“Xin lỗi….anh Tô” Mạc Mạc đẩy Tô Thiệu Cẩn ra, Tô Thiệu Cẩn buông tay thất vọng, sau khi khôi phục lại khỏi bộ dạng xấu hổ thì nhướng mi nói: “Dù sao anh cũng bị cự tuyệt nên em cũng phải cho anh lý do chứ.”
Mạc Mạc liếc anh “Không cho anh lý do lại như thế sao?”
Tô Thiệu Cẩn nói nghiêm túc: “Anh sẽ bắt em, tội danh là em làm tổn thương trái tim một người đàn ông 30 tuổi mà không có lí do.”
Mạc Mạc nhịn không được cười lên, cúi đầu tiếp tục rửa chén, Tô Thiệu Cẩn không bỏ qua mà càng lại gần Mạc Mạc: “Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm bị đả kích trong quá khứ kia đã khiến em đánh mất hi vọng vào cuộc sống.”
Mạc Mạc nhẹ lắc đầu, do dự một lát rồi mới nói: “Em không yếu ớt như thế đâu, đối lập lại em lại muốn hạnh phúc, hơn nữa sống thật tốt.” Những chuyện trước kia muốn cho nó trở thành quá khứ.
Tô Thiệu Cẩn lại tiếp tục nói khách sáo: “Vậy em muốn hạnh phúc như thế nào?”
Mạc Mạc liếc nhìn Tô Thiệu Cẩn, hất đầu, nói không khách khí “Không nói cho anh biết”.
“Được, chơi chiêu này với anh, xem anh thẩm vấn em như thế nào?” Tô Thiệu Cẩn nói xong thì đưa một tay ra ôm Mạc Mạc, Mạc Mạc bị tập kích liền sợ hãi kêu lên, lúc phục hồi tinh thần thì đã thấy Tô Thiệu Cẩn cúi đầu vác cô lên.
Hai tay Mạc Mạc vung loạn, nói khó khăn: “Tô Thiệu Cẩn, anh là đồ dã man, mau bỏ em xuống.”
“Không nói thì sẽ không thả.” Tô Thiệu Cẩn còn xấu xa lay Mạc Mạc mấy cái. Mạc Mạc bị kinh hãi, không may nếu anh ôm không động, buông tay một cái thì đầu của cô sẽ đập vào đất, cổ của cô đánh vào lồng ngực anh…
“Không nói, anh bỏ em xuống đi.” Mạc Mạc liền chết cũng không nghe theo.
“Không nói phải không? Chúng ta ra ngoài chơi được không?” Tô Thiệu Cẩn cười như kẻ trộm, bước chân ra khỏi phòng bếp, Mạc Mạc hét chói tai rồi hai tay lại ôm lấy chân của Tô Thiệu Cẩn, “Tô Thiệu Cẩn, em sẽ kiện anh, bảo cục trưởng cách chức anh, đồ cuồng ngược đãi người khác…”
Mạc Mạc nói nhưng cũng thấy Tô Thiệu Cẩn mở cửa đi ra ngoài, cô vội nói: “Tô Thiệu Cẩn, anh thả em xuống rồi em sẽ nói cho anh.” tay Mạc Mạc vỗ lên chân Tô Thiệu Cẩn, đầu của cô sắp hỏng rồi.
Tô Thiệu Cẩn đặt Mạc Mạc vững vàng trên sofa, hai chân Mạc Mạc được tự do liền mãnh liệt đạp Tô Thiệu Cẩn một cái “Tô Thiệu Cẩn, anh là đồ dã man, như thế có cô gái nào dám cần anh nữa.”
Tô Thiệu Cẩn cười đắc ý: “Đừng chuyển đề tài, nói mau.”
Mạc Mạc ngồi xuống đưa tay vuốt tóc: “Em không đánh mất hi vọng với cuộc sống, không biết quá chờ mong. Chẳng qua mới vừa kết thúc cuộc sống như vậy, nói thật, cả thể xác và tinh thần đều hơi mệt mỏi, hơn nữa, em còn có rất nhiều việc cần làm, tạm thời em chưa tính đến chuyện kết hôn, chờ những nguyện vọng của em hoàn thành xong lúc đó em mới suy nghĩ đến bắt đầu một đoạn tình cảm khác, tìm một người thành thật đáng tin cậy, không kết hôn với một người đàn ông không lương thiện.”
Tô Thiệu Cẩn vỗ vỗ ngực mình: “Mạc Tiêu Hữu, mắt của em bị ghèn mắt che hết rồi sao, anh không phải là hạnh phúc của em sao. Em xem, thứ nhất chúng ta đã quen biết nhiều năm, anh không phải là người không lương thiện. Thứ hai, tuy em chưa yêu anh, nhưng chúng ta có tình cảm, hơn nữa em cũng không ghét anh đúng không. Tình cảm theo thời gian thì sẽ thay đổi và phát sinh, tình bạn bè, tình thân, tình yêu, …những thứ tình cảm đó đều có thể. Thứ ba…. thứ ba là anh bị người ta ép bức kết hôn quá nhiều rồi, em hãy thu nhận anh đi, cứu anh khỏi khổ ải đi, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm mà.”
“Anh Tô, trong vòng 4, 5 năm tới em sẽ không kết hôn, anh hiểu không?”
Mạc Mạc mới 23 tuổi, cô có rất nhiều thời gian để hoang phí, nhưng Tô Thiệu Cẩn không như thế, anh đã sắp 30 rồi, nếu chờ bốn năm năm nữa thì anh đã ba lăm ba sáu tuổi rồi, không chừng cũng bị người nhà bóp chết rồi. Trong lời nói của Mạc Mạc Tô Thiệu Cẩn cũng hiểu, anh lại nói với vẻ mặt thống khổ “Xong rồi, anh bị ghét bỏ rồi, thì ra là ghét vì anh già.”
“Ai, thật là, mặc kệ anh”. Mạc Mạc đứng dậy tháo tạp dề ra, “Em phải về đây, ngày mai còn phải đi làm”.
“Mạc Mạc.” Tô Thiệu Cẩn cố gắng cuối cùng “Chúng ta thử yêu trước đi, anh giúp em phân tích một chút, em xem, em muốn làm việc của em, anh có thể không can thiệp, hơn nữa tuyệt đối duy trì, chúng ta không ở chung một thành phố, chỉ thỉnh thoảng mới gặp mặt, như vậy em sẽ không có gánh nặng, có thể có rất nhiều thời gian để làm việc em muốn làm. Nếu như em cảm thấy có thể, thì em có thể dọn về đây ở chung với anh, về chuyện tương lai thì cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Được rồi, đừng nhìn anh với anh mắt như thế, dáng vẻ rất ngốc.” Tô Thiệu Cẩn cười vỗ vỗ đầu Mạc Mạc, “Đi thôi, đồ ngốc, anh đưa em tới nhà ga, lời của anh em cố gắng suy nghĩ một chút, đáp án lần này đừng để anh phải chờ 6 năm nữa, Mạc Mạc….”
(Edit: Nam phụ luôn chung tình….haizzzz, còn cả đống gái ế đây nay Tô này….)
Tô Thiệu Cẩn tiễn Mạc Mạc tới nhà ga, mua vé xe, Mạc Mạc muốn đi nhưng trong lòng Tô Thiệu Cẩn lại không muốn, dặn dò cô trên đường phải cẩn thận, tới nơi thì gọi điện, không thể nói chuyện với người xa lạ trên đường, không nên ngủ trên xe, phải coi kỹ đồ của mình, dong dài một hồi thì Mạc Mạc ừ à ừ à…. gật đầu thật mạnh.
Xe sắp đi, Mạc Mạc sắp đi vào “Anh Tô, anh về đi, em đi đây, có cơ hội thì sẽ đến thăm anh, byebye.” Mạc Mạc nói xong thì quay người đi, mới bước được hai bước thì Tô Thiệu Cẩn kéo tay Mạc Mạc lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Mạc Mạc, nói rất thận trọng “Mạc Mạc, em sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục nhé?”
Mạc Mạc cười “Anh Tô, em sẽ suy nghĩ lời anh nói, cho anh một câu trả lời thuyết phục.”
Tô Thiệu Cẩn cười, căng thẳng như cơ thể bị xiết lại “Ừ, nhớ đó, không thể ghét bỏ vì anh già, biết không? Đi đi, đi vào đi.”
“Ừ.” Lần thứ hai Mạc Mạc quay người, nhưng Tô Thiệu Cẩn không buông tay, Mạc Mạc nhíu mày nói với vẻ bất đắc dĩ “Anh Tô, anh bảo em đi như thế nào đây?”
Tô Thiệu Cẩn dùng sức kéo Mạc Mạc lại, Mạc Mạc không tự chủ được mà ngã vào trong lòng Tô Thiệu Cẩn,Tô Thiệu Cẩn cúi đầu dùng sức hôn lên mặt Mạc Mạc một cái, Mạc Mạc hoảng sợ mở to hai mắt nhìn Tô Thiệu Cẩn đang cười hề hề như trộm được gì đó. Mạc Mạc không nói gì, chú cảnh sát chơi trò lưu manh nha, nhấc chân phải đá Tô Thiệu Cẩn một cái, nhưng Tô Thiệu Cẩn lại nhanh nhẹ tránh được, khoát tay nói “Đây là quà sinh nhật của anh, bye bye.”
Mạc Mạc tức giận nhưng chỉ có thể đứng trừng mắt với Tô Thiệu Cẩn, lúc này quay người bước đi, nụ cười trên gương mặt của Tô Thiệu Cẩn dần tắt đi, Mạc Mạc, hi vọng em cho anh đáp án mà anh muốn.
Lúc Mạc Mạc về đến thành phố C thì đã rạng sáng, trên đường đi cô ngủ mơ mơ màng màng, trong đầu cũng không ngờ lại nghĩ đến những lời Tô Thiệu Cẩn nói, yêu đương, hình như không có gì quái lạ nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Đường đi lắc lư, lúc cô muốn ngủ thì di động báo tin nhắn đến của Tô Thiệu Cẩn, chỉ đơn giản hỏi cô đã đến chưa, mọi việc trên đường đi đều tốt cả chứ.
Ra khỏi nhà ga, Mạc Mạc nhịn không được ngáp một cái. Ngoài nhà ga là một đường lớn, lúc này người ở nhà ga không nhiều. Lúc Mạc Mạc muốn đón xe taxi lại nghe thấy có người gọi tên cô. Cô ngẩn ra, cũng không dám quay đầu lại, người xưa nói, lúc nửa đêm có người gọi mình thì không thể trả lời, không thể quay đầu lại, gan cô vốn đã không lớn, lúc này trời còn tối, người còn thưa thớt, ai lại có thể quen cô?
Mạc Mạc tiếp tục đi không quay đầu lại, không trả lời, mới bước được mấy bước thì cảm thấy bờ vai nặng xuống, giống như là bị người nào đó nắm lấy, Mạc Mạc hơi sợ, mắt nhắm lại, miệng thì lẩm bẩm.
Cảm thấy đôi tay trên vai rất ấm áp, Mạc Mạc nhắm hai mắt từ từ quay đầu, mắt hí ra một chút. Khi nhìn rõ người ở phía sau, phản ứng của Mạc Mạc còn dữ hơn so với gặp ma “Anh….anh…. sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?”
“Làm sao, không phải ma nên thất vọng hả?” người đàn ông cười, đôi mắt phượng trong bóng đêm như ngôi sao.
Mạc Mạc nhớ đến những lời mặc niệm lúc này nên mặt đỏ lên, lúc đó là chỉ vì muốn có thêm can đảm thôi. Không nghĩ tới, giữ vai cô lại là người, là người mãi dây dưa với sinh mệnh của cô, Giản Chiến Nam.
“Em đi nơi khác à?” Giản Chiến Nam nói với Mạc Mạc bằng giọng điệu như ngoài ý muốn gặp được.
“Ừ, thăm bạn.” Mạc Mạc thuận miệng trả lời, trước kia, mỗi ngày lúc nhìn thấy Giản Chiến Nam, thì sẽ luôn nghĩ đến cái chết của cậu nhỏ, hơn nữa, anh ta lại không nói lý như thế, không để ý nguyện vọng của cô, giam lỏng cô, không cho cô làm cái này, không cho cô làm cái kia, còn cô thì luôn chống đối với hắn. Cảm thấy mình rất hận hắn, cũng rất chán ghét hắn, ước gì có thể nhanh chạy thoát khỏi tên ma quỷ này.
Mà bây giờ, cậu nhỏ còn sống và đã trở về, hắn đã buông tay với cô, trả lại tự do cho cô, tuy rằng không có hảo cảm gì hơn những nhưng vẫn không thể hoàn toàn tha lỗi cho hắn, nhưng dường như khi đối mặt với hắn thì tâm tình không giống như trước kia, giống như, không hận hắn như thế nữa, cũng không mâu thuẫn như thế nữa.
Nhưng khi thấy hắn cô sẽ lo sợ, sợ hắn sẽ tính kế với cô, hoặc là lại bắt cô về rồi giam cầm trong lồng giam xa hoa đó. Nói thế nào đi nữa thì thật ra vẫn hơi sợ hắn, hắn cũng không phải là người lương thiện trong sạch gì.
Dường như Giản Chiến Nam nhìn ra được vấn đề lo lắng của Mạc Mạc, giải thích rất tự nhiên: “Anh tới đón bạn.” Đúng thế, là tới đón bạn, người bạn đó là Mạc Mạc. Chỉ sợ ngay cả bạn bè thì Mạc Mạc cũng không muốn làm bạn với hắn, Khâu Chí nói không thể làm người yêu có thể làm bạn, hy vọng này với hắn dường như rất xa vời.
Mạc Mạc không nghĩ nhiều, nghe Giản Chiến Nam nói như thế cô cũng cảm thấy là lần gặp gỡ trùng hợp, nhưng quái lạ là, người như thế nào mà cần đích thân Giản Chiến Nam đi đón, nhưng cô không cho phép bản thân mình tò mò tới chuyện của Giản Chiến Nam nên không muốn tiếp tục suy nghĩ, mà Mạc Mạc cũng không biết nên nói gì với Giản Chiến Nam, nên vội nói: “Vậy, vậy anh nhanh đi đón bạn đi, tôi đi trước.”
“Anh tiễn em.” Nói ra ba chữ rồi lại nói “Lúc này không dễ bắt xe.”
Đang nói thì một chiếc taxi dừng xe trước mặt hai người, tài xế thăm dò hỏi “Muốn quá giang sao?”
“Phải”. Mạc Mạc nói xong thì liền mở cửa lên xe, để lại một mình Giản Chiến Nam đứng bên đường, cơ thể cao lớn dưới ánh đèn lờ mờ càng cao to, gương mặt tuấn tú càng rõ hơn, chuẩn như điêu khắc.
“Tổng giám đốc Giản, lên xe đi.” Một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại bên cạnh Giản Chiến Nam, còn tầm mắt của Giản Chiến Nam lại nhìn theo chiếc xe taxi chở Mạc Mạc đi. Mở cửa lên xe rồi dặn dò lái xe Tiểu Lưu gì đó, liền lập tức đuổi theo sau xe của Mạc Mạc.
Tài xế taxi là người đàn ông rất khéo nói, hỏi Mạc Mạc “Cãi nhau với bạn trai à?”
“Không phải.” Mạc Mạc cũng ngại nói nhiều, chỉ trả lời đơn giản.
“Em gái nhỏ, năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Phiền anh lái xe cho nghiêm túc.” Trong lòng Mạc Mạc nghĩ, tôi bao nhiêu tuổi thì có quan hệ gì với anh, hỏi tỉ mỉ như thế làm gì. Đang nghĩ ngợi thì trên đùi của Mạc Mạc xuất hiện một bàn tay ẩm ướt, trong lòng Mạc Mạc sợ hãi, cầm túi lên đánh về hướng bàn tay kia “Anh làm gì?”
“Ngại hả, anh duỗi tay, thật là ngại.” Lái xe giải thích với vẻ mặt thành khẩn, còn Mạc Mạc thì chỉ thấy ghê tởm, nhưng lại ngây thơ cho rằng thực sự anh ta không cố ý, dù sao Mạc Mạc không tin rằng trên đời này cũng có bt tồn tại, đương nhiên cô cũng cảm thấy Giản Chiến Nam cũng rất bt, nhưng cảm giác với Giản Chiến Nam lại khác, sẽ không quá bt như thế.
(Bt: là từ mà tác giả dùng)
Nhưng lúc chân của cô bị chạm tới lần thứ hai thì cô biết cái này không phải gọi là không cẩn thận, cô lấy túi ra sức đánh vào đầu và tay người đàn ông kia, “Dừng xe, dừng xe.”
Người đàn ông đang lái xe phải ngăn cản sự công kích của Mạc Mạc, xe phanh một tiếng nên dừng lại, thiếu chút nữa là đâm vào cây bên đường. Tay chân Mạc Mạc luống cuống mở cửa ra xuống xe rồi chạy tới chỗ đông người, người lái xe kia mắng một tiếng rồi cũng lái xe rời đi.
Lúc Mạc Mạc đang gấp gáp chạy đi thì cổ tay bị ai đó giữ lại, Mạc Mạc nghĩ thầm có phải là tên lái xe biến thái kia không “Cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt anh.” Mạc Mạc vừa gào vừa dùng túi đồ làm vũ khí, thiếu chút nữa là đã khóc “Sao lại là anh?”
“Anh không có ý gì khác, chỉ vì không an tâm cho em. Em thật đúng là không cho anh yên tâm gì hết, hơn nửa đêm rồi lại mặc ít như vậy làm gì?” Giản Chiến Nam nhíu mày, “Lên xe đi, anh đưa em về.”
Cô mặc một chiếc áo t-shirt, quần short, rất bình thường không phải sao. Những cuối cùng Mạc Mạc cũng ngoan ngoãn lên xe Giản Chiến Nam, cô đã sợ không dám bắt xe nữa. Tuy Giản Chiến Nam cũng là người rất biến thái, nhưng ít ra vẫn là người biến thái mình quen biết, không sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mạc Mạc dùng khăn tay lau phần da thịt bị sờ qua, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy rất ghê tởm, nơi bị bàn tay ướt sũng mồ hôi sờ qua cô cảm thấy rất bẩn, chùi thế nào cũng cảm thấy không được.
Vẻ mặt bình tĩnh của Giản Chiến Nam nhìn hành động của Mạc Mạc cũng hiểu được vài phần, mày nhăn lại có thể kẹp chết một con muỗi, đưa tay ra cướp khăn tay trong tay của Mạc Mạc “Chùi sau đi, về sau đừng ra ngoài muộn như thế nữa.”
Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam nhưng chỉ thấy hắn nhìn về phía trước, giờ cô cũng đã hoảng sợ và ý thức được mình đang ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce của Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam từng dùng xe này đua cô đi ăn. Ở trên xe này cô lại nhớ lại những lần cô và Giản Chiến Nam loạn thất bát nháo.
Trong lòng hơi phiền muộn, Mạc Mạc cảm thấy không khí trong xe hơi loãng, muốn mở cửa sổ xe nhưng cuối cùng lại ôm chặt chiếc túi, tựa lên trên ghế xe, nhìn bóng đêm bên ngoài rồi ngủ đi từ lúc nào.
Cơ thể dần nghiêng về hướng của Giản Chiến Nam, đầu dần ngã xuống trên vai, cô ngủ thoải mái mà không hề có chút phòng bị nào, cảm giác lần đầu tiên thức đêm quả thật đỡ không được. Xe chạy tới nơi của cô, dừng ở dưới tiểu khu, nhưng cô vẫn ngủ một cách hồn nhiên.
Giản Chiến Nam thấy cô vẫn đang ngủ say nên không tính gọi cô dậy, một tay đặt trên áo khoác, một tay đặt trên người Mạc Mạc, ánh mắt vẫn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Mạc cũng không định xuống xe.
Tiểu Lưu không dám nói gì sợ quấy rầy tới Mạc Mạc, sau khi ra hiệu bằng tay với Giản Chiến Nam thì xuống xe, tự mình bắt xe rời đi. Bóng đêm sâu lắng, bốn phía yên lặng, người đàn ông tuấn tú trong xe ngồi cười với nụ cười thảnh nhiên cùng với một cô gái ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Tay Giản Chiến Nam muốn sờ khuôn mặt nhớ nhung bao lâu nay, nhưng sợ làm cô tỉnh lại, cuối cùng chỉ sờ theo đường nét trên khuôn mặt cô cách một khoảng cách, Mạc Mạc, khi nào thì cô mới có thể tha thứ cho hắn, mới trở lại trong vòng ôm ấp áp của hắn.
Lúc Mạc Mạc tỉnh lại thời bầu trời đáng sáng, cô mở mắt ra, tầm mắt mông lung đối diện với chiếc áo sơ mi màu trắng, cùng hơi thở nam tính quen thuộc, mà tay cô thì đang ôm chặt vòng eo rắn chắc, cô xoay người nhưng đầu vẫn ở trong tình trạng ngây ngốc, ánh mắt mờ mờ nhìn thấy Giản Chiến Nam đang nằm ngả ra sau tựa lưng vào ghế ngủ, từ từ nhắm mắt ngủ, một tay thì đặt trên trán còn tay kia thì ông lấy eo cô.
Có lẽ cũng vì thời gian 6 năm qua, cô đã quen được hắn ôm, cũng có thói quen ở trong lòng hắn, nhưng khi tỉnh dậy thì hơi hoảng hốt, không ý thức được rằng bây giờ và trước kia không giống nhau, đợi đến lúc cô hoàn toàn tỉnh táo thì cô mới nhớ ra bọn đã đã chia tay, rồi nhớ tới đêm trước lúc gặp nhau.
Ánh mắt nhìn xuống tới phía dưới, mặt cô đỏ lên, kiềm chế ý định hoảng hốt muốn nhảy dựng lên mà chỉ cẩn thẩn rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn, cầm lấy áo trên người, chuẩn bị đặt lại trên ghế nhưng cuối cùng cũng đắp trên người Giản Chiến Nam, rón ra rón rén mở cửa nên không phát hiện ra được Giản Chiến Nam đang ở trong xe với đôi mắt đen sáng như sao đang nhìn bóng lưng của cô.
Tay Giản Chiến Nam sờ sờ chiếc áo trên người, khóe miệng cười lên nhìn theo bóng lưng cô, hắn nghĩ thầm rằng, trong chút nữa thôi Mạc Mạc sẽ tự đánh vào đầu của mình. Đang nghĩ ngợi thì quả nhiên thấy từ xa Mạc Mạc đang đánh đầu của mình.
Đúng vậy, Mạc Mạc rất chán nán, sao mình không đề phòng mà lại nằm trong lòng Giản Chiến Nam, còn ôm eo hắn, dọa người nhất chính là cô còn nhể nước miếng vẽ thành một bản đồ hoa lệ trên đồ hắn, tay sờ mặt, bất hạnh là trên mặt cô còn dính nước miếng, cô dùng sức chà sát, bước nhanh hơn, đã quên mất chuyện hôm nay, ….
Áo là do Mạc Mạc đắp giúp hắn, lúc đầu đình hưởng thụ một lát, nhưng lại cảm thấy vị trí phía dưới bụng ướt ướt, vị trí giữa hai chân ướt sũng, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một bãi dấu vết. Không cần nghĩ thì hắn cũng biết đây là nước miếng của Mạc Mạc. Trách gì cô lại lén lút rời đi như thế, thì ra chủ yếu là vì nguyên nhân này. Tay nắm nắm lại đặt ở bên môi nhịn không được mà cười lên.
Lấy di động ra, hắn nhắn tin gửi tới cho Mạc Mạc.
Mạc Mạc vừa mở cửa ra thì nhận được tin nhắn của Giản Chiến Nam viết: Nhớ phải bổ sung lượng nước.
Mặt Mạc Mạc hồng lên, chỉ vài từ đơn giản nhưng Mạc Mạc hiểu ngay được ý của Giản Chiến Nam, tức giận với di động “Đáng ghét, đáng ghét…”
Giản Chiến Nam cất di động, vẫn cười mãi, trong đầu có thể tưởng tượng được khuôn mặt đỏ ửng và bộ dạng ảo não của Mạc Mạc. Khẳng định cô sẽ ra sức nói với bản thân là quên đi., quên đi, rồi sẽ mắng hắn đáng ghét, đáng ghét…..
Hắn hiểu cô như hiểu chính bản thân mình.
Mạc Mạc trở về nhưng ngày hôm sau mới đi làm, bản vẽ tấp thành một đống cần phải tăng ca để hoàn thành, nhìn bản vẽ mà đầu choáng mắt hoa, cả người cứng đờ. Cô tăng ca đến 10 giờ tối mới tương đối hoàn thành công việc, trong công ty chỉ còn lại mình cô với hai đồng nghiệp khác, bận bịu như thế nên đến giờ ba người mới xuống lâu để về nhà.
Trải qua một lần rồi nên Mạc Mạc nhát gan không dám bắt xe, may mà chuyến xe bus muộn nhất là 11 giờ, ngồi xe bus đến gần nhà. Lúc Mạc Mạc xuống xe ở trạm xe bus, đói đến mức bụng dính vào lưng, giờ về mà nấu cơm thì là không tưởng, Mạc Mạc nhìn xung quanh, cô thấy quán ăn cay Tứ Xuyên nên đi thẳng đến.
Chọn vài món, Mạc Mạc ăn rất có hứng, lúc đói mà được ăn thoải mái cũng là một cảm giác hạnh phúc. Sau khi ăn xong, lúc tính tiền thì phụ vụ nói với cô đã có người trả tiền rồi.
Sao lại kỳ lạ như thế, sao lại có người tính tiền giúp cô, cô hỏi: “Ai trả tiền giúp tôi?”
Người phục vụ chỉ tay về phía cửa, Mạc mạc quay đầu lại thì đã thấy Giản Chiến Nam áo mũ chỉnh tề đứng ở đó, nếu dùng chiêu sách lôi kéo khách hàng thì Giản Chiến Nam đúng là một chiêu bài tốt, ánh mắt của cô phục vụ đúng là như rau tươi mơn mởn mùa thu.
Cũng không biết vì sao ánh mắt của Mạc Mạc lại không thuần khiết ngắm nơi nào đó của Giản Chiến Nam, cô thề không phải cô cố ý thô tục như thế, chủ yếu là nhớ tới bãi nước miếng ngày hôm qua của mình.
Lúc đầu cảm thấy thật kỳ lạ, gặp Giản Chiến Nam không biết là kỳ quặc như thế nào, Mạc Mạc đi tới, tay đưa tiền cho Giản Chiến Nam “Tôi có tiền, không cần anh trả giúp.Còn nữa, sao anh luôn xuất hiện trước mặt tôi thế.”
“Em tự kiêu rồi đó, cảm thấy anh xuất hiện là cố ý sao?”
“Không phải thì tốt rồi.”
Giản Chiến Nam không nói tiếp chủ đề mà chỉ nói với Mạc Mạc: “Bạn anh muốn ăn món cay Tứ Xuyên nên tới đây, không phải cả chuyện này em cũng muốn xen vào chứ, anh nhớ, chúng ta đã chia tay rồi mà….”
“Ai muốn quản anh” ý của cô không phải là ý này, Mạc Mạc nói xong thì đi ra ngoài, Giản Chiến Nam cũng lập tức đi theo, lúc đó có hai người đàn ông đi tới nói với Giản Chiến Nam: “Chiến Nam, chúng tôi còn có việc phải đi trước.”
“Đi thong thả” Giản Chiếm Nam nói với gọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt lại nhìn Mạc Mạc đã rời đi.
Hai người đàn ông tạm biệt với Giản Chiến Nam và lái xe rời đi, thì Giản Chiến Nam liền đuổi theo Mạc Mạc, Mạc Mạc đi nhanh hắn cũng đi nhanh, Mạc Mạc đi chậm hắn cũng đi chậm, thấy Giản Chiến Nam đi theo cô đến tận trong tiểu khu, cuối cùng Mạc Mạc cũng dừng lại nhìn không được quay đầu lại “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Mạc Mạc”, Giản Chiến Nam dừng một lát, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Mạc Mạc mang theo sự áy náy và xin lỗi “Đêm hôm nay không tệ, trăng thanh gió mát, anh chỉ muốn nói là… xin lỗi em.”
Muốn xin lỗi cũng phải nhìn sắc trời nữa sao? Tim Mạc Mạc như nghẽn lại, một chút tâm tình kháng cự cùng lãnh đạm biến mất, rũ mí mắt xuống nhìn một lát “Tôi không biết xin lỗi đối với anh mà nói là có nghĩa gì, nhưng dối với tôi mà nói thì không quan trọng, tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản như vậy thôi, anh hiểu không?”
“Đừng đi, nghe anh nói cho hết đã.” Giản Chiến Nam hơi lo lắng nên giữ vai của Mạc Mạc lại, “Mạc Mạc, anh rất hối hận vì năm đó đã làm tổn thương em, anh vốn là một người kiêu ngạo, khi cảm thấy mình muốn gì đó thì anh sẽ giật lấy cho minh. Không muốn thì có thể thoải mái không cần. Nhưng mấy năm nay anh vẫn không thoải mái. Chuyện của anh với Nhã Nhi đã làm tổn thương em. Anh không nên dùng tâm tình như thế, mang theo tình cảm như thế để đến gần em, lại dùng cách thức như thế để buông tha cho em…. Mạc Mạc, tha thứ cho anh có được không?”
Chuyện cũ như khói, nhưng vẫn rõ ràng như thế, loại cảm giác đau đớn khắc sâu trong lòng, một người chỉ tay năm ngón như Giản Chiến Nam mà có thể nói lời xin lỗi khép nép như thế quả không dễ dàng.
Nhưng mà Mạc Mạc không hiểu vì sao hắn cứ khăng khăng muốn có được sự tha thứ của cô như thế. “Chuyện cũ đã qua lâu như thế rồi, lúc đó vốn rất khó chịu, nhưng mà cũng chỉ là quá khư, anh không cần nói ân hận hay lời xin lỗi gì đó. Lúc trước không hiểu chỉ cảm giác đơn thuần rằng anh rất tuyệt tình, anh làm tổn thương tới trái tim và tìm cảm của tôi, tôi cảm thấy rất hận anh, vì sao anh lại tàn nhẫn với tôi như thế, khiến tôi cảm thấy tình cảm của tôi bị giẫm đạp, bị tổn thương.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy tình yêu không có đúng sai, chỉ có người nào yêu người nào nhiều hơn mà thôi, không có ai đúng cũng không có ai sai. Yêu quá nhiều, giao ra tình cảm quá nhiều thì khi người kia vô tình sẽ khó tránh khỏi việc bị thương….mặc dù, đoạn tình cảm đó rất tổn thương nhưng mà đối với tình cảm của bản thân lại là một kinh nghiệm, dù bị nghiền nát, vết thương chồng chất, nhưng với tình yêu của bản thân thì lại xinh đẹp.”
“Mạc Mạc, thực sự em đã trưởng thành rồi.” Giản Chiến Nam cười yếu ớt, trong con ngươi đen lại là sự hoảng hốt, giống như thấy được năm đó, hắn quen một cô bé, chiếc nơ con bướm hồng nhạt, mái tóc đen nhánh và mềm mại, thẳng tắp ở sau lưng. Một đôi mắt to mê người, khi cười lên lại như một hồ nước, giọng nói dịu dàng lại ngọt ngào, sẽ cười và gọi hắn là anh Giản, vui vẻ, phấn chấn, thích thú, khó chịu, đau lòng vì hắn.
Nhưng bây giờ Mạc Mạc đã trưởng thành rồi, cô bé nhỏ năm đó trải qua bể dâu đã mất đi tính hồn nhiên đơn giản, giác ngộ và suy nghĩ như thế không nên có ở lứa tuổi này của Mạc Mạc.
Tuổi này của cô phải nên yêu hết mình, yêu một cách đơn giản, đơn giản mà vui vẻ. Là hắn, đã giẫm nát tình yêu của cô, xé nát vô ưu của cô, đơn thuần và hồn nhiên. Cô trưởng thành không khiến hắn cảm thấy vui vẻ mà chỉ cảm thấy chua xót và đau lòng.
Từ từ kéo Mạc Mạc ôm vào trong lòng, không để cho cô một chút phản kháng, mà Mạc Mạc cũng không muốn phản kháng, cô biết, không cần thiết, hắn chỉ muốn để cô tha thứ, ôm một cái thì sau đó sẽ rời đi.
Giản Chiến Nam nhẫn chịu sự đau đớn trong lòng, nói tiếp “Chuyện của Lăng Việt Nhiên, anh rất hối hận, Mạc Mạc, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
“Anh đừng được voi đòi tiên nữa.” Mạc Mạc hung hăng đẩy Giản Chiến Nam ra. Nghĩ đến thủ đoạn của Giản Chiến Nam khiến cậu nhỏ phải chịu khổ thì cô không kiềm chế được mà tức lên, “Anh biết không, vì anh, cậu nhỏ của tôi đã phải trải qua cuộc sống như thế nào, vì nhà họ Giản bọn anh mà đời này của cậu nhỏ suýt nữa đã bị hủy hoại, người anh tổn thương là cậu nhỏ của tôi, tôi không thể thay cậu nhỏ tha thứ cho anh được, cho nên, nếu anh muốn lương tâm được giải thoát thì đi tìm cậu nhỏ của tôi, bảo cậu ấy tha thứ cho anh. Nếu như cậu nhỏ tha thứ cho anh thì tôi cũng đồng ý.”
Mạc Mạc nói xong thì quay người đi, nhưng lại nghe được tiếng hét của Giản Chiến Nam từ phía sau: “Mạc Tiêu Hữu, nếu như Lăng Việt Nhiên tha thứ cho anh, em sẽ làm bạn với anh chứ?”
Hét lớn như thế làm gì? Sẽ làm ầm ĩ đến hàng xóm, lát nữa mà có bị ném rác thì cô cũng mặc kệ, bước chân của Mạc Mạc dần nhanh hơn, nhưng vẫn tiếp tục nghe tiếng hét to như cũ của Giản Chiến Nam, cô đành nói bất đắc dĩ: “Được thôi, cậu nhỏ tôi tha thứ cho anh, thì tôi sẽ làm bạn với anh.”
Mạc Mạc chắc chắn cậu nhỏ sẽ không tha thứ cho Giản Chiến Nam. Hắn đã hại cậu nhỏ thê thảm như thế, mặc dù có thể cống hiến vì quốc gia, vì nhân dân, nhưng cuộc sống mấy năm nay của cậu nhỏ có bao nhiêu đau khổ, cô đã nhìn mấy lần vô gian đạo. Cho ra một kết luận, nằm vùng không phải là việc cho con người làm…
Tại câu lạc bộ tập thể hình.
Trên đài quyền anh, hai người đàn ông nhìn nhau, sát khí bao phủ xung quanh. Lăng Việt Nhiên chỉ mặc một chiếc quần đùi, phía trên để trần, để lộ ra cơ thể rắn chắc, trước mặt anh là một người đàn ông ăn mặc thoải mái, phía sau là một bao cát.
“Không biết tổng giám đốc Giản có gì chỉ giáo.” Trong mắt Lăng Việt Nhiên toàn là ánh mắt không hoan nghênh. Nói rồi xoay người đánh một đấm vào bao cát, liên tiếp đấm vào khiến bao cát đong đưa, rồi đụng về hướng Giản Chiến Nam. Nhưng Giản Chiến Nam đã nhanh chóng đưa tay ra vững vàng ngăn lại.
Những người tập luyện bên cạnh vừa nhìn Giản Chiến Nam, vừa nhìn Lăng Việt Nhiên, trong đôi mắt của Lăng Việt Nhiên là thù hận, trong đôi mắt của Giản Chiến Nam là hung tàn, ai cũng cho rằng Giản Chiến Nam đến để trả thù, ai cũng dừng lại để chờ xem chiến tranh, lại không ngờ được khi nghe Giản Chiến Nam nói: “Tôi đến, là xin lỗi với anh, hi vọng chuyện năm đó anh có thể bỏ qua.”
Lăng Việt Nhiên cười lạnh, như nghe được câu chuyện cười “Lời xin lỗi mà có ích thì cần có cảnh sát làm gì,”
Hai tay Giản Chiến Nam bắt chéo nhau để dưới tà áo, “Tôi thật lòng xin lỗi anh, hi vọng được anh tha thứ.’
“Thật lòng?” Lăng Việt Nhiên cười nhạo “Tổng giám đốc Giản không ngại nói thật, thật là lương tâm phát hiện? tôi nghĩ là tổng giám đốc Giản đâu chỉ làm duy nhất một việc có lỗi, tổng giám đốc Giản có thể xin lỗi cả sao?”
Giản Chiến Nam gằn từng chữ một “Đúng, tôi rất hối hận chuyện làm sai năm đó, chẳng qua anh nói đúng, việc có lỗi tôi đã làm rất nhiều, nhưng tôi sẽ không xin lỗi.”
Lăng Việt Nhiên lạnh lùng liếc Giản Chiến Nam: “Vậy tại sao anh tới đây?”
“Vì Mạc Mạc.” Giản Chiến Nam nói rất bình tĩnh.
Mọi người xôn xao, vì một người phụ nữ? có không ít người biết Giản Chiến Nam, trong thành phố C này chẳng có mấy ai dám đắc tội với Giản Chiến Nam, Lăng Việt Nhiên như thế không phải là tìm tới khó khăn sao?
Lăng Việt Nhiên cũng giật mình, ánh mắt dừng lại trên mặt Giản Chiến Nam, đôi mắt hắn rất chân thành, mấy năm nay, anh đã luyện được bản lĩnh nhìn người, hắn biết, Giản Chiến Nam đang nói nghiêm túc, nhưng mà làm người không thể tin tưởng quá mức, Lăng Việt Nhiên hỏi: “Vì mục đích gì?”
Giản Chiến Nam nói với sắc mặt không thay đổi “Anh tha thứ thì Mạc Mạc sẽ đồng ý làm bạn với tôi.”
Mọi người đều kinh thường, còn tưởng rằng tới nhận lỗi với người ta để gả cho hắn, ai dè chỉ làm bạn bè, vậy mà làm ra vẻ nghiêm trọng như thế.
Lăng Việt Nhiên dừng lại, nhặt bao tay đánh bốc từ dưới đất lên ném vào tay Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam nhanh nhẹn bắt được, Lăng Việt Nhiên nói : “Đánh thắng tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh, đánh không thắng thì biến mất trước mắt tôi.”
“Ông xã, anh thật đỉnh.” Một người đẹp nhảy tới, mạnh mẽ hôn Lăng Việt Nhiên một cái, khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Việt Nhiên lại thẹn thùng, nói nhỏ: “Bà xã, trước tiên em tránh đi, về nhà rồi hôn sau.”
Michelle nháy mắt, sau đó ra dấu hiệu tay ok, lui về phía sau: “Ông xã, cố lên nha,” trong mắt Michelle lúc này thì Lăng Việt Nhiên rất lạnh lùng và đẹp trai đến ngây người.
Giản Chiến Nam thay trang phục rồi đi lên đài thi đấu với Lăng Việt Nhiên, cả hai người đều cho thấy dáng vẻ thi đấu quyết tử, còn Michelle cũng rất kích động nhìn Lăng Việt Nhiên tìm bao cát luyện tập. Đột nhiên nhớ tới gì đó, đi tới phòng thay đồ gọi điện cho Mạc Mạc, “Mạc Mạc, mau tới câu lạc bộ tập thể hình XX.”
Mạc Mạc nhận được điện thoại của Michelle thì hơi bất ngờ; “Chị à, nhưng em đang đi làm mà.”
“Này, em không đến cũng đừng trách chị không thông báo cho em biết, lát nữa trận đấu quyền anh cực đỉnh bắt đầu, Lăng Việt Nhiên và Giản Chiến Nam, em mau tới đi, bye bye, chị phải đi xem cuộc chiến rồi.”
Michelle nói xong thì tắt máy, còn Mạc Mạc lại bị lời nói của Michelle làm chấn động đến ngây người, Giản Chiến Nam đi tìm cậu nhỏ, đi tìm cậu nhỏ để đánh quyền anh? Cậu nhỏ nho nhã yếu ớt không phải sẽ bị Giản Chiến Nam đánh đến bẹp dí luôn sao. Chẳng lẽ vì thế mà vừa rồi giọng của mợ nhỏ mới kích động khẩn trương như thế? thân thủ Giản Chiến Nam như thế nào Mạc Mạc biết rõ, hơn nữa hắn có thể lại sử dụng thủ đoạn gì để chèn ép cậu nhỏ hay không.
Mạc Mạc suy nghĩ miên man, nhưng khi nghĩ tới cậu nhỏ nói mợ nhỏ có thể đánh được mấy người, chắc Cậu nhỏ sẽ không sao, nhưng Giản Chiến Nam xấu xa như thế không biết sẽ như thế nào nữa.
Thấp thỏm, hai tay run rẩy, tô cũng không nổi, đành bỏ tay che áo xuống, trực tiếp đi xin nghỉ. Đang là lúc làm việc rấp rút xin nghỉ chắc sẽ rất khó, Mạc Mạc cam đoan sẽ không làm chậm tiến độ, tối trở về sẽ tăng ca làm cho xong thì mới được phép cho nghỉ.
Cô vội vàng đi ra, tay bắt taxi, cũng quên mất bóng ma lần bắt taxi lần trước, Mạc Mạc nói ra địa điểm mà rất suốt ruột, liên quan đến mạng người, tài xế lái xe trên đường một cách điên cuồng theo hình rắn bò, Mạc Mạc ngồi trong xe ngã trái ngã phải, tim như sắp nhảy ra ngoài.
Tới câu lạc bộ bị phanh gấp một cách bất ngờ, Mạc Mạc trả tiền xuống xe, vọt vào câu lạc bộ, đi thang máy lên, đã thấy mợ nhỏ đứng ở cửa chờ cô, Mạc Mạc bước nhanh tới “Mợ nhỏ sao mợ không đi bảo vệ cậu nhỏ?”
“Con thế là không coi trọng cậu nhỏ con rồi?” Michelle không hề lo lắng chút nào cho Lăng Việt Nhiên, vẻ mặt thoải mái túm Mạc Mạc đi vào.
Mạc Mạc nghi ngờ đi vào, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý thì ánh mắt đầu tiên đã thấy Giản Chiến Nam bị đánh một đấm vào trên mặt, máu vẩy ra, cảm giác đầu tiên Mạc Mạc thấy là đau. Hai đôi mắt của Hắn bị đánh đến sưng lên, bị rách, trên người, trên mặt đều là mồ hôi, chảy xuống cùng một chỗ, cơ thể cao lớn lại ngã ra lăn quay trên mặt đất.
Trái tim Mạc Mạc hơi nhói đau, bước chân cũng dừng lại, Mạc Mạc ngây dại không dám tin vào một cảnh trước mắt mình, dường như Giản Chiến Nam đã không còn sức nữa, hắn đã không còn sức để đứng lên nhưng vẫn cố gắng đứng lên cho bằng được, tấn công tới cậu nhỏ, hình như nếu không đánh chết Giản Chiến Nam thì cậu nhỏ sẽ không bỏ qua, xuống tay rất nhanh và rất tàn nhẫn.
Bạo lực, máu tanh, trong đầu Mạc Mạc chỉ có cảm giác này.
Ánh mắt Giản Chiến Nam bắt đầu trở nên rời rạc, ngay cả thở cũng khó khăn, Lăng Việt Nhiên cũng sắp không chống đỡ được, nhưng vẫn còn tốt hơn so với Giản Chiến Nam, anh nhìn Giản Chiến Nam, khinh thường nói “Tôi thấy anh vẫn nên nhận thua là tốt hơn.”
Giản Chiến Nam ói ra một miệng máu, hai tay nắm chặt, nhận thua , không phải là cá tính của hắn, bước chân mệt mỏi đi tới Lăng Việt Nhiên.
Mạc Mạc không hiểu đánh quyền anh, nhưng ai cũng thấy được Giản Chiến Nam không xong rồi.
Lăng Việt Nhiên lại đánh Giản Chiến Nam một đấm nữa, mà Giản Chiến Nam vẫn không nhận thua, hắn muốn thắng, thắng, thắng thì Lăng Việt Nhiên sẽ tha thứ cho hắn, Mạc Mạc cũng sẽ làm bạn với hắn, Mạc Mạc sẽ tha thứ cho hắn.
Michelle tưởng Lăng Việt Nhiên sẽ có chừng mực, nhưng nhìn quyết tâm của Lăng Việt Nhiên, chính bản thân cũng thấy ông xã đã mất lý trí, mấy năm nay, cơ thể được huấn luyện của Lăng Việt Nhiên cô là người rõ nhất, Giản Chiến Nam thua vốn nằm trong dự liệu của cô, nhưng mà hình như Lăng Việt Nhiên không có ý định bỏ qua, Michelle nhịn không được nên đi tới trước đài, vội kêu lên “Việt Nhiên, được rồi, đánh tiếp anh ta sẽ chết đó.”
Gây ra tai nạn chết người là chuyện không tốt, Michelle không thể bình tĩnh nữa, nhưng tiếng gọi ầm ĩ của Michelle cũng không có tác dụng, dường như Lăng Việt Nhiên không đánh chết Giản Chiến Nam thì sẽ không bỏ qua, nói rất mãnh liệt: “Trừ khi hắn nhận thua, trừ khi hắn nhận thua thì anh mới bỏ qua cho hắn.”
Lăng Việt Nhiên nói xong, thì ra một đòn mạnh khiến cơ thể Giản Chiến Nam ngã trên mặt đất, gây ra tiếng vang lớn, dường như có tiếng xương gãy, Mạc Mạc sợ đến mức hét lên, cô chưa từng gặp cảnh bạo lực đầy máu tanh như thế, không nhịn được mà hét lên: “Dừng tay, đủ rồi, đừng đánh nữa, dừng tay.”
Giản Chiến Nam không chịu nhận thua, Lăng Việt Nhiên cũng không chịu dừng tay, nhìn cố gắng muốn đứng lên của Giản Chiến Nam, vẫn muốn tiếp tục, Mạc Mạc giống như nổi điên, ôm chặt cánh tay hắn “Đừng đánh nữa, Giản Chiến Nam, anh điên rồi sao, thua thì nhận thua đi, anh không muốn sống nữa à?”
“Không thể thua, thua rồi, Mạc Mạc sẽ không làm bạn với tôi nữa…” hắn vừa nói vừa bỏ tay Mạc Mạc ra, dường như đã không nhận ra Mạc Mạc nữa, chỉ có một ý niệm trong đầu là hắn phải thắng, liều mạng đứng lên, Lăng Việt Nhiên đã nắm tay sắp đánh tới đầu của hắn thì lúc này Mạc Mạc khóc hét lên “Đưng mà…!”
Khi thấy đấm tay sắp đánh tới đầu Giản Chiến Nam, thì Mạc Mạc hét lên, sau đó đấm tay của Lăng Việt Nhiên dừng lại, anh nhìn Mạc Mạc, lại nhìn Giản Chiến Nam, do dự một chút rồi nói: “Giản Chiến Nam, tôi tha thứ cho anh rồi, đưa con gái của tôi quay về, tôi hi vọng nó do tôi chăm sóc.” (Đoạn này ko hiểu thật, dịch nguyên văn của tác giả)
Nghe được hai chữ tha thứ, cơ thể mất sức của Giản Chiến Nam cũng mất đi khí lực cuối cùng, ngã thẳng xuống, bên tai là giọng nói của Mạc Mạc, cô gọi xe cấp cứu, Mạc Mạc, sau này hắn và Mạc Mạc là bạn rồi….
Giản Chiến Nam được đưa vào bệnh viện, chuyện bị thương không rõ, chuyện của hắn được đăng lên trang đầu các báo, người nhà Họ Giản càng nổi giận, nhưng mà chuyện là do Giản Chiến Nam lựa chọn nên cũng không thể làm gì.
Giản Chiến Nam hôn mê một ngày rồi mới tỉnh, lúc mở mắt ra, thế mà lại thấy Mạc Mạc, tâm tìm tốt hẳn, muốn cười nhưng chỉ chau mày vì đâu, giọng nói khàn khàn: “Mạc Mạc,…. Chúng ta là bạn hả?”
Thấy Giản Chiến Nam tỉnh lại, trong lòng Mạc Mạc cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước cho rằng cậu nhỏ đã chết, Mạc Mạc chỉ hận không thể giết được hắn, nhưng cậu nhỏ vẫn còn sống, hận cũng như thế, Mạc Mạc nghĩ rồi nói: “Cậu nhỏ tha thứ cho anh rồi, tôi giữ lời hứa.”
Giản Chiến Nam vừa muốn cười nhưng giảm giác quá đau, méo miệng nói: “Cảm ơn em đã tự nguyện chăm sóc anh.”
Mạc Mạc nói với vẻ mặt không tình nguyện “Tôi không tự nguyên, là do anh cứ cầm tay tôi mãi không bỏ ra, công việc của tôi đều bị anh làm lỡ rồi.”
Nhìn dáng vẻ đó, dường như rất giống khẩu khí của bạn bè, không hề khúc mắc, Giản Chiến Nam chịu đau ở miệng nói “Vừa rồi em làm cái gì thế?” hình như là cô cầm di động chụp hắn.
Mạc Mạc cầm di động, mở đến ảnh chụp đưa đến trước mặt Giản Chiến Nam, nói vui vẻ: “Thì ra đầu heo là như thế, nhìn xem, dáng vẻ của anh bây giờ giống đầu heo không?”
Giản Chiến Nam nhìn lại, quả nhiên mặt hắn sưng phù như đầu heo, đôi mắt có thần giờ đây chỉ còn lại một khe hở nhỏ, lúc đầu cũng chỉ có đôi mắt này để mê hoặc Mạc Mạc, giờ ra dạng này, miệng sưng phù, muốn hôn cũng không thể được. Mặt thì càng không phải nói, xanh tím vô cùng thê thảm. Hình dáng như người tàn tật. Hình ảnh đẹp trai của hắn trong lòng Mạc Mạc đã hỏng mất rồi, “Vẫn đẹp trai như thế…” thực ra bản thân cũng không nhịn được mà khinh bỉ dáng vẻ như thế.
“Anh nhìn quá rồi, đẹp, đẹp như đầu heo vậy.” Mạc Mạc đứng dậy, muốn rời đi nhưng Giản Chiến Nam lại nói: “Mạc Mạc, anh đói rồi…”
Mạc Mạc liếc anh “Không cho anh lý do lại như thế sao?”
Tô Thiệu Cẩn nói nghiêm túc: “Anh sẽ bắt em, tội danh là em làm tổn thương trái tim một người đàn ông 30 tuổi mà không có lí do.”
Mạc Mạc nhịn không được cười lên, cúi đầu tiếp tục rửa chén, Tô Thiệu Cẩn không bỏ qua mà càng lại gần Mạc Mạc: “Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm bị đả kích trong quá khứ kia đã khiến em đánh mất hi vọng vào cuộc sống.”
Mạc Mạc nhẹ lắc đầu, do dự một lát rồi mới nói: “Em không yếu ớt như thế đâu, đối lập lại em lại muốn hạnh phúc, hơn nữa sống thật tốt.” Những chuyện trước kia muốn cho nó trở thành quá khứ.
Tô Thiệu Cẩn lại tiếp tục nói khách sáo: “Vậy em muốn hạnh phúc như thế nào?”
Mạc Mạc liếc nhìn Tô Thiệu Cẩn, hất đầu, nói không khách khí “Không nói cho anh biết”.
“Được, chơi chiêu này với anh, xem anh thẩm vấn em như thế nào?” Tô Thiệu Cẩn nói xong thì đưa một tay ra ôm Mạc Mạc, Mạc Mạc bị tập kích liền sợ hãi kêu lên, lúc phục hồi tinh thần thì đã thấy Tô Thiệu Cẩn cúi đầu vác cô lên.
Hai tay Mạc Mạc vung loạn, nói khó khăn: “Tô Thiệu Cẩn, anh là đồ dã man, mau bỏ em xuống.”
“Không nói thì sẽ không thả.” Tô Thiệu Cẩn còn xấu xa lay Mạc Mạc mấy cái. Mạc Mạc bị kinh hãi, không may nếu anh ôm không động, buông tay một cái thì đầu của cô sẽ đập vào đất, cổ của cô đánh vào lồng ngực anh…
“Không nói, anh bỏ em xuống đi.” Mạc Mạc liền chết cũng không nghe theo.
“Không nói phải không? Chúng ta ra ngoài chơi được không?” Tô Thiệu Cẩn cười như kẻ trộm, bước chân ra khỏi phòng bếp, Mạc Mạc hét chói tai rồi hai tay lại ôm lấy chân của Tô Thiệu Cẩn, “Tô Thiệu Cẩn, em sẽ kiện anh, bảo cục trưởng cách chức anh, đồ cuồng ngược đãi người khác…”
Mạc Mạc nói nhưng cũng thấy Tô Thiệu Cẩn mở cửa đi ra ngoài, cô vội nói: “Tô Thiệu Cẩn, anh thả em xuống rồi em sẽ nói cho anh.” tay Mạc Mạc vỗ lên chân Tô Thiệu Cẩn, đầu của cô sắp hỏng rồi.
Tô Thiệu Cẩn đặt Mạc Mạc vững vàng trên sofa, hai chân Mạc Mạc được tự do liền mãnh liệt đạp Tô Thiệu Cẩn một cái “Tô Thiệu Cẩn, anh là đồ dã man, như thế có cô gái nào dám cần anh nữa.”
Tô Thiệu Cẩn cười đắc ý: “Đừng chuyển đề tài, nói mau.”
Mạc Mạc ngồi xuống đưa tay vuốt tóc: “Em không đánh mất hi vọng với cuộc sống, không biết quá chờ mong. Chẳng qua mới vừa kết thúc cuộc sống như vậy, nói thật, cả thể xác và tinh thần đều hơi mệt mỏi, hơn nữa, em còn có rất nhiều việc cần làm, tạm thời em chưa tính đến chuyện kết hôn, chờ những nguyện vọng của em hoàn thành xong lúc đó em mới suy nghĩ đến bắt đầu một đoạn tình cảm khác, tìm một người thành thật đáng tin cậy, không kết hôn với một người đàn ông không lương thiện.”
Tô Thiệu Cẩn vỗ vỗ ngực mình: “Mạc Tiêu Hữu, mắt của em bị ghèn mắt che hết rồi sao, anh không phải là hạnh phúc của em sao. Em xem, thứ nhất chúng ta đã quen biết nhiều năm, anh không phải là người không lương thiện. Thứ hai, tuy em chưa yêu anh, nhưng chúng ta có tình cảm, hơn nữa em cũng không ghét anh đúng không. Tình cảm theo thời gian thì sẽ thay đổi và phát sinh, tình bạn bè, tình thân, tình yêu, …những thứ tình cảm đó đều có thể. Thứ ba…. thứ ba là anh bị người ta ép bức kết hôn quá nhiều rồi, em hãy thu nhận anh đi, cứu anh khỏi khổ ải đi, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm mà.”
“Anh Tô, trong vòng 4, 5 năm tới em sẽ không kết hôn, anh hiểu không?”
Mạc Mạc mới 23 tuổi, cô có rất nhiều thời gian để hoang phí, nhưng Tô Thiệu Cẩn không như thế, anh đã sắp 30 rồi, nếu chờ bốn năm năm nữa thì anh đã ba lăm ba sáu tuổi rồi, không chừng cũng bị người nhà bóp chết rồi. Trong lời nói của Mạc Mạc Tô Thiệu Cẩn cũng hiểu, anh lại nói với vẻ mặt thống khổ “Xong rồi, anh bị ghét bỏ rồi, thì ra là ghét vì anh già.”
“Ai, thật là, mặc kệ anh”. Mạc Mạc đứng dậy tháo tạp dề ra, “Em phải về đây, ngày mai còn phải đi làm”.
“Mạc Mạc.” Tô Thiệu Cẩn cố gắng cuối cùng “Chúng ta thử yêu trước đi, anh giúp em phân tích một chút, em xem, em muốn làm việc của em, anh có thể không can thiệp, hơn nữa tuyệt đối duy trì, chúng ta không ở chung một thành phố, chỉ thỉnh thoảng mới gặp mặt, như vậy em sẽ không có gánh nặng, có thể có rất nhiều thời gian để làm việc em muốn làm. Nếu như em cảm thấy có thể, thì em có thể dọn về đây ở chung với anh, về chuyện tương lai thì cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Được rồi, đừng nhìn anh với anh mắt như thế, dáng vẻ rất ngốc.” Tô Thiệu Cẩn cười vỗ vỗ đầu Mạc Mạc, “Đi thôi, đồ ngốc, anh đưa em tới nhà ga, lời của anh em cố gắng suy nghĩ một chút, đáp án lần này đừng để anh phải chờ 6 năm nữa, Mạc Mạc….”
(Edit: Nam phụ luôn chung tình….haizzzz, còn cả đống gái ế đây nay Tô này….)
Tô Thiệu Cẩn tiễn Mạc Mạc tới nhà ga, mua vé xe, Mạc Mạc muốn đi nhưng trong lòng Tô Thiệu Cẩn lại không muốn, dặn dò cô trên đường phải cẩn thận, tới nơi thì gọi điện, không thể nói chuyện với người xa lạ trên đường, không nên ngủ trên xe, phải coi kỹ đồ của mình, dong dài một hồi thì Mạc Mạc ừ à ừ à…. gật đầu thật mạnh.
Xe sắp đi, Mạc Mạc sắp đi vào “Anh Tô, anh về đi, em đi đây, có cơ hội thì sẽ đến thăm anh, byebye.” Mạc Mạc nói xong thì quay người đi, mới bước được hai bước thì Tô Thiệu Cẩn kéo tay Mạc Mạc lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Mạc Mạc, nói rất thận trọng “Mạc Mạc, em sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục nhé?”
Mạc Mạc cười “Anh Tô, em sẽ suy nghĩ lời anh nói, cho anh một câu trả lời thuyết phục.”
Tô Thiệu Cẩn cười, căng thẳng như cơ thể bị xiết lại “Ừ, nhớ đó, không thể ghét bỏ vì anh già, biết không? Đi đi, đi vào đi.”
“Ừ.” Lần thứ hai Mạc Mạc quay người, nhưng Tô Thiệu Cẩn không buông tay, Mạc Mạc nhíu mày nói với vẻ bất đắc dĩ “Anh Tô, anh bảo em đi như thế nào đây?”
Tô Thiệu Cẩn dùng sức kéo Mạc Mạc lại, Mạc Mạc không tự chủ được mà ngã vào trong lòng Tô Thiệu Cẩn,Tô Thiệu Cẩn cúi đầu dùng sức hôn lên mặt Mạc Mạc một cái, Mạc Mạc hoảng sợ mở to hai mắt nhìn Tô Thiệu Cẩn đang cười hề hề như trộm được gì đó. Mạc Mạc không nói gì, chú cảnh sát chơi trò lưu manh nha, nhấc chân phải đá Tô Thiệu Cẩn một cái, nhưng Tô Thiệu Cẩn lại nhanh nhẹ tránh được, khoát tay nói “Đây là quà sinh nhật của anh, bye bye.”
Mạc Mạc tức giận nhưng chỉ có thể đứng trừng mắt với Tô Thiệu Cẩn, lúc này quay người bước đi, nụ cười trên gương mặt của Tô Thiệu Cẩn dần tắt đi, Mạc Mạc, hi vọng em cho anh đáp án mà anh muốn.
Lúc Mạc Mạc về đến thành phố C thì đã rạng sáng, trên đường đi cô ngủ mơ mơ màng màng, trong đầu cũng không ngờ lại nghĩ đến những lời Tô Thiệu Cẩn nói, yêu đương, hình như không có gì quái lạ nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Đường đi lắc lư, lúc cô muốn ngủ thì di động báo tin nhắn đến của Tô Thiệu Cẩn, chỉ đơn giản hỏi cô đã đến chưa, mọi việc trên đường đi đều tốt cả chứ.
Ra khỏi nhà ga, Mạc Mạc nhịn không được ngáp một cái. Ngoài nhà ga là một đường lớn, lúc này người ở nhà ga không nhiều. Lúc Mạc Mạc muốn đón xe taxi lại nghe thấy có người gọi tên cô. Cô ngẩn ra, cũng không dám quay đầu lại, người xưa nói, lúc nửa đêm có người gọi mình thì không thể trả lời, không thể quay đầu lại, gan cô vốn đã không lớn, lúc này trời còn tối, người còn thưa thớt, ai lại có thể quen cô?
Mạc Mạc tiếp tục đi không quay đầu lại, không trả lời, mới bước được mấy bước thì cảm thấy bờ vai nặng xuống, giống như là bị người nào đó nắm lấy, Mạc Mạc hơi sợ, mắt nhắm lại, miệng thì lẩm bẩm.
Cảm thấy đôi tay trên vai rất ấm áp, Mạc Mạc nhắm hai mắt từ từ quay đầu, mắt hí ra một chút. Khi nhìn rõ người ở phía sau, phản ứng của Mạc Mạc còn dữ hơn so với gặp ma “Anh….anh…. sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?”
“Làm sao, không phải ma nên thất vọng hả?” người đàn ông cười, đôi mắt phượng trong bóng đêm như ngôi sao.
Mạc Mạc nhớ đến những lời mặc niệm lúc này nên mặt đỏ lên, lúc đó là chỉ vì muốn có thêm can đảm thôi. Không nghĩ tới, giữ vai cô lại là người, là người mãi dây dưa với sinh mệnh của cô, Giản Chiến Nam.
“Em đi nơi khác à?” Giản Chiến Nam nói với Mạc Mạc bằng giọng điệu như ngoài ý muốn gặp được.
“Ừ, thăm bạn.” Mạc Mạc thuận miệng trả lời, trước kia, mỗi ngày lúc nhìn thấy Giản Chiến Nam, thì sẽ luôn nghĩ đến cái chết của cậu nhỏ, hơn nữa, anh ta lại không nói lý như thế, không để ý nguyện vọng của cô, giam lỏng cô, không cho cô làm cái này, không cho cô làm cái kia, còn cô thì luôn chống đối với hắn. Cảm thấy mình rất hận hắn, cũng rất chán ghét hắn, ước gì có thể nhanh chạy thoát khỏi tên ma quỷ này.
Mà bây giờ, cậu nhỏ còn sống và đã trở về, hắn đã buông tay với cô, trả lại tự do cho cô, tuy rằng không có hảo cảm gì hơn những nhưng vẫn không thể hoàn toàn tha lỗi cho hắn, nhưng dường như khi đối mặt với hắn thì tâm tình không giống như trước kia, giống như, không hận hắn như thế nữa, cũng không mâu thuẫn như thế nữa.
Nhưng khi thấy hắn cô sẽ lo sợ, sợ hắn sẽ tính kế với cô, hoặc là lại bắt cô về rồi giam cầm trong lồng giam xa hoa đó. Nói thế nào đi nữa thì thật ra vẫn hơi sợ hắn, hắn cũng không phải là người lương thiện trong sạch gì.
Dường như Giản Chiến Nam nhìn ra được vấn đề lo lắng của Mạc Mạc, giải thích rất tự nhiên: “Anh tới đón bạn.” Đúng thế, là tới đón bạn, người bạn đó là Mạc Mạc. Chỉ sợ ngay cả bạn bè thì Mạc Mạc cũng không muốn làm bạn với hắn, Khâu Chí nói không thể làm người yêu có thể làm bạn, hy vọng này với hắn dường như rất xa vời.
Mạc Mạc không nghĩ nhiều, nghe Giản Chiến Nam nói như thế cô cũng cảm thấy là lần gặp gỡ trùng hợp, nhưng quái lạ là, người như thế nào mà cần đích thân Giản Chiến Nam đi đón, nhưng cô không cho phép bản thân mình tò mò tới chuyện của Giản Chiến Nam nên không muốn tiếp tục suy nghĩ, mà Mạc Mạc cũng không biết nên nói gì với Giản Chiến Nam, nên vội nói: “Vậy, vậy anh nhanh đi đón bạn đi, tôi đi trước.”
“Anh tiễn em.” Nói ra ba chữ rồi lại nói “Lúc này không dễ bắt xe.”
Đang nói thì một chiếc taxi dừng xe trước mặt hai người, tài xế thăm dò hỏi “Muốn quá giang sao?”
“Phải”. Mạc Mạc nói xong thì liền mở cửa lên xe, để lại một mình Giản Chiến Nam đứng bên đường, cơ thể cao lớn dưới ánh đèn lờ mờ càng cao to, gương mặt tuấn tú càng rõ hơn, chuẩn như điêu khắc.
“Tổng giám đốc Giản, lên xe đi.” Một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại bên cạnh Giản Chiến Nam, còn tầm mắt của Giản Chiến Nam lại nhìn theo chiếc xe taxi chở Mạc Mạc đi. Mở cửa lên xe rồi dặn dò lái xe Tiểu Lưu gì đó, liền lập tức đuổi theo sau xe của Mạc Mạc.
Tài xế taxi là người đàn ông rất khéo nói, hỏi Mạc Mạc “Cãi nhau với bạn trai à?”
“Không phải.” Mạc Mạc cũng ngại nói nhiều, chỉ trả lời đơn giản.
“Em gái nhỏ, năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Phiền anh lái xe cho nghiêm túc.” Trong lòng Mạc Mạc nghĩ, tôi bao nhiêu tuổi thì có quan hệ gì với anh, hỏi tỉ mỉ như thế làm gì. Đang nghĩ ngợi thì trên đùi của Mạc Mạc xuất hiện một bàn tay ẩm ướt, trong lòng Mạc Mạc sợ hãi, cầm túi lên đánh về hướng bàn tay kia “Anh làm gì?”
“Ngại hả, anh duỗi tay, thật là ngại.” Lái xe giải thích với vẻ mặt thành khẩn, còn Mạc Mạc thì chỉ thấy ghê tởm, nhưng lại ngây thơ cho rằng thực sự anh ta không cố ý, dù sao Mạc Mạc không tin rằng trên đời này cũng có bt tồn tại, đương nhiên cô cũng cảm thấy Giản Chiến Nam cũng rất bt, nhưng cảm giác với Giản Chiến Nam lại khác, sẽ không quá bt như thế.
(Bt: là từ mà tác giả dùng)
Nhưng lúc chân của cô bị chạm tới lần thứ hai thì cô biết cái này không phải gọi là không cẩn thận, cô lấy túi ra sức đánh vào đầu và tay người đàn ông kia, “Dừng xe, dừng xe.”
Người đàn ông đang lái xe phải ngăn cản sự công kích của Mạc Mạc, xe phanh một tiếng nên dừng lại, thiếu chút nữa là đâm vào cây bên đường. Tay chân Mạc Mạc luống cuống mở cửa ra xuống xe rồi chạy tới chỗ đông người, người lái xe kia mắng một tiếng rồi cũng lái xe rời đi.
Lúc Mạc Mạc đang gấp gáp chạy đi thì cổ tay bị ai đó giữ lại, Mạc Mạc nghĩ thầm có phải là tên lái xe biến thái kia không “Cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt anh.” Mạc Mạc vừa gào vừa dùng túi đồ làm vũ khí, thiếu chút nữa là đã khóc “Sao lại là anh?”
“Anh không có ý gì khác, chỉ vì không an tâm cho em. Em thật đúng là không cho anh yên tâm gì hết, hơn nửa đêm rồi lại mặc ít như vậy làm gì?” Giản Chiến Nam nhíu mày, “Lên xe đi, anh đưa em về.”
Cô mặc một chiếc áo t-shirt, quần short, rất bình thường không phải sao. Những cuối cùng Mạc Mạc cũng ngoan ngoãn lên xe Giản Chiến Nam, cô đã sợ không dám bắt xe nữa. Tuy Giản Chiến Nam cũng là người rất biến thái, nhưng ít ra vẫn là người biến thái mình quen biết, không sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mạc Mạc dùng khăn tay lau phần da thịt bị sờ qua, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy rất ghê tởm, nơi bị bàn tay ướt sũng mồ hôi sờ qua cô cảm thấy rất bẩn, chùi thế nào cũng cảm thấy không được.
Vẻ mặt bình tĩnh của Giản Chiến Nam nhìn hành động của Mạc Mạc cũng hiểu được vài phần, mày nhăn lại có thể kẹp chết một con muỗi, đưa tay ra cướp khăn tay trong tay của Mạc Mạc “Chùi sau đi, về sau đừng ra ngoài muộn như thế nữa.”
Mạc Mạc nhìn Giản Chiến Nam nhưng chỉ thấy hắn nhìn về phía trước, giờ cô cũng đã hoảng sợ và ý thức được mình đang ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce của Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam từng dùng xe này đua cô đi ăn. Ở trên xe này cô lại nhớ lại những lần cô và Giản Chiến Nam loạn thất bát nháo.
Trong lòng hơi phiền muộn, Mạc Mạc cảm thấy không khí trong xe hơi loãng, muốn mở cửa sổ xe nhưng cuối cùng lại ôm chặt chiếc túi, tựa lên trên ghế xe, nhìn bóng đêm bên ngoài rồi ngủ đi từ lúc nào.
Cơ thể dần nghiêng về hướng của Giản Chiến Nam, đầu dần ngã xuống trên vai, cô ngủ thoải mái mà không hề có chút phòng bị nào, cảm giác lần đầu tiên thức đêm quả thật đỡ không được. Xe chạy tới nơi của cô, dừng ở dưới tiểu khu, nhưng cô vẫn ngủ một cách hồn nhiên.
Giản Chiến Nam thấy cô vẫn đang ngủ say nên không tính gọi cô dậy, một tay đặt trên áo khoác, một tay đặt trên người Mạc Mạc, ánh mắt vẫn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Mạc cũng không định xuống xe.
Tiểu Lưu không dám nói gì sợ quấy rầy tới Mạc Mạc, sau khi ra hiệu bằng tay với Giản Chiến Nam thì xuống xe, tự mình bắt xe rời đi. Bóng đêm sâu lắng, bốn phía yên lặng, người đàn ông tuấn tú trong xe ngồi cười với nụ cười thảnh nhiên cùng với một cô gái ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Tay Giản Chiến Nam muốn sờ khuôn mặt nhớ nhung bao lâu nay, nhưng sợ làm cô tỉnh lại, cuối cùng chỉ sờ theo đường nét trên khuôn mặt cô cách một khoảng cách, Mạc Mạc, khi nào thì cô mới có thể tha thứ cho hắn, mới trở lại trong vòng ôm ấp áp của hắn.
Lúc Mạc Mạc tỉnh lại thời bầu trời đáng sáng, cô mở mắt ra, tầm mắt mông lung đối diện với chiếc áo sơ mi màu trắng, cùng hơi thở nam tính quen thuộc, mà tay cô thì đang ôm chặt vòng eo rắn chắc, cô xoay người nhưng đầu vẫn ở trong tình trạng ngây ngốc, ánh mắt mờ mờ nhìn thấy Giản Chiến Nam đang nằm ngả ra sau tựa lưng vào ghế ngủ, từ từ nhắm mắt ngủ, một tay thì đặt trên trán còn tay kia thì ông lấy eo cô.
Có lẽ cũng vì thời gian 6 năm qua, cô đã quen được hắn ôm, cũng có thói quen ở trong lòng hắn, nhưng khi tỉnh dậy thì hơi hoảng hốt, không ý thức được rằng bây giờ và trước kia không giống nhau, đợi đến lúc cô hoàn toàn tỉnh táo thì cô mới nhớ ra bọn đã đã chia tay, rồi nhớ tới đêm trước lúc gặp nhau.
Ánh mắt nhìn xuống tới phía dưới, mặt cô đỏ lên, kiềm chế ý định hoảng hốt muốn nhảy dựng lên mà chỉ cẩn thẩn rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn, cầm lấy áo trên người, chuẩn bị đặt lại trên ghế nhưng cuối cùng cũng đắp trên người Giản Chiến Nam, rón ra rón rén mở cửa nên không phát hiện ra được Giản Chiến Nam đang ở trong xe với đôi mắt đen sáng như sao đang nhìn bóng lưng của cô.
Tay Giản Chiến Nam sờ sờ chiếc áo trên người, khóe miệng cười lên nhìn theo bóng lưng cô, hắn nghĩ thầm rằng, trong chút nữa thôi Mạc Mạc sẽ tự đánh vào đầu của mình. Đang nghĩ ngợi thì quả nhiên thấy từ xa Mạc Mạc đang đánh đầu của mình.
Đúng vậy, Mạc Mạc rất chán nán, sao mình không đề phòng mà lại nằm trong lòng Giản Chiến Nam, còn ôm eo hắn, dọa người nhất chính là cô còn nhể nước miếng vẽ thành một bản đồ hoa lệ trên đồ hắn, tay sờ mặt, bất hạnh là trên mặt cô còn dính nước miếng, cô dùng sức chà sát, bước nhanh hơn, đã quên mất chuyện hôm nay, ….
Áo là do Mạc Mạc đắp giúp hắn, lúc đầu đình hưởng thụ một lát, nhưng lại cảm thấy vị trí phía dưới bụng ướt ướt, vị trí giữa hai chân ướt sũng, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một bãi dấu vết. Không cần nghĩ thì hắn cũng biết đây là nước miếng của Mạc Mạc. Trách gì cô lại lén lút rời đi như thế, thì ra chủ yếu là vì nguyên nhân này. Tay nắm nắm lại đặt ở bên môi nhịn không được mà cười lên.
Lấy di động ra, hắn nhắn tin gửi tới cho Mạc Mạc.
Mạc Mạc vừa mở cửa ra thì nhận được tin nhắn của Giản Chiến Nam viết: Nhớ phải bổ sung lượng nước.
Mặt Mạc Mạc hồng lên, chỉ vài từ đơn giản nhưng Mạc Mạc hiểu ngay được ý của Giản Chiến Nam, tức giận với di động “Đáng ghét, đáng ghét…”
Giản Chiến Nam cất di động, vẫn cười mãi, trong đầu có thể tưởng tượng được khuôn mặt đỏ ửng và bộ dạng ảo não của Mạc Mạc. Khẳng định cô sẽ ra sức nói với bản thân là quên đi., quên đi, rồi sẽ mắng hắn đáng ghét, đáng ghét…..
Hắn hiểu cô như hiểu chính bản thân mình.
Mạc Mạc trở về nhưng ngày hôm sau mới đi làm, bản vẽ tấp thành một đống cần phải tăng ca để hoàn thành, nhìn bản vẽ mà đầu choáng mắt hoa, cả người cứng đờ. Cô tăng ca đến 10 giờ tối mới tương đối hoàn thành công việc, trong công ty chỉ còn lại mình cô với hai đồng nghiệp khác, bận bịu như thế nên đến giờ ba người mới xuống lâu để về nhà.
Trải qua một lần rồi nên Mạc Mạc nhát gan không dám bắt xe, may mà chuyến xe bus muộn nhất là 11 giờ, ngồi xe bus đến gần nhà. Lúc Mạc Mạc xuống xe ở trạm xe bus, đói đến mức bụng dính vào lưng, giờ về mà nấu cơm thì là không tưởng, Mạc Mạc nhìn xung quanh, cô thấy quán ăn cay Tứ Xuyên nên đi thẳng đến.
Chọn vài món, Mạc Mạc ăn rất có hứng, lúc đói mà được ăn thoải mái cũng là một cảm giác hạnh phúc. Sau khi ăn xong, lúc tính tiền thì phụ vụ nói với cô đã có người trả tiền rồi.
Sao lại kỳ lạ như thế, sao lại có người tính tiền giúp cô, cô hỏi: “Ai trả tiền giúp tôi?”
Người phục vụ chỉ tay về phía cửa, Mạc mạc quay đầu lại thì đã thấy Giản Chiến Nam áo mũ chỉnh tề đứng ở đó, nếu dùng chiêu sách lôi kéo khách hàng thì Giản Chiến Nam đúng là một chiêu bài tốt, ánh mắt của cô phục vụ đúng là như rau tươi mơn mởn mùa thu.
Cũng không biết vì sao ánh mắt của Mạc Mạc lại không thuần khiết ngắm nơi nào đó của Giản Chiến Nam, cô thề không phải cô cố ý thô tục như thế, chủ yếu là nhớ tới bãi nước miếng ngày hôm qua của mình.
Lúc đầu cảm thấy thật kỳ lạ, gặp Giản Chiến Nam không biết là kỳ quặc như thế nào, Mạc Mạc đi tới, tay đưa tiền cho Giản Chiến Nam “Tôi có tiền, không cần anh trả giúp.Còn nữa, sao anh luôn xuất hiện trước mặt tôi thế.”
“Em tự kiêu rồi đó, cảm thấy anh xuất hiện là cố ý sao?”
“Không phải thì tốt rồi.”
Giản Chiến Nam không nói tiếp chủ đề mà chỉ nói với Mạc Mạc: “Bạn anh muốn ăn món cay Tứ Xuyên nên tới đây, không phải cả chuyện này em cũng muốn xen vào chứ, anh nhớ, chúng ta đã chia tay rồi mà….”
“Ai muốn quản anh” ý của cô không phải là ý này, Mạc Mạc nói xong thì đi ra ngoài, Giản Chiến Nam cũng lập tức đi theo, lúc đó có hai người đàn ông đi tới nói với Giản Chiến Nam: “Chiến Nam, chúng tôi còn có việc phải đi trước.”
“Đi thong thả” Giản Chiếm Nam nói với gọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt lại nhìn Mạc Mạc đã rời đi.
Hai người đàn ông tạm biệt với Giản Chiến Nam và lái xe rời đi, thì Giản Chiến Nam liền đuổi theo Mạc Mạc, Mạc Mạc đi nhanh hắn cũng đi nhanh, Mạc Mạc đi chậm hắn cũng đi chậm, thấy Giản Chiến Nam đi theo cô đến tận trong tiểu khu, cuối cùng Mạc Mạc cũng dừng lại nhìn không được quay đầu lại “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Mạc Mạc”, Giản Chiến Nam dừng một lát, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Mạc Mạc mang theo sự áy náy và xin lỗi “Đêm hôm nay không tệ, trăng thanh gió mát, anh chỉ muốn nói là… xin lỗi em.”
Muốn xin lỗi cũng phải nhìn sắc trời nữa sao? Tim Mạc Mạc như nghẽn lại, một chút tâm tình kháng cự cùng lãnh đạm biến mất, rũ mí mắt xuống nhìn một lát “Tôi không biết xin lỗi đối với anh mà nói là có nghĩa gì, nhưng dối với tôi mà nói thì không quan trọng, tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản như vậy thôi, anh hiểu không?”
“Đừng đi, nghe anh nói cho hết đã.” Giản Chiến Nam hơi lo lắng nên giữ vai của Mạc Mạc lại, “Mạc Mạc, anh rất hối hận vì năm đó đã làm tổn thương em, anh vốn là một người kiêu ngạo, khi cảm thấy mình muốn gì đó thì anh sẽ giật lấy cho minh. Không muốn thì có thể thoải mái không cần. Nhưng mấy năm nay anh vẫn không thoải mái. Chuyện của anh với Nhã Nhi đã làm tổn thương em. Anh không nên dùng tâm tình như thế, mang theo tình cảm như thế để đến gần em, lại dùng cách thức như thế để buông tha cho em…. Mạc Mạc, tha thứ cho anh có được không?”
Chuyện cũ như khói, nhưng vẫn rõ ràng như thế, loại cảm giác đau đớn khắc sâu trong lòng, một người chỉ tay năm ngón như Giản Chiến Nam mà có thể nói lời xin lỗi khép nép như thế quả không dễ dàng.
Nhưng mà Mạc Mạc không hiểu vì sao hắn cứ khăng khăng muốn có được sự tha thứ của cô như thế. “Chuyện cũ đã qua lâu như thế rồi, lúc đó vốn rất khó chịu, nhưng mà cũng chỉ là quá khư, anh không cần nói ân hận hay lời xin lỗi gì đó. Lúc trước không hiểu chỉ cảm giác đơn thuần rằng anh rất tuyệt tình, anh làm tổn thương tới trái tim và tìm cảm của tôi, tôi cảm thấy rất hận anh, vì sao anh lại tàn nhẫn với tôi như thế, khiến tôi cảm thấy tình cảm của tôi bị giẫm đạp, bị tổn thương.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy tình yêu không có đúng sai, chỉ có người nào yêu người nào nhiều hơn mà thôi, không có ai đúng cũng không có ai sai. Yêu quá nhiều, giao ra tình cảm quá nhiều thì khi người kia vô tình sẽ khó tránh khỏi việc bị thương….mặc dù, đoạn tình cảm đó rất tổn thương nhưng mà đối với tình cảm của bản thân lại là một kinh nghiệm, dù bị nghiền nát, vết thương chồng chất, nhưng với tình yêu của bản thân thì lại xinh đẹp.”
“Mạc Mạc, thực sự em đã trưởng thành rồi.” Giản Chiến Nam cười yếu ớt, trong con ngươi đen lại là sự hoảng hốt, giống như thấy được năm đó, hắn quen một cô bé, chiếc nơ con bướm hồng nhạt, mái tóc đen nhánh và mềm mại, thẳng tắp ở sau lưng. Một đôi mắt to mê người, khi cười lên lại như một hồ nước, giọng nói dịu dàng lại ngọt ngào, sẽ cười và gọi hắn là anh Giản, vui vẻ, phấn chấn, thích thú, khó chịu, đau lòng vì hắn.
Nhưng bây giờ Mạc Mạc đã trưởng thành rồi, cô bé nhỏ năm đó trải qua bể dâu đã mất đi tính hồn nhiên đơn giản, giác ngộ và suy nghĩ như thế không nên có ở lứa tuổi này của Mạc Mạc.
Tuổi này của cô phải nên yêu hết mình, yêu một cách đơn giản, đơn giản mà vui vẻ. Là hắn, đã giẫm nát tình yêu của cô, xé nát vô ưu của cô, đơn thuần và hồn nhiên. Cô trưởng thành không khiến hắn cảm thấy vui vẻ mà chỉ cảm thấy chua xót và đau lòng.
Từ từ kéo Mạc Mạc ôm vào trong lòng, không để cho cô một chút phản kháng, mà Mạc Mạc cũng không muốn phản kháng, cô biết, không cần thiết, hắn chỉ muốn để cô tha thứ, ôm một cái thì sau đó sẽ rời đi.
Giản Chiến Nam nhẫn chịu sự đau đớn trong lòng, nói tiếp “Chuyện của Lăng Việt Nhiên, anh rất hối hận, Mạc Mạc, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
“Anh đừng được voi đòi tiên nữa.” Mạc Mạc hung hăng đẩy Giản Chiến Nam ra. Nghĩ đến thủ đoạn của Giản Chiến Nam khiến cậu nhỏ phải chịu khổ thì cô không kiềm chế được mà tức lên, “Anh biết không, vì anh, cậu nhỏ của tôi đã phải trải qua cuộc sống như thế nào, vì nhà họ Giản bọn anh mà đời này của cậu nhỏ suýt nữa đã bị hủy hoại, người anh tổn thương là cậu nhỏ của tôi, tôi không thể thay cậu nhỏ tha thứ cho anh được, cho nên, nếu anh muốn lương tâm được giải thoát thì đi tìm cậu nhỏ của tôi, bảo cậu ấy tha thứ cho anh. Nếu như cậu nhỏ tha thứ cho anh thì tôi cũng đồng ý.”
Mạc Mạc nói xong thì quay người đi, nhưng lại nghe được tiếng hét của Giản Chiến Nam từ phía sau: “Mạc Tiêu Hữu, nếu như Lăng Việt Nhiên tha thứ cho anh, em sẽ làm bạn với anh chứ?”
Hét lớn như thế làm gì? Sẽ làm ầm ĩ đến hàng xóm, lát nữa mà có bị ném rác thì cô cũng mặc kệ, bước chân của Mạc Mạc dần nhanh hơn, nhưng vẫn tiếp tục nghe tiếng hét to như cũ của Giản Chiến Nam, cô đành nói bất đắc dĩ: “Được thôi, cậu nhỏ tôi tha thứ cho anh, thì tôi sẽ làm bạn với anh.”
Mạc Mạc chắc chắn cậu nhỏ sẽ không tha thứ cho Giản Chiến Nam. Hắn đã hại cậu nhỏ thê thảm như thế, mặc dù có thể cống hiến vì quốc gia, vì nhân dân, nhưng cuộc sống mấy năm nay của cậu nhỏ có bao nhiêu đau khổ, cô đã nhìn mấy lần vô gian đạo. Cho ra một kết luận, nằm vùng không phải là việc cho con người làm…
Tại câu lạc bộ tập thể hình.
Trên đài quyền anh, hai người đàn ông nhìn nhau, sát khí bao phủ xung quanh. Lăng Việt Nhiên chỉ mặc một chiếc quần đùi, phía trên để trần, để lộ ra cơ thể rắn chắc, trước mặt anh là một người đàn ông ăn mặc thoải mái, phía sau là một bao cát.
“Không biết tổng giám đốc Giản có gì chỉ giáo.” Trong mắt Lăng Việt Nhiên toàn là ánh mắt không hoan nghênh. Nói rồi xoay người đánh một đấm vào bao cát, liên tiếp đấm vào khiến bao cát đong đưa, rồi đụng về hướng Giản Chiến Nam. Nhưng Giản Chiến Nam đã nhanh chóng đưa tay ra vững vàng ngăn lại.
Những người tập luyện bên cạnh vừa nhìn Giản Chiến Nam, vừa nhìn Lăng Việt Nhiên, trong đôi mắt của Lăng Việt Nhiên là thù hận, trong đôi mắt của Giản Chiến Nam là hung tàn, ai cũng cho rằng Giản Chiến Nam đến để trả thù, ai cũng dừng lại để chờ xem chiến tranh, lại không ngờ được khi nghe Giản Chiến Nam nói: “Tôi đến, là xin lỗi với anh, hi vọng chuyện năm đó anh có thể bỏ qua.”
Lăng Việt Nhiên cười lạnh, như nghe được câu chuyện cười “Lời xin lỗi mà có ích thì cần có cảnh sát làm gì,”
Hai tay Giản Chiến Nam bắt chéo nhau để dưới tà áo, “Tôi thật lòng xin lỗi anh, hi vọng được anh tha thứ.’
“Thật lòng?” Lăng Việt Nhiên cười nhạo “Tổng giám đốc Giản không ngại nói thật, thật là lương tâm phát hiện? tôi nghĩ là tổng giám đốc Giản đâu chỉ làm duy nhất một việc có lỗi, tổng giám đốc Giản có thể xin lỗi cả sao?”
Giản Chiến Nam gằn từng chữ một “Đúng, tôi rất hối hận chuyện làm sai năm đó, chẳng qua anh nói đúng, việc có lỗi tôi đã làm rất nhiều, nhưng tôi sẽ không xin lỗi.”
Lăng Việt Nhiên lạnh lùng liếc Giản Chiến Nam: “Vậy tại sao anh tới đây?”
“Vì Mạc Mạc.” Giản Chiến Nam nói rất bình tĩnh.
Mọi người xôn xao, vì một người phụ nữ? có không ít người biết Giản Chiến Nam, trong thành phố C này chẳng có mấy ai dám đắc tội với Giản Chiến Nam, Lăng Việt Nhiên như thế không phải là tìm tới khó khăn sao?
Lăng Việt Nhiên cũng giật mình, ánh mắt dừng lại trên mặt Giản Chiến Nam, đôi mắt hắn rất chân thành, mấy năm nay, anh đã luyện được bản lĩnh nhìn người, hắn biết, Giản Chiến Nam đang nói nghiêm túc, nhưng mà làm người không thể tin tưởng quá mức, Lăng Việt Nhiên hỏi: “Vì mục đích gì?”
Giản Chiến Nam nói với sắc mặt không thay đổi “Anh tha thứ thì Mạc Mạc sẽ đồng ý làm bạn với tôi.”
Mọi người đều kinh thường, còn tưởng rằng tới nhận lỗi với người ta để gả cho hắn, ai dè chỉ làm bạn bè, vậy mà làm ra vẻ nghiêm trọng như thế.
Lăng Việt Nhiên dừng lại, nhặt bao tay đánh bốc từ dưới đất lên ném vào tay Giản Chiến Nam, Giản Chiến Nam nhanh nhẹn bắt được, Lăng Việt Nhiên nói : “Đánh thắng tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh, đánh không thắng thì biến mất trước mắt tôi.”
“Ông xã, anh thật đỉnh.” Một người đẹp nhảy tới, mạnh mẽ hôn Lăng Việt Nhiên một cái, khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Việt Nhiên lại thẹn thùng, nói nhỏ: “Bà xã, trước tiên em tránh đi, về nhà rồi hôn sau.”
Michelle nháy mắt, sau đó ra dấu hiệu tay ok, lui về phía sau: “Ông xã, cố lên nha,” trong mắt Michelle lúc này thì Lăng Việt Nhiên rất lạnh lùng và đẹp trai đến ngây người.
Giản Chiến Nam thay trang phục rồi đi lên đài thi đấu với Lăng Việt Nhiên, cả hai người đều cho thấy dáng vẻ thi đấu quyết tử, còn Michelle cũng rất kích động nhìn Lăng Việt Nhiên tìm bao cát luyện tập. Đột nhiên nhớ tới gì đó, đi tới phòng thay đồ gọi điện cho Mạc Mạc, “Mạc Mạc, mau tới câu lạc bộ tập thể hình XX.”
Mạc Mạc nhận được điện thoại của Michelle thì hơi bất ngờ; “Chị à, nhưng em đang đi làm mà.”
“Này, em không đến cũng đừng trách chị không thông báo cho em biết, lát nữa trận đấu quyền anh cực đỉnh bắt đầu, Lăng Việt Nhiên và Giản Chiến Nam, em mau tới đi, bye bye, chị phải đi xem cuộc chiến rồi.”
Michelle nói xong thì tắt máy, còn Mạc Mạc lại bị lời nói của Michelle làm chấn động đến ngây người, Giản Chiến Nam đi tìm cậu nhỏ, đi tìm cậu nhỏ để đánh quyền anh? Cậu nhỏ nho nhã yếu ớt không phải sẽ bị Giản Chiến Nam đánh đến bẹp dí luôn sao. Chẳng lẽ vì thế mà vừa rồi giọng của mợ nhỏ mới kích động khẩn trương như thế? thân thủ Giản Chiến Nam như thế nào Mạc Mạc biết rõ, hơn nữa hắn có thể lại sử dụng thủ đoạn gì để chèn ép cậu nhỏ hay không.
Mạc Mạc suy nghĩ miên man, nhưng khi nghĩ tới cậu nhỏ nói mợ nhỏ có thể đánh được mấy người, chắc Cậu nhỏ sẽ không sao, nhưng Giản Chiến Nam xấu xa như thế không biết sẽ như thế nào nữa.
Thấp thỏm, hai tay run rẩy, tô cũng không nổi, đành bỏ tay che áo xuống, trực tiếp đi xin nghỉ. Đang là lúc làm việc rấp rút xin nghỉ chắc sẽ rất khó, Mạc Mạc cam đoan sẽ không làm chậm tiến độ, tối trở về sẽ tăng ca làm cho xong thì mới được phép cho nghỉ.
Cô vội vàng đi ra, tay bắt taxi, cũng quên mất bóng ma lần bắt taxi lần trước, Mạc Mạc nói ra địa điểm mà rất suốt ruột, liên quan đến mạng người, tài xế lái xe trên đường một cách điên cuồng theo hình rắn bò, Mạc Mạc ngồi trong xe ngã trái ngã phải, tim như sắp nhảy ra ngoài.
Tới câu lạc bộ bị phanh gấp một cách bất ngờ, Mạc Mạc trả tiền xuống xe, vọt vào câu lạc bộ, đi thang máy lên, đã thấy mợ nhỏ đứng ở cửa chờ cô, Mạc Mạc bước nhanh tới “Mợ nhỏ sao mợ không đi bảo vệ cậu nhỏ?”
“Con thế là không coi trọng cậu nhỏ con rồi?” Michelle không hề lo lắng chút nào cho Lăng Việt Nhiên, vẻ mặt thoải mái túm Mạc Mạc đi vào.
Mạc Mạc nghi ngờ đi vào, vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý thì ánh mắt đầu tiên đã thấy Giản Chiến Nam bị đánh một đấm vào trên mặt, máu vẩy ra, cảm giác đầu tiên Mạc Mạc thấy là đau. Hai đôi mắt của Hắn bị đánh đến sưng lên, bị rách, trên người, trên mặt đều là mồ hôi, chảy xuống cùng một chỗ, cơ thể cao lớn lại ngã ra lăn quay trên mặt đất.
Trái tim Mạc Mạc hơi nhói đau, bước chân cũng dừng lại, Mạc Mạc ngây dại không dám tin vào một cảnh trước mắt mình, dường như Giản Chiến Nam đã không còn sức nữa, hắn đã không còn sức để đứng lên nhưng vẫn cố gắng đứng lên cho bằng được, tấn công tới cậu nhỏ, hình như nếu không đánh chết Giản Chiến Nam thì cậu nhỏ sẽ không bỏ qua, xuống tay rất nhanh và rất tàn nhẫn.
Bạo lực, máu tanh, trong đầu Mạc Mạc chỉ có cảm giác này.
Ánh mắt Giản Chiến Nam bắt đầu trở nên rời rạc, ngay cả thở cũng khó khăn, Lăng Việt Nhiên cũng sắp không chống đỡ được, nhưng vẫn còn tốt hơn so với Giản Chiến Nam, anh nhìn Giản Chiến Nam, khinh thường nói “Tôi thấy anh vẫn nên nhận thua là tốt hơn.”
Giản Chiến Nam ói ra một miệng máu, hai tay nắm chặt, nhận thua , không phải là cá tính của hắn, bước chân mệt mỏi đi tới Lăng Việt Nhiên.
Mạc Mạc không hiểu đánh quyền anh, nhưng ai cũng thấy được Giản Chiến Nam không xong rồi.
Lăng Việt Nhiên lại đánh Giản Chiến Nam một đấm nữa, mà Giản Chiến Nam vẫn không nhận thua, hắn muốn thắng, thắng, thắng thì Lăng Việt Nhiên sẽ tha thứ cho hắn, Mạc Mạc cũng sẽ làm bạn với hắn, Mạc Mạc sẽ tha thứ cho hắn.
Michelle tưởng Lăng Việt Nhiên sẽ có chừng mực, nhưng nhìn quyết tâm của Lăng Việt Nhiên, chính bản thân cũng thấy ông xã đã mất lý trí, mấy năm nay, cơ thể được huấn luyện của Lăng Việt Nhiên cô là người rõ nhất, Giản Chiến Nam thua vốn nằm trong dự liệu của cô, nhưng mà hình như Lăng Việt Nhiên không có ý định bỏ qua, Michelle nhịn không được nên đi tới trước đài, vội kêu lên “Việt Nhiên, được rồi, đánh tiếp anh ta sẽ chết đó.”
Gây ra tai nạn chết người là chuyện không tốt, Michelle không thể bình tĩnh nữa, nhưng tiếng gọi ầm ĩ của Michelle cũng không có tác dụng, dường như Lăng Việt Nhiên không đánh chết Giản Chiến Nam thì sẽ không bỏ qua, nói rất mãnh liệt: “Trừ khi hắn nhận thua, trừ khi hắn nhận thua thì anh mới bỏ qua cho hắn.”
Lăng Việt Nhiên nói xong, thì ra một đòn mạnh khiến cơ thể Giản Chiến Nam ngã trên mặt đất, gây ra tiếng vang lớn, dường như có tiếng xương gãy, Mạc Mạc sợ đến mức hét lên, cô chưa từng gặp cảnh bạo lực đầy máu tanh như thế, không nhịn được mà hét lên: “Dừng tay, đủ rồi, đừng đánh nữa, dừng tay.”
Giản Chiến Nam không chịu nhận thua, Lăng Việt Nhiên cũng không chịu dừng tay, nhìn cố gắng muốn đứng lên của Giản Chiến Nam, vẫn muốn tiếp tục, Mạc Mạc giống như nổi điên, ôm chặt cánh tay hắn “Đừng đánh nữa, Giản Chiến Nam, anh điên rồi sao, thua thì nhận thua đi, anh không muốn sống nữa à?”
“Không thể thua, thua rồi, Mạc Mạc sẽ không làm bạn với tôi nữa…” hắn vừa nói vừa bỏ tay Mạc Mạc ra, dường như đã không nhận ra Mạc Mạc nữa, chỉ có một ý niệm trong đầu là hắn phải thắng, liều mạng đứng lên, Lăng Việt Nhiên đã nắm tay sắp đánh tới đầu của hắn thì lúc này Mạc Mạc khóc hét lên “Đưng mà…!”
Khi thấy đấm tay sắp đánh tới đầu Giản Chiến Nam, thì Mạc Mạc hét lên, sau đó đấm tay của Lăng Việt Nhiên dừng lại, anh nhìn Mạc Mạc, lại nhìn Giản Chiến Nam, do dự một chút rồi nói: “Giản Chiến Nam, tôi tha thứ cho anh rồi, đưa con gái của tôi quay về, tôi hi vọng nó do tôi chăm sóc.” (Đoạn này ko hiểu thật, dịch nguyên văn của tác giả)
Nghe được hai chữ tha thứ, cơ thể mất sức của Giản Chiến Nam cũng mất đi khí lực cuối cùng, ngã thẳng xuống, bên tai là giọng nói của Mạc Mạc, cô gọi xe cấp cứu, Mạc Mạc, sau này hắn và Mạc Mạc là bạn rồi….
Giản Chiến Nam được đưa vào bệnh viện, chuyện bị thương không rõ, chuyện của hắn được đăng lên trang đầu các báo, người nhà Họ Giản càng nổi giận, nhưng mà chuyện là do Giản Chiến Nam lựa chọn nên cũng không thể làm gì.
Giản Chiến Nam hôn mê một ngày rồi mới tỉnh, lúc mở mắt ra, thế mà lại thấy Mạc Mạc, tâm tìm tốt hẳn, muốn cười nhưng chỉ chau mày vì đâu, giọng nói khàn khàn: “Mạc Mạc,…. Chúng ta là bạn hả?”
Thấy Giản Chiến Nam tỉnh lại, trong lòng Mạc Mạc cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước cho rằng cậu nhỏ đã chết, Mạc Mạc chỉ hận không thể giết được hắn, nhưng cậu nhỏ vẫn còn sống, hận cũng như thế, Mạc Mạc nghĩ rồi nói: “Cậu nhỏ tha thứ cho anh rồi, tôi giữ lời hứa.”
Giản Chiến Nam vừa muốn cười nhưng giảm giác quá đau, méo miệng nói: “Cảm ơn em đã tự nguyện chăm sóc anh.”
Mạc Mạc nói với vẻ mặt không tình nguyện “Tôi không tự nguyên, là do anh cứ cầm tay tôi mãi không bỏ ra, công việc của tôi đều bị anh làm lỡ rồi.”
Nhìn dáng vẻ đó, dường như rất giống khẩu khí của bạn bè, không hề khúc mắc, Giản Chiến Nam chịu đau ở miệng nói “Vừa rồi em làm cái gì thế?” hình như là cô cầm di động chụp hắn.
Mạc Mạc cầm di động, mở đến ảnh chụp đưa đến trước mặt Giản Chiến Nam, nói vui vẻ: “Thì ra đầu heo là như thế, nhìn xem, dáng vẻ của anh bây giờ giống đầu heo không?”
Giản Chiến Nam nhìn lại, quả nhiên mặt hắn sưng phù như đầu heo, đôi mắt có thần giờ đây chỉ còn lại một khe hở nhỏ, lúc đầu cũng chỉ có đôi mắt này để mê hoặc Mạc Mạc, giờ ra dạng này, miệng sưng phù, muốn hôn cũng không thể được. Mặt thì càng không phải nói, xanh tím vô cùng thê thảm. Hình dáng như người tàn tật. Hình ảnh đẹp trai của hắn trong lòng Mạc Mạc đã hỏng mất rồi, “Vẫn đẹp trai như thế…” thực ra bản thân cũng không nhịn được mà khinh bỉ dáng vẻ như thế.
“Anh nhìn quá rồi, đẹp, đẹp như đầu heo vậy.” Mạc Mạc đứng dậy, muốn rời đi nhưng Giản Chiến Nam lại nói: “Mạc Mạc, anh đói rồi…”
/91
|