Bóng đêm cám dỗ hồn người, Mộ Mai như thể đang ngồi trên chiếc xích đu, còn Vưu Liên Thành là người đẩy cô đến khoảng không cao nhất theo từng lần tiến công hung hãn.
Sao lại hình dung bằng từ hung hãn nhỉ? Mộ Mai mơ màng nghĩ. Anh giống như muốn nuốt sạch cô, tháo rời từng khớp xương, uống cạn từng giọt máu từ cô qua sự đòi hỏi vô cùng vô tận.
Khi cô gần như bất tỉnh, cho rằng sẽ bị hồn bay phách tán thì anh lại kéo cô trở về thực tế. Hoan ái cực hạn khiến cô không ngừng khóc lóc cầu xin, rồi lại thét lên chói tai không thể kiềm chế, cứ thế tuần hoàn mãi.
"Liên Thành... Liên Thành... đừng... đừng... em sẽ chết mất."
Đúng vậy, cô sắp sửa ngạt thở trong cơn sóng tình khổng lồ này rồi. Hãy xem đi, hô hấp cô càng lúc càng dồn dập, cơn tình triều đã chắn giữa yết hầu, thế giới trước mắt sắp hóa thành tối đen.
Thế nhưng, cơn đau nhói nơi nụ hồng mai lại như tia chớp rạch qua bầu trời đêm, kéo người chuẩn bị hôn mê trở về thực tại.
Mộ Mai cúi đầu, nhìn anh đang gục trên ngực mình, nơi bồng đảo căng tròn đau nhức từng cơn. Tên này tự dưng nổi điên muốn cắn đứt ngực cô hay sao?
Tay cô rã rời đặt lên tóc anh, thều thào: "Liên Thành..."
Anh ngẩng đầu lên, mặt ướt đẫm mồ hôi, say đắm nhìn cô chốc lát mới bỡn cợt: "Mộ Mai, đừng lo, không cắn đứt nó đâu."
Đúng là muốn ăn đòn mà!
Vưu Liên Thành hôn từng ngón tay Mộ Mai, di chuyển bả vai đưa đến trước ngực cô, nhìn chúng chăm chú, lẩm bẩm: "Mộ Mai, em xem chúng có giống một đôi tình nhân không?"
Theo ánh mắt anh, Mộ Mai thấy được trên đỉnh ngực mình in dấu răng sâu hoắm, cũng là trên ba dưới ba, thẳng đều như bắp, trên dấu răng cũng đang rỉ máu. Còn dấu vết trên vai Vưu Liên Thành thì nhỏ hơn của cô.
Tên đáng ghét này định trả thù cô ư? Nhưng tại sao lại cắn ở chỗ này, mà còn cắn sâu như vậy? Xấu chết được! Không biết sau này dấu răng kia có biến mất không nữa?
Lại nghe thấy anh thì thầm: "Mộ Mai, đây là anh đóng dấu lên người em, giống như đeo nhẫn vào ngón vô danh ấy. Anh hi vọng, sau này sẽ không có bất cứ người đàn ông nào khác thấy được dấu ấn này."
Ánh mắt anh tràn ngập quyến luyến và thỏa mãn, đơn thuần như trẻ con. Thay vì định giơ tay đánh anh, cô lại chuyển sang vuốt tóc anh. Cái tên Liên Thành ngốc nghếch này!
Vưu Liên Thành lần nữa đặt môi lên dấu ấn mình lưu lại, si mê mút mát, có giọt nước từ mắt anh rơi xuống, không biết là nước mắt hay mồ hôi.
Giờ khắc này cô vẫn là của anh. Giờ khắc này anh đang in dấu của mình trên thân thể cô, nhằm tuyên bố với những gã đàn ông khác, thân thể này từng thuộc về bản thân anh.
Đây là một đêm không yên tĩnh. Mộ Mai không biết mình đã bị anh hành hạ bao nhiêu lần, chỉ biết khi phương Đông hửng sáng, cô mới được anh ôm vào phòng tắm.
Ban đầu hai người còn kề vai nhau tựa vào thành bồn, không biết sao chốc lát lại đổi thành Mộ Mai gục trên người Vưu Liên Thành, tựa đầu vào vai anh, tay anh vuốt ve lưng cô. Cảm giác này thoải mái đến mức Mộ Mai không kiềm được muốn sa vào mộng đẹp.
Nhưng mà, dường như Vưu thiếu gia không hề muốn buông tha cô, tay anh lại từ từ mơn trớn từ lưng sang đến eo, rồi lại lần đến bên trong đùi cô.
Mộ Mai uốn éo người, lầm bầm kháng nghị: "Liên Thành, đừng... bỏ tay ra đi..." Cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi, nếu Vưu thiếu gia còn giày vò cô tiếp nữa, chắc cô sẽ chết mất.
"Vậy thì đừng ngủ, chúng ta trò chuyện đi?" Giọng anh nghe tựa xa xăm vọng về.
"Ừ, không ngủ, chúng ta trò chuyện." Mộ Mai nhướng mày, cố gắng hé mắt ra một đường nhỏ.
Khuôn mặt Vưu Liên Thành như ẩn như hiển qua hơi nước trong phòng, mái tóc ẩm ướt dán sát lên trán, song nhìn sao vẫn thấy đẹp, cô vui vẻ khép mắt lại.
"Mộ Mai."
"Ừ!"
"Thư đồng!"
"Ừm!" Lần này giọng nghe nặng hơn, có chút không vui.
"Bảo bối!"
"Ừ..." Giờ thì giọng kéo dài, nghe lười nhác và đáng yêu.
Hồi lâu sau, tay anh vẫn không chịu rời đi, Mộ Mai lần nữa nhướng cao mày, song lần này mắt không thể nào hé ra được nữa, giọng nói cũng bắt đầu đứt quãng: "Liên Thành... bỏ tay ra đi... Anh nói..."
"Suỵt! Mộ Mai, anh chỉ để yên đấy thôi, chúng ta trò chuyện nhé!"
"Được... được" Đầu cô cọ vào người anh, muốn tìm một vị trí thoải mái hơn.
"Mộ Mai, em yêu anh nhiều cỡ nào?"
Yêu anh nhiều cỡ nào ư? Mộ Mai cố gắng suy nghĩ, song đầu óc lại đặc quánh: "Rất yêu, rất yêu, rất yêu, rất yêu, rất yêu..."
"Rất yêu là bao nhiêu mới được chứ?"
"Yêu vô cùng, vô cùng, vô cùng..." Mộ Mai lẩm nhẩm.
Trong mơ màng, dường như cô nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt và đau buồn, nó xa xôi như đến từ kiếp trước.
"Mộ Mai..."
"Ừ..."
"Mộ Mai, nếu một ngay anh yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, em có nhảy từ tầng ba xuống không?" Anh buồn bã hỏi.
Lúc hỏi câu này, như sợ cô không nghe rõ, anh vươn dài ngón tay nghịch ngợm trong thân thể cô. Tên khốn kiếp, cơn buồn ngủ của Mộ Mai vơi đi quá nửa, ấy thế mà mi mắt lại nặng nghìn cân, chỉ có thể híp mắt nhìn anh giận dỗi.
"Mộ Mai, nếu một ngay anh yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, em có nhảy từ tầng ba xuống không?" Anh lặp lại lần nữa.
Những lời này chậm chạp truyền đến đầu óc Mộ Mai, cô cố nghĩ, nghĩ thật lâu. Tay vòng qua eo anh, rốt cuộc cô đã nghĩ ra. Nếu có ngày như vậy, cô sẽ...
"Nếu một ngày Vưu Liên Thành yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, Lâm Mộ Mai tuyệt đối sẽ không nhảy xuống từ tầng ba. Lâm Mộ Mai sẽ mua một khẩu súng, xuất hiện tại hôn lễ của Vưu Liên Thành."
Vất vả lắm Mộ Mai giơ tay lại thành hình khẩu súng, chỉ ngón trỏ vào huyệt thái dương của Vưu Liên Thành.
"Đùng..." Cô nói tiếp, "Nổ súng vào huyệt thái dương Vưu Liên Thành, sau đó sẽ nổ súng vào huyệt thái dương của mình." Khóe môi cô cong cớn, "Khi ấy, chúng ta sẽ thành một đôi uyên ương tuyệt mạng."
Mi mắt càng lúc càng nặng, suy nghĩ càng lúc càng trôi xa, ngay cả ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của anh cũng không chống lại cơn buồn ngủ, đành buông rủ. Mộ Mai lẩm bẩm: "Vưu thiếu gia sợ chưa? Em mà điên lên thì đáng sợ lắm đấy."
"Ừ, đáng sợ lắm. Nhưng anh thích, cực kỳ thích em điên như vậy." Anh thủ thỉ bên tai cô, giọng ngập tràn vui vẻ, "Mộ Mai!"
"Ừ!"
"Em có thể ngủ rồi."
"Tốt!"
"Mộ Mai!"
"Hả?"
"Em phải nhớ kỹ những lời vừa rồi! Nếu một ngày Vưu Liên Thành yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, Lâm Mộ Mai tuyệt đối sẽ không nhảy xuống từ tầng ba. Lâm Mộ Mai sẽ mua một khẩu súng, xuất hiện tại hôn lễ của Vưu Liên Thành, nổ súng vào huyệt thái dương Vưu Liên Thành, sau đó sẽ nổ súng vào huyệt thái dương của mình."
"Được!"
Trong mơ hồ, Mộ Mai được bế đến giường, gần như vừa chạm đến tấm chăn êm ái, Mộ Mai đã muốn vùi mình thật sâu. Thế nhưng Vưu thiếu gia vẫn còn lải nhải, nắm tay cô: "Uống sữa này đi, chắc em đói bụng rồi, đây là anh đích thân pha cho em đấy, ngon lắm."
"Được." Mộ Mai uống cạn cốc sữa từ tay anh.
Vừa uống sữa xong, cô lại lờ mờ cảm nhận được Vưu Liên Thành đang mặc quần áo cho cô, tỉ mỉ cài từng viên nút. Mộ Mai chợt thấy buồn cười!
Vưu thiếu gia làm những việc này chu đáo như một người cha vậy.
Nằm trong chăn êm nệm ấm, tư tưởng đan rối vào nhau, nhờ chút ý thức mỏng manh còn sót lại, Mộ Mai cảm giác môi anh đặt lên trán cô, thì thà thì thầm.
"Lâm Mộ Mai, em hãy nhớ lời em đã nói. Đến khi ấy anh sẽ chờ em trong hôn lễ của anh. Em nhất định phải đến, nhất định phải đến đấy..."
Sao lại hình dung bằng từ hung hãn nhỉ? Mộ Mai mơ màng nghĩ. Anh giống như muốn nuốt sạch cô, tháo rời từng khớp xương, uống cạn từng giọt máu từ cô qua sự đòi hỏi vô cùng vô tận.
Khi cô gần như bất tỉnh, cho rằng sẽ bị hồn bay phách tán thì anh lại kéo cô trở về thực tế. Hoan ái cực hạn khiến cô không ngừng khóc lóc cầu xin, rồi lại thét lên chói tai không thể kiềm chế, cứ thế tuần hoàn mãi.
"Liên Thành... Liên Thành... đừng... đừng... em sẽ chết mất."
Đúng vậy, cô sắp sửa ngạt thở trong cơn sóng tình khổng lồ này rồi. Hãy xem đi, hô hấp cô càng lúc càng dồn dập, cơn tình triều đã chắn giữa yết hầu, thế giới trước mắt sắp hóa thành tối đen.
Thế nhưng, cơn đau nhói nơi nụ hồng mai lại như tia chớp rạch qua bầu trời đêm, kéo người chuẩn bị hôn mê trở về thực tại.
Mộ Mai cúi đầu, nhìn anh đang gục trên ngực mình, nơi bồng đảo căng tròn đau nhức từng cơn. Tên này tự dưng nổi điên muốn cắn đứt ngực cô hay sao?
Tay cô rã rời đặt lên tóc anh, thều thào: "Liên Thành..."
Anh ngẩng đầu lên, mặt ướt đẫm mồ hôi, say đắm nhìn cô chốc lát mới bỡn cợt: "Mộ Mai, đừng lo, không cắn đứt nó đâu."
Đúng là muốn ăn đòn mà!
Vưu Liên Thành hôn từng ngón tay Mộ Mai, di chuyển bả vai đưa đến trước ngực cô, nhìn chúng chăm chú, lẩm bẩm: "Mộ Mai, em xem chúng có giống một đôi tình nhân không?"
Theo ánh mắt anh, Mộ Mai thấy được trên đỉnh ngực mình in dấu răng sâu hoắm, cũng là trên ba dưới ba, thẳng đều như bắp, trên dấu răng cũng đang rỉ máu. Còn dấu vết trên vai Vưu Liên Thành thì nhỏ hơn của cô.
Tên đáng ghét này định trả thù cô ư? Nhưng tại sao lại cắn ở chỗ này, mà còn cắn sâu như vậy? Xấu chết được! Không biết sau này dấu răng kia có biến mất không nữa?
Lại nghe thấy anh thì thầm: "Mộ Mai, đây là anh đóng dấu lên người em, giống như đeo nhẫn vào ngón vô danh ấy. Anh hi vọng, sau này sẽ không có bất cứ người đàn ông nào khác thấy được dấu ấn này."
Ánh mắt anh tràn ngập quyến luyến và thỏa mãn, đơn thuần như trẻ con. Thay vì định giơ tay đánh anh, cô lại chuyển sang vuốt tóc anh. Cái tên Liên Thành ngốc nghếch này!
Vưu Liên Thành lần nữa đặt môi lên dấu ấn mình lưu lại, si mê mút mát, có giọt nước từ mắt anh rơi xuống, không biết là nước mắt hay mồ hôi.
Giờ khắc này cô vẫn là của anh. Giờ khắc này anh đang in dấu của mình trên thân thể cô, nhằm tuyên bố với những gã đàn ông khác, thân thể này từng thuộc về bản thân anh.
Đây là một đêm không yên tĩnh. Mộ Mai không biết mình đã bị anh hành hạ bao nhiêu lần, chỉ biết khi phương Đông hửng sáng, cô mới được anh ôm vào phòng tắm.
Ban đầu hai người còn kề vai nhau tựa vào thành bồn, không biết sao chốc lát lại đổi thành Mộ Mai gục trên người Vưu Liên Thành, tựa đầu vào vai anh, tay anh vuốt ve lưng cô. Cảm giác này thoải mái đến mức Mộ Mai không kiềm được muốn sa vào mộng đẹp.
Nhưng mà, dường như Vưu thiếu gia không hề muốn buông tha cô, tay anh lại từ từ mơn trớn từ lưng sang đến eo, rồi lại lần đến bên trong đùi cô.
Mộ Mai uốn éo người, lầm bầm kháng nghị: "Liên Thành, đừng... bỏ tay ra đi..." Cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi, nếu Vưu thiếu gia còn giày vò cô tiếp nữa, chắc cô sẽ chết mất.
"Vậy thì đừng ngủ, chúng ta trò chuyện đi?" Giọng anh nghe tựa xa xăm vọng về.
"Ừ, không ngủ, chúng ta trò chuyện." Mộ Mai nhướng mày, cố gắng hé mắt ra một đường nhỏ.
Khuôn mặt Vưu Liên Thành như ẩn như hiển qua hơi nước trong phòng, mái tóc ẩm ướt dán sát lên trán, song nhìn sao vẫn thấy đẹp, cô vui vẻ khép mắt lại.
"Mộ Mai."
"Ừ!"
"Thư đồng!"
"Ừm!" Lần này giọng nghe nặng hơn, có chút không vui.
"Bảo bối!"
"Ừ..." Giờ thì giọng kéo dài, nghe lười nhác và đáng yêu.
Hồi lâu sau, tay anh vẫn không chịu rời đi, Mộ Mai lần nữa nhướng cao mày, song lần này mắt không thể nào hé ra được nữa, giọng nói cũng bắt đầu đứt quãng: "Liên Thành... bỏ tay ra đi... Anh nói..."
"Suỵt! Mộ Mai, anh chỉ để yên đấy thôi, chúng ta trò chuyện nhé!"
"Được... được" Đầu cô cọ vào người anh, muốn tìm một vị trí thoải mái hơn.
"Mộ Mai, em yêu anh nhiều cỡ nào?"
Yêu anh nhiều cỡ nào ư? Mộ Mai cố gắng suy nghĩ, song đầu óc lại đặc quánh: "Rất yêu, rất yêu, rất yêu, rất yêu, rất yêu..."
"Rất yêu là bao nhiêu mới được chứ?"
"Yêu vô cùng, vô cùng, vô cùng..." Mộ Mai lẩm nhẩm.
Trong mơ màng, dường như cô nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt và đau buồn, nó xa xôi như đến từ kiếp trước.
"Mộ Mai..."
"Ừ..."
"Mộ Mai, nếu một ngay anh yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, em có nhảy từ tầng ba xuống không?" Anh buồn bã hỏi.
Lúc hỏi câu này, như sợ cô không nghe rõ, anh vươn dài ngón tay nghịch ngợm trong thân thể cô. Tên khốn kiếp, cơn buồn ngủ của Mộ Mai vơi đi quá nửa, ấy thế mà mi mắt lại nặng nghìn cân, chỉ có thể híp mắt nhìn anh giận dỗi.
"Mộ Mai, nếu một ngay anh yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, em có nhảy từ tầng ba xuống không?" Anh lặp lại lần nữa.
Những lời này chậm chạp truyền đến đầu óc Mộ Mai, cô cố nghĩ, nghĩ thật lâu. Tay vòng qua eo anh, rốt cuộc cô đã nghĩ ra. Nếu có ngày như vậy, cô sẽ...
"Nếu một ngày Vưu Liên Thành yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, Lâm Mộ Mai tuyệt đối sẽ không nhảy xuống từ tầng ba. Lâm Mộ Mai sẽ mua một khẩu súng, xuất hiện tại hôn lễ của Vưu Liên Thành."
Vất vả lắm Mộ Mai giơ tay lại thành hình khẩu súng, chỉ ngón trỏ vào huyệt thái dương của Vưu Liên Thành.
"Đùng..." Cô nói tiếp, "Nổ súng vào huyệt thái dương Vưu Liên Thành, sau đó sẽ nổ súng vào huyệt thái dương của mình." Khóe môi cô cong cớn, "Khi ấy, chúng ta sẽ thành một đôi uyên ương tuyệt mạng."
Mi mắt càng lúc càng nặng, suy nghĩ càng lúc càng trôi xa, ngay cả ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của anh cũng không chống lại cơn buồn ngủ, đành buông rủ. Mộ Mai lẩm bẩm: "Vưu thiếu gia sợ chưa? Em mà điên lên thì đáng sợ lắm đấy."
"Ừ, đáng sợ lắm. Nhưng anh thích, cực kỳ thích em điên như vậy." Anh thủ thỉ bên tai cô, giọng ngập tràn vui vẻ, "Mộ Mai!"
"Ừ!"
"Em có thể ngủ rồi."
"Tốt!"
"Mộ Mai!"
"Hả?"
"Em phải nhớ kỹ những lời vừa rồi! Nếu một ngày Vưu Liên Thành yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, Lâm Mộ Mai tuyệt đối sẽ không nhảy xuống từ tầng ba. Lâm Mộ Mai sẽ mua một khẩu súng, xuất hiện tại hôn lễ của Vưu Liên Thành, nổ súng vào huyệt thái dương Vưu Liên Thành, sau đó sẽ nổ súng vào huyệt thái dương của mình."
"Được!"
Trong mơ hồ, Mộ Mai được bế đến giường, gần như vừa chạm đến tấm chăn êm ái, Mộ Mai đã muốn vùi mình thật sâu. Thế nhưng Vưu thiếu gia vẫn còn lải nhải, nắm tay cô: "Uống sữa này đi, chắc em đói bụng rồi, đây là anh đích thân pha cho em đấy, ngon lắm."
"Được." Mộ Mai uống cạn cốc sữa từ tay anh.
Vừa uống sữa xong, cô lại lờ mờ cảm nhận được Vưu Liên Thành đang mặc quần áo cho cô, tỉ mỉ cài từng viên nút. Mộ Mai chợt thấy buồn cười!
Vưu thiếu gia làm những việc này chu đáo như một người cha vậy.
Nằm trong chăn êm nệm ấm, tư tưởng đan rối vào nhau, nhờ chút ý thức mỏng manh còn sót lại, Mộ Mai cảm giác môi anh đặt lên trán cô, thì thà thì thầm.
"Lâm Mộ Mai, em hãy nhớ lời em đã nói. Đến khi ấy anh sẽ chờ em trong hôn lễ của anh. Em nhất định phải đến, nhất định phải đến đấy..."
/100
|