*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
Hắn làm lễ với phương trượng, nói: "Phương trượng...ngài giúp con coi chừng nàng, đừng để nàng đi ra ngoài. Con đi một mình."
Ta mấp máy môi cũng không nói được, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn, trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài, đi về phía mọi người như biến thành ác quỷ, hòa thượng bình thản giống như người bọn họ nói không phải là hắn.
"Yêu tăng ra!" Có người hô to.
"Đốt chết hắn! Đốt chết hắn!"
"A di đà phật, ta đi cùng các ngươi, xin đừng tổn thương người vô tội." Hòa thượng thản nhiên đi tới trước đám người, mặc cho những người đó thô lỗ trói hắn lại, bùn đất làm dơ bẩn tăng y màu trắng của hắn.
Lòng ta đau như nhỏ ra máu, đây chính là người phàm hắn bảo vệ khắp nơi! Bao nhiêu lần sinh tử, vẫn bảo vệ đám người phàm kia! Ta hận đến ngứa răng.
Thân thể ta run rẩy lần nữa, đã nghe thấy tiếng của Tháp trấn yêu: "Ta giúp ngươi một chút vậy."
Sau đó, thân thể bị giam cầm buông lỏng ra trong nháy mắt, trong đầu ta trống rỗng, đã nghe thấy xương cốt mình vang lên lốp bốp, trong nháy mắt đã đi tới chỗ hòa thượng và đám người.
Là ai! Là ai đánh hắn! Là ai làm bẩn y phục của hắn! Là ai ngôn ngữ ô uế!
Ta đứng ở trước người hòa thượng, đánh bay mọi người bên cạnh, hung tợn nhìn chằm chằm sắc mặt những người xấu xa kia.
"...yêu quái!" Trên mặt bọn họ hiện lên sợ hãi, sợ, sợ hãi con ngươi cũng phóng lớn, có tè ra quần co quắp ngồi dưới đất, có hoảng loạn chạy xuống núi, còn có ôm đầu run lẩy bẩy.
Giết bọn họ!
"Tiểu Thanh. Không thể." Giọng của hòa thượng? Ta mê man cúi đầu, phát hiện hòa thượng đang nhìn ta bất đắc dĩ.
Ta hóa thành nguyên hình sao? Lúc này ta mới nhận ra.
"Trở lại." Hắn tự tay vẫy vẫy với ta.
"Nhưng..." Ta hừ lạnh: "Người nào còn dám động, ta sẽ ăn các ngươi!" Ta hung tợn uy hiếp những người đó, lúc này mới không cam lòng khôi phục hình người, đứng ở bên cạnh hòa thượng.
Hòa thượng và những người kia yên lặng nhìn nhau một lúc, những người đó bị ta dọa sợ, run rẩy không ngừng, nhưng không ai động.
Hòa thượng lên tiếng: "Thôi, hôm nay, thế gian sẽ không còn Pháp Hải." Hắn tự tay nắm tay ta: "Chúng ta đi thôi."
"Chàng..." Ta ngẩng đầu: "Chàng nói, chàng muốn đi theo ta?" Ta vui vẻ nói.
Sau đó, ta nhìn người phàm phía dưới, thở dài: "Nếu, Pháp Hải chàng nguyện dùng mình đổi mạng bọn họ, ta sẽ thu!" Dứt lời, ta đưa hắn đi.
Rừng trúc tiểu yêu đạo đông đúc nhộn nhạo, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng chim hót, làm phiền người trong nhà trúc nhỏ trong rừng trúc.
Ta mở mắt ra, nhìn bầu trời, thật là đẹp.
Nơi này yên tĩnh, khiến cho ta nhớ những ngày tháng tiếng động lớn ồn ào, năm tháng thật đẹp.
Nhưng trong lòng ta, cảm giác lo lắng lại càng ngày càng mãnh liệt. Nếu như, ta không cảm nhận sai, hòa thượng cũng có tâm sự. Hắn chưa bao giờ nói với ta chuyện ác quỷ hôm đó, chỉ sợ chuyện vẫn chưa xong.
Ngồi ở trên ghế trúc, ghế tre mang theo thân thể của ta lắc la lắc lư, ta vươn tay nuốt một miếng bánh Hoa Quế cuối cùng xuống, quay đầu nói với người đang ngồi thiền trong nhà: "Hòa thượng, ta hỏi chàng, chàng hối hận từ bỏ cơ hội làm cao tăng đắc đạo không?"
Hòa thượng trên giường, yên tĩnh mở mắt, thản nhiên đi xuống giường, đi tới bên cạnh ta, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời: "Không hối hận."
"Vậy, chàng bắt đầu yêu ta từ lúc nào?" Ta ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chằng chịt trong rừng trúc chiếu lên mặt hắn, thật là đẹp.
Hòa thượng trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu: "Cái nhìn đầu tiên."
Từ trước đến nay hắn không nói dối, ta đỏ
Edit: V.O
Hắn làm lễ với phương trượng, nói: "Phương trượng...ngài giúp con coi chừng nàng, đừng để nàng đi ra ngoài. Con đi một mình."
Ta mấp máy môi cũng không nói được, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn, trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài, đi về phía mọi người như biến thành ác quỷ, hòa thượng bình thản giống như người bọn họ nói không phải là hắn.
"Yêu tăng ra!" Có người hô to.
"Đốt chết hắn! Đốt chết hắn!"
"A di đà phật, ta đi cùng các ngươi, xin đừng tổn thương người vô tội." Hòa thượng thản nhiên đi tới trước đám người, mặc cho những người đó thô lỗ trói hắn lại, bùn đất làm dơ bẩn tăng y màu trắng của hắn.
Lòng ta đau như nhỏ ra máu, đây chính là người phàm hắn bảo vệ khắp nơi! Bao nhiêu lần sinh tử, vẫn bảo vệ đám người phàm kia! Ta hận đến ngứa răng.
Thân thể ta run rẩy lần nữa, đã nghe thấy tiếng của Tháp trấn yêu: "Ta giúp ngươi một chút vậy."
Sau đó, thân thể bị giam cầm buông lỏng ra trong nháy mắt, trong đầu ta trống rỗng, đã nghe thấy xương cốt mình vang lên lốp bốp, trong nháy mắt đã đi tới chỗ hòa thượng và đám người.
Là ai! Là ai đánh hắn! Là ai làm bẩn y phục của hắn! Là ai ngôn ngữ ô uế!
Ta đứng ở trước người hòa thượng, đánh bay mọi người bên cạnh, hung tợn nhìn chằm chằm sắc mặt những người xấu xa kia.
"...yêu quái!" Trên mặt bọn họ hiện lên sợ hãi, sợ, sợ hãi con ngươi cũng phóng lớn, có tè ra quần co quắp ngồi dưới đất, có hoảng loạn chạy xuống núi, còn có ôm đầu run lẩy bẩy.
Giết bọn họ!
"Tiểu Thanh. Không thể." Giọng của hòa thượng? Ta mê man cúi đầu, phát hiện hòa thượng đang nhìn ta bất đắc dĩ.
Ta hóa thành nguyên hình sao? Lúc này ta mới nhận ra.
"Trở lại." Hắn tự tay vẫy vẫy với ta.
"Nhưng..." Ta hừ lạnh: "Người nào còn dám động, ta sẽ ăn các ngươi!" Ta hung tợn uy hiếp những người đó, lúc này mới không cam lòng khôi phục hình người, đứng ở bên cạnh hòa thượng.
Hòa thượng và những người kia yên lặng nhìn nhau một lúc, những người đó bị ta dọa sợ, run rẩy không ngừng, nhưng không ai động.
Hòa thượng lên tiếng: "Thôi, hôm nay, thế gian sẽ không còn Pháp Hải." Hắn tự tay nắm tay ta: "Chúng ta đi thôi."
"Chàng..." Ta ngẩng đầu: "Chàng nói, chàng muốn đi theo ta?" Ta vui vẻ nói.
Sau đó, ta nhìn người phàm phía dưới, thở dài: "Nếu, Pháp Hải chàng nguyện dùng mình đổi mạng bọn họ, ta sẽ thu!" Dứt lời, ta đưa hắn đi.
Rừng trúc tiểu yêu đạo đông đúc nhộn nhạo, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng chim hót, làm phiền người trong nhà trúc nhỏ trong rừng trúc.
Ta mở mắt ra, nhìn bầu trời, thật là đẹp.
Nơi này yên tĩnh, khiến cho ta nhớ những ngày tháng tiếng động lớn ồn ào, năm tháng thật đẹp.
Nhưng trong lòng ta, cảm giác lo lắng lại càng ngày càng mãnh liệt. Nếu như, ta không cảm nhận sai, hòa thượng cũng có tâm sự. Hắn chưa bao giờ nói với ta chuyện ác quỷ hôm đó, chỉ sợ chuyện vẫn chưa xong.
Ngồi ở trên ghế trúc, ghế tre mang theo thân thể của ta lắc la lắc lư, ta vươn tay nuốt một miếng bánh Hoa Quế cuối cùng xuống, quay đầu nói với người đang ngồi thiền trong nhà: "Hòa thượng, ta hỏi chàng, chàng hối hận từ bỏ cơ hội làm cao tăng đắc đạo không?"
Hòa thượng trên giường, yên tĩnh mở mắt, thản nhiên đi xuống giường, đi tới bên cạnh ta, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời: "Không hối hận."
"Vậy, chàng bắt đầu yêu ta từ lúc nào?" Ta ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chằng chịt trong rừng trúc chiếu lên mặt hắn, thật là đẹp.
Hòa thượng trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu: "Cái nhìn đầu tiên."
Từ trước đến nay hắn không nói dối, ta đỏ
/62
|