Lời nói mạnh mẽ của Mạc Mạc khiến Giản Chiến Nam im lặng như tờ. Con ngươi đen của Mạc Mạc như đóng băng, nước mắt im lặng chảy xuống không một tiếng động, là đau khổ và bất đắc dĩ từ tận đáy lòng ở thời khắc này hoàn toàn bộc phát.
Con người đen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào Mạc Mạc, muốn nói gì đó nhưng cổ họng không thể nói nên lời, trong hốc mắt có thứ chất lỏng ấm áp mà chua xót ngưng tụ rồi từ từ rơi xuống. Hắn nắm chặt tay, kìm nén sự đau khổ ở trong đáy lòng.
Đúng thế, lời Mạc Mạc nói đều là thật, rất đúng, nhưng ngoài việc làm như thế hắn có thể làm gì khác đây. Hắn có thể khiến Lăng Việt Nhiên sống lại sao, hắn có thể trả lại một cậu nhỏ còn sống cho cô sao, đáp án là không thể, không thể! Chỉ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ này mới có thể giữ cô lại….hắn có thể làm gì khác được nữa.
Thứ cô cần hắn không thể cho, thứ hắn cho cô thì cô không cần, trừ khi Lăng Việt Nhiên sống lại, nếu không hai người bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể đối ngược nhau, mặc dù là đang ở cùng nhau nhưng tâm hai người lại ở trên hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể giao nhau. Hắn đã khiến cô tổn thương quá sâu, dù thế nào cũng không thể tha thứ được. Cô cũng hận hắn rất sâu, không thể yêu hắn được.
Hai người cứ nhìn chằm chằm vào đối phương như thế, nhìn sự thống khổ trong mắt nhau, rồi hóa thành dòng nước mắt đau khổ rồi rơi xuống, nhưng không có ai chịu nói một lời nào.
Không biết là ai rời đi trước, là ai xoay người bước đi trước, không biết từ lúc nào mà phòng khách lớn như thế lại không hề có một bóng người. Lưu lại đó chỉ có tiếng điểm đồng hồ báo năm mới hưu quạnh và đau khổ cùng căn phòng trống vắng, sự phiền muộn ngày một nặng nề hơn…
Nửa tháng sau.
Nửa tháng này Mạc Mạc say mê làm bánh ngọt, mỗi ngày đều ở trong bếp học làm bánh ngọt với thầy dạy. Vì không cẩn thận nên trên mũi Mạc Mạc bị dính bột mì, hơi buồn cười một chút.
“Cô à.” Dì tố đi vào, nói nhỏ “Cậu đã về.”
“A”. Mạc Mạc hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn chăm chú vào tác phẩm chiếc bánh ngọt của mình như cũ. Giản Chiến Nam, tính thử thì cũng từ đêm ba mươi tết hai người đã tan rã trong không vui, cũng đã nửa tháng cô không thấy hắn rồi.
“Cô à.” Dì Tố chưa rời đi, ngược lại lại đi về phía trước “Cậu…. không phải đến một mình.” Mà còn mang theo một cô gái khác. Đã nhiều năm như thế nhưng Dì Tố chưa bao giờ thấy Giản Chiến Nam đưa người phụ nữ khác tới đây. Tuy không ai nói qua nhưng cũng hiểu được khu nhà cao cấp này là giành riêng cho Mạc Mạc. Mà bây giờ, Giản Chiến Nam phá lệ đưa người phụ nữ khác tới, có phải có ý là cô đã phục vụ nhiều năm như thế nên cũng đến lúc ra đi.
“Dì Tố, lát nữa dì ăn thử một miếng nhé, rồi chấm điểm cho tôi.” Vẻ mặt của Mạc Mạc vẫn chăm chú, còn mang theo một nụ cười, lời nói trong lòng của Dì Tố dường như không thể nói ra.
Dì Tố không hiểu, dường như Mạc Mạc không quan tâm đến việc kia, vẫn tự nhiên thoải mái như cũ, làm bánh ngọt quan trọng như vậy sao, còn quan trọng hơn Giản Chiến Nam?
“Cô à, cậu còn dẫn theo một người phụ nữ trở về…. cô không lo sao?” cuối cùng dì Tố cũng nôn nóng cho Mạc Mạc, nhưng lại không thể nói quá nhiều. Bà cảm thấy Mạc Mạc yêu Giản Chiến Nam. Nếu chỉ vì nguyên nhân khách quan mà bỏ qua nhau thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời. Nhưng bà chỉ là người giúp việc, tuy Mạc Mạc đối xử với bà rất tốt, nhưng bà không thể làm được gì hơn.
Cơ thể Mạc Mạc hơi cứng lại, rồi lại xem như không có chuyện gì xẩy ra, cô đặt chiếc bánh được trang trí thật đẹp để trên đĩa sứ, đưa tới Dì Tố, đây là tác phẩm thành công nhất của cô, cô cười nói: “ Có thể đưa cho họ nếm thử.”
Dì Tố nhận chiếc đĩa, nhìn khuôn mặt không hề gợn sóng của Mạc Mạc dường như là vẻ không để ý, có lẽ, có lẽ là bà đã đoán sai, cô Mạc Mạc thật sự không yêu cậu Giản, bê đĩa bánh ra ngoài, dì Tố không nhịn được mà lắc đầu.
Mạc Mạc tiếp tục làm bánh, nhưng dường như có cố làm thế nào đi nữa cũng không thể làm tốt được như trước…
Giao ước của bọn họ chỉ có mấy tháng nữa thôi, cô sẽ có thể rời khỏi hắn rất nhanh ….
“Chiến Nam, nghe dì Giản nói, ở đây có bể bơi phải không?” một cô gái xinh đẹp, cố ý như vô tình hỏi người đàn ông bên cạnh, ánh mắt bị gương mặt điển trai mê người của người đàn ông hấp dẫn.
Đôi môi Giản Chiến Nam hơi cong lên, ở đây có rất nhiều thứ, tất cả đều chuẩn bị cho Mạc Mạc, chỉ tiếc cô cũng không thích, ánh mắt nhìn về người chủ nhà, cô hơi không yên lòng nói: “Cô muốn đi đâu thì cứ nói, tôi có thể đưa cô đi.”
Lạc Thi vui vẻ: “Được, có anh ở bên em rất vui.”
Giản Chiến Nam chỉ cười từ chối cho ý kiến. Hắn đưa Lạc Thi đến bể bơi, không biết trong lòng Lạc Thi đang tính toán cái gì, cô nghĩ, trong lúc bơi lội có lẽ sẽ tiếp xúc thân mật hơn với Giản Chiến Nam.
Đi vào phòng bơi, Lạc Thi có thể nghe được tiếng thịch thịch, chẳng lẽ có người bơi ở trong đó? lại lắng nghe, lại thấy được một mùi kỳ quái.
Lúc cô và Giản Chiến Nam đi xuyên qua bên ngoài cửa phòng khách, lúc đi vào đến bể bơi thì trên mặt Lạc Thi đủ mọi thần sắc, chỉ thấy một bể bơi hơn 1000 m2 với một đoàn cá cảnh bơi qua bơi lại đang chơi đùa. Lạc Thi cầm chặt chiếc túi trong tay, trong túi có một chiếc áo tắm gợi cảm, chẳng khác gì là một loại mỉa mai.
“Cảm thấy thế nào?” khóe môi Giản Chiến Nam cong lên, ánh mắt đang nhìn đàn cá chơi đùa. Đây đều là kiệt tác của Mạc Mạc, những chú cá nhỏ được nuôi cho đến lớn như bây giờ.
Lạc Thi cười ngượng ngùng “Rất … sáng tạo”. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai cũng không dám tin, bể bơi xa hoa này lại chỉ dùng để nuôi cá, quả thực là phí của trời, Lạc Thi không nhịn được mà nghĩ, đầu của Giản Chiến Nam có phải toàn là đậu hũ không.
Cô cũng không hề biết, Giản Chiến Nam lại dung túng một người phụ nữ, một người phụ nữ tên là Mạc Mạc như thế.
Giản Chiến Nam đi tới bên thùng đựng thức ăn cho cá rồi rải xuống dưới bể nước, đàn cá thi nhau cướp thức ăn, sau đó bỏ thùng thức ăn xuống, quay đầu nhìn về phía Lạc Thi “Cô Lạc, muốn bơi không?”
“A…không, chỉ là tò mò muốn nhìn mà thôi.” Lạc Thi cố gắng cười “Chúng ta ra ngoài đi, mấy con cá này được nuôi rất tốt.”
Hai người đi ra ngoài, trong mặt Lạc Thi đều rất ảo não. Giản Chiến Nam lại không nói gì, chỉ đi như thế, quan hệ của hai người vẫn dậm chân tại chỗ, hắn không mở miệng thì cô liền chủ động. Đi được một đoạn thì Lạc Thi đột nhiên nói “Chiến Nam, em còn nghe dì nói, khung cảnh trong vườn hoa ở đây rất đẹp, có thể đưa em đi xem chút được không?”
“Có thể.” Khẩu khí của Giản Chiến Nam rất thản nhiên. Sau đó đưa Lạc Thi tới vườn hoa, phòng hoa thủy tinh lấp lánh rất đẹp, vẻ bề ngoài rất đẹp, giống như một tòa cung điện thủy tinh. Nhưng sau khi vào trong, Lạc Thi lại cảm thấy kỳ lạ, trong vườn hoa không có hoa gì hết, nhưng lại rất nhiều rau dưa, toàn bộ trước mắt đều không thể tưởng tượng được, Lạc Thi hoàn toàn ngây dại, nhất thời nói không ra lời.
Vốn định nhờ việc ngắm hoa để tăng thêm chút tình cảm với Giản Chiến Nam nhưng lại không ngờ cảnh tượng lại như thế, chẳng lẽ lại đi tán gẫu chuyện mấy cây ớt gì gì đó? Vấn đề là, còn có mấy câu cô không biết đó là cây gì nữa.
Giản Chiến Nam đi vào bên trong, ngồi xổm xuống, thò tay ra hái một trái nhỏ màu đỏ ở trên mặt đất, sau đó lại tìm kiếm rồi lại hái thêm được một trái màu vàng.
Một đỏ một vàng, nhỏ nhỏ giống như trứng chim cút, hắn đem trái màu đỏ để vào trong miệng rồi nhai kỹ, rất đắng, trong đầu lại không kiềm chế được nhớ tới lời nói của Mạc Mạc: quả màu đỏ ăn sẽ rất đắng nhưng lại có thể hạ hỏa, còn quả màu vàng ăn vào sẽ rất ngọt.
Hắn hỏi vì sao một quả lại ngọt còn một quả lại đắng, hơn nữa, rõ ràng là mọc ra từ cùng một cây, sao lại trở thành hai màu khác nhau. Mạc Mạc trả lời, bởi vì màu đỏ giống như tượng trưng cho con gái, màu vàng là giống đực tượng trưng cho con trai. Người con trai làm tổn thương người con gái, trong quả màu đỏ đều là đau khổ và nước mắt, cho nên khi ăn vào sẽ rất đắng.
Lạc Thi nhìn trong ánh mắt của Giản Chiến Nam cô thấy Giản Chiến Nam đang nhớ đến một người, là một người phụ nữ, ở đây tồn tại ký ức của hắn và người phụ nữ khác, mà cô lại như một con ngốc, giúp hắn nhớ lại ký ức, trong lòng không kiềm chế được hơi tức giận, nhưng nén lòng lại, nói dịu dàng: “Chiến Nam, em mệt rồi, anh có thể đưa em về nhà không?”
Giản Chiến Nam vỗ vỗ hai tay để phủi đất trên đó “Cô Lạc vội như thế hả, lại khiến mẹ tôi trách tôi đón tiếp không chu đáo, nếu không vào nhà uống ly cà phê.”
“Không cần đầu, em muốn về nhà, cảm ơn.” Đã đủ rồi, cả người toàn mùi cá còn thêm mùi thối thối ở đây, đôi giày mới mua của cô đã bị bẩn rồi, đã đủ rồi, rốt cuộc cô không thể nhịn nổi nữa.
Sau khi Giản Chiến Nam đưa Lạc Thi về nhà, thì liền lái ô tô rời đi, không phải quay về khu căn nhà cao cấp mà là trở về nhà họ Giản, dọc theo đường đi, sắc mặt của hắn tĩnh mịch, nửa tháng, đã nửa tháng hắn không gặp cô rồi.
Lạc Thi về đến trong nhà, không thể nhịn được mà quát lớn, cởi quần áo ra, ra lệnh cho người hầu ném đi, đồng thời cũng ném đi đôi giày còn dính đầy bùn, sau đó ngâm người trong bồn tắm lớn, tắm sạch cái mùi quái lạ ở trên người.
Sau khi tắm rửa xong, mẹ Lạc Thi hỏi cô đi chơi có vui vẻ không, ở cùng Giản Chiến Nam như thế nào, Lạc Thi nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu, anh ta là người rất kỳ quái, hết sức kỳ quái luôn.”
Cô đem chuyện xẩy ra hôm nay kể cho mẹ nghe, nói xong lại hơi bất đắc dĩ, dù thế nào đi nữa cô cũng không ghét Giản Chiến Nam, vẫn rất thích. Nhưng khi cô bước chân vào trong ngôi nhà cao cấp kia thì cô cảm thấy Giản Chiến Nam lại xem cô như một kẻ xâm lược vào lãnh thổ của anh ta.
Giản Chiến Nam có về hay không cũng không phải là chuyện Mạc Mạc quan tâm, cô vẫn làm chuyện của mình như cũ, cũng không thèm nghĩ vì sao Giản Chiến Nam lại đưa phụ nữ về nhà. Phụ nữ của Giản Chiến Nam rất nhiều, nhưng Mạc Mạc cũng biết, từ khi cô đến ở đây, ngoại trừ Cầm Tử với người làm thuê và người nhà Giản Chiến Nam tới thì chưa từng có người phụ nữ nào tới cả. Nhất là người phụ nữ của Giản Chiến Nam, hắn chưa bao giờ mang bất cứ người nào tới chơi.
Hắn muốn thế nào thì thế đó, không có quan hệ gì với cô hết, điều mà cô quan tâm đó là tháng 7, ngày mà cô có thể rời khỏi chỗ này. Cứ như thế cho đến khi sắp tới hôn lễ của cầm Tử, Mạc Mạc trải qua 1 tháng cuộc sống tự do, chưa ai hạ lệnh với cô, can thiệp vào hành vi của cô, không có người nào độc tài bắt cô làm thế này thế kia, không ai bắt cô làm chuyện cô không muốn, cũng không cần lo lắng thú tính của hắn sẽ khiến cô đau.
Cuộc sống dù vẫn không có tự do hoàn toàn như cũ, nhưng cũng tương đối được tự do khiến Mạc Mạc cảm giác được hơi thở thoải mái của tự do. Cầm Tử kết hôn, Mạc Mạc chuẩn bị quà cưới, tự tay mình thêu hình chữ thập trên vải lụa, cùng trăm hình rất lớn trên đó, cũng phải thêu mất 1 tháng.
Lúc mới bắt đầu không thành thạo cho lắm, tay chân vụng về, trên đầu ngón tay bị đâm rất nhiều chỗ, nhưng sau đó quen dần rồi nên không đâm trúng tay nữa. hy vọng Cầm Tử và Khâu Chí sớm sinh một cục cưng thật tốt, sau đó cô có thể làm mẹ nuôi của bé, tranh việc chơi đùa bé với Cầm Tử, sau đó xem bộ dạng nhảy lên nhảy xuống của Cầm Tử.
Hôn lễ được chọn tiến hành ở một khách sạn cao cấp trong trung tâm thành phố, lúc đầu phù dâu nhất thiết phải là Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc từ chối, cô nói cô muốn ở dưới để có thể nhìn thấy được hôn lễ của Cầm Tử.
Cầm Tử nghĩ, phù rể không có khả năng là Giản Chiến Nam, Mạc Mạc làm phù dâu, nếu vui vẻ với phù rể quá mức thì còn có Giản Chiến Nam nữa, hắn có thể sẽ trừng phạt Mạc Mạc, cho nên cuối cùng phải chọn em gái của mình làm phù dâu.
Cầm Tử kết hôn thì sẽ khó tránh khỏi việc gặp mặt bạn học trước kia, bạn học mà Mạc Mạc liên hệ rất ít, chỉ có một mình Cầm Tử, mà cô cũng không muốn liên lạc với những người trước kia.
Hôm diễn ra hôn lễ, Mạc Mạc được tài xế đưa tới, ba mẹ Cầm Tử rất thân thiết với cô, bắt chuyện với cô rồi vội vàng vào trong, Mạc Mạc gặp không ít bạn học thời trung học, cũng gặp Tô Thiệu Cẩn. Anh đang trò chuyện với khách, đồ tây giày da, rất đẹp rai, chỉ nói vài câu đơn giản với Mạc Mạc thì đã bị người khác gọi đi.
Mạc Mạc bị xếp ngồi chung với bạn học trung học, mọi người cũng nhận ra Mạc Mạc có việc khó nói nên không hỏi tới, trò chuyện với nhau lại dễ dẫn tới chuyện cũ. Từng cảm giác đó chính là đoạn thời gian rất áp lực, nhưng hôm nay nhớ tới, thì đó là khoảng thời gian vui vẻ và đơn giản nhất, mỗi người đều rất thật, niềm vui cũng rất đơn giản.
Người cuối cùng đến là lớp trưởng, là anh chàng thích Cầm Tử. Nhân duyên rất tốt, lại có uy tín, mới xuất hiện đã bị bạn học vây quanh, cả buổi tiếc thì chỗ bọn họ là nơi náo nhiệt nhất.
Mà cô, Mạc Tiêu Hữu là đề tài hiếu kỳ nhất của bọn họ.Cô thì không biết phải trả lời như thế nào, may mà có lớp trưởng giải vây, dẫn sang chủ đề khác, lại bàn luận đến Cầm Tử. Mạc Mạc thấy được sự buồn chán đang cố kìm nén của lớp trưởng. Năm đó, tình cảm mà lớp trưởng dành cho Cầm Tử rất tha thiết, đáng tiếc là cuối cùng vẫn bỏ lỡ.
Khách mời rất nhiều, dần dần cũng đến đông đủ, chỉ nghe trong đám người có người nịnh nọt gọi to ‘Tổng giám đốc Giản…” tiếp đó là một trang khách sáo lôi kéo làm quen, Mạc Mạc không quay đầu lại, nhưng lại thấy được một bóng người đi tới từ thảm đỏ.
Bóng lưng của người đàn ông rất cao, tiếng bước chân tự tin trầm ổn. Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, kéo tay anh rất thân mật, đi tới bữa tiệc. Những người biết Giản Chiến Nam và Mạc Mạc đều hơi kinh ngạc, vì bạn gái của Giản Chiến Nam không phải là Mạc Mạc sao.
Khách mời đến đông đủ, thời gian nghi lễ cũng đã đến, người dẫn chương trình hài hước tuyên bố bắt đầu buổi lễ, Mạc Mạc thấy cầm Tử và Khâu Chí đang dẫn nhau đi tới cầu thang hạnh phúc, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Bạn bè của Khâu Chí đều không hiền, người dẫn chương trình cũng rất sôi động, chỉ khổ phù dâu và phù rể, bị chỉnh đến thê thảm, lúc người dẫn chương trình bảo Cầm Tử và Khâu Chí gọi người lớn hai bên là ba mẹ thì người trong nhà đều nước mắt lưng tròng.
Con mình đã trưởng thành rồi, con gái đã trưởng thành rồi.
Bọn họ sắp có ngôi nhà riêng của mình rồi.
Sau khi nghi lễ náo nhiệt kết thúc, mọi người liền vui vẻ uống rượu, vừa cười vừa nói, rót rượu cho chú rể, không biết đêm nay Khâu Chí có cần phải khiêng về nhà hay không, nhìn khí lực của mọi người thì nếu Khâu Chí không ngã thì mọi người sẽ không bỏ qua. Cũng rất nhiều người tới mời rượu Giản Chiến Nam nhân cơ hội mà lôi kéo quan hệ với hắn.
Bạn học của Mạc Mạc cũng phát hiện ra nhân vật nổi tiếng Giản Chiến Nam.
“Đó không phải là nhân vật nổi tiếng Giản chiến Nam của thành phố chúng ta sao?”một bạn học nữ không kiềm chế được mà thốt lên.
“Đúng đó, chồng của Cầm Tử là cấp dưới của anh ta, có quan hệ rất thân thiết, đến tham gia cũng không có gì kỳ lạ.” một người khác nói thêm vào.
“Thật là đẹp trai.”
“Đúng thế, là người đàn ông kim cương nên có cả một xe tải phụ nữ đó.”
“Đúng, đúng, tốc độ đổi phụ nữ còn nhanh hơn là thay áo.”
“Cũng không thấy đâu, tôi nghe nói anh ta có một người phụ nữ cố định..”
“Phụ nữ gì, có thể cố định ở bên hắn sao?”
Mấy bạn học tán chuyện bát nháo, trái tim của Mạc Mạc cũng bắt đầu đập loạn, vừa khẩn trương vừa bất an, yết hầu như bị châm lửa, cô cầm một cái chén lên để uống, uống xong lại ho khan kịch liệt, hóa ra là rượu trắng.
Mạc Mạc hơi bối rối, đầu cũng hơi đau, chuyện yêu đương năm đó với Giản Chiến Nam không nhiều người biết, nhưng bạn học nói như thế cũng khiến Mạc Mạc như ngồi trên đống lửa, cô vội đứng dậy “Mình đi toilet.”
Rất cay, rất cay…
Mạc Mạc đứng dậy rời đi nhưng đầu lại choáng váng, vừa rồi tưởng rượu là nước, uống rất mạnh mẽ, giờ đầu óc choáng váng, cảm thấy bước chân nhẹ như bay, cho đến khi có người đỡ cô “Sao thế?”
Mạc Mạc thấy người đỡ cô, lắc đầu, nói không thoải mái “Anh Tô, đầu em hơi choáng…’
Tô Thiệu Cẩn dìu Mạc Mạc ra khỏi buổi tiệc, đi tới phòng nghỉ, để Mạc Mạc nằm xuống, rót nước cho cô. Mạc Mạc uống một ngụm, hơi ngại ngùng “Vừa rồi tưởng rượu là nước, không sao, nằm một chút thì sẽ tốt hơn, Anh Tô, anh còn nhiều việc, còn cần tiếp khách đó.”
Tô Thiệu Cẩn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Mạc Mạc , hỏi “Thật sự không sao chứ?”
“Thật là không sao mà, anh mau đi đi.”
“ Vậy đợi buổi tiệc qua chút nữa, anh sẽ quay lại, trước tiên em nằm nghỉ một lát đi.”
“Ừ.”
Tô Thiệu Cẩn đi, Mạc Mạc nằm đó giương hai mắt nhìn cựa sổ, bên ngoài là bầu trời xanh, thời tiết hôm nay rất đẹp, không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lúc mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy sắc trời đã tối sầm, cũng không biết tiệc cưới đã xong chưa, Mạc Mạc đứng dậy, đầu không còn đau lắm, xuống giường đi toilet.
Cô rửa mặt sạch sẽ nên đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đầu vẫn hơi đau, nhìn thời gian mới biết cô đã ngủ gần một tiếng rồi, buộc tiệc chắc là vẫn chưa kết thúc, lúc Mạc Mạc sắp đi ra khỏi toilet, thì nghe được tiếng cửa phòng ngủ bị người nào đó mở ra.
Là Tô Thiệu Cẩn sao? Mạc Mạc mở cửa, lúc muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy một màn phía sau hậu trường, bước chân cứng đờ, không biết có nên đi ra ngoài hay không, hay là nên đóng cửa toilet lại, Chỉ thấy Giản Chiến Nam quấn quýt với người phụ nữ mà hắn mang tới.
Chân người phụ nữ quấn quanh eo hắn, cánh tay thì ôm trên cổ Giản Chiến Nam, người bị chống trên tường, tay Giản Chiến Nam kéo cổ áo người phụ nữ để lộ ra làn da trắng nõn. Hai người hôn nhau kịch liệt, nên không hề chú ý tới sự tồn tại của Mạc Mạc.
Đột nhiên Mạc Mạc cảm thấy dạ dày cuộn lên không được tốt lắm, tay chân luống cuống đóng cửa lại, xoay người chạy đến bên bồn cầu nôn mửa rất khiếp.
Con người đen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào Mạc Mạc, muốn nói gì đó nhưng cổ họng không thể nói nên lời, trong hốc mắt có thứ chất lỏng ấm áp mà chua xót ngưng tụ rồi từ từ rơi xuống. Hắn nắm chặt tay, kìm nén sự đau khổ ở trong đáy lòng.
Đúng thế, lời Mạc Mạc nói đều là thật, rất đúng, nhưng ngoài việc làm như thế hắn có thể làm gì khác đây. Hắn có thể khiến Lăng Việt Nhiên sống lại sao, hắn có thể trả lại một cậu nhỏ còn sống cho cô sao, đáp án là không thể, không thể! Chỉ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ này mới có thể giữ cô lại….hắn có thể làm gì khác được nữa.
Thứ cô cần hắn không thể cho, thứ hắn cho cô thì cô không cần, trừ khi Lăng Việt Nhiên sống lại, nếu không hai người bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể đối ngược nhau, mặc dù là đang ở cùng nhau nhưng tâm hai người lại ở trên hai đường thẳng song song, không bao giờ có thể giao nhau. Hắn đã khiến cô tổn thương quá sâu, dù thế nào cũng không thể tha thứ được. Cô cũng hận hắn rất sâu, không thể yêu hắn được.
Hai người cứ nhìn chằm chằm vào đối phương như thế, nhìn sự thống khổ trong mắt nhau, rồi hóa thành dòng nước mắt đau khổ rồi rơi xuống, nhưng không có ai chịu nói một lời nào.
Không biết là ai rời đi trước, là ai xoay người bước đi trước, không biết từ lúc nào mà phòng khách lớn như thế lại không hề có một bóng người. Lưu lại đó chỉ có tiếng điểm đồng hồ báo năm mới hưu quạnh và đau khổ cùng căn phòng trống vắng, sự phiền muộn ngày một nặng nề hơn…
Nửa tháng sau.
Nửa tháng này Mạc Mạc say mê làm bánh ngọt, mỗi ngày đều ở trong bếp học làm bánh ngọt với thầy dạy. Vì không cẩn thận nên trên mũi Mạc Mạc bị dính bột mì, hơi buồn cười một chút.
“Cô à.” Dì tố đi vào, nói nhỏ “Cậu đã về.”
“A”. Mạc Mạc hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn chăm chú vào tác phẩm chiếc bánh ngọt của mình như cũ. Giản Chiến Nam, tính thử thì cũng từ đêm ba mươi tết hai người đã tan rã trong không vui, cũng đã nửa tháng cô không thấy hắn rồi.
“Cô à.” Dì Tố chưa rời đi, ngược lại lại đi về phía trước “Cậu…. không phải đến một mình.” Mà còn mang theo một cô gái khác. Đã nhiều năm như thế nhưng Dì Tố chưa bao giờ thấy Giản Chiến Nam đưa người phụ nữ khác tới đây. Tuy không ai nói qua nhưng cũng hiểu được khu nhà cao cấp này là giành riêng cho Mạc Mạc. Mà bây giờ, Giản Chiến Nam phá lệ đưa người phụ nữ khác tới, có phải có ý là cô đã phục vụ nhiều năm như thế nên cũng đến lúc ra đi.
“Dì Tố, lát nữa dì ăn thử một miếng nhé, rồi chấm điểm cho tôi.” Vẻ mặt của Mạc Mạc vẫn chăm chú, còn mang theo một nụ cười, lời nói trong lòng của Dì Tố dường như không thể nói ra.
Dì Tố không hiểu, dường như Mạc Mạc không quan tâm đến việc kia, vẫn tự nhiên thoải mái như cũ, làm bánh ngọt quan trọng như vậy sao, còn quan trọng hơn Giản Chiến Nam?
“Cô à, cậu còn dẫn theo một người phụ nữ trở về…. cô không lo sao?” cuối cùng dì Tố cũng nôn nóng cho Mạc Mạc, nhưng lại không thể nói quá nhiều. Bà cảm thấy Mạc Mạc yêu Giản Chiến Nam. Nếu chỉ vì nguyên nhân khách quan mà bỏ qua nhau thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời. Nhưng bà chỉ là người giúp việc, tuy Mạc Mạc đối xử với bà rất tốt, nhưng bà không thể làm được gì hơn.
Cơ thể Mạc Mạc hơi cứng lại, rồi lại xem như không có chuyện gì xẩy ra, cô đặt chiếc bánh được trang trí thật đẹp để trên đĩa sứ, đưa tới Dì Tố, đây là tác phẩm thành công nhất của cô, cô cười nói: “ Có thể đưa cho họ nếm thử.”
Dì Tố nhận chiếc đĩa, nhìn khuôn mặt không hề gợn sóng của Mạc Mạc dường như là vẻ không để ý, có lẽ, có lẽ là bà đã đoán sai, cô Mạc Mạc thật sự không yêu cậu Giản, bê đĩa bánh ra ngoài, dì Tố không nhịn được mà lắc đầu.
Mạc Mạc tiếp tục làm bánh, nhưng dường như có cố làm thế nào đi nữa cũng không thể làm tốt được như trước…
Giao ước của bọn họ chỉ có mấy tháng nữa thôi, cô sẽ có thể rời khỏi hắn rất nhanh ….
“Chiến Nam, nghe dì Giản nói, ở đây có bể bơi phải không?” một cô gái xinh đẹp, cố ý như vô tình hỏi người đàn ông bên cạnh, ánh mắt bị gương mặt điển trai mê người của người đàn ông hấp dẫn.
Đôi môi Giản Chiến Nam hơi cong lên, ở đây có rất nhiều thứ, tất cả đều chuẩn bị cho Mạc Mạc, chỉ tiếc cô cũng không thích, ánh mắt nhìn về người chủ nhà, cô hơi không yên lòng nói: “Cô muốn đi đâu thì cứ nói, tôi có thể đưa cô đi.”
Lạc Thi vui vẻ: “Được, có anh ở bên em rất vui.”
Giản Chiến Nam chỉ cười từ chối cho ý kiến. Hắn đưa Lạc Thi đến bể bơi, không biết trong lòng Lạc Thi đang tính toán cái gì, cô nghĩ, trong lúc bơi lội có lẽ sẽ tiếp xúc thân mật hơn với Giản Chiến Nam.
Đi vào phòng bơi, Lạc Thi có thể nghe được tiếng thịch thịch, chẳng lẽ có người bơi ở trong đó? lại lắng nghe, lại thấy được một mùi kỳ quái.
Lúc cô và Giản Chiến Nam đi xuyên qua bên ngoài cửa phòng khách, lúc đi vào đến bể bơi thì trên mặt Lạc Thi đủ mọi thần sắc, chỉ thấy một bể bơi hơn 1000 m2 với một đoàn cá cảnh bơi qua bơi lại đang chơi đùa. Lạc Thi cầm chặt chiếc túi trong tay, trong túi có một chiếc áo tắm gợi cảm, chẳng khác gì là một loại mỉa mai.
“Cảm thấy thế nào?” khóe môi Giản Chiến Nam cong lên, ánh mắt đang nhìn đàn cá chơi đùa. Đây đều là kiệt tác của Mạc Mạc, những chú cá nhỏ được nuôi cho đến lớn như bây giờ.
Lạc Thi cười ngượng ngùng “Rất … sáng tạo”. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai cũng không dám tin, bể bơi xa hoa này lại chỉ dùng để nuôi cá, quả thực là phí của trời, Lạc Thi không nhịn được mà nghĩ, đầu của Giản Chiến Nam có phải toàn là đậu hũ không.
Cô cũng không hề biết, Giản Chiến Nam lại dung túng một người phụ nữ, một người phụ nữ tên là Mạc Mạc như thế.
Giản Chiến Nam đi tới bên thùng đựng thức ăn cho cá rồi rải xuống dưới bể nước, đàn cá thi nhau cướp thức ăn, sau đó bỏ thùng thức ăn xuống, quay đầu nhìn về phía Lạc Thi “Cô Lạc, muốn bơi không?”
“A…không, chỉ là tò mò muốn nhìn mà thôi.” Lạc Thi cố gắng cười “Chúng ta ra ngoài đi, mấy con cá này được nuôi rất tốt.”
Hai người đi ra ngoài, trong mặt Lạc Thi đều rất ảo não. Giản Chiến Nam lại không nói gì, chỉ đi như thế, quan hệ của hai người vẫn dậm chân tại chỗ, hắn không mở miệng thì cô liền chủ động. Đi được một đoạn thì Lạc Thi đột nhiên nói “Chiến Nam, em còn nghe dì nói, khung cảnh trong vườn hoa ở đây rất đẹp, có thể đưa em đi xem chút được không?”
“Có thể.” Khẩu khí của Giản Chiến Nam rất thản nhiên. Sau đó đưa Lạc Thi tới vườn hoa, phòng hoa thủy tinh lấp lánh rất đẹp, vẻ bề ngoài rất đẹp, giống như một tòa cung điện thủy tinh. Nhưng sau khi vào trong, Lạc Thi lại cảm thấy kỳ lạ, trong vườn hoa không có hoa gì hết, nhưng lại rất nhiều rau dưa, toàn bộ trước mắt đều không thể tưởng tượng được, Lạc Thi hoàn toàn ngây dại, nhất thời nói không ra lời.
Vốn định nhờ việc ngắm hoa để tăng thêm chút tình cảm với Giản Chiến Nam nhưng lại không ngờ cảnh tượng lại như thế, chẳng lẽ lại đi tán gẫu chuyện mấy cây ớt gì gì đó? Vấn đề là, còn có mấy câu cô không biết đó là cây gì nữa.
Giản Chiến Nam đi vào bên trong, ngồi xổm xuống, thò tay ra hái một trái nhỏ màu đỏ ở trên mặt đất, sau đó lại tìm kiếm rồi lại hái thêm được một trái màu vàng.
Một đỏ một vàng, nhỏ nhỏ giống như trứng chim cút, hắn đem trái màu đỏ để vào trong miệng rồi nhai kỹ, rất đắng, trong đầu lại không kiềm chế được nhớ tới lời nói của Mạc Mạc: quả màu đỏ ăn sẽ rất đắng nhưng lại có thể hạ hỏa, còn quả màu vàng ăn vào sẽ rất ngọt.
Hắn hỏi vì sao một quả lại ngọt còn một quả lại đắng, hơn nữa, rõ ràng là mọc ra từ cùng một cây, sao lại trở thành hai màu khác nhau. Mạc Mạc trả lời, bởi vì màu đỏ giống như tượng trưng cho con gái, màu vàng là giống đực tượng trưng cho con trai. Người con trai làm tổn thương người con gái, trong quả màu đỏ đều là đau khổ và nước mắt, cho nên khi ăn vào sẽ rất đắng.
Lạc Thi nhìn trong ánh mắt của Giản Chiến Nam cô thấy Giản Chiến Nam đang nhớ đến một người, là một người phụ nữ, ở đây tồn tại ký ức của hắn và người phụ nữ khác, mà cô lại như một con ngốc, giúp hắn nhớ lại ký ức, trong lòng không kiềm chế được hơi tức giận, nhưng nén lòng lại, nói dịu dàng: “Chiến Nam, em mệt rồi, anh có thể đưa em về nhà không?”
Giản Chiến Nam vỗ vỗ hai tay để phủi đất trên đó “Cô Lạc vội như thế hả, lại khiến mẹ tôi trách tôi đón tiếp không chu đáo, nếu không vào nhà uống ly cà phê.”
“Không cần đầu, em muốn về nhà, cảm ơn.” Đã đủ rồi, cả người toàn mùi cá còn thêm mùi thối thối ở đây, đôi giày mới mua của cô đã bị bẩn rồi, đã đủ rồi, rốt cuộc cô không thể nhịn nổi nữa.
Sau khi Giản Chiến Nam đưa Lạc Thi về nhà, thì liền lái ô tô rời đi, không phải quay về khu căn nhà cao cấp mà là trở về nhà họ Giản, dọc theo đường đi, sắc mặt của hắn tĩnh mịch, nửa tháng, đã nửa tháng hắn không gặp cô rồi.
Lạc Thi về đến trong nhà, không thể nhịn được mà quát lớn, cởi quần áo ra, ra lệnh cho người hầu ném đi, đồng thời cũng ném đi đôi giày còn dính đầy bùn, sau đó ngâm người trong bồn tắm lớn, tắm sạch cái mùi quái lạ ở trên người.
Sau khi tắm rửa xong, mẹ Lạc Thi hỏi cô đi chơi có vui vẻ không, ở cùng Giản Chiến Nam như thế nào, Lạc Thi nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu, anh ta là người rất kỳ quái, hết sức kỳ quái luôn.”
Cô đem chuyện xẩy ra hôm nay kể cho mẹ nghe, nói xong lại hơi bất đắc dĩ, dù thế nào đi nữa cô cũng không ghét Giản Chiến Nam, vẫn rất thích. Nhưng khi cô bước chân vào trong ngôi nhà cao cấp kia thì cô cảm thấy Giản Chiến Nam lại xem cô như một kẻ xâm lược vào lãnh thổ của anh ta.
Giản Chiến Nam có về hay không cũng không phải là chuyện Mạc Mạc quan tâm, cô vẫn làm chuyện của mình như cũ, cũng không thèm nghĩ vì sao Giản Chiến Nam lại đưa phụ nữ về nhà. Phụ nữ của Giản Chiến Nam rất nhiều, nhưng Mạc Mạc cũng biết, từ khi cô đến ở đây, ngoại trừ Cầm Tử với người làm thuê và người nhà Giản Chiến Nam tới thì chưa từng có người phụ nữ nào tới cả. Nhất là người phụ nữ của Giản Chiến Nam, hắn chưa bao giờ mang bất cứ người nào tới chơi.
Hắn muốn thế nào thì thế đó, không có quan hệ gì với cô hết, điều mà cô quan tâm đó là tháng 7, ngày mà cô có thể rời khỏi chỗ này. Cứ như thế cho đến khi sắp tới hôn lễ của cầm Tử, Mạc Mạc trải qua 1 tháng cuộc sống tự do, chưa ai hạ lệnh với cô, can thiệp vào hành vi của cô, không có người nào độc tài bắt cô làm thế này thế kia, không ai bắt cô làm chuyện cô không muốn, cũng không cần lo lắng thú tính của hắn sẽ khiến cô đau.
Cuộc sống dù vẫn không có tự do hoàn toàn như cũ, nhưng cũng tương đối được tự do khiến Mạc Mạc cảm giác được hơi thở thoải mái của tự do. Cầm Tử kết hôn, Mạc Mạc chuẩn bị quà cưới, tự tay mình thêu hình chữ thập trên vải lụa, cùng trăm hình rất lớn trên đó, cũng phải thêu mất 1 tháng.
Lúc mới bắt đầu không thành thạo cho lắm, tay chân vụng về, trên đầu ngón tay bị đâm rất nhiều chỗ, nhưng sau đó quen dần rồi nên không đâm trúng tay nữa. hy vọng Cầm Tử và Khâu Chí sớm sinh một cục cưng thật tốt, sau đó cô có thể làm mẹ nuôi của bé, tranh việc chơi đùa bé với Cầm Tử, sau đó xem bộ dạng nhảy lên nhảy xuống của Cầm Tử.
Hôn lễ được chọn tiến hành ở một khách sạn cao cấp trong trung tâm thành phố, lúc đầu phù dâu nhất thiết phải là Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc từ chối, cô nói cô muốn ở dưới để có thể nhìn thấy được hôn lễ của Cầm Tử.
Cầm Tử nghĩ, phù rể không có khả năng là Giản Chiến Nam, Mạc Mạc làm phù dâu, nếu vui vẻ với phù rể quá mức thì còn có Giản Chiến Nam nữa, hắn có thể sẽ trừng phạt Mạc Mạc, cho nên cuối cùng phải chọn em gái của mình làm phù dâu.
Cầm Tử kết hôn thì sẽ khó tránh khỏi việc gặp mặt bạn học trước kia, bạn học mà Mạc Mạc liên hệ rất ít, chỉ có một mình Cầm Tử, mà cô cũng không muốn liên lạc với những người trước kia.
Hôm diễn ra hôn lễ, Mạc Mạc được tài xế đưa tới, ba mẹ Cầm Tử rất thân thiết với cô, bắt chuyện với cô rồi vội vàng vào trong, Mạc Mạc gặp không ít bạn học thời trung học, cũng gặp Tô Thiệu Cẩn. Anh đang trò chuyện với khách, đồ tây giày da, rất đẹp rai, chỉ nói vài câu đơn giản với Mạc Mạc thì đã bị người khác gọi đi.
Mạc Mạc bị xếp ngồi chung với bạn học trung học, mọi người cũng nhận ra Mạc Mạc có việc khó nói nên không hỏi tới, trò chuyện với nhau lại dễ dẫn tới chuyện cũ. Từng cảm giác đó chính là đoạn thời gian rất áp lực, nhưng hôm nay nhớ tới, thì đó là khoảng thời gian vui vẻ và đơn giản nhất, mỗi người đều rất thật, niềm vui cũng rất đơn giản.
Người cuối cùng đến là lớp trưởng, là anh chàng thích Cầm Tử. Nhân duyên rất tốt, lại có uy tín, mới xuất hiện đã bị bạn học vây quanh, cả buổi tiếc thì chỗ bọn họ là nơi náo nhiệt nhất.
Mà cô, Mạc Tiêu Hữu là đề tài hiếu kỳ nhất của bọn họ.Cô thì không biết phải trả lời như thế nào, may mà có lớp trưởng giải vây, dẫn sang chủ đề khác, lại bàn luận đến Cầm Tử. Mạc Mạc thấy được sự buồn chán đang cố kìm nén của lớp trưởng. Năm đó, tình cảm mà lớp trưởng dành cho Cầm Tử rất tha thiết, đáng tiếc là cuối cùng vẫn bỏ lỡ.
Khách mời rất nhiều, dần dần cũng đến đông đủ, chỉ nghe trong đám người có người nịnh nọt gọi to ‘Tổng giám đốc Giản…” tiếp đó là một trang khách sáo lôi kéo làm quen, Mạc Mạc không quay đầu lại, nhưng lại thấy được một bóng người đi tới từ thảm đỏ.
Bóng lưng của người đàn ông rất cao, tiếng bước chân tự tin trầm ổn. Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, kéo tay anh rất thân mật, đi tới bữa tiệc. Những người biết Giản Chiến Nam và Mạc Mạc đều hơi kinh ngạc, vì bạn gái của Giản Chiến Nam không phải là Mạc Mạc sao.
Khách mời đến đông đủ, thời gian nghi lễ cũng đã đến, người dẫn chương trình hài hước tuyên bố bắt đầu buổi lễ, Mạc Mạc thấy cầm Tử và Khâu Chí đang dẫn nhau đi tới cầu thang hạnh phúc, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Bạn bè của Khâu Chí đều không hiền, người dẫn chương trình cũng rất sôi động, chỉ khổ phù dâu và phù rể, bị chỉnh đến thê thảm, lúc người dẫn chương trình bảo Cầm Tử và Khâu Chí gọi người lớn hai bên là ba mẹ thì người trong nhà đều nước mắt lưng tròng.
Con mình đã trưởng thành rồi, con gái đã trưởng thành rồi.
Bọn họ sắp có ngôi nhà riêng của mình rồi.
Sau khi nghi lễ náo nhiệt kết thúc, mọi người liền vui vẻ uống rượu, vừa cười vừa nói, rót rượu cho chú rể, không biết đêm nay Khâu Chí có cần phải khiêng về nhà hay không, nhìn khí lực của mọi người thì nếu Khâu Chí không ngã thì mọi người sẽ không bỏ qua. Cũng rất nhiều người tới mời rượu Giản Chiến Nam nhân cơ hội mà lôi kéo quan hệ với hắn.
Bạn học của Mạc Mạc cũng phát hiện ra nhân vật nổi tiếng Giản Chiến Nam.
“Đó không phải là nhân vật nổi tiếng Giản chiến Nam của thành phố chúng ta sao?”một bạn học nữ không kiềm chế được mà thốt lên.
“Đúng đó, chồng của Cầm Tử là cấp dưới của anh ta, có quan hệ rất thân thiết, đến tham gia cũng không có gì kỳ lạ.” một người khác nói thêm vào.
“Thật là đẹp trai.”
“Đúng thế, là người đàn ông kim cương nên có cả một xe tải phụ nữ đó.”
“Đúng, đúng, tốc độ đổi phụ nữ còn nhanh hơn là thay áo.”
“Cũng không thấy đâu, tôi nghe nói anh ta có một người phụ nữ cố định..”
“Phụ nữ gì, có thể cố định ở bên hắn sao?”
Mấy bạn học tán chuyện bát nháo, trái tim của Mạc Mạc cũng bắt đầu đập loạn, vừa khẩn trương vừa bất an, yết hầu như bị châm lửa, cô cầm một cái chén lên để uống, uống xong lại ho khan kịch liệt, hóa ra là rượu trắng.
Mạc Mạc hơi bối rối, đầu cũng hơi đau, chuyện yêu đương năm đó với Giản Chiến Nam không nhiều người biết, nhưng bạn học nói như thế cũng khiến Mạc Mạc như ngồi trên đống lửa, cô vội đứng dậy “Mình đi toilet.”
Rất cay, rất cay…
Mạc Mạc đứng dậy rời đi nhưng đầu lại choáng váng, vừa rồi tưởng rượu là nước, uống rất mạnh mẽ, giờ đầu óc choáng váng, cảm thấy bước chân nhẹ như bay, cho đến khi có người đỡ cô “Sao thế?”
Mạc Mạc thấy người đỡ cô, lắc đầu, nói không thoải mái “Anh Tô, đầu em hơi choáng…’
Tô Thiệu Cẩn dìu Mạc Mạc ra khỏi buổi tiệc, đi tới phòng nghỉ, để Mạc Mạc nằm xuống, rót nước cho cô. Mạc Mạc uống một ngụm, hơi ngại ngùng “Vừa rồi tưởng rượu là nước, không sao, nằm một chút thì sẽ tốt hơn, Anh Tô, anh còn nhiều việc, còn cần tiếp khách đó.”
Tô Thiệu Cẩn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Mạc Mạc , hỏi “Thật sự không sao chứ?”
“Thật là không sao mà, anh mau đi đi.”
“ Vậy đợi buổi tiệc qua chút nữa, anh sẽ quay lại, trước tiên em nằm nghỉ một lát đi.”
“Ừ.”
Tô Thiệu Cẩn đi, Mạc Mạc nằm đó giương hai mắt nhìn cựa sổ, bên ngoài là bầu trời xanh, thời tiết hôm nay rất đẹp, không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lúc mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy sắc trời đã tối sầm, cũng không biết tiệc cưới đã xong chưa, Mạc Mạc đứng dậy, đầu không còn đau lắm, xuống giường đi toilet.
Cô rửa mặt sạch sẽ nên đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đầu vẫn hơi đau, nhìn thời gian mới biết cô đã ngủ gần một tiếng rồi, buộc tiệc chắc là vẫn chưa kết thúc, lúc Mạc Mạc sắp đi ra khỏi toilet, thì nghe được tiếng cửa phòng ngủ bị người nào đó mở ra.
Là Tô Thiệu Cẩn sao? Mạc Mạc mở cửa, lúc muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy một màn phía sau hậu trường, bước chân cứng đờ, không biết có nên đi ra ngoài hay không, hay là nên đóng cửa toilet lại, Chỉ thấy Giản Chiến Nam quấn quýt với người phụ nữ mà hắn mang tới.
Chân người phụ nữ quấn quanh eo hắn, cánh tay thì ôm trên cổ Giản Chiến Nam, người bị chống trên tường, tay Giản Chiến Nam kéo cổ áo người phụ nữ để lộ ra làn da trắng nõn. Hai người hôn nhau kịch liệt, nên không hề chú ý tới sự tồn tại của Mạc Mạc.
Đột nhiên Mạc Mạc cảm thấy dạ dày cuộn lên không được tốt lắm, tay chân luống cuống đóng cửa lại, xoay người chạy đến bên bồn cầu nôn mửa rất khiếp.
/91
|