Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 52: Hư hư thật thật

/143


"Phương đại ca!"

Phương Tử Vũ mở mắt, khẽ thở dài nói:"Ta đang luyện công."

Ngoài cửa vang lên giọng nói của Lăng Nguyệt:"Phương đạ ca, nhưng mà huynh đã vài ngày không ăn gì rồi."

Phương Tử Vũ lắc đầu, nói:"Đi vào đi."

Lăng Nguyệt vén màn cửa lên, bưng chén cháo đi vào.

Nơi này điều kiện sống sơ sài, mọi người ở đây đều giống Phương Tử Vũ dùng tấm vải làm rèm cửa. Trong phòng cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường gỗ nhỏ đã rách nát đến không chịu nổi, Phương Tử Vũ lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường.

Lăng Nguyệt đem chén cháo đặt xuống cái giường Phương Tử Vũ đang ngồi, đứng ở một bên.

Phương Tử Vũ nhắm mắt hỏi:"Còn chuyện gì không?"

Lăng Nguyệt lắc đầu.

Phương Tử Vũ trầm giọng nói:"Không việc gì thì đi ra đi, đừng cản trở ta luyện công."

Lăng Nguyệt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu đi ra. Lúc này, một bóng người cao lớn vén màn cửa đi vào, Lăng Nguyệt thiếu chút nữa đâm vào người hắn.

Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy đó là Từ Ngạo Thiên, Lăng Nguyệt khẽ nói:"Từ đại ca."

Từ Ngạo Thiên gật đầu, mỉm cười nói:"Lại mang đồ ăn đến cho Tử Vũ à?"

Lăng Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Tử Vũ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Từ Ngạo Thiên vỗ nhẹ bả vai Lăng Nguyệt, cười nói:"Không có gì, tính cách nó là vậy, muội đừng để ý."

Lăng Nguyệt nhỏ giọng nói:"Nguyệt nhi không dám."

Từ Ngạo Thiên mỉm cười, nói:"Tiểu Nguyệt, huynh có việc muốn thương lượng với Tử Vũ, muội có thể lánh đi một lát được không?"

Lăng Nguyệt gật đầu, khẽ nói:"Vậy Nguyệt nhi đi trước."

Nhìn Lăng Nguyệt đi xa, Từ Ngạo Thiên buông rèm xuống, ngồi bên cạnh Phương Tử Vũ than thở:"Đó là cô gái tốt."

Phương Tử Vũ mở mắt nói:"Nếu tốt, vậy huynh cưới nàng ta đi."

Từ Ngạo Thiên đẩy Phương Tử Vũ một cái, cười mắng:"Tiểu tử đừng lấy ta ra làm trò đùa, mọi người đều nhìn ra được, nàng ta chỉ quan tâm đến mỗi mình ngươi thôi."

Phương Tử Vũ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:"Đệ không cần quan tâm."

Từ Ngạo Thiên thở dài nói:"Đệ vẫn không buông bỏ được."

Phương Tử Vũ khẽ cười, thay đổi chủ đề hỏi:"Lương thảo thế nào rồi?"

"Phóng mồi lửa đem nó thiêu rụi rồi."

Phương Tử Vũ giả bộ kinh ngạc nói:"Huynh không phải là rất thiếu lương sao?"

Từ Ngạo Thiên cười khổ:"Tiểu tử, ngươi đừng lừa gạt ta nữa, ngươi sớm đã đoán được lương thảo là giả rồi đúng không."

Phương Tử Vũ khẽ cười, nói:"Sau khi huynh xuất phát mới nghĩ ra."

Từ Ngạo Thiên cười nói:"Huynh sau khi xuất phát cũng mới nghĩ đến. Ài, đội vận lương bình thường đều lén lén lút lút, sẽ không giống như bọn chúng to gan lớn mật đem lương thảo chất đống ở xung quanh chúng ta, rõ ràng là bọn chúng muốn chúng ta đến cướp, không phải vậy sao."

Phương Tử Vũ nhếch môi cười nói:"May mắn huynh chỉ thiêu rụi mà không có cướp, nếu không bọn chúng sẽ biết chúng ta hiện tại thiếu lương trầm trọng."

Từ Ngạo Thiên lắc đầu cười khổ:"Huynh biết bọn chúng là đang thăm dò, sau đó lựa chọn chắc hẳn phải là chiến đấu lâu dài. Ài, nhưng bất luận là đánh hay không đánh lâu dài, chúng ta đều kiên trì không được lâu nữa. Thời tiết hiện nay vật săn bắn đều rất khó tìm, mà thực vật còn dư lại cũng chỉ có thể ăn trong sáu, bảy ngày." Bạn đang xem truyện được sao chép tại:


/143

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status