Buổi sáng khi vừa tỉnh lại cô đã không thấy Vưu Liên Thành đâu cả, sau cùng thì tìm được anh trong phòng bếp. Khi thấy rõ chuyện đang xảy ra trước mắt, Mộ Mai liền kinh hoàng đứng ngây thộn ở cửa, chùn bước không dám đi vào.
Cảnh tượng người đàn ông mặc tạp dề trong buổi sớm mai, các món ăn sáng bày trên bàn đẹp như trong tạp chí, căn phòng bếp đơn sơ đầy mùi khói lửa… Có lẽ với nhiều người thì hình ảnh ấy rất bình thường, nhưng nếu thấy người đang mặc tạp dề là Vưu Liên Thành thì tất cả đều hoàn toàn khác.
Nếu cảnh này xuất hiện vào ba năm trước, thì chắc Mộ Mai sẽ cho rằng đây chỉ là một chàng trai đã rơi vào lưới tình, đang cố gắng lấy lòng người yêu thôi. Nếu là ba năm trước, nhất định thời khắc này Mộ Mai sẽ xúc động vô vàn, nhưng đáng tiếc cảnh này lại xảy ra vào ba năm sau.
Ban ngày khác với ban đêm, ban đêm thuộc về những giấc mộng của bản thân thêu dệt nên, còn ban ngày thì thuộc về lý trí, mỗi một tia nắng đang nhảy múa như nhắc nhở cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa.
Tống Thư Duyệt đã chết, hiện tại bạn gái Vưu Liên Thành tên là Ngô Phương Phỉ có xuất thân danh môn vọng tộc, hơn nữa mấy ngày trước anh còn tham dự tiệc mừng thọ của ông ngoại cô ấy trước mặt bao nhiêu người. Dĩ nhiên Mộ Mai biết điều này đại biểu cho cái gì.
Cô siết tay lại, tốt rồi, bây giờ đầu óc cô đã tỉnh táo, sức khỏe cũng không tệ.
"Vưu Liên Thành." Mộ Mai thở hắt ra.
Người đang rót sữa quay đầu lại, ánh nắng sớm dịu dàng mang nét đặc trưng của mùa thu tô điểm thêm cho gương mặt anh. Anh liếc sang Mộ Mai, thờ ơ cất lời: "Em tỉnh rồi à, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi." Rồi quay lại làm tiếp.
Nếu lúc này Mộ Mai quan sát cẩn thận thì chắc chắn sẽ thấy tai anh đã ửng đỏ, và gương mặt anh đang ánh vẻ ngượng ngùng.
"Nói cho em biết đi Vưu Liên Thành, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Mộ Mai đi vào bếp, đứng cách Vưu Liên Thành không xa. Khoảng cách thế này rất tốt để đàm phán.
Vưu Liên Thành quay đầu lại, chau mày.
"Tối qua hôn em, đi xem phim với em, còn cả những việc kia..." Ánh mắt cô thoáng nhìn thức ăn trên bàn, "Vưu Liên Thành, rốt cuộc anh làm những việc này vì cái gì?"
Gần như Vưu Liên Thành muốn tạt cốc sữa trong tay mình vào gương mặt không biết điều kia của Lâm Mộ Mai.
Mộ Mai cúi đầu, giọng đau khổ: "Em biết, mẹ anh không còn nữa."
Tay Vưu Liên Thành siết chặt chiếc cốc, máu trên người như bắt đầu lạnh dần rồi đông lại.
"Em biết, cái chết của mẹ anh hoặc ít hoặc nhiều có liên quan đến em. Khi ấy em không biết chuyện sẽ đến nông nổi này, nếu em biết thì nhất định sẽ không làm vậy đâu." Họng cô khô khốc, "Bây giờ, dù em có muốn xin lỗi anh cũng vô ích. Nếu anh cho rằng em phải chịu trách nhiệm về cái chết của mẹ anh, em sẵn sàng chấp nhận, chỉ cần anh nói cho em biết em nên làm thế nào là đủ rồi."
Mộ Mai thầm nhủ: Liên Thành, xin anh đừng làm những chuyện khiến em ngộ nhận nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chăm, môi anh mấp máy: "Im miệng Lâm Mộ Mai, em im miệng cho tôi!"
Mộ Mai nắm chặt tay, không hề tránh né ánh mắt anh: "Nói cho em biết đi, Vưu Liên Thành, em cần làm gì trước cái chết của mẹ anh bây giờ."
Vừa dứt lời một tiếng "xoảng" giòn giã vang lên, chiếc cốc trong tay Vưu Liên Thành vỡ thành từng mảnh như bong bóng rồi rơi xuống đất.
Vưu Liên Thành vẫn nắm chặt tay, một giây sau dòng máu thi nhau chảy ra từ khe hở các ngón tay, Mộ Mai ngây dại giây lát rồi nhào đến nắm lấy tay anh.
"Liên Thành, chảy máu rồi. Liên... Liên Thành... anh chảy máu rồi..." Vào thời điểm ấy, Mộ Mai cảm giác mình như một đứa trẻ bàng hoàng luống cuống không biết làm gì cả.
Vưu Liên Thành cúi đầu nhìn những dòng máu uốn lượn kia, chậm rãi hỏi: "Lâm Mộ Mai, có phải con người em là máu lạnh đúng không?"
Chắc chắn là vậy, nếu không sao cô lại không nhìn thấy bữa sáng mà anh đã tốn bao công sức để chuẩn bị, cứ khăng khăng hỏi anh làm thế vì mục đích gì. Cô gái này đáng giận biết bao!,
Chẳng qua lúc sáng sớm anh đến phòng cô, nhìn gương mặt cô đang say ngủ, tự dưng anh muốn làm những việc này vì cô. Anh không thể hôn cô, không thể chạm vào cô, thế nên chỉ có thể nấu bữa sáng mang đến cho cô một điều ngạc nhiên. Thật ra từ lúc cô rời khỏi anh, anh đã bắt đầu học nấu ăn, thậm chí trong tiềm thức đều học nấu những món cô thích. Lâm Mộ Mai giỏi về mọi mặt nhưng chỉ mỗi nấu ăn là dở tệ, bất kể cô cố gắng cỡ nào, các món cô nấu đều khó ăn chết được. Vậy mà cô gái này lại không biết điều đến thế.
Anh gạt phăng cô ra.
Hồng Tiểu Hiền ở bên ngoài chờ Vưu Liên Thành nghe thấy tiếng động lập tức xông vào, liền thấy Lâm Mộ Mai mặt tái nhợt ngồi bệt trên đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay Vưu Liên Thành. Lúc này Hồng Tiểu Hiền mới phát hiện ra tay Vưu thiếu gia đang chảy máu, vội cầm lấy khăn ăn sạch sẽ trên bàn, chạy đến định bịt kín vết thương.
Trái lại người bị thương làm như không hề hấn gì, anh nhận lấy khăn từ tay Hồng Tiểu Hiền, tự che lấy tay mình: "Tôi không sao, tài xế đến rồi hả?"
Tiễn Vưu Liên Thành ra xe chờ bên ngoài, Hồng Tiểu Hiền trở lại phòng bếp. Lâm Mộ Mai vẫn ngồi thừ ở đấy, điều khác biệt là cô ấy đang vùi đầu trên đầu gối mình.
Nhìn từ góc độ của Hồng Tiểu Hiền, dáng vẻ đang ngồi của Lâm Mộ Mai như rất đau khổ. Cô dọn dẹp sạch mảnh thủy tinh trên sàn, rồi ngồi xổm xuống chậm rãi vươn tay vuốt tóc Mộ Mai, giống hệt bà Lâm Xuân khi xưa ở London thỉnh thoảng đến nhà dì cô thường hay vuốt tóc cô khen ngợi: "Tiểu Hiền càng lớn càng đáng yêu!"
"Vưu thiếu gia không sao đâu." Tận đáy lòng Hồng Tiểu Hiền vẫn thích gọi Vưu Liên Thành là Vưu thiếu gia. Vưu thiếu gia là hoàng tử trong mơ của mỗi thiếu nữ ở London, các cô nàng đã làm nhiều việc điên cuồng vì anh, rồi còn thành lập một câu lạc bộ fan hâm mộ rất lớn, mà chính cô cũng là thành viên.
Lâm Mộ Mai từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt như một đứa trẻ, hỏi Hồng Tiểu Hiền: "Có phải tôi lại làm hỏng chuyện rồi không?"
Hồng Tiểu Hiền nhớ lại bữa ăn sáng trên bàn, trứng gà hình trái tim kết hợp với bông cải xanh biếc, tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật, xem ra đã hao tốn không ít tâm tư của Vưu thiếu gia rồi.
Vưu Liên Thành chiên trứng gà hình trái tim cho Lâm Mộ Mai ư, chắc chẳng có ai tin chuyện này đâu nhỉ? Nhưng qua hành động này của anh, Hồng Tiểu Hiền biết dù Lâm Mộ Mai có làm mọi chuyện tồi tệ hơn nữa cũng sẽ không sao.
"Không đâu, cô không làm hỏng chuyện gì cả." Hồng Tiểu Hiền nắm tay Mộ Mai.
Song mới vừa chạm vào, Hồng Tiểu Hiền liền chạm phải thứ chất lỏng nhờn nhờn ẩm ướt. Tay Mộ Mai cũng đang chảy máu, chắc do sơ ý chạm phải mảnh thủy tinh lúc ngã xuống nên mới bị thương rồi., cũng may chỉ là một mảnh thủy tinh cực nhỏ thôi.
Hồng Tiểu Hiền lấy thuốc sát trùng xử lý vết thương trên tay Mộ Mai xong. Nhìn ngắm khuôn mặt vô cùng thanh tú kết hợp với đôi mắt đen láy trông có nét hay hay trước mắt, Hồng Tiểu Hiền không biết phải mô tả về nét đẹp của Mộ Mai thế nào, chỉ cảm thấy cái tên Lâm Mộ Mai kia rất hợp với cô gái này.
Có điều là Lâm Mộ Mai bây giờ không hề giống với Lâm Mộ Mai trong ấn tượng của Hồng Tiểu Hiền. Lâm Mộ Mai ngày xưa là nữ sinh ngoan ngoãn học giỏi trong trường, là cô gái đánh đàn piano lạnh lùng thanh cao trong giáo đường, là tiểu thư Tess trong mắt của bạn Vưu Liên Thành, là cô gái ái mộ hư vinh dưới ngòi bút của đám báo chí... Song, những thứ này đều không đúng với cô gái đang ngồi dưới đất này.
Có lẽ Lâm Mộ Mai hiện tại mới là Lâm Mộ Mai chân thật. Dưới vẻ xa cách hờ hững luôn ẩn giấu một linh hồn cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn.
Hồng Tiểu Hiền bỗng thấy kích động, muốn giúp đỡ Mộ Mai một phen. Cô dìu Mộ Mai đứng dậy, kéo đến trước bàn ăn và chỉ vào bữa sáng trên bàn: "Nếm thử đi, đây là bữa sáng anh ấy làm cho cô đấy."
Mộ Mai vô cùng yên lặng nhấm nháp bữa sáng Liên Thành làm đến khi hết sạch. Cuối cùng, cô nói: "Tay nghề của Liên Thành đã tốt hơn rồi."
Dứt câu cô liền đứng dậy, đờ đẫn cất bước trở về phòng mình.
Đến chạng vạng, thư ký của câu lạc bộ Chicago cấp cho Vưu Liên Thành đến giao cho Hồng Tiểu Hiền một chiếc điện thoại di động. Chiếc điện thoại này được gọi là bảo vật của công ty Blackberry, phiên bản hạn chế số lượng, mang ý nghĩa kỷ niệm và không bán trên thị trường. Hằng năm công ty Blackberry chỉ sản xuất ra năm chiếc, sau đó tặng cho những khách hàng VIP được họ lựa chọn kỹ càng. Chiếc điện thoại này sản xuất năm 2011, còn được đặt cái tên mỹ miều là Phiêu Lưu Nơi Rừng Rậm, chất liệu và âm thanh đều thuộc hàng bậc nhất thế giới. Bên trong còn cài ứng dụng quẹt thẻ, chỉ cần mang theo nó, chủ nhân sẽ có thể thanh toán qua thẻ ở bất cứ nơi nào.
Số liên lạc duy nhất trong điện thoại chính là số điện thoại di động cá nhân của Vưu Liên Thành.
Dĩ nhiên Hồng Tiểu Hiền sẽ không cho rằng ông chủ đưa chiếc điện thoại này cho mình. Sau khi thư ký rời đi, cô bèn giao cho Lâm Mộ Mai.
Hai ngày tiếp theo, Lâm Mộ Mai có vẻ rất an tĩnh, chỉ ăn cơm, nghe nhạc, xem tivi rồi đi ngủ, chẳng hề hỏi han đến Vưu Liên Thành.
Người trong cuộc còn lại là Vưu Liên Thành thì vẫn như trước, vẻ mặt luôn thận trọng kín kẽ, lúc cần dí dỏm thì pha trò, lúc cần thân thiện thì tỏ ra ấm áp, lúc nên nghiêm túc thì nghiêm đến mức khiến người khác không dám thở mạnh. Điều thất thố duy nhất chính là hôm qua vừa nghe bên phía tổng bộ ở Rio báo cáo một điểm sai lầm nhỏ, anh đã ném thẳng cốc nước của mình vào CEO qua màn hình video call. Lúc ấy Hồng Tiểu Hiền cũng đang họp qua video call cũng hoảng hốt vì hành động của Vưu Liên Thành.
Sau đó nữa Hồng Tiểu Hiền nhớ lại một việc thú vị. Trước khi Vưu Liên Thành tức giận, thật ra ánh mắt anh luôn xoay quanh chiếc điện thoại nằm trước mặt. Mà xưa nay trong lúc làm việc, Vưu thiếu gia không bao giờ bật điện thoại cá nhân của mình lên.
Chắc chắn Vưu thiếu gia kiêu ngạo đang chờ người trong lòng xuống nước với mình đây mà!
Làm một nhân viên thuyết khách đã trải qua huấn luyện tỉ mỉ, Hồng Tiểu Hiền còn phát hiện quan hệ của Vưu Liên Thành và Chu Á Luân khá nhạy cảm. Ví dụ như Vưu Liên Thành thông báo với toàn thể công ty lý do cô không tham gia hành động lần này là vì cô có nhiệm vụ khác nhưng không nói rõ nhiệm vụ thật sự của cô hiện giờ là gì. Hồng Tiểu Hiền còn phát hiện mỗi khi Chu Á Luân đến, Vưu Liên Thành sẽ kín đáo cất điện thoại cá nhân của anh đi.
Đêm nay, Mộ Mai vẫn trở về gian phòng từ sớm. Vậy mà mười giờ hơn, Hồng Tiểu Hiền vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ trên sô pha. Nhìn bóng dáng cô đơn kia, Hồng Tiểu Hiền quyết định tiết lộ cho Lâm Mộ Mai một bí mật cô vô tình biết được.
Cảnh tượng người đàn ông mặc tạp dề trong buổi sớm mai, các món ăn sáng bày trên bàn đẹp như trong tạp chí, căn phòng bếp đơn sơ đầy mùi khói lửa… Có lẽ với nhiều người thì hình ảnh ấy rất bình thường, nhưng nếu thấy người đang mặc tạp dề là Vưu Liên Thành thì tất cả đều hoàn toàn khác.
Nếu cảnh này xuất hiện vào ba năm trước, thì chắc Mộ Mai sẽ cho rằng đây chỉ là một chàng trai đã rơi vào lưới tình, đang cố gắng lấy lòng người yêu thôi. Nếu là ba năm trước, nhất định thời khắc này Mộ Mai sẽ xúc động vô vàn, nhưng đáng tiếc cảnh này lại xảy ra vào ba năm sau.
Ban ngày khác với ban đêm, ban đêm thuộc về những giấc mộng của bản thân thêu dệt nên, còn ban ngày thì thuộc về lý trí, mỗi một tia nắng đang nhảy múa như nhắc nhở cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa.
Tống Thư Duyệt đã chết, hiện tại bạn gái Vưu Liên Thành tên là Ngô Phương Phỉ có xuất thân danh môn vọng tộc, hơn nữa mấy ngày trước anh còn tham dự tiệc mừng thọ của ông ngoại cô ấy trước mặt bao nhiêu người. Dĩ nhiên Mộ Mai biết điều này đại biểu cho cái gì.
Cô siết tay lại, tốt rồi, bây giờ đầu óc cô đã tỉnh táo, sức khỏe cũng không tệ.
"Vưu Liên Thành." Mộ Mai thở hắt ra.
Người đang rót sữa quay đầu lại, ánh nắng sớm dịu dàng mang nét đặc trưng của mùa thu tô điểm thêm cho gương mặt anh. Anh liếc sang Mộ Mai, thờ ơ cất lời: "Em tỉnh rồi à, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi." Rồi quay lại làm tiếp.
Nếu lúc này Mộ Mai quan sát cẩn thận thì chắc chắn sẽ thấy tai anh đã ửng đỏ, và gương mặt anh đang ánh vẻ ngượng ngùng.
"Nói cho em biết đi Vưu Liên Thành, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Mộ Mai đi vào bếp, đứng cách Vưu Liên Thành không xa. Khoảng cách thế này rất tốt để đàm phán.
Vưu Liên Thành quay đầu lại, chau mày.
"Tối qua hôn em, đi xem phim với em, còn cả những việc kia..." Ánh mắt cô thoáng nhìn thức ăn trên bàn, "Vưu Liên Thành, rốt cuộc anh làm những việc này vì cái gì?"
Gần như Vưu Liên Thành muốn tạt cốc sữa trong tay mình vào gương mặt không biết điều kia của Lâm Mộ Mai.
Mộ Mai cúi đầu, giọng đau khổ: "Em biết, mẹ anh không còn nữa."
Tay Vưu Liên Thành siết chặt chiếc cốc, máu trên người như bắt đầu lạnh dần rồi đông lại.
"Em biết, cái chết của mẹ anh hoặc ít hoặc nhiều có liên quan đến em. Khi ấy em không biết chuyện sẽ đến nông nổi này, nếu em biết thì nhất định sẽ không làm vậy đâu." Họng cô khô khốc, "Bây giờ, dù em có muốn xin lỗi anh cũng vô ích. Nếu anh cho rằng em phải chịu trách nhiệm về cái chết của mẹ anh, em sẵn sàng chấp nhận, chỉ cần anh nói cho em biết em nên làm thế nào là đủ rồi."
Mộ Mai thầm nhủ: Liên Thành, xin anh đừng làm những chuyện khiến em ngộ nhận nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chăm, môi anh mấp máy: "Im miệng Lâm Mộ Mai, em im miệng cho tôi!"
Mộ Mai nắm chặt tay, không hề tránh né ánh mắt anh: "Nói cho em biết đi, Vưu Liên Thành, em cần làm gì trước cái chết của mẹ anh bây giờ."
Vừa dứt lời một tiếng "xoảng" giòn giã vang lên, chiếc cốc trong tay Vưu Liên Thành vỡ thành từng mảnh như bong bóng rồi rơi xuống đất.
Vưu Liên Thành vẫn nắm chặt tay, một giây sau dòng máu thi nhau chảy ra từ khe hở các ngón tay, Mộ Mai ngây dại giây lát rồi nhào đến nắm lấy tay anh.
"Liên Thành, chảy máu rồi. Liên... Liên Thành... anh chảy máu rồi..." Vào thời điểm ấy, Mộ Mai cảm giác mình như một đứa trẻ bàng hoàng luống cuống không biết làm gì cả.
Vưu Liên Thành cúi đầu nhìn những dòng máu uốn lượn kia, chậm rãi hỏi: "Lâm Mộ Mai, có phải con người em là máu lạnh đúng không?"
Chắc chắn là vậy, nếu không sao cô lại không nhìn thấy bữa sáng mà anh đã tốn bao công sức để chuẩn bị, cứ khăng khăng hỏi anh làm thế vì mục đích gì. Cô gái này đáng giận biết bao!,
Chẳng qua lúc sáng sớm anh đến phòng cô, nhìn gương mặt cô đang say ngủ, tự dưng anh muốn làm những việc này vì cô. Anh không thể hôn cô, không thể chạm vào cô, thế nên chỉ có thể nấu bữa sáng mang đến cho cô một điều ngạc nhiên. Thật ra từ lúc cô rời khỏi anh, anh đã bắt đầu học nấu ăn, thậm chí trong tiềm thức đều học nấu những món cô thích. Lâm Mộ Mai giỏi về mọi mặt nhưng chỉ mỗi nấu ăn là dở tệ, bất kể cô cố gắng cỡ nào, các món cô nấu đều khó ăn chết được. Vậy mà cô gái này lại không biết điều đến thế.
Anh gạt phăng cô ra.
Hồng Tiểu Hiền ở bên ngoài chờ Vưu Liên Thành nghe thấy tiếng động lập tức xông vào, liền thấy Lâm Mộ Mai mặt tái nhợt ngồi bệt trên đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay Vưu Liên Thành. Lúc này Hồng Tiểu Hiền mới phát hiện ra tay Vưu thiếu gia đang chảy máu, vội cầm lấy khăn ăn sạch sẽ trên bàn, chạy đến định bịt kín vết thương.
Trái lại người bị thương làm như không hề hấn gì, anh nhận lấy khăn từ tay Hồng Tiểu Hiền, tự che lấy tay mình: "Tôi không sao, tài xế đến rồi hả?"
Tiễn Vưu Liên Thành ra xe chờ bên ngoài, Hồng Tiểu Hiền trở lại phòng bếp. Lâm Mộ Mai vẫn ngồi thừ ở đấy, điều khác biệt là cô ấy đang vùi đầu trên đầu gối mình.
Nhìn từ góc độ của Hồng Tiểu Hiền, dáng vẻ đang ngồi của Lâm Mộ Mai như rất đau khổ. Cô dọn dẹp sạch mảnh thủy tinh trên sàn, rồi ngồi xổm xuống chậm rãi vươn tay vuốt tóc Mộ Mai, giống hệt bà Lâm Xuân khi xưa ở London thỉnh thoảng đến nhà dì cô thường hay vuốt tóc cô khen ngợi: "Tiểu Hiền càng lớn càng đáng yêu!"
"Vưu thiếu gia không sao đâu." Tận đáy lòng Hồng Tiểu Hiền vẫn thích gọi Vưu Liên Thành là Vưu thiếu gia. Vưu thiếu gia là hoàng tử trong mơ của mỗi thiếu nữ ở London, các cô nàng đã làm nhiều việc điên cuồng vì anh, rồi còn thành lập một câu lạc bộ fan hâm mộ rất lớn, mà chính cô cũng là thành viên.
Lâm Mộ Mai từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt như một đứa trẻ, hỏi Hồng Tiểu Hiền: "Có phải tôi lại làm hỏng chuyện rồi không?"
Hồng Tiểu Hiền nhớ lại bữa ăn sáng trên bàn, trứng gà hình trái tim kết hợp với bông cải xanh biếc, tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật, xem ra đã hao tốn không ít tâm tư của Vưu thiếu gia rồi.
Vưu Liên Thành chiên trứng gà hình trái tim cho Lâm Mộ Mai ư, chắc chẳng có ai tin chuyện này đâu nhỉ? Nhưng qua hành động này của anh, Hồng Tiểu Hiền biết dù Lâm Mộ Mai có làm mọi chuyện tồi tệ hơn nữa cũng sẽ không sao.
"Không đâu, cô không làm hỏng chuyện gì cả." Hồng Tiểu Hiền nắm tay Mộ Mai.
Song mới vừa chạm vào, Hồng Tiểu Hiền liền chạm phải thứ chất lỏng nhờn nhờn ẩm ướt. Tay Mộ Mai cũng đang chảy máu, chắc do sơ ý chạm phải mảnh thủy tinh lúc ngã xuống nên mới bị thương rồi., cũng may chỉ là một mảnh thủy tinh cực nhỏ thôi.
Hồng Tiểu Hiền lấy thuốc sát trùng xử lý vết thương trên tay Mộ Mai xong. Nhìn ngắm khuôn mặt vô cùng thanh tú kết hợp với đôi mắt đen láy trông có nét hay hay trước mắt, Hồng Tiểu Hiền không biết phải mô tả về nét đẹp của Mộ Mai thế nào, chỉ cảm thấy cái tên Lâm Mộ Mai kia rất hợp với cô gái này.
Có điều là Lâm Mộ Mai bây giờ không hề giống với Lâm Mộ Mai trong ấn tượng của Hồng Tiểu Hiền. Lâm Mộ Mai ngày xưa là nữ sinh ngoan ngoãn học giỏi trong trường, là cô gái đánh đàn piano lạnh lùng thanh cao trong giáo đường, là tiểu thư Tess trong mắt của bạn Vưu Liên Thành, là cô gái ái mộ hư vinh dưới ngòi bút của đám báo chí... Song, những thứ này đều không đúng với cô gái đang ngồi dưới đất này.
Có lẽ Lâm Mộ Mai hiện tại mới là Lâm Mộ Mai chân thật. Dưới vẻ xa cách hờ hững luôn ẩn giấu một linh hồn cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn.
Hồng Tiểu Hiền bỗng thấy kích động, muốn giúp đỡ Mộ Mai một phen. Cô dìu Mộ Mai đứng dậy, kéo đến trước bàn ăn và chỉ vào bữa sáng trên bàn: "Nếm thử đi, đây là bữa sáng anh ấy làm cho cô đấy."
Mộ Mai vô cùng yên lặng nhấm nháp bữa sáng Liên Thành làm đến khi hết sạch. Cuối cùng, cô nói: "Tay nghề của Liên Thành đã tốt hơn rồi."
Dứt câu cô liền đứng dậy, đờ đẫn cất bước trở về phòng mình.
Đến chạng vạng, thư ký của câu lạc bộ Chicago cấp cho Vưu Liên Thành đến giao cho Hồng Tiểu Hiền một chiếc điện thoại di động. Chiếc điện thoại này được gọi là bảo vật của công ty Blackberry, phiên bản hạn chế số lượng, mang ý nghĩa kỷ niệm và không bán trên thị trường. Hằng năm công ty Blackberry chỉ sản xuất ra năm chiếc, sau đó tặng cho những khách hàng VIP được họ lựa chọn kỹ càng. Chiếc điện thoại này sản xuất năm 2011, còn được đặt cái tên mỹ miều là Phiêu Lưu Nơi Rừng Rậm, chất liệu và âm thanh đều thuộc hàng bậc nhất thế giới. Bên trong còn cài ứng dụng quẹt thẻ, chỉ cần mang theo nó, chủ nhân sẽ có thể thanh toán qua thẻ ở bất cứ nơi nào.
Số liên lạc duy nhất trong điện thoại chính là số điện thoại di động cá nhân của Vưu Liên Thành.
Dĩ nhiên Hồng Tiểu Hiền sẽ không cho rằng ông chủ đưa chiếc điện thoại này cho mình. Sau khi thư ký rời đi, cô bèn giao cho Lâm Mộ Mai.
Hai ngày tiếp theo, Lâm Mộ Mai có vẻ rất an tĩnh, chỉ ăn cơm, nghe nhạc, xem tivi rồi đi ngủ, chẳng hề hỏi han đến Vưu Liên Thành.
Người trong cuộc còn lại là Vưu Liên Thành thì vẫn như trước, vẻ mặt luôn thận trọng kín kẽ, lúc cần dí dỏm thì pha trò, lúc cần thân thiện thì tỏ ra ấm áp, lúc nên nghiêm túc thì nghiêm đến mức khiến người khác không dám thở mạnh. Điều thất thố duy nhất chính là hôm qua vừa nghe bên phía tổng bộ ở Rio báo cáo một điểm sai lầm nhỏ, anh đã ném thẳng cốc nước của mình vào CEO qua màn hình video call. Lúc ấy Hồng Tiểu Hiền cũng đang họp qua video call cũng hoảng hốt vì hành động của Vưu Liên Thành.
Sau đó nữa Hồng Tiểu Hiền nhớ lại một việc thú vị. Trước khi Vưu Liên Thành tức giận, thật ra ánh mắt anh luôn xoay quanh chiếc điện thoại nằm trước mặt. Mà xưa nay trong lúc làm việc, Vưu thiếu gia không bao giờ bật điện thoại cá nhân của mình lên.
Chắc chắn Vưu thiếu gia kiêu ngạo đang chờ người trong lòng xuống nước với mình đây mà!
Làm một nhân viên thuyết khách đã trải qua huấn luyện tỉ mỉ, Hồng Tiểu Hiền còn phát hiện quan hệ của Vưu Liên Thành và Chu Á Luân khá nhạy cảm. Ví dụ như Vưu Liên Thành thông báo với toàn thể công ty lý do cô không tham gia hành động lần này là vì cô có nhiệm vụ khác nhưng không nói rõ nhiệm vụ thật sự của cô hiện giờ là gì. Hồng Tiểu Hiền còn phát hiện mỗi khi Chu Á Luân đến, Vưu Liên Thành sẽ kín đáo cất điện thoại cá nhân của anh đi.
Đêm nay, Mộ Mai vẫn trở về gian phòng từ sớm. Vậy mà mười giờ hơn, Hồng Tiểu Hiền vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ trên sô pha. Nhìn bóng dáng cô đơn kia, Hồng Tiểu Hiền quyết định tiết lộ cho Lâm Mộ Mai một bí mật cô vô tình biết được.
/100
|