Yêu Lại Từ Đầu

Chương 10: chia tay

/39


Tiết cuối cùng cũng đã trôi qua, ngồi trong giảng đường mà tâm hồn Hải Lam cứ treo ngược lên cành cây. Sau khi thức trắng 1 đêm suy nghĩ, mắt sưng phồng lên như 1 quả mận chin thì Hải Lam cũng đưa ra quyết định cuối cùng cho bản thân. Cô sẽ từ bỏ Lập Ngyên. Có lẽ cô và anh có duyên nhưng không có phận. Mặc dù cực rất không muốn, nhưng vì ba, Hải Lam tình nguyện hy sinh hạnh phúc cả đời để lấy Minh Phong.

Cô bước những bước chân gần như siêu vẹo ra ngoài cổng trường cùng mấy người bạn. Trông Hải Lam tiều tụy đi rất nhiều, chẳng giống với Hải Lam hồn nhiên, tinh nghịch của mọi hôm gì cả

“xem ai đến này. Lam Lam, bạch mã hoàng tử của cậu đến đón cậu kia.hahaha” cả lũ bạn Hải Lam khi thấy Lập Nguyên thì bắt đầu trêu chọc cô

Hải Lam đang mải suy nghĩ vu vơ, nghe mấy đứa bạn nói thế liền ngước khuôn mặt sưng húp lên nhìn về phía Lập Nguyên

“Lam” nhìn thấy cô Lập Nguyên mừng quýnh cả lên

“anh tới rồi đấy à” thực sự cô ko giám nhìn vào ánh mắt chân tình kia của anh. Cô ko biết phải bắt đầu như thế nào để nói lời chia tay với anh. Bọn họ yêu nhau đã 1 năm, có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ, thậm chí họ từng nói cho nhau về tương lai của 2 đứa. cứ nghĩ đến đó thôi là cô ko sao kìm đc nước mắt

“Lam, em sao vậy? sao lại khóc” Phùng Lập Nguyên nhìn vào đôi mắt ngập tràn nước mắt của cô mà thấy đau lòng. Anh dang tay ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô mà quan tâm săn sóc. Nhìn cô gầy đi nhiều quá, liệu có phải ba cô lại bắt cô lấy tên nhà giàu kia. Nghĩ vậy tim anh ko khỏi bất an. Ngày hôm nay, anh đã xin nghỉ việc hẳn ở siêu thị rồi đến cổng trường cô đứng đợi rất lâu để báo 1 tin vui đồng thời cũng là muốn nhanh chóng bảo cô đưa mình về nhà ra mắt ba cô.

Được sự nâng đỡ của bà Như Ý mà Lập Nguyên đã xin được vào làm quản lý công ty chế tác trang sức Cao Cường. công việc mới này hoàn toàn nhẹ nhàng không phải bê vác như trước kia mà lương lại khá cao. Chính vì vậy mà anh có thể đường hoàng mà đến gặp “nhạc phụ tương lai” mà không thấy hổ thẹn.

Từ lúc nhìn thấy cô bị người đàn ông tên Doãn Minh Phong kia cướp đi khỏi tay anh, thì sự sợ hãi ko có được cô càng trở lên lớn dần. anh phải nhanh tay hơn tên kia 1 bước nếu ko anh để tuột mất cô, để tuột cái gia tài bạc tỷ nhà cô mất.

“em ko sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi……..Mà sao anh lại đến đây tầm này, anh không phải đi làm sao?” cô chớp chớp đôi mắt ướt nhìn anh hiếu kỳ

“anh thôi làm ở đó rồi”

“sao? Sao lại thôi. Nghỉ làm ở đó anh lấy gì mà sống, lấy tiền đâu mà đóng học phí chứ” Hải Lam ko hiểu Lập Nguyên đang suy nghĩ gì nữa

“anh tìm được công việc mới rồi. lương cao hơn chỗ cũ rất nhiều” anh vui sướng mà khoe với cô

“việc mới???? ở đâu vậy???sao chẳng nói gì cho em biết cả”

“đi, chúng ta đi ăn đã rồi từ từ anh sẽ kể cho em” anh kéo tay cô ra khỏi cổng trường, bắt lấy 1 chiếc taxi

Nhà hàng Ý – một trong những nhà hàng sang trọng và đắt đỏ bậc nhất thủ đô. Nơi đây chỉ những đại gia lắm tiền mới đủ hào phóng mà đặt chân đến , còn dân đen thì có làm cả 1 năm cũng không đủ tiền lui tới chỗ này. Thiết kế bên trong nhà hàng là không gian mở nên khi khách hàng tới đây có thể thỏa thích mà ngắm nhìn cảnh thiên nhiên bên ngoài.

Chiếc xe taxi đỗ trước nhà hàng, Lập Nguyên rất ga lăng mà mở xe cho Hải Lam. Sau khi bước xuống xe cô ko khỏi kinh ngạc, sao anh lại đưa cô đến đây. Đây là nhà hàng nổi tiếng, giá rất đắt. Ba cô hay đưa cô đến đây ăn nên cô rất quen với nhà hàng này, thậm chí nhân viên ở đây cũng khá quen mặt cô.

“Lập Nguyên, chúng ta đến quán ăn khác đi, chỗ này....” Hải Lam e dè mà nói

“sao vậy? đã đến đây rồi còn đi đâu nữa, anh nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, nào chúng mình vào đi em, anh sẽ đãi em món ngon nhất ở đây” anh nắm chặt bàn tay cô mà kéo vào

“nhưng…………..” cô ko dám nói đồ ăn ở đây rất đắt, sợ bị anh hiểu lầm là mình coi thường anh

“đừng lo, anh có tiền” biết cô đang lo lắng vấn đề tiền bạc, Lập Nguyên liền giải tỏa giúp cô

"anh lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?" cô ko nhịn nổi tò mò, trong mắt mà nhìn

"Bí mật"....."đừng nhìn anh như thế, đây là tiền anh tự sức mình kiếm đc, không lấy cắp của thiên hạ đâu"

“thật sự.......thôi mình vào đi anh” suy nghĩ 1 lát thì Hải Lam cũng miễn cưỡng cùng anh bước vào.

..............

“Hải Lam đến đấy à. Lâu rồi không thấy em và ba đến đây ăn. Bọn chị nhớ 2 ba con lắm đó nghen” chị chủ nhà hàng Ý ngay khi thấy Hải Lam bước vào nhà hàng thì tươi cười chào đón

“vâng. Dạo này ba em bận quá” cô cũng đáp lại nụ cười lịch thiếp với chị chủ

“ai da. Xem em đi với ai thế này. Bạn trai hả. Trông cũng được đấy. Nào lại đây ngồi đi các em. phục vụ sẽ tới ngay bây giờ” chị chủ nhà hàng cứ nhìn chằm chằm vào Lập Nguyên, thấy cậu ta ăn mặc bình thường thì hơi ái ngại. nhưng nghĩ cậu đi cùng Hải Lam nên lại thôi….

“vâng” cô trả lời rất bé, ko dám tự tin mà giới thiệu anh, vì chẳng mấy giờ nữa thôi anh sẽ ko còn là người yêu của cô nữa

“hình như em là khách quen ở đây?” ngay khi ngôi xuống ghế, Lập Nguyên hơi tò mò mà hỏi. Vừa rồi thấy ánh mắt khinh người của bà chủ nhà hàng làm anh rất tức giận. chắc có lẽ chị ta nghĩ anh đang ăn bám theo Hải Lam. Anh cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm ghê ghớm.

“ah………không, em chỉ mới đến đây có 1 lần” Hải Lam nói dối anh. Cô biết anh là đang nghĩ gì….

“thế ah. Vậy mà anh tưởng…” nghe vậy nỗi bức xúc trong anh đã vơi đi phần nào.

“mình gọi đò ăn đi anh,.......cho tôi 2 phần ăn bít tết” Hải Lam quay ra phục vụ chuyển hướng đề tài

“uh”

“anh mau nói công việc mới là gì đi. Làm sao lại xin được vậy?” khi 2 người đang ngồi ăn thì Hải Lam hỏi lại chuyện ban nãy. Cô định nói tới chuyện kia, nhưng nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của anh lại làm cô chùn bước. Thôi cứ vui vẻ với anh ấy nốt hôm nay vậy, đợi đến lúc anh đưa mình về nhà thì cô sẽ nói. Có như vậy cô mới ko phải đau lòng mà nhìn anh khổ sở.

Nhắc đến công việc mới đúng là làm cho Lập Nguyên vui vẻ hẳn lên anh ta cứ thao thao bất tuyệt mà ko chú ý đến Hải Lam chẳng “thèm” để lọt tai câu nào “ Tuần tới anh sẽ chính thức đi làm cho công ty Cao Cường. Tháng trước công ty họ có đăng tin tuyển quản lý nên anh đã đăng ký vào đó. Trải qua đợt kiểm tra năng lực vừa rồi họ thấy anh rất có tố chất lãnh đạo và năng lực vượt trội nên chính thức mời anh đến đó làm. Em xem đây có phải là cơ hội tốt quá không??? Anh sẽ làm việc thật chăm chỉ để sau này chúng mình không phải thiếu thốn gì cả. Anh tính rồi, 3 ngày nữa anh sẽ đến nhà em để ra mắt ba em, rồi sẽ đưa em về bên nhà anh giới thiệu họ hàng. 2 tuần nữa chúng mình tổ chức đám cưới đc không em?”

Lập Nguyên kể 1 thôi 1 hồi mà ko thấy Hải Lam ý kiến gì liền khua khua tay trước mặt cô “ Lam, từ nãy đến giờ em có nghe anh nói gì ko đấy?”

“hả? vâng vâng cứ như vậy đi anh” Hải Lam chợt tinh cơn mê

“em đồng ý sao? Hay quá, anh sẽ lo hết mọi chuyện, em không cần phải làm gì cả, cứ ngoãn ngoãn mà sắm vai cô dâu hiền đi nhé” Lập Nguyên mừng như điên khi cô lại dễ dàng đồng ý nhanh như vậy. Anh còn tưởng cô sẽ lại viện cớ như lần trước....

“vâng” đầu óc Hải Lam vẫn để ý tới chuyện kia mà ko biết anh đang nói gì, chỉ trả lời cho có lệ

“nào, ăn nhiều 1 chút, dạo này trông em gầy quá” Lập Nguyên săn sóc Hải Lam từng tý 1. Bây giờ anh đang hạnh phúc hơn lúc nào hết. Chỉ chưa đầy có mấy ngày, anh có việc làm mới, lương cao, giờ lại thêm Hải Lam đồng ý lấy anh. Có lẽ là ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của anh.haha…vậy là Phùng Lập Nguyên ta sắp đổi đời rồi….haha

“vâng” Hải Lam chỉ biết trả lời mỗi từ vâng y 1 như con robot

“giám đốc Doãn lần hợp tác này hy vọng rằng 2 công ty chúng ta sẽ thành công ngoài dự kiến. Nào mời anh vào trong, tôi đã đặc biệt đặt 1 bàn vip ở đây để thiếp đãi anh.” Vị đối tác của tập đoàn Doãn thị mồm miệng không ngớt mà lấy lòng Minh Phong.

Lần này, tập đoàn Doãn thị mở rộng thị trường nên đã chọn công ty Cao Cường làm đối tác chính trong việc chế tạo ra các mẫu sản phẩm mới tung ra ngoài thị trường.

“tôi cũng hy vọng như vậy” lúc nào Minh Phong cũng thế, trong làm ăn anh luôn lãnh đạm, uy nghiêm rất có khí thái của nhà lãnh đạo tập đoàn lớn

“mời anh”

“ko cần khách khí” Minh Phong theo hướng tay của vị đối tác bước vào trong. Nhưng vừa bước được mấy bước thân thể anh bởi vì hình ảnh trước mặt mà trong nháy mắt trở lên cứng ngắc. Trịnh Hải Lam đang “tình chàng ý thiếp” với 1 gã trai lạ. Vì hắn quay lưng về phía Minh Phong nên anh ko nhìn thấy mặt.

Không hiểu sao trong lòng Minh Phong lại dâng lên mùi vị dấm chua khi nhìn thấy cảnh vừa rồi. Người đàn bà trời đánh kia thật ko biết tốt xấu gì hết, hôm trước cô ta vẫn còn ở dưới thân anh rên rỉ không ngừng mà giờ lại ở đây dở thói “ong bướm”. Anh muốn ngay bây giờ đến chỗ cô mà thẳng tay lôi đi, giáo huấn thêm 1 trận nữa.

“giám đốc Doãn , Mời” Thấy Minh Phong dừng bước, vị đối tác lại tiếp tục mở lời

Minh Phong không nói gì, thuận theo sự chỉ dẫn mà đi, nhưng đôi mắt tràn đầy lửa nóng của anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Hải Lam

Bàn bên kia

“trông em kìa, mải nghĩ gì mà đến lỗi dính cả rau lên mặt mà cũng ko biết. trông giống con mèo lười quá đi” Lập Nguyên vừa nói vừa lấy giấy nhẹ nhàng lau khuôn mặt cô. Mà hành động yêu thương vừa rồi của anh làm khuôn mặt Hải Lam khẽ ửng hồng. Cô nở nụ cười gió xuân khiến trái tim Lập Nguyên ngây ngất.

Bàn bên này con ngươi đen thâm u không hề chớp của Doãn Minh Phong ko biết đã sôi máu tự lúc nào, tay anh siết chặt vào tấm khăn trải bàn, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn đôi nam nữ đang ái ân với nhau kia

“giám đốc Doãn, có phải đồ ăn ở đây ko hợp khẩu vị với anh ko? Để tôi kêu người làm món khác cho anh” vị đối tác thấy khuôn mặt Minh Phong hầm hầm thì tưởng anh khó chịu với đồ ăn của nhà hàng nên rất lo sợ. Ông ta sợ nếu làm mất lòng anh thì bản hợp đồng kia có nguy cơ sẽ bị hủy. Đến lúc đó chẳng phải công ty ông ta sẽ mất khoản lời lớn sao. Nên ông phải ra sức mà cung phụng “vị hoang đế” khó tính này mới đc

“ko cần” Minh Phong lạnh giọng nói mỗi câu ngắn ngủn, ko đầu ko đuôi gì hết

“vâng” vị đối tác vã hết cả mồ hôi. Có lẽ phục vụ vua cũng ko đến lỗi phải thấp thỏm lo âu như thế này.

“Lam, em nghĩ xem, kết hôn rồi chúng mình sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở dâu? Anh nghĩ chúng mình nên đến Hawoai. Nghe nói nơi đấy rất đẹp. em thấy được ko?” Lập Nguyên đã rời khỏi chỗ ngồi cũ mà di chuyền đến sát bên cô nỉ non. Anh ta nhéo nhéo cái má Hải Lam mà cưng nựng. Từ bé đến giờ anh ta chưa được đi ra nước ngoài bao giờ nên rất muốn đc nhân cơ hội này mà vui chơi cho đã. Dù sao ba Hải Lam rất nhiều tiền, chắc 1 chuyến Hawoai 10 ngày sẽ chẳng là gì đối với ông ta.

Minh Phong không thể chịu đựng thêm đc nữa, bàn tay 5 ngón ko hẹn mà hằn lên tám khăn trải bàn kêu “rầm” 1 cái. Anh ko để ý là mình đang đi làm ăn với đối tác mà đứng dậy

“xin lỗi, tôi còn có chút việc, ông có thể về trước”

“nhưng…….” Vị đối tác giật bắn cả mình trước hành động vừa rồi của anh.

“việc hợp tác vẫn tiến hành như trong hợp đồng” anh nói 1 câu đủ để vị đối tác kia hiều, liền ngay sau đó bước đôi chân thon dài đi về phía đôi “gian phu dâm phụ” kia

“anh nói gì vậy? Tuần trăng mật nào cơ?” Hải Lam mơ hồ không hiểu Lập Nguyên đang nói gì. Gì mà trăng mật, Hawoai…..Cô còn đang đau đầu không biết phải nói lời chia tay với anh như thế nào cho êm thấm nhất thì anh lại nói chuyện không đâu. Đúng là dở khóc dở cười quá đi mất…..

“Lam……em………..” Lập Nguyên gắt lên với cô

“Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.” Khóe miệng của Minh Phong ẩn chứa ý cười tà mà châm chọc. Vừa tới nơi thì nghe được Phùng Lập Nguyên gắt lên với cô làm cho tâm tình của anh hết sức phấn chấn. Xem ra là bọn họ là đang “chiến tranh” với nhau. Vậy anh phải góp sức mà phá đám mới được.

Mà Hải Lam đang “ngủ mê”, nghe được giọng nói kia liền ngẩng đầu lên, ngay lập tức cô bắt gặp cái nhìn lạnh thấu xương của Minh Phong làm cho cổ họng run lên tựa hồ như sắp nghẽn lại “anh….sao lại ở đây???” Thằng cha này cứ như ma ám mình vậy? Có khi ngay ngày mai cô phải tìm một ông thầy pháp mà trừ tà mất. Cô không ngừng lẩm bẩm mà rủa anh.

“ Sao tôi lại không được đến đây?” Minh Phong không ngó ngàng gì đến lời nói của cô mà hỏi vặn lại.

“Xin lỗi, hiện tại tôi và bạn gái đang có chút chuyện cần phải nói. Anh làm ơn có thể không ở đây mà làm phiền chúng tôi có được không?” Lập Nguyên khi nhìn thấy Minh Phong thì nhận ra anh ngay. Anh ta làm sao có thể quên được Doãn Minh Phong chứ. Có hóa thành tro anh ta cũng nhận ra. Thù “cướp” bạn gái lần trước anh ta vẫn ghi trong sổ nợ kia kìa.hừ……….

“Biết làm sao đây? Tôi bây giờ lại thích làm phiền người khác bàn chuyện……. Có thể ngồi không?” Minh Phong mặt dày ba thước, không cho Phùng Lập Nguyên cơ hội phản kích liền kéo ghế mà ngồi rất thản nhiên. Anh muốn xem Trịnh Hải Lam và hắn ta còn giám ở trước mặt anh mà tính tứ đến đâu?

Lúc đầu Minh Phong chỉ định tới đây để lôi Hải Lam đi, nhưng nhìn thấy người cô nói chuyện cùng lại là Phùng Lập Nguyên thì anh lại muốn nán lại mà “chơi” cùng họ. Trong mắt Minh Phong, Phùng Lập Nguyên là kẻ thù không đội trời chung kể từ khi anh biết được mẹ đẻ anh ta chính là mẹ kế anh. Cuộc đời nhiều khi cũng thật oái oăm. Năm xưa là bà ta cướp mất ba từ tay mẹ con anh thì ngày hôm nay anh cũng sẽ dùng chính cách cũ mà “cướp” lấy Trịnh Hải Lam từ trong tay Phùng Lập Nguyên. Anh muốn cho bà Như Ý sống không bằng chết, cả quãng đời còn lại phải sống trong nhục nhã và đau đớn.

“Anh…..thật bất lịch sự” cả Hải Lam và Lập Nguyên cùng chỉ tay vào mặt Minh Phong mà đồng thanh mắng.

“haha….tôi mất lịch sự??? Vậy xin hỏi???? ………Các người ở nơi công cộng mà ôm ôm ấp ấp thì gọi là gì hả?” anh nở nụ cười hơi lãnh đạm chiếu thẳng ánh mắt lạnh giá vào bọn họ.

Hải Lam hoàn toàn bất lực trước người đàn ông này. Anh luôn bá đạo, luôn ngang tàng khiến cô đầu hàng vô điều kiện.

Phùng Lập Nguyên thấy thái độ Minh Phong coi thường lời nói của mình thì không còn giữ được bản chất “trai hiền” vừa nãy nữa, anh ta trừng mắt nhìn Minh Phong “ anh cố tình gây sự với chúng tôi là có ý gì? Tôi và Lam là người yêu của nhau thì làm chuyện đó có gì là lạ. Đề nghị anh rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ không khách khí mà gọi bảo vệ tới lôi anh ra”

Nghe khẩu khí “lớn mật”của Phùng Lập Nguyên khiến Minh Phong không khỏi cười nhạo báng, cất giọng nói lạnh lùng không một tia tình cảm “nghe anh gọi vợ tôi có vẻ thân mật quá nhỉ? Anh nói hai người yêu nhau sao? Vậy sao cô ấy nửa đêm còn bò lên giường tôi mà đòi hỏi chứ?”

“Doãn Minh Phong….anh thật vô liêm sỉ” Trinh Hải Lam nhịn từ nãy đến giờ mới lên tiếng. Ánh mắt cô lạnh lùng mang theo sự tức giận mà liều mạng nhìn anh. Anh ta sao có thể ở chỗ này, không một chút giữ thể diện cho cô mà đi nói chuyện đó với Phùng Lập Nguyên chứ. Thật bỉ ổi…..

Lời nói của Minh Phong làm cho Phùng Lập Nguyên cảm thấy một trận trời đất choáng váng, anh ta điên cuồng quay sang Hải Lam, siết chặt lấy cánh tay cô, bức cô phải ngẩng đầu lên mà nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Lam….lời hắn nói không phải sự thật đúng không? Hắn là đang bịa chuyện phải không em? Lam………”

“a…….đau quá” bị Phùng Lập Nguyên bóp chặt 2 bả vai làm Hải Lam đau nhức mà rên khẽ lên “Nguyên……..anh hãy bình tĩnh nghe em giải thích. Thực ra đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn…em…em thưc sự……” Hải Lam cúi gằm mặt, nước mắt thi nhau mà rơi xuống sàn nhà.

“Lam.....nói như vậy là em thừa nhận em và hắn ta đã làm chuyện đó???em ….em sao có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với anh được chứ? Em nói đi…nói đi Trịnh Hải Lam” Phùng Lập Nguyên như một con chó ngộ mà bấu mạnh hơn các đầu ngón tay vào vai Hải Lam không ngừng lắc người cô. Anh ta không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Một năm qua bọn họ yêu nhau, dù anh ta rất muốn tiến xa hơn nữa giới hạn của những nụ hôn và cái nắm tay nhưng anh ta đã cố kiềm chế để làm một “tên thái giám” không động vào cô. Anh ta muốn mình trong mắt cô phải là một người đàn ông đáng tin tưởng và chung tình. Vậy mà cô lại leo lên giường cùng tên đàn ông họ Doãn kia. Thử hỏi có lỗi nhục nhã đau đớn nào sánh nổi không. Hắn hận cô….hận tên đàn ông kia….

“Nguyên…..em xin lỗi……em xin lỗi.huhu” Hải Lam không biết nói gì hơn ngoài việc xin lỗi ra.

Nhìn 2 người trước mặt đang “diễn cảnh khóc lâm li bi đát” làm cho Minh Phong chướng mắt mà cười khinh bỉ. Phùng Lập Nguyên ngoài mặt thì tỏ ra tao nhã, thanh cao nhưng thực chất bên trong toàn là tâm địa đen tối. Hắn ta nhìn là biết bám lấy Hải Lam chỉ vì tiền của nhà cô. Mà Hải Lam thì lại ngây thơ trong sáng quá mức bình thường.

“Các người gào khóc từ nãy đến giờ đã đủ chưa??? Nếu đủ rồi thì buông nhau ra đi. Đừng có ở trước mặt tôi mà diễn trò nhàm chán rẻ tiền như vậy” ánh mắt anh lóe lên một tia giễu cợt.

Hải Lam khóc chán chê, đôi mắt vốn đã “xấu xi” giờ lại càng thảm hại hơn. Cô quay người về phía Minh Phong nhìn với cái nhìn đầy thù hằn, nghiến răng nghiến lợi lại như thể sắp nuốt chửng anh vào bụng. Cô rời khỏi cái nắm chặt của Phùng Lập Nguyên mà tiền về phía anh, vung tay lên thắng hướng nhắm trúng khuôn mặt điển trai của Minh Phong mà tát một phát….Nhưng cánh tay cô đang di chuyển với vận tốc cực đại thì phanh đứt dây giữa không trung bởi Minh Phong đã đoán được ý đồ của cô mà đứng phắt dậy bắt lấy cánh tay yếu mềm kia.

“Định mưu sát chồng mình sao bà xã???”

“Buông…tôi giết chết anh…giết chết anh” Hải Lam dãy dãy cánh tay bị anh nắm chặt mà không ngừng hét lên. Cô bây giờ cũng điên rồi, thật muốn cầm dao mà đâm anh một phát cho chết luôn. Sao lúc nào anh cũng phá hỏng chuyện đại sự của cô chứ. Hôm nay cô muốn nói chia tay với người mình yêu một cách lặng lẽ cũng không xong.

“Anh chết rồi thì ai sẽ nuôi đứa con trong bụng em đây? Đừng tức giận, kẻo làm kinh động đến con bây giờ” Minh Phong trở mặt rất nhanh, kéo cô vào lòng mà dỗ dành….Vừa nãy còn lạnh lùng mà giờ đã ngọt sớt anh anh em em với cô.

Phùng Lập Nguyên giờ lại thành kẻ thứ ba đứng ngoài cuộc nhìn hai người kia ái ân với nhau. Nghe Doãn Minh Phong nói đến đứa nhỏ trong bụng Hải Lam, hắn không khỏi chau mày mà nhìn xuống dười cái bụng phẳng lì của cô. Họ còn có cả con với nhau rồi nữa cơ à. Vậy suốt thời gian qua cô xem anh là cái gì? Cô là đang bỡn cợt với tình yêu của anh ta sao? Anh thật hối hận vì đã nhân từ trong suốt một năm qua. Đã để cho Doãn Minh Phong kia hỡm hết tất cả của mình. Phùng Lập Nguyên không do dự mà dương nắm đấm lên thẳng một đường quyền vào mặt Doãn Minh Phong

“BỤP”

Minh Phong do mất cảnh giác nên không kịp né tránh cú đấm vừa rồi của Lập Nguyên. Anh mất thăng bằng mà buông Hải Lam ra, lùi ra sau 1 bước, nhưng không may vấp phải thành ghế mà ngã xuống khiến cho cánh tay bị thương không nhẹ. Vài giọt máu theo khóe miệng mà chảy ra.

“Lập Nguyên, anh điên rồi” Hải Lam thấy Minh Phong ngã xuống vì cú đấm không chút lưu tình của Lập Nguyên thì hoảng hốt la lên. Cô không nghĩ anh lại dùng cách côn đồ như vậy mà đánh người ở nhà hàng sang trọng thế này. Mặc dù cô rất ghét Minh Phong, muốn anh phải bị báo ứng, nhưng không hề nghĩ tới sẽ sử dụng cách giang hồ mà trả đũa anh. Thực sự trong mắt cô cách đó thật hèn hạ…..

Hải Lam không đắn đo, quỳ gối xuống đỡ Minh Phong đứng dậy, quan tâm hỏi“ anh không sao chứ?”

“Anh không sao” anh vỗ vỗ tay cô cười nhẹ.

Minh Phong đứng dậy, chỉnh chỉnh lại áo, đôi mắt nhìn coi thường mà túm lấy cổ áo Lập Nguyên “ cú đấm này tôi sẽ để nợ lần sau” , nói xong anh hất mạnh anh ta ngã xuống ghế. Không phải anh không đánh nổi anh ta mà chỉ bởi anh cũng không muốn ở chỗ này mà gây lộn đánh nhau.Anh muốn cho Hải Lam thấy đâu mới là con người thực của Phùng Lập Nguyên.

Hải Lam với lấy hộp giấy ăn trên bàn, lau vệt máu dính trên miệng Minh Phong. Cô không biết tại sao mình lại trở nên dịu dàng như thế với anh. Nhưng nhìn anh bị thương cô không thể trơ mắt ra mà coi như không biết. Tận sâu ở một góc nào đó trong trái tim cô luôn cảm thấy hơi nhói đau khi nhìn thấy Minh Phong bị đánh ngã.

Lập Nguyên thành công đánh nén Minh Phong thì hả hê vô cùng. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Hải Lam lo lắng cho Minh Phong thì cơn ghen lại bốc lên.

“Lam…em làm gì vậy…em là đang đau lòng cho hắn sao???”

“Anh im đi….sao anh có thể đánh người vô cớ như vậy được chứ? Minh Phong sai, nhưng anh cũng không được phép làm vậy. Em thật thất vọng về anh quá đấy Lập Nguyên”

“Trịnh….Hải….Lam…..sao em có thể quay lưng về phía anh mà bênh vực cho hắn. Em điên rồi….” anh ta gào thét điên cuồng. Giờ phút này Phùng Lập Nguyên không còn là một con người nữa, sự ghen tuông, lòng đố kỵ, sự phản bội đã làm cho anh ta mất hết tính người.

Anh ta tiếp tục giơ nắm đấm hướng về Minh Phong mà đánh úp lần hai.

Xong lần này Minh Phong đã đề cao cảnh giác với kẻ địch tấn công. Đang định tránh cú đánh của Phùng Lập Nguyên thì Hải Lam quay người ôm trầm lấy Minh Phong ngã nhào ra ghế làm cô nắm hẳn trên người anh. Có lẽ bởi vì Hải Lam nghĩ Minh Phong lại không đề phòng nên đã từ bi ra tay cứu anh.

Phùng Lập Nguyên đánh hượt cú đấm thư hai thì hơi chới với nhưng rất nhanh anh ta đã lấy lại thăng bằng mà đứng thẳng dậy. Thấy Hải Lam cứ nằm trên người Minh Phong mà che trở làm lửa giận trong lòng anh ta cứ thế ngùn ngụt cháy lên. Doãn Minh Phong khốn khiếp đã phá hỏng hết kế hoạch của anh ta. Anh ta mất hết lý trí mà cầm con dao trên bàn lần thứ ba đâm về phía bọn họ.

Hải Lam kinh sợ mà kêu “á” lên rồi gục đầu vào lòng Minh Phong

Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng từ đầu đến giờ khi nhìn thấy Phùng Lập Nguyên cầm giao chuẩn bị giết người thì vội can anh ta ra nên Minh Phong và Hải Nam may mắn thoát ra được quỷ môn quan mà bình an trở về.

Phùng Lập Nguyên bị mấy người bảo vệ túm ra khỏi nhà hàng nhưng vẫn không ngừng gầm thét đòi giết Hải Lam và Minh Phong.

Mọi người thấy cảnh đổ máu đã không xảy ra nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Họ nhìn đôi bạn trẻ vẫn còn ôm nhau nằm trên ghế thì tản ra không quấy rầy…

“em định nằm trên người anh mãi sao?” thấy Hải Lam cứ ôm chặt lấy mình không chịu rời ra làm Minh Phong cảm thấy rất ấm áp. Anh rất muốn bọn họ cứ như vậy mà ôm nhau thật lâu. Nhưng đây là nhà hàng, bao nhiêu con mắt đang nhìn họ cười nói nên anh mới luyến tiếc mà nhắc nhở cô.

Hải Lam mắt nhắm nghiền lại, tay cứ thế ôm eo anh không buông. Chỉ khi anh lên tiếng cô mới từ trong lòng anh ngượng ngùng đứng dậy. Khuôn mặt vốn đã trắng hồng giờ lại hồng thêm hơn nhìn rất giồng búp bê. Cô liếc xéo anh một cái. Anh cũng thật quá đáng, cứ để cô nằm như vậy mà không bảo mình sớm một chút.

“Lập Nguyên đâu rồi?” Hải Lam nhìn xung quanh không thấy anh ta đâu thì hỏi Minh Phong. Nghĩ tới vừa rồi Lập Nguyên cầm con dao định đâm bọn họ mà cô vẫn còn hạnh cả người. Một con người từ tốn, ăn nói nhã nhặn mà sao bỗng chốc lại trở một kẻ sát thủ máu lạnh như vậy được chứ.

“chết rồi” Minh Phong cũng không thừa sức mà quan tâm đến hắn ta

“anh…|”

“đừng có đứng đấy mà trách móc anh. Em có biết vì em mà anh để bụng đói không hả? còn không mau đưa anh đi ăn?” Minh Phong đánh lạc hướng rất nhanh..

“anh có chân thì tự đi mà ăn” Hải Lam giận dỗi với anh. Lúc nào rồi mà còn ở đấy đòi ăn chứ. Anh không biết cũng chỉ vì anh mà cô mới ăn được có nửa già miếng bít tết thôi sao. Nghĩ đến bỏ phí món ăn đắt tiền mà cô cảm thấy ghét anh không chịu được…..Cô sót lòng nhìn đĩa bít tết, hậm hực bỏ đi để mặc anh một mình.

Thấy cô vô tình mà bỏ mình ở đây, Minh Phong vội giữ lấy cánh tay cô mà làm nũng

“nhưng anh đang bị thương mà”

Hải Lam dừng bước, liếc nhìn vết thương của anh thì cũng chẳng có gì, chỉ bé như con kiến vậy mà cũng kêu được. Thật không biết anh có phải đàn ông không nữa. Cô trừng mắt lên với anh định xả cho 1 tràng thì Minh Phong đã thông minh làm mặt xị tỏ vẻ biết lỗi của mình trước cô. Cô chỉ biết bất lực trước cái tính trẻ con của anh quá đi…

“đi thôi” nói mỗi thế rồi Hải Lam vung tay đi trước

“a…….đau quá” Minh Phong cố tình kêu to lên

“anh sao thế?” nghe tiếng anh kêu đau cô vội chạy đến bên

“chắc có lẽ vừa nãy đập vào thành bàn nên giờ tay mới đau, a a ” anh già vờ rất giống

“đau lắm sao?” cô nghi hoặc nhìn anh

“uhm”

“anh đi từ từ thôi. Đừng cử động tay nữa, giờ chúng ta đến bệnh viện” Hải Lam đỡ lấy cánh tay bị thương của anh. Minh Phong nở nụ cười chiến thắng…

Bệnh viện

“Tay anh chỉ là va đập nhẽ thôi, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần bôi thuốc này để bớt sưng là được” bác sỹ sau khi khám tổng quan cho Minh Phong thì đưa ra kết luận.

“cám ơn bác sỹ” Minh Phong đứng dậy chuận bị ra ngoài thì trong đầu nảy ra ý tưởng

“bác sỹ, tôi nhờ ông một việc được không?”

………..

“Sao rồi? bác sỹ nói gì?” Ngay khi Minh Phong từ phòng khám bước ra thì Hải Lam quan tâm đỡ anh ngồi xuống ghế mà hỏi thăm

“Ông ấy nói tay anh do va mạnh với vật cứng nên bị rạn xương, phải điều trị nghỉ ngời một tuần ở nhà mới mau lành bệnh. Ông ấy còn bảo anh không được làm bất cứ hoạt động nào dù là rất nhỏ trong thời gian này kẻo ảnh hưởng vè sau. Đây là kết quả, em xem đi”

Hải Lam cầm tờ giấy anh đưa mà chăm chú đọc “nghiêm trọng như vậy sao?”

“uhm. Rất nghiêm trọng là đằng khác”

“xin lỗi….”Hải Lam cảm thấy áy láy khi anh bị thương. Dù gì cô cũng có phần trách nhiệm.

“Đồ ngốc. xin lỗi gì chứ……….anh không sao…”

“thế này còn bảo không sao”

“hì”

“anh đói chưa. Em đưa anh đi ăn”

“uhm đói lắm rồi”

“vậy đi thôi”


/39

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status