Đây là lần đầu tiên Tiêu Hữu nhìn thấy ba mình giận dữ như vậy, cô lén hỏi mẹ vì sao lại không cho anh Nam đến nhà, mẹ cô chỉ bảo cô phải nghe lời người lớn, ba mẹ chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
Ngày lại qua ngày, Tiêu Hữu không hề nhìn thấy Giản Chiến Nam. Có một loại cảm xúc kì lạ bao phủ lấy cô khiến cô ăn không ngon mà ngủ cũng không yên. Tâm tính yên ổn giống như đã bị ai cướp mất , cô muốn gặp anh, nhưng vì sao anh vẫn không có xuất hiện.
Từng ngày trôi qua, cảm giác kì lạ này lại càng tăng lên. Tiêu Hữu cảm thấy mình dường như đang mắc bệnh, tự nhiên cảm thấy rất khó chịu, hoạt bát và hồn nhiên của cô đã lâu rồi không trông thấy, trong lòng cô chỉ là hình ảnh của Giản Chiến Nam, mỗi lần nghĩ đến anh tim cô se sắt lại.
Có lẽ cô thật sự sinh bệnh rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến lễ khai giảng, Tiêu Hữu đạp xe ra khỏi khu chung cư đi đến một chỗ khá quen thuộc liền ngừng lại. Anh Nam rốt cuộc sẽ không xuất hiện ở chỗ này chờ cô nữa, rốt cuộc không đạp xe đưa cô đến trường nữa.
Một thời gian dài Giản Chiến Nam đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của cô, nhưng với cô lại không hề như vậy, nhắm mắt hay mở mắt đều là nhìn thấy hình bóng của anh, nghe thấy giọng nói của anh, giống như cô đang bị trúng tà vậy.
Mẹ nói anh Nam và cô không phải là người cùng một thế giới, có lẽ mẹ đúng. Anh đã tiến vào thế giới của cô nhưng cô vẫn không hề biết đến thế giới của anh, cô không biết nơi anh ở, không biết chỗ anh làm, chỉ có một số điện thoại đã không còn liên lạc được.
Giản Chiến Nam có lẽ chỉ một vị khách trong cuộc đời của cô.
Hứa hẹn, có lẽ chỉ là một món quà sinh nhật, hoặc suy cho cùng thì chỉ là một trò chơi.
Hay là anh Nam đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hữu ban đầu không hề thấy sầu não, nhưng lúc này đây lại trở nên thật lo lắng, giống như không còn là chính mình nữa, anh khiến lòng cô khắc ghi hình bóng đến không hề phòng bị, lại đột nhiên từ trong lòng bàn tay của cô liền rời đi làm cho tay chân luống cuống, có phần không thích ứng kịp.
Tiêu Hữu nhìn nơi Giản Chiến Nam vẫn thường đứng đợi mình, trong lòng buồn đau đến không thở được. Cô cắn cắn môi, hạ quyết tâm sẽ không quay đầu lại, chân bạn lên ghi-đông xe, không do dự liền rời đi.
Chiếc xe đạp này từ nay về sau chỉ có một mình cô.
***
Ngày đầu tiên đi học, Tiêu Hữu gặp một người bạn, cậu học sinh này cao ít nhất cũng phải hơn 1m80, trông rất đẹp trai. Mỗi lần đi đến đâu là lại có tiếng la hét của mấy bạn nữ ở đó. Thầy chủ nhiệm để cậu ta giới thiệu về mình, thế nhưng cậu ta chả nói gì, cuối cùng thầy đành phải tự khai báo tên cậu ta. Giang Xuyên, cuối cùng thầy lại xếp Giang Xuyên ngồi cùng bàn với cô.
Nhìn thấy cậu nam sinh đẹp trai và Tiêu Hữu ngồi cùng nhau, rất nhiều nữ sinh khác đều ném cho cô những ánh mắt ghen tị, còn Tiêu Hữu chỉ bất đắc dĩ nhíu mày, cúi gầm đầu làm bài tập thầy giao.
Lúc tan học không ít nữ sinh bám lấy Giang Xuyên, cậu dường như không thích nói chuyện, vẻ mặt mất kiên nhẫn với đám nữ sinh vây quanh, cậu ta vắt cặp sách lên vai rồi rời khỏi phòng học.
“Oa! Lạnh lùng quá”
“Rất đẹp trai!”
Nữ sinh điên cuồng đuổi theo cậu, Tiêu Hữu lại không biết vì sao lúc nhìn Giang Xuyên lại khiến cô nhớ tới Giản Chiến Nam. Thật sự là bị ma ám rồi!
Sau khi tan học, Tiêu Hữu và các bạn cùng tổ làm trực nhật nên về muộn. Lúc đi ra khỏi phòng học, cô nhìn thấy một đám người đang vây đánh một cậu nam sinh.
Chúng đánh rất mạnh tay, Tiêu Hữu nhận ra người đang bị đánh chính là bạn học mới của cô – Giang Xuyên, tuy cậu ta rất cao, hơn nữa chân tay cũng không kém, thế nhưng vẫn không thể nào đơn phương đôc mã chống lại bảy tám đứa khác, chỉ thấy một tên dùng gậy đánh vào đùi Giang Xuyên, cậu lập tức ngã xuống đất. Trông thấy cảnh mấy tên khác dự định dùng gậy đánh cậu ta, Tiêu Hữu hô to “Cảnh sát đến, không được đánh, tôi… tôi báo cảnh sát rồi…”
Mấy tên côn đồ thấy cô hô cảnh sát thì vội quay lại ngó ngàng xung quanh. Cảnh sát đâu chả thấy, chỉ thấy một nữ sinh xinh đẹp, một tên hươ hươ cây gậy chỉ vào Tiêu Hữu đồng thời bước tới gần cô, hắn quát:” Ranh con, não lệch rồi hả?”
Tiêu Hữu dắt xe đạp lui về phía sau từng bước, sợ hãi nuốt nước bọt cái ực “Tôi báo cảnh sát rồi, các người đừng mơ chạy thoát, chờ cảnh sát đến bắt về ăn cơm tù chịu phạt đi”
Một tên khác đi lên kéo áo tên có vẻ là đại ca, gương mặt hơi lo lắng nhìn xung quanh, thấy vài người đi đường xuất hiện vội khuyên tên cầm đầu “Đại ca! Chúng ta nên đi thôi, lát nữa cảnh sát tới thì phiền lắm”
Mấy tên côn đồ vung chân đá thêm cho Giang Xuyên mấy cái nữa vào người rồi mới vội vàng bỏ chạy. Tiêu Hữu nhìn thấy Giang Xuyên nằm dài trên mặt đất, mũi và miệng cậu ta đều chảy máu, cô vội vàng chống xe đạp xuống rồi chạy qua, lúc đưa tay ra định đỡ cậu ta dậy thì Giang Xuyên lại hất mạnh cô khỏi người mình “Tránh ra!”
Tiêu Hữu mất đà ngã nhào xuống, tay cô chống mạnh trên mặt đất, nhịn không nổi khẽ nhíu mày.
Giang Xuyên nhìn thấy Tiêu Hữu ngã như thế, trong mắt cũng có chút hối hận, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì, cố gắng đứng lên đồng thời liếc cô một cái rồi tập tễnh rời đi. Tiêu Hữu nhún vai rồi cũng tự mình đứng lên, cô đi đến cạnh chiếc xe đạp, lúc đang định ra về thì có một người nắm lấy yên sau xe đạp của cô.
“Cô là Mạc Tiêu Hữu?”
Tiêu Hữu quay đầu lại nhìn người vừa nói chuyện, chỉ thấy là một người xa lạ mặt mặc vest đen, cô nghi hoặc hỏi “Bác có chuyện gì sao?”
Người đàn ông mỉm cười lễ phép nói “Giản tiên sinh cử tôi tới đón cô”
Giản tiên sinh? Là anh Nam sao? Tiêu Hữu đột nhiên không hiểu được cảm giác trong lòng, muốn gặp anh, rồi lại sợ hãi khi thấy anh, sau một học kì anh trở nên xa xôi mà lạ lẫm, nhưng lại vô tình khắc sâu trong lòng cô.
Tiêu Hữu cũng có chút giận anh, giận anh bước vào cuộc sống của cô, làm cho lòng cô rối loạn rồi lại biến mất không thấy. Lúc muốn gặp cô thì anh lại xuất hiện, không muốn thấy cô liền lại đi mất “Thực xin lỗi, phiền bác nói với vị Giản tiên sinh kia rằng tôi không hề biết anh ta, hơn nữa tôi còn phải về nhà, tạm biệt!”
Người nọ cũng không định để Tiêu Hữu rời đi, vẫn lễ phép nói “Vậy thì Giản tiên sinh có nhờ tôi nhắn với Mạc tiểu thư, buổi tối Giản tiên sinh sẽ tự mình đến đón Mạc tiểu thư”
Tiêu Hữu thở dài “Anh ta ở đâu?” Nếu anh tự mình đến đón liền gặp bố mẹ cô không biết sẽ như thế nào, hơn nữa cô vẫn muốn gặp anh, chi bằng lần này gặp mặt coi như chấm dứt, cũng nên nói cho đôi bên hiểu rõ để sau này tim cô không phải rối loạn vì anh nữa.
Ngày lại qua ngày, Tiêu Hữu không hề nhìn thấy Giản Chiến Nam. Có một loại cảm xúc kì lạ bao phủ lấy cô khiến cô ăn không ngon mà ngủ cũng không yên. Tâm tính yên ổn giống như đã bị ai cướp mất , cô muốn gặp anh, nhưng vì sao anh vẫn không có xuất hiện.
Từng ngày trôi qua, cảm giác kì lạ này lại càng tăng lên. Tiêu Hữu cảm thấy mình dường như đang mắc bệnh, tự nhiên cảm thấy rất khó chịu, hoạt bát và hồn nhiên của cô đã lâu rồi không trông thấy, trong lòng cô chỉ là hình ảnh của Giản Chiến Nam, mỗi lần nghĩ đến anh tim cô se sắt lại.
Có lẽ cô thật sự sinh bệnh rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến lễ khai giảng, Tiêu Hữu đạp xe ra khỏi khu chung cư đi đến một chỗ khá quen thuộc liền ngừng lại. Anh Nam rốt cuộc sẽ không xuất hiện ở chỗ này chờ cô nữa, rốt cuộc không đạp xe đưa cô đến trường nữa.
Một thời gian dài Giản Chiến Nam đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của cô, nhưng với cô lại không hề như vậy, nhắm mắt hay mở mắt đều là nhìn thấy hình bóng của anh, nghe thấy giọng nói của anh, giống như cô đang bị trúng tà vậy.
Mẹ nói anh Nam và cô không phải là người cùng một thế giới, có lẽ mẹ đúng. Anh đã tiến vào thế giới của cô nhưng cô vẫn không hề biết đến thế giới của anh, cô không biết nơi anh ở, không biết chỗ anh làm, chỉ có một số điện thoại đã không còn liên lạc được.
Giản Chiến Nam có lẽ chỉ một vị khách trong cuộc đời của cô.
Hứa hẹn, có lẽ chỉ là một món quà sinh nhật, hoặc suy cho cùng thì chỉ là một trò chơi.
Hay là anh Nam đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hữu ban đầu không hề thấy sầu não, nhưng lúc này đây lại trở nên thật lo lắng, giống như không còn là chính mình nữa, anh khiến lòng cô khắc ghi hình bóng đến không hề phòng bị, lại đột nhiên từ trong lòng bàn tay của cô liền rời đi làm cho tay chân luống cuống, có phần không thích ứng kịp.
Tiêu Hữu nhìn nơi Giản Chiến Nam vẫn thường đứng đợi mình, trong lòng buồn đau đến không thở được. Cô cắn cắn môi, hạ quyết tâm sẽ không quay đầu lại, chân bạn lên ghi-đông xe, không do dự liền rời đi.
Chiếc xe đạp này từ nay về sau chỉ có một mình cô.
***
Ngày đầu tiên đi học, Tiêu Hữu gặp một người bạn, cậu học sinh này cao ít nhất cũng phải hơn 1m80, trông rất đẹp trai. Mỗi lần đi đến đâu là lại có tiếng la hét của mấy bạn nữ ở đó. Thầy chủ nhiệm để cậu ta giới thiệu về mình, thế nhưng cậu ta chả nói gì, cuối cùng thầy đành phải tự khai báo tên cậu ta. Giang Xuyên, cuối cùng thầy lại xếp Giang Xuyên ngồi cùng bàn với cô.
Nhìn thấy cậu nam sinh đẹp trai và Tiêu Hữu ngồi cùng nhau, rất nhiều nữ sinh khác đều ném cho cô những ánh mắt ghen tị, còn Tiêu Hữu chỉ bất đắc dĩ nhíu mày, cúi gầm đầu làm bài tập thầy giao.
Lúc tan học không ít nữ sinh bám lấy Giang Xuyên, cậu dường như không thích nói chuyện, vẻ mặt mất kiên nhẫn với đám nữ sinh vây quanh, cậu ta vắt cặp sách lên vai rồi rời khỏi phòng học.
“Oa! Lạnh lùng quá”
“Rất đẹp trai!”
Nữ sinh điên cuồng đuổi theo cậu, Tiêu Hữu lại không biết vì sao lúc nhìn Giang Xuyên lại khiến cô nhớ tới Giản Chiến Nam. Thật sự là bị ma ám rồi!
Sau khi tan học, Tiêu Hữu và các bạn cùng tổ làm trực nhật nên về muộn. Lúc đi ra khỏi phòng học, cô nhìn thấy một đám người đang vây đánh một cậu nam sinh.
Chúng đánh rất mạnh tay, Tiêu Hữu nhận ra người đang bị đánh chính là bạn học mới của cô – Giang Xuyên, tuy cậu ta rất cao, hơn nữa chân tay cũng không kém, thế nhưng vẫn không thể nào đơn phương đôc mã chống lại bảy tám đứa khác, chỉ thấy một tên dùng gậy đánh vào đùi Giang Xuyên, cậu lập tức ngã xuống đất. Trông thấy cảnh mấy tên khác dự định dùng gậy đánh cậu ta, Tiêu Hữu hô to “Cảnh sát đến, không được đánh, tôi… tôi báo cảnh sát rồi…”
Mấy tên côn đồ thấy cô hô cảnh sát thì vội quay lại ngó ngàng xung quanh. Cảnh sát đâu chả thấy, chỉ thấy một nữ sinh xinh đẹp, một tên hươ hươ cây gậy chỉ vào Tiêu Hữu đồng thời bước tới gần cô, hắn quát:” Ranh con, não lệch rồi hả?”
Tiêu Hữu dắt xe đạp lui về phía sau từng bước, sợ hãi nuốt nước bọt cái ực “Tôi báo cảnh sát rồi, các người đừng mơ chạy thoát, chờ cảnh sát đến bắt về ăn cơm tù chịu phạt đi”
Một tên khác đi lên kéo áo tên có vẻ là đại ca, gương mặt hơi lo lắng nhìn xung quanh, thấy vài người đi đường xuất hiện vội khuyên tên cầm đầu “Đại ca! Chúng ta nên đi thôi, lát nữa cảnh sát tới thì phiền lắm”
Mấy tên côn đồ vung chân đá thêm cho Giang Xuyên mấy cái nữa vào người rồi mới vội vàng bỏ chạy. Tiêu Hữu nhìn thấy Giang Xuyên nằm dài trên mặt đất, mũi và miệng cậu ta đều chảy máu, cô vội vàng chống xe đạp xuống rồi chạy qua, lúc đưa tay ra định đỡ cậu ta dậy thì Giang Xuyên lại hất mạnh cô khỏi người mình “Tránh ra!”
Tiêu Hữu mất đà ngã nhào xuống, tay cô chống mạnh trên mặt đất, nhịn không nổi khẽ nhíu mày.
Giang Xuyên nhìn thấy Tiêu Hữu ngã như thế, trong mắt cũng có chút hối hận, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì, cố gắng đứng lên đồng thời liếc cô một cái rồi tập tễnh rời đi. Tiêu Hữu nhún vai rồi cũng tự mình đứng lên, cô đi đến cạnh chiếc xe đạp, lúc đang định ra về thì có một người nắm lấy yên sau xe đạp của cô.
“Cô là Mạc Tiêu Hữu?”
Tiêu Hữu quay đầu lại nhìn người vừa nói chuyện, chỉ thấy là một người xa lạ mặt mặc vest đen, cô nghi hoặc hỏi “Bác có chuyện gì sao?”
Người đàn ông mỉm cười lễ phép nói “Giản tiên sinh cử tôi tới đón cô”
Giản tiên sinh? Là anh Nam sao? Tiêu Hữu đột nhiên không hiểu được cảm giác trong lòng, muốn gặp anh, rồi lại sợ hãi khi thấy anh, sau một học kì anh trở nên xa xôi mà lạ lẫm, nhưng lại vô tình khắc sâu trong lòng cô.
Tiêu Hữu cũng có chút giận anh, giận anh bước vào cuộc sống của cô, làm cho lòng cô rối loạn rồi lại biến mất không thấy. Lúc muốn gặp cô thì anh lại xuất hiện, không muốn thấy cô liền lại đi mất “Thực xin lỗi, phiền bác nói với vị Giản tiên sinh kia rằng tôi không hề biết anh ta, hơn nữa tôi còn phải về nhà, tạm biệt!”
Người nọ cũng không định để Tiêu Hữu rời đi, vẫn lễ phép nói “Vậy thì Giản tiên sinh có nhờ tôi nhắn với Mạc tiểu thư, buổi tối Giản tiên sinh sẽ tự mình đến đón Mạc tiểu thư”
Tiêu Hữu thở dài “Anh ta ở đâu?” Nếu anh tự mình đến đón liền gặp bố mẹ cô không biết sẽ như thế nào, hơn nữa cô vẫn muốn gặp anh, chi bằng lần này gặp mặt coi như chấm dứt, cũng nên nói cho đôi bên hiểu rõ để sau này tim cô không phải rối loạn vì anh nữa.
/91
|