Chờ đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng kín chẳng có lấy một khe hở, Vưu Liên Thành mới chậm rãi dời mắt sang ba mình, gọi: "Cha."
Giọng đều đều, không hề tôn kính.
Hồi còn bé xíu, bị ảnh hưởng bởi những ông anh khác, Vưu Liên Thành đã non nớt gọi Vưu Lăng Vân là "daddy". Dần dà lớn hơn một chút thì đổi sang gọi "papa". Từ daddy kia khiến Vưu Liên Thành lúc còn niên thiếu cảm giác mình như thể chú chim non cần được che chở, khát khao mình nhanh chóng lớn lên để có thể sáng ngang với ba mình.
Trong một số trường hợp quan trọng, Vưu Liên Thành thường gọi ba mình là "Cha". Đây là từ ngữ đại biểu cho chủ một gia đình, mang khí chất cao quý tốt đẹp nhất, được truyền thừa từ nền văn minh uyên thâm năm nghìn năm của phương Đông.
Vưu Lăng Vân giang rộng hai cánh tay, đây là hành động đầu tiên mỗi khi hai cha con họ gặp mặt nhau như một nghi thức. Thói quen này đã được nuôi dưỡng từ thưở Vưu Liên Thành còn là cậu nhóc tóc xoăn xinh xắn. Khi ấy, mỗi lần ông giang tay ra, cậu nhóc kia sẽ chạy vụt đến, thân thể bé nhỏ nhào vào lồng ngực ông. Về sau, cậu nhóc lớn lên thành cậu thiếu niên rồi đến thanh niên, khi ông làm động tác này, tuy rằng con trai không còn hân hoan nhào vào lòng ông nữa nhưng vẫn vô cùng vui vẻ đi đến trước mặt ông, cung kính chào hỏi.
Thế nhưng lần này Vưu Liên Thành không hề thân thiết đi đến như mọi lần. Anh chỉ đứng yên, vẻ mặt hờ hững, dưới chân là mảnh vải sườn xám bị Lâm Mộ Mai xé ra khi nãy, trông vô cùng thê thảm.
Nhớ đến gương mặt giàn giụa nước mắt vừa rồi của Lâm Mộ Mai, Vưu Lăng Vân thầm chửi thề trong lòng. Ông điềm nhiên buông tay xuống, đi đến quầy bar lấy ly, vừa rót rượu vừa nói: "Liên Thành, đến đây uống với ba một ly nào!"
Đáp lời ông là một tiếng nổ đùng đoàng vang rền khiến Vưu Lăng Vân giật nảy mình, dòng rượu rót chệch xuống mặt quầy bar.
Ông ngẩng đầu, trong tay Vưu Liên Thành có thêm một khẩu súng tự lúc nào, ngọn đèn treo to đùng giữa trần rơi rụng, mảnh thủy tinh và giá cắm nến rơi đổ loảng xoảng tung tóe, âm thanh chát chúa như đang thể hiện sự phẫn nộ của mình.
Sau ba phút, âm thanh đổ vỡ mới dừng lại, sợi dây điện trên trần xoèn xoẹt đung đưa lần cuối rồi mọi thứ trở về yên tĩnh.
Vưu Lăng Vân cau mày: "Liên Thành, ba nghĩ chúng ta nên nghiêm chỉnh nói chuyện với nhau một lần."
Vưu Liên Thành dời mục tiêu, chai rượu trước mặt Vưu Lăng Vân vỡ tan, rượu vang chảy lênh láng trên quầy bar trắng.
"Vưu Liên Thành!" Vưu Lăng Vân quát lên.
Mỗi khi gọi cả tên lẫn họ con trai mình như vậy, chứng tỏ ông đang cực kỳ tức giận. Có điều rất hiếm khi ông gọi thế này, bởi vì Liên Thành của ông là một đứa bé hiểu chuyện và ngoan ngoãn, không giống đám trẻ bạn của cậu, luôn gây ra một đống rắc rối khiến ba mẹ phiền lòng.
Trong tiếng quát của Vưu Lăng Vân, Vưu Liên Thành chậm rãi cất bước đi về phía ông, vừa đi vừa trần thuật: "Trước tối nay, con còn định tìm một cơ hội để nói chuyện với ba. Con không dám cầu xin ba chấp nhận cô ấy, cũng không dám thuyết phục ba có thể tha thứ cho cô ấy. Con chỉ muốn xin ba cho con được ở bên cô ấy, con sẽ chờ cho đến ngày ba tha thứ cho bọn con mới thôi. Nhưng cho dù ba cả đời đều không tha thứ cho cô ấy, con cũng không dám có bất kỳ bất mãn nào, và cũng tuyệt đối sẽ không để cô ấy xuất hiện trước mặt ba, vì ba luôn là người con tôn kính nhất."
Dừng trước mặt Vưu Lăng Vân, đặt khẩu súng lên quầy bar, Vưu Liên Thành gằn giọng: "Nhưng ba à, bây giờ trong mắt con, tất cả đều không cần thiết nữa."
"Vưu Liên Thành." Vưu Lăng Vân lạnh giọng, "Lâm Mộ Mai là tội nhân với cả ba và mày, mày có thể thoải mái an tâm sống với nó cả đời sao?"
"Tại sao không được." Giọng Vưu Liên Thành cũng lạnh không kém, "Nhà Phật luôn coi trọng nhân quả, ba đừng quên vì nguyên nhân gì mà Lâm Mộ Mai mới đến bên con. Trong quan hệ nhân quả này, cô ấy là người vô tội nhất. Từ khi cô ấy ra đời đã trở thành công cụ trả thù, chính vì điều này con càng nên tốt với cô ấy hơn. Hơn nữa, từ đầu đến cuối con luôn tin rằng, nếu cô ấy biết cuối cùng chuyện sẽ đến nông nỗi ấy, cô ấy nhất định không làm thế.
Ba nên buông bỏ tất cả như con đi, quên hết thứ cần quên. Có một số việc, xảy ra thì đã xảy ra rồi, bất kể ba có cố chấp cỡ nào cũng không thay đổi được sự thật."
Vưu Lăng Vân không sao tin được, thế mà ông lại nghe được những thứ giáo điều này từ con trai mình. Quan hệ nhân quả? Buông bỏ? Thật nực cười!
Ấy vậy mà con trai ông vẫn chưa chịu thôi, vẫn còn quắc mắt cất giọng: "Nhưng ba à, những chuyện vừa rồi ba làm với cô ấy, con sẽ không tha thứ!"
Vưu Lăng Vân bật cười sang sảng, khoanh cánh tay lại: "Vậy Liên Thành của ba, con định làm thế nào?"
Vưu Liên Thành mỉm cười nhàn nhạt: "Ba đã phá hủy cơ hội chúng ta ngồi xuống bình tâm nói chuyện, vậy chúng ta đành phải đàm phán nhưng những thương nhân, tranh thủ quyền lợi thuộc bản thân thôi. Và con thì đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho cuộc đàm phán này rồi. Có câu châm ngôn nói rằng, cơ hội chỉ thuộc về người có chuẩn bị, con tin, trong cuộc đàm phán này con sẽ giành được lợi ích lớn nhất bằng chính thực lực của mình. Chẳng hạn như con sẽ đưa cô ấy đến Brazil, để cô ấy sống cùng nhà, ngủ cùng giường với con."
Giỏi lắm, giỏi lắm! Nụ cười của Vưu Lăng Vân đọng lại nơi khóe môi, những người thầy ông mời đã dạy cho người thừa kế nhà họ Vưu không tồi ấy nhỉ. Vào thời điểm chưa bộc lộ thực lực rõ ràng, thì đã đánh phủ đầu bằng mồm mép. Giọng điệu và vẻ mặt đúng là không chê vào đâu được, hệt như gã thương nhân khôn khéo nhất trên bàn đàm phán vậy.
Vưu Lăng Vân chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ ngồi xuống đàm phán với con trai mình, hơn nữa còn là vì một người đàn bà. Giống hệt mấy tình tiết cũ rích trong phim truyền hình dành cho các bà nội trợ.
Ông lịch thiệp đưa tay mời, tỏ ý Vưu Liên Thành có thể bắt đầu. Ông muốn xem thử, Liên Thành của ông sẽ mang đến điều hay ho gì?
"Ba, ba chắc chắn mãi mãi không chấp nhận cô ấy đúng không?"
"Đúng, mãi mãi!"
"Như vậy, Vưu tước gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn phải không?"
Vưu tước gia? Liên Thành của ông gọi ông là Vưu tước gia, thời kỳ nổi loạn của thằng bé này hơi muộn nhỉ!
"Dĩ nhiên!" Vưu Lăng Vân nhún vai.
"Thế Vưu tước gia nhất định không chỉ không bàng quan đứng xem còn sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản bọn con ở bên nhau đúng chứ?"
Vưu Lăng Vân chau mày, xưng hô Vưu tước gia kia khiến tâm trạng ông có chút phẫn nộ. Không, không phải, mà ông đã phận nộ từ sớm rồi, phẫn nộ hơn cả lúc nghe những lời nhăng cuội của Lâm Mộ Mai. Bởi vì, Vưu Liên Thành luôn là niềm tự hào của Vưu Lăng Vân.
"Đúng, ba sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản bọn mày ở bên nhau." Vưu Lăng Vân rời khỏi quầy bar, đi thẳng đền trước mặt con trai, "Vưu Liên Thành, ba vĩnh viễn không chấp nhận Lâm Mộ Mai, mà còn có rất nhiều cách khiến cho kẻ đã hại chết mẹ mày muốn sống không được muốn chết không yên. Mày hãy chống mắt lên mà xem!"
Vưu Liên Thành gật gù, hờ hững cất lời: "Trên danh nghĩa của ba có 13.840 nhân viên, và 6.000 nhân công lao động tạm thời, cũng như cả cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Vưu. Những thứ này đều do ông cố truyền đến đời ông nội rồi đến đời ba, ba có nghĩa vụ phải giữ gìn chúng, để cơ nghiệp trăm năm vinh quang của nhà họ Vưu phát dương rạng rỡ, cho những nhân viên của ba có cuộc sống an yên. Tương lai con cũng sẽ nhận lấy nghĩa vụ này từ tay ba." Vưu Liên Thành khẽ dừng lại, thả chậm giọng nói, "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải sống chung vui vẻ. Nhưng mà, con cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, hai cha con mình không thể hòa hợp được rồi."
Anh lấy một chiếc máy ghi âm từ túi áo mình ra: "Vì vậy, mời ba hãy thưởng thức chuyện ngu xuẩn do đứa con trai đã bị một người phụ nữ mê hoặc đến điên đảo tâm hồn của mình làm đi! Và hãy tin rằng, đây chỉ là hành động hết sức bất đắc dĩ của nó!"
Hiệu quả máy ghi âm rất tốt, giọng ông rõ mồn một. Ông vẫn nhớ như in cuộc đối thoại mà máy ghi âm thu được, đây là việc mấy ngày trước ông và quan chức bảo vệ môi trường Thụy Điển đã bàn bạc với nhau ở Nam Phi, mà còn là đoạn thuộc về những việc không thể để lộ ra ngoài.
Xung quanh yên tĩnh như tờ, Vưu Lăng Vân tỉ mỉ quan sát con trai mình. Gương mặt tinh khôi ấy trông thế nào cũng giống với những đứa trẻ vẫn ở lứa tuổi hồn nhiên, yên lặng nghe nhạc trong vườn hoa.
Ông đã cho con trai mình nền giáo dục bậc nhất, cho nó hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp, cho nó tự do, và tin tưởng vào nó. Nhưng đứa bé được ông che chở hết mực như thế, lại trong trường hợp ông không hề phòng bị, đâm thẳng vào lưng ông một nhát.
Hóa ra, những chướng ngại gần đây khiến ông sứt đầu mẻ trán đều do con trai yêu quý của mình gây ra. Mà còn là vì con đàn bà đã hại chết mẹ nó!
"Vưu Liên Thành, mày..." Lần đầu tiên Vưu Lăng Vân nếm được cảm giác nói không nên lời, rõ ràng có vô số câu từ đang cuồn cuộn trong đầu nhưng lại không thốt ra được.
"Ba, nếu ba động vào một sợi tóc của cô ấy, vậy thì thứ này sẽ xuất hiện tại nơi nó không nên xuất hiện. Và tất nhiên, mỗi lần nó xuất hiện đều mang theo nội dung mới, giọng nói khác, địa điểm khác và cuộc đối thoại với nhân vật khác. Cộng thêm một số hình ảnh và nhân chứng, con cam đoan tuyệt đối có thể đạt được cảnh tượng náo động như cuộc họp tranh cãi ở Liên Hiệp Quốc vậy. Mà ba à, nếu mỗi ngày đều phải trở thành tiêu đề giật tít trên các tờ báo lớn, đến lúc đó ba sẽ vội vàng làm ra đủ mọi nhượng bộ miễn cưỡng. Ví dụ như đoàn luật sư của ba sẽ đầu tắt mặt tối, ngân hàng sẽ phối hợp điều tra đóng băng tài chính của ba. Mà một khi tài chính bị đóng băng thì sẽ nảy sinh ra một loạt hệ lụy kéo theo. Đến khi đó, tin rằng những đối thủ của ba chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, bọn họ cho rằng đây là cơ hội cực tốt đấy. Ba, trước đây ba đã cho họ nếm không ít cay đắng đúng không!"
Vưu Liên Thành hắng giọng: "Con cũng không muốn cha con mình trở thành như vậy, nhưng nếu ba đã khai chiến trước, vậy con cũng không ngại đánh một trận lâu dài với ba. Có điều, con nghĩ cuộc chiến này cuối cùng là cả hai chúng ta đều tổn thất mà thôi." Giọng anh chuyển sang ảm đạm buồn bã, "Cho nên, ba đừng khơi mào thì hơn, như thế ba vẫn là người cha tôn kính của con, con vẫn là đứa con trai ngoan ngoãn của ba, chúng ta có thể cùng nhau phát triển rạng rỡ cơ nghiệp tổ tiên."
"Hay là ba à, hai bên chúng ta đều nhường một bước, gióng trống thu binh đi!" Anh khẩn cầu.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Vưu Liên Thành đã biểu diễn kỹ xảo vừa đấm vừa xoa của một nhà đàm phán lão luyện.
Rốt cuộc Vưu Lăng Vân cũng thốt ra được: "Giỏi lắm, giỏi lắm..."
Đúng là con trai ông đã khiến ông rửa mắt mà nhìn, chẳng qua ông không biết nên vui mừng hay đau buồn với tình cảnh trước mắt thôi.
"Vưu Liên Thành, không ngờ mày lại vì một con đàn bà đi đối phó với ba mày." Đây là câu thứ hai Vưu Lăng Vân nghẹn hồi lâu mới thốt ra được. Nó giống hệt trong phim HongKong hay chiếu, buồn cười biết bao.
"Còn nữa ba!" Vưu Liên Thành nhích đến nửa bước, "Hãy nhớ kỹ một điều, con không thích ba dùng từ "con đàn bà" khi nói về cô ấy đâu."
Lớp kính tối màu trên tủ quầy bar soi rõ hình ảnh đối lập của hai người đàn ông. Người nhỉnh hơn một chút là Vưu Liên Thành, còn người thấp hơn một chút là Vưu Lăng Vân.
Năm tháng lặng lẽ trôi qua và đổi dời, cục diện cũng thay nhau sụp đổ và quật khởi. Lần đầu tiên, Vưu Lăng Vân chân chính ý thức được đứa trẻ trong lâu đài kia đã thầm lặng lớn lên, chìa móng vuốt sắc bén về phía ông, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay đã cài máy ghi âm trong văn phòng ông, hơn nữa không chỉ một lần. Trò này xưa nay chỉ có ông cài bẫy người khác, không ngờ lại được ăn quả đắng từ con trai mình.
Ông nheo mắt lại, nghiên cứu gương mặt gần trong gang tấc kia bằng ánh mắt quan sát đối thủ. Gương mặt ấy không hề sợ hãi, ngón tay gõ nhịp lên máy ghi âm đều đặn như đang chơi trò mèo vờn chuột với ông.
"Ba." Vưu Liên Thành hiếu thảo chỉnh lại áo cho ông, "Đừng nhìn con bằng ánh mắt như vậy, không phải con đã nói rồi sao? Chẳng qua con trai ba chỉ si mê một người phụ nữ đến thần hồn điên đảo i, mà không khéo là cô gái con thích không được lòng ba thôi. Những hành vi vừa rồi bà hãy xem như đó là hành động mất lý trí của một thằng con trai mới lớn điên cuồng vì tình đi!"
Giọng đều đều, không hề tôn kính.
Hồi còn bé xíu, bị ảnh hưởng bởi những ông anh khác, Vưu Liên Thành đã non nớt gọi Vưu Lăng Vân là "daddy". Dần dà lớn hơn một chút thì đổi sang gọi "papa". Từ daddy kia khiến Vưu Liên Thành lúc còn niên thiếu cảm giác mình như thể chú chim non cần được che chở, khát khao mình nhanh chóng lớn lên để có thể sáng ngang với ba mình.
Trong một số trường hợp quan trọng, Vưu Liên Thành thường gọi ba mình là "Cha". Đây là từ ngữ đại biểu cho chủ một gia đình, mang khí chất cao quý tốt đẹp nhất, được truyền thừa từ nền văn minh uyên thâm năm nghìn năm của phương Đông.
Vưu Lăng Vân giang rộng hai cánh tay, đây là hành động đầu tiên mỗi khi hai cha con họ gặp mặt nhau như một nghi thức. Thói quen này đã được nuôi dưỡng từ thưở Vưu Liên Thành còn là cậu nhóc tóc xoăn xinh xắn. Khi ấy, mỗi lần ông giang tay ra, cậu nhóc kia sẽ chạy vụt đến, thân thể bé nhỏ nhào vào lồng ngực ông. Về sau, cậu nhóc lớn lên thành cậu thiếu niên rồi đến thanh niên, khi ông làm động tác này, tuy rằng con trai không còn hân hoan nhào vào lòng ông nữa nhưng vẫn vô cùng vui vẻ đi đến trước mặt ông, cung kính chào hỏi.
Thế nhưng lần này Vưu Liên Thành không hề thân thiết đi đến như mọi lần. Anh chỉ đứng yên, vẻ mặt hờ hững, dưới chân là mảnh vải sườn xám bị Lâm Mộ Mai xé ra khi nãy, trông vô cùng thê thảm.
Nhớ đến gương mặt giàn giụa nước mắt vừa rồi của Lâm Mộ Mai, Vưu Lăng Vân thầm chửi thề trong lòng. Ông điềm nhiên buông tay xuống, đi đến quầy bar lấy ly, vừa rót rượu vừa nói: "Liên Thành, đến đây uống với ba một ly nào!"
Đáp lời ông là một tiếng nổ đùng đoàng vang rền khiến Vưu Lăng Vân giật nảy mình, dòng rượu rót chệch xuống mặt quầy bar.
Ông ngẩng đầu, trong tay Vưu Liên Thành có thêm một khẩu súng tự lúc nào, ngọn đèn treo to đùng giữa trần rơi rụng, mảnh thủy tinh và giá cắm nến rơi đổ loảng xoảng tung tóe, âm thanh chát chúa như đang thể hiện sự phẫn nộ của mình.
Sau ba phút, âm thanh đổ vỡ mới dừng lại, sợi dây điện trên trần xoèn xoẹt đung đưa lần cuối rồi mọi thứ trở về yên tĩnh.
Vưu Lăng Vân cau mày: "Liên Thành, ba nghĩ chúng ta nên nghiêm chỉnh nói chuyện với nhau một lần."
Vưu Liên Thành dời mục tiêu, chai rượu trước mặt Vưu Lăng Vân vỡ tan, rượu vang chảy lênh láng trên quầy bar trắng.
"Vưu Liên Thành!" Vưu Lăng Vân quát lên.
Mỗi khi gọi cả tên lẫn họ con trai mình như vậy, chứng tỏ ông đang cực kỳ tức giận. Có điều rất hiếm khi ông gọi thế này, bởi vì Liên Thành của ông là một đứa bé hiểu chuyện và ngoan ngoãn, không giống đám trẻ bạn của cậu, luôn gây ra một đống rắc rối khiến ba mẹ phiền lòng.
Trong tiếng quát của Vưu Lăng Vân, Vưu Liên Thành chậm rãi cất bước đi về phía ông, vừa đi vừa trần thuật: "Trước tối nay, con còn định tìm một cơ hội để nói chuyện với ba. Con không dám cầu xin ba chấp nhận cô ấy, cũng không dám thuyết phục ba có thể tha thứ cho cô ấy. Con chỉ muốn xin ba cho con được ở bên cô ấy, con sẽ chờ cho đến ngày ba tha thứ cho bọn con mới thôi. Nhưng cho dù ba cả đời đều không tha thứ cho cô ấy, con cũng không dám có bất kỳ bất mãn nào, và cũng tuyệt đối sẽ không để cô ấy xuất hiện trước mặt ba, vì ba luôn là người con tôn kính nhất."
Dừng trước mặt Vưu Lăng Vân, đặt khẩu súng lên quầy bar, Vưu Liên Thành gằn giọng: "Nhưng ba à, bây giờ trong mắt con, tất cả đều không cần thiết nữa."
"Vưu Liên Thành." Vưu Lăng Vân lạnh giọng, "Lâm Mộ Mai là tội nhân với cả ba và mày, mày có thể thoải mái an tâm sống với nó cả đời sao?"
"Tại sao không được." Giọng Vưu Liên Thành cũng lạnh không kém, "Nhà Phật luôn coi trọng nhân quả, ba đừng quên vì nguyên nhân gì mà Lâm Mộ Mai mới đến bên con. Trong quan hệ nhân quả này, cô ấy là người vô tội nhất. Từ khi cô ấy ra đời đã trở thành công cụ trả thù, chính vì điều này con càng nên tốt với cô ấy hơn. Hơn nữa, từ đầu đến cuối con luôn tin rằng, nếu cô ấy biết cuối cùng chuyện sẽ đến nông nỗi ấy, cô ấy nhất định không làm thế.
Ba nên buông bỏ tất cả như con đi, quên hết thứ cần quên. Có một số việc, xảy ra thì đã xảy ra rồi, bất kể ba có cố chấp cỡ nào cũng không thay đổi được sự thật."
Vưu Lăng Vân không sao tin được, thế mà ông lại nghe được những thứ giáo điều này từ con trai mình. Quan hệ nhân quả? Buông bỏ? Thật nực cười!
Ấy vậy mà con trai ông vẫn chưa chịu thôi, vẫn còn quắc mắt cất giọng: "Nhưng ba à, những chuyện vừa rồi ba làm với cô ấy, con sẽ không tha thứ!"
Vưu Lăng Vân bật cười sang sảng, khoanh cánh tay lại: "Vậy Liên Thành của ba, con định làm thế nào?"
Vưu Liên Thành mỉm cười nhàn nhạt: "Ba đã phá hủy cơ hội chúng ta ngồi xuống bình tâm nói chuyện, vậy chúng ta đành phải đàm phán nhưng những thương nhân, tranh thủ quyền lợi thuộc bản thân thôi. Và con thì đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho cuộc đàm phán này rồi. Có câu châm ngôn nói rằng, cơ hội chỉ thuộc về người có chuẩn bị, con tin, trong cuộc đàm phán này con sẽ giành được lợi ích lớn nhất bằng chính thực lực của mình. Chẳng hạn như con sẽ đưa cô ấy đến Brazil, để cô ấy sống cùng nhà, ngủ cùng giường với con."
Giỏi lắm, giỏi lắm! Nụ cười của Vưu Lăng Vân đọng lại nơi khóe môi, những người thầy ông mời đã dạy cho người thừa kế nhà họ Vưu không tồi ấy nhỉ. Vào thời điểm chưa bộc lộ thực lực rõ ràng, thì đã đánh phủ đầu bằng mồm mép. Giọng điệu và vẻ mặt đúng là không chê vào đâu được, hệt như gã thương nhân khôn khéo nhất trên bàn đàm phán vậy.
Vưu Lăng Vân chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ ngồi xuống đàm phán với con trai mình, hơn nữa còn là vì một người đàn bà. Giống hệt mấy tình tiết cũ rích trong phim truyền hình dành cho các bà nội trợ.
Ông lịch thiệp đưa tay mời, tỏ ý Vưu Liên Thành có thể bắt đầu. Ông muốn xem thử, Liên Thành của ông sẽ mang đến điều hay ho gì?
"Ba, ba chắc chắn mãi mãi không chấp nhận cô ấy đúng không?"
"Đúng, mãi mãi!"
"Như vậy, Vưu tước gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn phải không?"
Vưu tước gia? Liên Thành của ông gọi ông là Vưu tước gia, thời kỳ nổi loạn của thằng bé này hơi muộn nhỉ!
"Dĩ nhiên!" Vưu Lăng Vân nhún vai.
"Thế Vưu tước gia nhất định không chỉ không bàng quan đứng xem còn sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản bọn con ở bên nhau đúng chứ?"
Vưu Lăng Vân chau mày, xưng hô Vưu tước gia kia khiến tâm trạng ông có chút phẫn nộ. Không, không phải, mà ông đã phận nộ từ sớm rồi, phẫn nộ hơn cả lúc nghe những lời nhăng cuội của Lâm Mộ Mai. Bởi vì, Vưu Liên Thành luôn là niềm tự hào của Vưu Lăng Vân.
"Đúng, ba sẽ trăm phương nghìn kế ngăn cản bọn mày ở bên nhau." Vưu Lăng Vân rời khỏi quầy bar, đi thẳng đền trước mặt con trai, "Vưu Liên Thành, ba vĩnh viễn không chấp nhận Lâm Mộ Mai, mà còn có rất nhiều cách khiến cho kẻ đã hại chết mẹ mày muốn sống không được muốn chết không yên. Mày hãy chống mắt lên mà xem!"
Vưu Liên Thành gật gù, hờ hững cất lời: "Trên danh nghĩa của ba có 13.840 nhân viên, và 6.000 nhân công lao động tạm thời, cũng như cả cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Vưu. Những thứ này đều do ông cố truyền đến đời ông nội rồi đến đời ba, ba có nghĩa vụ phải giữ gìn chúng, để cơ nghiệp trăm năm vinh quang của nhà họ Vưu phát dương rạng rỡ, cho những nhân viên của ba có cuộc sống an yên. Tương lai con cũng sẽ nhận lấy nghĩa vụ này từ tay ba." Vưu Liên Thành khẽ dừng lại, thả chậm giọng nói, "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải sống chung vui vẻ. Nhưng mà, con cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, hai cha con mình không thể hòa hợp được rồi."
Anh lấy một chiếc máy ghi âm từ túi áo mình ra: "Vì vậy, mời ba hãy thưởng thức chuyện ngu xuẩn do đứa con trai đã bị một người phụ nữ mê hoặc đến điên đảo tâm hồn của mình làm đi! Và hãy tin rằng, đây chỉ là hành động hết sức bất đắc dĩ của nó!"
Hiệu quả máy ghi âm rất tốt, giọng ông rõ mồn một. Ông vẫn nhớ như in cuộc đối thoại mà máy ghi âm thu được, đây là việc mấy ngày trước ông và quan chức bảo vệ môi trường Thụy Điển đã bàn bạc với nhau ở Nam Phi, mà còn là đoạn thuộc về những việc không thể để lộ ra ngoài.
Xung quanh yên tĩnh như tờ, Vưu Lăng Vân tỉ mỉ quan sát con trai mình. Gương mặt tinh khôi ấy trông thế nào cũng giống với những đứa trẻ vẫn ở lứa tuổi hồn nhiên, yên lặng nghe nhạc trong vườn hoa.
Ông đã cho con trai mình nền giáo dục bậc nhất, cho nó hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp, cho nó tự do, và tin tưởng vào nó. Nhưng đứa bé được ông che chở hết mực như thế, lại trong trường hợp ông không hề phòng bị, đâm thẳng vào lưng ông một nhát.
Hóa ra, những chướng ngại gần đây khiến ông sứt đầu mẻ trán đều do con trai yêu quý của mình gây ra. Mà còn là vì con đàn bà đã hại chết mẹ nó!
"Vưu Liên Thành, mày..." Lần đầu tiên Vưu Lăng Vân nếm được cảm giác nói không nên lời, rõ ràng có vô số câu từ đang cuồn cuộn trong đầu nhưng lại không thốt ra được.
"Ba, nếu ba động vào một sợi tóc của cô ấy, vậy thì thứ này sẽ xuất hiện tại nơi nó không nên xuất hiện. Và tất nhiên, mỗi lần nó xuất hiện đều mang theo nội dung mới, giọng nói khác, địa điểm khác và cuộc đối thoại với nhân vật khác. Cộng thêm một số hình ảnh và nhân chứng, con cam đoan tuyệt đối có thể đạt được cảnh tượng náo động như cuộc họp tranh cãi ở Liên Hiệp Quốc vậy. Mà ba à, nếu mỗi ngày đều phải trở thành tiêu đề giật tít trên các tờ báo lớn, đến lúc đó ba sẽ vội vàng làm ra đủ mọi nhượng bộ miễn cưỡng. Ví dụ như đoàn luật sư của ba sẽ đầu tắt mặt tối, ngân hàng sẽ phối hợp điều tra đóng băng tài chính của ba. Mà một khi tài chính bị đóng băng thì sẽ nảy sinh ra một loạt hệ lụy kéo theo. Đến khi đó, tin rằng những đối thủ của ba chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu, bọn họ cho rằng đây là cơ hội cực tốt đấy. Ba, trước đây ba đã cho họ nếm không ít cay đắng đúng không!"
Vưu Liên Thành hắng giọng: "Con cũng không muốn cha con mình trở thành như vậy, nhưng nếu ba đã khai chiến trước, vậy con cũng không ngại đánh một trận lâu dài với ba. Có điều, con nghĩ cuộc chiến này cuối cùng là cả hai chúng ta đều tổn thất mà thôi." Giọng anh chuyển sang ảm đạm buồn bã, "Cho nên, ba đừng khơi mào thì hơn, như thế ba vẫn là người cha tôn kính của con, con vẫn là đứa con trai ngoan ngoãn của ba, chúng ta có thể cùng nhau phát triển rạng rỡ cơ nghiệp tổ tiên."
"Hay là ba à, hai bên chúng ta đều nhường một bước, gióng trống thu binh đi!" Anh khẩn cầu.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Vưu Liên Thành đã biểu diễn kỹ xảo vừa đấm vừa xoa của một nhà đàm phán lão luyện.
Rốt cuộc Vưu Lăng Vân cũng thốt ra được: "Giỏi lắm, giỏi lắm..."
Đúng là con trai ông đã khiến ông rửa mắt mà nhìn, chẳng qua ông không biết nên vui mừng hay đau buồn với tình cảnh trước mắt thôi.
"Vưu Liên Thành, không ngờ mày lại vì một con đàn bà đi đối phó với ba mày." Đây là câu thứ hai Vưu Lăng Vân nghẹn hồi lâu mới thốt ra được. Nó giống hệt trong phim HongKong hay chiếu, buồn cười biết bao.
"Còn nữa ba!" Vưu Liên Thành nhích đến nửa bước, "Hãy nhớ kỹ một điều, con không thích ba dùng từ "con đàn bà" khi nói về cô ấy đâu."
Lớp kính tối màu trên tủ quầy bar soi rõ hình ảnh đối lập của hai người đàn ông. Người nhỉnh hơn một chút là Vưu Liên Thành, còn người thấp hơn một chút là Vưu Lăng Vân.
Năm tháng lặng lẽ trôi qua và đổi dời, cục diện cũng thay nhau sụp đổ và quật khởi. Lần đầu tiên, Vưu Lăng Vân chân chính ý thức được đứa trẻ trong lâu đài kia đã thầm lặng lớn lên, chìa móng vuốt sắc bén về phía ông, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay đã cài máy ghi âm trong văn phòng ông, hơn nữa không chỉ một lần. Trò này xưa nay chỉ có ông cài bẫy người khác, không ngờ lại được ăn quả đắng từ con trai mình.
Ông nheo mắt lại, nghiên cứu gương mặt gần trong gang tấc kia bằng ánh mắt quan sát đối thủ. Gương mặt ấy không hề sợ hãi, ngón tay gõ nhịp lên máy ghi âm đều đặn như đang chơi trò mèo vờn chuột với ông.
"Ba." Vưu Liên Thành hiếu thảo chỉnh lại áo cho ông, "Đừng nhìn con bằng ánh mắt như vậy, không phải con đã nói rồi sao? Chẳng qua con trai ba chỉ si mê một người phụ nữ đến thần hồn điên đảo i, mà không khéo là cô gái con thích không được lòng ba thôi. Những hành vi vừa rồi bà hãy xem như đó là hành động mất lý trí của một thằng con trai mới lớn điên cuồng vì tình đi!"
/100
|