Giang Thừa Châu không đứng ở cửa quán cà phê quá lâu, mặc dù trong lòng anh luôn có một suy nghĩ, anh muốn biết rốt cuộc mình đứng bao lâu thì cô mới phát hiện ra sự tồn tại của mình, suy nghĩ này cũng thật kì lạ, đối với anh mà nói chỉ có loại người ấu trĩ đến buồn cười mới có thứ suy nghĩ đó, mà dường như anh vẫn luôn làm loại chuyện cực kì ấu trĩ đó.
Nguyên nhân anh không đứng quá lâu là bởi vì di động vang lên, anh đi đến một bên khác nghe máy, là Diệp Cẩm Đình gọi tới, Diệp Cẩm Đình tỏ ý là mấy hôm nữa sẽ đến thành phố Tây Giang, hi vọng Giang Thừa Châu đón tiếp, "Không rảnh." Giang Thừa Châu quăng ra cho Diệp Cẩm Đình chỉ có hai chữ này.
Diệp Cẩm Đình không nói đến Tây Giang làm gì cả, chỉ nói đến đây thăm thú khắp nơi, bảo Giang Thừa Châu sắm vai hướng dẫn viên du lịch.
Nếu Giang Thừa Châu tin lời Diệp Cẩm Đình, trừ phi anh bị điên.
Anh cự tuyệt dứt khoát, Diệp Cẩm Đình cũng không phản ứng gì, ngược lại khiến anh thấy buồn bực, Diệp Cẩm Đình này chắc không phải buồn chán đến cực độ rồi chứ?
Khác với sự cáu kỉnh của Giang Thừa Châu, Mộc Tuyên Dư và Trần Hải Ba chung đụng hòa hợp, Trần Hải Ba mượn cơ hội đi công tác, đã từng đến rất nhiều nơi, anh ta miêu tả cảnh vật con người ở những nơi đó sinh động như thật, khiến Mộc Tuyên Dư nghe đến mê mẩn.
Nói chuyện một hồi, đôi bên đều có sự hiểu biết đại khái về đối phương.
Lúc đi ra khỏi quán cà phê, Trần Hải Ba chủ động xin số điện thoại của Mộc Tuyên Dư, cô do dự mấy giây, Trần Hải Ba thấy vậy, hơi sững ra, trên mặt xẹt qua vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không cưỡng cầu.
Lúc tạm biệt, Mộc Tuyên Dư cũng không cho Trần Hải Ba tiễn, mà chuẩn bị gọi xe về.
Cô nhìn bóng dáng rời đi của Trần Hải Ba, nghĩ đây thực sự là một đối tượng kết giao không tệ, đối với chuyện hay vật anh ta thấy hứng thú thì rất thích chia sẻ với người khác, nói năng dù không hài hước nhưng thu hút, trên người anh ta lộ ra mấy phần khí chất cao quý, không thích quá ồn ào, kiểu đàn ông như vậy được coi là một đối tượng kết giao không tệ, làm chồng thì không hẳn không thể, huống hồ gia thế của anh ta cũng không tồi.
Cô như đánh giá một món hàng hóa, trong lòng đưa ra kết luận nào đó, sau đó lại cười, dường như cô cũng không suy xét đến chuyện cô có thích hay không.
Ít nhất là bây giờ không thể, nghĩ nhiều như vậy để làm gì.
Giang Thừa Châu không ở lại bao lâu, lúc anh rời đi Mộc Tuyên Dư và Trần Hải Ba vẫn còn đang nói chuyện, không hiểu sao anh bực dọc cáu kỉnh, lúc này lại nhận được điện thoại của Uông Tử Hàm, vì thế anh đi gặp Uông Tử Hàm.
Uông Tử Hàm đương nhiên đến trước Giang Thừa Châu, cô ngồi trong phòng riêng của nhà hàng, trước bàn là một ly cam tươi vắt, cô cầm chiếc thìa dài khẽ khuấy, những tép cam trong ly thủy tinh khẽ xoay vòng, cô nhìn chất lỏng màu cam đó, lòng luôn nặng nề, hơn nữa thứ cảm giác này kìm nén đến mức khiến cô khó chịu, cô thậm chí không biết lúc này mình phát hỏa gì.
Chính là một suy nghĩ tùy ý như vậy, cô hơi thất thần, làm đổ ly, chất lỏng chảy xuống, mà trên váy cô cũng nhuộm thứ chất lỏng đó, cô nhíu mày, vào nhà vệ sinh xử lý váy, tiện thể bảo phục vụ đến dọn dẹp chỗ này.
Trong nhà vệ sinh, cô xử lý váy xong, lại nhìn mình ở trong gương.
Đây là mình sao?
Gương mặt không thay đổi, nhưng lại có vẻ nặng nề trầm lặng, thiếu đi sức sống, khó trách dạo gần đây mẹ thường hỏi cô có phải cơ thể không thoải mái không, thậm chí hỏi cô có phải cãi nhau với Giang Thừa Châu không.
Cô cố gắng cong môi lên cười, nụ cười gắng gượng khiến cô hơi chán ghét bản thân, cô lại cười mấy lần, độ cong của nụ cười mới không đơ và khó coi như vậy nữa, vả lại có mấy động tác này, giống như phóng ra chút không vui trong cơ thể cô, khiến cô không còn đè nén như vậy nữa.
Cô mặc chiếc váy sẫm màu, ngược lại không nhìn ra được vết nước, quay lại phòng riêng lần nữa, Giang Thừa Châu vẫn chưa tới, mà nơi này đã phục hồi lại vẻ sáng sủa như mới, ngay cả ly nước cam trước bàn cô cũng đã thay mới.
Cô vươn tay sờ chiếc ly thủy tinh, con người, có phải cũng có thể như vậy không, bất luận xảy ra chuyện gì, xử lý sạch sẽ rồi, là có thể giống như tất cả chưa từng xảy ra, mà vết tích dính trên váy, chỉ cần mình không nói, có ai lại biết rõ chứ!
Lúc này cửa phòng bị mở ra, Giang Thừa Châu đi vào.
Cô lập tức nhìn qua, anh dường như vẫn giống như trước đây, mặc chiếc áo len tinh xảo màu xám, cởi áo khoác ngoài xuống vắt lên tay, anh đi về phía cô, giống như mỗi lần hai người hẹn gặp trước đây.
Nhưng điều mà cô nghĩ đến là, rất nhiều rất nhiều lần, đều là cô chủ động gọi điện cho anh, cô làm chuyện gì, đều là cô gọi điện đến nói cho anh biết, bây giờ cô không chủ động nữa, giữa hai người tựa như cắt đứt liên lạc vậy.
Giang Thừa Châu ngồi xuống đối diện cô, hình như khẽ cười, "Đói rồi thì không cần đợi anh đâu." Sau đó anh tiện tay đẩy thực đơn cho cô.
Ngay cả động tác này cũng giống như trước đây.
Uông Tử Hàm lắc đầu, nhưng vẫn chủ động gọi món.
Có lẽ thật sự không phải là thiếu nữ nữa, không còn kiểu trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát như thời thiếu nữ nữa, khi ấy có suy nghĩ hễ bạn trai mình và cô gái khác gần gũi là không thể tha thứ, huống hồ là những thứ khác, đó là thời điểm thuần khiến ngây ngô nhất, bây giờ lại chỉ có thể ước ao.
Cô không muốn chủ động tìm anh, thậm chí còn nghĩ, bao giờ thì anh có thể chủ động gọi điện cho mình, hỏi mình vì sao không gọi điện nữa, hỏi xem có phải cô có chỗ nào không thoải mái không.
Mà điều cô đợi được là sự âm thầm lo lắng của bố mẹ, sợ cô và Giang Thừa Châu có mâu thuẫn, người lớn trong nhà bắt đầu tạo áp lực, đủ loại áp lực ngấm ngầm hoặc sáng tỏ, bảo cô nắm chặt Giang Thừa Châu, cuộc hôn nhân này không thể xảy ra bất trắc gì.
Đến giờ cô mới phát hiện, bản thân mình đã xem nhẹ rất nhiều thứ, ví như trước đây cô tưởng bề trên lấy hạnh phúc của cô làm trọng...!Bây giờ nghĩ lại, nếu như cô nói một câu cô không định kết hôn với Giang Thừa Châu, trước tiên họ sẽ phản đối, sau đó giáo dục cô đủ thứ, ngay cả một câu vì sao cũng sẽ không hỏi.
Gọi món xong, cô ngẩng đầu, phát hiện anh thất thần nhìn hoa văn trên bàn, sắc hoa cực kì đơn giản, trên mặt bàn ngà ngà có những bông hoa xanh lam nhạt vẽ phác họa, không nhìn ra xấu hay đẹp, chỉ khiến người ta thư thái mà thôi.
"Rất mệt sao?" Cô khẽ hỏi.
Lúc này anh mới ngẩng đầu, giống như bị giọng nói của cô quấy rầy suy nghĩ, ngay cả cô hỏi gì anh cũng không biết.
"Dạo này rất bận?" Cô cho anh một bậc thang.
"Ừ, thời gian trước đi công tác, dồn lại không ít thứ, vừa về thì anh trai anh đã bắt đầu bóc lột anh rồi." Anh cố hết sức tỏ ra thoải mái, muốn giảm bớt phần lạnh nhạt vừa rồi.
Cô cười cười, "Biết nhiều khổ nhiều mà!"
Giang Thừa Châu lắc đầu, sau khi phục vụ bê thức ăn lên, anh mới bắt đầu dùng bữa.
Hai người thường ăn cơm ở đây, bởi vì hương vị đồ ăn ở đây không tệ, phần ăn lại vừa đúng, sẽ không thừa bao nhiêu, trong lòng sẽ không có gánh nặng lãng phí.
Giang Thừa Châu lại thất thần lần nữa.
Anh đang nghĩ, lúc này Mộc Tuyên Dư đang làm gì, lúc này chắc là cô và người đàn ông đó đang cùng ăn cơm nhỉ, hai người họ sẽ trò chuyện những gì, trước đó trong quán cà phê có thể trò chuyện vui vẻ như thế, vậy thì bây giờ hẳn là cũng có thể trò chuyện vô cùng vui vẻ mới phải.
Trong đầu anh hiện ra khuôn mặt cười hiền hòa dịu dàng của cô, nụ cười ấy không được coi là gần gũi, nhưng lại xa cách vừa đúng, khiến người ta muốn tìm hiểu đến cùng, từng chút tiếp cận cô, muốn hiểu cô.
Nhiều năm trước Tần Sâm Châu từng nói, con người Mộc Tuyên Dư, rất kì lạ, như có bí mật vậy, nhưng không hề có, trên người như có câu đố bí ẩn, muốn để người khác tháo gỡ giải đáp câu đố đó.
Có lẽ, nhiều năm trước, anh là thua bởi câu đố đó? Sau đó anh đã biết, căn bản không có câu đố nào cả, đó chỉ là một thứ gì đó như thủ thuật che mắt, một thứ gì đó như sương mù, hấp dẫn người ta đến gần, đến gần rồi thì lại phát hiện, thực ra chẳng có thứ gì cả, nhưng đã đi vào thế giới mà lớp sương mù đó dẫn dắt, hơn nữa còn lừa người lừa mình cảm thấy rằng thế giới đó hình như cũng không tồi.
Uông Tử Hàm nhìn người đàn ông đang thất thần ở đối diện.
Nếu như thật sự có hiệu cầm đồ số 8 (*), cô nghĩ hiện giờ kích động lớn nhất của cô chính là đổi lấy năng lực đọc hiểu tâm tư của anh, biết được tất cả những điều anh nghĩ.
(*) Hiệu cầm đồ số 8 (第八号当铺): Được coi là cuốn tiểu thuyết thành danh của nhà văn Thâm Tuyết, cũng là tác phẩm đại diện của cô.
Vào năm 2004, tiểu thuyết đã được Đài Loan cải biên thành phim truyền hình dài tập 116 tập, công chiếu rộng rãi tại nhiều quốc gia.
Nội dung cuốn tiểu thuyết: Được chọn là ông chủ thứ 2 của Tiệm cầm đồ số 8, vì muốn đem hạnh phúc cho vợ và con nên anh đồng ý đem "cầm" đi tình yêu Đời Đời Kiếp Kiếp của mình.
Về sau, Hàn Nặc bị ảnh hưởng bởi tình yêu - vật được người khác cầm - nên đã động lòng với cô gái trợ thủ cho anh là A Tinh, dẫn đến một kết cuộc được dự đoán trước là sẽ bi thảm...
"Đang nghĩ gì thế?" Cô phá vỡ sự thất thần của anh, "Thật sự muốn thành kẻ cuồng công việc, lúc ăn cơm cũng nghĩ đến chuyện công việc sao?"
"Có vài thứ chưa nghĩ thông suốt thôi."
"Vậy mới bình thường, đâu thể việc gì cũng nghĩ thông suốt được chứ."
Giang Thừa Châu gật đầu tán đồng.
Bữa cơm này ăn đến cuối cùng, cô mới nghiêm túc nhìn anh, "Ngày mai mẹ em định nấu vài món mới, anh cũng đến nếm thử nhé, có anh thử, có lẽ mẹ sẽ phát huy hơn hẳn bình thường cũng không biết chừng."
"Tay nghề của bác gái như thế mà cũng bị em chê, rốt cuộc em kén chọn đến mức nào vậy." Anh lắc đầu, "Mai anh nhất định sẽ đến thử tay nghề của bác gái."
Uông Tử Hàm gật đầu, giống như nhiệm vụ ngày hôm nay cuối cùng cũng xong rồi vậy.
Hai người tiếp tục thế này, những bậc bề trên đó của cô sẽ không chịu để yên, anh phải tự mình đến nhà họ Uông một chuyến, cuộc sống của cô mới trôi qua tốt hơn một chút, đồng thời, cô cũng có thể làm những trưởng bối đó cam lòng.
Ăn cơm xong, cô chưa nói đến chuyện rời đi, bởi vì cô nhìn ra sự không tập trung của anh, cứ coi như vì chuyện công việc là được, cô tự nói với mình như vậy.
Lúc sắp chia tay nhau, cô đột nhiên gọi anh lại, "Anh không cảm thấy lạ sao?"
"Gì?" Dường như anh hơi nghi hoặc về câu hỏi của cô.
"Rất lâu rồi em không gọi điện cho anh, không cảm thấy lạ sao?"
Dường như lúc này anh mới phản ứng lại, "Ừm, vì sao? Cơ thể không thoải mái?"
"Ừm, cơ thể không thoải mái."
"Đỡ hơn chưa?"
"Anh thấy em đỡ hơn chưa?" Cô cười cười, "Được rồi, anh về công ty đi, đỡ phải tâm tâm niệm niệm chuyện công việc."
Anh gật đầu, thật sự rời đi như vậy.
Uông Tử Hàm cắn môi, có lẽ giây phút này, cô mới thật sự cảm thấy thất vọng và đau lòng nhỉ, sự đau lòng cố gắng kìm nén đến cuối cùng đó, đến bây giờ đang túa ra.
Anh không hề cảm thấy lạ một chút nào, thậm chí lúc cùng nhau ăn cơm, không phải là anh lưu ý đến cô có gì khác thường, ngược lại là cô chú ý đến sự thất thần của anh.
Cô hơi hoài nghi mình, có phải tình cảm này vừa bắt đầu cô đã dùng sai phương thức không, bởi vì bản thân cô chủ động trước, vì thế chỉ có thể nằm trong thế bị động, vì thế tất cả mọi thứ về cô trong mắt anh trở thành đương nhiên.
Giống như người phụ nữ mà cô thích, sau khi ly hôn tự nuôi con, còn bị người ta mắng ban đầu cô ấy và chồng cũ ở bên nhau là cô ấy ngu xuẩn, đánh đổi tất cả trong mắt những người đứng xem có lẽ đều là rẻ mạt thấp hèn.
Cô xoay người, không nhìn theo hướng bóng người kia biến mất nữa, lòng lại càng nặng như chì.
Lúc Mộc Tuyên Dư nhận được điện thoại của Diệp Cẩm Đình, cô cảm thấy rất lạ.
Cô đương nhiên chưa quên Diệp Cẩm Đình, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra vì sao Diệp Cẩm Đình lại gọi điện cho mình, còn bảo cô làm trọn phận chủ nhà, đi đón Diệp Cẩm Đình.
Cô gọi điện cho Giang Thừa Châu, không tiếp, đây là thái độ của đối phương, lại gọi, vẫn không tiếp, vì thế cô chỉ có thể tự mình đến sân bay.
Cô biết Diệp Cẩm Đình và Giang Thừa Châu hoặc ít hoặc nhiều có chút quan hệ riêng tư, chỉ là kiểu quan hệ riêng tư này không biết là ở mức độ nông sâu thế nào, nhưng lần trước Diệp Cẩm Đình quả thực đã khoản đãi cô và Giang Thừa Châu, cô không có lý lẽ nào từ chối yêu cầu Diệp Cẩm Đình đưa ra.
Lúc cô đến sân bay, Diệp Cẩm Đình đã ở đó đợi rồi.
Cô cảm thấy rất lạ, đồng thời cũng hơi ngại, "Anh ấy rất bận, tạm thời không tới được."
Diệp Cẩm Đình cười cười, không vạch trần cô, biết cô nói đến chuyện Giang Thừa Châu không đích thân đến đón, thực ra Giang Thừa Châu đã tỏ ý không đến là không đến rồi, chút "thành tín" của cái con người ấy vẫn còn.
"Không sao, tôi chỉ đến đây thăm thú thôi, không phải vì chuyện công việc."
Mộc Tuyên Dư càng thấy lạ.
Mà anh ta dường như biết tất cả suy nghĩ của cô, giải đáp nghi hoặc cho cô, "Tôi không quen với Tây Giang lắm, ở đây cũng không có bạn, chỉ đành mạo muội quấy rầy cô, không phiền chứ?"
Anh ta đã nói vậy rồi, dù sao cô cũng không thể nói là phiền được nhỉ?
Lúc ngồi trên xe, Diệp Cẩm Đình hỏi cô rất nhiều về danh lam thắng cảnh ở Tây Giang, kết quả Mộc Tuyên Dư hỏi gì cũng không biết, khiến bản thân cô cũng xấu hổ, cuối cùng Diệp Cẩm Đình nói cô chẳng giống người Tây Giang chút nào, đâu ra nơi mình sống có danh lam thắng cảnh gì cũng không biết chứ, cô không biết nên phản bác thế nào, vì thế chỉ có thể trầm mặc.
Sống ở đây, phải hiểu rõ những danh lam thắng cảnh đó sao, đó có phải chuyện nhất thiết phải làm đâu.
"Chi bằng đến đại học của cô xem đi!" Diệp Cẩm Đình đưa ra kiến nghị, "Nơi đó dù sao cô cũng phải hiểu sơ sơ chứ?"
Thêm câu sau, giống như...
Mộc Tuyên Dư hơi câm nín, sau đó lại cảm thấy người này rất có hứng thú, vì thế cô nghi hoặc nhìn anh ta.
"Được rồi, là tôi cảm thấy ngoài trường đại học luôn có không ít đồ ăn ngon." Diệp Cẩm Đình cười cười, đưa ra lí do vì sao muốn đến trường của cô, "Tôi thích đồ ăn ngon."
Lí do này miễn cưỡng nói thông được, ngoài trường đại học thường có một con phố đồ ăn ngon.
Mộc Tuyên Dư thật sự đưa Diệp Cẩm Đình đến trường cô, trong lúc đó cô lại gọi điện cho Giang Thừa Châu, lần này di động trực tiếp cho thấy đối phương đã tắt máy, cô rất bất đắc dĩ.
Đại học của cô, tuy cô không học lâu, nhưng vẫn còn rất quen thuộc, dù sao thì trong mắt người khác trường có to hơn nữa, nhưng ngày ngày đều đi, nơi nên đến cũng đều đến cả rồi, nhất là lúc vừa khai giảng, hận không thể đến mỗi ngõ ngách trong trường một lần.
Diệp Cẩm Đình rất có hứng với ngôi trường đại học này, hoa cỏ cây cối rất nhiều, mỗi tòa nhà giảng đường đều không thiếu được cỏ cây hoa lá.
Diệp Cẩm Đình nhất thời bắt đầu hóng chuyện, "Cô và Giang Thừa Châu quen nhau thế nào?"
Quen nhau thế nào? Câu hỏi này ngược lại khiến cô lâm vào khó khăn.
Bắt đầu của ban đầu, cái tên ấy lấy tốc độ đồn đãi bát quái nhanh chóng lan truyền, thỏa mãn cả đống lòng hiếu kì, đúng độ tuổi thiếu nữ rung động, không ít cô gái coi Giang Thừa Châu thành nam chính trong câu chuyện cổ tích, cũng có nữ sinh lấy chuyện mắng Giang Thừa Châu để thể hiện sự đặc biệt của bản thân, lấy thái độ ngồi tít trên cao chỉ trích một vài cô gái khác não tàn.
Nhưng dù thế nào, Giang Thừa Châu vẫn là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường, điểm này không ai có thể phủ nhận, cái gì mà bạn gái thay đổi xoành xoạch, rồi có không ít cô gái sấn vào...
Mà cô, ban đầu lúc nghe đến tên của Giang Thừa Châu, là khi bạn cùng phòng lần lượt liệt kê "công lao to lớn" của anh, hoa khôi khoa nào đó thích Giang Thừa Châu rồi, ngày ngày đưa nước đưa cơm, kết quả tất cả bị Giang Thừa Châu bỏ đấy...
Cho đến một ngày, cô và Hạ Ngữ Minh đang đi trên con đường nhỏ, Hạ Ngữ Minh đột nhiên kéo áo cô, "Đó chính là Giang Thừa Châu."
Anh của khi ấy, trên người có sự kiêu ngạo và xem thường không thể che giấu, dường như tất cả đều nhìn thấu, nhưng lại để lộ ra mấy phần trẻ con, khí chất mẫu thuẫn ở trên người anh khiến anh có mấy phần xấu xa.
Mộc Tuyên Dư khẽ thở dài, "Đàn ông đàn ang hóng chuyện không tốt đâu."
Diệp Cẩm Đình không hỏi nhiều nữa.
Hai người đi dạo trong trường, rồi lại ra ngoài trường ăn cơm, cuối cùng Diệp Cẩm Đình bảo cô đưa anh ta về khách sạch đã đặt, anh ta không quen thuộc với nơi này.
Mộc Tuyên Dư làm xong tất cả thì mới rời đi, dù sao thì anh ta cũng là bạn của Giang Thừa Châu.
Nhìn thấy Mộc Tuyên Dư rời đi, nụ cười hiền hòa trên mặt Diệp Cẩm Đình biến mất, anh ta híp mắt, động tác này, giống như dáng vẻ khi anh ta ngáng chân đối thủ, tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay.
Anh ta cầm di động lên, "Làm xong rồi?"
"May là không khiến anh phải thất vọng."
Lúc này anh ta mới ngắt máy.
/78
|