Quả nhiên trên mặt anh có vài vết cào, vết ngay chính giữa mũi là thê thảm nhất. Cô vô thức kiểm tra móng tay mình, thầm vui mừng vì nó không dài lắm,. Chắc mấy ngày sau mặt anh sẽ lành lặn lại như cũ thôi.
Vưu Liên Thành thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kề sát mặt mình gần cô hơn, ngả ngớn hỏi: "Em đau lòng không?"
Cô đang định giơ tay chạm vào mặt anh lại hạ xuống.
"Mộ Mai, đừng giận nữa mà." Vưu thiếu gia thở dài thườn thượt rồi giả giọng đáng thương, "Tha thứ cho anh lần này đi, lần sau anh không dám nữa đâu." Sau đó anh còn giơ tay lên trời thề thốt.
Mộ Mai kéo tay anh xuống, nghiêm mặt: "Vưu Liên Thành, anh hãy nghe rõ lời em nói đây."
"Vâng thưa nữ hoàng." Cuối cùng Vưu Liên Thành đã yên tâm hẳn, khom người đợi lệnh.
Nói thật, lúc nhìn mấy dấu vết trên người cô, bản thân anh cũng biết mình vô cùng quá đáng.
"Sau này không được nói mấy câu như là quan hệ sẽ chuyển biến xấu gì đó nữa." Mộ Mai gằn giọng. Thật ra cô rất sợ những lời anh đã nói trên xe, sợ điều đó biến thành sự thật. Bởi ràng buộc giữa hai người trên thế giới này không chỉ có mỗi tình yêu không.
"Tuân lệnh!" Vưu Liên Thành dõng dạc đáp.
"Sau này khi em không muốn thì không được ép buộc em." Cảm giác này tệ hại biết mấy, giống như cá nằm trên thớt mặc người ta chém giết vậy.
"Nhất định." Lần này giọng anh hơi chột dạ.
"Còn nữa..." Mộ Mai ngập ngừng, ngón tay mơn trớn vết cào trên sống mũi anh.
"Nói đi, còn gì nữa?" Vưu Liên Thành mở cờ trong bụng, "Dù em bắt anh giết người phóng hỏa, anh cũng sẽ làm ngay mà không mảy may do dự."
"Còn nữa, đừng để em nghi ngờ, đừng để em luôn bất an và đừng để em chờ đợi."
Chờ đợi là loại tâm trạng bị động nhất thế gian này, Mộ Mai ghét tâm trạng đó.
"Không đâu, anh sẽ không để em đợi đâu, tuyệt đối là vậy." Vưu Liên Thành trịnh trọng đáp lời, "Hơn nữa, anh không nỡ để lãng phí thời gian của chúng ta vào việc chờ đợi."
"Và cả..." Mộ Mai nghiêm mặt lần nữa.
"Và cả gì..." Vưu Liên Thành kinh hồn bạt vía, bởi vì những dấu vết anh để lại trên người Lâm Mộ Mai từ từ lan rộng, càng lúc càng kinh dị, đợi lát nữa cô soi gương thì...
Nhìn ánh mắt anh sợ sệt như chú cún làm sai, Mộ Mai vô cùng đắc ý, lại gần ôm anh, kề mặt lên vai anh: "Và cả, kỹ thuật xoa bóp của Vưu thiếu gia chỉ vừa đạt chuẩn thôi, nhưng nhờ gương mặt đẹp trai này, em chấm cho anh năm sao đấy."
Để chứng minh bản thân không phải loại tốt mã giẻ cùi trước mặt giai nhân kiêm người yêu, Vưu thiếu gia liền ra dồn hết tâm huyết cho công phu mèo cào của mình. Có điều đường cong quyến rũ dưới lòng bàn tay càng khiến động tác anh trở nên vụng vệ hơn. May là do tác dụng của tinh dầu khiến Lâm Mộ Mai không rảnh chú ý đến kỹ thuật rởm này.
Lén nhìn cô đang nhắm mắt hưởng thụ, anh gạt đi những cánh hoa hồng đã che đi hình ảnh nóng bỏng trong bồn tắm khiến máu nóng anh sôi trào.
Dĩ nhiên hiện tại Vưu thiếu gia nào dám nghĩ ngợi linh tinh gì, chỉ muốn nhìn cho sướng mắt thôi. Ánh mắt anh tham lam nhìn đăm đắm vào da thịt cô, cổ họng bắt đầu khô khốc, yết hầu lên xuống không ngừng.
Như cảm ứng được gì đó, Mộ Mai hé mắt, vội vàng giơ tay che ánh mắt cuồng nhiệt nóng bỏng của anh lại. Nhưng anh đã kịp nắm lấy tay cô, đặt lên bờ môi hôn nhẹ: "Mộ Mai đẹp quá!"
Chết tiệt! Chỉ bốn chữ khàn khàn này thôi đã làm thân thể Mộ Mai râm ran, thật sự mấy lời tình tứ của Vưu thiếu gia còn có tác dụng hơn cả kỹ thuật xoa bóp gà mờ của anh nhiều.
Quả nhiên Vưu thiếu gia thừa thằng xông lên, bạo dạn đặt bàn tay lên ngực cô: "Mộ Mai, nơi này cũng cần xoa bóp đấy."
Mộ Mai gạt tay anh ra, cảnh cáo: "Vưu Liên Thành, anh nói xem mai em có biến thành chó đốm không hả?"
Cả ngày hôm sau, Mộ Mai và Vưu Liên Thành ở lì trong khách sạn không hề bước ra ngoài. Chỉ có mỗi Hồng Tiểu Hiền đến một chuyến, mang quần áo mới mua ở trung tâm thương mại cho cô, vì váy áo hôm qua của cô đã bị Vưu thiếu gia xé rách tả tơi cả rồi.
Lúc rời khỏi khách sạn, thành phố đã lên đèn, Mộ Mai cúi đầu đi phía sau Liên Thành. Quần áo Hồng Tiểu Hiền đem đến hơi rộng, thỉnh thoảng cô phải kéo quần lên.
Chốc chốc trong hành lang lại có đôi tình nhân âu yếm đi qua, Vưu Liên Thành ôm lấy Mộ Mai, ép mặt cô vào ngực mình. Anh luôn cảm giác mấy tên đàn ông đi ngang qua kia luôn nhìn cô bằng ánh mắt rất bỉ ổi. Vưu thiếu gia không vui chút nào, dứt khoát cởi áo khoác mình ra, trùm lên đầu Mộ Mai, mặt vênh váo mặc kệ cô gái trong ngực oán trách liên hồi.
"Liên Thành, em không thấy đường."
"Liên Thành, em không thở nổi."
...
Mấy phút sau, Vưu Liên Thành thầm may mắn vì hành động bốc đồng này của mình vô vàn.
Từ bé anh đã sống ở nơi nổi tiếng về những vụ săn ảnh kinh hoàng, cộng thêm anh là nhân vật luôn được cánh nhà báo để ý, nên rất nhạy cảm với camera, đèn flash và ống kính máy ảnh.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, tiếng "tách" khe khẽ vang lên ở góc khuất đã khiến anh sởn tóc gáy, trước tiên dùng áo che kín mặt Mộ Mai, rồi vọt đến chỗ tối.
Mộ Mai nghe thấy giọng anh nói thật khẽ qua lớp áo: "Mộ Mai, lấy chiếc áo này trùm kín đầu, đừng để ai thấy mặt mũi. Sau đó đi men theo bóng tối rời khỏi đây đừng quay đầu lại. Về nhà anh sẽ gọi cho em."
Mộ Mai loáng thoáng đoán được chuyện gì xảy ra rồi. Áo khoác của Vưu Liên Thành rất rộng, dễ dàng che kín người cô. Cô chui rúc trong chiếc áo, rời khỏi khách sạn theo lời anh dặn.
Chờ bóng cô khuất dạng, Vưu Liên Thành mới bước ra khỏi bóng tối, đi đến chỗ chiếc xe màu trắng đỗ ở góc khuất chẳng mấy ai chú ý, đưa tay gõ lên cửa sổ xe đen ngòm: "Hi, Mr. Chuột Nhắt, anh có thể ra khỏi cống được rồi đấy!"
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, một người mặc chiếc áo jacket bạc màu, mái tóc hệt như ăn mày và sắc mặt còn xanh xao hơn cả dân đói xuất hiện. Nổi bật nhất có lẽ là ánh mắt của người kia, trông hau háu như một con sói ác.
"Hi, Vưu thiếu gia, lâu quá không gặp." Người trong xe nhếch môi, nói bằng thứ tiếng Anh nặng giọng đồng quê Scotland.
Vưu Liên Thành thoăn thoắt chui vào xe, cho cửa kính chạy lên, nắm lấy tóc đối phương rồi dập thật mạnh đầu hắn vào cửa xe. Tiếp đó anh nhích người lui lại tạo một khoảng cách tránh cái mùi kinh tởm trên người gã, hệt như mới chui từ cống lên vậy.
"Tôi còn tưởng anh đã trở thành thức ăn cho cá sấu ở sông Amazon rồi chứ..." Vưu Liên Thành đưa tay che mũi, giọng điệu tiếc rẻ, "Mr Robin Hood."
Người này có tên Brooks, là một ký giả không thuộc bất cứ tòa báo nào. Gã tự xưng là Robin Hood của thế kỉ 21, muốn vạch trần tất cả nhưng vụ bê bối của đám danh nhân bằng sự chính nghĩa của mình. Trong sự nghiệp ký giả mười mấy năm qua, gã đã bóc mẽ rất nhiều vụ tai tiếng của giới danh nhân Anh, nên khá nổi tiếng ở London, tuy nhiên không hiểu sao gã lại để mắt đến Vưu Liên Thành. Khoảng hai năm trước gã theo đuôi anh từ London đến Brazil, chọn chiến thuật đeo bám dai dẳng. Vưu Liên Thành bị gã làm phiền quá mức liền gọi một cuộc điện thoại đến London. Thế là một vị nghị viên từng bị gã vạch trần scandal đã chi thật mạnh tay, dụ Mr. Robin Hood đến khu rừng mưa nổi tiếng nhất Amazon.
Brooks nhếch môi cười khẩy. Vưu Liên Thành chán ghét quay đầu đi. Giờ khắc này vong hồn anh hùng Robin Hood thực thụ hẳn phải đang khóc tức tưởi mới đúng. Khi không lại bị một kẻ bẩn thỉu mượn danh tiếng của mình cơ mà.
Brooks nheo mắt lại, đánh giá Liên Thành từ trên xuống dưới, buông lời ca ngợi: "Gương mặt của Vưu thiếu gia quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến cho người người ghen ghét phát điên, nên không nhịn được muốn để lại dấu vết trên gương mặt đấy nhỉ. Tôi tin rằng, thứ gì càng hoàn mỹ thì bên trong sẽ càng thối nát."
"Vậy thì sao?" Vưu Liên Thành vuốt mặt mình, "Nên anh muốn đăng ảnh tôi và bạn gái vừa rời khỏi khách sạn lên mạng à? Anh có ngốc không đấy? Anh thừa biết tôi là một người chưa hề kết hôn, mà cũng chẳng phải là loại ăn chay trường nhé."
Ánh mắt Brooks nhìn chằm chằm vào chỗ tối khi nãy Vưu Liên Thành núp qua kính chắn gió, lắc đầu: "Vưu thiếu gia, người vừa rồi là bạn gái cậu sao? Chi bằng tôi đăng ảnh đó lên mạng, sau đó kèm theo một câu lựa chọn, A - Bạn gái của cậu, B - Không phải bạn gái của cậu. Đến lúc đó người ta sẽ chọn A nhiều hay là B nhiều nhỉ? Cậu nói xem, dưới ánh mắt còn tinh tường hơn cả tia X-Quang của quần chúng, đáp án cuối cùng là gì?"
Brooks phẩy ống quần, lộ ra vết sẹo chi chít trên chân do đám động vật ở Amazon để lại: "Tôi thề sẽ làm như vậy, xem như đáp lại sự quan tâm đặc biệt của Vưu thiếu gia dành cho mình. Dĩ nhiên, tôi không chỉ đăng lên mạng mà còn đăng lên báo giấy, như vậy đám con gái ở thành phố London, đám tiểu thư đài các một lòng muốn gả cho cậu sẽ biết nhân vật như thần thánh trong lòng họ chính là một kẻ đầu cơ trục lợi hệt như cha mình. Điểm khác nhau duy nhất cha cậu là thương nhân đầu cơ về tài nguyên khoáng sản, còn cậu là đầu cơ vào tình cảm vô cùng hèn hạ. Đúng rồi, trong tay tôi còn có hình ảnh mờ ám của cậu với vị công chúa Saudi kia đấy, đến lúc đó, tin rằng câu hỏi lựa chọn kia sẽ hiện ra tình trạng nghiêng về một phía cho xem."
Buông ống quần xuống, Brooks phát hiện ra đối phương hết sức thờ ơ với lời hăm dọa của mình, thậm chí thái độ còn giễu cợt, tựa như cười nhạo hành vi của gã trẻ con đến cỡ nào.
"Tôi nghĩ, khi đó mọi người đều tò mò muốn biết cô gái đã ở suốt hai mươi bốn giờ với Vưu thiếu gia trong khách sạn kia là ai đấy." Dựa vào độ nhạy cảm của mình, Brooks ý thức được cô gái đi ra khỏi khách sạn với Vưu Liên Thành là một nhân vật rất quan trọng, có thể là vợ của nhân vật tầm cỡ nào đó.
Vưu Liên Thành thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kề sát mặt mình gần cô hơn, ngả ngớn hỏi: "Em đau lòng không?"
Cô đang định giơ tay chạm vào mặt anh lại hạ xuống.
"Mộ Mai, đừng giận nữa mà." Vưu thiếu gia thở dài thườn thượt rồi giả giọng đáng thương, "Tha thứ cho anh lần này đi, lần sau anh không dám nữa đâu." Sau đó anh còn giơ tay lên trời thề thốt.
Mộ Mai kéo tay anh xuống, nghiêm mặt: "Vưu Liên Thành, anh hãy nghe rõ lời em nói đây."
"Vâng thưa nữ hoàng." Cuối cùng Vưu Liên Thành đã yên tâm hẳn, khom người đợi lệnh.
Nói thật, lúc nhìn mấy dấu vết trên người cô, bản thân anh cũng biết mình vô cùng quá đáng.
"Sau này không được nói mấy câu như là quan hệ sẽ chuyển biến xấu gì đó nữa." Mộ Mai gằn giọng. Thật ra cô rất sợ những lời anh đã nói trên xe, sợ điều đó biến thành sự thật. Bởi ràng buộc giữa hai người trên thế giới này không chỉ có mỗi tình yêu không.
"Tuân lệnh!" Vưu Liên Thành dõng dạc đáp.
"Sau này khi em không muốn thì không được ép buộc em." Cảm giác này tệ hại biết mấy, giống như cá nằm trên thớt mặc người ta chém giết vậy.
"Nhất định." Lần này giọng anh hơi chột dạ.
"Còn nữa..." Mộ Mai ngập ngừng, ngón tay mơn trớn vết cào trên sống mũi anh.
"Nói đi, còn gì nữa?" Vưu Liên Thành mở cờ trong bụng, "Dù em bắt anh giết người phóng hỏa, anh cũng sẽ làm ngay mà không mảy may do dự."
"Còn nữa, đừng để em nghi ngờ, đừng để em luôn bất an và đừng để em chờ đợi."
Chờ đợi là loại tâm trạng bị động nhất thế gian này, Mộ Mai ghét tâm trạng đó.
"Không đâu, anh sẽ không để em đợi đâu, tuyệt đối là vậy." Vưu Liên Thành trịnh trọng đáp lời, "Hơn nữa, anh không nỡ để lãng phí thời gian của chúng ta vào việc chờ đợi."
"Và cả..." Mộ Mai nghiêm mặt lần nữa.
"Và cả gì..." Vưu Liên Thành kinh hồn bạt vía, bởi vì những dấu vết anh để lại trên người Lâm Mộ Mai từ từ lan rộng, càng lúc càng kinh dị, đợi lát nữa cô soi gương thì...
Nhìn ánh mắt anh sợ sệt như chú cún làm sai, Mộ Mai vô cùng đắc ý, lại gần ôm anh, kề mặt lên vai anh: "Và cả, kỹ thuật xoa bóp của Vưu thiếu gia chỉ vừa đạt chuẩn thôi, nhưng nhờ gương mặt đẹp trai này, em chấm cho anh năm sao đấy."
Để chứng minh bản thân không phải loại tốt mã giẻ cùi trước mặt giai nhân kiêm người yêu, Vưu thiếu gia liền ra dồn hết tâm huyết cho công phu mèo cào của mình. Có điều đường cong quyến rũ dưới lòng bàn tay càng khiến động tác anh trở nên vụng vệ hơn. May là do tác dụng của tinh dầu khiến Lâm Mộ Mai không rảnh chú ý đến kỹ thuật rởm này.
Lén nhìn cô đang nhắm mắt hưởng thụ, anh gạt đi những cánh hoa hồng đã che đi hình ảnh nóng bỏng trong bồn tắm khiến máu nóng anh sôi trào.
Dĩ nhiên hiện tại Vưu thiếu gia nào dám nghĩ ngợi linh tinh gì, chỉ muốn nhìn cho sướng mắt thôi. Ánh mắt anh tham lam nhìn đăm đắm vào da thịt cô, cổ họng bắt đầu khô khốc, yết hầu lên xuống không ngừng.
Như cảm ứng được gì đó, Mộ Mai hé mắt, vội vàng giơ tay che ánh mắt cuồng nhiệt nóng bỏng của anh lại. Nhưng anh đã kịp nắm lấy tay cô, đặt lên bờ môi hôn nhẹ: "Mộ Mai đẹp quá!"
Chết tiệt! Chỉ bốn chữ khàn khàn này thôi đã làm thân thể Mộ Mai râm ran, thật sự mấy lời tình tứ của Vưu thiếu gia còn có tác dụng hơn cả kỹ thuật xoa bóp gà mờ của anh nhiều.
Quả nhiên Vưu thiếu gia thừa thằng xông lên, bạo dạn đặt bàn tay lên ngực cô: "Mộ Mai, nơi này cũng cần xoa bóp đấy."
Mộ Mai gạt tay anh ra, cảnh cáo: "Vưu Liên Thành, anh nói xem mai em có biến thành chó đốm không hả?"
Cả ngày hôm sau, Mộ Mai và Vưu Liên Thành ở lì trong khách sạn không hề bước ra ngoài. Chỉ có mỗi Hồng Tiểu Hiền đến một chuyến, mang quần áo mới mua ở trung tâm thương mại cho cô, vì váy áo hôm qua của cô đã bị Vưu thiếu gia xé rách tả tơi cả rồi.
Lúc rời khỏi khách sạn, thành phố đã lên đèn, Mộ Mai cúi đầu đi phía sau Liên Thành. Quần áo Hồng Tiểu Hiền đem đến hơi rộng, thỉnh thoảng cô phải kéo quần lên.
Chốc chốc trong hành lang lại có đôi tình nhân âu yếm đi qua, Vưu Liên Thành ôm lấy Mộ Mai, ép mặt cô vào ngực mình. Anh luôn cảm giác mấy tên đàn ông đi ngang qua kia luôn nhìn cô bằng ánh mắt rất bỉ ổi. Vưu thiếu gia không vui chút nào, dứt khoát cởi áo khoác mình ra, trùm lên đầu Mộ Mai, mặt vênh váo mặc kệ cô gái trong ngực oán trách liên hồi.
"Liên Thành, em không thấy đường."
"Liên Thành, em không thở nổi."
...
Mấy phút sau, Vưu Liên Thành thầm may mắn vì hành động bốc đồng này của mình vô vàn.
Từ bé anh đã sống ở nơi nổi tiếng về những vụ săn ảnh kinh hoàng, cộng thêm anh là nhân vật luôn được cánh nhà báo để ý, nên rất nhạy cảm với camera, đèn flash và ống kính máy ảnh.
Vừa bước ra khỏi khách sạn, tiếng "tách" khe khẽ vang lên ở góc khuất đã khiến anh sởn tóc gáy, trước tiên dùng áo che kín mặt Mộ Mai, rồi vọt đến chỗ tối.
Mộ Mai nghe thấy giọng anh nói thật khẽ qua lớp áo: "Mộ Mai, lấy chiếc áo này trùm kín đầu, đừng để ai thấy mặt mũi. Sau đó đi men theo bóng tối rời khỏi đây đừng quay đầu lại. Về nhà anh sẽ gọi cho em."
Mộ Mai loáng thoáng đoán được chuyện gì xảy ra rồi. Áo khoác của Vưu Liên Thành rất rộng, dễ dàng che kín người cô. Cô chui rúc trong chiếc áo, rời khỏi khách sạn theo lời anh dặn.
Chờ bóng cô khuất dạng, Vưu Liên Thành mới bước ra khỏi bóng tối, đi đến chỗ chiếc xe màu trắng đỗ ở góc khuất chẳng mấy ai chú ý, đưa tay gõ lên cửa sổ xe đen ngòm: "Hi, Mr. Chuột Nhắt, anh có thể ra khỏi cống được rồi đấy!"
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, một người mặc chiếc áo jacket bạc màu, mái tóc hệt như ăn mày và sắc mặt còn xanh xao hơn cả dân đói xuất hiện. Nổi bật nhất có lẽ là ánh mắt của người kia, trông hau háu như một con sói ác.
"Hi, Vưu thiếu gia, lâu quá không gặp." Người trong xe nhếch môi, nói bằng thứ tiếng Anh nặng giọng đồng quê Scotland.
Vưu Liên Thành thoăn thoắt chui vào xe, cho cửa kính chạy lên, nắm lấy tóc đối phương rồi dập thật mạnh đầu hắn vào cửa xe. Tiếp đó anh nhích người lui lại tạo một khoảng cách tránh cái mùi kinh tởm trên người gã, hệt như mới chui từ cống lên vậy.
"Tôi còn tưởng anh đã trở thành thức ăn cho cá sấu ở sông Amazon rồi chứ..." Vưu Liên Thành đưa tay che mũi, giọng điệu tiếc rẻ, "Mr Robin Hood."
Người này có tên Brooks, là một ký giả không thuộc bất cứ tòa báo nào. Gã tự xưng là Robin Hood của thế kỉ 21, muốn vạch trần tất cả nhưng vụ bê bối của đám danh nhân bằng sự chính nghĩa của mình. Trong sự nghiệp ký giả mười mấy năm qua, gã đã bóc mẽ rất nhiều vụ tai tiếng của giới danh nhân Anh, nên khá nổi tiếng ở London, tuy nhiên không hiểu sao gã lại để mắt đến Vưu Liên Thành. Khoảng hai năm trước gã theo đuôi anh từ London đến Brazil, chọn chiến thuật đeo bám dai dẳng. Vưu Liên Thành bị gã làm phiền quá mức liền gọi một cuộc điện thoại đến London. Thế là một vị nghị viên từng bị gã vạch trần scandal đã chi thật mạnh tay, dụ Mr. Robin Hood đến khu rừng mưa nổi tiếng nhất Amazon.
Brooks nhếch môi cười khẩy. Vưu Liên Thành chán ghét quay đầu đi. Giờ khắc này vong hồn anh hùng Robin Hood thực thụ hẳn phải đang khóc tức tưởi mới đúng. Khi không lại bị một kẻ bẩn thỉu mượn danh tiếng của mình cơ mà.
Brooks nheo mắt lại, đánh giá Liên Thành từ trên xuống dưới, buông lời ca ngợi: "Gương mặt của Vưu thiếu gia quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức khiến cho người người ghen ghét phát điên, nên không nhịn được muốn để lại dấu vết trên gương mặt đấy nhỉ. Tôi tin rằng, thứ gì càng hoàn mỹ thì bên trong sẽ càng thối nát."
"Vậy thì sao?" Vưu Liên Thành vuốt mặt mình, "Nên anh muốn đăng ảnh tôi và bạn gái vừa rời khỏi khách sạn lên mạng à? Anh có ngốc không đấy? Anh thừa biết tôi là một người chưa hề kết hôn, mà cũng chẳng phải là loại ăn chay trường nhé."
Ánh mắt Brooks nhìn chằm chằm vào chỗ tối khi nãy Vưu Liên Thành núp qua kính chắn gió, lắc đầu: "Vưu thiếu gia, người vừa rồi là bạn gái cậu sao? Chi bằng tôi đăng ảnh đó lên mạng, sau đó kèm theo một câu lựa chọn, A - Bạn gái của cậu, B - Không phải bạn gái của cậu. Đến lúc đó người ta sẽ chọn A nhiều hay là B nhiều nhỉ? Cậu nói xem, dưới ánh mắt còn tinh tường hơn cả tia X-Quang của quần chúng, đáp án cuối cùng là gì?"
Brooks phẩy ống quần, lộ ra vết sẹo chi chít trên chân do đám động vật ở Amazon để lại: "Tôi thề sẽ làm như vậy, xem như đáp lại sự quan tâm đặc biệt của Vưu thiếu gia dành cho mình. Dĩ nhiên, tôi không chỉ đăng lên mạng mà còn đăng lên báo giấy, như vậy đám con gái ở thành phố London, đám tiểu thư đài các một lòng muốn gả cho cậu sẽ biết nhân vật như thần thánh trong lòng họ chính là một kẻ đầu cơ trục lợi hệt như cha mình. Điểm khác nhau duy nhất cha cậu là thương nhân đầu cơ về tài nguyên khoáng sản, còn cậu là đầu cơ vào tình cảm vô cùng hèn hạ. Đúng rồi, trong tay tôi còn có hình ảnh mờ ám của cậu với vị công chúa Saudi kia đấy, đến lúc đó, tin rằng câu hỏi lựa chọn kia sẽ hiện ra tình trạng nghiêng về một phía cho xem."
Buông ống quần xuống, Brooks phát hiện ra đối phương hết sức thờ ơ với lời hăm dọa của mình, thậm chí thái độ còn giễu cợt, tựa như cười nhạo hành vi của gã trẻ con đến cỡ nào.
"Tôi nghĩ, khi đó mọi người đều tò mò muốn biết cô gái đã ở suốt hai mươi bốn giờ với Vưu thiếu gia trong khách sạn kia là ai đấy." Dựa vào độ nhạy cảm của mình, Brooks ý thức được cô gái đi ra khỏi khách sạn với Vưu Liên Thành là một nhân vật rất quan trọng, có thể là vợ của nhân vật tầm cỡ nào đó.
/100
|