Gia Hân ngồi co ro trong góc để mặc bóng tối bao phủ và cái lạnh cắt da xé buốt cơ thể mỏng manh. Cô và anh bị nhốt trên sân thượng, có lẽ bảo vệ không để ý nên đã đóng cửa và tắt hết đèn nhưng kì lạ, lúc cửa vừa đóng cô đã đập cửa không ngừng la hét không lí nào bảo vệ lại không nghe thấy. Gia Hân sợ nhưng cô tự dặn lòng phải thật can đảm.
Chấn Nam đang ở trong cùng một bán kính với cô chỉ là tối quá cô không biết chính xác vị trí của anh. Như thế cũng tốt, cứ im lặng và coi ai kia không hề tồn tại là được.
Thật ra Chấn Nam cũng đang ngồi tựa lưng vào thành sân thượng, cách cô một khoảng, đôi lúc đưa mắt sang cô nhưng chỉ là bóng tối mập mờ. Gia Hân lạnh, Chấn Nam cũng không đỡ hơn, anh chỉ mặc một sơ mi đen, anh đang là bệnh nhân nhưng chẳng bao giờ chịu mặc đồng phục bệnh nhân cả.
Những vết thương chưa kịp lành vì thế trở nên nhức nhói.
Chấn Nam xót xa, anh muốn ôm cô vào lòng để sưởi ấm nhưng Gia Hân sẽ không bao giờ chấp nhận, cô đang giận thậm chí là hận anh. Sân thượng đầy gió lạnh. Hai trái tim gần nhau nhưng chẳng thể nào sưởi ấm cho nhau.
Khoảng lặng kéo dài, Chấn Nam là người đầu tiên mở miệng:
- Gia Hân, anh không hiểu nổi bản thân mình nữa. Anh chỉ là muốn đùa với em thôi nhưng không hiểu sao càng đùa lại càng làm lớn.
- …
- Anh biết em đau. Anh cũng đau. Có lẽ anh sai rồi… – Giọng nhỏ dần.
- …
- Anh chỉ muốn tình cảm của chúng ta trở nên vững chắc hơn thôi. Anh xin lỗi vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em.
- …
- Gia Hân…
- …
- Gia Hân…
- …
- Em có nghe anh nói không?
Chấn Nam nắm chặt bàn tay Gia Hân, lạnh ngắt. Anh hốt hoảng bế cô lên, nỗi sợ choàng kín tâm can. Gia Hân đã ngất tự khi nào.
***
Lại một ngày bắt đầu trong vô số những chuỗi ngày đông dài bất tận.
Tiết trời có phần ấm hơn khi mặt trời nhích mình, hé những tia nắng đầu tiên. Trên bậu cửa sổ, một mầm hoa he hé màu hồng nhạt, cánh hoa đầu tiên trong mùa đông giá lạnh.
Gia Hân mở mắt, ý thức đưa cô về thực tại, cô đang nằm trên giường bệnh, Chấn Nam đang nằm bên cạnh và nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Ý định bật khỏi giường của cô bị bốc hơi khi Chấn Nam đã dang rộng đôi tay ôm cô vào lòng, đầu cô dụi vào ngực anh. Gia Hân đương nhiên là vùng vẫy nhưng vô ích.
- Buông ra!
- Không.
- Thật ra anh muốn gì?
- Tôi muốn em.
- Nhưng… tôi ghét anh.
Họ im lặng, để hơi thở và nhịp tim trở thành ngôn ngữ, Gia Hân vẫn bị ép dụi đầu vào ngực anh, cô bỗng chạnh lòng khi nói ra điều vừa rồi.
- Phải làm sao để em hết ghét tôi? – Anh nói như van này.
- Tránh xa tôi ra.
- Không làm được.
- Vậy thì để tôi tránh xa anh.
Gia Hân có cảm giác như vòng ôm của anh càng lúc càng chặt hơn, cứ như sợ buông thõng một giây cô sẽ biến mất.
- Hai đứa…
Cửa phòng mở toang, hai người trung niên sững sờ với cảnh tượng trước mắt rồi chỉ vài giây sau họ bật cười khe khẽ.
- Hai đứa đã đến mức này rồi sao? – Lục Chấn Khang ho khan một cái để lấy giọng, tia cười đầy ẩn ý.
- Không phải đâu ạ! – Gia Hân bật khỏi giường, vội phân bua.
- Con gái có gì phải xấu hổ chứ? Chấn Nam đã nhớ lại, bây giờ hai đứa có thể sớm tổ chức đám cưới được rồi. Bố mẹ cũng đang mong cháu lắm!
- Con không lấy anh ta đâu.
Chấn Nam nhíu mày.
- Con nói gì vậy? Con không lấy Chấn Nam thì lấy ai?
- Ai cũng được nhưng không thể là Chấn Nam. Bác và mẹ có biết, anh ấy chỉ là giả vờ mất trí để thử con không? Con không thể lấy Chấn Nam.
Gia Hân nói xong thì chạy ra khỏi phòng. Hai kẻ trung niên không khỏi thất thần trước những lời Gia Hân nói, họ lia mắt sang cậu con trai đang ung dung, ánh nhìn đầy tức giận. Nhưng họ chưa kịp thốt ra lời nào, Chấn Nam đã lên tiếng:
- Con muốn xuất viện.
- Cho tôi sushi, pizza, gá rán, khoai tây xoắn, xúc xích, pho mai que, bắp ran, nấm chiên, kem hạnh nhân, trà chanh… mỗi thứ 3 phần. Chúng tôi đang đói lắm, chị làm nhanh dùm nhé!
Sau khi đã ghi đầy cả mặt giấy, người phục vụ cúi đầu vào trong, lòng thầm thán phục ba cô gái xinh đẹp, ăn nhiều thế không sợ tăng cân sao nhỉ?
- Bảo Châu, cậu gọi cho họ hàng cùng ăn đấy à? Sao mà nhiều thế? – Vũ Phương cằn nhằn.
- Các cậu không biết đâu. Anh quản lí cứ mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút,
mỗi giây đều bắt mình ăn kiêng. Mình ngán mấy cái rau củ nhạt nhẽo lắm
rồi chỉ muốn ăn cho thõa thích thôi.
- Chỉ sợ cậu tăng cân rồi lại bị bắt tập luyện khổ sở thôi. Mình thấy nếu cậu không thích làm người của công chúng nữa thì về thừa kế công ty bố cậu đi.
Bảo Châu hớp một ngụm nước lọc rồi nói:
- Mình không thích mấy việc đó đâu. Sau này mình sẽ lấy anh Vũ, sinh con cho anh ấy rồi làm một người vợ mẫu mực.
- Mình không ngờ chỉ hơn ba năm sau mà suy nghĩ của cậu trở nên lạc hậu như vậy đấy.
- Lạc hậu gì đâu? Cái này gọi là xây dựng một gia đình hạnh phúc đó biết không? Mình muốn nuôi dạy con của mình và anh Vũ thật tốt, mình sẽ chỉ dành thời gian cho chồng con thôi. – Bảo Châu mơ màng nói, trước mắt cô là một viễn cảnh mang màu hồng về một gia đình hạnh phúc.
- Hazz, Bảo Châu của chúng ta đúng là người không có lí tưởng mà, đúng không Gia Hân?
Vũ Phương cố tình nhấn mạnh tên Gia Hân, nhanh tay chộp ngay chiếc điện thoại trên tay cô, màn hình hiển thị một mẫu tin nhắn ngắn cũn.
Bảo Châu cũng tò mò chụm đầu vào coi.
- “Xl” là xin lỗi đúng không? Tên sắt đá kia cũng biết xin lỗi cậu hả Gia Hân?
Vũ Phương kéo lên cuộc đối thoại với cái tên “Chấn Nam”, chừng vài chục cái tin nhắn với cùng một nội dung.
- Không chỉ vậy đâu, mỗi ngày còn đều đặn một tin nhắn nữa.
- Gia Hân, không phải vì thế mà cậu mềm lòng với hắn ta đó chứ? – Bảo Châu dò xét.
- Mình…
- Nghe mình nói này, dù hắn có làm gì thì cũng cậu cũng không được tha thứ cho hắn biết không? Chỉ có mấy tin nhắn thế này thì ai mà không nhắn được, biết đâu hắn nhờ trợ lí nhắn thì sao?
- Gia Hân, Chấn Nam có đến tìm cậu không? – Vũ Phương.
- Không. Cũng gần nửa tháng rồi… Nghe Kris nói anh ấy ra nước ngoài.
- Chuyện của cậu mình không thể xen vào nhưng mình nghĩ cậu nên làm theo những gì cậu cho là nên và cần làm.
- Tên Chấn Nam đó đáng ghét như vậy thì tốt nhất là đừng điếm xỉa tới, biết đâu hắn lại muốn thử cậu lần nữa thì sao?
- Bây giờ mình không biết phải làm sao nữa. Mình sợ…
- Đừng sợ. Bọn mình sẽ luôn ở bên và ủng hộ cậu mà. Tên Chấn Nam kia mà có làm gì cậu bọn này sẽ không để yên đâu.
Vũ Phương đặt tay lên tay cô, cười trấn an, Bảo Châu cũng góp vào:
- Đúng. Đúng!!!
Gia Hân nhìn hai cô bạn nở nụ cười hạnh phúc. Tình bạn đôi lúc vẫn lãng mạn hơn tình yêu. Đồ ăn được đem ra, đầy cả bàn, ba cô gái trở nên hớn hở, quên đi mọi buồn phiền. Sức mạnh của thức ăn thật đáng nể!!!
- Ăn thôi!!!
***
Gia Hân về tới nhà khi đồng hồ đã điểm gần 23h, lâu lắm rồi cô mới được đi chơi vui vẻ thế này. Duy Anh đang ngồi trên sofa cùng chiếc laptop đang sáng và tách cà phê uống dở. Anh luôn làm việc trong phòng mà giờ lại ra đây chắc là đang đợi cô.
Gia Hân ngồi xuống bên cạnh:
- Anh đợi em hả?
- Ừ. Con gái gì mà đi chơi tới nửa đêm mới về. – Anh trách yêu.
- Em đi với Bảo Châu và Vũ Phương mà, em cũng gọi điện cho anh còn gì.
Gập lại laptop, anh quay sang cô em gái, ánh nhìn đầy cưng chiều:
- Dù sao thì anh cũng rất lo cho em!
- Em xin lỗi làm anh lo rồi. – Cô phụng phịu.
- Lúc tối, Chấn Nam có tới.
- Anh ấy có nói gì không?
- Anh chỉ nghe chị hai em nói lại thôi, cậu ấy đợi em một lúc thì về.
Gia Hân có hơi hụt hẫng, cô mỉm cười để xua tan những cảm xúc đáng ghét trong lòng:
- Nếu không có gì em lên phòng đây. Em mệt quá!
- Mà này… em tính sao? Chuyện của em và Chấn Nam?
- Em…
- Anh không thể ngăn cản em nữa nhưng anh không muốn em gái mình tổn thương lần nào nữa đâu. Chuyện ra nước ngoài hãy suy nghĩ lại.
Duy Anh xoa đầu cô rồi bước lên lầu để lại cho cô em gái một khoảng lặng rợn người.
***
Dưới tượng đài cao phun nước, trong ánh sáng tinh tươm từ bốn cột đèn xung quanh, nước bắn lên tung tóe, trắng xóa một khoảng trời. Ba năm trước họ từng có những kỉ niệm tại nơi đây, ba năm sau họ gặp nhau tại đây để nói những lời làm đối phương đau lòng.
Gia Hân đối diện Chấn Nam, họ nhìn nhau một hồi, Gia Hân mới can đảm mấp môi, ngữ điệu lạnh lùng:
- Anh đừng gặp em nữa.
- Tại sao?
- Chúng ta đã không còn gì nữa từ 3 năm trước rồi.
- Chúng ta chưa ai nói lời chia tay cả em hiểu mà.
- Chia tay đi. Vậy được rồi chứ? – Gia Hân nói nhanh, không nhìn anh.
Chấn Nam đặt tay lên vai cô, kéo ánh nhìn về phía mình, anh gằn giọng:
- Trả lời anh: em yêu anh không?
Cô bất lực đẩy tay anh ra:
- Em mệt mỏi lắm. Xin anh…
- Anh xin lỗi. Anh sai rồi.
Anh gục đầu, tay vẫn ương bướng đặt trên vai cô. Lần đầu tiên Gia Hân thấy anh trong tình trạng này, cô chua xót nói:
- Không phải cứ xin lỗi là sẽ xem như chưa có gì xảy ra đâu.
- Nói đi em muốn anh làm gì?
- Tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau nữa. Em biết anh yêu em nhưng… em không chịu đựng được tình yêu của anh, em chỉ muốn một cuộc sống thật đơn giản, thật yên bình thôi. Anh có chắc sẽ không làm em đau nữa không?
Ánh mắt anh trở nên hoang mang. Tay buông thõng.
- Em đi đây. Tạm biệt. Anh, hạnh phúc!
Cô quay đi, nước mắt rơi. Anh đứng đó, tim rỉ máu.
Đêm. Phố rực đèn. Dòng người tấp nập che mất người anh yêu. Lần đầu tiên anh thấy bất lực. Bản thân anh đã là một điều kì lạ rồi, người anh yêu chẳng thể chấp nhận được điều kì lạ đó, cô ấy đau, cô ấy buông và cô ấy ra đi.
***
Ngày qua ngày. Những chuỗi ngày mất mác và đau thương, anh vùi mình vào bóng tối nhưng không dừng lại, anh vẫn sống, vẫn làm việc và chưa từng bỏ cuộc. Từ bỏ một yêu thương chưa bao giờ là dễ và việc mang những yêu thương trở lại sau bao nỗi đau thương cũng là một điều nan giải. Anh đến tìm, cô lảng tránh, anh nhắn tin cô không hồi đáp, anh gọi cô tắt máy.
Cho đến một ngày anh đến tìm, người giúp việc bảo cô không có nhà. Anh vẫn chờ, anh đứng trước cổng tựa người vào xe, ngước nhìn căn phòng duy nhất còn ánh đèn. Anh biết cô tránh mặt anh nên anh không vào nhà, chỉ đứng ở ngoài, nếu cô chịu gặp sẽ mở cửa cho anh vào.
Những cơn gió lạnh và những hạt mưa nặng trĩu mang theo cái lạnh cóng của mùa đông, anh vẫn đứng đó, thân thể cao lớn bất chấp mọi cản trở chỉ để xin một lời tha thứ. Chấn Nam anh thật ngu ngốc, hạnh phúc đơn giản như thế anh lại làm nó trở nên phức tạp và khó khăn hay tại cuộc sống đã khiến anh khó đặt tình cảm vào người khác.
Mưa vẫn rơi, anh chơi vơi trong cái lạnh buốt, một mình anh, vẫn đợi, vẫn chờ, vẫn thiết tha một lời xin lỗi nhưng… có phải là đã quá muộn màng hay không? Khi anh đủ niềm tin để đặt hết tình cảm vào người con gái anh yêu thì cũng là lúc cô ấy buông tay anh.
- Cậu về đi. Cô chủ không có nhà đâu. – Người giúp việc nhìn anh đầy thương xót.
- Nói với cô ấy tôi muốn gặp. – Giọng anh vẫn lạnh nhưng hơi nhỏ.
Người giúp việc lắc đầu quay vào trong.
Lát sau, cánh cửa sắt lại mở, người bước ra là Gia Hân. Cô cầm một chiếc ô to đứng trước mặt anh. Tim thắt lại trước bộ dạng khổ sở của anh, cả người ướt nhem, mặt trắng bệch, mắt chỉ còn một vệt đỏ gay.
- ¬Anh về đi. Em đã bảo là đừng gặp em nữa mà.
- Anh không thể.
- Có thể. Anh có thể mà.
- Anh không thể sống thiếu em. – Chấn Nam hét lên.
- Vào xe rồi về đi. Anh đừng làm em khó xử.
Gia Hân quay vào trong, cô bất lực cắn môi. Lúc đó, vai cô bỗng nặng trịch và bước chân buộc dừng lại vì vòng ôm của anh. Chấn Nam tựa đầu lên vai cô thì thầm:
- Gia Hân, anh mệt.
Đó là câu cuối cùng anh nói trước khi cả thân thể ổ ập lên người cô.
Chấn Nam đang ở trong cùng một bán kính với cô chỉ là tối quá cô không biết chính xác vị trí của anh. Như thế cũng tốt, cứ im lặng và coi ai kia không hề tồn tại là được.
Thật ra Chấn Nam cũng đang ngồi tựa lưng vào thành sân thượng, cách cô một khoảng, đôi lúc đưa mắt sang cô nhưng chỉ là bóng tối mập mờ. Gia Hân lạnh, Chấn Nam cũng không đỡ hơn, anh chỉ mặc một sơ mi đen, anh đang là bệnh nhân nhưng chẳng bao giờ chịu mặc đồng phục bệnh nhân cả.
Những vết thương chưa kịp lành vì thế trở nên nhức nhói.
Chấn Nam xót xa, anh muốn ôm cô vào lòng để sưởi ấm nhưng Gia Hân sẽ không bao giờ chấp nhận, cô đang giận thậm chí là hận anh. Sân thượng đầy gió lạnh. Hai trái tim gần nhau nhưng chẳng thể nào sưởi ấm cho nhau.
Khoảng lặng kéo dài, Chấn Nam là người đầu tiên mở miệng:
- Gia Hân, anh không hiểu nổi bản thân mình nữa. Anh chỉ là muốn đùa với em thôi nhưng không hiểu sao càng đùa lại càng làm lớn.
- …
- Anh biết em đau. Anh cũng đau. Có lẽ anh sai rồi… – Giọng nhỏ dần.
- …
- Anh chỉ muốn tình cảm của chúng ta trở nên vững chắc hơn thôi. Anh xin lỗi vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em.
- …
- Gia Hân…
- …
- Gia Hân…
- …
- Em có nghe anh nói không?
Chấn Nam nắm chặt bàn tay Gia Hân, lạnh ngắt. Anh hốt hoảng bế cô lên, nỗi sợ choàng kín tâm can. Gia Hân đã ngất tự khi nào.
***
Lại một ngày bắt đầu trong vô số những chuỗi ngày đông dài bất tận.
Tiết trời có phần ấm hơn khi mặt trời nhích mình, hé những tia nắng đầu tiên. Trên bậu cửa sổ, một mầm hoa he hé màu hồng nhạt, cánh hoa đầu tiên trong mùa đông giá lạnh.
Gia Hân mở mắt, ý thức đưa cô về thực tại, cô đang nằm trên giường bệnh, Chấn Nam đang nằm bên cạnh và nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Ý định bật khỏi giường của cô bị bốc hơi khi Chấn Nam đã dang rộng đôi tay ôm cô vào lòng, đầu cô dụi vào ngực anh. Gia Hân đương nhiên là vùng vẫy nhưng vô ích.
- Buông ra!
- Không.
- Thật ra anh muốn gì?
- Tôi muốn em.
- Nhưng… tôi ghét anh.
Họ im lặng, để hơi thở và nhịp tim trở thành ngôn ngữ, Gia Hân vẫn bị ép dụi đầu vào ngực anh, cô bỗng chạnh lòng khi nói ra điều vừa rồi.
- Phải làm sao để em hết ghét tôi? – Anh nói như van này.
- Tránh xa tôi ra.
- Không làm được.
- Vậy thì để tôi tránh xa anh.
Gia Hân có cảm giác như vòng ôm của anh càng lúc càng chặt hơn, cứ như sợ buông thõng một giây cô sẽ biến mất.
- Hai đứa…
Cửa phòng mở toang, hai người trung niên sững sờ với cảnh tượng trước mắt rồi chỉ vài giây sau họ bật cười khe khẽ.
- Hai đứa đã đến mức này rồi sao? – Lục Chấn Khang ho khan một cái để lấy giọng, tia cười đầy ẩn ý.
- Không phải đâu ạ! – Gia Hân bật khỏi giường, vội phân bua.
- Con gái có gì phải xấu hổ chứ? Chấn Nam đã nhớ lại, bây giờ hai đứa có thể sớm tổ chức đám cưới được rồi. Bố mẹ cũng đang mong cháu lắm!
- Con không lấy anh ta đâu.
Chấn Nam nhíu mày.
- Con nói gì vậy? Con không lấy Chấn Nam thì lấy ai?
- Ai cũng được nhưng không thể là Chấn Nam. Bác và mẹ có biết, anh ấy chỉ là giả vờ mất trí để thử con không? Con không thể lấy Chấn Nam.
Gia Hân nói xong thì chạy ra khỏi phòng. Hai kẻ trung niên không khỏi thất thần trước những lời Gia Hân nói, họ lia mắt sang cậu con trai đang ung dung, ánh nhìn đầy tức giận. Nhưng họ chưa kịp thốt ra lời nào, Chấn Nam đã lên tiếng:
- Con muốn xuất viện.
- Cho tôi sushi, pizza, gá rán, khoai tây xoắn, xúc xích, pho mai que, bắp ran, nấm chiên, kem hạnh nhân, trà chanh… mỗi thứ 3 phần. Chúng tôi đang đói lắm, chị làm nhanh dùm nhé!
Sau khi đã ghi đầy cả mặt giấy, người phục vụ cúi đầu vào trong, lòng thầm thán phục ba cô gái xinh đẹp, ăn nhiều thế không sợ tăng cân sao nhỉ?
- Bảo Châu, cậu gọi cho họ hàng cùng ăn đấy à? Sao mà nhiều thế? – Vũ Phương cằn nhằn.
- Các cậu không biết đâu. Anh quản lí cứ mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút,
mỗi giây đều bắt mình ăn kiêng. Mình ngán mấy cái rau củ nhạt nhẽo lắm
rồi chỉ muốn ăn cho thõa thích thôi.
- Chỉ sợ cậu tăng cân rồi lại bị bắt tập luyện khổ sở thôi. Mình thấy nếu cậu không thích làm người của công chúng nữa thì về thừa kế công ty bố cậu đi.
Bảo Châu hớp một ngụm nước lọc rồi nói:
- Mình không thích mấy việc đó đâu. Sau này mình sẽ lấy anh Vũ, sinh con cho anh ấy rồi làm một người vợ mẫu mực.
- Mình không ngờ chỉ hơn ba năm sau mà suy nghĩ của cậu trở nên lạc hậu như vậy đấy.
- Lạc hậu gì đâu? Cái này gọi là xây dựng một gia đình hạnh phúc đó biết không? Mình muốn nuôi dạy con của mình và anh Vũ thật tốt, mình sẽ chỉ dành thời gian cho chồng con thôi. – Bảo Châu mơ màng nói, trước mắt cô là một viễn cảnh mang màu hồng về một gia đình hạnh phúc.
- Hazz, Bảo Châu của chúng ta đúng là người không có lí tưởng mà, đúng không Gia Hân?
Vũ Phương cố tình nhấn mạnh tên Gia Hân, nhanh tay chộp ngay chiếc điện thoại trên tay cô, màn hình hiển thị một mẫu tin nhắn ngắn cũn.
Bảo Châu cũng tò mò chụm đầu vào coi.
- “Xl” là xin lỗi đúng không? Tên sắt đá kia cũng biết xin lỗi cậu hả Gia Hân?
Vũ Phương kéo lên cuộc đối thoại với cái tên “Chấn Nam”, chừng vài chục cái tin nhắn với cùng một nội dung.
- Không chỉ vậy đâu, mỗi ngày còn đều đặn một tin nhắn nữa.
- Gia Hân, không phải vì thế mà cậu mềm lòng với hắn ta đó chứ? – Bảo Châu dò xét.
- Mình…
- Nghe mình nói này, dù hắn có làm gì thì cũng cậu cũng không được tha thứ cho hắn biết không? Chỉ có mấy tin nhắn thế này thì ai mà không nhắn được, biết đâu hắn nhờ trợ lí nhắn thì sao?
- Gia Hân, Chấn Nam có đến tìm cậu không? – Vũ Phương.
- Không. Cũng gần nửa tháng rồi… Nghe Kris nói anh ấy ra nước ngoài.
- Chuyện của cậu mình không thể xen vào nhưng mình nghĩ cậu nên làm theo những gì cậu cho là nên và cần làm.
- Tên Chấn Nam đó đáng ghét như vậy thì tốt nhất là đừng điếm xỉa tới, biết đâu hắn lại muốn thử cậu lần nữa thì sao?
- Bây giờ mình không biết phải làm sao nữa. Mình sợ…
- Đừng sợ. Bọn mình sẽ luôn ở bên và ủng hộ cậu mà. Tên Chấn Nam kia mà có làm gì cậu bọn này sẽ không để yên đâu.
Vũ Phương đặt tay lên tay cô, cười trấn an, Bảo Châu cũng góp vào:
- Đúng. Đúng!!!
Gia Hân nhìn hai cô bạn nở nụ cười hạnh phúc. Tình bạn đôi lúc vẫn lãng mạn hơn tình yêu. Đồ ăn được đem ra, đầy cả bàn, ba cô gái trở nên hớn hở, quên đi mọi buồn phiền. Sức mạnh của thức ăn thật đáng nể!!!
- Ăn thôi!!!
***
Gia Hân về tới nhà khi đồng hồ đã điểm gần 23h, lâu lắm rồi cô mới được đi chơi vui vẻ thế này. Duy Anh đang ngồi trên sofa cùng chiếc laptop đang sáng và tách cà phê uống dở. Anh luôn làm việc trong phòng mà giờ lại ra đây chắc là đang đợi cô.
Gia Hân ngồi xuống bên cạnh:
- Anh đợi em hả?
- Ừ. Con gái gì mà đi chơi tới nửa đêm mới về. – Anh trách yêu.
- Em đi với Bảo Châu và Vũ Phương mà, em cũng gọi điện cho anh còn gì.
Gập lại laptop, anh quay sang cô em gái, ánh nhìn đầy cưng chiều:
- Dù sao thì anh cũng rất lo cho em!
- Em xin lỗi làm anh lo rồi. – Cô phụng phịu.
- Lúc tối, Chấn Nam có tới.
- Anh ấy có nói gì không?
- Anh chỉ nghe chị hai em nói lại thôi, cậu ấy đợi em một lúc thì về.
Gia Hân có hơi hụt hẫng, cô mỉm cười để xua tan những cảm xúc đáng ghét trong lòng:
- Nếu không có gì em lên phòng đây. Em mệt quá!
- Mà này… em tính sao? Chuyện của em và Chấn Nam?
- Em…
- Anh không thể ngăn cản em nữa nhưng anh không muốn em gái mình tổn thương lần nào nữa đâu. Chuyện ra nước ngoài hãy suy nghĩ lại.
Duy Anh xoa đầu cô rồi bước lên lầu để lại cho cô em gái một khoảng lặng rợn người.
***
Dưới tượng đài cao phun nước, trong ánh sáng tinh tươm từ bốn cột đèn xung quanh, nước bắn lên tung tóe, trắng xóa một khoảng trời. Ba năm trước họ từng có những kỉ niệm tại nơi đây, ba năm sau họ gặp nhau tại đây để nói những lời làm đối phương đau lòng.
Gia Hân đối diện Chấn Nam, họ nhìn nhau một hồi, Gia Hân mới can đảm mấp môi, ngữ điệu lạnh lùng:
- Anh đừng gặp em nữa.
- Tại sao?
- Chúng ta đã không còn gì nữa từ 3 năm trước rồi.
- Chúng ta chưa ai nói lời chia tay cả em hiểu mà.
- Chia tay đi. Vậy được rồi chứ? – Gia Hân nói nhanh, không nhìn anh.
Chấn Nam đặt tay lên vai cô, kéo ánh nhìn về phía mình, anh gằn giọng:
- Trả lời anh: em yêu anh không?
Cô bất lực đẩy tay anh ra:
- Em mệt mỏi lắm. Xin anh…
- Anh xin lỗi. Anh sai rồi.
Anh gục đầu, tay vẫn ương bướng đặt trên vai cô. Lần đầu tiên Gia Hân thấy anh trong tình trạng này, cô chua xót nói:
- Không phải cứ xin lỗi là sẽ xem như chưa có gì xảy ra đâu.
- Nói đi em muốn anh làm gì?
- Tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau nữa. Em biết anh yêu em nhưng… em không chịu đựng được tình yêu của anh, em chỉ muốn một cuộc sống thật đơn giản, thật yên bình thôi. Anh có chắc sẽ không làm em đau nữa không?
Ánh mắt anh trở nên hoang mang. Tay buông thõng.
- Em đi đây. Tạm biệt. Anh, hạnh phúc!
Cô quay đi, nước mắt rơi. Anh đứng đó, tim rỉ máu.
Đêm. Phố rực đèn. Dòng người tấp nập che mất người anh yêu. Lần đầu tiên anh thấy bất lực. Bản thân anh đã là một điều kì lạ rồi, người anh yêu chẳng thể chấp nhận được điều kì lạ đó, cô ấy đau, cô ấy buông và cô ấy ra đi.
***
Ngày qua ngày. Những chuỗi ngày mất mác và đau thương, anh vùi mình vào bóng tối nhưng không dừng lại, anh vẫn sống, vẫn làm việc và chưa từng bỏ cuộc. Từ bỏ một yêu thương chưa bao giờ là dễ và việc mang những yêu thương trở lại sau bao nỗi đau thương cũng là một điều nan giải. Anh đến tìm, cô lảng tránh, anh nhắn tin cô không hồi đáp, anh gọi cô tắt máy.
Cho đến một ngày anh đến tìm, người giúp việc bảo cô không có nhà. Anh vẫn chờ, anh đứng trước cổng tựa người vào xe, ngước nhìn căn phòng duy nhất còn ánh đèn. Anh biết cô tránh mặt anh nên anh không vào nhà, chỉ đứng ở ngoài, nếu cô chịu gặp sẽ mở cửa cho anh vào.
Những cơn gió lạnh và những hạt mưa nặng trĩu mang theo cái lạnh cóng của mùa đông, anh vẫn đứng đó, thân thể cao lớn bất chấp mọi cản trở chỉ để xin một lời tha thứ. Chấn Nam anh thật ngu ngốc, hạnh phúc đơn giản như thế anh lại làm nó trở nên phức tạp và khó khăn hay tại cuộc sống đã khiến anh khó đặt tình cảm vào người khác.
Mưa vẫn rơi, anh chơi vơi trong cái lạnh buốt, một mình anh, vẫn đợi, vẫn chờ, vẫn thiết tha một lời xin lỗi nhưng… có phải là đã quá muộn màng hay không? Khi anh đủ niềm tin để đặt hết tình cảm vào người con gái anh yêu thì cũng là lúc cô ấy buông tay anh.
- Cậu về đi. Cô chủ không có nhà đâu. – Người giúp việc nhìn anh đầy thương xót.
- Nói với cô ấy tôi muốn gặp. – Giọng anh vẫn lạnh nhưng hơi nhỏ.
Người giúp việc lắc đầu quay vào trong.
Lát sau, cánh cửa sắt lại mở, người bước ra là Gia Hân. Cô cầm một chiếc ô to đứng trước mặt anh. Tim thắt lại trước bộ dạng khổ sở của anh, cả người ướt nhem, mặt trắng bệch, mắt chỉ còn một vệt đỏ gay.
- ¬Anh về đi. Em đã bảo là đừng gặp em nữa mà.
- Anh không thể.
- Có thể. Anh có thể mà.
- Anh không thể sống thiếu em. – Chấn Nam hét lên.
- Vào xe rồi về đi. Anh đừng làm em khó xử.
Gia Hân quay vào trong, cô bất lực cắn môi. Lúc đó, vai cô bỗng nặng trịch và bước chân buộc dừng lại vì vòng ôm của anh. Chấn Nam tựa đầu lên vai cô thì thầm:
- Gia Hân, anh mệt.
Đó là câu cuối cùng anh nói trước khi cả thân thể ổ ập lên người cô.
/80
|