ý lôi kéo hắn. Ta vừa nhìn là biết, hắn là loại người trọng tình trọng nghĩa...
Mai phu nhân sửng sốt lập tức tỉnh ngộ. Nụ cười trên khuôn mặt nàng lập tức nồng đậm, gật đầu nói:
- Vẫn là Đào Tử nhà ta thông minh, là ta chậm hiểu! A...
Hơi thở của Mai phu nhân rất nhanh đã trở nên dồn dập, mặt như hoa đào, thân thể mềm mại run rẩy, hiển nhiên không thể chịu nổi trước sự khiêu khích của Đào Tử. Nhiệt độ bên trong từ từ tăng lên, trở nên kiều diễm ám muội. Bên ngoài, hai thị nữ quỳ trên mặt đất, mắt nhìn thẳng, đối với chuyện Mai phu nhân và Đào Tử bách hợp chi luyến đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa.
/1202
|