một đám lại một đám quạ đen bay qua trên đầu, hai người nắm chặt bàn tay thành hình nắm đấm cho tới khi cả bàn tay trắng bệch, nhịn xuống cảm giác xúc động của nàng, kiên nhẫn tiếp tục nghe!
Thanh âm hồ ly lên cao, thật không ngờ rất chói tai, khi nghe hai người thật muốn nổi giận, nếu không bởi vì Mạc Ly Bạch ở bên cạnh, Đào Hoa Nam thật muốn đem nàng đóng gói lại rồi quăng vào phòng bếp.
Một canh giờ đi qua. . . . . .
Trên mặt Lâm Lãnh Vũ, một phen nước mắt nước mũi oán giận lên tiếng, sau khi Mạc Ly Bạch tỉ mỉ sàng lọc, cuối cùng cũng dịch ra được ý nghĩa mà Lâm Lãnh Vũ nói, vì thế tâm tình vô cùng kích động, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho hồ ly hồ ngừng giải thích!
Đào Hoa Nam cũng nhờ đó mà được thoát ra khỏi một trận tiếng kêu khó nghe của hồ ly, mắt rưng rưng, đầu nhìn trời, cảm tạ Phật tổ cảm tạ lão nương.(bà ngoại)
Ngoài cửa tiểu nhị đặc biệt được cữ đi thăm dò hai tay che tai, miệng sùi bọt mép té trên mặt đất, khiến cho người qua đường một hồi thổn thức, liên tiếp quay đầu.
"A!" Mới há mồm ngáp một cái aaaaaaaa, miệng liền nghênh đón hai bàn tay to chặn lại.
Ngô, không có cách nào hô hấp.
Hồ ly muốn đánh nhau lại không đánh được, hai má tròn tròn , không ngừng mà giãy dụa thân thể, không thể hô hấp khiến nàng lập tức liền té xỉu !
Sợ tới mức hai người nhất thời cả kinh, Đào Hoa Nam nhanh tay lẹ mắt , cầm chân sau hồ ly lên, xách nàng đến giữa không trung lay động a hoảng a.
Khéo quá hóa vụng, miệng vết thương hồ ly vừa mở, bộ lông của hồ ly bởi vậy nhiễm một tầng đỏ ửng.
Mạc Ly Bạch một phen cướp nàng đi, đau lòng nhìn nàng, mang theo tức giận lên án hắn: "Đào Hoa, ngươi đây là cứu nàng hay là giết nàng?"
". . . . . ."
Ai mời hồ ly nàng kêu khó nghe như vậy, lại còn thêm mắm thêm muối kêu lâu như vậy, lại nhìn ra bên cửa sổ, trời đã gần tối, đã xuất hiện một chút rặng mây đỏ, chim quay về sào, gió cũng lạnh dần.
"Các ngươi này hai cái sát hồ tổ hai người!"
Thanh âm trở nên cao ngất, hai người theo âm thanh run lên, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Bị hoảng trở nên ngớ ngẩn Lâm Lãnh Vũ lập tức từ trong lòng hắn nhảy lên trên bàn, bắt đầu lên án hai người, nhưng thật ra đối với hai người thanh âm hồ ly chính là vũ khí vô cùng bén nhọn, nếu không phải biết nàng là linh mẫn vật,(động vật có linh tính) nếu không phải bởi vì đối với chuyện vừa rồi còn có chút áy náy, đã sớm một chưởng chụp chết nàng .
"phía sau lưng ngươi không đau sao?" Tà mị cười đúng lúc cùng rặng mây đỏ trên trời hợp thành một bộ Thị Huyết.
"Ngao. . . . . ." Đột nhiên nhớ tới, động tác quá lớn làm đau miệng vết thương, Lâm Lãnh Vũ thê lương kêu lên, thanh âm như Lưu Tinh giống như hoa phá trường không.(ta bó tay câu này)
Đào Hoa Nam giống như đang hưởng thụ tiếng kêu thảm thiết của hồ ly, trong lòng vô cùng thống khoái, trãi qua canh giờ chịu cảnh khổ sở khi chịu ủy khuất phải nghe tiếng kêu của nàng biến mất không còn một chút.
Mạc Ly bạch không nghĩ tới một chút vết thương nhỏ đã đủ làm cho nàng nhe răng nhếch miệng, vì thế càng xác nhận nàng không phải Quỷ Trời Lạnh, nhưng vì sao hồn nàng ;lại có thể nhập vào xác của Quỷ Trời Lạnh?
Xem ra việc này cần phải điều tra lại một cách tinh vi hơn.
Lâm Lãnh Vũ nâng mặt trừng lớn hai mắt, đem lại cái lúm đồng tiền kèm bộ dạng xinh đẹp như hoa của Đào Hoa Nam thu vào vào đáy mắt.
Ta đứng đây nhìn xem ngươi có thể cười được bao lâu.
"Đào Hoa tỷ tỷ!"
Hắn rất gét người khác nói tục danh của mình lại nghe được nó, Đào Hoa Nam dừng tươi cười, nhìn chằm chằm vào hồ ly tinh không biết sống chết kia, trong mắt rất nhanh phun ra lửa.
Thanh âm hồ ly lên cao, thật không ngờ rất chói tai, khi nghe hai người thật muốn nổi giận, nếu không bởi vì Mạc Ly Bạch ở bên cạnh, Đào Hoa Nam thật muốn đem nàng đóng gói lại rồi quăng vào phòng bếp.
Một canh giờ đi qua. . . . . .
Trên mặt Lâm Lãnh Vũ, một phen nước mắt nước mũi oán giận lên tiếng, sau khi Mạc Ly Bạch tỉ mỉ sàng lọc, cuối cùng cũng dịch ra được ý nghĩa mà Lâm Lãnh Vũ nói, vì thế tâm tình vô cùng kích động, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho hồ ly hồ ngừng giải thích!
Đào Hoa Nam cũng nhờ đó mà được thoát ra khỏi một trận tiếng kêu khó nghe của hồ ly, mắt rưng rưng, đầu nhìn trời, cảm tạ Phật tổ cảm tạ lão nương.(bà ngoại)
Ngoài cửa tiểu nhị đặc biệt được cữ đi thăm dò hai tay che tai, miệng sùi bọt mép té trên mặt đất, khiến cho người qua đường một hồi thổn thức, liên tiếp quay đầu.
"A!" Mới há mồm ngáp một cái aaaaaaaa, miệng liền nghênh đón hai bàn tay to chặn lại.
Ngô, không có cách nào hô hấp.
Hồ ly muốn đánh nhau lại không đánh được, hai má tròn tròn , không ngừng mà giãy dụa thân thể, không thể hô hấp khiến nàng lập tức liền té xỉu !
Sợ tới mức hai người nhất thời cả kinh, Đào Hoa Nam nhanh tay lẹ mắt , cầm chân sau hồ ly lên, xách nàng đến giữa không trung lay động a hoảng a.
Khéo quá hóa vụng, miệng vết thương hồ ly vừa mở, bộ lông của hồ ly bởi vậy nhiễm một tầng đỏ ửng.
Mạc Ly Bạch một phen cướp nàng đi, đau lòng nhìn nàng, mang theo tức giận lên án hắn: "Đào Hoa, ngươi đây là cứu nàng hay là giết nàng?"
". . . . . ."
Ai mời hồ ly nàng kêu khó nghe như vậy, lại còn thêm mắm thêm muối kêu lâu như vậy, lại nhìn ra bên cửa sổ, trời đã gần tối, đã xuất hiện một chút rặng mây đỏ, chim quay về sào, gió cũng lạnh dần.
"Các ngươi này hai cái sát hồ tổ hai người!"
Thanh âm trở nên cao ngất, hai người theo âm thanh run lên, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Bị hoảng trở nên ngớ ngẩn Lâm Lãnh Vũ lập tức từ trong lòng hắn nhảy lên trên bàn, bắt đầu lên án hai người, nhưng thật ra đối với hai người thanh âm hồ ly chính là vũ khí vô cùng bén nhọn, nếu không phải biết nàng là linh mẫn vật,(động vật có linh tính) nếu không phải bởi vì đối với chuyện vừa rồi còn có chút áy náy, đã sớm một chưởng chụp chết nàng .
"phía sau lưng ngươi không đau sao?" Tà mị cười đúng lúc cùng rặng mây đỏ trên trời hợp thành một bộ Thị Huyết.
"Ngao. . . . . ." Đột nhiên nhớ tới, động tác quá lớn làm đau miệng vết thương, Lâm Lãnh Vũ thê lương kêu lên, thanh âm như Lưu Tinh giống như hoa phá trường không.(ta bó tay câu này)
Đào Hoa Nam giống như đang hưởng thụ tiếng kêu thảm thiết của hồ ly, trong lòng vô cùng thống khoái, trãi qua canh giờ chịu cảnh khổ sở khi chịu ủy khuất phải nghe tiếng kêu của nàng biến mất không còn một chút.
Mạc Ly bạch không nghĩ tới một chút vết thương nhỏ đã đủ làm cho nàng nhe răng nhếch miệng, vì thế càng xác nhận nàng không phải Quỷ Trời Lạnh, nhưng vì sao hồn nàng ;lại có thể nhập vào xác của Quỷ Trời Lạnh?
Xem ra việc này cần phải điều tra lại một cách tinh vi hơn.
Lâm Lãnh Vũ nâng mặt trừng lớn hai mắt, đem lại cái lúm đồng tiền kèm bộ dạng xinh đẹp như hoa của Đào Hoa Nam thu vào vào đáy mắt.
Ta đứng đây nhìn xem ngươi có thể cười được bao lâu.
"Đào Hoa tỷ tỷ!"
Hắn rất gét người khác nói tục danh của mình lại nghe được nó, Đào Hoa Nam dừng tươi cười, nhìn chằm chằm vào hồ ly tinh không biết sống chết kia, trong mắt rất nhanh phun ra lửa.
/27
|