Thứ bảy, ký túc xá yên tĩnh, Khương Doãn Nặc nằm trên giường ngủ đến trưa, thật sự đói lả ra rồi mới dậy đánh răng rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo thun trắng và quần bò ống thụng, cùng với dép lê, xách hộp cơm rũ rượi lắc lư đi đến căn tin “hai phẩy năm” duy nhất mở cửa.
Nhà ăn Học Tử Uyển, nằm giữa căn tin số một và căn tin số hai, được sinh viên gọi là hai phẩy năm. Ngoài việc chuyên cung cấp các món xào tiểu táo với giá đắt gấp đôi, thì thức ăn trong những chiếc khay lớn đó thật sự không thể cho vào miệng, ba chữ “Học Tử Uyển” này danh xứng với thực.
(Tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)
Nhà ăn cuối tuần không hề đông đúc, đầu bếp xào rau rảnh đến sợ, phần khoai tây sợi chua cay Khương Doãn Nặc gọi được làm rất tỉ mỉ, đầy đủ hương thơm, cuối cùng còn được điểm xuyết bằng hành băm xanh ngắt và bột ớt đỏ tươi. Ban đầu chỉ có yêu cầu cơ bản là ăn no, nhưng giờ lại cảm thấy khẩu vị rất tốt, cô bưng hộp cơm muốn tìm một chỗ trống ngồi xuống.
“Tiểu Khương, ở đây”, Quan Dĩnh vẫy tay với cô.
Lôi Viễn vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, “Mắt cậu sao cứ ngây ra vậy”.
“Đâu có”, cô phản ứng chậm nửa nhịp, dạo này thức đêm nhiều quá, đại não dễ bị tắc.
Đối diện họ là Lục Trình Vũ và người đó, người mà cô muốn gặp nhưng không dám gặp, lúc này lại đang ở cạnh một chiếc bàn nhỏ, oan gia ngõ hẹp. Cô nhịn không được nhìn về hướng người đó, đúng lúc cậu cũng ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt cậu chuyên chú mà sâu xa, sáng như sao. Chỉ là thoáng chốc, tựa như không để ý liếc một cái, cô đã thất bại thảm hại. Khương Doãn Nặc nhanh chóng đan xen ánh mắt, bất giác thêm phần chán nản, nản lòng dùng muỗng nghiền nát cục cơm cứng ngắc trong chén.
Lục Trình Vũ nhìn thấy hai vệt xanh nhạt nơi đáy mắt cô, hỏi, “Xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi”.
Lục Trình Vũ lại nói, “Thực ra không cần vội”.
Khương Doãn Nặc lười biếng khảy sợi khoai tay trong chén, “Dù sao cũng không có việc gì”.
Lục Trình Vũ dường như nghĩ ra điều gì đó, hỏi, “Khi nào cùng nhau ăn cơm?”
“Tháp tùng bất cứ lúc nào”, Khương Doãn Nặc buột miệng đáp.
Lôi Viễn nhìn Lục Trình Vũ rồi lại nhìn Khương Doãn Nặc, “Hai cậu đang nói gì vậy? Hai cậu giấu tôi làm gì à? Có vấn đề…”, cậu ta sờ cằm nhìn Hứa Khả, “Tôi bảo này, tiết lộ chút nội tình trước đi”.
Hứa Khả cúi đầu và cơm, một lúc sau mới nhả ra hai chữ, “Không có”.
Lôi Viễn khó hiểu nhìn cậu một cái, “Dạo này cậu khá trầm mặc, ai lại đụng vào cậu à? Học cái gì không học, học theo Lục Trình Vũ giả vờ ngầu. Du xuân mồng một tháng năm, rốt cuộc cậu có đi hay không? Cho câu trả lời chính xác để tôi còn thống kê số người.”
“Không đi”.
“Lục Trình Vũ, còn cậu”, Lôi Viễn hỏi tiếp, “Cậu vẫn nên đi cùng chúng tôi đi, ngôi trường rách nát đó của cậu ngoài tiếp xúc với thi thể hoạt động gì cũng không có. Người của đội bóng rổ đều ầm ĩ đòi đưa người nhà theo, cậu dẫn theo Doãn Nặc, cũng tiện để đưa Quan Dĩnh nhà tôi theo”.
“Được”, Lục Trình Vũ liền đồng ý.
Một mình Lôi Viễn ở đó nghĩ ngợi đẹp đẽ, Khương Doãn Nặc bất mãn nói, “Cậu coi tôi không tồn tại à, hỏi cũng không hỏi tôi”.
“Con trai nói chuyện, con gái chen vô làm gì”, Lôi Viễn cười ha ha nói, “Học hỏi vị này nhà tôi nhiều vào”.
Quan Dĩnh quả nhiên đang ra vẻ chú chim nhỏ ngọt ngào quấn quýt bên cạnh, lắc tay Khương Doãn Nặc, “Tiểu Khương, cậu cũng không đi à, đi đi, đi đi mà”, giọng nũng nịu, có thể vắt ra mật.
Cả người Khương Doãn Nặc lạnh cóng, cô lén liếc Hứa Khả một cái, lẩm bẩm, “Tớ đâu nói là không đi”. Cô hạ quyết tâm một lòng muốn né Hứa Khả, nếu đã không chú ý không được, thì chỉ có ra sức tránh né, tốt nhất đừng xuất hiện cùng nhau nữa, nên dự định của cô sẽ chỉ trái ngược với cậu. Cô tự cho rằng không phải là người ý chí bạc nhược, tuy sức lực không đủ, nhưng cũng không thể yếu đuối đến mức tùy tiện từ bỏ, cô tin rằng thời gian có thể xóa đi mọi dấu vết, che đậy một đoạn hồi ức, hủy hoại một đoạn tình cảm, thậm chí là thay đổi một con người.
Ăn cơm xong, Khương Doãn Nặc và Quan Dĩnh cùng quay về ký túc xá.
Khương Doãn Nặc tiếp tục ngủ bù, Quan Dĩnh nằm trên giường một lúc, bất luận thế nào cũng không ngủ được, thế là bắt đầu dọn dẹp, lau xong bàn lại lau sàn nhà, vô cùng bận rộn.
“Vợ ngoan à, có thể nghỉ ngơi một lúc không, bệnh rồi có người phải đau lòng đấy”, Khương Doãn Nặc ngáp một cái, mơ màng buồn ngủ.
Quan Dĩnh cũng không lên tiếng, ra sức vùi đầu lau sàn nhà, một lần rồi lại một lần.
“Quan Dĩnh…”Nhắm mắt làm ngơ.
Khương Doãn Nặc trở mình nằm trên giường, tuy nói ngắm người đẹp là một loại hưởng thụ, huống hồ là người đẹp cần cù, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, “Tớ bảo này, vợ ngoan…”
Cuối cùng Quan Dĩnh cũng dừng lại, đứng ở đó, mày hơi nhíu lại, có chút ngây người, hoàn toàn không hề hào hứng như trước giờ.
“Vừa gặp đã yêu à”, Khương Doãn Nặc bước đến vuốt cằm cô, “Sao thế, lúc nãy vẫn tốt mà”.
“Tiểu Khương, tớ…”, Quan Dĩnh ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi.
Khương Doãn Nặc chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cô, cũng căng thẳng theo, “Cậu… muốn nói gì?”
“Tớ con mẹ nó…”, cô chưa bao giờ nói tục, nói xong âm cuối mặt đã đỏ như quả cà chua, cô hít vào một hơi nói tiếp, “Mẹ nó tớ mà vợ ngoan cái nỗi gì, sắp biến thành mẹ hiền rồi.”
Khương Doãn Nặc ngây ra một lúc, nghĩ lại lúc trước cô nhiều lần đi xem phim thâu đêm không về ký túc, thế là dè dặt hỏi: “Không phải là… có rồi đấy chứ?”
Quan Dĩnh lại thở ra, “Cái đó vẫn chưa đến, tớ lo sắp chết rồi…”
“Sao các cậu không dùng biện pháp? Thằng nhóc đó biết không? Bao lâu rồi?” Khương Doãn Nặc sốt ruột, hỏi không ngừng nghỉ.
“Anh ấy, anh ấy…”, Quan Dĩnh ấp úng nói, vành mắt ửng đỏ.
“Cậu ta nói sao, không phải bảo cậu đi bệnh viện làm đấy chứ”, Khương Doãn Nặc nhớ lại bộ dạng nói cười không hề để ý của Lôi Viễn lúc nãy, bất giác bùng nổ, “Chết tiệt, cái thằng muốn ăn đòn này”, vừa nói vừa nhấc chân bước ra ngoài.
Quan Dĩnh vội giữ cô lại, “Anh ấy vẫn chưa biết, tớ không muốn để anh ấy nhìn thấy bộ dạng này của mình”.
“Tại sao”, Khương Doãn Nặc ngẫm nghĩ, vỗ vai cô, “Cậu sợ nhìn thấy bộ dạng hoang mang lo sợ của cậu ta đúng không. Yên tâm, tớ nghĩ chắc cậu ta không phải loại người đó đâu, hơn nữa, cậu chắc chắn chứ?”
Quan Dĩnh cúi đầu, “Đã trễ hơn một tuần rồi”.
“Đến bệnh viện khám thử là biết liền, hà tất phải ở đây sốt ruột”, Khương Doãn Nặc kéo cô ấy từ trên ghế dậy.
Quan Dĩnh gỡ tay cô ra, “Đợi thêm vài ngày nữa đi, cậu có thể đưa tớ đến tiệm thuốc không?”
Khương Doãn Nặc gật đầu, hai người cùng đến tiệm thuộc bên ngoài trường mua về giấy thử thai, bắt đầu nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng.
“Bên trên nói tốt nhất là sáng mai hãy dùng”, Khương Doãn Nặc nói.
“Muốn phán tử hình thì phán sớm một chút”, Quan Dĩnh bực bội ném sách hướng dẫn sử dụng sang một bên, “Thật là phiền phức”.
“Chắc sẽ không sao”, Khương Doãn Nặc đành phải an ủi cô như vậy.
“Tại sao người ta nói con gái sau khi lên giường liền trở thành người thô thiển, bây giờ tớ coi như là đã hiểu, chẳng qua chỉ là hơn con trai một cái tử cung mà thôi”, Quan Dĩnh căm hận nói, “Không cẩn thận liền sẽ treo cổ trên cây tự tử, còn không biết người ta có muốn để cậu treo hay không”.
Trên bàn, điện thoại của Quan Dĩnh kiên trì reo vang.
Khương Doãn Nặc cầm lên nhìn rồi nói, “Cậu ta tìm cậu đấy”.
“Mặc kệ anh ta”, Quan Dĩnh nhận lấy điện thoại ấn phím tắt máy, “Cậu cũng đừng nói gì với anh ấy”.
“Lúc ăn trưa không phải vẫn còn êm thấm với cậu ấy sao?”
“Thật ra, tớ hận không thể giết anh ta”, Quan Dĩnh nhìn trần nhà, yếu ớt thở ra, trong lòng đột nhiên dấy lên một loại tuyệt vọng, càng ngày càng không dám chắc chắn đối với người tai áp má kề với mình, rốt cuộc anh ta đối với mình là như thế nào? Mà cô còn muốn giả vờ không hề để ý, nói cười tự nhiên trước mặt anh ta. Giả vờ mạnh mẽ, vì không có dũng khí đối mặt, đối mặt với sự phủ định của phần tình cảm mà anh ta dành cho. Quan Dĩnh ơi Quan Dĩnh, mày mà cũng có ngày này, yếu đối quá chừng, nghĩ đến đây, tâm trạng cô ngày càng u ám khổ sở.
Trò chơi tình yêu này, đau lòng đau thân quá
Nhà ăn Học Tử Uyển, nằm giữa căn tin số một và căn tin số hai, được sinh viên gọi là hai phẩy năm. Ngoài việc chuyên cung cấp các món xào tiểu táo với giá đắt gấp đôi, thì thức ăn trong những chiếc khay lớn đó thật sự không thể cho vào miệng, ba chữ “Học Tử Uyển” này danh xứng với thực.
(Tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo)
Nhà ăn cuối tuần không hề đông đúc, đầu bếp xào rau rảnh đến sợ, phần khoai tây sợi chua cay Khương Doãn Nặc gọi được làm rất tỉ mỉ, đầy đủ hương thơm, cuối cùng còn được điểm xuyết bằng hành băm xanh ngắt và bột ớt đỏ tươi. Ban đầu chỉ có yêu cầu cơ bản là ăn no, nhưng giờ lại cảm thấy khẩu vị rất tốt, cô bưng hộp cơm muốn tìm một chỗ trống ngồi xuống.
“Tiểu Khương, ở đây”, Quan Dĩnh vẫy tay với cô.
Lôi Viễn vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, “Mắt cậu sao cứ ngây ra vậy”.
“Đâu có”, cô phản ứng chậm nửa nhịp, dạo này thức đêm nhiều quá, đại não dễ bị tắc.
Đối diện họ là Lục Trình Vũ và người đó, người mà cô muốn gặp nhưng không dám gặp, lúc này lại đang ở cạnh một chiếc bàn nhỏ, oan gia ngõ hẹp. Cô nhịn không được nhìn về hướng người đó, đúng lúc cậu cũng ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt cậu chuyên chú mà sâu xa, sáng như sao. Chỉ là thoáng chốc, tựa như không để ý liếc một cái, cô đã thất bại thảm hại. Khương Doãn Nặc nhanh chóng đan xen ánh mắt, bất giác thêm phần chán nản, nản lòng dùng muỗng nghiền nát cục cơm cứng ngắc trong chén.
Lục Trình Vũ nhìn thấy hai vệt xanh nhạt nơi đáy mắt cô, hỏi, “Xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi”.
Lục Trình Vũ lại nói, “Thực ra không cần vội”.
Khương Doãn Nặc lười biếng khảy sợi khoai tay trong chén, “Dù sao cũng không có việc gì”.
Lục Trình Vũ dường như nghĩ ra điều gì đó, hỏi, “Khi nào cùng nhau ăn cơm?”
“Tháp tùng bất cứ lúc nào”, Khương Doãn Nặc buột miệng đáp.
Lôi Viễn nhìn Lục Trình Vũ rồi lại nhìn Khương Doãn Nặc, “Hai cậu đang nói gì vậy? Hai cậu giấu tôi làm gì à? Có vấn đề…”, cậu ta sờ cằm nhìn Hứa Khả, “Tôi bảo này, tiết lộ chút nội tình trước đi”.
Hứa Khả cúi đầu và cơm, một lúc sau mới nhả ra hai chữ, “Không có”.
Lôi Viễn khó hiểu nhìn cậu một cái, “Dạo này cậu khá trầm mặc, ai lại đụng vào cậu à? Học cái gì không học, học theo Lục Trình Vũ giả vờ ngầu. Du xuân mồng một tháng năm, rốt cuộc cậu có đi hay không? Cho câu trả lời chính xác để tôi còn thống kê số người.”
“Không đi”.
“Lục Trình Vũ, còn cậu”, Lôi Viễn hỏi tiếp, “Cậu vẫn nên đi cùng chúng tôi đi, ngôi trường rách nát đó của cậu ngoài tiếp xúc với thi thể hoạt động gì cũng không có. Người của đội bóng rổ đều ầm ĩ đòi đưa người nhà theo, cậu dẫn theo Doãn Nặc, cũng tiện để đưa Quan Dĩnh nhà tôi theo”.
“Được”, Lục Trình Vũ liền đồng ý.
Một mình Lôi Viễn ở đó nghĩ ngợi đẹp đẽ, Khương Doãn Nặc bất mãn nói, “Cậu coi tôi không tồn tại à, hỏi cũng không hỏi tôi”.
“Con trai nói chuyện, con gái chen vô làm gì”, Lôi Viễn cười ha ha nói, “Học hỏi vị này nhà tôi nhiều vào”.
Quan Dĩnh quả nhiên đang ra vẻ chú chim nhỏ ngọt ngào quấn quýt bên cạnh, lắc tay Khương Doãn Nặc, “Tiểu Khương, cậu cũng không đi à, đi đi, đi đi mà”, giọng nũng nịu, có thể vắt ra mật.
Cả người Khương Doãn Nặc lạnh cóng, cô lén liếc Hứa Khả một cái, lẩm bẩm, “Tớ đâu nói là không đi”. Cô hạ quyết tâm một lòng muốn né Hứa Khả, nếu đã không chú ý không được, thì chỉ có ra sức tránh né, tốt nhất đừng xuất hiện cùng nhau nữa, nên dự định của cô sẽ chỉ trái ngược với cậu. Cô tự cho rằng không phải là người ý chí bạc nhược, tuy sức lực không đủ, nhưng cũng không thể yếu đuối đến mức tùy tiện từ bỏ, cô tin rằng thời gian có thể xóa đi mọi dấu vết, che đậy một đoạn hồi ức, hủy hoại một đoạn tình cảm, thậm chí là thay đổi một con người.
Ăn cơm xong, Khương Doãn Nặc và Quan Dĩnh cùng quay về ký túc xá.
Khương Doãn Nặc tiếp tục ngủ bù, Quan Dĩnh nằm trên giường một lúc, bất luận thế nào cũng không ngủ được, thế là bắt đầu dọn dẹp, lau xong bàn lại lau sàn nhà, vô cùng bận rộn.
“Vợ ngoan à, có thể nghỉ ngơi một lúc không, bệnh rồi có người phải đau lòng đấy”, Khương Doãn Nặc ngáp một cái, mơ màng buồn ngủ.
Quan Dĩnh cũng không lên tiếng, ra sức vùi đầu lau sàn nhà, một lần rồi lại một lần.
“Quan Dĩnh…”Nhắm mắt làm ngơ.
Khương Doãn Nặc trở mình nằm trên giường, tuy nói ngắm người đẹp là một loại hưởng thụ, huống hồ là người đẹp cần cù, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không đúng, “Tớ bảo này, vợ ngoan…”
Cuối cùng Quan Dĩnh cũng dừng lại, đứng ở đó, mày hơi nhíu lại, có chút ngây người, hoàn toàn không hề hào hứng như trước giờ.
“Vừa gặp đã yêu à”, Khương Doãn Nặc bước đến vuốt cằm cô, “Sao thế, lúc nãy vẫn tốt mà”.
“Tiểu Khương, tớ…”, Quan Dĩnh ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi.
Khương Doãn Nặc chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cô, cũng căng thẳng theo, “Cậu… muốn nói gì?”
“Tớ con mẹ nó…”, cô chưa bao giờ nói tục, nói xong âm cuối mặt đã đỏ như quả cà chua, cô hít vào một hơi nói tiếp, “Mẹ nó tớ mà vợ ngoan cái nỗi gì, sắp biến thành mẹ hiền rồi.”
Khương Doãn Nặc ngây ra một lúc, nghĩ lại lúc trước cô nhiều lần đi xem phim thâu đêm không về ký túc, thế là dè dặt hỏi: “Không phải là… có rồi đấy chứ?”
Quan Dĩnh lại thở ra, “Cái đó vẫn chưa đến, tớ lo sắp chết rồi…”
“Sao các cậu không dùng biện pháp? Thằng nhóc đó biết không? Bao lâu rồi?” Khương Doãn Nặc sốt ruột, hỏi không ngừng nghỉ.
“Anh ấy, anh ấy…”, Quan Dĩnh ấp úng nói, vành mắt ửng đỏ.
“Cậu ta nói sao, không phải bảo cậu đi bệnh viện làm đấy chứ”, Khương Doãn Nặc nhớ lại bộ dạng nói cười không hề để ý của Lôi Viễn lúc nãy, bất giác bùng nổ, “Chết tiệt, cái thằng muốn ăn đòn này”, vừa nói vừa nhấc chân bước ra ngoài.
Quan Dĩnh vội giữ cô lại, “Anh ấy vẫn chưa biết, tớ không muốn để anh ấy nhìn thấy bộ dạng này của mình”.
“Tại sao”, Khương Doãn Nặc ngẫm nghĩ, vỗ vai cô, “Cậu sợ nhìn thấy bộ dạng hoang mang lo sợ của cậu ta đúng không. Yên tâm, tớ nghĩ chắc cậu ta không phải loại người đó đâu, hơn nữa, cậu chắc chắn chứ?”
Quan Dĩnh cúi đầu, “Đã trễ hơn một tuần rồi”.
“Đến bệnh viện khám thử là biết liền, hà tất phải ở đây sốt ruột”, Khương Doãn Nặc kéo cô ấy từ trên ghế dậy.
Quan Dĩnh gỡ tay cô ra, “Đợi thêm vài ngày nữa đi, cậu có thể đưa tớ đến tiệm thuốc không?”
Khương Doãn Nặc gật đầu, hai người cùng đến tiệm thuộc bên ngoài trường mua về giấy thử thai, bắt đầu nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng.
“Bên trên nói tốt nhất là sáng mai hãy dùng”, Khương Doãn Nặc nói.
“Muốn phán tử hình thì phán sớm một chút”, Quan Dĩnh bực bội ném sách hướng dẫn sử dụng sang một bên, “Thật là phiền phức”.
“Chắc sẽ không sao”, Khương Doãn Nặc đành phải an ủi cô như vậy.
“Tại sao người ta nói con gái sau khi lên giường liền trở thành người thô thiển, bây giờ tớ coi như là đã hiểu, chẳng qua chỉ là hơn con trai một cái tử cung mà thôi”, Quan Dĩnh căm hận nói, “Không cẩn thận liền sẽ treo cổ trên cây tự tử, còn không biết người ta có muốn để cậu treo hay không”.
Trên bàn, điện thoại của Quan Dĩnh kiên trì reo vang.
Khương Doãn Nặc cầm lên nhìn rồi nói, “Cậu ta tìm cậu đấy”.
“Mặc kệ anh ta”, Quan Dĩnh nhận lấy điện thoại ấn phím tắt máy, “Cậu cũng đừng nói gì với anh ấy”.
“Lúc ăn trưa không phải vẫn còn êm thấm với cậu ấy sao?”
“Thật ra, tớ hận không thể giết anh ta”, Quan Dĩnh nhìn trần nhà, yếu ớt thở ra, trong lòng đột nhiên dấy lên một loại tuyệt vọng, càng ngày càng không dám chắc chắn đối với người tai áp má kề với mình, rốt cuộc anh ta đối với mình là như thế nào? Mà cô còn muốn giả vờ không hề để ý, nói cười tự nhiên trước mặt anh ta. Giả vờ mạnh mẽ, vì không có dũng khí đối mặt, đối mặt với sự phủ định của phần tình cảm mà anh ta dành cho. Quan Dĩnh ơi Quan Dĩnh, mày mà cũng có ngày này, yếu đối quá chừng, nghĩ đến đây, tâm trạng cô ngày càng u ám khổ sở.
Trò chơi tình yêu này, đau lòng đau thân quá
/77
|