Mở mắt ra, vẫn là căn phòng của Bộ Nguyên Ngạo, Uất Lam khẽ thở dài. Không thất vọng, dường như nàng đã sớm biết bánh xe vận mệnh sẽ không nhân từ như thế với nàng, cho nàng đươc giải thoát. Nàng ngửa mặt nhìn chăm chăm lên trần nhà, không tỏ thái độ gì, cũng không biết mình nên có thái độ như thế nào.
Uất Lam nuốt một ít nước miếng, đau quá, yết hầu sưng đỏ, nàng ho khan vài tiếng, lại càng cảm thấy đau hơn, trong cổ họng như có máu, ngòn ngọt, tanh tanh.
Nghe thấy tiếng động, rèm cửa bị xốc lên, một nha hoàn bước vào trong phòng: “Cô nương có muốn uống chút nước không?”
Uất Lam quay sang nhìn nàng ta, thấy quen quen, nhưng không nhớ nổi tên, nên nàng chỉ gật gật đầu.
Nha hoàn kia cẩn thận rót nửa chén trà nóng, rồi đỡ Uất Lam ngồi dậy, ánh mắt của nàng ta dừng lại trên cổ nàng một chút, Uất Lam biết, trên cổ nàng nhất định có để lại vết bầm, sẽ rất dọa người….Vì sao, hắn còn muốn để nàng sống? Nàng rũ mắt nhìn xuống, thong thả cầm lấy chén trà, nàng có lẽ đã hôn mê lâu lắm rồi, bàn tay mỏi rời thiếu sức lực.
Nha hoàn kia không đỡ nàng nữa, lại không nói lời nào, cố tình tách xa nàng một chút, nhưng lại có vẻ như không muốn đắc tội nàng.
Uất Lam rùng mình, đột nhiên như đã hiểu ra cái gì, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ hy vọng vuối cùng, xác nhận: “Hương Cầm đâu rồi?”
Nha hoàn kia cúi đầu càng thấp, do dự trong chốc lát mới nói: “Hương Cầm tỷ bị Gia phạt đến phòng bếp làm đầy tớ nấu cơm rồi.”
Tay Uất Lam run bắn lên, suýt nữa không cầm được chén trà, may nhờ nha hoàn kia nhanh nhẹn, đưa tay đỡ lấy cho nàng.
Nàng lại làm hại thêm một người nữa rồi, ai đối xử tốt với nàng….Cũng sẽ bị nàng làm hại! Mẫn công tử….Nàng không lo lắng Bộ Nguyên Ngạo sẽ làm hại tới y, vì dù sao y cũng đã có ơn cứu mạng với hắn, hai người lại coi nhau như bằng hữu. Nhưng mà từ nay trở đi, có lẽ cuộc sống của Mẫn công tử ở tại Du Hợp Trang sẽ khó khăn hơn rất nhiều, còn Hương Cầm…Môi nàng run run, suýt khóc, từ khi nàng đến nơi này, Hương Cầm luôn giúp đỡ nàng rất nhiều, cuối cùng còn vì nàng mà phải chịu khổ.
Hèn chi mà nha hoàn này lại có ánh mắt kỳ lạ như vậy khi nhìn nàng, hẳn là nàng ta sợ nàng sẽ mang lại phiền phức.
“Cô đi đi, ta muốn nằm nghỉ một chút.” Nàng thấp giọng nói.
Nha hoàn kia nghe vậy giống như được đặc xá, đỡ nàng nằm xuống, cũng không nói gì, quay đầu bước vội ra khỏi phòng.
Không lâu sau…Nàng nghe thấy tiếng bước chân của Bộ Nguyên Ngạo, rèm cửa lay động, hắn bước vào trong phòng.
Nàng nằm trên giường nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh, nhu hòa. Nàng cũng không biết tại sao nàng lại có thể bình tĩnh mà nhìn hắn như thế, nhìn đôi mi dài của hắn, nhìn đôi mắt của hắn….Trong lòng của nàng vẫn hòan toàn bình tĩnh, không hề gợn sóng, hay bối rối gì nữa.
Hắn….Vẫn luôn không tin tưởng nàng, đối với hắn mà nói, nàng luôn là một ả đàn bà chỉ biết phản bội hắn, vĩnh viễn là như thế.
Sự mềm lòng trong chốc lát của hắn với nàng, không thể lấn át được sự hoài nghi và chán ghét trong lòng của hắn giành cho nàng.
Nàng không hề sợ hắn, những suy nghĩ của nàng vẫn luôn loay hoay tìm lối ra giữa mê cung, cuối cùng cũng được sáng tỏ. Trước kia nàng luôn tự hỏi bản thân, hắn còn có thế tổn thương nàng tới mức nào nữa? Bây giờ nàng không cần phải hỏi những câu như thế nữa, bởi nàng biết, hắn sẽ không bao giờ có thế làm tổn thương nàng được nữa.
Hắn không giết chết nàng, nhưng đã hoàn toàn bóp chết trái tim của nàng.
Bộ Nguyên Ngạo bị ánh mắt bình tĩnh của Uất Lam nhìn thẳng vào, lại nổi cơn giận dữ.
Hắn đi đến bên giường, túm chặt cổ áo của nàng, nàng vẫn nhìn thẳng vào hắn, không hề né tránh ánh mắt tức giận của hắn. Hắn căm ghét ánh mắt này của nàng, nó còn khiến hắn muốn nổi điên hơn so với nụ cười mỉa mai chết tiệt kia của nàng nữa!
Nàng chỉ nhìn hắn, không nói lấy một lời.
Hắn trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, vừa hận thù vừa nghi ngờ đem nàng ấn trên đầu giường, đầu nàng va vào cạnh giường, vang lên một tiếng, nàng bị đau nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng.
Nàng mãi mãi không muốn giải thích gì cho hắn sao?
Tuy rằng hắn đã biết được ngọn nguồn mọi việc từ Mẫn Lan Thao rồi, nhưng hắn vẫn muốn nghe nàng giải thích, nghe nàng chính miệng giải thích với hắn!
“Cứ như vậy muốn chạy trốn cùng với Mẫn Lan Thao sao?!” Hắn cười lạnh, nụ cười của hắn, hết sức trào phúng. Tâm hắn, chợt cảm thấy căm ghét chính bản thân mình…..Hắn vậy mà lại muốn nàng giải thích cho hắn! Hắn căm hận chính bản thân hắn, hắn cũng không biết bản thân hắn bị làm sao đây nữa.
“Ừ.” Nàng không chút nghĩ ngợi liền trả lời hắn, ánh mắt thậm chí cũng không chớp lấy một cái, nhìn thẳng vào hắn.
Hắn nói nàng thế nào, thì nàng sẽ như vậy, hắn nghĩ nàng thế nào, thì cứ để cho hắn nghĩ như vậy đi, ai có thể cản được hắn - hắn chính là Gia mà. Nàng không muốn giải thích sao? Nàng nói hắn sẽ tin sao? Sao nàng có thể thay người khác cầu xin sự tha thứ của hắn đây? Nàng cầu xin, hắn sẽ đáp ứng cho nàng sao?
Thì ra…thế này mới gọi là tuyệt vọng, một tia hy vọng cũng không còn.
“Cô!” Hắn bắt lấy cổ áo của nàng, kéo nàng ngồi dậy, nàng nhìn bàn tay của hắn đang vung cao lên, nàng không giãy dụa, cũng không sợ hãi, hắn muốn đánh, thì để hắn đánh đi.
Hắn tức giận đến nỗi mặt mày méo mó, đột nhiên lại lạnh lùng cười: “Cô muốn giả chết đúng không? Ta có cách khiến cho cô phải sống lại!”
Hắn lao lên giường, vung tay mấy cái, đã lột sạch quần áo của nàng…Mà một chút biểu hiện…nàng cũng vẫn không có, thậm chí vẫn nhìn thẳng vào hắn như thế. Bộ Nguyên Ngạo tức muốn phát điên lên! Hắn thà rằng nàng cứ như trước né tránh hắn, sợ hãi hắn, còn hơn là thờ ơ với hắn như thế này!
Nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt, da thịt mềm mại của nàng…Hắn không thể nảy sinh dục niệm, đúng, hắn thầm nghĩ muốn tra tấn nàng, hắn thầm nghĩ,……hắn muốn làm cho nàng bị mê loạn, làm cho nàng cũng nóng lên.
Ngón tay dài của hắn đưa vào giữa hai chân của nàng, khẽ tiến vào bên trong, rồi tiến sâu hơn, cứ thế lặp lại …Tốt lắm, hắn nhìn vẻ mặt của nàng, nàng cuối cùng cũng có chút phản ứng. Hắn rút ngón tay ra, để sát vào mặt nàng, ép nàng nhìn thẳng vào thứ chất lỏng đang dính trên ngón tay hắn, hắn cúi đầu xuống thấp bên tai nàng, cười nhẹ nói: “Đã ẩm ướt thế này rồi…”
Nàng cắn môi, không nói.
Hắn đương nhiên biết, tuy rằng nàng không còn là gái trinh nữa, thế nhưng mùi vị của tình dục….nàng thật sự vẫn chưa hề được cảm nhận. Hắn cười lạnh, nàng đã hoàn toàn buông bỏ ư? Làm sao hắn có thể tha cho nàng dễ dàng như thế.
Ngón tay dính chất lỏng ấy lại men theo hai chân của nàng, tiến vào nơi mẫn cảm, mang theo ý muốn tra tấn, muốn khiêu khích, hắn ma sát lúc nặng lúc nhẹ, vuốt ve điểm mẫn cảm bên trong nàng ... Uất Lam cố nén để không bật ra tiếng rên rỉ, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, lại đỏ ửng từng đợt….Nàng đẹp quá, thật sự đẹp quá! Hắn dùng một bàn tay xoa bóp ngực của nàng, bàn tay kia thì đã len vào giữa nụ hoa đang chậm rãi co rút của nàng.
“Ưm…” Ánh mắt của nàng như bị phủ một tầng sương mù, cảm giác mê loạn xa lạ này nàng không thể tưởng tượng ra được, càng không thể thừa nhận được.
Bộ Nguyên Ngạo cúi đầu xuống, liếm mút khuôn ngực cũng không được xem như đầy đặn đang phập phồng của nàng, lúc nhẹ lúc nặng….Hơi thở của nàng bỗng chốc rối loạn, hơi thở của hắn sao lại cũng như vậy? Nếu đây là trừng phạt nàng, vì sao người bị phạt lại như là hắn, thân thể hắn trướng đau, tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào…. Nếu đây là khiêu khích nàng, thì vẻ mặt mê loạn của nàng….Lại càng khiến hắn lâm vào điên cuồng hơn!
Nàng cúi đầu khóc nấc lên, trong người nàng như đang dậy sóng, cực kỳ khó chịu, tưởng chừng như nàng sắp bị bức tới điên rồi, nơi hắn đang để tay tra tấn nàng, vì sao càng ngày càng khó chịu, sau đó là một trận co rút khiến nàng muốn rơi vào mê loạn….Trái tim nàng như muốn nảy lên, bên tai nàng vang lên một thứ âm thanh tinh tế nhẹ nhàng như nước, nàng nghe thấy tiếng chính nàng đang nức nở rên la.
Mồ hôi của hắn nhỏ trước ngực nàng, chưa cảm giác được sự ấm nóng, đã chợt lạnh….Nàng cắn chặt môi, không muốn để cho bản thân phải bật lên những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ như thế nữa.
Đôi mắt nàng lúc này, không biết là không thể mở hay là không muốn mở ra nữa …Hơi thở của nàng kịch liệt rối loạn, như nàng đang ở trên thiên đường, rồi rơi thẳng xuống địa ngục.
Nàng nghe thấy hơi thở của hắn cũng dồn dập như nàng, sau đó bàn tay nóng rực của hắn rời khỏi nơi đó của nàng, lạnh quá, nơi đó của nàng như trống rỗng, lạnh lẽo….. hắn kéo dạng hai chân của nàng ra khiến nàng hơi có cảm giác đau đớn, sau đó từ bên ngoài nụ hoa đã ngập nước, bị thứ của hắn nhanh chóng lấp đầy, có chút trướng, còn có chút đau….Trong trí nhớ của nàng, ký ức đau đớn khi bị hắn đâm xuyên vào lại hiện ra, nhưng nàng lại cảm thấy bản thân như muốn thứ đó xé rách thân thể nàng thêm một lần nữa.
Hắn cũng không vội tiến vào, mà kiên trì ở tại cửa vào mà ma sát, hắn muốn nàng không thể chịu nổi mà muốn hắn, mà tức giận là, người càng đau đớn không thể kiên trì hơn ngược lại lại là hắn. Dần dần, hắn cảm thấy như nàng bắt đầu có cảm giác: “Muốn ta không?” Hắn tà ác hỏi, nhè nhẹ ma sát: “Muốn ta không?”
Nàng nhanh chóng mở mắt ra, khuôn mặt nàng đỏ rực, nàng cắn đôi môi đang sưng đỏ của mình….Nàng quả thực muốn giết chết hắn!
Hắn lui ra, không chịu tiến vào, hỏi: “Muốn ta không?”
Thân thể của nàng run run cong lên, phía dưới nàng không thể điều khiển được mà dính sát vào hắn, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, cuối cùng cũng bật ra được một tiếng ‘muốn’.
Hắn như vừa trút được gánh nặng, cuối cùng hắn cũng đã đợi được lúc nàng muốn hắn, hắn nhanh chóng cuồng bạo đâm xuyên thẳng vào nàng, nối liền thân thể hai người.
Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong người nàng. Có chút đau đớn, nhưng thân thể đang nóng rực của nàng lại bị cảm giác đau đớn này đem nàng như tung vào chảo dầu sôi. Nàng hét rầm lên, tay chân vung vẩy loạn xạ, rồi duỗi thẳng, xụi lơ, muốn nắm lấy một thứ gì đó để chống đỡ, nhưng lại bị hắn bắt lấy tay nàng, mười ngòn tay hai người đan vào nhau, nắm chặt.
Hắn điên cuồng di chuyển, chưa bao giờ hắn hưng phấn như lúc này. Rất nhanh chóng, hắn đã phát hiện ra nàng rất mẫn cảm với tư vị tình dục, hắn tra tấn nàng, lặp đi lặp lại, quả nhiên nàng bị hắn thúc ép tới nỗi thét to lên….Sau khi hét lên, nàng như bị tiếng hét của chính mình làm cho hoảng sợ, một trận kích tình điên cuồng đi qua, nàng cắn chặt môi, không để cho bản thân bật ra một tiếng nào.
Hắn thích nghe tiếng rên rỉ của người phụ nữ này, người làm cho hắn đau đớn, người làm cho hắn hận, làm cho hắn không thể ngờ được người phụ nữ này dưới thân hắn lại mê loạn như thế…..Hắn cảm thấy bản thân cũng không tới nỗi chật vật như vậy. Hắn dùng lực xỏ xuyên qua nàng, như muốn khảm nàng vào trong hắn, gắn chặt với thân thể hắn. “Gọi tên ta…Gọi tên ta…” Hắn cuồng loạn đâm vào nàng, muốn nàng gọi tên hắn, thậm chí phát hiện ra bản thân khát cầu nàng gọi tên hắn.
Thân thể của nàng lại tiếp tục co rút, sự mềm mại của nàng bao vây lấy sự cứng rắn của hắn, hút chặt vào, hắn cũng thét to, dùng sự cứng rắn cường ngạnh cuối cùng của mình đâm sâu vào nàng: “Gọi tên ta đi…” Hắn hét to, cả người buông lỏng.
Nàng hét lên : “Nguyên…Nguyên Ngạo….” rồi xụi lơ, ngất đi.
Hắn nhìn nàng đang ngủ say trên khuỷu tay mình….Trái tim hắn rối bời….Vận mệnh này, sao lại trêu đùa tàn nhẫn với hắn đến thế!
Nàng giật mình, đôi mắt dưới hàng mi dài khẽ vụt sáng, trong khoảnh khắc, hắn hy vọng, nàng có thể mỉm cười với hắn…..Tựa như năm năm trước, nụ cười xinh đẹp của nàng, là thiên đường của hắn, nhưng hiện tại thì, nó như đẩy hắn vào địa ngục. Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục, hắn vẫn nhìn chăm chú vào nàng….Hắn, vẫn mong nàng mỉm cười với mình.
Nhưng sao đôi đồng tử đen láy xinh đẹp của nàng sau khi mở ra nhìn hắn, vẫn là một vùng im lặng! Nàng vẫn thờ ơ nhìn hắn như thế, không chút biểu hiện!
Hắn chỉ có thể mê hoặc được thân thể nàng, nhưng lại không thể chiếm lại được trái tim của nàng!
Hắn giận, rất giận!
“Ta có thể khiến cho cô đau đớn, nhưng cũng có thể đem lại khoái cảm cho cô, ta vẫn chưa chơi chán cô đâu, nên đừng vội đi cùng với thằng khác!” Hắn phải làm cho nàng đau đớn như hắn, hận thù như hắn!
“Ừ.” Nàng nhìn hắn: “Trước khi ta chết, Gia, ngài muốn lấy gì, hay mượn gì, thì cứ việc.”Nàng nhàn nhạt nói với hắn.
Hắn rùng mình, chết, hắn thật sự muốn cho nàng chết đi cho xong!
Uất Lam nuốt một ít nước miếng, đau quá, yết hầu sưng đỏ, nàng ho khan vài tiếng, lại càng cảm thấy đau hơn, trong cổ họng như có máu, ngòn ngọt, tanh tanh.
Nghe thấy tiếng động, rèm cửa bị xốc lên, một nha hoàn bước vào trong phòng: “Cô nương có muốn uống chút nước không?”
Uất Lam quay sang nhìn nàng ta, thấy quen quen, nhưng không nhớ nổi tên, nên nàng chỉ gật gật đầu.
Nha hoàn kia cẩn thận rót nửa chén trà nóng, rồi đỡ Uất Lam ngồi dậy, ánh mắt của nàng ta dừng lại trên cổ nàng một chút, Uất Lam biết, trên cổ nàng nhất định có để lại vết bầm, sẽ rất dọa người….Vì sao, hắn còn muốn để nàng sống? Nàng rũ mắt nhìn xuống, thong thả cầm lấy chén trà, nàng có lẽ đã hôn mê lâu lắm rồi, bàn tay mỏi rời thiếu sức lực.
Nha hoàn kia không đỡ nàng nữa, lại không nói lời nào, cố tình tách xa nàng một chút, nhưng lại có vẻ như không muốn đắc tội nàng.
Uất Lam rùng mình, đột nhiên như đã hiểu ra cái gì, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ hy vọng vuối cùng, xác nhận: “Hương Cầm đâu rồi?”
Nha hoàn kia cúi đầu càng thấp, do dự trong chốc lát mới nói: “Hương Cầm tỷ bị Gia phạt đến phòng bếp làm đầy tớ nấu cơm rồi.”
Tay Uất Lam run bắn lên, suýt nữa không cầm được chén trà, may nhờ nha hoàn kia nhanh nhẹn, đưa tay đỡ lấy cho nàng.
Nàng lại làm hại thêm một người nữa rồi, ai đối xử tốt với nàng….Cũng sẽ bị nàng làm hại! Mẫn công tử….Nàng không lo lắng Bộ Nguyên Ngạo sẽ làm hại tới y, vì dù sao y cũng đã có ơn cứu mạng với hắn, hai người lại coi nhau như bằng hữu. Nhưng mà từ nay trở đi, có lẽ cuộc sống của Mẫn công tử ở tại Du Hợp Trang sẽ khó khăn hơn rất nhiều, còn Hương Cầm…Môi nàng run run, suýt khóc, từ khi nàng đến nơi này, Hương Cầm luôn giúp đỡ nàng rất nhiều, cuối cùng còn vì nàng mà phải chịu khổ.
Hèn chi mà nha hoàn này lại có ánh mắt kỳ lạ như vậy khi nhìn nàng, hẳn là nàng ta sợ nàng sẽ mang lại phiền phức.
“Cô đi đi, ta muốn nằm nghỉ một chút.” Nàng thấp giọng nói.
Nha hoàn kia nghe vậy giống như được đặc xá, đỡ nàng nằm xuống, cũng không nói gì, quay đầu bước vội ra khỏi phòng.
Không lâu sau…Nàng nghe thấy tiếng bước chân của Bộ Nguyên Ngạo, rèm cửa lay động, hắn bước vào trong phòng.
Nàng nằm trên giường nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh, nhu hòa. Nàng cũng không biết tại sao nàng lại có thể bình tĩnh mà nhìn hắn như thế, nhìn đôi mi dài của hắn, nhìn đôi mắt của hắn….Trong lòng của nàng vẫn hòan toàn bình tĩnh, không hề gợn sóng, hay bối rối gì nữa.
Hắn….Vẫn luôn không tin tưởng nàng, đối với hắn mà nói, nàng luôn là một ả đàn bà chỉ biết phản bội hắn, vĩnh viễn là như thế.
Sự mềm lòng trong chốc lát của hắn với nàng, không thể lấn át được sự hoài nghi và chán ghét trong lòng của hắn giành cho nàng.
Nàng không hề sợ hắn, những suy nghĩ của nàng vẫn luôn loay hoay tìm lối ra giữa mê cung, cuối cùng cũng được sáng tỏ. Trước kia nàng luôn tự hỏi bản thân, hắn còn có thế tổn thương nàng tới mức nào nữa? Bây giờ nàng không cần phải hỏi những câu như thế nữa, bởi nàng biết, hắn sẽ không bao giờ có thế làm tổn thương nàng được nữa.
Hắn không giết chết nàng, nhưng đã hoàn toàn bóp chết trái tim của nàng.
Bộ Nguyên Ngạo bị ánh mắt bình tĩnh của Uất Lam nhìn thẳng vào, lại nổi cơn giận dữ.
Hắn đi đến bên giường, túm chặt cổ áo của nàng, nàng vẫn nhìn thẳng vào hắn, không hề né tránh ánh mắt tức giận của hắn. Hắn căm ghét ánh mắt này của nàng, nó còn khiến hắn muốn nổi điên hơn so với nụ cười mỉa mai chết tiệt kia của nàng nữa!
Nàng chỉ nhìn hắn, không nói lấy một lời.
Hắn trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, vừa hận thù vừa nghi ngờ đem nàng ấn trên đầu giường, đầu nàng va vào cạnh giường, vang lên một tiếng, nàng bị đau nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng.
Nàng mãi mãi không muốn giải thích gì cho hắn sao?
Tuy rằng hắn đã biết được ngọn nguồn mọi việc từ Mẫn Lan Thao rồi, nhưng hắn vẫn muốn nghe nàng giải thích, nghe nàng chính miệng giải thích với hắn!
“Cứ như vậy muốn chạy trốn cùng với Mẫn Lan Thao sao?!” Hắn cười lạnh, nụ cười của hắn, hết sức trào phúng. Tâm hắn, chợt cảm thấy căm ghét chính bản thân mình…..Hắn vậy mà lại muốn nàng giải thích cho hắn! Hắn căm hận chính bản thân hắn, hắn cũng không biết bản thân hắn bị làm sao đây nữa.
“Ừ.” Nàng không chút nghĩ ngợi liền trả lời hắn, ánh mắt thậm chí cũng không chớp lấy một cái, nhìn thẳng vào hắn.
Hắn nói nàng thế nào, thì nàng sẽ như vậy, hắn nghĩ nàng thế nào, thì cứ để cho hắn nghĩ như vậy đi, ai có thể cản được hắn - hắn chính là Gia mà. Nàng không muốn giải thích sao? Nàng nói hắn sẽ tin sao? Sao nàng có thể thay người khác cầu xin sự tha thứ của hắn đây? Nàng cầu xin, hắn sẽ đáp ứng cho nàng sao?
Thì ra…thế này mới gọi là tuyệt vọng, một tia hy vọng cũng không còn.
“Cô!” Hắn bắt lấy cổ áo của nàng, kéo nàng ngồi dậy, nàng nhìn bàn tay của hắn đang vung cao lên, nàng không giãy dụa, cũng không sợ hãi, hắn muốn đánh, thì để hắn đánh đi.
Hắn tức giận đến nỗi mặt mày méo mó, đột nhiên lại lạnh lùng cười: “Cô muốn giả chết đúng không? Ta có cách khiến cho cô phải sống lại!”
Hắn lao lên giường, vung tay mấy cái, đã lột sạch quần áo của nàng…Mà một chút biểu hiện…nàng cũng vẫn không có, thậm chí vẫn nhìn thẳng vào hắn như thế. Bộ Nguyên Ngạo tức muốn phát điên lên! Hắn thà rằng nàng cứ như trước né tránh hắn, sợ hãi hắn, còn hơn là thờ ơ với hắn như thế này!
Nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt, da thịt mềm mại của nàng…Hắn không thể nảy sinh dục niệm, đúng, hắn thầm nghĩ muốn tra tấn nàng, hắn thầm nghĩ,……hắn muốn làm cho nàng bị mê loạn, làm cho nàng cũng nóng lên.
Ngón tay dài của hắn đưa vào giữa hai chân của nàng, khẽ tiến vào bên trong, rồi tiến sâu hơn, cứ thế lặp lại …Tốt lắm, hắn nhìn vẻ mặt của nàng, nàng cuối cùng cũng có chút phản ứng. Hắn rút ngón tay ra, để sát vào mặt nàng, ép nàng nhìn thẳng vào thứ chất lỏng đang dính trên ngón tay hắn, hắn cúi đầu xuống thấp bên tai nàng, cười nhẹ nói: “Đã ẩm ướt thế này rồi…”
Nàng cắn môi, không nói.
Hắn đương nhiên biết, tuy rằng nàng không còn là gái trinh nữa, thế nhưng mùi vị của tình dục….nàng thật sự vẫn chưa hề được cảm nhận. Hắn cười lạnh, nàng đã hoàn toàn buông bỏ ư? Làm sao hắn có thể tha cho nàng dễ dàng như thế.
Ngón tay dính chất lỏng ấy lại men theo hai chân của nàng, tiến vào nơi mẫn cảm, mang theo ý muốn tra tấn, muốn khiêu khích, hắn ma sát lúc nặng lúc nhẹ, vuốt ve điểm mẫn cảm bên trong nàng ... Uất Lam cố nén để không bật ra tiếng rên rỉ, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, lại đỏ ửng từng đợt….Nàng đẹp quá, thật sự đẹp quá! Hắn dùng một bàn tay xoa bóp ngực của nàng, bàn tay kia thì đã len vào giữa nụ hoa đang chậm rãi co rút của nàng.
“Ưm…” Ánh mắt của nàng như bị phủ một tầng sương mù, cảm giác mê loạn xa lạ này nàng không thể tưởng tượng ra được, càng không thể thừa nhận được.
Bộ Nguyên Ngạo cúi đầu xuống, liếm mút khuôn ngực cũng không được xem như đầy đặn đang phập phồng của nàng, lúc nhẹ lúc nặng….Hơi thở của nàng bỗng chốc rối loạn, hơi thở của hắn sao lại cũng như vậy? Nếu đây là trừng phạt nàng, vì sao người bị phạt lại như là hắn, thân thể hắn trướng đau, tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào…. Nếu đây là khiêu khích nàng, thì vẻ mặt mê loạn của nàng….Lại càng khiến hắn lâm vào điên cuồng hơn!
Nàng cúi đầu khóc nấc lên, trong người nàng như đang dậy sóng, cực kỳ khó chịu, tưởng chừng như nàng sắp bị bức tới điên rồi, nơi hắn đang để tay tra tấn nàng, vì sao càng ngày càng khó chịu, sau đó là một trận co rút khiến nàng muốn rơi vào mê loạn….Trái tim nàng như muốn nảy lên, bên tai nàng vang lên một thứ âm thanh tinh tế nhẹ nhàng như nước, nàng nghe thấy tiếng chính nàng đang nức nở rên la.
Mồ hôi của hắn nhỏ trước ngực nàng, chưa cảm giác được sự ấm nóng, đã chợt lạnh….Nàng cắn chặt môi, không muốn để cho bản thân phải bật lên những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ như thế nữa.
Đôi mắt nàng lúc này, không biết là không thể mở hay là không muốn mở ra nữa …Hơi thở của nàng kịch liệt rối loạn, như nàng đang ở trên thiên đường, rồi rơi thẳng xuống địa ngục.
Nàng nghe thấy hơi thở của hắn cũng dồn dập như nàng, sau đó bàn tay nóng rực của hắn rời khỏi nơi đó của nàng, lạnh quá, nơi đó của nàng như trống rỗng, lạnh lẽo….. hắn kéo dạng hai chân của nàng ra khiến nàng hơi có cảm giác đau đớn, sau đó từ bên ngoài nụ hoa đã ngập nước, bị thứ của hắn nhanh chóng lấp đầy, có chút trướng, còn có chút đau….Trong trí nhớ của nàng, ký ức đau đớn khi bị hắn đâm xuyên vào lại hiện ra, nhưng nàng lại cảm thấy bản thân như muốn thứ đó xé rách thân thể nàng thêm một lần nữa.
Hắn cũng không vội tiến vào, mà kiên trì ở tại cửa vào mà ma sát, hắn muốn nàng không thể chịu nổi mà muốn hắn, mà tức giận là, người càng đau đớn không thể kiên trì hơn ngược lại lại là hắn. Dần dần, hắn cảm thấy như nàng bắt đầu có cảm giác: “Muốn ta không?” Hắn tà ác hỏi, nhè nhẹ ma sát: “Muốn ta không?”
Nàng nhanh chóng mở mắt ra, khuôn mặt nàng đỏ rực, nàng cắn đôi môi đang sưng đỏ của mình….Nàng quả thực muốn giết chết hắn!
Hắn lui ra, không chịu tiến vào, hỏi: “Muốn ta không?”
Thân thể của nàng run run cong lên, phía dưới nàng không thể điều khiển được mà dính sát vào hắn, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, cuối cùng cũng bật ra được một tiếng ‘muốn’.
Hắn như vừa trút được gánh nặng, cuối cùng hắn cũng đã đợi được lúc nàng muốn hắn, hắn nhanh chóng cuồng bạo đâm xuyên thẳng vào nàng, nối liền thân thể hai người.
Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong người nàng. Có chút đau đớn, nhưng thân thể đang nóng rực của nàng lại bị cảm giác đau đớn này đem nàng như tung vào chảo dầu sôi. Nàng hét rầm lên, tay chân vung vẩy loạn xạ, rồi duỗi thẳng, xụi lơ, muốn nắm lấy một thứ gì đó để chống đỡ, nhưng lại bị hắn bắt lấy tay nàng, mười ngòn tay hai người đan vào nhau, nắm chặt.
Hắn điên cuồng di chuyển, chưa bao giờ hắn hưng phấn như lúc này. Rất nhanh chóng, hắn đã phát hiện ra nàng rất mẫn cảm với tư vị tình dục, hắn tra tấn nàng, lặp đi lặp lại, quả nhiên nàng bị hắn thúc ép tới nỗi thét to lên….Sau khi hét lên, nàng như bị tiếng hét của chính mình làm cho hoảng sợ, một trận kích tình điên cuồng đi qua, nàng cắn chặt môi, không để cho bản thân bật ra một tiếng nào.
Hắn thích nghe tiếng rên rỉ của người phụ nữ này, người làm cho hắn đau đớn, người làm cho hắn hận, làm cho hắn không thể ngờ được người phụ nữ này dưới thân hắn lại mê loạn như thế…..Hắn cảm thấy bản thân cũng không tới nỗi chật vật như vậy. Hắn dùng lực xỏ xuyên qua nàng, như muốn khảm nàng vào trong hắn, gắn chặt với thân thể hắn. “Gọi tên ta…Gọi tên ta…” Hắn cuồng loạn đâm vào nàng, muốn nàng gọi tên hắn, thậm chí phát hiện ra bản thân khát cầu nàng gọi tên hắn.
Thân thể của nàng lại tiếp tục co rút, sự mềm mại của nàng bao vây lấy sự cứng rắn của hắn, hút chặt vào, hắn cũng thét to, dùng sự cứng rắn cường ngạnh cuối cùng của mình đâm sâu vào nàng: “Gọi tên ta đi…” Hắn hét to, cả người buông lỏng.
Nàng hét lên : “Nguyên…Nguyên Ngạo….” rồi xụi lơ, ngất đi.
Hắn nhìn nàng đang ngủ say trên khuỷu tay mình….Trái tim hắn rối bời….Vận mệnh này, sao lại trêu đùa tàn nhẫn với hắn đến thế!
Nàng giật mình, đôi mắt dưới hàng mi dài khẽ vụt sáng, trong khoảnh khắc, hắn hy vọng, nàng có thể mỉm cười với hắn…..Tựa như năm năm trước, nụ cười xinh đẹp của nàng, là thiên đường của hắn, nhưng hiện tại thì, nó như đẩy hắn vào địa ngục. Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục, hắn vẫn nhìn chăm chú vào nàng….Hắn, vẫn mong nàng mỉm cười với mình.
Nhưng sao đôi đồng tử đen láy xinh đẹp của nàng sau khi mở ra nhìn hắn, vẫn là một vùng im lặng! Nàng vẫn thờ ơ nhìn hắn như thế, không chút biểu hiện!
Hắn chỉ có thể mê hoặc được thân thể nàng, nhưng lại không thể chiếm lại được trái tim của nàng!
Hắn giận, rất giận!
“Ta có thể khiến cho cô đau đớn, nhưng cũng có thể đem lại khoái cảm cho cô, ta vẫn chưa chơi chán cô đâu, nên đừng vội đi cùng với thằng khác!” Hắn phải làm cho nàng đau đớn như hắn, hận thù như hắn!
“Ừ.” Nàng nhìn hắn: “Trước khi ta chết, Gia, ngài muốn lấy gì, hay mượn gì, thì cứ việc.”Nàng nhàn nhạt nói với hắn.
Hắn rùng mình, chết, hắn thật sự muốn cho nàng chết đi cho xong!
/56
|