Cả quãng trường đều kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ trong trang phục áo sơ mi đen kết hợp với áo khoác kaki đầy lịch lãm. Đường nét gương mặt tuấn tú sắc sảo, thế nhưng vẻ mặt thì lại hoảng loạn như một gã tâm thần đang điên cuồng la hét: "Không, không, không..."
Đối phương như thể bị ma ám, vừa lùi về sau vừa lắc đầu liên hồi, rồi tức khắc quay người, ban đầu là rảo bước vội vàng, sau đó thì chạy như điên dại.
Gió rét đưa giọng thét gào đơn điệu nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc kia vang vọng khắp quảng trường: "Không, không..."
Vưu Liên Thành vừa chạy vừa lấy điện thoại của mình ra.
Anh tự hỏi bản thân, anh có thể chấp nhận Mộ Mai mặc áo cưới đón lấy nụ hôn từ người đàn ông khác không? Không thể!
Anh có thể chấp nhận tên của Mộ Mai trở thành vợ của người khác trên giấy tờ không? Không thể!
Anh có thể chấp nhận Mộ Mai của anh ngủ cùng giường với người đàn ông khác, sinh con dưỡng cái với đối phương không? Không thể, không thể, không thể, tuyệt đối không thể!
***
Mười một giờ rưỡi, trực thăng đã sẵn sàng trên sân thượng câu lạc bộ Chicago, cánh quạt đang từ từ xoay mang theo tạp âm điếc tai.
Thời gian bắt đầu đếm ngược, 100 giây, 90 giây, 80 giây...
Lúc cuộc gọi khẩn cấp cắt đứt quá trình đếm ngược chuẩn bị cất cánh, Hồng Tiểu Hiền còn nghi ngờ tai mình đã nghe nhầm, cô xác định lại lần nữa, rồi không kiềm được cảm xúc hoan hô vang dội.
Nhất định Vưu thiếu gia đã nghĩ ra cách rồi đây, chắc chắn là vậy.
Sau phút vui sướng, Hồng Tiểu Hiền lại chửi thầm. Hô ngừng ngay giây phút cuối cùng giống phim thế cơ chứ, hai người này có cần giày vò người ta như vậy không.
Nhìn sang Lâm Mộ Mai ngủ say như chết, Hồng Tiểu Hiền khoa tay làm tư thế bắn nổ đầu đối phương. Khi Vưu thiếu gia chịu mọi đau khổ, cô gái này lại ngủ không biết trời trăng gì cả, sắc mặt hồng hào làm sao. Cô tốn biết bao công sức mới mang được Lâm Mộ Mai đến đây, giờ lại phải lôi về. Vưu thiếu gia quả thật xem cô là một gã đàn ông lực lưỡng hay sao.
***
Sau giấc ngủ trưa, Vưu Lăng Vân vừa mở mắt đã thấy Vưu Liên Thành đang ngồi trước giường, lẳng lặng nhìn ông, ánh mắt hai người vừa giao nhau, anh liền nhoẻn môi cười, ngoan ngoãn cất lời như thường ngày: "Ba, ba tỉnh rồi!"
Nụ cười ấy tinh khôi như giọt sương mai trong rừng mưa nhiệt đới Amazon.
Vưu Lăng Vân ngỡ ngàng giây lát mới gật đầu, đứng dậy xuống giường, tìm dép mang vào. Vừa định với tay lấy áo khoác ngủ bên cạnh thì bàn tay khác đã giành trước, cầm lấy khoác lên người ông, hơn nữa còn chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, buộc lại dây lưng giúp ông.
"Liên Thành..." Vưu Lăng Vân khó hiểu trước hành động của con trai mình.
Dường như Vưu Liên Thành rất hài lòng với nút thắt dây lưng mình đã buộc, ngước mi mắt mỉm cười: "Ba, con thấy trước kia mẹ hay buộc thế này cho ba."
Ông cúi đầu, đúng là giống hệt như Tống Thư Duyệt đã buộc cho ông trước đây.
"Ba, ba đi rửa mặt đi, con rót cho ba ly nước."
Bình thường sau khi ngủ trưa dậy, Vưu Lăng Vân đều uống nước, trước kia...
Thôi, đây đều là việc vợ ông làm cho ông hồi trước, có điều một năm chỉ hơn mười lần thôi. Việc này đại biểu thật ra thời gian ông ở bên cạnh vợ mình chỉ có mười ngày ít ỏi trong ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm.
Ông quá bận rộn, bận như một chiếc máy được lập trình vận hành liên tục không hề ngơi nghỉ.
Sau khi rửa mặt, Vưu Liên Thanh đã rót nước sẵn đưa đến tay ông. Vưu Lăng Vân uống cạn cốc nước, đặt xuống tủ đầu giường, tiếp theo bỏ tay vào túi áo ngủ, đứng thẳng người, nghiêm túc hỏi: "Được rồi Liên Thành, con muốn làm gì, muốn nói gì?"
Hoa văn giấy dán tường trong phòng trộn lẫn hai màu xám và nâu nhạt, rèm cửa sổ màu cà phê, trần nhà màu nâu đậm. Đây là phong cách Scotland thời trung cổ, nghe nói sắc màu này có thể khiến mùa đông Tây Âu không còn rét như cắt.
Đúng vậy, phong cách này cũng khiến Vưu Liên Thành cảm giác gương mặt ba mình đã không còn lạnh lùng như bức tranh nữa. Mấy ngày qua ông không cho anh chút thái độ hòa nhã nào.
Vưu Liên Thành khẽ nhếch khóe môi. Không hiểu sao nụ cười ấy lại làm lòng Vưu Lăng Vân bất an.
"Liên Thành..." Vưu Lăng Vân nhíu mày.
"Ba, con luôn tiếc nuối trước đây rất ít làm những việc như vừa rồi cho ba." Anh cất lời.
Ánh mắt sáng lấp lánh và đôi môi cười tươi tắn gần trong gang tấc trước mắt khiến ông không sao dời mắt được. Nụ cười của con trai ông giống hệt mẹ của nó.
"Cho nên?" Vưu Lăng Vân cau mày chặt hơn, ông có dự cảm, Liên Thành của ông sắp sửa làm ra chuyện khiến ông run sợ.
Quả nhiên, Vưu Liên Thành tiến lại gần Vưu Lăng Vân hơn, anh khom người vươn tay vào túi ông. Nụ cười mỉm vẫn còn trên môi, nhưng thời khắc này lại giống đóa hoa anh túc đầy chất độc nở rộ.
"Không, không có gì cả ba à! Chẳng qua con có chút tiếc nuối thôi. Không biết sau này còn có cơ hội làm những việc này cho ba nữa không."
Bàn tay đang bỏ vào túi áo ngủ của Vưu Lăng Vân bị cưỡng ép nhét vào một vật, khi ý thức được thứ đó là gì, sắc mặt ông cấp bách biến đổi.
Đó là một khẩu súng, nếu ông đoán không sai, khẩu súng này là ông đã tặng cho con trai mình vào sinh nhật mười tám tuổi của nó.
Vưu Lăng Vân gằn giọng: "Vưu-Liên-Thành!"
"Đây là món quà ba đã tặng con vào năm con mười tám tuổi, nó mang ý nghĩa tin tưởng to lớn. Ba tin con đã trưởng thành, có suy nghĩ tỉnh táo cũng như năng lực phán đoán chính xác. Nhưng mà ba, con nghĩ tiếp theo con sẽ làm ba thất vọng rồi."
"Vưu Liên Thành!" Vưu Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi.
"Ba, xin hãy nghe con nói, xin ba hãy nghe con nói lần này thôi!" Vưu Liên Thành khó khăn nuốt khan, "Con thật sự không muốn mọi chuyện trở nên thế này, con càng không muốn dùng cách cực đoan này chọc giận ba, làm ba đau lòng. Con cũng đã định thực hiện lời cam đoan của mình, không, không, chính xác là con đã làm thế. Con đã đưa cô ấy đến nơi con mãi mãi không thể nào gặp được như ba mong muốn. Không chỉ vậy, con còn đã chuẩn bị xong disc ghi hình khiến cô ấy tuyệt vọng và hận con cả đời. Ba, xin tin con, vào thời điểm ấy con thật sự đã quyết tâm làm vậy.
Con cho cô ấy uống sữa có chứa lượng thuốc ngủ kéo dài những sáu mươi mấy giờ. Con đã gọi trực thăng đưa cô ấy đi, con cũng rời xa cô ấy, mỗi bước cất lên đều mang đầy quyết tâm cắt đứt. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua từng chút, khi máy bay trực thăng còn chưa đón cô ấy đi, con đã bắt đầu nhớ cô ấy rồi. Ba, con nghĩ ba nhất định hiểu được nỗi nhớ nhung ấy hơn ai hết, giống như nỗi nhớ đau đáu khi mẹ rời khỏi ba, một nỗi nhớ vô biên vô hạn.
Cho dù là vậy, con vẫn biết dù con có nhớ nhung thế nào cũng không được, hoàn toàn không được. Sau đó con đi đến một quảng trường, trên quảng trường có người đang tổ chức đám cưới. Con nghĩ, tương lai có thể Lâm Mộ Mai cũng sẽ kết hôn với người khác, cô ấy đáng yêu xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đàn ông sẽ tìm mọi cách, siêng năng lấy lòng cô ấy.
Lúc chú rể chuẩn bị hôn cô dâu, con tự hỏi mình có thể không? Có thể chấp nhận một ngày nào đó cô ấy mặc áo cưới người đàn ông khác mua cho, chấp nhận môi người đàn ông khác chạm vào môi cô ấy không?"
Vưu Liên Thành lắc đầu buồn bã.
"Không thể, không thể! Ba, con không làm được, chỉ tưởng tượng thôi đã đủ khiến con phát điên rồi. Người trên quảng trường đều nhìn con với ánh mắt quái dị, con nghĩ, khoảnh khắc ấy trong mắt họ con chính là một gã điên, một tên thần kinh mắc chứng hoang tưởng.
Ba, năm nay con mới hai mươi ba tuổi, mới sống một phần ba cuộc đời. Xin ba tha thứ cho sự ích kỷ của con, sau này con còn năm tháng thật dài phải đi tiếp, nếu không có Lâm Mộ Mai, quãng đời sau này của con sẽ không còn bất cứ niềm vui nào nữa, con sẽ như một cái xác không hồn, sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái điên cuồng bất cứ lúc nào. Ba, con không muốn, cũng không cho phép bản thân trở thành như vậy.
Vì vậy, vào giây cuối cùng máy bay sắp cất cánh, con đã bảo họ ngừng lại. Ba, trực thăng không hề đưa Mộ Mai đi, mà con thì dù có chết cũng sẽ không để ai mang cô ấy đi cả." Vưu Liên Thành rủ mi, ánh mắt hờ hững nhìn vào túi áo bên trái của Vưu Lăng Vân: "Ba, con nói xong rồi."
Vưu Lăng Vân chằm chằm nhìn con trai mình, muốn lên tiếng, muốn mắng chửi, muốn tỏ ra phẫn nộ và đau đớn tột cùng của một người cha, thế nhưng ông lại chẳng thốt nổi một câu, giống như bị câm vậy.
"Con biết, con biết đã chọc ba giận, con còn khiến ba đau lòng. Cho nên con cũng chuẩn bị đón nhận trừng phạt của ba rồi." Anh lí nhí, vẻ mặt áy náy.
Lúc nói những lời này, tay anh lại đưa vào túi Vưu Lăng Vân, cầm lấy bàn tay ông và luôn cả khẩu súng.
Lần này, Vưu Lăng Vân cảm giác mình không chỉ là một gã câm, mà còn trở thành một người máy mặc cho con trai ông thao tác, tay ông cầm lấy súng lục bị kéo lên chỉ vào lồng ngực Vưu Liên Thành.
Họng súng đè lên trái tim tuổi trẻ đang đập từng nhịp mạnh mẽ. Thình thịch, thình thịch, thình thịch! Mỗi một nhịp tim đều đang chứng tỏ sức sống dồi dào của nó.
Hai cha con họ đối mặt nhau, Vưu Liên Thành ngân ngấn nước mắt trước, cất giọng khẽ thật khẽ: "Con xin lỗi ba!"
Tay anh siết bặt bàn tay cầm súng của ông: "Ba, con không cố ý muốn làm khó ba, con vẫn biết mình đang làm chuyện rất mất mặt. Nhưng vừa nghĩ đến sau này cô ấy thuộc về người đàn ông khác, tim con cực kỳ khó chịu, cực kỳ đau đớn...
Ba, ba hãy nả một phát vào đây đi, như thế con sẽ được giải thoát." Giọng hết sức bình tĩnh.
Đối phương như thể bị ma ám, vừa lùi về sau vừa lắc đầu liên hồi, rồi tức khắc quay người, ban đầu là rảo bước vội vàng, sau đó thì chạy như điên dại.
Gió rét đưa giọng thét gào đơn điệu nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc kia vang vọng khắp quảng trường: "Không, không..."
Vưu Liên Thành vừa chạy vừa lấy điện thoại của mình ra.
Anh tự hỏi bản thân, anh có thể chấp nhận Mộ Mai mặc áo cưới đón lấy nụ hôn từ người đàn ông khác không? Không thể!
Anh có thể chấp nhận tên của Mộ Mai trở thành vợ của người khác trên giấy tờ không? Không thể!
Anh có thể chấp nhận Mộ Mai của anh ngủ cùng giường với người đàn ông khác, sinh con dưỡng cái với đối phương không? Không thể, không thể, không thể, tuyệt đối không thể!
***
Mười một giờ rưỡi, trực thăng đã sẵn sàng trên sân thượng câu lạc bộ Chicago, cánh quạt đang từ từ xoay mang theo tạp âm điếc tai.
Thời gian bắt đầu đếm ngược, 100 giây, 90 giây, 80 giây...
Lúc cuộc gọi khẩn cấp cắt đứt quá trình đếm ngược chuẩn bị cất cánh, Hồng Tiểu Hiền còn nghi ngờ tai mình đã nghe nhầm, cô xác định lại lần nữa, rồi không kiềm được cảm xúc hoan hô vang dội.
Nhất định Vưu thiếu gia đã nghĩ ra cách rồi đây, chắc chắn là vậy.
Sau phút vui sướng, Hồng Tiểu Hiền lại chửi thầm. Hô ngừng ngay giây phút cuối cùng giống phim thế cơ chứ, hai người này có cần giày vò người ta như vậy không.
Nhìn sang Lâm Mộ Mai ngủ say như chết, Hồng Tiểu Hiền khoa tay làm tư thế bắn nổ đầu đối phương. Khi Vưu thiếu gia chịu mọi đau khổ, cô gái này lại ngủ không biết trời trăng gì cả, sắc mặt hồng hào làm sao. Cô tốn biết bao công sức mới mang được Lâm Mộ Mai đến đây, giờ lại phải lôi về. Vưu thiếu gia quả thật xem cô là một gã đàn ông lực lưỡng hay sao.
***
Sau giấc ngủ trưa, Vưu Lăng Vân vừa mở mắt đã thấy Vưu Liên Thành đang ngồi trước giường, lẳng lặng nhìn ông, ánh mắt hai người vừa giao nhau, anh liền nhoẻn môi cười, ngoan ngoãn cất lời như thường ngày: "Ba, ba tỉnh rồi!"
Nụ cười ấy tinh khôi như giọt sương mai trong rừng mưa nhiệt đới Amazon.
Vưu Lăng Vân ngỡ ngàng giây lát mới gật đầu, đứng dậy xuống giường, tìm dép mang vào. Vừa định với tay lấy áo khoác ngủ bên cạnh thì bàn tay khác đã giành trước, cầm lấy khoác lên người ông, hơn nữa còn chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, buộc lại dây lưng giúp ông.
"Liên Thành..." Vưu Lăng Vân khó hiểu trước hành động của con trai mình.
Dường như Vưu Liên Thành rất hài lòng với nút thắt dây lưng mình đã buộc, ngước mi mắt mỉm cười: "Ba, con thấy trước kia mẹ hay buộc thế này cho ba."
Ông cúi đầu, đúng là giống hệt như Tống Thư Duyệt đã buộc cho ông trước đây.
"Ba, ba đi rửa mặt đi, con rót cho ba ly nước."
Bình thường sau khi ngủ trưa dậy, Vưu Lăng Vân đều uống nước, trước kia...
Thôi, đây đều là việc vợ ông làm cho ông hồi trước, có điều một năm chỉ hơn mười lần thôi. Việc này đại biểu thật ra thời gian ông ở bên cạnh vợ mình chỉ có mười ngày ít ỏi trong ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm.
Ông quá bận rộn, bận như một chiếc máy được lập trình vận hành liên tục không hề ngơi nghỉ.
Sau khi rửa mặt, Vưu Liên Thanh đã rót nước sẵn đưa đến tay ông. Vưu Lăng Vân uống cạn cốc nước, đặt xuống tủ đầu giường, tiếp theo bỏ tay vào túi áo ngủ, đứng thẳng người, nghiêm túc hỏi: "Được rồi Liên Thành, con muốn làm gì, muốn nói gì?"
Hoa văn giấy dán tường trong phòng trộn lẫn hai màu xám và nâu nhạt, rèm cửa sổ màu cà phê, trần nhà màu nâu đậm. Đây là phong cách Scotland thời trung cổ, nghe nói sắc màu này có thể khiến mùa đông Tây Âu không còn rét như cắt.
Đúng vậy, phong cách này cũng khiến Vưu Liên Thành cảm giác gương mặt ba mình đã không còn lạnh lùng như bức tranh nữa. Mấy ngày qua ông không cho anh chút thái độ hòa nhã nào.
Vưu Liên Thành khẽ nhếch khóe môi. Không hiểu sao nụ cười ấy lại làm lòng Vưu Lăng Vân bất an.
"Liên Thành..." Vưu Lăng Vân nhíu mày.
"Ba, con luôn tiếc nuối trước đây rất ít làm những việc như vừa rồi cho ba." Anh cất lời.
Ánh mắt sáng lấp lánh và đôi môi cười tươi tắn gần trong gang tấc trước mắt khiến ông không sao dời mắt được. Nụ cười của con trai ông giống hệt mẹ của nó.
"Cho nên?" Vưu Lăng Vân cau mày chặt hơn, ông có dự cảm, Liên Thành của ông sắp sửa làm ra chuyện khiến ông run sợ.
Quả nhiên, Vưu Liên Thành tiến lại gần Vưu Lăng Vân hơn, anh khom người vươn tay vào túi ông. Nụ cười mỉm vẫn còn trên môi, nhưng thời khắc này lại giống đóa hoa anh túc đầy chất độc nở rộ.
"Không, không có gì cả ba à! Chẳng qua con có chút tiếc nuối thôi. Không biết sau này còn có cơ hội làm những việc này cho ba nữa không."
Bàn tay đang bỏ vào túi áo ngủ của Vưu Lăng Vân bị cưỡng ép nhét vào một vật, khi ý thức được thứ đó là gì, sắc mặt ông cấp bách biến đổi.
Đó là một khẩu súng, nếu ông đoán không sai, khẩu súng này là ông đã tặng cho con trai mình vào sinh nhật mười tám tuổi của nó.
Vưu Lăng Vân gằn giọng: "Vưu-Liên-Thành!"
"Đây là món quà ba đã tặng con vào năm con mười tám tuổi, nó mang ý nghĩa tin tưởng to lớn. Ba tin con đã trưởng thành, có suy nghĩ tỉnh táo cũng như năng lực phán đoán chính xác. Nhưng mà ba, con nghĩ tiếp theo con sẽ làm ba thất vọng rồi."
"Vưu Liên Thành!" Vưu Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi.
"Ba, xin hãy nghe con nói, xin ba hãy nghe con nói lần này thôi!" Vưu Liên Thành khó khăn nuốt khan, "Con thật sự không muốn mọi chuyện trở nên thế này, con càng không muốn dùng cách cực đoan này chọc giận ba, làm ba đau lòng. Con cũng đã định thực hiện lời cam đoan của mình, không, không, chính xác là con đã làm thế. Con đã đưa cô ấy đến nơi con mãi mãi không thể nào gặp được như ba mong muốn. Không chỉ vậy, con còn đã chuẩn bị xong disc ghi hình khiến cô ấy tuyệt vọng và hận con cả đời. Ba, xin tin con, vào thời điểm ấy con thật sự đã quyết tâm làm vậy.
Con cho cô ấy uống sữa có chứa lượng thuốc ngủ kéo dài những sáu mươi mấy giờ. Con đã gọi trực thăng đưa cô ấy đi, con cũng rời xa cô ấy, mỗi bước cất lên đều mang đầy quyết tâm cắt đứt. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua từng chút, khi máy bay trực thăng còn chưa đón cô ấy đi, con đã bắt đầu nhớ cô ấy rồi. Ba, con nghĩ ba nhất định hiểu được nỗi nhớ nhung ấy hơn ai hết, giống như nỗi nhớ đau đáu khi mẹ rời khỏi ba, một nỗi nhớ vô biên vô hạn.
Cho dù là vậy, con vẫn biết dù con có nhớ nhung thế nào cũng không được, hoàn toàn không được. Sau đó con đi đến một quảng trường, trên quảng trường có người đang tổ chức đám cưới. Con nghĩ, tương lai có thể Lâm Mộ Mai cũng sẽ kết hôn với người khác, cô ấy đáng yêu xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đàn ông sẽ tìm mọi cách, siêng năng lấy lòng cô ấy.
Lúc chú rể chuẩn bị hôn cô dâu, con tự hỏi mình có thể không? Có thể chấp nhận một ngày nào đó cô ấy mặc áo cưới người đàn ông khác mua cho, chấp nhận môi người đàn ông khác chạm vào môi cô ấy không?"
Vưu Liên Thành lắc đầu buồn bã.
"Không thể, không thể! Ba, con không làm được, chỉ tưởng tượng thôi đã đủ khiến con phát điên rồi. Người trên quảng trường đều nhìn con với ánh mắt quái dị, con nghĩ, khoảnh khắc ấy trong mắt họ con chính là một gã điên, một tên thần kinh mắc chứng hoang tưởng.
Ba, năm nay con mới hai mươi ba tuổi, mới sống một phần ba cuộc đời. Xin ba tha thứ cho sự ích kỷ của con, sau này con còn năm tháng thật dài phải đi tiếp, nếu không có Lâm Mộ Mai, quãng đời sau này của con sẽ không còn bất cứ niềm vui nào nữa, con sẽ như một cái xác không hồn, sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái điên cuồng bất cứ lúc nào. Ba, con không muốn, cũng không cho phép bản thân trở thành như vậy.
Vì vậy, vào giây cuối cùng máy bay sắp cất cánh, con đã bảo họ ngừng lại. Ba, trực thăng không hề đưa Mộ Mai đi, mà con thì dù có chết cũng sẽ không để ai mang cô ấy đi cả." Vưu Liên Thành rủ mi, ánh mắt hờ hững nhìn vào túi áo bên trái của Vưu Lăng Vân: "Ba, con nói xong rồi."
Vưu Lăng Vân chằm chằm nhìn con trai mình, muốn lên tiếng, muốn mắng chửi, muốn tỏ ra phẫn nộ và đau đớn tột cùng của một người cha, thế nhưng ông lại chẳng thốt nổi một câu, giống như bị câm vậy.
"Con biết, con biết đã chọc ba giận, con còn khiến ba đau lòng. Cho nên con cũng chuẩn bị đón nhận trừng phạt của ba rồi." Anh lí nhí, vẻ mặt áy náy.
Lúc nói những lời này, tay anh lại đưa vào túi Vưu Lăng Vân, cầm lấy bàn tay ông và luôn cả khẩu súng.
Lần này, Vưu Lăng Vân cảm giác mình không chỉ là một gã câm, mà còn trở thành một người máy mặc cho con trai ông thao tác, tay ông cầm lấy súng lục bị kéo lên chỉ vào lồng ngực Vưu Liên Thành.
Họng súng đè lên trái tim tuổi trẻ đang đập từng nhịp mạnh mẽ. Thình thịch, thình thịch, thình thịch! Mỗi một nhịp tim đều đang chứng tỏ sức sống dồi dào của nó.
Hai cha con họ đối mặt nhau, Vưu Liên Thành ngân ngấn nước mắt trước, cất giọng khẽ thật khẽ: "Con xin lỗi ba!"
Tay anh siết bặt bàn tay cầm súng của ông: "Ba, con không cố ý muốn làm khó ba, con vẫn biết mình đang làm chuyện rất mất mặt. Nhưng vừa nghĩ đến sau này cô ấy thuộc về người đàn ông khác, tim con cực kỳ khó chịu, cực kỳ đau đớn...
Ba, ba hãy nả một phát vào đây đi, như thế con sẽ được giải thoát." Giọng hết sức bình tĩnh.
/100
|