Triệu Cẩm Thư vừa bế Lâm Mộ Mai vừa lạnh lùng nhìn Vưu Liên Thành. Anh ngang ngược chặn trước cổng điện tử, chỉ chừa lại một khoảng vừa đủ một người chui qua. Rất hiển nhiên, cảnh tượng người phụ nữ của mình đang ở trong ngực người đàn ông khác đã khiến Vưu thiếu gia nổi cơn thịnh nộ.
"Lâm Mộ Mai!" Vưu Liên Thành đưa tay ra, định giành lấy cô từ tay Triệu Cẩm Thư, "Hễ tí là trốn đến chỗ anh ta, thói xấu này em phải bỏ đi."
Lúc tay anh chạm vào tóc cô, Mộ Mai quay mặt đi, vùi đầu sâu vào ngực Triệu Cẩm Thư, nức nở: "Anh Cẩm Thư, em không muốn nhìn thấy người này."
Toàn thân Lâm Mộ Mai run rẩy, Vưu Liên Thành ngỡ ngàng.
"Mộ Mai đang đau dạ dày kịch liệt, tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện. Nếu..." Nếu bây giờ không xảy ra tình huống này, Triệu Cẩm Thư thật sự muốn đánh gương mặt tuấn tú kia của Vưu Liên Thành thành đầu heo, "Vưu thiếu gia muốn tiếp tục để cô ấy vừa chịu đau da dày vừa chịu nỗi lòng giày vò thì có thể tiếp tục dây dưa."
Mặt Vưu Liên Thành nhanh chóng trắng bệch hệt như mặt Lâm Mộ Mai, anh lập tức nhường đường, cấp tốc đuổi theo, thậm chí muốn đón lấy Lâm Mộ Mai lần nữa.
Người trong ngực càng run lẩy bẩy hơn, Triệu Cẩm Thư buộc phải dừng chân, quay đầu lại, mọi cảm xúc phẫn nộ bắt đầu tuôn trào, quát lên với Vưu Liên Thành: "Tên họ Vưu kia, mẹ nó cậu không nghe Mộ Mai vừa nói à? Vưu Liên Thành, tai cậu điếc rồi hả, không nghe cô ấy nói không muốn nhìn thấy cậu sao?"
Thông qua cánh tay Cẩm Thư, Mộ Mai nhìn thấy bóng dáng Vưu Liên Thành đứng tiêu điều trong bóng đêm mênh mông, vẻ mặt không rõ, chỉ đứng thừ nơi đó bất động, hệt như tượng đá. Trong tiếng thở hổn hể của Triệu Cẩm Thư, theo tượng đá ấy càng lúc càng xa, ý thức của cô bắt đầu tan rã.
Thời điểm đến bệnh viện, Lâm Mộ Mai đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, mặt trắng hệt như màu áo blouse của bác sĩ y tá, nhìn cô được đẩy vào phòng cấp cứu, Triệu Cẩm Thư thật sự muốn đánh ai đó một trận. Lúc này, điện thoại anh bất chợt vang lên, lần này là nhân viên bảo vệ sở nghiên cứu gọi đến, nói là chàng trai tuấn tú kia yêu cầu gặp anh.
"Đuổi hắn đi!" Triệu Cẩm Thư gằn giọng, "Nếu hắn kiên quyết đòi xông vào thì cứ dùng vũ lực cưỡng chế hắn, không cần khách sáo, gọi thêm nhiều người, có thể vào được hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn."
Nói xong, Triệu Cẩm Thư liền tắt điện thoại. Do sở nghiên cứu của anh trực thuộc khu vực bảo vể quan trọng của chính phủ, nhân viên bảo vệ nơi đây đều được huấn luyện tuyển chọn nghiêm ngặt, Triệu Cẩm Thư rất mong đợi khuôn mặt được người phương Tây ca tụng "thiên sứ trao cho nụ hôn" kia của Vưu Liên Thành mang đầy màu sắc sẽ thế nào.
***
Mộ Mai vừa tỉnh lại đã thấy Vưu Liên Thành ngồi bên giường, nhìn cô với ánh mắt đầy thương yêu và xót xa. Cô thoáng chốc hoảng hốt, cho rằng mình đang ở tứ hợp viện, thậm chí cho rằng mình đang ở trong dinh thự Vưu gia leo đầy dây thường xuân ở ngoại ô London. Cô định cười với anh, định hỏi anh xem sao lại nhìn mình sến sẩm thế kia thì...
Ánh đèn sáng chói nằm trên mặt tường trắng tinh, hương vị của nước diệt khuẩn đã kịp thời nhắc nhở cô rằng tất cả đã là quá khứ. Mộ Mai nhắm mắt lại lần nữa, cô không muốn gặp lại gương mặt này.
Tay bị nắm lấy, giọng anh rất đỗi dịu dàng: "Mộ Mai, bảo bối! Em dọa anh sợ chết khiếp, sau này nếu em còn ăn bậy bạ nữa anh sẽ đánh vào mông em đấy. Bây giờ còn đau không?"
Tuy rằng bác sĩ ở đây là cam đoan hết lần này đến lần khác với Vưu Liên Thành đã làm đủ mọi biện pháp giảm đau cho cô, nhưng anh vẫn không dám tin. Phải điều đến đội bác sĩ ở hội sở Chicago đến tiêm thêm mũi closed, bảo đảm cô không hề chịu đau đớn, Vưu Liên Thành mới an tâm.
Mộ Mai mím chặt môi, rất muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng đáng tiếc không còn sức lực.
Dường như Vưu Liên Thành cũng không chờ câu trả lời của cô, anh tiếp tục lải nhải: "Mộ Mai, trước khi đi Brazil, chúng ta đến London một chuyến, khám kỹ càng toàn thân lần nữa, anh không yên lòng. Bệnh viện này..." Anh nhìn một vòng xung quanh, định bới lông tìm vết, tuy nhiên nghĩ lại vẫn nuốt xuống. Nơi này là chỗ của Triệu Cẩm Thư, nếu anh bới móc anh ta, cô sẽ tức giận cho xem.
Anh thở hắt, vùi mặt vào lòng bàn tay cô: "Mộ Mai, có một số việc em không hiểu, mà anh cũng không giải thích cho em hiểu được. Nhưng mà Mộ Mai, xin em hãy tin tưởng, trái tim anh dành cho em từ đầu đến cuối không hề thay đổi, dù chỉ là một giây cũng không lung lay. Anh biết, hiện tại mình còn quá trẻ, anh cũng biết anh đã bị mọi người nuông chiều trở nên xấu tính, luôn luôn tự cho mình là đúng. Anh cũng thừa biết mình không thể nào mang đến cho em cảm giác an toàn giống như Triệu Cẩm Thư và Dung Nhã, dù rằng anh đã cố gắng trở thành như họ. Mộ Mai, anh rất sốt ruột, anh không biết làm sao để mình có thể chững chạc, nhưng xin em hãy chờ anh, ở bên cạnh anh chờ anh, chờ anh chính chắn như họ, anh sẽ học từng thứ một, mãi cho đến khi em cảm thấy ở bên cạnh anh an toàn mới thôi.
Mộ Mai, hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả những việc anh gây ra với em trong thời gian qua, tha thứ cho sự tự cao của anh. Anh cứ nghĩ rằng bước đầu tiên để có thể giống như Triệu Cẩm Thư là cho em một cuộc sống yên ổn, không cho mọi người quấy rầy đến em. Anh cho rằng không nói cho em biết gì cả, sau đó tự mình giải quyết mọi chuyện... Nhưng mà, dường như chuyện anh cho là đúng đã làm em đau lòng hơn, là anh không tốt, luôn nghĩ sẽ lật đổ vị trí của Triệu Cẩm Thư trong lòng em, thấy em bị anh ta ôm trong lòng, anh rất ghen tỵ, luôn cảm thấy..."
Giọng anh ẩn chứa theo chút dè dặt và yếu ớt: "Luôn cảm thấy cảnh anh ta ôm em còn đẹp hơn cả anh ôm lấy em. Anh trẻ con lắm phải không?"
Anh cười khổ trong lòng bàn tay cô, cười xong lại thở dài.
Mộ Mai cố sức giãy bàn tay bị anh nắm lấy, khàn giọng cất lời: "Tôi muốn gặp Triệu Cẩm Thư."
Lại nữa rồi! Vưu Liên Thành làm như không nghe thấy lời ấy, đặt môi lên tay cô, nói tiếp: "Bác sĩ nói sau 24h em có thể xuất viện, vốn dĩ anh định lập tức đưa em đến Brazil, nhưng bác sĩ bảo tình trạng hiện giờ của em không thích hợp bay đường dài. Vì vậy chúng ta đợi thêm vài ngày nữa, đón em về nhà xong anh sẽ tranh thủ thời gian nói rõ ràng với Ngô Phương Phỉ. Trên thực tế, anh cũng đã sớm muốn nói rõ với cô ta rồi."
"Tôi muốn gặp Triệu Cẩm Thư." Mộ Mai cau mày cất cao giọng hơn.
"Mộ Mai, đừng quấy mà!" Vưu Liên Thành nhỏ nhẹ, đứng dậy khỏi ghế, kề đến sát cô, ngón tay nhẹ vuốt chân mày cô.
Anh cúi đầu lặng lẽ nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Khuôn mặt bình thường tươi tắn hồng hào của cô giờ chỉ còn tái nhợt, như cánh hồng phai sắc, chẳng còn sức sống. Anh đau xót cúi đầu, muốn hôn thắm đôi môi cô. Ấy thế mà vừa chạm vào thì cô đã tức khắc quay mặt đi, khiến nụ hôn của Vưu Liên Thành trượt qua bên má.
"Tôi muốn gặp Triệu Cẩm Thư".
Câu nói lặp lại ba lần này hệt như sấm sét bổ vào lòng anh, khiến anh nổi cơn ghen tuôn. Không phải anh đã nói họ sẽ lập tức rời khỏi đây sao? Không phải anh đã bảo sẽ đi nói chuyện rõ ràng với Ngô Phương Phỉ sao? Có điều, Vưu Liên Thành cố dằn xuống ngọn lửa ghen tức, cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Mộ Mai, càng nhìn càng hoảng sợ, nỗi sợ hãi mà anh không tài nào tả được.
- Đừng để em nghi ngờ, đừng để em luôn bất an và đừng để em chờ đợi.
Câu nói này của cô như thanh sắt nung đỏ in dấu vào trái tim Vưu Liên Thành.
Anh dời mặt đi, nhẹ cười bên tai cô: "Anh ồn ào quá phải không? Sao anh lại quên mất em mới tỉnh lại chứ nhỉ? Giờ em cần yên tĩnh, được rồi, được rồi, anh sẽ im lặng ở đây với em, không nói câu nào nữa hết, được không?"
Giọng anh êm dịu như dòng nước, Mộ Mai bỗng nhiên mở mắt ra. Khuôn mặt Vưu Liên Thành chỉ cách cô mấy mươi centimet hằn sâu trong đáy mắt, cô cuống quýt quay mặt đi.
"Dọa em rồi hả?" Vưu Liên Thành sờ lên má trái mình, "Vì gặp được em, anh phải chịu không ít đau khổ đấy. Không sao đâu, Mộ Mai, anh chỉ không cẩn thận bị đấm một cú vào mặt thôi."
Cú đấm kia chắc chắn ra tay rất nặng, nửa bên mặt anh sưng húp. Nhất định anh không chỉ bị đấm vào mặt thôi đâu! Mô Mai vô thức đưa mắt nhìn vào tay Vưu Liên Thành. Quả nhiên tay anh cũng xây xát thê thảm vô cùng, và cả quần áo dính đầy vết máu. Dựa theo mức độ bị thương của anh, vết máu kia hẳn cũng có một phần là của anh rồi.
Quần áo nhăn nhúm, nửa mặt sưng vù, máu me dính bê bết, thế mà anh còn cười nói thản nhiên với cô, tỏ vẻ không sao cả. Vưu thiếu gia của London chưa bao giờ nhếch nhác như thế, cô dám chắc anh đang rất đau, đau chết được.
Vưu Liên Thành chết tiệt, nhất định là anh cố ý không đi băng bó để tranh thủ sự thương hại của cô, sau đó thần phục cô đây mà. Một cảm xúc tuyệt vọng lan tràn, dâng lên từ đáy lòng trở thành phẫn nộ.
Cô sẽ không mắc bẫy, nhất quyết không mềm lòng. Mộ Mai đè tay lên kim luồn đang truyền dịch, dốc hết sức gằn giọng: "Vưu Liên Thành, tôi muốn gặp Triệu Cẩm Thư."
Vẻ mặt Vưu Liên Thành cứng đờ.
***
Bên này Lâm Mộ Mai đang cứng đầu đối chọi với Vưu Liên Thành, thì bên kia Triệu Cẩm Thư đang ở trong phòng nghỉ dành cho người nhà của bệnh viện, trên sàn bày la liệt túi lớn túi nhỏ của cô.
Lâm Mộ Mai, em giỏi lắm, giỏi thật sự!
Nhìn những vật đặt trên bàn, Triệu Cẩm Thư giận quá hóa cười, đập mạnh chiếc điện thoại mang kiểu dáng đặc thù xuống đất, chiếc điện thoại tức thì vỡ tan tành. Đó là điện thoại tổ chức Đầu Rắn cấp cho khách nhập cư trái phép liên lạc với chúng.
Cái thằng đần Vưu Liên Thành này thất bại đến mức khiến người phụ nữ của mình dùng cách ngu ngốc như thế rời đi hắn cơ đấy!
Đầu Rắn, nhập cư trái phép cũng đồng nghĩa với những người khách thỉnh thoảng bị cướp giữa đường và ném xác xuống biển cho cá ăn. Điều này khiến Triệu Cẩm Thư toát cả mồ hôi lạnh.
"Lâm Mộ Mai!" Vưu Liên Thành đưa tay ra, định giành lấy cô từ tay Triệu Cẩm Thư, "Hễ tí là trốn đến chỗ anh ta, thói xấu này em phải bỏ đi."
Lúc tay anh chạm vào tóc cô, Mộ Mai quay mặt đi, vùi đầu sâu vào ngực Triệu Cẩm Thư, nức nở: "Anh Cẩm Thư, em không muốn nhìn thấy người này."
Toàn thân Lâm Mộ Mai run rẩy, Vưu Liên Thành ngỡ ngàng.
"Mộ Mai đang đau dạ dày kịch liệt, tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện. Nếu..." Nếu bây giờ không xảy ra tình huống này, Triệu Cẩm Thư thật sự muốn đánh gương mặt tuấn tú kia của Vưu Liên Thành thành đầu heo, "Vưu thiếu gia muốn tiếp tục để cô ấy vừa chịu đau da dày vừa chịu nỗi lòng giày vò thì có thể tiếp tục dây dưa."
Mặt Vưu Liên Thành nhanh chóng trắng bệch hệt như mặt Lâm Mộ Mai, anh lập tức nhường đường, cấp tốc đuổi theo, thậm chí muốn đón lấy Lâm Mộ Mai lần nữa.
Người trong ngực càng run lẩy bẩy hơn, Triệu Cẩm Thư buộc phải dừng chân, quay đầu lại, mọi cảm xúc phẫn nộ bắt đầu tuôn trào, quát lên với Vưu Liên Thành: "Tên họ Vưu kia, mẹ nó cậu không nghe Mộ Mai vừa nói à? Vưu Liên Thành, tai cậu điếc rồi hả, không nghe cô ấy nói không muốn nhìn thấy cậu sao?"
Thông qua cánh tay Cẩm Thư, Mộ Mai nhìn thấy bóng dáng Vưu Liên Thành đứng tiêu điều trong bóng đêm mênh mông, vẻ mặt không rõ, chỉ đứng thừ nơi đó bất động, hệt như tượng đá. Trong tiếng thở hổn hể của Triệu Cẩm Thư, theo tượng đá ấy càng lúc càng xa, ý thức của cô bắt đầu tan rã.
Thời điểm đến bệnh viện, Lâm Mộ Mai đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, mặt trắng hệt như màu áo blouse của bác sĩ y tá, nhìn cô được đẩy vào phòng cấp cứu, Triệu Cẩm Thư thật sự muốn đánh ai đó một trận. Lúc này, điện thoại anh bất chợt vang lên, lần này là nhân viên bảo vệ sở nghiên cứu gọi đến, nói là chàng trai tuấn tú kia yêu cầu gặp anh.
"Đuổi hắn đi!" Triệu Cẩm Thư gằn giọng, "Nếu hắn kiên quyết đòi xông vào thì cứ dùng vũ lực cưỡng chế hắn, không cần khách sáo, gọi thêm nhiều người, có thể vào được hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn."
Nói xong, Triệu Cẩm Thư liền tắt điện thoại. Do sở nghiên cứu của anh trực thuộc khu vực bảo vể quan trọng của chính phủ, nhân viên bảo vệ nơi đây đều được huấn luyện tuyển chọn nghiêm ngặt, Triệu Cẩm Thư rất mong đợi khuôn mặt được người phương Tây ca tụng "thiên sứ trao cho nụ hôn" kia của Vưu Liên Thành mang đầy màu sắc sẽ thế nào.
***
Mộ Mai vừa tỉnh lại đã thấy Vưu Liên Thành ngồi bên giường, nhìn cô với ánh mắt đầy thương yêu và xót xa. Cô thoáng chốc hoảng hốt, cho rằng mình đang ở tứ hợp viện, thậm chí cho rằng mình đang ở trong dinh thự Vưu gia leo đầy dây thường xuân ở ngoại ô London. Cô định cười với anh, định hỏi anh xem sao lại nhìn mình sến sẩm thế kia thì...
Ánh đèn sáng chói nằm trên mặt tường trắng tinh, hương vị của nước diệt khuẩn đã kịp thời nhắc nhở cô rằng tất cả đã là quá khứ. Mộ Mai nhắm mắt lại lần nữa, cô không muốn gặp lại gương mặt này.
Tay bị nắm lấy, giọng anh rất đỗi dịu dàng: "Mộ Mai, bảo bối! Em dọa anh sợ chết khiếp, sau này nếu em còn ăn bậy bạ nữa anh sẽ đánh vào mông em đấy. Bây giờ còn đau không?"
Tuy rằng bác sĩ ở đây là cam đoan hết lần này đến lần khác với Vưu Liên Thành đã làm đủ mọi biện pháp giảm đau cho cô, nhưng anh vẫn không dám tin. Phải điều đến đội bác sĩ ở hội sở Chicago đến tiêm thêm mũi closed, bảo đảm cô không hề chịu đau đớn, Vưu Liên Thành mới an tâm.
Mộ Mai mím chặt môi, rất muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng đáng tiếc không còn sức lực.
Dường như Vưu Liên Thành cũng không chờ câu trả lời của cô, anh tiếp tục lải nhải: "Mộ Mai, trước khi đi Brazil, chúng ta đến London một chuyến, khám kỹ càng toàn thân lần nữa, anh không yên lòng. Bệnh viện này..." Anh nhìn một vòng xung quanh, định bới lông tìm vết, tuy nhiên nghĩ lại vẫn nuốt xuống. Nơi này là chỗ của Triệu Cẩm Thư, nếu anh bới móc anh ta, cô sẽ tức giận cho xem.
Anh thở hắt, vùi mặt vào lòng bàn tay cô: "Mộ Mai, có một số việc em không hiểu, mà anh cũng không giải thích cho em hiểu được. Nhưng mà Mộ Mai, xin em hãy tin tưởng, trái tim anh dành cho em từ đầu đến cuối không hề thay đổi, dù chỉ là một giây cũng không lung lay. Anh biết, hiện tại mình còn quá trẻ, anh cũng biết anh đã bị mọi người nuông chiều trở nên xấu tính, luôn luôn tự cho mình là đúng. Anh cũng thừa biết mình không thể nào mang đến cho em cảm giác an toàn giống như Triệu Cẩm Thư và Dung Nhã, dù rằng anh đã cố gắng trở thành như họ. Mộ Mai, anh rất sốt ruột, anh không biết làm sao để mình có thể chững chạc, nhưng xin em hãy chờ anh, ở bên cạnh anh chờ anh, chờ anh chính chắn như họ, anh sẽ học từng thứ một, mãi cho đến khi em cảm thấy ở bên cạnh anh an toàn mới thôi.
Mộ Mai, hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả những việc anh gây ra với em trong thời gian qua, tha thứ cho sự tự cao của anh. Anh cứ nghĩ rằng bước đầu tiên để có thể giống như Triệu Cẩm Thư là cho em một cuộc sống yên ổn, không cho mọi người quấy rầy đến em. Anh cho rằng không nói cho em biết gì cả, sau đó tự mình giải quyết mọi chuyện... Nhưng mà, dường như chuyện anh cho là đúng đã làm em đau lòng hơn, là anh không tốt, luôn nghĩ sẽ lật đổ vị trí của Triệu Cẩm Thư trong lòng em, thấy em bị anh ta ôm trong lòng, anh rất ghen tỵ, luôn cảm thấy..."
Giọng anh ẩn chứa theo chút dè dặt và yếu ớt: "Luôn cảm thấy cảnh anh ta ôm em còn đẹp hơn cả anh ôm lấy em. Anh trẻ con lắm phải không?"
Anh cười khổ trong lòng bàn tay cô, cười xong lại thở dài.
Mộ Mai cố sức giãy bàn tay bị anh nắm lấy, khàn giọng cất lời: "Tôi muốn gặp Triệu Cẩm Thư."
Lại nữa rồi! Vưu Liên Thành làm như không nghe thấy lời ấy, đặt môi lên tay cô, nói tiếp: "Bác sĩ nói sau 24h em có thể xuất viện, vốn dĩ anh định lập tức đưa em đến Brazil, nhưng bác sĩ bảo tình trạng hiện giờ của em không thích hợp bay đường dài. Vì vậy chúng ta đợi thêm vài ngày nữa, đón em về nhà xong anh sẽ tranh thủ thời gian nói rõ ràng với Ngô Phương Phỉ. Trên thực tế, anh cũng đã sớm muốn nói rõ với cô ta rồi."
"Tôi muốn gặp Triệu Cẩm Thư." Mộ Mai cau mày cất cao giọng hơn.
"Mộ Mai, đừng quấy mà!" Vưu Liên Thành nhỏ nhẹ, đứng dậy khỏi ghế, kề đến sát cô, ngón tay nhẹ vuốt chân mày cô.
Anh cúi đầu lặng lẽ nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Khuôn mặt bình thường tươi tắn hồng hào của cô giờ chỉ còn tái nhợt, như cánh hồng phai sắc, chẳng còn sức sống. Anh đau xót cúi đầu, muốn hôn thắm đôi môi cô. Ấy thế mà vừa chạm vào thì cô đã tức khắc quay mặt đi, khiến nụ hôn của Vưu Liên Thành trượt qua bên má.
"Tôi muốn gặp Triệu Cẩm Thư".
Câu nói lặp lại ba lần này hệt như sấm sét bổ vào lòng anh, khiến anh nổi cơn ghen tuôn. Không phải anh đã nói họ sẽ lập tức rời khỏi đây sao? Không phải anh đã bảo sẽ đi nói chuyện rõ ràng với Ngô Phương Phỉ sao? Có điều, Vưu Liên Thành cố dằn xuống ngọn lửa ghen tức, cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Mộ Mai, càng nhìn càng hoảng sợ, nỗi sợ hãi mà anh không tài nào tả được.
- Đừng để em nghi ngờ, đừng để em luôn bất an và đừng để em chờ đợi.
Câu nói này của cô như thanh sắt nung đỏ in dấu vào trái tim Vưu Liên Thành.
Anh dời mặt đi, nhẹ cười bên tai cô: "Anh ồn ào quá phải không? Sao anh lại quên mất em mới tỉnh lại chứ nhỉ? Giờ em cần yên tĩnh, được rồi, được rồi, anh sẽ im lặng ở đây với em, không nói câu nào nữa hết, được không?"
Giọng anh êm dịu như dòng nước, Mộ Mai bỗng nhiên mở mắt ra. Khuôn mặt Vưu Liên Thành chỉ cách cô mấy mươi centimet hằn sâu trong đáy mắt, cô cuống quýt quay mặt đi.
"Dọa em rồi hả?" Vưu Liên Thành sờ lên má trái mình, "Vì gặp được em, anh phải chịu không ít đau khổ đấy. Không sao đâu, Mộ Mai, anh chỉ không cẩn thận bị đấm một cú vào mặt thôi."
Cú đấm kia chắc chắn ra tay rất nặng, nửa bên mặt anh sưng húp. Nhất định anh không chỉ bị đấm vào mặt thôi đâu! Mô Mai vô thức đưa mắt nhìn vào tay Vưu Liên Thành. Quả nhiên tay anh cũng xây xát thê thảm vô cùng, và cả quần áo dính đầy vết máu. Dựa theo mức độ bị thương của anh, vết máu kia hẳn cũng có một phần là của anh rồi.
Quần áo nhăn nhúm, nửa mặt sưng vù, máu me dính bê bết, thế mà anh còn cười nói thản nhiên với cô, tỏ vẻ không sao cả. Vưu thiếu gia của London chưa bao giờ nhếch nhác như thế, cô dám chắc anh đang rất đau, đau chết được.
Vưu Liên Thành chết tiệt, nhất định là anh cố ý không đi băng bó để tranh thủ sự thương hại của cô, sau đó thần phục cô đây mà. Một cảm xúc tuyệt vọng lan tràn, dâng lên từ đáy lòng trở thành phẫn nộ.
Cô sẽ không mắc bẫy, nhất quyết không mềm lòng. Mộ Mai đè tay lên kim luồn đang truyền dịch, dốc hết sức gằn giọng: "Vưu Liên Thành, tôi muốn gặp Triệu Cẩm Thư."
Vẻ mặt Vưu Liên Thành cứng đờ.
***
Bên này Lâm Mộ Mai đang cứng đầu đối chọi với Vưu Liên Thành, thì bên kia Triệu Cẩm Thư đang ở trong phòng nghỉ dành cho người nhà của bệnh viện, trên sàn bày la liệt túi lớn túi nhỏ của cô.
Lâm Mộ Mai, em giỏi lắm, giỏi thật sự!
Nhìn những vật đặt trên bàn, Triệu Cẩm Thư giận quá hóa cười, đập mạnh chiếc điện thoại mang kiểu dáng đặc thù xuống đất, chiếc điện thoại tức thì vỡ tan tành. Đó là điện thoại tổ chức Đầu Rắn cấp cho khách nhập cư trái phép liên lạc với chúng.
Cái thằng đần Vưu Liên Thành này thất bại đến mức khiến người phụ nữ của mình dùng cách ngu ngốc như thế rời đi hắn cơ đấy!
Đầu Rắn, nhập cư trái phép cũng đồng nghĩa với những người khách thỉnh thoảng bị cướp giữa đường và ném xác xuống biển cho cá ăn. Điều này khiến Triệu Cẩm Thư toát cả mồ hôi lạnh.
/100
|