Bệnh viện
“Trịnh Hải Lam” cô y tá cầm giấy xét nghiệm hô lên
Hải Lam nghe thấy tên mình không khỏi khẩn trương chạy đến cửa phòng khám. Cả tuần nay, cô cảm thấy trong người có gì đó khác lạ, luôn trong trạng thái buồn nôn không muốn ăn gì, nên quyết định tự mình đi đến bệnh viện khám rốt cục là bệnh gì….
“chúc mừng cô. Cô đã có thai 2 tháng. Đây là kết quả xét nghiệm” cô y tá cười tươi nhất có thể, thông báo tin tốt cho Hải Lam
“mang thai!!!!” Trịnh Hải Lam bất động, đứng sững sờ một chỗ cả kinh lặp lại lời cô y tá. Cô mang thai? Có nghe nhâm không vậy? Tin này bất ngờ quá, trong nhất thời nó khiến cô khó mà tiếp nhận kịp. Bởi cô chưa giám tưởng tượng mình sẽ có cục cưng vào lúc này. Bọn họ chẳng phải đã phòng hộ rất cẩn thận khi làm chuyện đấy sao? Như thế nào lại sơ suất được chứ? Cô rất thích trẻ con, nhưng hiện tại cô hãy còn đi học làm sao có thể… Không biết là cô nên mừng hay nên lo lắng hơn đây.
Cô y tá nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngẩn ra của Hải Lam thì trịnh trọng nhắc lại một cách từ từ “Trịnh, Hải, Lam, cô, đã, có, thai, hai, tháng….” rồi cô cố ý ngân dài giọng ra mới tiếp tục báo tin mừng thứ hai “mà còn là thai đôi nữa đấy”
Còn chưa tiêu hóa hết hai chữ “mang thai” , Hải Lam căng tròn hai mắt đẹp như baby, nuốt ực một miếng nước bọt vào trong nhìn cô y tá “thai đôi!!!!”.
“đúng vậy. cô nên cẩn thận một chút. Đây là thời kỳ đầu mang thai, thai phụ cần bồi bổ hơn nữa cho cơ thể. Nên hạn chế sinh hoạt vợ chồng. Có thế, sau này đứa trẻ mới khỏe mạnh được…..” cô y tá thao thao bất tuyệt khuyên đủ mọi thứ. Trong khi đầu óc Hải Lam thì lại đang nghĩ đến Minh Phong. Không biết khi cô báo tin này với anh, anh sẽ phản ứng thế nào? Có ngạc nhiên giống cô không?
“cô à, cô có nghe tôi nói không vậy?” cô y tá giảng giải một hồi mới để ý đến bộ dáng bị thôi miên của Hải Lam liền khua tay nói. Chắc có lẽ là cô lần đầu có thai mà còn là thai đôi nên không tránh khỏi kích động.
“hả….à…vâng…tôi sẽ chú ý. Cảm ơn cô” Hải Lam ngây ngốc trả lời. Đầu cô mê man, lững thững bước từng bước ra phía ngoài cửa lớn bệnh viện, rồi đứng một lúc khá lâu ở đó. Ánh nắng mặt trời đâm thủng những tầng mây xanh phản chiếu những tia nắng ấm áp lên thân hình mảnh mai của cô như đang khắc lên một tác phẩm nghệ thuật đương đại…Hải Lam nheo mắt lại, cúi người, rất tự nhiên đưa bàn tay thon dài đặt nhẹ nhàng lên cái bụng phẳng lì của mình. Bât giác đôi má trắng hồng liền nở ra một nụ cười tươi như hoa cúc mùa thu - Trong đây là hai thiên thần đang lớn lên phải không, là kết tinh tình yêu của cô và anh sao? Kỳ diệu thật đấy……
Hải Lam nhanh chóng bắt taxi về nhà. Cô muốn chính mình đứng trước Minh Phong mà hét lên họ sắp được làm ba, mẹ rồi, muốn được nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh biết nhường nào. Cô mừng quýnh lên, lấy di động nhắn tin cho anh “chồng yêu à, Hôm nay anh về sớm một chút nhé” rồi hôn chụt một cái lên màn hình.
……..
Cùng lúc đó
Doãn Minh Phong đang nghiêm mặt lãnh khốc nhìn cấp dưới trong phòng họp. Ánh mắt như thể giết người không cần súng của anh làm cho nhân viên lạnh toát mồ hôi hột. Không khí nặng nề phủ kín mọi ngóc ngách của gian phòng rộng lớn. Đến thở bọn họ cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng sao cho không phát ra tiếng động dù là nhỏ nhất. Đây đã là tháng thứ hai công ty làm ăn thua lỗ…cứ tiếp tục đà này, họ sẽ bị giám đốc sa thải mất....
“ cục tác…cục tác…cục tác…..” âm báo tin nhắn không biết vang nên từ máy ai, khiến tất cả mọi người nhịn thở, sợ hãi, trân trối nhìn vị giám đốc đang tối sầm mặt lại. Không biết là tên nào lại to gan đến vậy, chuyến này chết chắc rồi….đang lúc gay go lại chọc đến chỗ ngứa của lãnh đạo.
Minh Phong liếc nhìn một lượt, lạnh lùng nói “là điện thoại của ai?”
Không một ai dám đứng lên nhận tội, họ cúi gằm mặt xuống khẩn cầu xin chúa cứu vớt.
Kỳ Học Ân đứng đằng sau, nhịn không được, bạo dạn bước lên nói “giám đốc, là tiếng phát ra từ áo của anh”
Minh Phong chau mày, khó chịu nhìn cậu ta. Điện thoại của anh chẳng lẽ anh còn không biết. Ai lại đi để tin nhắn nhà quê thế chứ. Đầu nghĩ vậy nhưng anh vẫn không dấu nổi tò mò mà cho tay vào túi áo.
Quả không sai, đó là tin nhắn từ máy anh. Minh Phong nhăn chán mở tin nhắn ra xem thì ra là của bà xã gửi đến. Đôi mắt anh lập tức toát lên vẻ hạnh phúc, không nhịn được cười khẽ. Lúc này, mọi người mới nhìn nhau mà thở phào nhẹ nhõm…
Minh Phong không nói nhiều, chỉ một câu “cuộc họp kết thúc” liền biến mất sau cánh cửa lớn.
“ai vậy?” Phùng Lập Nguyên ngái ngủ, lười biếng rời khỏi chăn ra mở cửa, gắt giọng bực bội.
“cô tìm ai?” nhìn cô gái đứng giữa cửa xinh đẹp hơn người khiến Phùng Lập Nguyên có chút dao động.
Cô gái không nói gì, đôi mắt sắc sảo nhìn đăm đăm vào anh không hề e thẹn. hay ngượng ngùng như thể bọn họ quen biết đã lâu . Dường như phải mất đến nửa ngày cô mới mở miệng hỏi “anh là Phùng Lập Nguyên?”
Lập Nguyên nhíu chặt mày, khó hiểu nhìn cô. Cô ta biết anh? Anh chuyển nhà mới 2 tháng, không hề nói với ai, làm sao cô gái lạ này lại biết được. Nếu trí nhớ anh không tồi thì chắc chắn anh chưa từng gặp cô.
“ Đúng vậy. Xin hỏi cô là ai? Tìm tôi có việc gì? Tôi có quen cô sao?” anh hỏi cô.
Nghe câu trả lời của anh, cô gái nhoẻn miệng cười tươi “trước tiên có thể mời tôi vào trong uống nước được không?”. Cô cũng không đợi anh động ý, giống như mình là nữ chủ nhân của ngồi nhà liền lướt qua anh đi thẳng tới sofa ngồi xuống.
Phùng Lập Nguyên nghệt măt ra, trơ mắt nhìn cô tự tiện vào nhà mình. Rất nhanh, thần trí anh kịp quay về thực tại, khó chịu tiến về phía cô gái mà cao giọng “cô này, cô có nghĩ là mình rất bất lịch sự không? Chưa có sự đồng ý của tôi, sao cô dám tự tiện xông vào?”
Cô gái vẫn như cũ, nghe lời trách mắng của anh, nụ cười trên môi không hề giảm thậm trí nó còn nở rộ hơn, như những cánh hoa mai làm say đắm lòng người. Cô nhã nhặn vắt chéo hai chân, một tay tao nhã đặt lên đùi, tay còn lại cũng không nhàn dỗi tự mình rót ly nước rồi từ từ uống một cách thản nhiên.
Bị cô chọc tức, Phùng Lập Nguyên phát cáu, mặt tím xanh đi, nghiễn răng nghiến lợi, gầm lên “này…cô điếc hả? không nghe tôi nói gì sao? Mời cô ra khỏi nhà tôi”
Lúc này cô gái mới ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh, nụ cười từ lúc vào đến giờ càng lúc càng đẹp “anh vẫn hay cáu ghắt với phụ nữ như vậy sao?”
“cô” Lập Nguyên không nói được gì
“rất nhanh anh sẽ biết tôi là ai. Tôi đến là để giúp anh lấy lại những gì đáng ra phải thuộc về anh” cô nhẹ nhàng ngắt lời anh. Động tác hết sức điệu đà đứng lên đi vòng quanh căn phòng nhỏ mà đánh giá. Nhìn đồ đạc đơn giản nhưng lại rất gọn gang sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân của chúng cũng là người khá kỹ tính….xem ra anh ta làm việc rất cẩn thận…
“cô có ý gì? Những thứ đáng ra thuộc về tôi?” Phùng Lập Nguyên bực dọc nhưng cũng rất kiếu kỳ với câu nói của cô
“phải” cô đưa tay cầm lọ thủy tinh pha lê trên tủ ngắm nghía, khồng ngoảnh đầu lại, trả lời anh
“rốt cục cô là ai? Cô nói rõ ràng đi, còn không mời cô rời khỏi đây” anh không thể chịu hơn được nữa. Khó khăn lăm anh mới chuyển đên đây để không phải gặp Diệp Như Ý. Giờ lại chui ở đâu ra một người đàn bà không rõ lai lịch đến phá rối. Đừng nói cô ta cũng đang định lợi dụng anh? Anh sẽ không ngu gì mà để người khác mang mình ra vui đùa một lần nữa….
“haha… Xem vẻ sốt sắng của anh thì hình như tôi không nói rõ cũng không được. Tôi đến là để giúp anh giành lại Trịnh Hải Lam….” Cô đặt lọ thủy tinh vào đúng chỗ cũ, quay người tiến về phía anh nói dõng dạc từng câu
“Hải Lam?” Phùng Lập Nguyên nheo mắt không hiểu. Cô ta biết cả Hải Lam?
“Đừng vội. Giờ tôi sẽ nói rõ mọi chuyện cho anh” cách nói chuyện của cô rất từ tốn, không hề vội vàng, hấp tấp
…………….
“anh về rồi” Hải Lam nở nụ cười ngọt ngào như nước nhìn Minh Phong âu yếm. Cô chạy nhanh đến cửa giúp anh cầm cặp để lên bàn.
Minh Phong đứng sau vòng tay ôm lấy cô, anh dụi mặt vào mái tóc đen óng của cô mà thưởng thức hương thơm quen thuộc, giọng nói dịu dàng mang theo ý đồ không tốt “uhm. Hôm nay sao lại tự dưng gọi anh về sớm vậy bé con? Nhớ anh à?”. Bàn tay không an phận chẳng biết tự lúc nào đã luồn xuống dưới váy cô làm càn…..
Hải Lam run lên, cả người cứng đờ ra, nhưng lần này cô rất biết tự kiềm chế liền bắt chặt cánh tay anh, làm ra vẻ lạnh giọng “ Phong, đừng đùa nữa. Trong nhà còn có dì Hương mà. Anh mau tắm đi rồi ra ăn cơm. Em có chuyện muốn nói”
“chuyện gì vậy cưng?” giọng nói tràn ngập dục vọng phát ra từ cổ họng Minh Phong. Hai hàm rằng anh tham lam cắn cắn chiễc cổ trắng ngần của cô khiêu khích
“ưm…lát em sẽ nói. Trước tiên anh tắm đi đã. Em chuẩn bị nước rồi đấy.” Hải Lam kiên định không để anh đạt được ý đồ đen tối. Giờ cô đã có baby, không thể tùy tiện cùng anh như trước được nữa.
“chúng ta tắm chung nhé” Minh Phong nói xong nhấc bổng cô lên, thẳng hướng phòng tắm bế cô vào trong.
Hải Lam hoảng hốt kêu a một tiếng, thiếu chút nữa là ngã xuống đất nhưng rất may cô đã bám được vào áo anh “thả em xuống. Em tắm rồi.”
“tắm thêm lần nữa đâu có thừa. Ngoan nào, anh giúp em kỳ lưng” Minh Phong cạy sức hơn người nhanh chóng cởi đồ cho anh và cô. Nhìn thân thể trần trụi trắng nõn không tỳ vết kia khiến dục vọng nguyên thủy trong anh nhanh chóng trỗi dậy. Minh Phong lờ đi sự phản kháng yếu ớt của cô, anh thuần thục chiếm thế thượng phong, vài ba bước dạo đầu cơ bản liền xông thẳng vào trong người cô, mãnh liệt đòi hỏi.
Ý trí kháng cự cuối cùng trong người Hải Lam cũng bị anh dập tắt hoàn toàn. Cô chỉ còn biết đưa hai tay vòng qua cổ anh rên lên không ngừng nghỉ, đôi chân thon dài quặp lấy lưng anh, cùng anh phối hợp từng đợt sóng tính hoan lạc
Trải qua một màn ái ân kịch liệt trong phòng tắm, Hải Lam xụi lơ tựa đầu trên ngực Minh Phong. Vừa rồi bọn họ vận động quá mức, cô lo lắng không biết cục cưng có sao không. Cũng tại anh hết mà….
“vừa nãy em bảo có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì vậy?” Minh Phong nằm trên giường thỏa mãn vuốt ve tám lưng trần nhẵn mịn của cô hỏi
“ứ. Em không nói với anh nữa. tại anh hết đó, làm người ta mệt chết đi được” cô nũng nịu bất mãn oán trách anh
Minh Phong mỉm cười, không để tâm tới sự giận dỗi trẻ con của cô, anh làm bộ ăn lăn sám hối “ai bảo em đẹp quá làm anh không nhịn được. Lần sau anh sẽ nhẹ một chút, được không? Nói đi, là chuyện gì mà gọi anh về sớm vậy?”
“Phong, em có thai rồi” Hải Lam nằm trong lòng anh nhẹ giọng nói ra
Minh Phong giật giật lưng, bật người ngồi dậy, đặt cô dưới thân,con mắt đen thâm tình nóng rực nhìn cô “em nói gì?”
“em có thai rồi” Hải Lam nhắc lại lời vừa nãy, lòng cô bỗng có chút mất mát khi không thấy anh sung sướng hô lên. Chẳng phải trên phim Hàn Quốc, người ta cũng làm thế sao? Hay là anh không muốn có con? Nghĩ đến đó cô buồn bã cụp mi xuống,trong mắt bắt đầu xuất hiện những tơ máu đỏ gần như sắp khóc
“nói lại lần nữa đi” ánh mắt Minh Phong vui mừng xen lẫn ngạc nhiên tột độ nhìn xuống bụng cô như thể anh muốn cô khẳng định lại lời vừa rồi. Cô có thai? Có phải anh đang nằm mơ ? Bọn họ sắp có con rồi. anh sắp được làm bố rồi? Haha…
“Phong, anh không vui khi em có thai sao?” Hải Lam rưng rưng nước mắt, chu cái mỏ đáng yêu, mếu máo hỏi anh
“ai nói anh không vui? anh là quá vui nên mới vậy. em cắn anh một cái đi, xem có phải là anh đang ngủ mơ không?” Minh Phong siết chặt eo cô kéo vào lòng.
Hải Lam mím môi cười hạnh phúc, vừa rồi anh bày ra bộ mặt kia làm cô còn tưởng anh……Không chút đắn đo,cô há rộng hàm rằng tráng bóng của mình, vô tình cắn một cái rõ đau trên vai anh đến nỗi những nốt rằng hãy còn in sâu trên da thịt.
“á” Minh Phong nhăn mặt kêu nhẹ, không ngờ anh chỉ nói thế mà cô làm thật. Đang định quay ra giáo huấn cô một trận nhưng nghĩ tới cô đang mang thai mà cưng chiều “bảo bối, sao không nói sớm, vừa nãy anh có làm em đau không?”. Vừa rồi trong phòng tắm anh đòi hỏi cô không ít, anh lo lắng cục cựng trong bụng cô sẽ oán trách ba me không thương yêu nó mất…
“em không sao” Hải Lam lắc đầu nói. Cô cố ý không đề cập gì đến việc mình mang thai đôi. Cô muốn anh sau này sẽ bất ngờ….
Minh Phong dịu dàng đưa tay xuống bụng cô xoa nhẹ, môi anh ghé sát trên môi cô hạnh phúc nói “ Lam, em tuyệt lắm. Em biết không, anh mong ngày này lâu lắm rồi đấy. Cuối cùng chúng mình cũng có con. Anh rất hạnh phúc. Không biết cục cưng nhà chúng ta là trai hay gái đây? Anh thích con gái. Lớn lên anh nghĩ nó cũng sẽ xinh đẹp giống em”. Dứt lời anh đặt một nụ hôn nồng nàn lên trán cô chứa đầy tình cảm yêu thương.
Hải Lam phì cười đưa tay nhéo má anh một cái “thế nhỡ là con trai thì sao? Anh không thích à?”
“thích. Nếu là con trai thì lần sau chúng ta sinh con gái là được mà” răng anh ngậm lấy tai cô nhay nhay
“nhỡ vẫn là con trai thì sao?” Hải Lam tò mò hỏi
“vậy thì vợ chồng mình sẽ đẻ đến khi nào ra con gái mới thôi” anh cười hì hì, dùng mũi chọc chọc đôi má đỏ ứng của cô
“hứ. anh định biến em thành lợn mẹ đấy hả? thích thì anh đẻ một mình đi” Hải Lam bĩu môi, vờ giận dỗi quay lưng về phía anh.
“vợ yêu giận đấy à? Đừng giận, không sau này con chúng ta sẽ khó tính lắm đấy. haha….” Minh Phong kéo lưng cô áp vào vòm ngực vững chắc của anh, má anh áp lên má cô thầm thì “Anh hy vọng sau này chúng ta sẽ có thật nhiều con. Khi chúng biết nói, được nghe giọng nói bi bô của bọn trẻ sẽ rất thích. Mẹ chỉ sinh mỗi anh, khi bà mất đi, không có anh em ruột thịt ở bên, anh cảm thấy lẻ loi lắm. Lam, anh chỉ ước gia đình mình sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ. Được nhìn em mỗi ngày, được nuôi nấng các con lớn lên, được đưa con đi học hàng ngày, rồi thấy con lập gia đình…như thế đã là quá đủ. Anh rất sợ phải cô đơn một mình”
Hải Lam im lặng nghe anh dốc bầu tâm sự, cô nghiêng mặt đối diện nhìn anh “Phong, có em và con anh sẽ không còn cô đơn nữa. mẹ con em sẽ luôn bên anh. Em yêu anh”. Rồi cô chủ động đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi anh.
“anh cũng yêu em” Minh Phong nhiệt tình đáp lại lời mời gọi của cô.
………………..
“thế nào, giờ anh đã hiểu rồi chứ? Kế hoạch tôi nói quá hoàn hảo phải không?” cô gái tựa người vào ghế nhìn Phùng Lập Nguyên chờ đợi kết quả
Lập Nguyên lưỡng lự suy nghĩ một lúc khá lâu. Đã hơn bốn tháng nay anh chưa gặp lại Hải Lam. Anh cũng rất nhớ cô. Cô ta nói đúng, anh không thể cứ thế ngồi im một chỗ nhìn cô bị người khác lấy mất. Anh không thể nhu nhược như vậy được, anh phải giành lại cô bằng bất cứ giá nào. Sự nhục nhã mà Doãn Minh Phong ban cho anh, anh phải trả lại gấp bội.
“Được, tôi đồng ý” Phùng Lập Nguyên thẳng người đưa ra đáp án của mình
“rất tốt. tôi mong rằng chúng ta sẽ hợp tác thành công.haha…” cô gái nhếch miệng cười gian xảo
“ụa” nửa đêm Hải Lam tung chăn chạy bán sống bán chết vào phòng vệ sinh nôn khan.
Minh Phong cũng bị cô làm cho thức giấc. anh vội chạy theo vào. Nhìn thấy Hải Lam đang ngồi xổm, mặt tái đi khiến anh lo lắng. Anh đến gần cô, vỗ vỗ lên lưng cô cho xuôi “ sao vậy em? Khó chịu lắm phải không? anh gọi bác sỹ nhé”
“ụa…không…cần…” Hải Lam không ngừng nôn thốc nôn tháo, xua xua tay ý bảo anh cô không sao.
“nhưng….” Minh Phong nhíu mày đau lòng khi nhìn cô đang vật lộn với cơn nghén mà không giúp gì được. Anh tiếp tục vuốt lưng cho cô dễ thở
Một lúc sau, Hải Lam mới ngừng nôn, mặt cô trắng bệch không vạch máu tươi. Cô vô lực bám vào người anh để tìm lấy chỗ dựa “em không sao, bác sỹ nói mấy tháng đầu sẽ nghén dữ lắm. Như vậy sau này con sinh ra mới tốt.hì..”. Hải Lam cố cười trước mặt Minh Phong
“thật sự không sao chứ? Nhưng nhìn mặt em như vậy anh không an tâm, hay mình cứ gọi bác sỹ nhé?” nói rồi anh rút di động gọi cho bác sỹ tư của gia đình.
Hải Lam vội nắm lấy tay anh, cô lắc đầu nói “Phong, em không sao thật mà. Giờ đã nửa đêm, chúng ta không nên làm khó ông ấy. Em chỉ cảm thấy đói và thèm ăn phở thôi”
Minh Phong nhìn cô yêu thương, cô vì mang thai con của anh mà chịu không ít vất vả. Anh biết đếm nào cô cũng cố nén sự khó chịu trong người để không làm kinh động đến anh. Anh ước giá như anh có thể gánh hết tất cả mọi khó chịu trong cô thì hay biết mấy “em chờ anh một chút”. Dứt lời anh dìu cô ra gường ngủ, đỡ cô ngồi xuống.
“anh làm gì vậy?” Hải Lam ngơ ngác không biết anh định làm gì mà lại mở tủ lấy áo ra
“em ở nhà chờ anh, anh đi một lát sẽ về” Minh Phong mặc áo xong liền hôn lên trán cô rồi đi ra khỏi phòng.
Hải Lam cứ ngồi ngây ra nhìn anh biến mất
15 phút sau, Minh Phong trở về, trên tay là một cặp lồng thơm phức mùi phở “Lam, nhìn này”
Hải Lam đang thiu thiu ngủ, nghe giọng anh cô chớp mi mắt ngái ngủ ngồi dậy, cái mũi thính ăn của cô ngay lập tức phát huy công lực, “Phong, anh mua phở à?”
“uhm., phở này ngon nhất thành phố đấy. em dậy ăn đi cho nóng” anh cẩn thận san phở ra bát cho cô ăn.
Hải Lam nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh thì cảm động, mấy hạt đậu thi nhau xuất hiên trên đôi má phúng phính của cô “Ông xã, cảm ơn anh”
“ngốc thật đấy. có thế mà cũng khóc. Em mau ăn đi” Minh Phong đưa bát phở đến trước mặt cô giụ dang nói
Hải Lam ăn ngon lành hết sạch bát phở, không còn một hột nước. Cô xoa coa cái bụng căng tròn cười hì hì “ngon quá”
Minh Phong trông vẻ mặt tươi tỉnh của vợ cũng vui lây, cưng chiều nói “muốn ăn nữa không?”
“dạ thôi. Em no lắm rồi” cô đâu có ngốc mà lại bắt anh đêm hôm chạy ra ngoài mua một bát phở nữa. Anh chăm sóc cô chu đáo như vậy làm cô vô cùng hạnh phúc.
“ừ. Muốn ăn gì bảo anh nhé. Anh sẽ mua ngay cho bà xã” Minh Phong thơm lên má cô rồi cầm bát đứng dậy mang xuống nhà bếp.
Môi cô khẽ rãn ra cười mãn nguyện vì cô có một đức lang quân quá tuyệt vời.
“Phong, cảm ơn anh” ngay khi Minh Phong trở lại giường, Hải Lam liền gối đầu trên cánh tay anh nói.
Anh cù loét một cái vào nách cô, mắng yêu “còn nói câu đấy nữa là anh sẽ ăn thịt em đấy. Nếu muốn cảm ơn thì hãy sinh cho anh một cục cưng bụ bẫm vào, biết không hả?”
“vâng” cô rúc đầu vào cổ anh tủm tỉm cười. Cô sẽ sinh hai đứa con đẹp như thiên thần cho anh. Đến lúc đấy anh tha hồ ở nhà mà bế chúng.
..............
“An An, con về nước sao không báo ba mẹ một tiếng. Con bé này thật là, 17 tuổi rồi, còn bé bỏng gì đâu mà lúc nào cũng tùy hứng vậy?” Bà Như Ý vui mừng khôn siết, ôm trầm lấy Doãn An An ngay khi cô đường đột xuất hiện ở cửa lớn.
Doãn An An cười toe toét “ba, mẹ, con nhớ hai người quá trời”. Doãn An An là con gái duy nhất của Doãn Minh Long và Diệp Như Ý. Mới 17 tuổi, nhưng từ nhỏ An An đã có tính tự lập rất cao. Vì thế mà khi ba mẹ cô về Việt Nam định cư, cô vẫn tiếp tục một mình ở lại Anh quốc học tập.
Ông Minh Long cũng ngạc nhiên không kém gì vợ, nhìn cô con gái đã một năm chưa gặp phấn chấn hẳn lên “ Xem con kìa. Sắp lấy chồng rồi mà còn nhõng nhẽo mẹ. haha….”
“ba à” An An xấu hổ nhìn ông
“An An, con đi đường chắc mệt lắm? Nào lại đây ngồi để mẹ xem con gái mẹ cao thêm tý nào không?” Bà Như Ý hết mực quan tâm cô.
Doãn An An hào hứng quay một vòng tròn trước ba mẹ mình “ba mẹ thấy con thế nào? Trông có xinh ra không ạ?”
“haha…An An nhà ta là đại mỹ nhân, xinh nhất nhà mà” vợ chồng Doãn Minh Long lâu lắm mới được cười hả hê như bây giờ.
“Lần này con về Việt Nam bao lâu? Ăn tết xong mới sang đó chứ?” ông bà rất trông đợi An An có thể ăn tết cùng họ trong năm nay. Lâu lắm rồi cả nhà chưa có bưa cơm đoàn viên đông đủ.
“hì…Ba, mẹ, lần này con quyết định về hẳn Việt Nam. Ba mẹ nhìn xem, con còn ghi danh tên mình vào trường quốc tế Thành Dương nữa này.” An An ngồi giữa ba mẹ chìa ra hồ sơ đang ký học của cô ở Việt Nam
Ông bà Doãn kinh ngạc trố mắt nhìn con gái diệu “An An, chuyện lớn như vậy sao không bàn bạc với ba mẹ một tiếng mà đã tự ý làm?”
“thì con muốn tạo bất ngờ lớn cho mọi người mà. Con nhớ ba mẹ và anh Phong quá nên mới làm vậy. Ba mẹ đồng ý nha???” An An lắc lư thân mình lấy lòng trưởng bối
“làm xong hết mọi chuyện rồi mới hỏi ý kiến ba mẹ. Ba mẹ muốn phản đối liệu được không đây? Con cũng thật là….” Bà Như Ý trách móc cô
“hì…con biết ba mẹ thương con nhất. ủa, nãy giờ con không thấy anh Phong đâu vậy? Anh ấy đi làm ạ? Mà không đúng, hôm nay là chủ nhật, đáng ra anh phải ở nhà chứ?” An An kỳ quái hỏi
Ông bà Doãn nén đưa mắt ngầm nhìn nhau buồn rầu. Mấy tháng nay, Minh Phong rất ít về nhà. ở công ty cũng chẳng mấy khi nhìn thấy mặt nó. Từ lúc ông bà đăng tin hủy hôn, Minh Phong vốn đã thành kiến với ba mẹ giờ càng thêm lạnh nhạt. Nó về cái nhà này chẳng qua cũng chỉ làm cho xong nghĩa vụ con cái…chắc trong thâm tâm nó không còn có ông bà già này nữa rồi.
“sao ba mẹ không nói gì?” An An hỏi xong liền bật dậy gọi to tìm Minh Phong "Anh hai....anh hai..."
“An An, đừng gọi nữa. Anh con hiện không sống ở đây” ông Long nói, giọng đầy u buồn
An An ngơ ngác hết nhìn bà Như Ý rồi quay ra nhìn ông Long “không ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“An An, chuyện dài lắm. Rồi dần dần mẹ sẽ kể con nghe. Thôi giờ con lên lầu thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Đã lâu cả nhà không ăn cùng nhau. Mẹ sẽ bảo nhà bếp nấu những món con thích. Lên nhanh đi con” bà Như Ý cố tỏ ra như không có chuyện gì.
An An rất kiếu kỳ muốn biết xem rốt cục là chuyện gì mà ba mẹ lại dấu mình. Nhưng cô không vội, giờ cô đã về, cô sẽ từ từ tìm hiểu nguyên do. Cô biết Minh Phong vốn không ưa mẹ mình, nhưng anh rất thương cô. Trước khi cả gia đình về Việt Nam, cô còn ra mặt làm hòa cho mẹ và anh trai. Khó khăn lắm cả nhà mới hòa hợp, không biết là chuyện gì mà lại thành ra thế này. Cô phải điều tra mới được.
“vậy con lên trước..chụt…chụt…” cô thơm má ba mẹ mình rồi vụt chạy lên lầu
“Trịnh Hải Lam” cô y tá cầm giấy xét nghiệm hô lên
Hải Lam nghe thấy tên mình không khỏi khẩn trương chạy đến cửa phòng khám. Cả tuần nay, cô cảm thấy trong người có gì đó khác lạ, luôn trong trạng thái buồn nôn không muốn ăn gì, nên quyết định tự mình đi đến bệnh viện khám rốt cục là bệnh gì….
“chúc mừng cô. Cô đã có thai 2 tháng. Đây là kết quả xét nghiệm” cô y tá cười tươi nhất có thể, thông báo tin tốt cho Hải Lam
“mang thai!!!!” Trịnh Hải Lam bất động, đứng sững sờ một chỗ cả kinh lặp lại lời cô y tá. Cô mang thai? Có nghe nhâm không vậy? Tin này bất ngờ quá, trong nhất thời nó khiến cô khó mà tiếp nhận kịp. Bởi cô chưa giám tưởng tượng mình sẽ có cục cưng vào lúc này. Bọn họ chẳng phải đã phòng hộ rất cẩn thận khi làm chuyện đấy sao? Như thế nào lại sơ suất được chứ? Cô rất thích trẻ con, nhưng hiện tại cô hãy còn đi học làm sao có thể… Không biết là cô nên mừng hay nên lo lắng hơn đây.
Cô y tá nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngẩn ra của Hải Lam thì trịnh trọng nhắc lại một cách từ từ “Trịnh, Hải, Lam, cô, đã, có, thai, hai, tháng….” rồi cô cố ý ngân dài giọng ra mới tiếp tục báo tin mừng thứ hai “mà còn là thai đôi nữa đấy”
Còn chưa tiêu hóa hết hai chữ “mang thai” , Hải Lam căng tròn hai mắt đẹp như baby, nuốt ực một miếng nước bọt vào trong nhìn cô y tá “thai đôi!!!!”.
“đúng vậy. cô nên cẩn thận một chút. Đây là thời kỳ đầu mang thai, thai phụ cần bồi bổ hơn nữa cho cơ thể. Nên hạn chế sinh hoạt vợ chồng. Có thế, sau này đứa trẻ mới khỏe mạnh được…..” cô y tá thao thao bất tuyệt khuyên đủ mọi thứ. Trong khi đầu óc Hải Lam thì lại đang nghĩ đến Minh Phong. Không biết khi cô báo tin này với anh, anh sẽ phản ứng thế nào? Có ngạc nhiên giống cô không?
“cô à, cô có nghe tôi nói không vậy?” cô y tá giảng giải một hồi mới để ý đến bộ dáng bị thôi miên của Hải Lam liền khua tay nói. Chắc có lẽ là cô lần đầu có thai mà còn là thai đôi nên không tránh khỏi kích động.
“hả….à…vâng…tôi sẽ chú ý. Cảm ơn cô” Hải Lam ngây ngốc trả lời. Đầu cô mê man, lững thững bước từng bước ra phía ngoài cửa lớn bệnh viện, rồi đứng một lúc khá lâu ở đó. Ánh nắng mặt trời đâm thủng những tầng mây xanh phản chiếu những tia nắng ấm áp lên thân hình mảnh mai của cô như đang khắc lên một tác phẩm nghệ thuật đương đại…Hải Lam nheo mắt lại, cúi người, rất tự nhiên đưa bàn tay thon dài đặt nhẹ nhàng lên cái bụng phẳng lì của mình. Bât giác đôi má trắng hồng liền nở ra một nụ cười tươi như hoa cúc mùa thu - Trong đây là hai thiên thần đang lớn lên phải không, là kết tinh tình yêu của cô và anh sao? Kỳ diệu thật đấy……
Hải Lam nhanh chóng bắt taxi về nhà. Cô muốn chính mình đứng trước Minh Phong mà hét lên họ sắp được làm ba, mẹ rồi, muốn được nhìn vẻ mặt hạnh phúc của anh biết nhường nào. Cô mừng quýnh lên, lấy di động nhắn tin cho anh “chồng yêu à, Hôm nay anh về sớm một chút nhé” rồi hôn chụt một cái lên màn hình.
……..
Cùng lúc đó
Doãn Minh Phong đang nghiêm mặt lãnh khốc nhìn cấp dưới trong phòng họp. Ánh mắt như thể giết người không cần súng của anh làm cho nhân viên lạnh toát mồ hôi hột. Không khí nặng nề phủ kín mọi ngóc ngách của gian phòng rộng lớn. Đến thở bọn họ cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng sao cho không phát ra tiếng động dù là nhỏ nhất. Đây đã là tháng thứ hai công ty làm ăn thua lỗ…cứ tiếp tục đà này, họ sẽ bị giám đốc sa thải mất....
“ cục tác…cục tác…cục tác…..” âm báo tin nhắn không biết vang nên từ máy ai, khiến tất cả mọi người nhịn thở, sợ hãi, trân trối nhìn vị giám đốc đang tối sầm mặt lại. Không biết là tên nào lại to gan đến vậy, chuyến này chết chắc rồi….đang lúc gay go lại chọc đến chỗ ngứa của lãnh đạo.
Minh Phong liếc nhìn một lượt, lạnh lùng nói “là điện thoại của ai?”
Không một ai dám đứng lên nhận tội, họ cúi gằm mặt xuống khẩn cầu xin chúa cứu vớt.
Kỳ Học Ân đứng đằng sau, nhịn không được, bạo dạn bước lên nói “giám đốc, là tiếng phát ra từ áo của anh”
Minh Phong chau mày, khó chịu nhìn cậu ta. Điện thoại của anh chẳng lẽ anh còn không biết. Ai lại đi để tin nhắn nhà quê thế chứ. Đầu nghĩ vậy nhưng anh vẫn không dấu nổi tò mò mà cho tay vào túi áo.
Quả không sai, đó là tin nhắn từ máy anh. Minh Phong nhăn chán mở tin nhắn ra xem thì ra là của bà xã gửi đến. Đôi mắt anh lập tức toát lên vẻ hạnh phúc, không nhịn được cười khẽ. Lúc này, mọi người mới nhìn nhau mà thở phào nhẹ nhõm…
Minh Phong không nói nhiều, chỉ một câu “cuộc họp kết thúc” liền biến mất sau cánh cửa lớn.
“ai vậy?” Phùng Lập Nguyên ngái ngủ, lười biếng rời khỏi chăn ra mở cửa, gắt giọng bực bội.
“cô tìm ai?” nhìn cô gái đứng giữa cửa xinh đẹp hơn người khiến Phùng Lập Nguyên có chút dao động.
Cô gái không nói gì, đôi mắt sắc sảo nhìn đăm đăm vào anh không hề e thẹn. hay ngượng ngùng như thể bọn họ quen biết đã lâu . Dường như phải mất đến nửa ngày cô mới mở miệng hỏi “anh là Phùng Lập Nguyên?”
Lập Nguyên nhíu chặt mày, khó hiểu nhìn cô. Cô ta biết anh? Anh chuyển nhà mới 2 tháng, không hề nói với ai, làm sao cô gái lạ này lại biết được. Nếu trí nhớ anh không tồi thì chắc chắn anh chưa từng gặp cô.
“ Đúng vậy. Xin hỏi cô là ai? Tìm tôi có việc gì? Tôi có quen cô sao?” anh hỏi cô.
Nghe câu trả lời của anh, cô gái nhoẻn miệng cười tươi “trước tiên có thể mời tôi vào trong uống nước được không?”. Cô cũng không đợi anh động ý, giống như mình là nữ chủ nhân của ngồi nhà liền lướt qua anh đi thẳng tới sofa ngồi xuống.
Phùng Lập Nguyên nghệt măt ra, trơ mắt nhìn cô tự tiện vào nhà mình. Rất nhanh, thần trí anh kịp quay về thực tại, khó chịu tiến về phía cô gái mà cao giọng “cô này, cô có nghĩ là mình rất bất lịch sự không? Chưa có sự đồng ý của tôi, sao cô dám tự tiện xông vào?”
Cô gái vẫn như cũ, nghe lời trách mắng của anh, nụ cười trên môi không hề giảm thậm trí nó còn nở rộ hơn, như những cánh hoa mai làm say đắm lòng người. Cô nhã nhặn vắt chéo hai chân, một tay tao nhã đặt lên đùi, tay còn lại cũng không nhàn dỗi tự mình rót ly nước rồi từ từ uống một cách thản nhiên.
Bị cô chọc tức, Phùng Lập Nguyên phát cáu, mặt tím xanh đi, nghiễn răng nghiến lợi, gầm lên “này…cô điếc hả? không nghe tôi nói gì sao? Mời cô ra khỏi nhà tôi”
Lúc này cô gái mới ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh, nụ cười từ lúc vào đến giờ càng lúc càng đẹp “anh vẫn hay cáu ghắt với phụ nữ như vậy sao?”
“cô” Lập Nguyên không nói được gì
“rất nhanh anh sẽ biết tôi là ai. Tôi đến là để giúp anh lấy lại những gì đáng ra phải thuộc về anh” cô nhẹ nhàng ngắt lời anh. Động tác hết sức điệu đà đứng lên đi vòng quanh căn phòng nhỏ mà đánh giá. Nhìn đồ đạc đơn giản nhưng lại rất gọn gang sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhân của chúng cũng là người khá kỹ tính….xem ra anh ta làm việc rất cẩn thận…
“cô có ý gì? Những thứ đáng ra thuộc về tôi?” Phùng Lập Nguyên bực dọc nhưng cũng rất kiếu kỳ với câu nói của cô
“phải” cô đưa tay cầm lọ thủy tinh pha lê trên tủ ngắm nghía, khồng ngoảnh đầu lại, trả lời anh
“rốt cục cô là ai? Cô nói rõ ràng đi, còn không mời cô rời khỏi đây” anh không thể chịu hơn được nữa. Khó khăn lăm anh mới chuyển đên đây để không phải gặp Diệp Như Ý. Giờ lại chui ở đâu ra một người đàn bà không rõ lai lịch đến phá rối. Đừng nói cô ta cũng đang định lợi dụng anh? Anh sẽ không ngu gì mà để người khác mang mình ra vui đùa một lần nữa….
“haha… Xem vẻ sốt sắng của anh thì hình như tôi không nói rõ cũng không được. Tôi đến là để giúp anh giành lại Trịnh Hải Lam….” Cô đặt lọ thủy tinh vào đúng chỗ cũ, quay người tiến về phía anh nói dõng dạc từng câu
“Hải Lam?” Phùng Lập Nguyên nheo mắt không hiểu. Cô ta biết cả Hải Lam?
“Đừng vội. Giờ tôi sẽ nói rõ mọi chuyện cho anh” cách nói chuyện của cô rất từ tốn, không hề vội vàng, hấp tấp
…………….
“anh về rồi” Hải Lam nở nụ cười ngọt ngào như nước nhìn Minh Phong âu yếm. Cô chạy nhanh đến cửa giúp anh cầm cặp để lên bàn.
Minh Phong đứng sau vòng tay ôm lấy cô, anh dụi mặt vào mái tóc đen óng của cô mà thưởng thức hương thơm quen thuộc, giọng nói dịu dàng mang theo ý đồ không tốt “uhm. Hôm nay sao lại tự dưng gọi anh về sớm vậy bé con? Nhớ anh à?”. Bàn tay không an phận chẳng biết tự lúc nào đã luồn xuống dưới váy cô làm càn…..
Hải Lam run lên, cả người cứng đờ ra, nhưng lần này cô rất biết tự kiềm chế liền bắt chặt cánh tay anh, làm ra vẻ lạnh giọng “ Phong, đừng đùa nữa. Trong nhà còn có dì Hương mà. Anh mau tắm đi rồi ra ăn cơm. Em có chuyện muốn nói”
“chuyện gì vậy cưng?” giọng nói tràn ngập dục vọng phát ra từ cổ họng Minh Phong. Hai hàm rằng anh tham lam cắn cắn chiễc cổ trắng ngần của cô khiêu khích
“ưm…lát em sẽ nói. Trước tiên anh tắm đi đã. Em chuẩn bị nước rồi đấy.” Hải Lam kiên định không để anh đạt được ý đồ đen tối. Giờ cô đã có baby, không thể tùy tiện cùng anh như trước được nữa.
“chúng ta tắm chung nhé” Minh Phong nói xong nhấc bổng cô lên, thẳng hướng phòng tắm bế cô vào trong.
Hải Lam hoảng hốt kêu a một tiếng, thiếu chút nữa là ngã xuống đất nhưng rất may cô đã bám được vào áo anh “thả em xuống. Em tắm rồi.”
“tắm thêm lần nữa đâu có thừa. Ngoan nào, anh giúp em kỳ lưng” Minh Phong cạy sức hơn người nhanh chóng cởi đồ cho anh và cô. Nhìn thân thể trần trụi trắng nõn không tỳ vết kia khiến dục vọng nguyên thủy trong anh nhanh chóng trỗi dậy. Minh Phong lờ đi sự phản kháng yếu ớt của cô, anh thuần thục chiếm thế thượng phong, vài ba bước dạo đầu cơ bản liền xông thẳng vào trong người cô, mãnh liệt đòi hỏi.
Ý trí kháng cự cuối cùng trong người Hải Lam cũng bị anh dập tắt hoàn toàn. Cô chỉ còn biết đưa hai tay vòng qua cổ anh rên lên không ngừng nghỉ, đôi chân thon dài quặp lấy lưng anh, cùng anh phối hợp từng đợt sóng tính hoan lạc
Trải qua một màn ái ân kịch liệt trong phòng tắm, Hải Lam xụi lơ tựa đầu trên ngực Minh Phong. Vừa rồi bọn họ vận động quá mức, cô lo lắng không biết cục cưng có sao không. Cũng tại anh hết mà….
“vừa nãy em bảo có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì vậy?” Minh Phong nằm trên giường thỏa mãn vuốt ve tám lưng trần nhẵn mịn của cô hỏi
“ứ. Em không nói với anh nữa. tại anh hết đó, làm người ta mệt chết đi được” cô nũng nịu bất mãn oán trách anh
Minh Phong mỉm cười, không để tâm tới sự giận dỗi trẻ con của cô, anh làm bộ ăn lăn sám hối “ai bảo em đẹp quá làm anh không nhịn được. Lần sau anh sẽ nhẹ một chút, được không? Nói đi, là chuyện gì mà gọi anh về sớm vậy?”
“Phong, em có thai rồi” Hải Lam nằm trong lòng anh nhẹ giọng nói ra
Minh Phong giật giật lưng, bật người ngồi dậy, đặt cô dưới thân,con mắt đen thâm tình nóng rực nhìn cô “em nói gì?”
“em có thai rồi” Hải Lam nhắc lại lời vừa nãy, lòng cô bỗng có chút mất mát khi không thấy anh sung sướng hô lên. Chẳng phải trên phim Hàn Quốc, người ta cũng làm thế sao? Hay là anh không muốn có con? Nghĩ đến đó cô buồn bã cụp mi xuống,trong mắt bắt đầu xuất hiện những tơ máu đỏ gần như sắp khóc
“nói lại lần nữa đi” ánh mắt Minh Phong vui mừng xen lẫn ngạc nhiên tột độ nhìn xuống bụng cô như thể anh muốn cô khẳng định lại lời vừa rồi. Cô có thai? Có phải anh đang nằm mơ ? Bọn họ sắp có con rồi. anh sắp được làm bố rồi? Haha…
“Phong, anh không vui khi em có thai sao?” Hải Lam rưng rưng nước mắt, chu cái mỏ đáng yêu, mếu máo hỏi anh
“ai nói anh không vui? anh là quá vui nên mới vậy. em cắn anh một cái đi, xem có phải là anh đang ngủ mơ không?” Minh Phong siết chặt eo cô kéo vào lòng.
Hải Lam mím môi cười hạnh phúc, vừa rồi anh bày ra bộ mặt kia làm cô còn tưởng anh……Không chút đắn đo,cô há rộng hàm rằng tráng bóng của mình, vô tình cắn một cái rõ đau trên vai anh đến nỗi những nốt rằng hãy còn in sâu trên da thịt.
“á” Minh Phong nhăn mặt kêu nhẹ, không ngờ anh chỉ nói thế mà cô làm thật. Đang định quay ra giáo huấn cô một trận nhưng nghĩ tới cô đang mang thai mà cưng chiều “bảo bối, sao không nói sớm, vừa nãy anh có làm em đau không?”. Vừa rồi trong phòng tắm anh đòi hỏi cô không ít, anh lo lắng cục cựng trong bụng cô sẽ oán trách ba me không thương yêu nó mất…
“em không sao” Hải Lam lắc đầu nói. Cô cố ý không đề cập gì đến việc mình mang thai đôi. Cô muốn anh sau này sẽ bất ngờ….
Minh Phong dịu dàng đưa tay xuống bụng cô xoa nhẹ, môi anh ghé sát trên môi cô hạnh phúc nói “ Lam, em tuyệt lắm. Em biết không, anh mong ngày này lâu lắm rồi đấy. Cuối cùng chúng mình cũng có con. Anh rất hạnh phúc. Không biết cục cưng nhà chúng ta là trai hay gái đây? Anh thích con gái. Lớn lên anh nghĩ nó cũng sẽ xinh đẹp giống em”. Dứt lời anh đặt một nụ hôn nồng nàn lên trán cô chứa đầy tình cảm yêu thương.
Hải Lam phì cười đưa tay nhéo má anh một cái “thế nhỡ là con trai thì sao? Anh không thích à?”
“thích. Nếu là con trai thì lần sau chúng ta sinh con gái là được mà” răng anh ngậm lấy tai cô nhay nhay
“nhỡ vẫn là con trai thì sao?” Hải Lam tò mò hỏi
“vậy thì vợ chồng mình sẽ đẻ đến khi nào ra con gái mới thôi” anh cười hì hì, dùng mũi chọc chọc đôi má đỏ ứng của cô
“hứ. anh định biến em thành lợn mẹ đấy hả? thích thì anh đẻ một mình đi” Hải Lam bĩu môi, vờ giận dỗi quay lưng về phía anh.
“vợ yêu giận đấy à? Đừng giận, không sau này con chúng ta sẽ khó tính lắm đấy. haha….” Minh Phong kéo lưng cô áp vào vòm ngực vững chắc của anh, má anh áp lên má cô thầm thì “Anh hy vọng sau này chúng ta sẽ có thật nhiều con. Khi chúng biết nói, được nghe giọng nói bi bô của bọn trẻ sẽ rất thích. Mẹ chỉ sinh mỗi anh, khi bà mất đi, không có anh em ruột thịt ở bên, anh cảm thấy lẻ loi lắm. Lam, anh chỉ ước gia đình mình sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ. Được nhìn em mỗi ngày, được nuôi nấng các con lớn lên, được đưa con đi học hàng ngày, rồi thấy con lập gia đình…như thế đã là quá đủ. Anh rất sợ phải cô đơn một mình”
Hải Lam im lặng nghe anh dốc bầu tâm sự, cô nghiêng mặt đối diện nhìn anh “Phong, có em và con anh sẽ không còn cô đơn nữa. mẹ con em sẽ luôn bên anh. Em yêu anh”. Rồi cô chủ động đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi anh.
“anh cũng yêu em” Minh Phong nhiệt tình đáp lại lời mời gọi của cô.
………………..
“thế nào, giờ anh đã hiểu rồi chứ? Kế hoạch tôi nói quá hoàn hảo phải không?” cô gái tựa người vào ghế nhìn Phùng Lập Nguyên chờ đợi kết quả
Lập Nguyên lưỡng lự suy nghĩ một lúc khá lâu. Đã hơn bốn tháng nay anh chưa gặp lại Hải Lam. Anh cũng rất nhớ cô. Cô ta nói đúng, anh không thể cứ thế ngồi im một chỗ nhìn cô bị người khác lấy mất. Anh không thể nhu nhược như vậy được, anh phải giành lại cô bằng bất cứ giá nào. Sự nhục nhã mà Doãn Minh Phong ban cho anh, anh phải trả lại gấp bội.
“Được, tôi đồng ý” Phùng Lập Nguyên thẳng người đưa ra đáp án của mình
“rất tốt. tôi mong rằng chúng ta sẽ hợp tác thành công.haha…” cô gái nhếch miệng cười gian xảo
“ụa” nửa đêm Hải Lam tung chăn chạy bán sống bán chết vào phòng vệ sinh nôn khan.
Minh Phong cũng bị cô làm cho thức giấc. anh vội chạy theo vào. Nhìn thấy Hải Lam đang ngồi xổm, mặt tái đi khiến anh lo lắng. Anh đến gần cô, vỗ vỗ lên lưng cô cho xuôi “ sao vậy em? Khó chịu lắm phải không? anh gọi bác sỹ nhé”
“ụa…không…cần…” Hải Lam không ngừng nôn thốc nôn tháo, xua xua tay ý bảo anh cô không sao.
“nhưng….” Minh Phong nhíu mày đau lòng khi nhìn cô đang vật lộn với cơn nghén mà không giúp gì được. Anh tiếp tục vuốt lưng cho cô dễ thở
Một lúc sau, Hải Lam mới ngừng nôn, mặt cô trắng bệch không vạch máu tươi. Cô vô lực bám vào người anh để tìm lấy chỗ dựa “em không sao, bác sỹ nói mấy tháng đầu sẽ nghén dữ lắm. Như vậy sau này con sinh ra mới tốt.hì..”. Hải Lam cố cười trước mặt Minh Phong
“thật sự không sao chứ? Nhưng nhìn mặt em như vậy anh không an tâm, hay mình cứ gọi bác sỹ nhé?” nói rồi anh rút di động gọi cho bác sỹ tư của gia đình.
Hải Lam vội nắm lấy tay anh, cô lắc đầu nói “Phong, em không sao thật mà. Giờ đã nửa đêm, chúng ta không nên làm khó ông ấy. Em chỉ cảm thấy đói và thèm ăn phở thôi”
Minh Phong nhìn cô yêu thương, cô vì mang thai con của anh mà chịu không ít vất vả. Anh biết đếm nào cô cũng cố nén sự khó chịu trong người để không làm kinh động đến anh. Anh ước giá như anh có thể gánh hết tất cả mọi khó chịu trong cô thì hay biết mấy “em chờ anh một chút”. Dứt lời anh dìu cô ra gường ngủ, đỡ cô ngồi xuống.
“anh làm gì vậy?” Hải Lam ngơ ngác không biết anh định làm gì mà lại mở tủ lấy áo ra
“em ở nhà chờ anh, anh đi một lát sẽ về” Minh Phong mặc áo xong liền hôn lên trán cô rồi đi ra khỏi phòng.
Hải Lam cứ ngồi ngây ra nhìn anh biến mất
15 phút sau, Minh Phong trở về, trên tay là một cặp lồng thơm phức mùi phở “Lam, nhìn này”
Hải Lam đang thiu thiu ngủ, nghe giọng anh cô chớp mi mắt ngái ngủ ngồi dậy, cái mũi thính ăn của cô ngay lập tức phát huy công lực, “Phong, anh mua phở à?”
“uhm., phở này ngon nhất thành phố đấy. em dậy ăn đi cho nóng” anh cẩn thận san phở ra bát cho cô ăn.
Hải Lam nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh thì cảm động, mấy hạt đậu thi nhau xuất hiên trên đôi má phúng phính của cô “Ông xã, cảm ơn anh”
“ngốc thật đấy. có thế mà cũng khóc. Em mau ăn đi” Minh Phong đưa bát phở đến trước mặt cô giụ dang nói
Hải Lam ăn ngon lành hết sạch bát phở, không còn một hột nước. Cô xoa coa cái bụng căng tròn cười hì hì “ngon quá”
Minh Phong trông vẻ mặt tươi tỉnh của vợ cũng vui lây, cưng chiều nói “muốn ăn nữa không?”
“dạ thôi. Em no lắm rồi” cô đâu có ngốc mà lại bắt anh đêm hôm chạy ra ngoài mua một bát phở nữa. Anh chăm sóc cô chu đáo như vậy làm cô vô cùng hạnh phúc.
“ừ. Muốn ăn gì bảo anh nhé. Anh sẽ mua ngay cho bà xã” Minh Phong thơm lên má cô rồi cầm bát đứng dậy mang xuống nhà bếp.
Môi cô khẽ rãn ra cười mãn nguyện vì cô có một đức lang quân quá tuyệt vời.
“Phong, cảm ơn anh” ngay khi Minh Phong trở lại giường, Hải Lam liền gối đầu trên cánh tay anh nói.
Anh cù loét một cái vào nách cô, mắng yêu “còn nói câu đấy nữa là anh sẽ ăn thịt em đấy. Nếu muốn cảm ơn thì hãy sinh cho anh một cục cưng bụ bẫm vào, biết không hả?”
“vâng” cô rúc đầu vào cổ anh tủm tỉm cười. Cô sẽ sinh hai đứa con đẹp như thiên thần cho anh. Đến lúc đấy anh tha hồ ở nhà mà bế chúng.
..............
“An An, con về nước sao không báo ba mẹ một tiếng. Con bé này thật là, 17 tuổi rồi, còn bé bỏng gì đâu mà lúc nào cũng tùy hứng vậy?” Bà Như Ý vui mừng khôn siết, ôm trầm lấy Doãn An An ngay khi cô đường đột xuất hiện ở cửa lớn.
Doãn An An cười toe toét “ba, mẹ, con nhớ hai người quá trời”. Doãn An An là con gái duy nhất của Doãn Minh Long và Diệp Như Ý. Mới 17 tuổi, nhưng từ nhỏ An An đã có tính tự lập rất cao. Vì thế mà khi ba mẹ cô về Việt Nam định cư, cô vẫn tiếp tục một mình ở lại Anh quốc học tập.
Ông Minh Long cũng ngạc nhiên không kém gì vợ, nhìn cô con gái đã một năm chưa gặp phấn chấn hẳn lên “ Xem con kìa. Sắp lấy chồng rồi mà còn nhõng nhẽo mẹ. haha….”
“ba à” An An xấu hổ nhìn ông
“An An, con đi đường chắc mệt lắm? Nào lại đây ngồi để mẹ xem con gái mẹ cao thêm tý nào không?” Bà Như Ý hết mực quan tâm cô.
Doãn An An hào hứng quay một vòng tròn trước ba mẹ mình “ba mẹ thấy con thế nào? Trông có xinh ra không ạ?”
“haha…An An nhà ta là đại mỹ nhân, xinh nhất nhà mà” vợ chồng Doãn Minh Long lâu lắm mới được cười hả hê như bây giờ.
“Lần này con về Việt Nam bao lâu? Ăn tết xong mới sang đó chứ?” ông bà rất trông đợi An An có thể ăn tết cùng họ trong năm nay. Lâu lắm rồi cả nhà chưa có bưa cơm đoàn viên đông đủ.
“hì…Ba, mẹ, lần này con quyết định về hẳn Việt Nam. Ba mẹ nhìn xem, con còn ghi danh tên mình vào trường quốc tế Thành Dương nữa này.” An An ngồi giữa ba mẹ chìa ra hồ sơ đang ký học của cô ở Việt Nam
Ông bà Doãn kinh ngạc trố mắt nhìn con gái diệu “An An, chuyện lớn như vậy sao không bàn bạc với ba mẹ một tiếng mà đã tự ý làm?”
“thì con muốn tạo bất ngờ lớn cho mọi người mà. Con nhớ ba mẹ và anh Phong quá nên mới làm vậy. Ba mẹ đồng ý nha???” An An lắc lư thân mình lấy lòng trưởng bối
“làm xong hết mọi chuyện rồi mới hỏi ý kiến ba mẹ. Ba mẹ muốn phản đối liệu được không đây? Con cũng thật là….” Bà Như Ý trách móc cô
“hì…con biết ba mẹ thương con nhất. ủa, nãy giờ con không thấy anh Phong đâu vậy? Anh ấy đi làm ạ? Mà không đúng, hôm nay là chủ nhật, đáng ra anh phải ở nhà chứ?” An An kỳ quái hỏi
Ông bà Doãn nén đưa mắt ngầm nhìn nhau buồn rầu. Mấy tháng nay, Minh Phong rất ít về nhà. ở công ty cũng chẳng mấy khi nhìn thấy mặt nó. Từ lúc ông bà đăng tin hủy hôn, Minh Phong vốn đã thành kiến với ba mẹ giờ càng thêm lạnh nhạt. Nó về cái nhà này chẳng qua cũng chỉ làm cho xong nghĩa vụ con cái…chắc trong thâm tâm nó không còn có ông bà già này nữa rồi.
“sao ba mẹ không nói gì?” An An hỏi xong liền bật dậy gọi to tìm Minh Phong "Anh hai....anh hai..."
“An An, đừng gọi nữa. Anh con hiện không sống ở đây” ông Long nói, giọng đầy u buồn
An An ngơ ngác hết nhìn bà Như Ý rồi quay ra nhìn ông Long “không ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“An An, chuyện dài lắm. Rồi dần dần mẹ sẽ kể con nghe. Thôi giờ con lên lầu thay quần áo rồi xuống ăn cơm. Đã lâu cả nhà không ăn cùng nhau. Mẹ sẽ bảo nhà bếp nấu những món con thích. Lên nhanh đi con” bà Như Ý cố tỏ ra như không có chuyện gì.
An An rất kiếu kỳ muốn biết xem rốt cục là chuyện gì mà ba mẹ lại dấu mình. Nhưng cô không vội, giờ cô đã về, cô sẽ từ từ tìm hiểu nguyên do. Cô biết Minh Phong vốn không ưa mẹ mình, nhưng anh rất thương cô. Trước khi cả gia đình về Việt Nam, cô còn ra mặt làm hòa cho mẹ và anh trai. Khó khăn lắm cả nhà mới hòa hợp, không biết là chuyện gì mà lại thành ra thế này. Cô phải điều tra mới được.
“vậy con lên trước..chụt…chụt…” cô thơm má ba mẹ mình rồi vụt chạy lên lầu
/39
|