Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 44: Chiến tranh bắt đầu

/143


Hẻm núi là một cái khe được bổ ra giữa núi, hai bên vách đá dựng đứng, trên rộng dưới hẹp, chỗ rộng nhất khoảng hai thước, chỗ hẹp khoảng nửa thước, vẻn vẹn chỉ một người có thể đi qua được. Khi đi qua đây, có cảm giác từng tảng đá lớn ở hai bên đang rơi xuống đầu, chỉ nhìn thấy dải ánh sáng mặt trời ở phía trước, vô cùng hùng vĩ.

Lý Phong dẫn đầu, đám người Từ Ngạo Thiên theo sau đi vào. Sau khi vào trong hẻm núi Từ Ngạo Thiên đối với nơi này không ngừng than thở tán thưởng mãi không thôi. Đang đợi mọi người đi vào thì một tên quan binh từ phía sau chạy vội lên, trên miệng không ngừng gọi:"Lý đội trưởng, Lý đội trưởng."

Lý Phong nhíu mày, hỏi:"Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?"

Quan binh chỉ về phía sau lưng nói:"Bọn chúng kéo đến rồi."

Lý Phong giật mình, hỏi:"Có bao nhiêu người?"

"Khoảng năm, sáu trăm người. Trong đó kỵ binh khoảng một trăm người, còn lại là bộ binh."

Lý Phong nhìn về phía dân chúng hô lớn:"Mọi người nhanh chân lên một chút, truy binh phía sau đã đuổi đến nơi rồi!"

Dân chúng nghe xong, náo loạn một trận không nhỏ.

Từ Ngạo Thiên nhíu mày, hỏi:"Dân chúng toàn bộ đi qua phải mất bao lâu?"

Lý Phong tính toán qua loa một chút, trả lời:"Đại khái phải mất khoảng một giờ đồng hồ."

Từ Ngạo Thiên lại hỏi:"Truy binh còn bao lâu nữa thì chạy đến đây?"

Lý Phong nhìn về phía tên quan binh đến báo tin, quan binh vội vàng đáp:"Lấy tốc độ của kỵ binh thì chỉ cần công phu hai tuần trà, bộ binh cần nhiều thời gian hơn."

Lý Phong tiếp lời nói:"Kỵ binh sẽ không mạo hiểm đột phá, bọn chúng nhất định sẽ đợi bộ binh đến. Bởi vậy so với bộ binh chỉ nhanh hơn một chút mà thôi."

Từ Ngạo Thiên đơn giản tính toán một chút, nói:"Đợi dân chúng toàn bộ vượt qua hẻm núi thì truy binh cũng vừa kịp đuổi đến?"

Lý Phong đau khổ nói:"Đúng, nhưng cho dù là như vậy chúng ta cũng không có thời gian chuẩn bị nữa."

Từ Ngạo Thiên ngạc nhiên hỏi:"Chuẩn bị cái gì?"

Lý Phong chỉ lên phía trên nói:"Ta vốn muốn để cho dân chúng trước tiên đi lên đỉnh núi chuẩn bị một ít tảng đá lớn, đợi truy binh đuổi đến đây thì lập tức đem những khối đá lớn đó từ trên ném xuống, cản trở truy binh."

Từ Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, lại quay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ. Thấy Từ Ngạo Thiên nhìn mình, Tử Vũ nhún vai không có ý kiến.

Từ Ngạo Thiên khẽ cười, hướng Lý Phong nói:"Mau chóng để cho dân chúng đi vào đi, cũng để cho bọn họ lên trên đó chuẩn bị trước, truy binh tạm thời do hai huynh đệ chúng tôi tới cản."

Lý Phong sửng sốt nói:"Nhưng bọn chúng…"

Từ Ngạo Thiên vỗ vỗ bả vai của Lý Phong cười nói:"Lý đại ca yên tâm đi, tôi nghĩ hai huynh đệ chúng tôi có thể ngăn cản được bọn chúng một khoảng thời gian, mà các vị thì phải lợi dụng đoạn thời gian này mau chóng chuẩn bị."

Lý Phong thần sắc phức tạp ánh mắt không ngừng lướt qua khuôn mặt của Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, qua một lúc lâu sau thở dài nói:"Được rồi, vậy phiền toái hai vị huynh đệ rồi, nhất thiết phải cẩn thận, nếu như ngăn không được liền mau chóng lùi về, chúng ta một lần nữa nghĩ biện pháp khác."

Từ Ngạo Thiên gật đầu, Lý Phong mang theo quan binh đi vào chuẩn bị. Mà Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ một trái một phải đứng ở bên ngoài thông đạo, đám dân chúng lần lượt vượt qua người họ đi vào. Lý Phong đã lén đem chuyện Từ, Phương hai người liều chết vì mọi người ở lại ngăn địch lan truyền ra, mọi người đều đã biết hai thiếu niên không quen biết trước mặt này sẽ vì bọn họ mà ở lại ngăn cản truy binh, bởi vậy khi đi qua hai người bọn họ đều không khỏi lộ ra ánh mắt sùng kính. Mà vị cô nương mỹ lệ lúc trước khi đi qua thì ánh mắt dừng lại vài giây trên mặt hai người, tiếp đó khẽ khẽ nói câu:"Cám ơn." Sau đó liền cúi đầu bước nhanh qua.

Dưới sự an bài của Lý Phong, dân chúng đều tuân thủ trật tự không có bất kỳ náo loạn nào phát sinh. Cho đến khi vị thôn dân cuối cùng đi qua thông đạo thì ở cách đó không xa cát bụi đã nổi lên đầy trời.

Lý Phong nhìn thật sâu hai người một lần nữa, nặng nề nói:"Hai vị cẩn thận." Nói xong lập tức chạy nhanh vào trong hẻm núi.

Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ chậm rãi bước ra, đứng song song trước ngõ vào hẻm núi.

Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:"Sao phải khổ sở thế này."

Phương Tử Vũ kỳ quái nhìn Từ Ngạo Thiên hỏi:"Đây không phải là việc huynh muốn làm sao?"

Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:"Cứu bọn họ là việc làm hợp với đạo nghĩa, chỉ có điều sau lần này trên vai chúng ta cũng sẽ xuất hiện thêm một phần trách nhiệm."

Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Huynh sợ bọn họ từ lúc này sẽ quấn lấy huynh?"

Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:"Không phải là sợ bọn họ quấn lấy, mà là huynh không nhẫn tâm bỏ họ ở lại nơi này. Nên biết rằng, bọn họ đã bị coi là phản tặc, nếu ta cứ để mặc không để ý đến bọn họ, Lý Phong những người này không cần phải nói, đám dân chúng đó…"

Phương Tử Vũ ngắt lời nó từ tốn nói:"Cho nên huynh muốn cùng bọn họ cộng đồng tiến thối?"

Từ Ngạo Thiên cười khan nói:"Huynh có phải là rất ngốc không?"

Phương Tử Vũ lắc đầu, nói:"Huynh đã nghĩ muốn giúp đỡ dân chúng, vì sao không dựng lên sự nghiệp của bản thân?"

Từ Ngạo Thiên lắc đầu nói:"Huynh cũng chẳng có dã tâm gì. Lại nói chúng ta đều là người đứng bên ngoài thế cuộc, đối với những việc này cũng quẩn không nổi."

Phương Tử Vũ nói:"Huynh không nhất thiết phải có dã tâm, đệ chỉ khuyên huynh thành lập thế lực của bản thân, vì bách tính khai sáng một vùng đất hòa bình. Quan trọng nhất là ở trong phạm vi thế lực của huynh bách tính có thể an cư lạc nghiệp."


/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status