*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
"Đi theo ta." Lão phu nhân nửa nâng người dậy, vung tay áo với ta: "Nói thử xem, hai bằng hữu của ngươi có hình dạng thế nào?"
"Đa tạ tiền bối." Trong lòng ta mừng rỡ, rõ ràng lão bà bà này hết sức quen thuộc nơi này, có sự giúp đỡ của nàng, rốt cuộc cũng có hy vọng: "Một nữ tử áo trắng, còn có chút lợi hại, một người còn lại là nhi tử của Nghiêm thái sư, tướng mạo bất phàm, nhìn một cái là nhận ra." Ta vội vàng nói.
"À?" Lão phu nhân cau mày suy tư một lúc: "Bản thân ta cũng có chút ấn tượng với hai người này, nhưng không giống như ngươi nói. Lúc nữ tử đó vào cũng chỉ còn kéo một hơi tàn, về phần nam nhân kia, ấn đường biến thành màu đen, sắc mặt không tốt lắm, cũng là tướng yểu mệnh không sống được mấy ngày." Nàng chậm rãi nói, chỉ là ta nghe thấy, lại càng nóng lòng.
"Tiền bối, hai người bọn họ được phát hiện ở đâu?" Ta lo lắng hỏi.
"Ta nhớ xem..." Nàng nhìn chằm chằm ta, đứng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ta nhớ hình như bọn họ bị giải đến Âm Thủ Môn."
"Kính xin tiền bối dẫn ta đi cứu người, vãn bối tất sẽ báo đáp ơn cứu giúp của tiền bối." Ta nào biết Âm Thủ Môn gì, nơi này rất quái đản, vẫn phải dựa vào lão bà bà này mới được.
"Cái gì cám ơn với không cám ơn." Lão phu nhân trợn mắt nhìn ta: "Muốn cứu người? Có thể, nhưng ngươi tốt nhất phải chuẩn bị tâm tư, chỗ kia, ta nhớ đó là vùng tử khí nặng nhất Địa cung, phần lớn người đến đó cũng không có đường sống." Lão phu nhân dẫn ta đi sâu vào Địa cung.
"Cho dù thế nào, vẫn phải xác nhận một lần mới được." Ta lên tiếng.
"Xem ra ngươi cũng có mấy phần chân thật, có muốn lạy lão bà tử ta làm thầy không?"Lão phu nhân đi phía trước, đột nhiên giọng nói không run rẩy, hỏi.
"Ý tốt của tiền bối, lòng ta nhận." Ta uyển chuyển từ chối, lại cảnh giác mấy phần, không biết người này đang nghĩ gì, biết người biết mặt không biết lòng, họa hổ họa bì khó họa cốt, kinh nghiệm này ta đã học được ở kiếp trước.
"Hừ." Lão phu nhân hừ lạnh, lại không nói nữa.
Chúng ta đi song song, có lão phu nhân dẫn đường, cũng không đi vào vùng nguy hiểm gì, lối cũng rất dễ đi. Thấy lão phu nhân quen thuộc cửa nẻo, hiển nhiên không biết đã ở chỗ này bao lâu, lại là nguyên nhân gì, khiến nàng oán hận Hồ Mị Nhi như thế, hơn nữa giúp ta giải độc, chẳng lẽ thật là có mưu đồ khác.
"Tiếp tục đi tới trước, chính là Âm Thủ Môn." Đột nhiên lão phu nhân ngừng lại, vươn tay khô cằn, chỉ chỉ lối đi tối đen, nói: "Ngươi đi vào phải chú ý ngậm chặt miệng, không nói một câu, nếu bị đưa vào ảo cảnh, sợ rằng muốn ra sẽ khó khăn."
"Ảo cảnh?" Ta nắm chặt tay.
"Đúng, người chết ở bên trong đâu chỉ ngàn vạn, oán khí cũng cực kỳ khủng bố, bọn họ sẽ xâm lấn thân thể của ngươi, phân chia, chỉ sợ sẽ bị đoạt xá, vì cái mạng nhỏ của ngươi, nên ngoan ngoãn nghe lời của ta đi. Thấy bằng hữu của ngươi ở bên trong, cũng đừng nói, dẫn ra là được." Lão phu nhân giải thích,không biết vươn tay để thứ gì lên người ta, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, thoải mái rất nhiều.
"Nơi này, ta sẽ không vào. Ngươi có thể ra ngoài thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, cũng đừng uổng công ta cứu ngươi." Lão phu nhân ngồi ở trên tảng đá lớn, ta chờ ngươi ở đây, bây giờ thời gian không còn dư lại bao lâu, nắm chặt thời gian đi." Nàng nói xong rồi nhắm mắt lại, thật đúng là không để ý ta một phần.
Ta nuốt nước bọt, bây giờ vào đi thôi. Một hơi vọt vào sơn động tối đen.
Ở ngoài động thoạt nhìn bên trong là sương dày lượn lờ, đi vào lại phát hiện bốn phía chỉ là đám sương nhàn nhạt vờn quanh, có thể nhìn
Edit: V.O
"Đi theo ta." Lão phu nhân nửa nâng người dậy, vung tay áo với ta: "Nói thử xem, hai bằng hữu của ngươi có hình dạng thế nào?"
"Đa tạ tiền bối." Trong lòng ta mừng rỡ, rõ ràng lão bà bà này hết sức quen thuộc nơi này, có sự giúp đỡ của nàng, rốt cuộc cũng có hy vọng: "Một nữ tử áo trắng, còn có chút lợi hại, một người còn lại là nhi tử của Nghiêm thái sư, tướng mạo bất phàm, nhìn một cái là nhận ra." Ta vội vàng nói.
"À?" Lão phu nhân cau mày suy tư một lúc: "Bản thân ta cũng có chút ấn tượng với hai người này, nhưng không giống như ngươi nói. Lúc nữ tử đó vào cũng chỉ còn kéo một hơi tàn, về phần nam nhân kia, ấn đường biến thành màu đen, sắc mặt không tốt lắm, cũng là tướng yểu mệnh không sống được mấy ngày." Nàng chậm rãi nói, chỉ là ta nghe thấy, lại càng nóng lòng.
"Tiền bối, hai người bọn họ được phát hiện ở đâu?" Ta lo lắng hỏi.
"Ta nhớ xem..." Nàng nhìn chằm chằm ta, đứng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ta nhớ hình như bọn họ bị giải đến Âm Thủ Môn."
"Kính xin tiền bối dẫn ta đi cứu người, vãn bối tất sẽ báo đáp ơn cứu giúp của tiền bối." Ta nào biết Âm Thủ Môn gì, nơi này rất quái đản, vẫn phải dựa vào lão bà bà này mới được.
"Cái gì cám ơn với không cám ơn." Lão phu nhân trợn mắt nhìn ta: "Muốn cứu người? Có thể, nhưng ngươi tốt nhất phải chuẩn bị tâm tư, chỗ kia, ta nhớ đó là vùng tử khí nặng nhất Địa cung, phần lớn người đến đó cũng không có đường sống." Lão phu nhân dẫn ta đi sâu vào Địa cung.
"Cho dù thế nào, vẫn phải xác nhận một lần mới được." Ta lên tiếng.
"Xem ra ngươi cũng có mấy phần chân thật, có muốn lạy lão bà tử ta làm thầy không?"Lão phu nhân đi phía trước, đột nhiên giọng nói không run rẩy, hỏi.
"Ý tốt của tiền bối, lòng ta nhận." Ta uyển chuyển từ chối, lại cảnh giác mấy phần, không biết người này đang nghĩ gì, biết người biết mặt không biết lòng, họa hổ họa bì khó họa cốt, kinh nghiệm này ta đã học được ở kiếp trước.
"Hừ." Lão phu nhân hừ lạnh, lại không nói nữa.
Chúng ta đi song song, có lão phu nhân dẫn đường, cũng không đi vào vùng nguy hiểm gì, lối cũng rất dễ đi. Thấy lão phu nhân quen thuộc cửa nẻo, hiển nhiên không biết đã ở chỗ này bao lâu, lại là nguyên nhân gì, khiến nàng oán hận Hồ Mị Nhi như thế, hơn nữa giúp ta giải độc, chẳng lẽ thật là có mưu đồ khác.
"Tiếp tục đi tới trước, chính là Âm Thủ Môn." Đột nhiên lão phu nhân ngừng lại, vươn tay khô cằn, chỉ chỉ lối đi tối đen, nói: "Ngươi đi vào phải chú ý ngậm chặt miệng, không nói một câu, nếu bị đưa vào ảo cảnh, sợ rằng muốn ra sẽ khó khăn."
"Ảo cảnh?" Ta nắm chặt tay.
"Đúng, người chết ở bên trong đâu chỉ ngàn vạn, oán khí cũng cực kỳ khủng bố, bọn họ sẽ xâm lấn thân thể của ngươi, phân chia, chỉ sợ sẽ bị đoạt xá, vì cái mạng nhỏ của ngươi, nên ngoan ngoãn nghe lời của ta đi. Thấy bằng hữu của ngươi ở bên trong, cũng đừng nói, dẫn ra là được." Lão phu nhân giải thích,không biết vươn tay để thứ gì lên người ta, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, thoải mái rất nhiều.
"Nơi này, ta sẽ không vào. Ngươi có thể ra ngoài thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, cũng đừng uổng công ta cứu ngươi." Lão phu nhân ngồi ở trên tảng đá lớn, ta chờ ngươi ở đây, bây giờ thời gian không còn dư lại bao lâu, nắm chặt thời gian đi." Nàng nói xong rồi nhắm mắt lại, thật đúng là không để ý ta một phần.
Ta nuốt nước bọt, bây giờ vào đi thôi. Một hơi vọt vào sơn động tối đen.
Ở ngoài động thoạt nhìn bên trong là sương dày lượn lờ, đi vào lại phát hiện bốn phía chỉ là đám sương nhàn nhạt vờn quanh, có thể nhìn
/62
|