Chầm chậm và thẩn trọng bước lên từng bậc thang, Chấn Nam không ngừng quan sát xung quanh. Theo như anh thấy, nơi họ bị nhốt không phải ở tầng trệt, rất có thể là một trong 4 phòng ở tầng lầu có nghĩa là anh phải xem xét từng phòng một. Hoàng Duy Anh thật biết câu giờ.
Phập.
Một con dao phóng thẳng tới, cũng may Chấn Nam đã né kịp, con dao sắc bén va mạnh vào tường rồi rớt xuống. Chấn Nam lập tức giương súng.
Đoàng.
Phập. Phập…
Hàng loạt con dao sắc bén liên tục phóng tới, Chấn Nam dù nhanh nhẹn nhưng cũng khó tránh thương tích, một con dao xẹt ngang cánh tay phải khiến lớp vải bị rách một đường, máu từ đó không ngừng rỉ ra.
Đoàng. Đoàng…
Tiếng súng vang dội một góc trời, Chấn Nam đềm đạm bước qua những thân thể đã ngã xuống.
…
Cạch.
- Kan, thầy về rồi sao?
- Bố…
Minh Triết, Lâm Vũ và Gia Bảo đồng loạt nhìn về cửa phòng, Kan cười đôn hậu nhìn cả đám.
- Các con vẫn ổn chứ?
- Thầy thấy thế này có ổn không ạ? – Minh Triết đáp.
Liếc mắt sang chiếc giường cạnh cửa sổ rồi nhìn lại đám trẻ, Kan cau mày hỏi:
- Chấn Nam đâu?
- Giờ này chắc là ở tập đoàn đấy ạ?
- Gì chứ? Ta vừa từ chỗ tập đoàn về đấy, ta cứ nghĩ nó ở đây.
Lâm Vũ áp tai vào điện thoại rồi nhìn sang mọi người:
- Không liên lạc được.
- Lẽ nào…
Những gương mặt lo âu nhìn nhau, tất cả đều ngấm ngầm suy đoán những điều không hay.
- Thằng nhóc này sao lại tự ý hành động một mình chứ?
- Giờ chúng ta phải làm gì đây?
- Chấn Nam đang gặp nguy hiểm chúng ta phải nhanh chóng tìm ra nó.
- Con sẽ cho người đi tìm. – Lâm Vũ nói rồi đứng bật dậy.
- Cứ tìm kiếm mà không có phương hướng thì rất khó.
Khụ… Khụ…
Tất cả mọi người không ai hẹn ai đồng loạt nhìn về chiếc giường bên cạnh cửa sổ.
- Con có cách.
…
- Còn 3 phút. – Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Duy Anh lạnh lùng thông báo.
Bốn khẩu súng chĩa thẳng lên đầu những người bị trói chặt trên ghế chỉ chờ tới giờ viên đạn sẽ ghim chặt lên đầu mỗi người. Là những người từng trải, những người trung niên vẫn giữ được bình tĩnh còn Vũ Phương có lẽ nỗi đau đã lấn át sự sợ hãi trong lòng cô, đôi mắt vô hồ thả vào hư thực, đến bây giờ cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật về mẹ mình.
- Lục Chấn Nam không chừng đã chết ở ngoài kia rồi. – Duy Anh cười thích thú rồi lại liếc nhìn đồng hồ.
- 30 giây.
- 3.
- 2
- 1
12h.
- Lục Chấn Khang ông là người đàn ông duy nhất nên tôi sẽ để ông chết trước và thưởng thêm một viên.
Duy Anh nhếch môi, chỉa khẩu súng trên tay vào mái đầu điểm bạc, hiện giờ có hai khẩu súng chỉa mũi lên Lục Chấn Khang.
- Duy Anh, tôi xin cậu, dừng lại đi có được không? – Bên cạnh, Phương Linh nói như van này.
- Phương Linh, cậu ta bị thù hận làm mờ mắt rồi, bà không cần phải van xin vô ích.
- Chấn Khang…
- Yên tâm đi, bà sẽ sớm gặp lại ông ấy thôi.
Duy Anh nhếch môi, hai khẩu súng đồng loạt lên đạn. Lục Chấn Khang nhắm mắt, với ông cái chết đã không còn là nỗi sợ hãi.
Đoàng.
Máu tanh xộc lên cánh mũi, mọi thứ chìm vào yên lặng, những tiếng thở mạnh dồn dập vào nhau.
…
Một đoàn xe đen bóng lao vút trên đường, tốc độ chết người khiến những chiếc xe khác phải lách vào lề đường.
Trong chiếc xe dẫn đầu.
- Jay, con đã xác định được vị trí chính xác của Chấn Nam chưa? – Kan ngoắc đầu xuống hàng ghế sau.
Lướt nhẹ những ngón tay lên bàn phím, Jay cau mày, mồ hôi chảy dài hai bên mặt.
- Xác định được rồi.
Đoàn xe lại bắn mình như bay, lúc này thời gian thật quý báo biết bao, nếu chậm trễ một giây, có lẽ sự mất mác đó không bao giờ họ tìm lại được.
…
Duy Anh liếc nhìn tên vừa ngã xuống là tên đang cùng Duy Anh chỉa súng vào Lục Chấn Khang. Duy Anh cười khinh khỉnh nhìn cười trước cửa:
- Đúng là Lục Chấn Nam, không muộn một giây cũng không sớm một giây.
Chấn Nam liếc nhìn một lượt căn phòng học rộng lớn, Lục Chấn Khang, Phương Linh và hai mẹ con Vũ Phương đang bị trói chặt trên ghế, xung quanh toàn người của Hoàng Duy Anh. Điều làm anh ngạc nhiên không phải sự có mặt của mẹ con Vũ Phương mà là sự thiếu vắng cô gái nhỏ.
Tình hình hiện giờ là Chấn Nam đang đứng gần cửa chỉa súng vào Duy Anh còn Duy Anh đang chỉa súng vào đầu Lục Chấn Khang:
- Gia Hân đâu?
- Nếu cậu buông tay chịu trói tôi sẽ nói cô bé đó ở đâu.
- Chấn Nam đừng nghe theo lời cậu ta thật ra Gia Hân…ưm…ưm…
Phương Linh bị tên áo đen sau lưng bịt kín miệng, câu nói đứt quãng.
- Không muốn thấy mặt cô bé đó nữa à? Hay mạng sống của cậu quý báo hơn?
- Chấn Nam thật ra Gia Hân là em…
Lần này là mẹ Vũ Phương nhưng câu nói cũng im bặt khi một mũi súng khác bất ngờ chỉa thẳng vào đầu Chấn Nam.
…
Duy Anh nhìn một lượt những kẻ đang bị trói chặt – những kẻ đã khiến gia đình anh tan vỡ, khiến những nỗi đau sâu hoắm trong lòng anh trở thành thù hận. Từ bốn giờ đã thành năm.
- Sắp chết rồi các người có muốn nói lời cuối cùng không?
- Duy Anh tôi vẫn muốn khuyên cậu, hãy dừng lại đi. – Phương Linh nhẹ giọng, dù biết vô ích nhưng bà vẫn kiên trì khuyên nhủ Duy Anh, bản chất anh ta không tốt chỉ vì quá mang nặng thù hận mới trở nên mù quáng.
- Tôi sẽ dừng lại… sau cái chết của các người. – Duy Anh gằng từng chữ, thù hận đã nuốt chửng mất con người của anh.
Dừng bước trước mẹ con Vũ Phương, Duy Anh lạnh giọng:
- Còn bà?
- Duy Anh, tôi biết mình có lỗi với gia đình cậu, tội lỗi của tôi suốt đời cũng không thể bù đắp được nhưng… tôi có thể xin cậu tha cho Vũ Phương được không, dù gì nó cũng là em gái cậu. – Mẹ Vũ Phương nghẹn ngào.
- Em gái? Đứa con rơi này xứng đáng là em gái tôi sao? Vũ Thu Hương bà phải biết bố tôi chỉ có một người vợ là mẹ tôi, còn tôi chỉ có một người em gái là Gia Hân. Đứa con của người phụ nữ không biết xấu hổ dụ dỗ chồng người khác như bà lẽ ra không nên có mặt trên cõi đời này.
- Hoàng Duy Anh, anh đang tự cao quá đấy. Anh tưởng tôi thèm làm em gái của anh lắm sao? Anh tưởng chỉ một mình anh đau khổ, chỉ mình anh chịu uất ức thôi sao? Anh có biết người phụ nữ một mình nuôi đứa con cực khổ thế nào không? Anh có biết cảm giác của một đứa trẻ khi mới sinh ra đã không biết bố mình là ai không? – Vũ Phương gắt lên, trong mắt cô chỉ có căm hận, người anh trai này cô không muốn nhận.
Thu Hương lặng nhìn đứa con gái, nước mắt lả chả rơi. Cũng tại người mẹ như bà mà Vũ Phương, Gia Hân và Duy Anh phải trải qua những ngày tháng đau khổ.
- Những kẻ sắp chết đa số thường rất ngụy biện.
Duy Anh lạnh giọng rồi liếc mắt sang Chấn Nam, thái độ ngạo mạn kia làm anh phát cáu:
- Lục Chấn Nam chắc là nãy giờ cậu đang kinh ngạc lắm. Đúng vậy, Gia Hân chính là đứa em gái bị thất lạc của tôi nhưng đừng tưởng vì thế tôi sẽ không giết cậu.
Cạch.
Lên đạn, khẩu súng chỉa thẳng hướng về đỉnh đầu của Chấn Nam nhưng anh vẫn bình thản, thậm chí còn mở to mắt nhìn thẳng vào nồng súng.
- Được lắm, để tôi xem cậu ngạo mạn được bao lâu.
Mọi ánh mắt đều hướng về khẩu súng, Phương Linh hoảng sợ đến không nói thành lời, bà chỉ biết mở to mắt nhìn đứa con trai chưa kịp nhận đối diện với cái chết. Lục Chấn Khang lặng đi, ông thầm gọi tên đứa con trai chưa một lần yêu thương nó đúng nghĩa.
Duy Anh nhếch môi, ngón trỏ từ từ co lại…
- Anh dừng lại đi.
Gia Hân đột nhiên chạy vào, cô nắm chặt lấy cánh tay Duy Anh.
- Em xin anh đấy dừng lại đi, anh đừng giết Chấn Nam.
Vẫn giữ nguyên hướng súng, Duy Anh cau mày nhìn em gái:
- Sao em lại đến đây?
- Em đến đây để ngăn cản anh. Anh tỉnh lại đi có được không, cứ tiếp tục thù hận thì được gì?
- Anh đã nói rồi, anh sẽ không dừng lại trừ khi đám người này chết hết.
- Không được, em không cho anh giết họ đâu. Tất cả họ đều là những người quan trọng của em.
- Em cũng đừng quên chính họ đã phá nát gia đình chúng, khiến anh em chúng ta xa cách.
Duy Anh liếc mắt đưa hiệu, một tên áo đen lập tức kéo Gia Hân ra, lúc này Hàn Phong theo sau cũng bị bọn người đó chế ngự.
- Buông tôi ra.
Gia Hân cố vùng vẫy nhưng vô ích, tự bao giờ nước mắt đã đầm đìa trên má.
Mũi súng vẫn chỉa thẳng trên đỉnh đầu Chấn Nam nhưng anh không mảy may tới, điều anh bận tâm là cô gái nhỏ đang khóc, mắt chạm nhau, Gia Hân nhìn anh đầy đau đớn, môi mím chặt.
Có tiếng lên đạn thật khẽ.
Một mũi súng khác chỉaa thẳng lên đầu Gia Hân làm tất cả phải sững sờ, người cầm súng không ai khác lại chính là Gia Hân. Cô gái nhỏ đang tự chỉa súng vào đầu, Gia Hân từng đọc qua một cuốn sách về cách sử dụng súng nên việc này không mấy khó hiểu. Cô đã thấy nó khi lục lọi phòng của Duy Anh và cũng nhờ nó mà cô và Hàn Phong mới trốn thoát tới đây.
- Buông ra.
Gia Hân quát lớn làm tên đang giữ cô phải nới lỏng tay vì sợ cô kích động sẽ làm chuyện không hay.
Vẫn giữ nguyên khẩu súng chỉaa vào đầu mình, Gia Hân nhìn chằm chằm Duy Anh.
- Em làm gì vậy? Bỏ xuống mau. – Duy Anh quát lớn.
Mẹ Phương Linh cũng nhìn cô lo lắng:
- Hân Hân mau bỏ xuống ngay nguy hiểm lắm.
- Gia Hân… – Vũ Phương hốt hoảng nhìn cô bạn thân và cũng là chị em cùng cha khác mẹ với mình.
- Anh đã từng nói chỉ có cái chết mới có thể kết thúc mọi chuyện vậy thì…
- Em nói ngu ngốc gì vậy? Mau bỏ xuống. -Duy Anh lần nữa gắt mạnh.
- Anh có thể đừng trả thù không?
- Không thể nào. Đừng uy hiếp anh.
Gia Hân lặng đi, lẽ nào không còn cách để cứu anh trai ra khỏi nỗi ám ảnh của quá khứ sao? Lẽ nào thù hận đã nuốt chửng con người anh?
Cố giữ bình tĩnh để bàn tay khỏi run, Gia Hân xiết chặt khẩu súng trong tay đưa đôi mắt đầy nước sang Chấn Nam.
- Em xin lỗi…
Cô gái nhỏ nhắm mắt để giải tỏa những giọt lệ cuối cùng nếu nhất định phải chết, cô chấp nhận làm điều đó để anh trai thỏa lòng.
Duy Anh mở to mắt, anh đã nghĩ con bé chỉ đang uy hiếp anh nhưng… không kịp nữa rồi.
- GIA HÂN.
Đoàng.
Tiếng súng bất ngờ đưa mọi thứ lên cao trào rồi đẩy mọi thứ xuống tận cùng yên lặng, những người có mặt đều bất động, ngay cả Duy Anh bàn tay cầm súng cũng đã hạ xuống, bên cạnh một chiếc ghế trống trơn. Từ năm chỉ còn bốn.
Hai thân thể đồng loạt ngã xuống sàn, khẩu súng cũng rơi xuống ngay sau đó.
Gia Hân cảm nhận được sự ấm áp trong vòm ngực ai đó, bàn tay rắn rỏi ôm lấy cô thật chặt.
Khi cả hai đã đứng dậy cơ mặt ai nấy đều dãn ra, Lục Chấn Khang và Phương Linh thở phào nhẹ nhõm.
Duy Anh cũng thầm thở phào, anh không ngờ chỉ vì cứu Chấn Nam mà đứa em gái của anh lại liều mạng như thế. Tua lại cuộn phim của vài phút trước, khi Duy Anh bị Gia Hân làm phân tâm, Chấn Nam đã nhanh như cắt thoát khỏi nồng súng của anh còn phá được đường súng của Gia Hân.
Sao có thể nhanh như vậy chứ? Vừa cởi trói, vừa lao đến chỗ Gia Hân chỉ vỏn vẹn trong mấy mươi giây.
- Em là đồ ngốc. – Chấn Nam cúi đầu thì thầm.
Gia Hân ôm chằm lấy anh, nếu Chấn Nam không nhanh tay thì giờ này viên đạn đó đã ghiêm vào đầu cô. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, trong đầu cô chỉ vỏn vẹn có hình ảnh của người con trai lạnh lùng này.
- Anh…
Gia Hân quay sang anh trai, giọng run run, hướng súng của anh đang chĩa thẳng đến cô và Chấn Nam.
- Em tưởng mình chết rồi thì anh sẽ không giết Lục Chấn Nam sao? Nếu em chết Lục Chấn Nam càng đáng chết gấp ngàn lần.
- Em không để anh giết anh ấy đâu. – Gia Hân xiết chặt cánh tay Chấn Nam, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không buông ra.
Không màn tới Gia Hân, Duy Anh nhìn sang Chấn Nam, nhếch môi:
- Lục Chấn Nam, tôi sẽ bắn một phát, mọi quyết định là do cậu.
Gia Hân hết nhìn anh trai rồi lại nhìn Chấn Nam, thật ra ý anh trai là gì? Gia Hân càng nghĩ càng sợ hãi càng xiết chặt cánh tay Chấn Nam hơn.
Trong những ánh mắt lo sợ, khi ngón trỏ của Duy Anh chạm vào còi, Chấn Nam đã ôm chặt Gia Hân, xoay lưng về hướng nồng súng. Đó là điều Duy Anh muốn, anh muốn Chấn Nam phải dùng thân thể của mình để che chắn cho Gia Hân.
Đoàng.
Phập.
Một con dao phóng thẳng tới, cũng may Chấn Nam đã né kịp, con dao sắc bén va mạnh vào tường rồi rớt xuống. Chấn Nam lập tức giương súng.
Đoàng.
Phập. Phập…
Hàng loạt con dao sắc bén liên tục phóng tới, Chấn Nam dù nhanh nhẹn nhưng cũng khó tránh thương tích, một con dao xẹt ngang cánh tay phải khiến lớp vải bị rách một đường, máu từ đó không ngừng rỉ ra.
Đoàng. Đoàng…
Tiếng súng vang dội một góc trời, Chấn Nam đềm đạm bước qua những thân thể đã ngã xuống.
…
Cạch.
- Kan, thầy về rồi sao?
- Bố…
Minh Triết, Lâm Vũ và Gia Bảo đồng loạt nhìn về cửa phòng, Kan cười đôn hậu nhìn cả đám.
- Các con vẫn ổn chứ?
- Thầy thấy thế này có ổn không ạ? – Minh Triết đáp.
Liếc mắt sang chiếc giường cạnh cửa sổ rồi nhìn lại đám trẻ, Kan cau mày hỏi:
- Chấn Nam đâu?
- Giờ này chắc là ở tập đoàn đấy ạ?
- Gì chứ? Ta vừa từ chỗ tập đoàn về đấy, ta cứ nghĩ nó ở đây.
Lâm Vũ áp tai vào điện thoại rồi nhìn sang mọi người:
- Không liên lạc được.
- Lẽ nào…
Những gương mặt lo âu nhìn nhau, tất cả đều ngấm ngầm suy đoán những điều không hay.
- Thằng nhóc này sao lại tự ý hành động một mình chứ?
- Giờ chúng ta phải làm gì đây?
- Chấn Nam đang gặp nguy hiểm chúng ta phải nhanh chóng tìm ra nó.
- Con sẽ cho người đi tìm. – Lâm Vũ nói rồi đứng bật dậy.
- Cứ tìm kiếm mà không có phương hướng thì rất khó.
Khụ… Khụ…
Tất cả mọi người không ai hẹn ai đồng loạt nhìn về chiếc giường bên cạnh cửa sổ.
- Con có cách.
…
- Còn 3 phút. – Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Duy Anh lạnh lùng thông báo.
Bốn khẩu súng chĩa thẳng lên đầu những người bị trói chặt trên ghế chỉ chờ tới giờ viên đạn sẽ ghim chặt lên đầu mỗi người. Là những người từng trải, những người trung niên vẫn giữ được bình tĩnh còn Vũ Phương có lẽ nỗi đau đã lấn át sự sợ hãi trong lòng cô, đôi mắt vô hồ thả vào hư thực, đến bây giờ cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật về mẹ mình.
- Lục Chấn Nam không chừng đã chết ở ngoài kia rồi. – Duy Anh cười thích thú rồi lại liếc nhìn đồng hồ.
- 30 giây.
- 3.
- 2
- 1
12h.
- Lục Chấn Khang ông là người đàn ông duy nhất nên tôi sẽ để ông chết trước và thưởng thêm một viên.
Duy Anh nhếch môi, chỉa khẩu súng trên tay vào mái đầu điểm bạc, hiện giờ có hai khẩu súng chỉa mũi lên Lục Chấn Khang.
- Duy Anh, tôi xin cậu, dừng lại đi có được không? – Bên cạnh, Phương Linh nói như van này.
- Phương Linh, cậu ta bị thù hận làm mờ mắt rồi, bà không cần phải van xin vô ích.
- Chấn Khang…
- Yên tâm đi, bà sẽ sớm gặp lại ông ấy thôi.
Duy Anh nhếch môi, hai khẩu súng đồng loạt lên đạn. Lục Chấn Khang nhắm mắt, với ông cái chết đã không còn là nỗi sợ hãi.
Đoàng.
Máu tanh xộc lên cánh mũi, mọi thứ chìm vào yên lặng, những tiếng thở mạnh dồn dập vào nhau.
…
Một đoàn xe đen bóng lao vút trên đường, tốc độ chết người khiến những chiếc xe khác phải lách vào lề đường.
Trong chiếc xe dẫn đầu.
- Jay, con đã xác định được vị trí chính xác của Chấn Nam chưa? – Kan ngoắc đầu xuống hàng ghế sau.
Lướt nhẹ những ngón tay lên bàn phím, Jay cau mày, mồ hôi chảy dài hai bên mặt.
- Xác định được rồi.
Đoàn xe lại bắn mình như bay, lúc này thời gian thật quý báo biết bao, nếu chậm trễ một giây, có lẽ sự mất mác đó không bao giờ họ tìm lại được.
…
Duy Anh liếc nhìn tên vừa ngã xuống là tên đang cùng Duy Anh chỉa súng vào Lục Chấn Khang. Duy Anh cười khinh khỉnh nhìn cười trước cửa:
- Đúng là Lục Chấn Nam, không muộn một giây cũng không sớm một giây.
Chấn Nam liếc nhìn một lượt căn phòng học rộng lớn, Lục Chấn Khang, Phương Linh và hai mẹ con Vũ Phương đang bị trói chặt trên ghế, xung quanh toàn người của Hoàng Duy Anh. Điều làm anh ngạc nhiên không phải sự có mặt của mẹ con Vũ Phương mà là sự thiếu vắng cô gái nhỏ.
Tình hình hiện giờ là Chấn Nam đang đứng gần cửa chỉa súng vào Duy Anh còn Duy Anh đang chỉa súng vào đầu Lục Chấn Khang:
- Gia Hân đâu?
- Nếu cậu buông tay chịu trói tôi sẽ nói cô bé đó ở đâu.
- Chấn Nam đừng nghe theo lời cậu ta thật ra Gia Hân…ưm…ưm…
Phương Linh bị tên áo đen sau lưng bịt kín miệng, câu nói đứt quãng.
- Không muốn thấy mặt cô bé đó nữa à? Hay mạng sống của cậu quý báo hơn?
- Chấn Nam thật ra Gia Hân là em…
Lần này là mẹ Vũ Phương nhưng câu nói cũng im bặt khi một mũi súng khác bất ngờ chỉa thẳng vào đầu Chấn Nam.
…
Duy Anh nhìn một lượt những kẻ đang bị trói chặt – những kẻ đã khiến gia đình anh tan vỡ, khiến những nỗi đau sâu hoắm trong lòng anh trở thành thù hận. Từ bốn giờ đã thành năm.
- Sắp chết rồi các người có muốn nói lời cuối cùng không?
- Duy Anh tôi vẫn muốn khuyên cậu, hãy dừng lại đi. – Phương Linh nhẹ giọng, dù biết vô ích nhưng bà vẫn kiên trì khuyên nhủ Duy Anh, bản chất anh ta không tốt chỉ vì quá mang nặng thù hận mới trở nên mù quáng.
- Tôi sẽ dừng lại… sau cái chết của các người. – Duy Anh gằng từng chữ, thù hận đã nuốt chửng mất con người của anh.
Dừng bước trước mẹ con Vũ Phương, Duy Anh lạnh giọng:
- Còn bà?
- Duy Anh, tôi biết mình có lỗi với gia đình cậu, tội lỗi của tôi suốt đời cũng không thể bù đắp được nhưng… tôi có thể xin cậu tha cho Vũ Phương được không, dù gì nó cũng là em gái cậu. – Mẹ Vũ Phương nghẹn ngào.
- Em gái? Đứa con rơi này xứng đáng là em gái tôi sao? Vũ Thu Hương bà phải biết bố tôi chỉ có một người vợ là mẹ tôi, còn tôi chỉ có một người em gái là Gia Hân. Đứa con của người phụ nữ không biết xấu hổ dụ dỗ chồng người khác như bà lẽ ra không nên có mặt trên cõi đời này.
- Hoàng Duy Anh, anh đang tự cao quá đấy. Anh tưởng tôi thèm làm em gái của anh lắm sao? Anh tưởng chỉ một mình anh đau khổ, chỉ mình anh chịu uất ức thôi sao? Anh có biết người phụ nữ một mình nuôi đứa con cực khổ thế nào không? Anh có biết cảm giác của một đứa trẻ khi mới sinh ra đã không biết bố mình là ai không? – Vũ Phương gắt lên, trong mắt cô chỉ có căm hận, người anh trai này cô không muốn nhận.
Thu Hương lặng nhìn đứa con gái, nước mắt lả chả rơi. Cũng tại người mẹ như bà mà Vũ Phương, Gia Hân và Duy Anh phải trải qua những ngày tháng đau khổ.
- Những kẻ sắp chết đa số thường rất ngụy biện.
Duy Anh lạnh giọng rồi liếc mắt sang Chấn Nam, thái độ ngạo mạn kia làm anh phát cáu:
- Lục Chấn Nam chắc là nãy giờ cậu đang kinh ngạc lắm. Đúng vậy, Gia Hân chính là đứa em gái bị thất lạc của tôi nhưng đừng tưởng vì thế tôi sẽ không giết cậu.
Cạch.
Lên đạn, khẩu súng chỉa thẳng hướng về đỉnh đầu của Chấn Nam nhưng anh vẫn bình thản, thậm chí còn mở to mắt nhìn thẳng vào nồng súng.
- Được lắm, để tôi xem cậu ngạo mạn được bao lâu.
Mọi ánh mắt đều hướng về khẩu súng, Phương Linh hoảng sợ đến không nói thành lời, bà chỉ biết mở to mắt nhìn đứa con trai chưa kịp nhận đối diện với cái chết. Lục Chấn Khang lặng đi, ông thầm gọi tên đứa con trai chưa một lần yêu thương nó đúng nghĩa.
Duy Anh nhếch môi, ngón trỏ từ từ co lại…
- Anh dừng lại đi.
Gia Hân đột nhiên chạy vào, cô nắm chặt lấy cánh tay Duy Anh.
- Em xin anh đấy dừng lại đi, anh đừng giết Chấn Nam.
Vẫn giữ nguyên hướng súng, Duy Anh cau mày nhìn em gái:
- Sao em lại đến đây?
- Em đến đây để ngăn cản anh. Anh tỉnh lại đi có được không, cứ tiếp tục thù hận thì được gì?
- Anh đã nói rồi, anh sẽ không dừng lại trừ khi đám người này chết hết.
- Không được, em không cho anh giết họ đâu. Tất cả họ đều là những người quan trọng của em.
- Em cũng đừng quên chính họ đã phá nát gia đình chúng, khiến anh em chúng ta xa cách.
Duy Anh liếc mắt đưa hiệu, một tên áo đen lập tức kéo Gia Hân ra, lúc này Hàn Phong theo sau cũng bị bọn người đó chế ngự.
- Buông tôi ra.
Gia Hân cố vùng vẫy nhưng vô ích, tự bao giờ nước mắt đã đầm đìa trên má.
Mũi súng vẫn chỉa thẳng trên đỉnh đầu Chấn Nam nhưng anh không mảy may tới, điều anh bận tâm là cô gái nhỏ đang khóc, mắt chạm nhau, Gia Hân nhìn anh đầy đau đớn, môi mím chặt.
Có tiếng lên đạn thật khẽ.
Một mũi súng khác chỉaa thẳng lên đầu Gia Hân làm tất cả phải sững sờ, người cầm súng không ai khác lại chính là Gia Hân. Cô gái nhỏ đang tự chỉa súng vào đầu, Gia Hân từng đọc qua một cuốn sách về cách sử dụng súng nên việc này không mấy khó hiểu. Cô đã thấy nó khi lục lọi phòng của Duy Anh và cũng nhờ nó mà cô và Hàn Phong mới trốn thoát tới đây.
- Buông ra.
Gia Hân quát lớn làm tên đang giữ cô phải nới lỏng tay vì sợ cô kích động sẽ làm chuyện không hay.
Vẫn giữ nguyên khẩu súng chỉaa vào đầu mình, Gia Hân nhìn chằm chằm Duy Anh.
- Em làm gì vậy? Bỏ xuống mau. – Duy Anh quát lớn.
Mẹ Phương Linh cũng nhìn cô lo lắng:
- Hân Hân mau bỏ xuống ngay nguy hiểm lắm.
- Gia Hân… – Vũ Phương hốt hoảng nhìn cô bạn thân và cũng là chị em cùng cha khác mẹ với mình.
- Anh đã từng nói chỉ có cái chết mới có thể kết thúc mọi chuyện vậy thì…
- Em nói ngu ngốc gì vậy? Mau bỏ xuống. -Duy Anh lần nữa gắt mạnh.
- Anh có thể đừng trả thù không?
- Không thể nào. Đừng uy hiếp anh.
Gia Hân lặng đi, lẽ nào không còn cách để cứu anh trai ra khỏi nỗi ám ảnh của quá khứ sao? Lẽ nào thù hận đã nuốt chửng con người anh?
Cố giữ bình tĩnh để bàn tay khỏi run, Gia Hân xiết chặt khẩu súng trong tay đưa đôi mắt đầy nước sang Chấn Nam.
- Em xin lỗi…
Cô gái nhỏ nhắm mắt để giải tỏa những giọt lệ cuối cùng nếu nhất định phải chết, cô chấp nhận làm điều đó để anh trai thỏa lòng.
Duy Anh mở to mắt, anh đã nghĩ con bé chỉ đang uy hiếp anh nhưng… không kịp nữa rồi.
- GIA HÂN.
Đoàng.
Tiếng súng bất ngờ đưa mọi thứ lên cao trào rồi đẩy mọi thứ xuống tận cùng yên lặng, những người có mặt đều bất động, ngay cả Duy Anh bàn tay cầm súng cũng đã hạ xuống, bên cạnh một chiếc ghế trống trơn. Từ năm chỉ còn bốn.
Hai thân thể đồng loạt ngã xuống sàn, khẩu súng cũng rơi xuống ngay sau đó.
Gia Hân cảm nhận được sự ấm áp trong vòm ngực ai đó, bàn tay rắn rỏi ôm lấy cô thật chặt.
Khi cả hai đã đứng dậy cơ mặt ai nấy đều dãn ra, Lục Chấn Khang và Phương Linh thở phào nhẹ nhõm.
Duy Anh cũng thầm thở phào, anh không ngờ chỉ vì cứu Chấn Nam mà đứa em gái của anh lại liều mạng như thế. Tua lại cuộn phim của vài phút trước, khi Duy Anh bị Gia Hân làm phân tâm, Chấn Nam đã nhanh như cắt thoát khỏi nồng súng của anh còn phá được đường súng của Gia Hân.
Sao có thể nhanh như vậy chứ? Vừa cởi trói, vừa lao đến chỗ Gia Hân chỉ vỏn vẹn trong mấy mươi giây.
- Em là đồ ngốc. – Chấn Nam cúi đầu thì thầm.
Gia Hân ôm chằm lấy anh, nếu Chấn Nam không nhanh tay thì giờ này viên đạn đó đã ghiêm vào đầu cô. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, trong đầu cô chỉ vỏn vẹn có hình ảnh của người con trai lạnh lùng này.
- Anh…
Gia Hân quay sang anh trai, giọng run run, hướng súng của anh đang chĩa thẳng đến cô và Chấn Nam.
- Em tưởng mình chết rồi thì anh sẽ không giết Lục Chấn Nam sao? Nếu em chết Lục Chấn Nam càng đáng chết gấp ngàn lần.
- Em không để anh giết anh ấy đâu. – Gia Hân xiết chặt cánh tay Chấn Nam, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không buông ra.
Không màn tới Gia Hân, Duy Anh nhìn sang Chấn Nam, nhếch môi:
- Lục Chấn Nam, tôi sẽ bắn một phát, mọi quyết định là do cậu.
Gia Hân hết nhìn anh trai rồi lại nhìn Chấn Nam, thật ra ý anh trai là gì? Gia Hân càng nghĩ càng sợ hãi càng xiết chặt cánh tay Chấn Nam hơn.
Trong những ánh mắt lo sợ, khi ngón trỏ của Duy Anh chạm vào còi, Chấn Nam đã ôm chặt Gia Hân, xoay lưng về hướng nồng súng. Đó là điều Duy Anh muốn, anh muốn Chấn Nam phải dùng thân thể của mình để che chắn cho Gia Hân.
Đoàng.
/80
|