Câu trả lời của Tố Dạ Mặc Ảnh làm cho Phong Linh Hiểu không thể nói lại được gì.
Sự vô sỉ của anh ta, thật là làm Phong Linh Hiểu mặc cảm.
Cuối cùng cô không nhịn được mà đập đầu lên bàn, trong lòng rống giận: Đường đường một người đàn ông thế mà sao anh ta lại có thể vô sỉ đến mức này cơ chứ?!
Làm người ta giận sôi a…….
Cô dường như đã thấy được tương lai bi thảm của mình.
Trong thế giới trò chơi trực tuyến này chắc sẽ bị tên vô sỉ kia gắt gao ăn cả đời mất.
Muốn thoát khỏi anh ta, dường như chỉ còn cách không bao giờ chơi trò chơi này nữa.
Những chuyện đó căn bản là không có khả năng, bởi vì cô đã sinh ra tình cảm thâm căn cố đế* với 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 này rồi, giống như nghiện ma túy vậy, dứt không ra.
*thâm căn cố để: ăn sâu vào rễ, ý nói cơ sở vững chắc không thể lung lay.
Vì thế, cơ hội thoát khỏi ma trảo của Tố Dạ Mặc Ảnh chỉ có 0.01% mà thôi!
Nói tóm lại, chính là— tuyệt, đối, không, thế, nào!
“Linh Hiểu, hành động vừa rồi của mày thật sự rất làm cho người ta…..” Lúc Điền Mông Mông đẩy cửa đi vào phòng thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy —
Phong đại mỹ nhân vừa mới anh dũng từ chối lời tỏ tình lại đầu đập lên bàn, vẻ mặt thì đau khổ thương tâm muốn chết.
Làm cho Điền Mông Mông lại càng hoảng sợ, toàn bộ những lời tán thuởng gì đó đều quăng hết ra sau đầu, hai ba bước xông lên, túm cô từ trên bàn dậy, sốt ruột hỏi: “Linh Hiểu, mày đang làm cái gì vậy?”
“Tao biết mày thấy rất phiền vì tên Lạc Vô Ngôn kia, nhưng mày cũng không cần phải cực kỷ bi thương như vậy a.” Không đợi Phong Linh Hiểu mở miệng, Điền Mông Mông đã vô cùng lo lắng mà blabla nói một đống lớn lời khuyên giải, “Đúng không? Nhẫn nại thêm một thời gian ngắn nữa, chờ khi tốt nghiệp là mày có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn ta rồi!”
“……” Phong Linh Hiểu có hơi không biết nói gì mà nhìn cô, rồi có vẻ lấy lại tinh thần mà hỏi, “Bộ dạng tao ……. giống cực kì bi thương lắm sao? Cô chẳng qua là cảm thán một chút mà thôi, lẽ nào Điền Mông Mông cho rằng cô đang muốn tự than thân trách phận sao? Cô đã hạ quyết tâm, một ngày nào đó nhất định sẽ trở mình để làm chủ cho mà xem!
“Chẳng lẽ không đúng sao?” vẻ mặt Điền Mông Mông kinh hoảng, “Chứ không thì sao vẻ mặt mày giống như thương tâm sắp chết vậy?”
(T _ T) Thì ra là cô đã vì tên Tố Dạ Mặc Ảnh vô sỉ mà ảm đạm mất hồn đến bộ dạng như thế sao? Có thể thấy được…….Sức ảnh hưởng của anh ta đối với cô to lớn đến thế nào……..
“Linh, Linh Hiểu, mày làm sao vậy? Đừng làm tao sợ a….” Điền Mông Mông nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Phong Linh Hiểu thì càng thêm hoảng hốt lo lắng.
Phong Linh Hiểu thấy cô ấy quan tâm mình như vậy, trong lòng dâng lên một tia cảm động, không khỏi rối bời:”Không sao, tao chỉ đang nghĩ làm sao mới thoát khỏi tên vô sỉ trong trò chơi này được…..”
Điền Mông Mông 囧.
Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế cũ, từ từ hóa đá tại chỗ.
Trò chơi……Thì ra là trò chơi……
Uổng cho cô tưởng rằng Phong Linh Hiểu vì Lạc Vô Ngôn liều chết bám lấy mà tinh thần bị đả kích, lãng phí tình cảm vô ích!
Giây tiếp theo, nữ vương Điền Mông Mông, liền bộc phát mà gầm lên giận dữ, dồn sức lay động Phong Linh Hiểu: “Mày, cái đứa mê muội trò chơi trực tuyến này!!!”
Phong Linh Hiểu bị Điền Mông Mông lay đến đầu váng mắt hoa, thật vất vả mới làm cô ấy dừng lại được. Dưới sự ép hỏi của cô ấy, Phong Linh Hiểu liền thật cẩn thận, nửa thật nửa giả mà kể lại những việc đã trải qua.
Nhưng những việc bi thảm mà Phong Linh Hiểu đã trải qua lại chỉ nhận được một tiếng ‘Thiết’ khinh thường của Điền Mông Mông: “Cùng lắm cũng chỉ là một trò chơi, mày liền nói với anh ta mày là nhân yêu là được rồi! Xem trong tiểu thuyết võng du, bình thường nhân vật nữ mà mạnh cũng đều bị hiểu lầm là nhân yêu, sau đó đã bị vứt bỏ đó thôi.
Phong Linh Hiểu nghe vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại trước mắt còn sáng ngời!
Một câu bừng tỉnh người trong mộng!
Đúng vậy, trong trò chơi trực tuyến vì chuyện phải trái phức tạp, nên người ta đều dùng những cách để ngụy trang để bảo vệ chính mình.
Cách một tầng mạng che chắn, căn bản người bên đường dây mạng bên kia không biết bạn là ai; lại càng không biết là nam hay là nữa
Nếu cô nói với Tố Dạ Mặc Ảnh mình thật ra là nhân yêu……
Nói không chừng anh ta sẽ buông tha cho cô thì sao…….
Biện pháp của Điền Mông Mông thực sự là quá tốt!
Nghĩ đến đây, Phong Linh Hiểu đắc ý dạt dào mà cười ra tiếng!
Nhìn một cô gái đang tuổi thanh xuân mà lại phải hứng chịu độc hại từ trò chơi Internet, Điền Mông Mông ở bên cạnh không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài: Aizz, cô bé này hết cứu được rồi.
Lại nói tiếp, Tố Dạ Mặc Ảnh cũng thật kiên nhẫn, thấy Phong Linh Hiểu hồi lâu không có phản ứng vậy mà chỉ thản nhiên hỏi một câu “Nương tử?” Sau đó cũng không nói gì nữa. Anh chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cô, đợi cô mở miệng.
Áo trắng sáng ngời như tuyết, áo đen thẫm như nhiễm mực, nam tử cùng nữ tử đứng chung một chỗ, hình ảnh đối lập rõ rệt như vậy cùng bói cảnh khoảng không mờ mịt mộng ảo phía sau tạo thành một khung cảnh thật đẹp.
Nhưng nhìn cảnh tượng hài hòa này, sao Phong Linh Hiểu thấy thế nào cũng là vô cùng chói mắt.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thực xin lỗi, vừa rớt mạng.
Vừa đánh ra câu này xong, Phong Linh Hiểu liền cảm thấy không ổn, vừa rồi rõ ràng vẫn còn trên màn hình trò chơi, nói là rớt mạng có phải là hơi xạo một chút rồi không? Nghĩ xong, cô vội vàng sửa miệng.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Không đúng không đúng, tôi nói nhầm rồi, tôi vừa đi toilet.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh phải tin tôi, tôi vừa đi toilet thật.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: ……..
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật mà, tôi vừa đi toilet thật đấy.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, anh biết em vừa mới đi toilet, em thông cần lặp lại nhiều lẩn như vậy.
“……” Lần này đến phiên Phong Linh Hiểu không còn gì để nói.
Điều chỉnh tâm tình tốt hơn, Phong Linh Hiểu ngưng thở, khẩn trương gõ câu tiếp theo: “Đúng rồi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Tố Dạ Mặc Ảnh tựa hồ kinh ngạc về hành động của Phong Linh Hiểu, kênh Trò chuyện riêng im lặng một lúc lâu sau, anh mới trả lời lại.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử mời nói.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ra………
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]:?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Chuyện này, tôi rất khó mở miệng, tôi sợ anh không chịu đựng được.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không sao, em nói đi.
Trò chuyện riêng] [Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ra…….Chuyện này.
Sau khi kênh Trò chuyện riêng im lặng vài giây
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Được rồi! Tôi nói thật cho anh biết, thật ra tôi là nhân yêu!!!
Phong Linh Hiểu đánh ra câu này xong, trong lòng âm thầm đắc ý. Bây giờ anh còn có thể không hết hy vọng sao? Oa ha ha…..
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nga.
Ngoài dự đoán, Tố Dạ Mặc Ảnh rất nhanh đã trả lời lại, hơn nữa phản ứng còn không chút gợn sóng kinh ngạc gì như thế!
Phong Linh Hiểu trợn tròn mắt.
Vì sao anh ta không kinh ngạc một chút nào vậy?!
Nếu là người bình thường, không phải đã sớm cho vào danh sách đen, thét chói tai, sụp đổ, logout, v.v sao?
Sao anh ta……..
Cô không thể tin mà nhìn chằm chằm vào màn hình, vô cùng gấp gáp mà gõ bàn phím.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Sao anh không kinh ngạc chút nào vậy?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Sao anh phải kinh ngạc?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi là nhân yêu a!!!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh đã cưới một nhân yêu nha! Anh là con trai a! Chẳng lẽ anh không cảm thấy kinh hoàng sao?!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]:……………
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Này này, anh cho tôi một cái phản ứng được không?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, sao phản ứng của em sốt ruột hơn anh vậy?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh là con trai a! Con trai! Mà tôi cũng là con trai! Anh không biết hai người con trai lại ở cùng nhau sẽ rất kỳ cục sao?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không sao, anh không ngại.
FML [l]!
[l ] FML: viết tắt của fu*k my life
Anh hai à, anh không ngại nhưng tôi ngại a…..
Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt nhưng cô ôm quyết tâm tiểu cường [2] đánh không chết, tiếp tục giải thích.
[2] tiểu cường: cách gọi con gián.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Nhưng mà, anh vì một nhân yêu như tôi mà bỏ qua cả một khu rừng, có đáng không? Huống chi hai người con trai đi cùng nhau sẽ bị người ta khinh thường!
Cô cố ý cuờng điệu gắng đả động đến anh.
Nào ngờ.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không sao, không ai biết em là nhân yêu.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……..
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Huống chi, cho dù em có là nhân yêu chỉ cần anh thích là được.
Yết hầu của Phong Linh Hiểu có gì đó tanh tanh, suýt nữa thì một ngụm máu tươi đã phun lên màn hình.
Cô âm thầm cảm thấy may mắn; may mà không uống nước, may thật may thật……
Nhưng mà, sao người này cứ liều chết bám theo như vậy chứ…….T____T
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh hai à, tôi thật là phục anh rồi!
Sao ngay cả một nhân yêu mà anh không buông tha vậy chứ…
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Bởi vì em là nương tử của anh a.
Câu trả lời tự nhiên đến như vậy làm cho Phong Linh Hiểu lại hộc máu.
Vốn là vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Tố Dạ Mặc Ảnh thì đã dễ dàng trở lại chỗ cũ!= =!
Căn bản chính là không hề tiến triển!
Phong Linh Hiểu nội thương, cô ngổm dậy từ trên mặt bàn, gian nan gõ lên bàn phím câu tiếp theo.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Nếu có một ngày anh hối hận thì làm thế nào?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:…….
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ra, anh không tin tôi là nhân yêu phải không?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đương nhiên không phải.
Đương nhiên không phải mới là lạ!
Phong Linh Hiểu hừ một tiếng, thực quả quyết không tin tính chân thật của lời mà Tố Dạ Mặc Ảnh nói.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Nếu không phải, chúng ta nói chuyện thử đi?
Dùng giọng nói để chứng tỏ “Trong sạch” của chính mình, đến mức đó xem anh ta còn không tin nữa không?
Chủ động chứng minh giọng nói, đồng thời có thể tăng thêm tính chân thật cô là “Nhân yêu”, về cách thì……..
Khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, trong máy tính của cô lại có phần mềm thay đổi âm thanh.
Nếu anh ta thật sự yêu cầu cho nghe giọng, vậy cô đành cố mà đóng vai con trai một lúc thôi!
Phong Linh Hiểu nghĩ như thế
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không cần.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vậy anh tin tôi?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Làm gì nương tử phải để ý đến việc có phải là nhân yêu hay không vậy chứ!
囧! Phong Linh Hiểu cười ngất!
Cô vừa phát hiện, cô cùng Tố Dạ Mặc Ảnh chạy hơn phân nửa vòng, vẫn là ở yên tại chỗ a!
Cô gần như phát điên.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: A a a! Anh vẫn không hiểu a!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vấn đề….. Vấn đề bây giờ chính là!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vấn đề bây giờ là, tôi là nhân yêu
【Trò chuyện riêng】[Tố DạMặcẢnh]: Ừ, nếu em là nhân yêu, thì anh là yêu nhân [4]!
[4] yêu nhân: dùng để chỉ con gái chơi nhân vật nam trong game online.
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy thế mà đã khiến cho tâm hồn Phong Linh Hiểu chịu một trận đả kích.
Cô…..Cô hoàn toàn phục rồi!
Giây tiếp theo, Phong Linh Hiểu không chút do dự mà di chuyển chuột đến dấu “x” đỏ thẫm ở góc phải, vù, rời khỏi trò chơi.
Sau đó, cô không còn sức lực mà nằm úp sấp lên bàn, nhìn màn hình máy tính, khóc không ra nước mắt.
Trong lòng phát ra một tiếng kêu rên, vì cái khỉ gì a………
Điền Mông Mông ở bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, đáy lòng lại bi thương phát ra một tiếng thở dài: Xong rồi, cô bé này, thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi!
Sự vô sỉ của anh ta, thật là làm Phong Linh Hiểu mặc cảm.
Cuối cùng cô không nhịn được mà đập đầu lên bàn, trong lòng rống giận: Đường đường một người đàn ông thế mà sao anh ta lại có thể vô sỉ đến mức này cơ chứ?!
Làm người ta giận sôi a…….
Cô dường như đã thấy được tương lai bi thảm của mình.
Trong thế giới trò chơi trực tuyến này chắc sẽ bị tên vô sỉ kia gắt gao ăn cả đời mất.
Muốn thoát khỏi anh ta, dường như chỉ còn cách không bao giờ chơi trò chơi này nữa.
Những chuyện đó căn bản là không có khả năng, bởi vì cô đã sinh ra tình cảm thâm căn cố đế* với 《Huyễn Kiếm Giang Hồ》 này rồi, giống như nghiện ma túy vậy, dứt không ra.
*thâm căn cố để: ăn sâu vào rễ, ý nói cơ sở vững chắc không thể lung lay.
Vì thế, cơ hội thoát khỏi ma trảo của Tố Dạ Mặc Ảnh chỉ có 0.01% mà thôi!
Nói tóm lại, chính là— tuyệt, đối, không, thế, nào!
“Linh Hiểu, hành động vừa rồi của mày thật sự rất làm cho người ta…..” Lúc Điền Mông Mông đẩy cửa đi vào phòng thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy —
Phong đại mỹ nhân vừa mới anh dũng từ chối lời tỏ tình lại đầu đập lên bàn, vẻ mặt thì đau khổ thương tâm muốn chết.
Làm cho Điền Mông Mông lại càng hoảng sợ, toàn bộ những lời tán thuởng gì đó đều quăng hết ra sau đầu, hai ba bước xông lên, túm cô từ trên bàn dậy, sốt ruột hỏi: “Linh Hiểu, mày đang làm cái gì vậy?”
“Tao biết mày thấy rất phiền vì tên Lạc Vô Ngôn kia, nhưng mày cũng không cần phải cực kỷ bi thương như vậy a.” Không đợi Phong Linh Hiểu mở miệng, Điền Mông Mông đã vô cùng lo lắng mà blabla nói một đống lớn lời khuyên giải, “Đúng không? Nhẫn nại thêm một thời gian ngắn nữa, chờ khi tốt nghiệp là mày có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn ta rồi!”
“……” Phong Linh Hiểu có hơi không biết nói gì mà nhìn cô, rồi có vẻ lấy lại tinh thần mà hỏi, “Bộ dạng tao ……. giống cực kì bi thương lắm sao? Cô chẳng qua là cảm thán một chút mà thôi, lẽ nào Điền Mông Mông cho rằng cô đang muốn tự than thân trách phận sao? Cô đã hạ quyết tâm, một ngày nào đó nhất định sẽ trở mình để làm chủ cho mà xem!
“Chẳng lẽ không đúng sao?” vẻ mặt Điền Mông Mông kinh hoảng, “Chứ không thì sao vẻ mặt mày giống như thương tâm sắp chết vậy?”
(T _ T) Thì ra là cô đã vì tên Tố Dạ Mặc Ảnh vô sỉ mà ảm đạm mất hồn đến bộ dạng như thế sao? Có thể thấy được…….Sức ảnh hưởng của anh ta đối với cô to lớn đến thế nào……..
“Linh, Linh Hiểu, mày làm sao vậy? Đừng làm tao sợ a….” Điền Mông Mông nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Phong Linh Hiểu thì càng thêm hoảng hốt lo lắng.
Phong Linh Hiểu thấy cô ấy quan tâm mình như vậy, trong lòng dâng lên một tia cảm động, không khỏi rối bời:”Không sao, tao chỉ đang nghĩ làm sao mới thoát khỏi tên vô sỉ trong trò chơi này được…..”
Điền Mông Mông 囧.
Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế cũ, từ từ hóa đá tại chỗ.
Trò chơi……Thì ra là trò chơi……
Uổng cho cô tưởng rằng Phong Linh Hiểu vì Lạc Vô Ngôn liều chết bám lấy mà tinh thần bị đả kích, lãng phí tình cảm vô ích!
Giây tiếp theo, nữ vương Điền Mông Mông, liền bộc phát mà gầm lên giận dữ, dồn sức lay động Phong Linh Hiểu: “Mày, cái đứa mê muội trò chơi trực tuyến này!!!”
Phong Linh Hiểu bị Điền Mông Mông lay đến đầu váng mắt hoa, thật vất vả mới làm cô ấy dừng lại được. Dưới sự ép hỏi của cô ấy, Phong Linh Hiểu liền thật cẩn thận, nửa thật nửa giả mà kể lại những việc đã trải qua.
Nhưng những việc bi thảm mà Phong Linh Hiểu đã trải qua lại chỉ nhận được một tiếng ‘Thiết’ khinh thường của Điền Mông Mông: “Cùng lắm cũng chỉ là một trò chơi, mày liền nói với anh ta mày là nhân yêu là được rồi! Xem trong tiểu thuyết võng du, bình thường nhân vật nữ mà mạnh cũng đều bị hiểu lầm là nhân yêu, sau đó đã bị vứt bỏ đó thôi.
Phong Linh Hiểu nghe vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại trước mắt còn sáng ngời!
Một câu bừng tỉnh người trong mộng!
Đúng vậy, trong trò chơi trực tuyến vì chuyện phải trái phức tạp, nên người ta đều dùng những cách để ngụy trang để bảo vệ chính mình.
Cách một tầng mạng che chắn, căn bản người bên đường dây mạng bên kia không biết bạn là ai; lại càng không biết là nam hay là nữa
Nếu cô nói với Tố Dạ Mặc Ảnh mình thật ra là nhân yêu……
Nói không chừng anh ta sẽ buông tha cho cô thì sao…….
Biện pháp của Điền Mông Mông thực sự là quá tốt!
Nghĩ đến đây, Phong Linh Hiểu đắc ý dạt dào mà cười ra tiếng!
Nhìn một cô gái đang tuổi thanh xuân mà lại phải hứng chịu độc hại từ trò chơi Internet, Điền Mông Mông ở bên cạnh không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài: Aizz, cô bé này hết cứu được rồi.
Lại nói tiếp, Tố Dạ Mặc Ảnh cũng thật kiên nhẫn, thấy Phong Linh Hiểu hồi lâu không có phản ứng vậy mà chỉ thản nhiên hỏi một câu “Nương tử?” Sau đó cũng không nói gì nữa. Anh chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cô, đợi cô mở miệng.
Áo trắng sáng ngời như tuyết, áo đen thẫm như nhiễm mực, nam tử cùng nữ tử đứng chung một chỗ, hình ảnh đối lập rõ rệt như vậy cùng bói cảnh khoảng không mờ mịt mộng ảo phía sau tạo thành một khung cảnh thật đẹp.
Nhưng nhìn cảnh tượng hài hòa này, sao Phong Linh Hiểu thấy thế nào cũng là vô cùng chói mắt.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thực xin lỗi, vừa rớt mạng.
Vừa đánh ra câu này xong, Phong Linh Hiểu liền cảm thấy không ổn, vừa rồi rõ ràng vẫn còn trên màn hình trò chơi, nói là rớt mạng có phải là hơi xạo một chút rồi không? Nghĩ xong, cô vội vàng sửa miệng.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Không đúng không đúng, tôi nói nhầm rồi, tôi vừa đi toilet.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh phải tin tôi, tôi vừa đi toilet thật.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: ……..
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật mà, tôi vừa đi toilet thật đấy.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, anh biết em vừa mới đi toilet, em thông cần lặp lại nhiều lẩn như vậy.
“……” Lần này đến phiên Phong Linh Hiểu không còn gì để nói.
Điều chỉnh tâm tình tốt hơn, Phong Linh Hiểu ngưng thở, khẩn trương gõ câu tiếp theo: “Đúng rồi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Tố Dạ Mặc Ảnh tựa hồ kinh ngạc về hành động của Phong Linh Hiểu, kênh Trò chuyện riêng im lặng một lúc lâu sau, anh mới trả lời lại.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử mời nói.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ra………
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]:?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Chuyện này, tôi rất khó mở miệng, tôi sợ anh không chịu đựng được.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không sao, em nói đi.
Trò chuyện riêng] [Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ra…….Chuyện này.
Sau khi kênh Trò chuyện riêng im lặng vài giây
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Được rồi! Tôi nói thật cho anh biết, thật ra tôi là nhân yêu!!!
Phong Linh Hiểu đánh ra câu này xong, trong lòng âm thầm đắc ý. Bây giờ anh còn có thể không hết hy vọng sao? Oa ha ha…..
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nga.
Ngoài dự đoán, Tố Dạ Mặc Ảnh rất nhanh đã trả lời lại, hơn nữa phản ứng còn không chút gợn sóng kinh ngạc gì như thế!
Phong Linh Hiểu trợn tròn mắt.
Vì sao anh ta không kinh ngạc một chút nào vậy?!
Nếu là người bình thường, không phải đã sớm cho vào danh sách đen, thét chói tai, sụp đổ, logout, v.v sao?
Sao anh ta……..
Cô không thể tin mà nhìn chằm chằm vào màn hình, vô cùng gấp gáp mà gõ bàn phím.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Sao anh không kinh ngạc chút nào vậy?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Sao anh phải kinh ngạc?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi là nhân yêu a!!!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh đã cưới một nhân yêu nha! Anh là con trai a! Chẳng lẽ anh không cảm thấy kinh hoàng sao?!
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]:……………
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Này này, anh cho tôi một cái phản ứng được không?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, sao phản ứng của em sốt ruột hơn anh vậy?
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh là con trai a! Con trai! Mà tôi cũng là con trai! Anh không biết hai người con trai lại ở cùng nhau sẽ rất kỳ cục sao?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không sao, anh không ngại.
FML [l]!
[l ] FML: viết tắt của fu*k my life
Anh hai à, anh không ngại nhưng tôi ngại a…..
Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt nhưng cô ôm quyết tâm tiểu cường [2] đánh không chết, tiếp tục giải thích.
[2] tiểu cường: cách gọi con gián.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Nhưng mà, anh vì một nhân yêu như tôi mà bỏ qua cả một khu rừng, có đáng không? Huống chi hai người con trai đi cùng nhau sẽ bị người ta khinh thường!
Cô cố ý cuờng điệu gắng đả động đến anh.
Nào ngờ.
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không sao, không ai biết em là nhân yêu.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……..
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Huống chi, cho dù em có là nhân yêu chỉ cần anh thích là được.
Yết hầu của Phong Linh Hiểu có gì đó tanh tanh, suýt nữa thì một ngụm máu tươi đã phun lên màn hình.
Cô âm thầm cảm thấy may mắn; may mà không uống nước, may thật may thật……
Nhưng mà, sao người này cứ liều chết bám theo như vậy chứ…….T____T
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Anh hai à, tôi thật là phục anh rồi!
Sao ngay cả một nhân yêu mà anh không buông tha vậy chứ…
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Bởi vì em là nương tử của anh a.
Câu trả lời tự nhiên đến như vậy làm cho Phong Linh Hiểu lại hộc máu.
Vốn là vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Tố Dạ Mặc Ảnh thì đã dễ dàng trở lại chỗ cũ!= =!
Căn bản chính là không hề tiến triển!
Phong Linh Hiểu nội thương, cô ngổm dậy từ trên mặt bàn, gian nan gõ lên bàn phím câu tiếp theo.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Nếu có một ngày anh hối hận thì làm thế nào?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:…….
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật ra, anh không tin tôi là nhân yêu phải không?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đương nhiên không phải.
Đương nhiên không phải mới là lạ!
Phong Linh Hiểu hừ một tiếng, thực quả quyết không tin tính chân thật của lời mà Tố Dạ Mặc Ảnh nói.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Nếu không phải, chúng ta nói chuyện thử đi?
Dùng giọng nói để chứng tỏ “Trong sạch” của chính mình, đến mức đó xem anh ta còn không tin nữa không?
Chủ động chứng minh giọng nói, đồng thời có thể tăng thêm tính chân thật cô là “Nhân yêu”, về cách thì……..
Khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, trong máy tính của cô lại có phần mềm thay đổi âm thanh.
Nếu anh ta thật sự yêu cầu cho nghe giọng, vậy cô đành cố mà đóng vai con trai một lúc thôi!
Phong Linh Hiểu nghĩ như thế
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không cần.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vậy anh tin tôi?
【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Làm gì nương tử phải để ý đến việc có phải là nhân yêu hay không vậy chứ!
囧! Phong Linh Hiểu cười ngất!
Cô vừa phát hiện, cô cùng Tố Dạ Mặc Ảnh chạy hơn phân nửa vòng, vẫn là ở yên tại chỗ a!
Cô gần như phát điên.
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: A a a! Anh vẫn không hiểu a!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vấn đề….. Vấn đề bây giờ chính là!
【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Vấn đề bây giờ là, tôi là nhân yêu
【Trò chuyện riêng】[Tố DạMặcẢnh]: Ừ, nếu em là nhân yêu, thì anh là yêu nhân [4]!
[4] yêu nhân: dùng để chỉ con gái chơi nhân vật nam trong game online.
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy thế mà đã khiến cho tâm hồn Phong Linh Hiểu chịu một trận đả kích.
Cô…..Cô hoàn toàn phục rồi!
Giây tiếp theo, Phong Linh Hiểu không chút do dự mà di chuyển chuột đến dấu “x” đỏ thẫm ở góc phải, vù, rời khỏi trò chơi.
Sau đó, cô không còn sức lực mà nằm úp sấp lên bàn, nhìn màn hình máy tính, khóc không ra nước mắt.
Trong lòng phát ra một tiếng kêu rên, vì cái khỉ gì a………
Điền Mông Mông ở bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, đáy lòng lại bi thương phát ra một tiếng thở dài: Xong rồi, cô bé này, thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi!
/55
|