“dì Hương, chồng con đã về chưa ạ?” Hải Lam người uể oải bước vào phòng bếp lên tiếng hỏi bà Hương.
Bà Hương luôn chân luôn tay lau dọn bàn ghế, đã 10 giờ tối mà bà chưa ngủ, nghe được giọng nói quen thuộc của Hải Lam, bà quay ra nhìn cô cười dịu dàng “ Chiều nay, cậu Phong có gọi về nhà, báo công ty còn có việc bận nên sẽ về muộn, cậu ấy nhắn lại, con cứ ngủ trước, không cần phải đợi cậu ấy, kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Tiểu Lam à, cũng muộn rồi, con lên lầu nghỉ ngơi đi. Từ lúc về tới giờ dì thấy con ngồi trong thư phòng cứ cặm cụi với mấy tờ giấy hơn sáu tiếng đồng hồ rồi đấy. Con đã sắp làm mẹ nên chú ý một chút, đừng làm quá sức …không tốt cho phụ nữ mang thai đâu”
Hải Lam sắc mặt mệt mỏi, lảo đạo dựa người vào ghế ăn, ánh mắt mang theo chút thất vọng rõ ràng “ Vâng…..không còn sớm nữa dì cũng mau nghỉ đi ạ”.
Đã là đêm thứ ba Minh Phong về nhà muộn. Sáng sớm, khi những tía nắng ấm áp còn chưa kịp phảng phất vào căn phòng ngủ của bọn họ mà anh đã rời khỏi nhà. Mỗi lần đưa tay mân mê chỗ nằm bên cạnh mình, Hải Lam thấy trống vắng, lạnh lẽo vô cùng. Cô cảm giác mấy ngày qua anh và cô càng lúc càng trở lên xa cách, không giống như một đôi vợ chồng đang yêu nhau thắm thiết, mặn nồng. Bao nhiêu chuyện không vui xảy ra vậy mà anh chẳng nói gì với cô. Anh cứ thế âm thầm gánh hết lấy mọi vất vả về mình khiến cô thấy bản thân như một người vợ vô dụng, chẳng giúp được gì cho anh. Cả chiều nay, cô ngồi trong thư phòng, mải miết thiết kế ra những mẫu sản phẩm trang sức mới, vẽ đi vẽ lại, sọt rác ngập một đống giấy tròn nhưng cô vẫn chẳng vừa ý cái nào. Hải Lam đang định bỏ cuộc thì đột nhiên bộ não thông minh của mình bừng lên ý tưởng độc đâó. Không chút phí phạm thời gian quý giá, Hải Lam tay cầm cây bút chì thuần thục vẽ lên những đương nét tinh tế của tác phẩm.
“ừ…lát dì mới ngủ, dì ngủ muộn quen rồi, con cứ lên lầu trước đi” bà Hương thúc dục.
“vâng. Chúc dì ngủ ngon” Hải Lam thơm lên má bà rồi mới rời đi
Bà Hương nhìn Hải Lam lắc đầu thở dài. Trông nó sầu não thế kia, bà đương nhiên hiểu rõ con bé đang phiền muộn chuyện gì. Bởi bà cũng đã nghe tin tức về Doãn Thị…..
Như mọi khi, sáng sớm hôm sau, ngay khi Minh Phong ra khỏi phòng, Hải Lam mới từ từ mở mắt nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh xa dần, xa dần khỏi tầm nhìn của cô. Hải Lam đau lòng kéo chăn ra khỏi người, bước xuống giường. Giờ cô đang mang thai nên lúc nào cũng cảm thấy thiếu giấc, lúc nào cũng thèm ngủ. Hôm qua cô gần như thức trắng một đêm, 2 giờ sáng mà chưa thấy Minh Phong về, làm cô trằn trọc suốt đêm mãi gần sáng mới chợp mắt được một lúc. Đứng trước gương lớn trong nhà tắm, Hải Lam bần thần, đưa ngón tay thon dài khẽ vuốt hai bên má hốc hác xanh xao . Khuôn mặt vốn được coi là biểu tượng của thiên thần giờ chẳng khác nào cô lọ lem xấu xí. Đôi mắt thâm quầng trông rõ, cánh môi nhợt nhạt hẳn đi. Hải Lam nhanh chóng làm qua loa một số thủ tục vệ sinh cá nhân buổi sáng , vội vội vàng vàng thay quần áo đến Doãn Thị
“ Hải Lam” Lâm Nguyệt Lan bước ra từ thang máy, đi được vài ba bước chân liền bắt gặp thân ảnh gầy yếu của Trinh Hải Lam. Cô ta khiêu khiêu một bên mắt sắc sảo, khéo léo liếc qua người Hải Lam hoài nghi….vợ chồng họ chiến tranh lớn hay sao mà trông bộ dạng cô lại thảm hại như thế này
Hải Lam ngẩn người, giương mắt nhìn Lâm Nguyệt Lan, khóe miệng mấp máy “ chị Lan, sao chị lại đến đây?” Chị ấy tới tìm Minh Phong? Thoáng cái Hải Lam cảm thấy trong lòng một trận bất an dữ dội. Không hiểu sao cô cứ thấy có cái gì đó rất tồi tệ sắp xảy đến với mình
Lâm Nguyệt Lan mặt mày cong cong “ à…cái này…hiện chị đang là nhân viên thiết kế của Doãn Thị mà”
“Nhân viên của Doãn Thị???”
“ừm”
“Chị làm lâu chưa? Lần trước em không có nghe chị nhắc tới” Hải Lam bình tĩnh áp chế sự run rẩy đang gia tăng trên các ngón tay mình, hỏi như thể đó chỉ là một lời nói quan tâm bình thường không có lấy một hương vị dấm chua nồng nặc. Có thể chị ấy đơn thuần chỉ vào đây làm việc. Cô không nên quá đa nghi
“chị mới làm thôi, lần trước gặp em vui quá nên chị quên khuấy đi mất. Mà em đến gặp Minh Phong à? Chị vừa thấy anh ấy đi ra ngoài cùng trợ lý Kỳ mà” Lâm Nguyệt Lan trôi chảy nói, dường như cô ta đã học thuộc câu trả lời trước đó rất lâu
“Không, em không đến gặp anh ấy. Hôm nay em đến nộp bài dự thi thiết kế trang sức tham sự triển lãm quốc tế” Hải Lam thành thật nói hết ra. Cô không biết là mình đang ngây thơ chui vào hang một con cáo già.
Lâm Nguyệt Lan kích động đưa mắt nhìn vào tập tài liệu trên tay cô “Bài dự thi???”
“vâng”
“à…chị hiểu rồi, em đang giúp chồng em hả? Hai người thật tình cảm nha, chị thấy hạnh phúc thay cho Minh Phong đấy. Anh ấy lấy được em quả là phúc lớn ba đời.haha” Lâm Nguyệt Lan ngoài miệng không tiếc lời ngon ngọt khen tình địch nhưng trong lòng lại không ngừng thầm rủa người ta
Hải Lam nghe vậy, mặt thoáng cái đã đỏ ửng , cô cười tươi như hoa “ chị Lan, chị lại trêu em nữa rồi”
“haha. Chị chỉ nói đúng sự thật, không phải sao?” Lâm Nguyệt cười nói đến là vui vẻ, rồi cô ta lại tiếp tục “ Mà hiện phòng thiết kế đang họp, chắc đến trưa mới xong. Chị thấy em đang có bầu…hay là để chị giúp em cầm mẫu bài lên trên đó. Chứ chờ cả tiếng đồng hồ, chị sợ em không chịu được. Cháu trai chị nó lại trách chị vô tâm thì oan cho chị quá?”
“haha…baby còn chưa biết là trai hay gái mà chị” nhắc đến đứa con trong bụng, cô bất giác thấy lòng trở lên ấm áp, hạnh phúc tột cùng
Lâm Nguyệt Lan thể hiện sự quan tâm chu đáo của một người chị gái dành cho đứa em bé bỏng của mình, ân cần nói “đương nhiên phải là bé trai rồi. haha. Mà thôi, em không cần phải lên trên đấy đâu. Cứ để chị mang lên cho. Em hãy về nhà dưỡng thai cho tốt. Trông bộ dáng em này, mang thai gì mà lại gầy đi thế hả?”. Cô ta còn không quên bày ra bộ mặt đau lòng trước mắt Hải Lam
Hải Lam lưỡng lự một lúc, nhưng rồi cô không chút đắn đo, hai tay kính cẩn đưa bản thiết kế cho Lâm Nguyệt Lan, hớn hở nói “chị Lan, cảm ơn chị, em làm phiền chị một chuyến rồi.”
“khách sao quá đấy em gái yêu. Ai bảo chị là chị của em nào?. Được rồi, em về đi, giờ chị mang lên bộ phận thiết kế cho trưởng phòng duyệt đây”
“vâng. Chị giúp em nhé. Tạm biệt chị” Hải Lam lễ phép nói
“ừ. Được rồi mà…” khuôn mặt đểu cáng được cô ta che dấu rất hoàn hảo
******************
“này chú, chú va vào người khác mà không xin lỗi a? thật bất lịch sự”Doãn An An bực mình hét lên, mắt liếc xéo ra sau nhìn người kia khó chịu. Đang cùng một nhóm bạn mới quen trong lớp rủ nhau vào nhà hàng ăn cao cấp mừng cô gia nhập nhóm lục đại mỹ nhân thì bị một người đàn ông cao lớn, ăn mặc sang trọng va mạnh vào vai, xong lại không nói xin lỗi một câu, cứ vậy thờ ơ bỏ đi
Hứa Kính Thiên dường giả điếc trước lời **** mắng của con nhỏ đang mặc đồng phục học sinh kia, anh vẫn ung dung bước tiếp
“Này…Chú đứng lại cho cháu” An An điên tiết lên, vung cánh tay đang khoác vào một cô bạn nữ, xông lên trước mặt người đàn ông không biết đạo lý phải trái kia, hiên ngang dang rộng cánh tay chặn đường “ Chú mà không xin lỗi cháu thì đừng có hòng bước qua đây”
Nhìn cô bé đánh đá đang uy hiếp mình, Hai tay Hứa Kính Thiên không những không bực mình, trái lại khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng còn hiện lên một nụ cười “nhóc, mau tránh ra”
An An bĩu môi, vênh mặt thách thức “Không tránh. Chừng nào chú chưa xin lỗi cháu, cháu sẽ không để yên cho chú rời khỏi đây”
Hứa Kính Thiên nghe khẩu khí ghê ghớm của cô, phì cười, khoanh tay trước ngực “ không để yên??? Vậy nhóc định làm gì với anh?”. Thật buồn cười, một tổng giám đốc oai nghiêm, bận rộn không biết bao nhiêu việc mà lại có thể nhẫn lại đứng đây đôi co với một đứa con gái mặt búng ra sữa này. Thú vị đây....
“chú không xin lỗi?” An An cũng bắt trước giống anh, cho hai tay đan vào nhau để trước ngực, vênh mặt cao hơn nữa
“không xin lỗi” Hứa Kính Thiên nhướng mày thích thú. Để xem nó sẽ làm gì anh….
“cho chú cơ hội cuối cùng đấy, mau nói xin lỗi đi” An An thở hắt ra, hung hổ nói
“có chết cũng không xin lỗi” lời nói rất kiên định
“Vậy cháu cũng không nhiều lời. Chú đừng oán cháu ra tay tàn ác nha” nói xong, An An đánh mắt ra hiệu cho cô bạn cực style đứng sau Hứa Kính Thiên. Cô bạn nhanh trí hiểu được An An muốn mình làm gì. Nhanh như chớp, cô bé bước lên một bước rưỡi, đủ để xuất thủ món đòn taekwondo cơ bản nhất, chân phải xoay góc bốn năm độ, chếch cao đúng giũa đầu gối đối phương, tay nắm thành quyền vững chắc, liên thủ xuất liên tiếp hai chiêu hiểm độc, đạp sau đầu gối anh cùng cú đấm bốc khói ngùn ngụt sau tấm lưng vạm vỡ của anh.
Hứa Kính Thiên không ngờ lại có kẻ đánh nén sau lưng, anh không đề phòng, chỉ kịp bước một chân lên trước để không bị ngã. Xong đáng tiếc, Doãn An An – một cao thủ taekwondo, thừa cơ đối phương mất thăng bằng, đưa chân ngắn ngủn ngáng ngang đôi chân dài của Hứa Kính Thiên, hai tay chuẩn xác nắm lấy cánh tay anh, một đường hoàn hào, kêu to một tiếng, dồn hết sức quật anh nằm xõng xoài trên nền đá cẩm thạch lạnh toát
Vệ sỹ trố mắt ra mà nhìn chủ nhân bị hạ đòn vô cùng lợi hại, khuôn mặt lạnh băng của bọn họ trong chốc lát lặn mất tăm. Họ nhìn hai cô như nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh. Trông vậy mà hạ gục được một người đàn ông. Đáng nể, đáng nể…
Không chỉ, đám vệ sỹ, mà tất cả nhân viên nhà hàng đều không nhịn được nhanh chóng cái mồm hoạt động bàn tán rầm rộ cảnh tượng vừa rồi. Thật không thể tin vào mắt mình. Một anh chàng cao lớn thế kia lại bị một cô gái nhỏ nhắn quật ngã. May là tầm này chưa có khách, không thì người đàn ông kia không biết sẽ dấu mặt đi đâu…
“các người mù hết rồi sao? còn trơ mắt ra nhìn” Hứa Kính Thiên gầm lên, một bên hông của anh sắp bị dập nát ra. Anh tức quá thở hổn hển, nhìn cô gái kia như thể anh sẵn sàng chính mình sẽ bọp nát cổ mảnh mai của cô ta ra. Cô đợi đấy, dám vũ nhục tôi trước mặt bao nhiêu người…coi như cô ngu xuẩn mà động đến Hứa thiếu gia ta
Bọn vệ sỹ ợ lên một cái, vội vã giúp tổng giám đốc đứng lên, cuống quýt nói “tổng giám đốc, chúng tôi xin lỗi”. Đây là lần đầu tiên bọn họ đứng nhìn chủ nhân của mình bị người ta đánh mà không có bất kì hành động gì. Có lẽ, họ không ngờ được đối phương là một cô bé học sinh nên mới phản ứng chậm chạp đến thế
“một lũ vô dụng” Hứa Kính Thiên cảm thấy mất mặt ghê ghớm. Hình tượng lãnh khốc, lịch lãm bấy lâu đều bị con nhóc kia làm cho vẩn đục. Anh điên khùng áp đảo dồn Doãn An An vào vách tường, bàn tay năm ngón không buông tha, bắt khuôn mặt của cô siết chặt, khiên cô cùng anh đối mặt, gằn lên như sói dữ “ nhóc con, cô đã đi quá giới hạn của mình rồi đấy. Hôm nay là cô chọc tới tôi…..”
An An đang cười đắc trí với thắng lợi của mình, nghe được giọng nói đáng sợ kia khiến cô ngay cả tức giận cũng không giám bộc phát. Anh ta định đối phó với cô à? Không nhỏ mọn thế chứ?
Cô cười hì hì làm ra vẻ muốn hòa chiến với anh “ chú va vào tôi, giờ tôi đánh lại, coi như chúng ta không ai nợ ai”. An An nói xong thản nhiên quay người bỏ đi
“a…làm gì vậy? buông ra” An An hét toáng lên
Hứa Kính Thiên đâu có dễ dang bỏ qua cho cô nhóc này. Anh một tay thuận lợi ôm lấy eo cô kéo giật lại về phía mình, cười nham hiểm “ định chạy đấy à? Không có cửa đâu nhóc”.
Mấy cô bạn An An thấy tình hình không ổn, đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt tiến lên định cứu người xong lần này đám vệ sỹ đã không còn bị các cô làm cho mê muội nữa. Bọn họ phản ứng kịp thời chặn đứt hành động bạo loạn của đám choai choai này
An An khóc dở mếu dở, ai oán trong lòng, sớm ngày ra đã gặp cướp. Cô vung tay vung chân hét ầm ĩ cả nhà hàng “buông ra, tôi sẽ kiện chú tội quấy dối trẻ vị thành niên đấy”
“kiện đi, để xem ai sẽ phải ngồi bóc lịch trong tù” Hứa Kính Thiên không để uy hiếm của cô vào trong mắt
“a…cứu với…có kẻ dở trò đồi bại trong này” An An thục tay mạnh ra sau, kêu to hết cỡ nhưng không nhằm nhò gì. Cô nhấc chân, giẫm thật mạnh xuống đôi giày da bóng loáng của Hứa Kính Thiên mà nghiền vụn ra
“a” Hứa Kinh Thiên vội buông tay ra khỏi người cô, kêu điếng một tiếng. An An thừa cơ thoát khỏi anh, cùng lũ bọn vọt ra khỏi nhà hàng tìm chỗ chốn.
Kính Thiên khập khiêng tiến ra cái ghế gần đó ngồi xuống. Khuôn mặt anh nhăn nhó đau đớn
“Tìm hiểu xem con nhóc đó ở đâu cho tôi. Hạn trong 2 tiêng phải có được kết quả rõ chưa hả?Chết tiệt” Anh nghiến răng nghiến lợi ra lệnh. Mình đầu đội trời chân đạp đất, xông pha hàng trăm trận trên thương trường vậy mà lại bị một đứa miệng đầy hôi sữa đem ra lăng nhục. hừ
“Tổng giám đốc, tôi vừa để ý tới đồng phục cô bé đó mặc, trên đó có ghi trường cấp ba quốc tế Thành Dương. Bọn nhóc đấy hẳn là học trường đó” một tên vệ sỹ dè dặt nói. Cô ta quá nổi bật khiến hắn nhìn chăm chú vào người cô ta nên đương nhiên biết được
Hứa Kinh Thiên cong môi mỏng, con mắt gian ác nhìn tên vệ sỹ “ làm tốt lắm”
***********************
Lâm Nguyệt Lan cầm trên tay mẫu thiết kế của Hải Lam, khinh thường quẳng nó lên góc bàn. Hậm hực ngồi xuống ghế. Tưởng làm mấy cái vớ vẩn này là có thể giúp Doãn Minh Phong? Trịnh Hải Lam, cô đúng là ngu xuẩn hết mức
“Nguyệt Lan, ai chọc giận cô à?sao lại tức tối vậy?” một đồng nghiệp nam ngồi bàn kế bên quan tâm hỏi
Thân thể Lâm Nguyệt Lan giật giật, khuôn mặt xinh đẹp được che lấp bởi tầng dầy phấn trắng quay ngoắt 180 độ cười tươi “ Tôi chỉ hơi mệt thôi. Đừng bận tâm”
“vậy à. Vậy cô nên xin phép nghỉ sớm đi” đồng nghiệp nam đứng lên ga lăng lấy cho cô một cốc nước, quan tâm nói
“cảm ơn anh”
“không có gì….ồ, bản thiết kế nào thế này?” cậu bạn kia ngay khi đưa cốc nước cho Lâm Nguyệt Lan, ánh mắt tinh tường liền bị hút vào mẫu thiết kế trên bàn, không nén nổi tò mò cậu đưa tay lấy ra xem, khen lấy khen để “oa…đẹp thật đấy. Nguyệt Lan, là cô thiết kế đó hả? Rất tuyệt. Nhìn thì có vẻ rất đơn giản nhưng xem kỹ tôi lại thấy chiếc bông tai này phối hợp hai màu đen và trắng sẽ khiến nhiều người phải phát cuồng. Hai màu tương phản này như tôn lên vẻ đẹp của nhau một cách kỳ diệu: một vẻ đẹp tinh tế, kiêu sa của đôi bông tai nhưng lại mang đến cảm giác mạnh mẽ , lạnh lùng có đôi chút khiêm nhường. Càng ngắm tôi càng thấy đây là một kiệt tác có một không hai. Trong đời chưa thấy có tác phẩm nào lại thu hút tôi đến vậy. Nguyệt Lan, sao không mang nó đi dự thi. Theo kinh nghiệm lâu năm, tôi tin mẫu thiết kế của cô sẽ giành giải nhất đó. Mới nhìn qua giấy mà đã cuốn hút. Đảm bảo khi được làm ra nó sẽ còn đẹp hơn nữa. haha”
Lâm Nguyệt Lan nhíu mắt dò xét, đừng có thái quá lên chứ? “anh đánh bóng nó lên rồi đấy. Tôi thấy chẳng đẹp gì cả”
Đồng nghiệp ngây thơ, không hiểu hết ý tứ trong lời cô ta, vô tư nói “tôi thấy đẹp mà. Không tin cô hãy hỏi tất cả mọi người trong phòng đi…nè, mọi người lại đây xem kiệt tác mới của Nguyệt Lan đi. Đẹp lắm đấy”
“đưa đây. Có gì phải xem ” Lâm Nguyệt Lan giật mạnh bản thiết kế trong tay bạn, rống lớn.
Cậu bạn hụt hẫng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lâm Nguyệt Lan, không hiểu mình đã làm sai chuyên gì mà khiên cô ta nổi giận với mình “Nguyệt Lan, cô sao vậy?"
“không có gì. Tôi thấy tác phẩm này hãy còn một số lỗi, muốn mang về nhà xem cẩn thận hơn thôi” trong lòng cô ta không ngừng chủi rủa anh chàng kia hết việc hay sao lại thích xen vào chuyện người khác. Cô ta ngu gì mà mang nó ra cho thiên hạ ngắm. Làm vậy chẳng khác nào tác phẩm của cô ta có nguy cơ bị loại a? Cô ta không có điên như một số người....
“nhưng tôi thấy nó đẹp lắm mà”
Lâm Nguyệt Lan không để ý mọi người đang nhìn mình, sẵn sàng dành cho anh ta cái lườm khó chịu
“tôi hiểu rồi…vậy cô hãy xem cẩn thận đi” chàng trai nhún vai không nói nhiều quay về bàn mình tiếp tục làm việc
Lâm Nguyệt Lan, mặt căm uất xé nát vụn bản thiết kế thành ngàn mảnh nhỏ
Nhân viên trong phòng đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên họ chứng kiến một Lâm Nguyệt Lan đanh đá chua ngoa như vậy nên không khỏi bất ngờ
Bà Hương luôn chân luôn tay lau dọn bàn ghế, đã 10 giờ tối mà bà chưa ngủ, nghe được giọng nói quen thuộc của Hải Lam, bà quay ra nhìn cô cười dịu dàng “ Chiều nay, cậu Phong có gọi về nhà, báo công ty còn có việc bận nên sẽ về muộn, cậu ấy nhắn lại, con cứ ngủ trước, không cần phải đợi cậu ấy, kẻo ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Tiểu Lam à, cũng muộn rồi, con lên lầu nghỉ ngơi đi. Từ lúc về tới giờ dì thấy con ngồi trong thư phòng cứ cặm cụi với mấy tờ giấy hơn sáu tiếng đồng hồ rồi đấy. Con đã sắp làm mẹ nên chú ý một chút, đừng làm quá sức …không tốt cho phụ nữ mang thai đâu”
Hải Lam sắc mặt mệt mỏi, lảo đạo dựa người vào ghế ăn, ánh mắt mang theo chút thất vọng rõ ràng “ Vâng…..không còn sớm nữa dì cũng mau nghỉ đi ạ”.
Đã là đêm thứ ba Minh Phong về nhà muộn. Sáng sớm, khi những tía nắng ấm áp còn chưa kịp phảng phất vào căn phòng ngủ của bọn họ mà anh đã rời khỏi nhà. Mỗi lần đưa tay mân mê chỗ nằm bên cạnh mình, Hải Lam thấy trống vắng, lạnh lẽo vô cùng. Cô cảm giác mấy ngày qua anh và cô càng lúc càng trở lên xa cách, không giống như một đôi vợ chồng đang yêu nhau thắm thiết, mặn nồng. Bao nhiêu chuyện không vui xảy ra vậy mà anh chẳng nói gì với cô. Anh cứ thế âm thầm gánh hết lấy mọi vất vả về mình khiến cô thấy bản thân như một người vợ vô dụng, chẳng giúp được gì cho anh. Cả chiều nay, cô ngồi trong thư phòng, mải miết thiết kế ra những mẫu sản phẩm trang sức mới, vẽ đi vẽ lại, sọt rác ngập một đống giấy tròn nhưng cô vẫn chẳng vừa ý cái nào. Hải Lam đang định bỏ cuộc thì đột nhiên bộ não thông minh của mình bừng lên ý tưởng độc đâó. Không chút phí phạm thời gian quý giá, Hải Lam tay cầm cây bút chì thuần thục vẽ lên những đương nét tinh tế của tác phẩm.
“ừ…lát dì mới ngủ, dì ngủ muộn quen rồi, con cứ lên lầu trước đi” bà Hương thúc dục.
“vâng. Chúc dì ngủ ngon” Hải Lam thơm lên má bà rồi mới rời đi
Bà Hương nhìn Hải Lam lắc đầu thở dài. Trông nó sầu não thế kia, bà đương nhiên hiểu rõ con bé đang phiền muộn chuyện gì. Bởi bà cũng đã nghe tin tức về Doãn Thị…..
Như mọi khi, sáng sớm hôm sau, ngay khi Minh Phong ra khỏi phòng, Hải Lam mới từ từ mở mắt nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh xa dần, xa dần khỏi tầm nhìn của cô. Hải Lam đau lòng kéo chăn ra khỏi người, bước xuống giường. Giờ cô đang mang thai nên lúc nào cũng cảm thấy thiếu giấc, lúc nào cũng thèm ngủ. Hôm qua cô gần như thức trắng một đêm, 2 giờ sáng mà chưa thấy Minh Phong về, làm cô trằn trọc suốt đêm mãi gần sáng mới chợp mắt được một lúc. Đứng trước gương lớn trong nhà tắm, Hải Lam bần thần, đưa ngón tay thon dài khẽ vuốt hai bên má hốc hác xanh xao . Khuôn mặt vốn được coi là biểu tượng của thiên thần giờ chẳng khác nào cô lọ lem xấu xí. Đôi mắt thâm quầng trông rõ, cánh môi nhợt nhạt hẳn đi. Hải Lam nhanh chóng làm qua loa một số thủ tục vệ sinh cá nhân buổi sáng , vội vội vàng vàng thay quần áo đến Doãn Thị
“ Hải Lam” Lâm Nguyệt Lan bước ra từ thang máy, đi được vài ba bước chân liền bắt gặp thân ảnh gầy yếu của Trinh Hải Lam. Cô ta khiêu khiêu một bên mắt sắc sảo, khéo léo liếc qua người Hải Lam hoài nghi….vợ chồng họ chiến tranh lớn hay sao mà trông bộ dạng cô lại thảm hại như thế này
Hải Lam ngẩn người, giương mắt nhìn Lâm Nguyệt Lan, khóe miệng mấp máy “ chị Lan, sao chị lại đến đây?” Chị ấy tới tìm Minh Phong? Thoáng cái Hải Lam cảm thấy trong lòng một trận bất an dữ dội. Không hiểu sao cô cứ thấy có cái gì đó rất tồi tệ sắp xảy đến với mình
Lâm Nguyệt Lan mặt mày cong cong “ à…cái này…hiện chị đang là nhân viên thiết kế của Doãn Thị mà”
“Nhân viên của Doãn Thị???”
“ừm”
“Chị làm lâu chưa? Lần trước em không có nghe chị nhắc tới” Hải Lam bình tĩnh áp chế sự run rẩy đang gia tăng trên các ngón tay mình, hỏi như thể đó chỉ là một lời nói quan tâm bình thường không có lấy một hương vị dấm chua nồng nặc. Có thể chị ấy đơn thuần chỉ vào đây làm việc. Cô không nên quá đa nghi
“chị mới làm thôi, lần trước gặp em vui quá nên chị quên khuấy đi mất. Mà em đến gặp Minh Phong à? Chị vừa thấy anh ấy đi ra ngoài cùng trợ lý Kỳ mà” Lâm Nguyệt Lan trôi chảy nói, dường như cô ta đã học thuộc câu trả lời trước đó rất lâu
“Không, em không đến gặp anh ấy. Hôm nay em đến nộp bài dự thi thiết kế trang sức tham sự triển lãm quốc tế” Hải Lam thành thật nói hết ra. Cô không biết là mình đang ngây thơ chui vào hang một con cáo già.
Lâm Nguyệt Lan kích động đưa mắt nhìn vào tập tài liệu trên tay cô “Bài dự thi???”
“vâng”
“à…chị hiểu rồi, em đang giúp chồng em hả? Hai người thật tình cảm nha, chị thấy hạnh phúc thay cho Minh Phong đấy. Anh ấy lấy được em quả là phúc lớn ba đời.haha” Lâm Nguyệt Lan ngoài miệng không tiếc lời ngon ngọt khen tình địch nhưng trong lòng lại không ngừng thầm rủa người ta
Hải Lam nghe vậy, mặt thoáng cái đã đỏ ửng , cô cười tươi như hoa “ chị Lan, chị lại trêu em nữa rồi”
“haha. Chị chỉ nói đúng sự thật, không phải sao?” Lâm Nguyệt cười nói đến là vui vẻ, rồi cô ta lại tiếp tục “ Mà hiện phòng thiết kế đang họp, chắc đến trưa mới xong. Chị thấy em đang có bầu…hay là để chị giúp em cầm mẫu bài lên trên đó. Chứ chờ cả tiếng đồng hồ, chị sợ em không chịu được. Cháu trai chị nó lại trách chị vô tâm thì oan cho chị quá?”
“haha…baby còn chưa biết là trai hay gái mà chị” nhắc đến đứa con trong bụng, cô bất giác thấy lòng trở lên ấm áp, hạnh phúc tột cùng
Lâm Nguyệt Lan thể hiện sự quan tâm chu đáo của một người chị gái dành cho đứa em bé bỏng của mình, ân cần nói “đương nhiên phải là bé trai rồi. haha. Mà thôi, em không cần phải lên trên đấy đâu. Cứ để chị mang lên cho. Em hãy về nhà dưỡng thai cho tốt. Trông bộ dáng em này, mang thai gì mà lại gầy đi thế hả?”. Cô ta còn không quên bày ra bộ mặt đau lòng trước mắt Hải Lam
Hải Lam lưỡng lự một lúc, nhưng rồi cô không chút đắn đo, hai tay kính cẩn đưa bản thiết kế cho Lâm Nguyệt Lan, hớn hở nói “chị Lan, cảm ơn chị, em làm phiền chị một chuyến rồi.”
“khách sao quá đấy em gái yêu. Ai bảo chị là chị của em nào?. Được rồi, em về đi, giờ chị mang lên bộ phận thiết kế cho trưởng phòng duyệt đây”
“vâng. Chị giúp em nhé. Tạm biệt chị” Hải Lam lễ phép nói
“ừ. Được rồi mà…” khuôn mặt đểu cáng được cô ta che dấu rất hoàn hảo
******************
“này chú, chú va vào người khác mà không xin lỗi a? thật bất lịch sự”Doãn An An bực mình hét lên, mắt liếc xéo ra sau nhìn người kia khó chịu. Đang cùng một nhóm bạn mới quen trong lớp rủ nhau vào nhà hàng ăn cao cấp mừng cô gia nhập nhóm lục đại mỹ nhân thì bị một người đàn ông cao lớn, ăn mặc sang trọng va mạnh vào vai, xong lại không nói xin lỗi một câu, cứ vậy thờ ơ bỏ đi
Hứa Kính Thiên dường giả điếc trước lời **** mắng của con nhỏ đang mặc đồng phục học sinh kia, anh vẫn ung dung bước tiếp
“Này…Chú đứng lại cho cháu” An An điên tiết lên, vung cánh tay đang khoác vào một cô bạn nữ, xông lên trước mặt người đàn ông không biết đạo lý phải trái kia, hiên ngang dang rộng cánh tay chặn đường “ Chú mà không xin lỗi cháu thì đừng có hòng bước qua đây”
Nhìn cô bé đánh đá đang uy hiếp mình, Hai tay Hứa Kính Thiên không những không bực mình, trái lại khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng còn hiện lên một nụ cười “nhóc, mau tránh ra”
An An bĩu môi, vênh mặt thách thức “Không tránh. Chừng nào chú chưa xin lỗi cháu, cháu sẽ không để yên cho chú rời khỏi đây”
Hứa Kính Thiên nghe khẩu khí ghê ghớm của cô, phì cười, khoanh tay trước ngực “ không để yên??? Vậy nhóc định làm gì với anh?”. Thật buồn cười, một tổng giám đốc oai nghiêm, bận rộn không biết bao nhiêu việc mà lại có thể nhẫn lại đứng đây đôi co với một đứa con gái mặt búng ra sữa này. Thú vị đây....
“chú không xin lỗi?” An An cũng bắt trước giống anh, cho hai tay đan vào nhau để trước ngực, vênh mặt cao hơn nữa
“không xin lỗi” Hứa Kính Thiên nhướng mày thích thú. Để xem nó sẽ làm gì anh….
“cho chú cơ hội cuối cùng đấy, mau nói xin lỗi đi” An An thở hắt ra, hung hổ nói
“có chết cũng không xin lỗi” lời nói rất kiên định
“Vậy cháu cũng không nhiều lời. Chú đừng oán cháu ra tay tàn ác nha” nói xong, An An đánh mắt ra hiệu cho cô bạn cực style đứng sau Hứa Kính Thiên. Cô bạn nhanh trí hiểu được An An muốn mình làm gì. Nhanh như chớp, cô bé bước lên một bước rưỡi, đủ để xuất thủ món đòn taekwondo cơ bản nhất, chân phải xoay góc bốn năm độ, chếch cao đúng giũa đầu gối đối phương, tay nắm thành quyền vững chắc, liên thủ xuất liên tiếp hai chiêu hiểm độc, đạp sau đầu gối anh cùng cú đấm bốc khói ngùn ngụt sau tấm lưng vạm vỡ của anh.
Hứa Kính Thiên không ngờ lại có kẻ đánh nén sau lưng, anh không đề phòng, chỉ kịp bước một chân lên trước để không bị ngã. Xong đáng tiếc, Doãn An An – một cao thủ taekwondo, thừa cơ đối phương mất thăng bằng, đưa chân ngắn ngủn ngáng ngang đôi chân dài của Hứa Kính Thiên, hai tay chuẩn xác nắm lấy cánh tay anh, một đường hoàn hào, kêu to một tiếng, dồn hết sức quật anh nằm xõng xoài trên nền đá cẩm thạch lạnh toát
Vệ sỹ trố mắt ra mà nhìn chủ nhân bị hạ đòn vô cùng lợi hại, khuôn mặt lạnh băng của bọn họ trong chốc lát lặn mất tăm. Họ nhìn hai cô như nhìn vật thể lạ ngoài hành tinh. Trông vậy mà hạ gục được một người đàn ông. Đáng nể, đáng nể…
Không chỉ, đám vệ sỹ, mà tất cả nhân viên nhà hàng đều không nhịn được nhanh chóng cái mồm hoạt động bàn tán rầm rộ cảnh tượng vừa rồi. Thật không thể tin vào mắt mình. Một anh chàng cao lớn thế kia lại bị một cô gái nhỏ nhắn quật ngã. May là tầm này chưa có khách, không thì người đàn ông kia không biết sẽ dấu mặt đi đâu…
“các người mù hết rồi sao? còn trơ mắt ra nhìn” Hứa Kính Thiên gầm lên, một bên hông của anh sắp bị dập nát ra. Anh tức quá thở hổn hển, nhìn cô gái kia như thể anh sẵn sàng chính mình sẽ bọp nát cổ mảnh mai của cô ta ra. Cô đợi đấy, dám vũ nhục tôi trước mặt bao nhiêu người…coi như cô ngu xuẩn mà động đến Hứa thiếu gia ta
Bọn vệ sỹ ợ lên một cái, vội vã giúp tổng giám đốc đứng lên, cuống quýt nói “tổng giám đốc, chúng tôi xin lỗi”. Đây là lần đầu tiên bọn họ đứng nhìn chủ nhân của mình bị người ta đánh mà không có bất kì hành động gì. Có lẽ, họ không ngờ được đối phương là một cô bé học sinh nên mới phản ứng chậm chạp đến thế
“một lũ vô dụng” Hứa Kính Thiên cảm thấy mất mặt ghê ghớm. Hình tượng lãnh khốc, lịch lãm bấy lâu đều bị con nhóc kia làm cho vẩn đục. Anh điên khùng áp đảo dồn Doãn An An vào vách tường, bàn tay năm ngón không buông tha, bắt khuôn mặt của cô siết chặt, khiên cô cùng anh đối mặt, gằn lên như sói dữ “ nhóc con, cô đã đi quá giới hạn của mình rồi đấy. Hôm nay là cô chọc tới tôi…..”
An An đang cười đắc trí với thắng lợi của mình, nghe được giọng nói đáng sợ kia khiến cô ngay cả tức giận cũng không giám bộc phát. Anh ta định đối phó với cô à? Không nhỏ mọn thế chứ?
Cô cười hì hì làm ra vẻ muốn hòa chiến với anh “ chú va vào tôi, giờ tôi đánh lại, coi như chúng ta không ai nợ ai”. An An nói xong thản nhiên quay người bỏ đi
“a…làm gì vậy? buông ra” An An hét toáng lên
Hứa Kính Thiên đâu có dễ dang bỏ qua cho cô nhóc này. Anh một tay thuận lợi ôm lấy eo cô kéo giật lại về phía mình, cười nham hiểm “ định chạy đấy à? Không có cửa đâu nhóc”.
Mấy cô bạn An An thấy tình hình không ổn, đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt tiến lên định cứu người xong lần này đám vệ sỹ đã không còn bị các cô làm cho mê muội nữa. Bọn họ phản ứng kịp thời chặn đứt hành động bạo loạn của đám choai choai này
An An khóc dở mếu dở, ai oán trong lòng, sớm ngày ra đã gặp cướp. Cô vung tay vung chân hét ầm ĩ cả nhà hàng “buông ra, tôi sẽ kiện chú tội quấy dối trẻ vị thành niên đấy”
“kiện đi, để xem ai sẽ phải ngồi bóc lịch trong tù” Hứa Kính Thiên không để uy hiếm của cô vào trong mắt
“a…cứu với…có kẻ dở trò đồi bại trong này” An An thục tay mạnh ra sau, kêu to hết cỡ nhưng không nhằm nhò gì. Cô nhấc chân, giẫm thật mạnh xuống đôi giày da bóng loáng của Hứa Kính Thiên mà nghiền vụn ra
“a” Hứa Kinh Thiên vội buông tay ra khỏi người cô, kêu điếng một tiếng. An An thừa cơ thoát khỏi anh, cùng lũ bọn vọt ra khỏi nhà hàng tìm chỗ chốn.
Kính Thiên khập khiêng tiến ra cái ghế gần đó ngồi xuống. Khuôn mặt anh nhăn nhó đau đớn
“Tìm hiểu xem con nhóc đó ở đâu cho tôi. Hạn trong 2 tiêng phải có được kết quả rõ chưa hả?Chết tiệt” Anh nghiến răng nghiến lợi ra lệnh. Mình đầu đội trời chân đạp đất, xông pha hàng trăm trận trên thương trường vậy mà lại bị một đứa miệng đầy hôi sữa đem ra lăng nhục. hừ
“Tổng giám đốc, tôi vừa để ý tới đồng phục cô bé đó mặc, trên đó có ghi trường cấp ba quốc tế Thành Dương. Bọn nhóc đấy hẳn là học trường đó” một tên vệ sỹ dè dặt nói. Cô ta quá nổi bật khiến hắn nhìn chăm chú vào người cô ta nên đương nhiên biết được
Hứa Kinh Thiên cong môi mỏng, con mắt gian ác nhìn tên vệ sỹ “ làm tốt lắm”
***********************
Lâm Nguyệt Lan cầm trên tay mẫu thiết kế của Hải Lam, khinh thường quẳng nó lên góc bàn. Hậm hực ngồi xuống ghế. Tưởng làm mấy cái vớ vẩn này là có thể giúp Doãn Minh Phong? Trịnh Hải Lam, cô đúng là ngu xuẩn hết mức
“Nguyệt Lan, ai chọc giận cô à?sao lại tức tối vậy?” một đồng nghiệp nam ngồi bàn kế bên quan tâm hỏi
Thân thể Lâm Nguyệt Lan giật giật, khuôn mặt xinh đẹp được che lấp bởi tầng dầy phấn trắng quay ngoắt 180 độ cười tươi “ Tôi chỉ hơi mệt thôi. Đừng bận tâm”
“vậy à. Vậy cô nên xin phép nghỉ sớm đi” đồng nghiệp nam đứng lên ga lăng lấy cho cô một cốc nước, quan tâm nói
“cảm ơn anh”
“không có gì….ồ, bản thiết kế nào thế này?” cậu bạn kia ngay khi đưa cốc nước cho Lâm Nguyệt Lan, ánh mắt tinh tường liền bị hút vào mẫu thiết kế trên bàn, không nén nổi tò mò cậu đưa tay lấy ra xem, khen lấy khen để “oa…đẹp thật đấy. Nguyệt Lan, là cô thiết kế đó hả? Rất tuyệt. Nhìn thì có vẻ rất đơn giản nhưng xem kỹ tôi lại thấy chiếc bông tai này phối hợp hai màu đen và trắng sẽ khiến nhiều người phải phát cuồng. Hai màu tương phản này như tôn lên vẻ đẹp của nhau một cách kỳ diệu: một vẻ đẹp tinh tế, kiêu sa của đôi bông tai nhưng lại mang đến cảm giác mạnh mẽ , lạnh lùng có đôi chút khiêm nhường. Càng ngắm tôi càng thấy đây là một kiệt tác có một không hai. Trong đời chưa thấy có tác phẩm nào lại thu hút tôi đến vậy. Nguyệt Lan, sao không mang nó đi dự thi. Theo kinh nghiệm lâu năm, tôi tin mẫu thiết kế của cô sẽ giành giải nhất đó. Mới nhìn qua giấy mà đã cuốn hút. Đảm bảo khi được làm ra nó sẽ còn đẹp hơn nữa. haha”
Lâm Nguyệt Lan nhíu mắt dò xét, đừng có thái quá lên chứ? “anh đánh bóng nó lên rồi đấy. Tôi thấy chẳng đẹp gì cả”
Đồng nghiệp ngây thơ, không hiểu hết ý tứ trong lời cô ta, vô tư nói “tôi thấy đẹp mà. Không tin cô hãy hỏi tất cả mọi người trong phòng đi…nè, mọi người lại đây xem kiệt tác mới của Nguyệt Lan đi. Đẹp lắm đấy”
“đưa đây. Có gì phải xem ” Lâm Nguyệt Lan giật mạnh bản thiết kế trong tay bạn, rống lớn.
Cậu bạn hụt hẫng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Lâm Nguyệt Lan, không hiểu mình đã làm sai chuyên gì mà khiên cô ta nổi giận với mình “Nguyệt Lan, cô sao vậy?"
“không có gì. Tôi thấy tác phẩm này hãy còn một số lỗi, muốn mang về nhà xem cẩn thận hơn thôi” trong lòng cô ta không ngừng chủi rủa anh chàng kia hết việc hay sao lại thích xen vào chuyện người khác. Cô ta ngu gì mà mang nó ra cho thiên hạ ngắm. Làm vậy chẳng khác nào tác phẩm của cô ta có nguy cơ bị loại a? Cô ta không có điên như một số người....
“nhưng tôi thấy nó đẹp lắm mà”
Lâm Nguyệt Lan không để ý mọi người đang nhìn mình, sẵn sàng dành cho anh ta cái lườm khó chịu
“tôi hiểu rồi…vậy cô hãy xem cẩn thận đi” chàng trai nhún vai không nói nhiều quay về bàn mình tiếp tục làm việc
Lâm Nguyệt Lan, mặt căm uất xé nát vụn bản thiết kế thành ngàn mảnh nhỏ
Nhân viên trong phòng đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên họ chứng kiến một Lâm Nguyệt Lan đanh đá chua ngoa như vậy nên không khỏi bất ngờ
/39
|