Cái bạt tai này, linh động quả quyết, độ mạnh vừa đủ.
Trên khán đài lập tức có biến động, tiếng huýt gió, tiếng còi, tiếng la hét, liên tục không ngừng. Mọi người đều than: xem ra lại là một vụ nợ tình.
Người áo đen chậm rãi giơ tay, cực kỳ tùy ý lau đi vết máu nơi khóe miệng, hai mắt không hề rời khỏi cô gái trước mặt, sau đó mỉm cười nói: “Khương Doãn Nặc, quả nhiên là chị.”
Thái Sơn sụp đổ trước mặt, bị con gái bạt tai, nhưng mặt không biến sắc, lại còn cười nữa chứ, ngầu quá đi mất. Tức thì, trước mắt các cô gái nổi lên những áng mây màu hồng mơ mộng, có người phản ứng nhanh còn móc điện thoại ra chụp lại làm kỉ niệm.
“Cậu…”, những chuyện trước kia, một lời khó nói hết. Dường như sự giận dữ bị người ta lãng quên ở trong lòng nhưng không thể bộc lộ, lại dường như cảm thấy hơi áy náy vì sự kích động của bản thân, Khương Doãn Nặc vài giây trước còn khí thế hùng hổ bây giờ lại không biết làm thế nào để mở miệng, nhất thời đứng ngây ra đó.
“Thế nào?” Người áo đen dịu dàng hỏi lại, hơi buồn cười nhìn cô, sau đó nghiêng mặt nói với đội trưởng: “Tôi không đánh nữa, cậu mau thay người đi”, nói xong kéo tay Khương Doãn Nặc đi ra ngoài.
“Cô gái đó sắp bị đánh rồi”, trên khán đài không biết ai đó hét lên một câu. Đội trưởng đang tuyên bố tiếp tục trận đấu bị giật mình, sợ xảy ra chuyện liền xoay người đuổi theo, nhưng làm gì có chuyện đuổi kịp, chỉ đành lớn tiếng hét: “Người anh em, tuyệt đối đừng kích động, đàn ông tốt chúng ta không đấu với phụ nữ”.
Thời đại nào rồi mà còn nói những lời quê mùa như vậy chứ. Khương Doãn Nặc quay người mắng thầm: “Không cần cậu nhiều chuyện, hôm nay tôi phải thay trời hành đạo, dọn sạch nhà cửa”.
Hai người đi đến khu rừng nhỏ không bóng người, cánh tay Khương Doãn Nặc được buông ra. Cô khẽ vận động sau đó chau mày nói: “Xí, đâu cần cậu mạnh tay như vậy chứ?”
“Câu này nên để tôi nói mới đúng”, người đó chỉ chỉ khóe miệng đã bầm tím của mình.
“Ha ha, vẫn ổn, chưa gọi là nặng”, cô thấy hơi áy náy, tập taekwondo mấy năm, lúc nãy kích động nên quên không khống chế sức mạnh.
“Thân hình không thấy lớn, nhưng sức lực lại không nhỏ”, cậu dùng tay so sánh chiều cao của hai người, phát hiện Khương Doãn Nặc chỉ cao đến yết hầu mình, nói đùa: “Không phải Khương Mẫn ngược đãi chị, không cho chị ăn cơm đấy chứ”.
“Có phải ngày nào Hứa Thụy Hoài cũng bón phân cho cậu, nên cậu mới có thể lớn lên khỏe mạnh không”, Khương Doãn Nặc cũng không gọi là lùn, dù sao cũng cao một mét sáu mươi ba, chỉ là có người thay đổi nhiều quá, đến mức cô không thể không ngẩng cổ nhìn cậu.
“Bảy năm không gặp, chị ngày càng xấu xa nhỉ, người từng ra nước ngoài có khác”, Hứa Khả nhịn không được đưa tay vén mái tóc dài của cô, rất mềm rất mượt.
Khương Doãn Nặc không bằng lòng chặn tay cậu lại, thằng nhóc này vẫn giống như trước đây, chuyên môn chọc giận mình, đây là lần đầu tiên gặp lại sau bảy năm đấy! (Tác giả: Không phải cô đã phá hỏng gương mặt xinh đẹp của người ta hay sao, không biết xấu hổ còn ở đây oán trách.) Bản thân lại vì chuyện chiều cao cỏn con mà lằng nhằng với cậu lâu như vậy. Đúng là, hoàn toàn không giống với cuộc trùng phùng trong tưởng tượng của mình! Cũng không nhất định phải nước mắt lưng tròng, ôm nhau khóc lóc, nhưng ít ra cũng phải cảm động một chút chứ, sau đó dùng giọng nói mang thương hiệu dẻo quánh đó nói: “Chị, cuối cùng chị đã quay về rồi, em đợi chị khổ sở lắm đó.” Ơ, Khương Doãn Nặc nhìn dáng người cao to trước mặt, lại nghĩ: Nếu cậu ta làm như thế thật, mình nhất định sẽ dùng một cước đá bay cậu ta ra ngoài trước khi bản thân bị buồn nôn mà chết.
“Cho dù tôi đẹp trai đến mức khiến chị ngây người, chị cũng nên để ý đến thể diện của mình một chút chứ”, Hứa Khả huơ huơ tay trước mắt cô, lại hỏi: “Chị về khi nào vậy?” Không có ngạc nhiên, không có cảm động, biểu cảm của cậu bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn, còn cô, tâm trạng phấn khích tuột dốc xuống đáy vực, tinh thần suy sụp đến mức không thể suy sụp hơn.
“Không liên quan đến cậu”, cô lạnh lùng đáp.
“Chị quay về không phải để tìm tôi sao?” Người nào đó ngược lại rất tự mình biết mình, “Chẳng trách lần trước chị viết mail bảo tôi về nhà một chuyến, cũng học ở trường này à?”
Nhắc đến những email đó, Khương Doãn Nặc càng thêm tức giận: “Đúng vậy, tôi quay về để xem cậu đã chết hay chưa, kết quả rất thất vọng”.
“Cho nên vừa gặp liền đánh tôi”.
“Hứa Thụy Hoài nói cậu học ở miền Bắc”, Khương Doãn Nặc quyết định không tranh cãi với tên “tiểu cường” này nữa.
“Tôi lấy được giấy thông báo nhập học của bên đó, sau đó lại không muốn đến nữa”, cậu dửng dưng giải thích.
“Tại sao không đi? Tại sao phải nói dối?”
“Không tại sao cả. Không muốn đi thì không đi thôi”, cậu nhìn cô một cái, “Hứa Thụy Hoài vốn không quan tâm đến những việc này, nên cũng không gọi là nói dối”, vẻ đùa giỡn của cậu xen lẫn chút lạnh lùng. Từ trong đôi mắt như ngọc trai đen kia tỏa ra sự phẫn nộ và lạnh lùng không giống sự bất lực của thời niên thiếu, mà là nỗi thê lương ngạo mạn nhìn thấu sự đời, cùng với vẻ tùy tiện phóng đãng bỡn cợt với đời.
Thứ biểu cảm này, Khương Doãn Nặc chưa bao giờ thấy xuất hiện trên gương mặt Hứa Khả. Cậu cao lên rất nhiều, không còn mảnh mai yếu ớt như trước đây. Đường nét khuôn mặt cậu càng thêm góc cạnh, tràn đầy khí chất kiên nghị nam tính. Nhưng ngũ quan điển trai nổi bật lại không thay đổi quá nhiều, vẫn còn giữ lại vẻ đẹp trung tính thời niên thiếu, chỉ là vẻ mặt phấn khởi càng thêm rõ ràng. Cho nên, lúc nãy khi ở nhà thi đấu bóng rổ, Khương Doãn Nặc không hề tốn sức nhận ra cậu ngay, chỉ là không ngờ lại gặp nhau ở đó.
Nhưng mà bây giờ, cô lại có chút nghi ngờ, Hứa Khả như vậy rất là xa lạ. Có đôi chút mất hứng, không mấy dao động. Cậu cũng hay cười nhưng lại bớt đi sự chân thành trước đây, có chút tinh nghịch và không tính toán, bởi vì đôi mắt của cậu rất lạnh, nụ cười như vậy đã mất đi ý nghĩa, chỉ là một chiếc mặt nạ sinh động mà thôi. Giống như nhưng người chỉ có quan hệ gật đầu chào hỏi, hoặc giả như người đi đường xa lạ, trong lúc vội vàng, họ cũng sẽ để lộ nụ cười dịu dàng, nhưng chỉ trong chốc lát, chớp mắt qua đi.
Nói chuyện cùng người xa lạ, vài ba câu liền đường ai nấy đi. Nhưng với cậu, không thể thâm nhập lại không cam lòng. Không phải Khương Doãn Nặc không tìm được chủ đề, mà là có những lời, không biết làm sao mở miệng hỏi. Tại sao không gọi điện? Tại sao trong mail trả lời chỉ có mấy chữ như vậy? Tại sao chưa bao giờ nói đến tình hình bản thân?... Song đối mặt với một người vẻ mặt nguội lạnh như vậy, mọi sự kích đồng đều tan thành mây khói. Đúng vậy, chúng ta đều đã trưởng thành, cũng đã trở thành người xa lạ, chị em nhiều năm không gặp, xa cách như vậy cũng rất bình thường. Trách móc, giận dữ vô cớ như thế không thuộc về chúng ta, nó là thứ mờ ám không rõ ràng, vướng bận không tan. Cho nên, khi chị nhìn thấy cậu bây giờ, sống cuộc sống tự do thoải mái, là chị yên tâm rồi.
Bầu không khí đột nhiên có chút kiềm nén. Hứa Khả ôm cánh tay uể oải dựa vào thân cây, khó hiểu quan sát người con gái bỗng nhiên im lặng ở trước mặt. Cô, đã trở nên xinh đẹp, ngũ quan thanh tú tinh tế, mái tóc dài suôn mượt, da trắng nõn nà, vẻ mặt tươi sáng, khí chất trầm tĩnh, đương nhiên là khi cô không nổi giận. Cá tính hung dữ này vẫn không thay đổi chút nào. Nhưng cô vào lúc này, đầu cúi xuống, lông mày hơi nhíu lại, khẽ cắn lấy môi dưới, trên mặt thoáng qua tia mơ màng và bất lực. Trông cô dường như rất nhỏ bé, giống như một con búp bê.
Tiếng thở dài trong im lặng, giọng cậu hơi trầm: “Mấy năm nay, chị…”
“Cậu…”, không hẹn mà gặp, cô cũng lên tiếng.
Hai người lại dừng lại, bất giác nhìn nhau cười, sự tình cờ như vậy, giống như một cơn gió nhẹ, quét đi mây mù trong lòng Khương Doãn Nặc.
“Doãn Nặc”, bên cạnh có người khẽ gọi.
Khương Doãn Nặc nhìn người đang đi tới, tươi cười vẫy tay với cậu ta: “Lâm Hiên, sao anh lại đến đây?”
“Anh đang tìm em”, Lâm Hiên hơi do dự bước đến, với cậu ta cô chưa bao giờ thể hiện nét mặt tươi cười vô cùng dịu dàng như bây giờ. Doãn Nặc mà cậu ta nhìn thấy, là một cô gái dửng dưng, nghịch ngợm, không thể lường trước, lại hơi hung dữ. Vậy bây giờ, rốt cuộc là tình huống như thế nào đây?
Lâm Hiên à, không phải chính là nhân vật nòng cốt trong đội bóng đá đó sao? Chị à, chị quả nhiên rất được chào đón.
Bầu không khí có hơi kỳ quái, Khương Doãn Nặc hết nhìn Hứa Khả lại nhìn Lâm Hiên, người trước với dáng vẻ suy tư, người sau thần sắc lại hơi phòng bị. Không phải Tiểu Hiên Hiên ghen đấy chứ, “Để em giới thiệu một chút”, Khương Doãn Nặc một tay vỗ má Hứa Khả, “Đây là em trai cưng thất lạc nhiều năm hôm nay gặp lại của em Hứa Khả”, lại dùng ngón tay ra sức ấn vào khóe miệng bị thương của cậu, “Lâm Hiên, bạn trai tôi, cũng là sinh viên năm ba khoa công nghệ thông tin.”
Hứa Khả đau đớn nhếch miệng: “Đừng có động tay động chân với người đàn ông khác trước mặt bạn trai chị”, cậu gật đầu với Lâm Hiên: “Chúng ta sớm đã biết nhau rồi. Chị gái tôi cậu cũng cua được, quả nhiên là kẻ mạnh, con người chị ấy rất phiền phức, sau này cậu hãy khoan dung chị ấy nhiều một chút.”
“Này, ý cậu là sao hả”, Khương Doãn Nặc nhảy lên lại muốn ấn vào vết bầm trên mặt cậu, Lâm Hiên vội giữ tay cô lại, nói với Hứa Khả: “Cùng đi ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Khỏi đi, tôi không có khẩu vị đối với quả pháo này. Hẹn gặp lại”, nói xong, người nào đó đã lướt đi thật xa.
“Cậu ấy nói rất đúng.”
“Cái gì?”
“Lúc nói chuyện với cậu ấy, em giống như một quả pháo vậy, bình thường không có như thế.”
Buổi tối, ở thư viện.
Hứa Khả mở máy tính, lên mạng kiếm tư liệu, vụ án trong tay thật sự hơi phiền phức, xem ra phải bỏ nhiều thời gian hơn.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, cậu mở một thư mục, bên trong có mười mấy tấm ảnh, đều là cùng một người.
“Đây là ai thế? Dễ thương quá”, một cô gái xinh đẹp không biết đi đến từ lúc nào, cô tao nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cặp đôi trai xinh gái đẹp khiến người khác phải trầm trồ này vừa xuất hiện, áng mây màu hồng liền từ từ bao phủ khắp xung quanh họ, trong căn phòng rộng lớn này, thấp thoáng truyền đến tiếng nuốt nước bọt không ngừng. Hai kẻ thủ phạm dường như sớm đã quen rồi, ngược lại còn coi như không có chuyện gì. “Hứa, đây không phải… cô gái hôm nay đó sao? Tại sao cô ấy… Ừm, lại hung dữ với cậu như thế?” Nhìn bức hình, cuối cùng cô gái cũng nhớ ra, nhưng lại ngại hỏi trực tiếp. Một cậu con trai cao ráo tướng mạo đàng hoàng lại bị một cô gái đánh trước mặt bao nhiêu người, thật sự rất mất mặt.
“Vì tớ nợ cô ấy rất nhiều tiền, cô ấy đến đòi nợ”, Hứa Khả đóng thư mục lại, trả lời một cách dửng dưng.
“Xí, tớ không tin đâu!” Người đẹp cười e thẹn.
Trên khán đài lập tức có biến động, tiếng huýt gió, tiếng còi, tiếng la hét, liên tục không ngừng. Mọi người đều than: xem ra lại là một vụ nợ tình.
Người áo đen chậm rãi giơ tay, cực kỳ tùy ý lau đi vết máu nơi khóe miệng, hai mắt không hề rời khỏi cô gái trước mặt, sau đó mỉm cười nói: “Khương Doãn Nặc, quả nhiên là chị.”
Thái Sơn sụp đổ trước mặt, bị con gái bạt tai, nhưng mặt không biến sắc, lại còn cười nữa chứ, ngầu quá đi mất. Tức thì, trước mắt các cô gái nổi lên những áng mây màu hồng mơ mộng, có người phản ứng nhanh còn móc điện thoại ra chụp lại làm kỉ niệm.
“Cậu…”, những chuyện trước kia, một lời khó nói hết. Dường như sự giận dữ bị người ta lãng quên ở trong lòng nhưng không thể bộc lộ, lại dường như cảm thấy hơi áy náy vì sự kích động của bản thân, Khương Doãn Nặc vài giây trước còn khí thế hùng hổ bây giờ lại không biết làm thế nào để mở miệng, nhất thời đứng ngây ra đó.
“Thế nào?” Người áo đen dịu dàng hỏi lại, hơi buồn cười nhìn cô, sau đó nghiêng mặt nói với đội trưởng: “Tôi không đánh nữa, cậu mau thay người đi”, nói xong kéo tay Khương Doãn Nặc đi ra ngoài.
“Cô gái đó sắp bị đánh rồi”, trên khán đài không biết ai đó hét lên một câu. Đội trưởng đang tuyên bố tiếp tục trận đấu bị giật mình, sợ xảy ra chuyện liền xoay người đuổi theo, nhưng làm gì có chuyện đuổi kịp, chỉ đành lớn tiếng hét: “Người anh em, tuyệt đối đừng kích động, đàn ông tốt chúng ta không đấu với phụ nữ”.
Thời đại nào rồi mà còn nói những lời quê mùa như vậy chứ. Khương Doãn Nặc quay người mắng thầm: “Không cần cậu nhiều chuyện, hôm nay tôi phải thay trời hành đạo, dọn sạch nhà cửa”.
Hai người đi đến khu rừng nhỏ không bóng người, cánh tay Khương Doãn Nặc được buông ra. Cô khẽ vận động sau đó chau mày nói: “Xí, đâu cần cậu mạnh tay như vậy chứ?”
“Câu này nên để tôi nói mới đúng”, người đó chỉ chỉ khóe miệng đã bầm tím của mình.
“Ha ha, vẫn ổn, chưa gọi là nặng”, cô thấy hơi áy náy, tập taekwondo mấy năm, lúc nãy kích động nên quên không khống chế sức mạnh.
“Thân hình không thấy lớn, nhưng sức lực lại không nhỏ”, cậu dùng tay so sánh chiều cao của hai người, phát hiện Khương Doãn Nặc chỉ cao đến yết hầu mình, nói đùa: “Không phải Khương Mẫn ngược đãi chị, không cho chị ăn cơm đấy chứ”.
“Có phải ngày nào Hứa Thụy Hoài cũng bón phân cho cậu, nên cậu mới có thể lớn lên khỏe mạnh không”, Khương Doãn Nặc cũng không gọi là lùn, dù sao cũng cao một mét sáu mươi ba, chỉ là có người thay đổi nhiều quá, đến mức cô không thể không ngẩng cổ nhìn cậu.
“Bảy năm không gặp, chị ngày càng xấu xa nhỉ, người từng ra nước ngoài có khác”, Hứa Khả nhịn không được đưa tay vén mái tóc dài của cô, rất mềm rất mượt.
Khương Doãn Nặc không bằng lòng chặn tay cậu lại, thằng nhóc này vẫn giống như trước đây, chuyên môn chọc giận mình, đây là lần đầu tiên gặp lại sau bảy năm đấy! (Tác giả: Không phải cô đã phá hỏng gương mặt xinh đẹp của người ta hay sao, không biết xấu hổ còn ở đây oán trách.) Bản thân lại vì chuyện chiều cao cỏn con mà lằng nhằng với cậu lâu như vậy. Đúng là, hoàn toàn không giống với cuộc trùng phùng trong tưởng tượng của mình! Cũng không nhất định phải nước mắt lưng tròng, ôm nhau khóc lóc, nhưng ít ra cũng phải cảm động một chút chứ, sau đó dùng giọng nói mang thương hiệu dẻo quánh đó nói: “Chị, cuối cùng chị đã quay về rồi, em đợi chị khổ sở lắm đó.” Ơ, Khương Doãn Nặc nhìn dáng người cao to trước mặt, lại nghĩ: Nếu cậu ta làm như thế thật, mình nhất định sẽ dùng một cước đá bay cậu ta ra ngoài trước khi bản thân bị buồn nôn mà chết.
“Cho dù tôi đẹp trai đến mức khiến chị ngây người, chị cũng nên để ý đến thể diện của mình một chút chứ”, Hứa Khả huơ huơ tay trước mắt cô, lại hỏi: “Chị về khi nào vậy?” Không có ngạc nhiên, không có cảm động, biểu cảm của cậu bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn, còn cô, tâm trạng phấn khích tuột dốc xuống đáy vực, tinh thần suy sụp đến mức không thể suy sụp hơn.
“Không liên quan đến cậu”, cô lạnh lùng đáp.
“Chị quay về không phải để tìm tôi sao?” Người nào đó ngược lại rất tự mình biết mình, “Chẳng trách lần trước chị viết mail bảo tôi về nhà một chuyến, cũng học ở trường này à?”
Nhắc đến những email đó, Khương Doãn Nặc càng thêm tức giận: “Đúng vậy, tôi quay về để xem cậu đã chết hay chưa, kết quả rất thất vọng”.
“Cho nên vừa gặp liền đánh tôi”.
“Hứa Thụy Hoài nói cậu học ở miền Bắc”, Khương Doãn Nặc quyết định không tranh cãi với tên “tiểu cường” này nữa.
“Tôi lấy được giấy thông báo nhập học của bên đó, sau đó lại không muốn đến nữa”, cậu dửng dưng giải thích.
“Tại sao không đi? Tại sao phải nói dối?”
“Không tại sao cả. Không muốn đi thì không đi thôi”, cậu nhìn cô một cái, “Hứa Thụy Hoài vốn không quan tâm đến những việc này, nên cũng không gọi là nói dối”, vẻ đùa giỡn của cậu xen lẫn chút lạnh lùng. Từ trong đôi mắt như ngọc trai đen kia tỏa ra sự phẫn nộ và lạnh lùng không giống sự bất lực của thời niên thiếu, mà là nỗi thê lương ngạo mạn nhìn thấu sự đời, cùng với vẻ tùy tiện phóng đãng bỡn cợt với đời.
Thứ biểu cảm này, Khương Doãn Nặc chưa bao giờ thấy xuất hiện trên gương mặt Hứa Khả. Cậu cao lên rất nhiều, không còn mảnh mai yếu ớt như trước đây. Đường nét khuôn mặt cậu càng thêm góc cạnh, tràn đầy khí chất kiên nghị nam tính. Nhưng ngũ quan điển trai nổi bật lại không thay đổi quá nhiều, vẫn còn giữ lại vẻ đẹp trung tính thời niên thiếu, chỉ là vẻ mặt phấn khởi càng thêm rõ ràng. Cho nên, lúc nãy khi ở nhà thi đấu bóng rổ, Khương Doãn Nặc không hề tốn sức nhận ra cậu ngay, chỉ là không ngờ lại gặp nhau ở đó.
Nhưng mà bây giờ, cô lại có chút nghi ngờ, Hứa Khả như vậy rất là xa lạ. Có đôi chút mất hứng, không mấy dao động. Cậu cũng hay cười nhưng lại bớt đi sự chân thành trước đây, có chút tinh nghịch và không tính toán, bởi vì đôi mắt của cậu rất lạnh, nụ cười như vậy đã mất đi ý nghĩa, chỉ là một chiếc mặt nạ sinh động mà thôi. Giống như nhưng người chỉ có quan hệ gật đầu chào hỏi, hoặc giả như người đi đường xa lạ, trong lúc vội vàng, họ cũng sẽ để lộ nụ cười dịu dàng, nhưng chỉ trong chốc lát, chớp mắt qua đi.
Nói chuyện cùng người xa lạ, vài ba câu liền đường ai nấy đi. Nhưng với cậu, không thể thâm nhập lại không cam lòng. Không phải Khương Doãn Nặc không tìm được chủ đề, mà là có những lời, không biết làm sao mở miệng hỏi. Tại sao không gọi điện? Tại sao trong mail trả lời chỉ có mấy chữ như vậy? Tại sao chưa bao giờ nói đến tình hình bản thân?... Song đối mặt với một người vẻ mặt nguội lạnh như vậy, mọi sự kích đồng đều tan thành mây khói. Đúng vậy, chúng ta đều đã trưởng thành, cũng đã trở thành người xa lạ, chị em nhiều năm không gặp, xa cách như vậy cũng rất bình thường. Trách móc, giận dữ vô cớ như thế không thuộc về chúng ta, nó là thứ mờ ám không rõ ràng, vướng bận không tan. Cho nên, khi chị nhìn thấy cậu bây giờ, sống cuộc sống tự do thoải mái, là chị yên tâm rồi.
Bầu không khí đột nhiên có chút kiềm nén. Hứa Khả ôm cánh tay uể oải dựa vào thân cây, khó hiểu quan sát người con gái bỗng nhiên im lặng ở trước mặt. Cô, đã trở nên xinh đẹp, ngũ quan thanh tú tinh tế, mái tóc dài suôn mượt, da trắng nõn nà, vẻ mặt tươi sáng, khí chất trầm tĩnh, đương nhiên là khi cô không nổi giận. Cá tính hung dữ này vẫn không thay đổi chút nào. Nhưng cô vào lúc này, đầu cúi xuống, lông mày hơi nhíu lại, khẽ cắn lấy môi dưới, trên mặt thoáng qua tia mơ màng và bất lực. Trông cô dường như rất nhỏ bé, giống như một con búp bê.
Tiếng thở dài trong im lặng, giọng cậu hơi trầm: “Mấy năm nay, chị…”
“Cậu…”, không hẹn mà gặp, cô cũng lên tiếng.
Hai người lại dừng lại, bất giác nhìn nhau cười, sự tình cờ như vậy, giống như một cơn gió nhẹ, quét đi mây mù trong lòng Khương Doãn Nặc.
“Doãn Nặc”, bên cạnh có người khẽ gọi.
Khương Doãn Nặc nhìn người đang đi tới, tươi cười vẫy tay với cậu ta: “Lâm Hiên, sao anh lại đến đây?”
“Anh đang tìm em”, Lâm Hiên hơi do dự bước đến, với cậu ta cô chưa bao giờ thể hiện nét mặt tươi cười vô cùng dịu dàng như bây giờ. Doãn Nặc mà cậu ta nhìn thấy, là một cô gái dửng dưng, nghịch ngợm, không thể lường trước, lại hơi hung dữ. Vậy bây giờ, rốt cuộc là tình huống như thế nào đây?
Lâm Hiên à, không phải chính là nhân vật nòng cốt trong đội bóng đá đó sao? Chị à, chị quả nhiên rất được chào đón.
Bầu không khí có hơi kỳ quái, Khương Doãn Nặc hết nhìn Hứa Khả lại nhìn Lâm Hiên, người trước với dáng vẻ suy tư, người sau thần sắc lại hơi phòng bị. Không phải Tiểu Hiên Hiên ghen đấy chứ, “Để em giới thiệu một chút”, Khương Doãn Nặc một tay vỗ má Hứa Khả, “Đây là em trai cưng thất lạc nhiều năm hôm nay gặp lại của em Hứa Khả”, lại dùng ngón tay ra sức ấn vào khóe miệng bị thương của cậu, “Lâm Hiên, bạn trai tôi, cũng là sinh viên năm ba khoa công nghệ thông tin.”
Hứa Khả đau đớn nhếch miệng: “Đừng có động tay động chân với người đàn ông khác trước mặt bạn trai chị”, cậu gật đầu với Lâm Hiên: “Chúng ta sớm đã biết nhau rồi. Chị gái tôi cậu cũng cua được, quả nhiên là kẻ mạnh, con người chị ấy rất phiền phức, sau này cậu hãy khoan dung chị ấy nhiều một chút.”
“Này, ý cậu là sao hả”, Khương Doãn Nặc nhảy lên lại muốn ấn vào vết bầm trên mặt cậu, Lâm Hiên vội giữ tay cô lại, nói với Hứa Khả: “Cùng đi ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Khỏi đi, tôi không có khẩu vị đối với quả pháo này. Hẹn gặp lại”, nói xong, người nào đó đã lướt đi thật xa.
“Cậu ấy nói rất đúng.”
“Cái gì?”
“Lúc nói chuyện với cậu ấy, em giống như một quả pháo vậy, bình thường không có như thế.”
Buổi tối, ở thư viện.
Hứa Khả mở máy tính, lên mạng kiếm tư liệu, vụ án trong tay thật sự hơi phiền phức, xem ra phải bỏ nhiều thời gian hơn.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, cậu mở một thư mục, bên trong có mười mấy tấm ảnh, đều là cùng một người.
“Đây là ai thế? Dễ thương quá”, một cô gái xinh đẹp không biết đi đến từ lúc nào, cô tao nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cặp đôi trai xinh gái đẹp khiến người khác phải trầm trồ này vừa xuất hiện, áng mây màu hồng liền từ từ bao phủ khắp xung quanh họ, trong căn phòng rộng lớn này, thấp thoáng truyền đến tiếng nuốt nước bọt không ngừng. Hai kẻ thủ phạm dường như sớm đã quen rồi, ngược lại còn coi như không có chuyện gì. “Hứa, đây không phải… cô gái hôm nay đó sao? Tại sao cô ấy… Ừm, lại hung dữ với cậu như thế?” Nhìn bức hình, cuối cùng cô gái cũng nhớ ra, nhưng lại ngại hỏi trực tiếp. Một cậu con trai cao ráo tướng mạo đàng hoàng lại bị một cô gái đánh trước mặt bao nhiêu người, thật sự rất mất mặt.
“Vì tớ nợ cô ấy rất nhiều tiền, cô ấy đến đòi nợ”, Hứa Khả đóng thư mục lại, trả lời một cách dửng dưng.
“Xí, tớ không tin đâu!” Người đẹp cười e thẹn.
/77
|