- Gia Hân, cứu mình với…
Tê cứng trong cơn đau buốt và cái lạnh cắt da, gái nhỏ nằm bất động trên vũng máu, mái tóc rủ rượi che gần hết gương mặt, trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh cô đã thấy…
Mũi giầy xanh dương quen thuộc dừng lại trước tầm mắt, không phải là hốt hoảng hay lo sợ, cô ta chỉ cười tỏ ra thích thú.
- Tất cả là do cậu chuốt lấy…
Tiếng mưa như xé nát cõi lòng, mọi thứ bên tai như ù đi nhưng câu nói vô tình ấy lại rõ ràng từng chữ.
Ẩn hiện trong màn mưa trắng xóa, đôi giầy xanh dương kia vô tình quay đi, có cảm giác như cả thế giới đang vùng vằng quay lưng với mình, cô gái nhỏ như chết lặng.
Cô ta nói gì đó với đám người đó, lúc nãy chẳng phải họ bắt cô ta đi sao? Tất cả chỉ là một vở kịch?
Đã chạm vào giới hạn, mắt khép lại, có thứ chất lỏng mặn chát chảy dài trên má. Kể từ lúc đó, khi niềm tin lần nữa bị vùi vập, một tâm hồn đã chết.
- Tất cả là do cậu chuốt lấy…
- Tất cả là do cậu chuốt lấy…
- Tất cả là do cậu chuốt lấy…
…
- Gia Hân, mau tỉnh lại.
Chấn Nam không ngừng lay mạnh nhưng cô gái nhỏ vẫn nhắm nghiền mắt, tay xiết chặt. Giống như lần trước trong bệnh viện, Gia Hân đang bị nuốt chửng trong những cơn ác mộng…
Trên cánh môi nhợt, chất lỏng đỏ tươi ứa ra. Minh Triết đã nói mỗi lần gặp ác mộng Gia Hân sẽ không tự chủ được mà cắn mạnh môi.
Vị ngọt như ly cà phê sữa thơm chẳng thấy mà chỉ xồng xộc mùi tanh, Chấn Nam đang dùng môi mình để chế ngự Gia Hân. Vị nụ hôn nay đã khác, vị tanh của máu và cái mặn chát của nước mắt đã vùi vập vị ngọt vốn có.
Bừng tỉnh, Gia Hân đẩy mạnh anh ra, cô nép vào góc giường, khóc tức tưởi.
Lần này Chấn Nam không thể để Gia Hân đẩy mình ra như thế, anh ôm lấy cô gái nhỏ nằm xuống giường mặc cô vùng vẫy, khóc lóc hay thậm chí là cắn mạnh cánh tay anh.
Khi không còn sức vùng vẫy, cô gái nhỏ nằm im trong lòng anh, vạt áo anh ướt sũng vì nước mắt. Kéo tấm chăn phủ lên người cả hai, Chấn Nam đặt cằm lên mái đầu nhỏ, giọng nhẹ tênh:
- Anh xin lỗi…
Cảm giác ấm áp khi nép đầu vào vòm ngực rắn chắn này Gia Hân không nỡ phá tan và cô cũng rất nhớ, nhớ mọi thứ thuộc về anh, đôi mắt đáng sợ của quỹ, vòng ôm ấm áp của quỹ, dáng người cao ngạo và cả giọng nói lạnh lùng ấy dù rất muốn quên nhưng cô không thể.
Khi niềm tin bị chà đạp, người ta sẽ vứt bỏ mọi thiết tha nhưng có lẽ lí trí chưa bao giờ thắng được con tim cũng như Lâm Vũ đã nói: “ Hãy yêu một cách đúng nghĩa bằng trái tim của em”.
Đêm ấy, trong vòng tay của quỹ, cô gái nhỏ ngủ thật ngoan…
***
Tỉnh giấc sau giấc ngủ say nồng, xuyên qua đám mây bồng bền, từng tia nắng rải mình lên vạn vật, mặt biển lung linh và yên bình theo những đợt sóng nhỏ nhấp nhô. Bình minh trên biển thật dịu dàng và thanh khiết.
- Cậu chủ, điểm tâm sáng đã làm xong có cần đem lên… – Người đầu bếp khựng lại mấy giây vì tiếng bước chân từ bậc thang.
Buông tách cà phê xuống bàn, Chấn Nam có chút ngạc nhiên rồi cũng lấy lại vẻ lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Gia Hân bước xuống nhà sau những ngày nhốt mình trong phòng.
Người đầu bếp đã trở lại nên mọi thứ cũng tươm tất hơn, chắc ông ta phải khổ sở với bãi chiến trường lần trước lắm.
Gia Hân ăn một cách thật tự nhiên, không màng tới ai kia đang dán mắt vào mình, cô vẫn phớt lờ anh như thế.
- Chúng ta đi dạo nhé… – Anh nói khi Gia Hân vừa ăn xong.
Vẫn đôi mắt trong veo.
- Em thích biển, đúng không?
Đại dương bao la ôm lấy bờ cát vàng, biển quặn theo những đợt sóng nhỏ, bờ biển lành lạnh xốc lên vị mằn mặn của biển.
Rải từng bước chân vụng về lên mặt cát lạnh, Gia Hân hướng đôi mắt trong veo về hướng mặt trời đang nhô mình, màu váy trắng thuần khiết tựa cánh hoa tường vi trắng mỏng manh.
Chấn Nam cúi người, chiếc áo sơ mi ngoài được nhẹ nhàng khoác lên đôi vai gầy xong anh vén lại lọn tóc lòa xòa cho cô. Gia Hân ngây dại trong thoáng chốc, từ bao giờ anh lại dịu dàng đến thế hay sự dịu dàng này chỉ dành cho riêng cô?
(Ring Ring)
Tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn khung cảnh lãng mạn. Chấn Nam dặn dò Gia Hân xong thì đi qua chỗ khác nghe điện thoại.
- < Chào leader, cậu khỏe chứ? >
- Anh định cư bên đó luôn à?
- < Nếu cậu không chịu tha cho tôi thì tôi chắc sẽ làm vậy đấy.>
- Có trốn ở Bắc Cực tôi cũng sẽ lôi anh về.
- < Tôi sang Mỹ không phải để trốn đâu, tôi sang đây là có việc cần làm. >
- Việc gì?
- < Tôi đang điều tra một số việc, tôi nghĩ là cậu sẽ cần tới. >
- Nếu anh tìm được bố mẹ ruột của Gia Hân tôi sẽ bỏ qua tất cả.
- < Việc đó đúng là rất cần nhưng hãy để sau khi tôi về đã. Khi điều tra kĩ lưỡng tôi sẽ liên lạc với cậu. À, Gia Hân sao rồi? Hai người làm lành rồi chứ? >
- Cô ấy phớt lờ tôi.
- < Thật không vậy? Lục Chấn Nam mà cũng bị con gái… >
Câu nói bị đứt quãng khi Chấn Nam đột ngột tắt máy, anh chạy nhanh ra biển, màu váy trắng đang dần bị đại dương nuốt chửng.
Giữ chặt lấy cô gái nhỏ, mắt quỹ hằn lên những tia đáng sợ, anh gắt:
- Đồ ngốc, em muốn chết à?
Gia Hân nhìn anh rồi lại nhìn ra xa, một quả bóng nhựa đang chờn vờn trên mặt biển.
…
Nhận lấy quả bóng từ Gia Hân, cậu bé thôi khóc, nó ngước đôi mắt to tròn còn rớm nước nhìn cả hai:
- Em cảm ơn.
- Mau về nhà đi. – Anh lạnh lùng ra lệnh khiến thằng bé hơi sợ, cũng vì nó mà anh và Gia Hân đều bị ướt nhem.
Chìa trong tay ra một vỏ sò màu nâu nhạt, cậu bé cười híp mắt:
- Tặng chị đấy. Nó là vỏ sò may mắn.
Nhìn bóng dáng lon ton của cậu bé rồi nhìn lại vỏ sò trong tay mình, Gia Hân khẽ cười, nét cười nhẹ tênh làm lòng ai đó ấm lại.
***
Đã hai tuần trôi qua, Chấn Nam bỏ cả việc học ở Bingel, điều hành tổ chức chỉ qua điện thoại và laptop, anh dành hầu hết thời gian ở bên cạnh Gia Hân. Dù đã chịu ăn uống và tâm trạng cũng khá hơn nhưng Gia Hân hình như vẫn phớt lờ anh.
Lúc này đây, cô gái nhỏ đang rất tập trung vào bộ trò chơi ghép hình cần nhiều IQ mà dẹp anh qua một xó.
- Cái này của Lâm Vũ à?
- …
- Gia Hân thích mấy trò chơi thế này lắm sao?
- …
- Anh cũng muốn chơi.
- …
- Mình làm cùng nhé!
Tay anh vừa đưa vào đã bị gạt phăng ra, Chấn Nam cau mày, lòng tự trọng bị xúc phạm nặng nề và anh rất khó chịu khi món đồ của Lâm Vũ lại làm Gia Hân thích thú đến thế.
Anh giựt lấy mảnh ghép trên tay cô rồi phá hỏng mọi thứ mà nãy giờ Gia Hân đã vắt óc suy nghĩ.
- Không được chơi cái này nữa. Anh sẽ mua cho mua cái khác cho Gia Hân. – Anh đanh giọng.
Gia Hân ngây người trong mấy giây, cô đứng dậy tiến về phía giường, kéo chăn kín mít có thể xem là một hành động giận dỗi.
Chỉ một lát sau, bao nhiêu là thứ được mang vào phòng, bộ trò chơi ghép hình với đủ loại, đủ kích cỡ, đủ mức độ từ khó đến dễ.
- Thi nhé! Xem ai hoàn thành nhanh nhất.
Anh lay lay tấm chăn nhưng Gia Hân vẫn không thèm ngồi dậy đơn giản là mất hứng rồi.
***
Căn phòng tối nổi bật lên vệt sáng trắng từ chiếc laptop.
Chấn Nam cau mày lướt mắt vào những con chữ trên màn hình – một bản profile khá dài với cái tên Kris.
“ Mẹ cậu có một người em song sinh tên Tuệ Linh, hai chị em từng là học viên nhận học bỗng của Bingel, họ cùng có tình cảm với Lục Chấn Khang nhưng chỉ có mẹ cậu là chiếm được tình cảm của ông ấy. Khi mẹ cậu lấy chồng, ông ấy đã tìm đến Tuệ Linh như một người tình vì cả hai giống nhau như đúc. Tuệ Linh mang thai được 8 tháng, Lục Chấn Khang đã bí mật đưa bà ấy ra nước ngoài để sinh con nhưng trên đường đi lại gặp tai nạn giao thông. Đứa trẻ may mắn được cứu trong khi mẹ nó đã qua đời, sau đó Lục Chấn Khang đã đưa nó sang Mỹ. Kris kém hơn cậu một tuổi, cậu ấy được giáo dục một cách bài bản và nghiêm khắc. Nếu Lục Chấn Khang vẫn chưa biết cậu là con trai ruột của ông ấy rất có thể ông ấy đã tính toán trước mọi thứ và sẽ sang nhượng tất cả tài sản cho Kris, còn cậu sẽ không có bất cứ thứ gì. Đó có lẽ là sự trả thù của Lục Chấn Khang lên đứa con trai của người phụ nữ đã phản bội tình yêu của ông ấy. ”
Cái nhếch miệng như một sự khinh bỉ tột cùng. Lục Chấn Khang ông sẽ thế nào khi biết đứa trẻ mình hoán đổi vì mục đích trả thù lại chính là con ruột của mình?
Bốp.
Tiếng đỗ vỡ phát ra từ phòng bên cạnh, Chấn Nam lập tức gập lại laptop…
…
Nép người sau tấm rèm cửa, Chấn Nam nghiêng đầu xem cô gái nhỏ đang cặm cụi làm gì đó. Đôi mắt trong veo tiếc nuối nhìn chậu cây đã vỡ thành nhiều mảnh, đất vun vãi khắp nơi, lẫn trong đó là vài nhành cây con vừa bén rễ.
- Em làm vỡ nó à? – Chấn Nam ngồi xuống hết nhìn chậu cây rồi nhìn lên Gia Hân, anh đã dần quen với việc dùng câu hỏi có hai đáp án có hoặc không vì hiện tại Gia Hân vẫn chưa nói được.
Cô gái nhỏ cúi đầu buồn bã.
- Đừng buồn, anh sẽ mua lại. – Anh xoa đầu cô nhóc, mặt lạnh tanh nhưng giọng điệu cực kì cưng chiều.
Đáp lại, Gia Hân chỉ im lặng, đúng là cô rất thích Chấn Nam như thế này nhưng điều gì đó đã cấm tuyệt cô bày tỏ cảm xúc của mình.
Một lúc sau, gần chục chiếc xe tải với đủ các giống hoa và chậu cảnh được đem tới cho Gia Hân tùy ý lựa chọn, cô cũng thầm khâm phục mức độ phóng khoáng của Chấn Nam.
Tê cứng trong cơn đau buốt và cái lạnh cắt da, gái nhỏ nằm bất động trên vũng máu, mái tóc rủ rượi che gần hết gương mặt, trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh cô đã thấy…
Mũi giầy xanh dương quen thuộc dừng lại trước tầm mắt, không phải là hốt hoảng hay lo sợ, cô ta chỉ cười tỏ ra thích thú.
- Tất cả là do cậu chuốt lấy…
Tiếng mưa như xé nát cõi lòng, mọi thứ bên tai như ù đi nhưng câu nói vô tình ấy lại rõ ràng từng chữ.
Ẩn hiện trong màn mưa trắng xóa, đôi giầy xanh dương kia vô tình quay đi, có cảm giác như cả thế giới đang vùng vằng quay lưng với mình, cô gái nhỏ như chết lặng.
Cô ta nói gì đó với đám người đó, lúc nãy chẳng phải họ bắt cô ta đi sao? Tất cả chỉ là một vở kịch?
Đã chạm vào giới hạn, mắt khép lại, có thứ chất lỏng mặn chát chảy dài trên má. Kể từ lúc đó, khi niềm tin lần nữa bị vùi vập, một tâm hồn đã chết.
- Tất cả là do cậu chuốt lấy…
- Tất cả là do cậu chuốt lấy…
- Tất cả là do cậu chuốt lấy…
…
- Gia Hân, mau tỉnh lại.
Chấn Nam không ngừng lay mạnh nhưng cô gái nhỏ vẫn nhắm nghiền mắt, tay xiết chặt. Giống như lần trước trong bệnh viện, Gia Hân đang bị nuốt chửng trong những cơn ác mộng…
Trên cánh môi nhợt, chất lỏng đỏ tươi ứa ra. Minh Triết đã nói mỗi lần gặp ác mộng Gia Hân sẽ không tự chủ được mà cắn mạnh môi.
Vị ngọt như ly cà phê sữa thơm chẳng thấy mà chỉ xồng xộc mùi tanh, Chấn Nam đang dùng môi mình để chế ngự Gia Hân. Vị nụ hôn nay đã khác, vị tanh của máu và cái mặn chát của nước mắt đã vùi vập vị ngọt vốn có.
Bừng tỉnh, Gia Hân đẩy mạnh anh ra, cô nép vào góc giường, khóc tức tưởi.
Lần này Chấn Nam không thể để Gia Hân đẩy mình ra như thế, anh ôm lấy cô gái nhỏ nằm xuống giường mặc cô vùng vẫy, khóc lóc hay thậm chí là cắn mạnh cánh tay anh.
Khi không còn sức vùng vẫy, cô gái nhỏ nằm im trong lòng anh, vạt áo anh ướt sũng vì nước mắt. Kéo tấm chăn phủ lên người cả hai, Chấn Nam đặt cằm lên mái đầu nhỏ, giọng nhẹ tênh:
- Anh xin lỗi…
Cảm giác ấm áp khi nép đầu vào vòm ngực rắn chắn này Gia Hân không nỡ phá tan và cô cũng rất nhớ, nhớ mọi thứ thuộc về anh, đôi mắt đáng sợ của quỹ, vòng ôm ấm áp của quỹ, dáng người cao ngạo và cả giọng nói lạnh lùng ấy dù rất muốn quên nhưng cô không thể.
Khi niềm tin bị chà đạp, người ta sẽ vứt bỏ mọi thiết tha nhưng có lẽ lí trí chưa bao giờ thắng được con tim cũng như Lâm Vũ đã nói: “ Hãy yêu một cách đúng nghĩa bằng trái tim của em”.
Đêm ấy, trong vòng tay của quỹ, cô gái nhỏ ngủ thật ngoan…
***
Tỉnh giấc sau giấc ngủ say nồng, xuyên qua đám mây bồng bền, từng tia nắng rải mình lên vạn vật, mặt biển lung linh và yên bình theo những đợt sóng nhỏ nhấp nhô. Bình minh trên biển thật dịu dàng và thanh khiết.
- Cậu chủ, điểm tâm sáng đã làm xong có cần đem lên… – Người đầu bếp khựng lại mấy giây vì tiếng bước chân từ bậc thang.
Buông tách cà phê xuống bàn, Chấn Nam có chút ngạc nhiên rồi cũng lấy lại vẻ lạnh lùng, đây là lần đầu tiên Gia Hân bước xuống nhà sau những ngày nhốt mình trong phòng.
Người đầu bếp đã trở lại nên mọi thứ cũng tươm tất hơn, chắc ông ta phải khổ sở với bãi chiến trường lần trước lắm.
Gia Hân ăn một cách thật tự nhiên, không màng tới ai kia đang dán mắt vào mình, cô vẫn phớt lờ anh như thế.
- Chúng ta đi dạo nhé… – Anh nói khi Gia Hân vừa ăn xong.
Vẫn đôi mắt trong veo.
- Em thích biển, đúng không?
Đại dương bao la ôm lấy bờ cát vàng, biển quặn theo những đợt sóng nhỏ, bờ biển lành lạnh xốc lên vị mằn mặn của biển.
Rải từng bước chân vụng về lên mặt cát lạnh, Gia Hân hướng đôi mắt trong veo về hướng mặt trời đang nhô mình, màu váy trắng thuần khiết tựa cánh hoa tường vi trắng mỏng manh.
Chấn Nam cúi người, chiếc áo sơ mi ngoài được nhẹ nhàng khoác lên đôi vai gầy xong anh vén lại lọn tóc lòa xòa cho cô. Gia Hân ngây dại trong thoáng chốc, từ bao giờ anh lại dịu dàng đến thế hay sự dịu dàng này chỉ dành cho riêng cô?
(Ring Ring)
Tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn khung cảnh lãng mạn. Chấn Nam dặn dò Gia Hân xong thì đi qua chỗ khác nghe điện thoại.
- < Chào leader, cậu khỏe chứ? >
- Anh định cư bên đó luôn à?
- < Nếu cậu không chịu tha cho tôi thì tôi chắc sẽ làm vậy đấy.>
- Có trốn ở Bắc Cực tôi cũng sẽ lôi anh về.
- < Tôi sang Mỹ không phải để trốn đâu, tôi sang đây là có việc cần làm. >
- Việc gì?
- < Tôi đang điều tra một số việc, tôi nghĩ là cậu sẽ cần tới. >
- Nếu anh tìm được bố mẹ ruột của Gia Hân tôi sẽ bỏ qua tất cả.
- < Việc đó đúng là rất cần nhưng hãy để sau khi tôi về đã. Khi điều tra kĩ lưỡng tôi sẽ liên lạc với cậu. À, Gia Hân sao rồi? Hai người làm lành rồi chứ? >
- Cô ấy phớt lờ tôi.
- < Thật không vậy? Lục Chấn Nam mà cũng bị con gái… >
Câu nói bị đứt quãng khi Chấn Nam đột ngột tắt máy, anh chạy nhanh ra biển, màu váy trắng đang dần bị đại dương nuốt chửng.
Giữ chặt lấy cô gái nhỏ, mắt quỹ hằn lên những tia đáng sợ, anh gắt:
- Đồ ngốc, em muốn chết à?
Gia Hân nhìn anh rồi lại nhìn ra xa, một quả bóng nhựa đang chờn vờn trên mặt biển.
…
Nhận lấy quả bóng từ Gia Hân, cậu bé thôi khóc, nó ngước đôi mắt to tròn còn rớm nước nhìn cả hai:
- Em cảm ơn.
- Mau về nhà đi. – Anh lạnh lùng ra lệnh khiến thằng bé hơi sợ, cũng vì nó mà anh và Gia Hân đều bị ướt nhem.
Chìa trong tay ra một vỏ sò màu nâu nhạt, cậu bé cười híp mắt:
- Tặng chị đấy. Nó là vỏ sò may mắn.
Nhìn bóng dáng lon ton của cậu bé rồi nhìn lại vỏ sò trong tay mình, Gia Hân khẽ cười, nét cười nhẹ tênh làm lòng ai đó ấm lại.
***
Đã hai tuần trôi qua, Chấn Nam bỏ cả việc học ở Bingel, điều hành tổ chức chỉ qua điện thoại và laptop, anh dành hầu hết thời gian ở bên cạnh Gia Hân. Dù đã chịu ăn uống và tâm trạng cũng khá hơn nhưng Gia Hân hình như vẫn phớt lờ anh.
Lúc này đây, cô gái nhỏ đang rất tập trung vào bộ trò chơi ghép hình cần nhiều IQ mà dẹp anh qua một xó.
- Cái này của Lâm Vũ à?
- …
- Gia Hân thích mấy trò chơi thế này lắm sao?
- …
- Anh cũng muốn chơi.
- …
- Mình làm cùng nhé!
Tay anh vừa đưa vào đã bị gạt phăng ra, Chấn Nam cau mày, lòng tự trọng bị xúc phạm nặng nề và anh rất khó chịu khi món đồ của Lâm Vũ lại làm Gia Hân thích thú đến thế.
Anh giựt lấy mảnh ghép trên tay cô rồi phá hỏng mọi thứ mà nãy giờ Gia Hân đã vắt óc suy nghĩ.
- Không được chơi cái này nữa. Anh sẽ mua cho mua cái khác cho Gia Hân. – Anh đanh giọng.
Gia Hân ngây người trong mấy giây, cô đứng dậy tiến về phía giường, kéo chăn kín mít có thể xem là một hành động giận dỗi.
Chỉ một lát sau, bao nhiêu là thứ được mang vào phòng, bộ trò chơi ghép hình với đủ loại, đủ kích cỡ, đủ mức độ từ khó đến dễ.
- Thi nhé! Xem ai hoàn thành nhanh nhất.
Anh lay lay tấm chăn nhưng Gia Hân vẫn không thèm ngồi dậy đơn giản là mất hứng rồi.
***
Căn phòng tối nổi bật lên vệt sáng trắng từ chiếc laptop.
Chấn Nam cau mày lướt mắt vào những con chữ trên màn hình – một bản profile khá dài với cái tên Kris.
“ Mẹ cậu có một người em song sinh tên Tuệ Linh, hai chị em từng là học viên nhận học bỗng của Bingel, họ cùng có tình cảm với Lục Chấn Khang nhưng chỉ có mẹ cậu là chiếm được tình cảm của ông ấy. Khi mẹ cậu lấy chồng, ông ấy đã tìm đến Tuệ Linh như một người tình vì cả hai giống nhau như đúc. Tuệ Linh mang thai được 8 tháng, Lục Chấn Khang đã bí mật đưa bà ấy ra nước ngoài để sinh con nhưng trên đường đi lại gặp tai nạn giao thông. Đứa trẻ may mắn được cứu trong khi mẹ nó đã qua đời, sau đó Lục Chấn Khang đã đưa nó sang Mỹ. Kris kém hơn cậu một tuổi, cậu ấy được giáo dục một cách bài bản và nghiêm khắc. Nếu Lục Chấn Khang vẫn chưa biết cậu là con trai ruột của ông ấy rất có thể ông ấy đã tính toán trước mọi thứ và sẽ sang nhượng tất cả tài sản cho Kris, còn cậu sẽ không có bất cứ thứ gì. Đó có lẽ là sự trả thù của Lục Chấn Khang lên đứa con trai của người phụ nữ đã phản bội tình yêu của ông ấy. ”
Cái nhếch miệng như một sự khinh bỉ tột cùng. Lục Chấn Khang ông sẽ thế nào khi biết đứa trẻ mình hoán đổi vì mục đích trả thù lại chính là con ruột của mình?
Bốp.
Tiếng đỗ vỡ phát ra từ phòng bên cạnh, Chấn Nam lập tức gập lại laptop…
…
Nép người sau tấm rèm cửa, Chấn Nam nghiêng đầu xem cô gái nhỏ đang cặm cụi làm gì đó. Đôi mắt trong veo tiếc nuối nhìn chậu cây đã vỡ thành nhiều mảnh, đất vun vãi khắp nơi, lẫn trong đó là vài nhành cây con vừa bén rễ.
- Em làm vỡ nó à? – Chấn Nam ngồi xuống hết nhìn chậu cây rồi nhìn lên Gia Hân, anh đã dần quen với việc dùng câu hỏi có hai đáp án có hoặc không vì hiện tại Gia Hân vẫn chưa nói được.
Cô gái nhỏ cúi đầu buồn bã.
- Đừng buồn, anh sẽ mua lại. – Anh xoa đầu cô nhóc, mặt lạnh tanh nhưng giọng điệu cực kì cưng chiều.
Đáp lại, Gia Hân chỉ im lặng, đúng là cô rất thích Chấn Nam như thế này nhưng điều gì đó đã cấm tuyệt cô bày tỏ cảm xúc của mình.
Một lúc sau, gần chục chiếc xe tải với đủ các giống hoa và chậu cảnh được đem tới cho Gia Hân tùy ý lựa chọn, cô cũng thầm khâm phục mức độ phóng khoáng của Chấn Nam.
/80
|