Chương 160: Bôi đen
Đường Hoa Nguyệt cúp điện thoại, lau nước mắt trên khóe mắt, ôm con gái nhỏ vào ngực hết ôm rồi lại hôn.
Sau bao nhiêu năm, bao nhiêu gian truân chống chọi với bệnh tật, cuối cùng cô bé đã có thể thoát khỏi nanh vuốt của căn bệnh ung thư máu!
Ngay lúc cô biết được bệnh trạng của con gái mình, Đường Hoa Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất đều sụp đổ, đây quả thật là một lời nguyền khủng khiếp!
May mắn thay, cô và Thi Tịnh đều chịu đựng được.
Chỉ cần tủy xương của Hoäc Anh Tuấn được cấy ghép thành công, con gái cô từ nay sẽ trở thành một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh…
Cận Minh và Cận Khánh biết em gái mình cuối cùng cũng được ghép tủy thành công thì cũng vô cùng vui mừng. Ba bạn nhỏ tay trong tay trong chạy khắp phòng khách trong nhà. Chốc chốc lại lăn lộn trên sàn nhà, chốc chốc lại líu ríu cười không ngừng. Cuối cùng cũng đã có bộ dáng của những đứa trẻ ở tuổi này nên có.
Cận Khánh cứ ôm lấy hai má mềm mại của em gái, “Chụt chụt chụt” hôn đi hôn lại nhiều lần. Thi Tịnh tốt tính không ghét bỏ nước miếng của anh hai nhưng sau khi Cận Khánh buông cô bé ra, cô bé len lén bĩu môi và cọ lên người Cận Minh.
Tân Kỳ Tân đích thân đến nhà Đường Hoa Nguyệt báo tin vui cho cô, lúc này nhìn gia đình đã trải qua bao thăng trầm, hốc mắt anh ta có hơi nóng lên.
Anh ta vỗ nhẹ vai Đường Hoa Nguyệt: “Vì ghép nối thành công nên phẫu thuật càng sớm càng tốt. Ngày mai anh sẽ lên tiếng chào hỏi bệnh viện bên kia trước, nhờ họ chuẩn bị phòng bệnh cho Thi Tịnh. Em không cần phải lo lắng về các thủ tục nhập viện, anh sẽ trực tiếp xử lý cho em. Trong vòng một tháng, anh sẽ thảo luận với các chuyên gia để đưa ra phương án điều trị tốt nhất.”
Đường Hoa Nguyệt nhìn Tân Kỳ Tân bộ dạng bình tĩnh đáng tin cậy, chân thành tặng anh ta một cái ôm đầy cảm kích, gọi lên một cách xưng hô rất lâu trước kia: “Đàn anh, cám ơn anh.”
Tân Kỳ Tân đã cứu mạng cô, còn chưa nói đến việc giúp cô chăm sóc những đứa trẻ bất tỉnh này sau này.
Nhưng cô biết rất rõ, Tân Kỳ Tân chỉ là đơn thuần muốn làm những chuyện này mà thôi, hoàn toàn không có toan tính gì liên quan đến cô. Thế nhưng cũng chính loại “không có toan tính” này mới là thứ khó báo đáp lại nhất.
Tân Kỳ Tân mỉm cười: “Ngày anh cứu em đã từng nói mọi chuyện sẽ tốt hơn, em còn nhớ không?”
Hai người nhìn nhau cười cười, Tân Kỳ Tân buông Đường Hoa Nguyệt ra: “Đi đi, em nên liên hệ với anh ta.”
Đường Hoa Nguyệt gật đầu, đi tới bên cạnh bấm điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn.
nghe thấy giọng nói của Hoắc Anh Tuấn, giọng điệu vừa rồi vẫn còn hưng phấn của cô lập tức trở nên lạnh như băng Mà bản báo cáo kết hợp thành công này cũng đã đến trên tay Hoắc Anh Tuấn gần như cùng lúc Tân Kỳ Tân nói với Đường Hoa Nguyệt.
Anh đang cầm trên tay một tờ giấy mỏng, sự kích động trong lòng đã qua hồi lâu mà vẫn không bình tĩnh lại được.
Thực sự thành công… Cuối cùng anh đã có thể làm một điều gì đó cho Đường Hoa Nguyệt.
Thế nhưng thái độ thờ ơ không thay đổi của Đường Hoa Nguyệt đã dập tắt phần nào nhiệt tình của anh: “Báo cáo trùng khớp, anh đã xem rồi chứ?”
Hoäc Anh Tuấn chưa kịp trả lời, cô đã nói tiếp: “Cuộc phẫu thuật sẽ diễn ra trong vòng một tháng tới, anh phải chuẩn bị sẵn sàng…
Tổng giám đốc Hoắc, anh sẽ không phải là người lâm trận bỏ chạy đúng không?”
Hoäc Anh Tuấn suýt chút nữa đã bật cười ra tiếng vì tức giận, cô gọi điện tới chỉ để nói với anh rằng không thể đổi ý thôi sao?
Nhưng anh chỉ có thể đáp lại một câu cứng ngắc: “Cô yên tâm.”
“Vậy thì tốt rồi. Chờ sau khi ca phẫu thuật thành công, tôi sẽ trả chiếc USB kia về nguyên dạng như cũ. Tôi hy vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Hoäc Anh Tuấn không thể giải thích được. Anh cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Đường Hoa Nguyệt đối với anh lần này có chút kỳ lạ, giống như sau lần này sẽ không có lần sau nữa vậy…
Đường Hoa Nguyệt thực sự nghĩ như vậy.
Tác dụng duy nhất của Hoắc Anh Tuấn đối với cô lúc này là hiến tủy cho Thi Tịnh, chỉ cần ca phẫu thuật thành công, anh nên tránh xa cuộc sống của cô một chút.
Báo thù đương nhiên là phải báo thù nhưng cách trả thù mà Đường Hoa Nguyệt muốn chính là “Đánh chó mù đường”. Cô muốn đánh nhanh thẳng nhanh một bên nghiền ép đối phương, chứ không phải lá mặt lá trái vương vấn không dứt được với kẻ thù.
Hoäc Anh Tuấn rất lâu không trả lời, cho dù Đường Hoa Nguyệt có dự tính gì, anh cũng sẽ không bao giờ cho phép cô làm ngơ với anh!
Đường Hoa Nguyệt không có kiên nhẫn chờ anh trả lời, cô cúp điện thoại rồi đi tới chỗ ba đứa trẻ đã chơi đến mức toát mồ hôi hột đầy người.
Sau những sự kiện của buổi họp báo vừa qua, Từ Uyển Nhan đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ có tiếng xấu nổi danh nhất Hà Nội.
Nếu như những scandal trước đây chỉ hạn chế lan truyền trong cư dân mạng thì sự xuất hiện của Lâm Kiến Đức đã trực tiếp làm tăng sức nóng lên gấp đôi trước đây. Bây giờ ngay cả những người già và trẻ em không thường xuyên lên mạng cũng biết rằng Từ Uyển Nhan đã làm những việc xấu xa gì Nhiều người trong số họ cảm thấy thương tiếc cho cậu cả tuấn tú lịch sự của nhà họ Đường năm xưa. Từ Uyển Nhan sợ đến mức cả đêm không ngủ được, thậm chí tóc còn rụng rất nhiều. Cô ta chỉ có thể đỏ mắt tự an ủi mình răng Đường Hàn Khiết đã là một người chết rồi!
Bọn họ không có khả năng làm gì cô ta hết! Chuyện này chết không có đối chứng, tất cả mọi người đều chỉ đang vu khống!
Chỉ có Hoäc Anh Tuấn mới là người khiến Từ Uyển Nhan đau đầu nhất.
Cô ta vốn tưởng rằng sau khi ả đàn bà đê tiện Đường Hoa Nguyệt chết thì mình sẽ có thể lên thay thế vị trí đó, cô ta còn vì thế mà ra sức nịnh nọt Hoắc Trình Viễn rất lâu.
Nhưng ai ngờ được Đường Hoa Nguyệt lại thay đổi thành một tên hacker chó má gì đó và quay về lần nữa. Mà mối quan hệ giữa cô †a và Hoắc Anh Tuấn lại không có chút tiến triển gì cả!
Mà bây giờ xảy ra chuyện này… cô ta phải làm thế nào để tiếp tục quyến rũ anh ta đây?
Từ Uyển Nhan đã phá hỏng tất cả những thứ có thể đập vỡ trong nhà. Cô ta trút hết oán hận và nguyền rủa đối với Đường Hoa Nguyệt vào những thứ mà cô ta đập phá.
Mỗi ngày đều cầu nguyện không biết bao nhiêu lần rằng Đường Hoa Nguyệt có thể giống như những thứ đó, hoàn toàn thịt nát xương tan!
Sau khi trốn trong nhà chán chường rất nhiều ngày, cuối cùng Từ Uyển Nhan cũng không nhịn nổi nữa. Cô ta không dám liên lạc trực tiếp với Hoäc Anh Tuấn, nên gọi điện thoại cho Hoắc Trình Viễn để dò ý trước.
Trong lúc chờ điện thoại kết nối, cô ta lo lắng đến mức cổ họng khô khốc và tim đập như trống. Nhưng ngay giây tiếp theo, Từ Uyển Nhan nghe thấy âm thanh cúp máy, cả người cô ta như rơi vào hầm băng.
Không thể nào… Hai tay cô ta run rẩy bắt đầu không ngừng gọi lại, mãi cho đến khi Hoäc Trình Viễn chặn cô ta mới thôi.
/268
|