*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
Gần sáng tinh mơ, đột nhiên một tiếng quát tháo hốt hoảng truyền đến.
Ta mở mắt, xuống giường, đi ra ngoài. Đây không phải là giọng của Hứa Tiên sao, hắn đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, cứu mạng, cứu ta..." Vẻ mặt Hứa Tiên hốt hoảng, lăn một vòng từ trong phòng ra, kéo lấy cánh tay ra, nấp sau lưng ta.
"Có rắn! Có rắn!" Hắn run rẩy lên tiếng, chỉ chỉ căn phòng, nói xong, mắt trợn trắng, cả người mềm nhũn ngã xuống hôn mê.
Ta cau mày hất tay hắn ra, chạy vào phòng: "Tỷ tỷ!"
Quả nhiên, chẳng biết tại sao tỷ tỷ đã hiện nguyên hình, thân rắn càng không ngừng lăn lộn ở trên giường, giống như cực kỳ đau đớn: "Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Ta hốt hoảng, tình huống này hoàn toàn không có trong câu chuyện ta biết, nhất thời không biết phải làm thế nào.
"Con, con của tỷ!" Giọng tỷ tỷ sắp vỡ nát.
"Bạch Xà, sao vậy?" Đúng lúc này Bạch Địch chạy vào.
"Chẳng biết tại sao tỷ tỷ..."
Bạch Địch thấy thế, nhíu mày, trái ngược với thái độ thường ngày, móc mấy thẻ bài bằng ngọc từ trong ngực ra, truyền phép vào, mấy người mặc áo đen xông vào phòng.
"Mau, đưa nàng tới Nam Hình Điện, tìm người cứu chữa!" Bạch Địch chỉ chỉ tỷ tỷ, lại nói với ta: "Đừng lo, hẳn là có liên quan tới khí huyết sát, có cách."
Mấy người áo đen dùng một loại chất lỏng vẽ vài nét dưới đất, xuất hiện một ký hiệu trận pháp kỳ lạ, nâng tỷ tỷ lên.
"Đi theo ta." Bạch Địch kéo kéo tay áo ta, kéo ta vào trận. Chỉ cảm thấy hoa mắt, đã đến một nơi hoàn toàn khác.
"Tỷ tỷ đâu?" Ta nhìn chung quanh, không thấy nàng, hỏi.
"Bạch Xà được đưa đi chữa trị, nhưng bởi vì đó là cấm địa, ta không có cách nào dẫn ngươi đến, ngươi chờ ở đây đi, nhất định bọn họ không sao." Bạch Địch tràn đầy tự tin, cũng khiến ta thả lỏng mấy phần.
"Đây là...yêu giới?" Ta nhìn bầu trời màu tím, mơ hồ có chút ấn tượng.
"Không sai, đây chính là yêu giới ta ghét nhất!" Bạch Địch đặt mông ngồi trên bậc thang, cánh tay đặt lên đầu gối, hai tay chống cằm, dáng vẻ buồn rầu.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lúc này cho dù ta có ngốc cũng biết thân phận Bạch Địch không tầm thường, ra vào yêu giới đơn giản như vậy, hơn nữa còn có thể triệu tập hộ vệ bất cứ lúc nào.
"Không phải ngươi đã đoán được thân phận của ta sao." Bạch Địch tức giận nhìn ta: "Giống như ngươi đoán, Yêu Vương bây giờ của yêu giới là cha ta."
"...không phải...chứ!" Nhất thời ta cứng họng, thiếu chút nữa tuôn ra câu nằm tào, vậy cũng được?
"Vậy sao ngươi lại ở trần gian, hơn nữa ngươi là một bán yêu." Ta ngạc nhiên nói: "Hơn nữa, pháp lực ngươi yếu vậy, yêu giới có thể chấp nhận sao?"
Bạch Địch nhẹ nhàng trả lười một câu: "Ai nói với ngươi pháp lực của ta
Edit: V.O
Gần sáng tinh mơ, đột nhiên một tiếng quát tháo hốt hoảng truyền đến.
Ta mở mắt, xuống giường, đi ra ngoài. Đây không phải là giọng của Hứa Tiên sao, hắn đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, cứu mạng, cứu ta..." Vẻ mặt Hứa Tiên hốt hoảng, lăn một vòng từ trong phòng ra, kéo lấy cánh tay ra, nấp sau lưng ta.
"Có rắn! Có rắn!" Hắn run rẩy lên tiếng, chỉ chỉ căn phòng, nói xong, mắt trợn trắng, cả người mềm nhũn ngã xuống hôn mê.
Ta cau mày hất tay hắn ra, chạy vào phòng: "Tỷ tỷ!"
Quả nhiên, chẳng biết tại sao tỷ tỷ đã hiện nguyên hình, thân rắn càng không ngừng lăn lộn ở trên giường, giống như cực kỳ đau đớn: "Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Ta hốt hoảng, tình huống này hoàn toàn không có trong câu chuyện ta biết, nhất thời không biết phải làm thế nào.
"Con, con của tỷ!" Giọng tỷ tỷ sắp vỡ nát.
"Bạch Xà, sao vậy?" Đúng lúc này Bạch Địch chạy vào.
"Chẳng biết tại sao tỷ tỷ..."
Bạch Địch thấy thế, nhíu mày, trái ngược với thái độ thường ngày, móc mấy thẻ bài bằng ngọc từ trong ngực ra, truyền phép vào, mấy người mặc áo đen xông vào phòng.
"Mau, đưa nàng tới Nam Hình Điện, tìm người cứu chữa!" Bạch Địch chỉ chỉ tỷ tỷ, lại nói với ta: "Đừng lo, hẳn là có liên quan tới khí huyết sát, có cách."
Mấy người áo đen dùng một loại chất lỏng vẽ vài nét dưới đất, xuất hiện một ký hiệu trận pháp kỳ lạ, nâng tỷ tỷ lên.
"Đi theo ta." Bạch Địch kéo kéo tay áo ta, kéo ta vào trận. Chỉ cảm thấy hoa mắt, đã đến một nơi hoàn toàn khác.
"Tỷ tỷ đâu?" Ta nhìn chung quanh, không thấy nàng, hỏi.
"Bạch Xà được đưa đi chữa trị, nhưng bởi vì đó là cấm địa, ta không có cách nào dẫn ngươi đến, ngươi chờ ở đây đi, nhất định bọn họ không sao." Bạch Địch tràn đầy tự tin, cũng khiến ta thả lỏng mấy phần.
"Đây là...yêu giới?" Ta nhìn bầu trời màu tím, mơ hồ có chút ấn tượng.
"Không sai, đây chính là yêu giới ta ghét nhất!" Bạch Địch đặt mông ngồi trên bậc thang, cánh tay đặt lên đầu gối, hai tay chống cằm, dáng vẻ buồn rầu.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lúc này cho dù ta có ngốc cũng biết thân phận Bạch Địch không tầm thường, ra vào yêu giới đơn giản như vậy, hơn nữa còn có thể triệu tập hộ vệ bất cứ lúc nào.
"Không phải ngươi đã đoán được thân phận của ta sao." Bạch Địch tức giận nhìn ta: "Giống như ngươi đoán, Yêu Vương bây giờ của yêu giới là cha ta."
"...không phải...chứ!" Nhất thời ta cứng họng, thiếu chút nữa tuôn ra câu nằm tào, vậy cũng được?
"Vậy sao ngươi lại ở trần gian, hơn nữa ngươi là một bán yêu." Ta ngạc nhiên nói: "Hơn nữa, pháp lực ngươi yếu vậy, yêu giới có thể chấp nhận sao?"
Bạch Địch nhẹ nhàng trả lười một câu: "Ai nói với ngươi pháp lực của ta
/62
|