*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Lý Văn Diệu cũng không ép hắn, sau khi châm điếu thuốc thì chầm chậm nói, "Đáng lẽ ra làm ăn chung vốn với nhau thì điều đáng chú ý nhất là công bằng và hợp tác. Các cậu đã gây dựng cả một cơ ngơi lớn vậy rồi, giờ vốn bên A Văn đã có, bên Tiểu Lý cũng thế, còn Giản đại thiếu rõ ràng là có thực lực nhất lại làm gián đoạn vòng vốn ngay lúc mấu chốt này, thứ bọn tôi rót vào đều là tiền thật cả, không thể chậm trễ chút nào, cậu nói bọn tôi có thể không sốt ruột được ư?"
Giản Tùy Anh mỉm cười, "Tôi thấy A Văn vẫn nhẫn nại được, mà anh Diệu lại sốt sắng ghê quá."
Lý Văn Diệu nhìn hắn đầy bặm trợn, "Đó là A Văn ngại tình bạn với cậu, nên không nỡ dứt khoát quá. Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, đường tiền tài của ai bị ngáng thì trong lòng kẻ đó cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, tôi tin cậu cũng có thể hiểu cho. Nếu hôm nay tôi không mời cậu đến nói rõ ràng thì không biết đến ngày tháng năm nào cậu mới hùn vốn được đây."
Cái tên Lý Văn Diệu này sinh ra với một gương mặt rất ưa nhìn, nhưng lệ khí nặng quá nên thoạt trông không giống người tốt, thái độ làm người của gã cũng ngang ngược khôn cùng, lại lỗ mãng không thiết sống chết, trở mặt không nhận người, đa số đều không muốn chọc vào gã. Giản Tùy Anh cũng là bị ép đến nước này nên mới định lấy cứng chọi cứng với gã.
Giản Tùy Anh cũng lạnh mặt, "Tôi đã bảo A Văn cho tôi hai tháng, giờ vẫn chưa hết hai tháng đâu."
Lý Văn Diệu bóp điếu thuốc lá, trợn đôi mắt đầy vẻ ác độc, "A Văn đồng ý với cậu cái gì cơ, đối với Lý Văn Diệu tôi thì một chữ cũng chẳng là gì hết. Giờ dự án không tiến hành được, dây thêm ngày nào là lỗ tiền ngày đó, cậu nói chuyện này nên xử lý làm sao?"
Tính du côn của Giản Tùy Anh cũng bị bức ra, hếch cằm, không chịu yếu thế mà trừng Lý Văn Diệu không chớp, "Tôi không có tiền thì anh Diệu định làm sao? Giết tôi?"
Lý Văn Diệu cười giả lả hai tiếng, "Giết cậu? Này chú em Tùy Anh ơi, bộ tôi giống người rảnh lắm hả? Tôi chỉ muốn tiền, đéo muốn người."
Gảin Tùy Anh hừ lạnh một tiếng, "Không có tiền."
Lý Văn Diệu hừ cười một tiếng, "Không có tiền cũng được thôi, thế cầm cổ phần công ty ra mà bù, vốn dĩ cậu nắm ba mươi phần trăm cổ phần, giờ đè xuống mười, nếu cậu đồng ý thì chuyện này xong phim."
Giản Tùy Anh chửi mười tám đời tổ tông nhà Lý Văn Diệu, thằng ngu này dám mở miệng ra thật đấy, hai mươi phần trăm cổ phần công ty còn gấp đôi có dư so với số vốn hắn khất nợ, Lý Văn Diệu đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cuối cùng thì Lý Văn Tốn cũng không ngồi yên được nữa, gã gõ lên tấm kính bàn trà, trầm giọng nói: "Anh, là em kinh doanh, chuyện này phải bàn bạc với nhau, chứ không chỉ một câu quyết định của anh thôi đâu."
Lý Văn Diệu quát: "Mày im đi, trước mặt bố mày không đến phiên mày nói."
Lý Văn Tốn tức đến nỗi môi run run, mắt càng âm u hơn.
Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: "Lý Văn Diệu, anh dám nói thật hả, anh không sợ từ nay về sau, không còn ai ở cái thành phố Bắc Kinh này dám làm ăn với nhà họ Lý các anh nữa à?"
Lý Văn Diệu bật cười: "Thiên hạ rộng lớn đến thế, rồi sẽ luôn có kẻ tiền nhiều quá không có chỗ để tiêu."
Cái tính cục súc của Giản Tùy Anh đã bị kích, hôm nay là do Lý Văn Diệu muốn chiếm hời từ hắn thì hắn sẽ không để thằng ngu này được toại nguyện. Hắn nở một nụ cười dữ dằn, "Lý Văn Diệu này, tao nói cho mày biết, không có cái mùa quýt đó đâu. Ba mươi phần trăm cổ phần công ty của tao, mày đừng hòng mơ lấy một cắc. Tiền, hai tháng sau sẽ có. Có bản lĩnh thì mày đi mà đối nghịch với tao. Sắp tới là Đại hội Đại biểu nhân dân toàn quốc, năm nay đổi nhiệm kỳ mới, ông già nhà mày lăn lộn để bò lên, có cần tao "vận động" cho ông ta không? Đúng rồi, tao nghe nói kẻ chủ mưu của vụ án lừa khoản đền bù đất hai tỷ của nhà nước gây xôn xao dạo này là người mà ông già mày đề bạt, chắc tao nên mời sở trưởng Chu xử án ăn một bữa, chuẩn bị tin tốt lẫn rượu ngon nhỉ."
Sắc mặt cả hai anh em Lý Văn Diệu và Lý Văn Tốn đều trở nên khá khó coi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí của ông bô nhà họ sẽ thăng lên ủy ban thường vụ thôi, nếu ngay thời điểm này mà có phong ba gì thì rất dễ bị người khác tóm được nhược điểm, rồi tế cả một bài dài.
Tiếc là với cái tính cách của Lý Văn Diệu, theo một mức độ nào đó mà nói thì cũng hao hao Giản Tùy Anh, đó là thích lấy cứng chọi cứng.
Gã vừa nghe kiểu uy hiếp này thì đúng là lửa cháy còn đổ thêm dầu. Không phải gã không lo Giản Tùy Anh có thể bới móc ra quả phốt to về nhà gã thật, mà gã chỉ không nuốt được cơn tức này, gã không chịu được việc bị người khác uy hiếp.
Lý Văn Diệu đập bàn, mắt hừng hực lửa giận, "Đ*t mẹ mày muốn nhúng tay vào chuyện này đúng không? Thế mông chú hai mày cũng sạch lắm chắc? Mày muốn đấu thì bố mày đấu đến cùng với mày!"
Lý Văn Tốn đứng phắt dậy, quát anh gã: "Anh bình tĩnh chút được không hả! Anh đang xé chuyện bé thành to đấy!" Gã quay đầu nhìn Giản Tùy Anh, "Tùy Anh, anh rút lại lời mình nói ra đi, đừng để đến khi không cứu vãn được thì sẽ không tốt với bất cứ ai hết."
Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: "Cậu khuyên anh trai tốt của mình trước cái đã."
Lý Ngọc vẫn luôn lặng thinh không nói một câu bên cạnh, bỗng dưng mở lời: "Anh Diệu này, nói đi nói lại cũng chỉ là chuyện tiền nong mà thôi, vì mấy ngàn vạn mà anh định gây ra cảnh lưỡng bại câu thương à, tội gì phải thế?"
Lý Văn Diệu cắn răng nói: "Họ Giản kia được nể mặt mà không thèm!"
Mặt Lý Ngọc lạnh tanh, mỉa mai: "Nếu anh Diệu mà nể mặt thì không nên bức bách người khác chỉ vì mấy ngàn vạn như vậy. Nói một câu khó nghe, thủ đô nước sâu, sau này ai mà chẳng cần đến ai, khiến mối quan hệ thành ra như này, thế mà là vì tốt cho A Văn à?"
Lý Văn Diệu nén giận, "Được lắm, nếu hai đứa mày đều khuyên anh thì anh sẽ cho tên đó một cơ hội, nhưng nếu họ Giản mày muốn đầu xuôi đuôi lọt, lại còn cho mày thêm hai tháng thì không có cái cửa đó đâu. Mười phần trăm cổ phần công ty, một tháng sau cầm tiền đến, tao sẽ không làm gì cả, còn nếu mày vẫn không biết điều, thì đừng trách tao không khách sáo!"
Mấy tên thuộc hạ của hắn tức thì thẳng người, nhìn chằm chằm vào Giản Tùy Anh, đợi anh đại của bọn họ ra lệnh một tiếng.
Căn phòng yên ắng đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi, Lý Văn Diệu và Giản Tùy Anh trợn mắt nổi giận với nhau, cuối cùng Giản Tùy Anh vẫn gằn từng chữ khỏi kẽ răng, "Cút mẹ mày đi."
Câu này trực tiếp nhấn kíp nổ của Lý Văn Diệu. Gã hung hăng quẳng gạt tàn thuốc trên bàn xuống đất, mấy tên đằng sau gã đồng thời xông lên, cửa phòng cũng bị mở ra từ bên ngoài, tức khắc có năm, sáu tên khác xông vào, tất cả đều đánh úp về phía Giản Tùy Anh.
Ngay khi đám người đó nhào vào Giản Tùy Anh, Lý Ngọc bỗng móc ra một thứ gì đó từ túi quần, chỉa ngay vào đầu Lý Văn Tốn đang đứng cách đó vài bước chân.
Tất cả mọi hành động trong phòng nhất thời ngưng trệ.
Giản Tùy Anh nhìn khẩu súng lục dắt túi đen ngòm, gáy túa mồ hôi.
Mắt Lý Văn Diệu đỏ vằn, môi run run, ép mình tự tỉnh táo lại. Mặt Lý Văn Tốn cũng toát mồ hôi, không dám nhúc nhích mảy may.
Trung Quốc kiểm soát súng ống cực kỳ nghiêm ngặt, những người này có nằm mơ cũng không ngờ, ngay dưới chân thiên tử mà có thể tùy tiện xuất hiện món đồ này, hơn nữa còn được một thằng nhóc đẹp trai trẻ tuổi dắt trong túi, ung dung mang vào.
Một lúc lâu sau, Lý Văn Diệu mới mở lời: "Cầm súng giả dọa người khác à?"
Đôi mắt Lý Ngọc quá đỗi lạnh lùng, "Anh muốn thử xem nó là thật hay giả không?"
Thật ra với vị trí đứng lúc đó thì Lý Văn Diệu gần cậu hơn Lý Văn Tốn, nhưng với kẻ xương cứng như Lý Văn Diệu đây, lấy súng để bức ép gã chỉ sợ sẽ phản hiệu quả, cơ mà Lý Văn Diệu lại rất quan tâm đến đứa em trai này, đánh rắn thì phải đánh giập đầu.
Giản Tùy Anh hoàn hồn trong tình thế bế tắc này, bất chợt nhận ra trường hợp hiện giờ càng khó thu xếp hơn. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ Lý Ngọc có thể làm ra chuyện lợi hại này, còn bất cần hơn cả hắn nữa. Giờ hắn đã không còn ôm hi vọng với việc bình an ra khỏi nơi đây, và sau này sẽ không có ai tìm hắn gây phiền phức nữa rồi.
Lý Văn Diệu lùi về sau một bước, bình tĩnh dần, "Mày muốn thế nào?"
Lý Ngọc nói một cách ngắn gọn, "Cổ phần công ty, không chia bất cứ một phần nào, tiền, một tháng sau tôi sẽ thanh toán cho anh, hơn nữa tổn thất sinh ra trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bồi thường gấp ba, mong là anh Diệu đừng làm khó chúng tôi nữa, bất kể là bây giờ, hay là tương lai."
Lý Văn Diệu híp mắt, "Mày?"
Lý Ngọc nhìn gã không chớp mắt, "Tôi."
Lý Văn Diệu nhìn Lý Văn Tốn đang vờ bình tĩnh, lại nhìn sang Giản Tùy Anh đã toát mồ hôi lạnh, thừa hiểu đã nói đến nước này rồi, Lý Ngọc cho gã một bậc thang thì gã phải đi xuống thôi.
Thằng điên này đang chĩa súng vào em trai gã, điều kiện gì gã cũng đồng ý hết.
Lý Văn Diệu ngồi lại ghế dựa, còn ra hiệu cho đám tay sai lùi ra sau, "Được, cứ quyết định vậy đi, mày hạ súng xuống đã."
Lý Ngọc dừng vài giây, dần dần thu tay về.
Ai nấy đều hít một hơi thật sâu như thể bàn tay trên cổ đã buông lỏng ra vậy.
Lý Ngọc nói với Lý Văn Tốn: "Anh A Văn, đã mạo phạm rồi."
Lý Văn Tốn chẳng biết nên trả lời thế nào nữa, gã cố gắng giữ đều nhịp đập loạn cào cào của mình lại. Trên đời này có mấy ai trải nghiệm việc bị người ta chĩa súng vào đầu đâu, là ai thì cũng nhũn chân cả thôi.
Lý Văn Diệu hung tợn trừng Lý Ngọc, "Lý Ngọc, mày đủ rồi đấy, mày mà dám bắn em tao thì mày có muốn biết tao sẽ trả thù người khác thế nào không?"
Lý Ngọc dắt súng vào túi, ung dung nói: "Anh Diệu, anh sẽ không làm vậy đâu, tôi còn phải đưa tiền cho anh mà, với cả..." Đôi mắt đen kịt của Lý Ngọc như tấm lưới chăng kín, lấy nỗi ớn lạnh sâu không thấy đáy đó để khóa chặt Lý Văn Diệu, "Tôi cũng muốn bảo vệ người của tôi. Anh cũng không mong em trai anh bị một người cầm súng nhớ thương đâu nhỉ?"
Mặt Lý Văn Diệu lạnh tanh, tuy không nuốt trôi cơn tức này, nhưng Lý Ngọc đã giở chiêu thâm độc, đúng là đã kiềm chế được gã, khiến gã nhất thời không biết phải đối phó thế nào, đành phải đi xuống bậc thang Lý Ngọc đã đưa cho.
Sau khi Giản Tùy Anh tỉnh táo lại, cũng nhận rõ tình thế, đồng ý với cách nói của Lý Ngọc, lúc này đôi bên mới nhất trí với nhau.
Tối hôm đó, "cuộc đàm phán" kết thúc trong hữu kinh vô hiểm...
(*Hữu kinh vô hiểm: Chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm.)
Edit: Dú
Lý Văn Diệu cũng không ép hắn, sau khi châm điếu thuốc thì chầm chậm nói, "Đáng lẽ ra làm ăn chung vốn với nhau thì điều đáng chú ý nhất là công bằng và hợp tác. Các cậu đã gây dựng cả một cơ ngơi lớn vậy rồi, giờ vốn bên A Văn đã có, bên Tiểu Lý cũng thế, còn Giản đại thiếu rõ ràng là có thực lực nhất lại làm gián đoạn vòng vốn ngay lúc mấu chốt này, thứ bọn tôi rót vào đều là tiền thật cả, không thể chậm trễ chút nào, cậu nói bọn tôi có thể không sốt ruột được ư?"
Giản Tùy Anh mỉm cười, "Tôi thấy A Văn vẫn nhẫn nại được, mà anh Diệu lại sốt sắng ghê quá."
Lý Văn Diệu nhìn hắn đầy bặm trợn, "Đó là A Văn ngại tình bạn với cậu, nên không nỡ dứt khoát quá. Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, đường tiền tài của ai bị ngáng thì trong lòng kẻ đó cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, tôi tin cậu cũng có thể hiểu cho. Nếu hôm nay tôi không mời cậu đến nói rõ ràng thì không biết đến ngày tháng năm nào cậu mới hùn vốn được đây."
Cái tên Lý Văn Diệu này sinh ra với một gương mặt rất ưa nhìn, nhưng lệ khí nặng quá nên thoạt trông không giống người tốt, thái độ làm người của gã cũng ngang ngược khôn cùng, lại lỗ mãng không thiết sống chết, trở mặt không nhận người, đa số đều không muốn chọc vào gã. Giản Tùy Anh cũng là bị ép đến nước này nên mới định lấy cứng chọi cứng với gã.
Giản Tùy Anh cũng lạnh mặt, "Tôi đã bảo A Văn cho tôi hai tháng, giờ vẫn chưa hết hai tháng đâu."
Lý Văn Diệu bóp điếu thuốc lá, trợn đôi mắt đầy vẻ ác độc, "A Văn đồng ý với cậu cái gì cơ, đối với Lý Văn Diệu tôi thì một chữ cũng chẳng là gì hết. Giờ dự án không tiến hành được, dây thêm ngày nào là lỗ tiền ngày đó, cậu nói chuyện này nên xử lý làm sao?"
Tính du côn của Giản Tùy Anh cũng bị bức ra, hếch cằm, không chịu yếu thế mà trừng Lý Văn Diệu không chớp, "Tôi không có tiền thì anh Diệu định làm sao? Giết tôi?"
Lý Văn Diệu cười giả lả hai tiếng, "Giết cậu? Này chú em Tùy Anh ơi, bộ tôi giống người rảnh lắm hả? Tôi chỉ muốn tiền, đéo muốn người."
Gảin Tùy Anh hừ lạnh một tiếng, "Không có tiền."
Lý Văn Diệu hừ cười một tiếng, "Không có tiền cũng được thôi, thế cầm cổ phần công ty ra mà bù, vốn dĩ cậu nắm ba mươi phần trăm cổ phần, giờ đè xuống mười, nếu cậu đồng ý thì chuyện này xong phim."
Giản Tùy Anh chửi mười tám đời tổ tông nhà Lý Văn Diệu, thằng ngu này dám mở miệng ra thật đấy, hai mươi phần trăm cổ phần công ty còn gấp đôi có dư so với số vốn hắn khất nợ, Lý Văn Diệu đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cuối cùng thì Lý Văn Tốn cũng không ngồi yên được nữa, gã gõ lên tấm kính bàn trà, trầm giọng nói: "Anh, là em kinh doanh, chuyện này phải bàn bạc với nhau, chứ không chỉ một câu quyết định của anh thôi đâu."
Lý Văn Diệu quát: "Mày im đi, trước mặt bố mày không đến phiên mày nói."
Lý Văn Tốn tức đến nỗi môi run run, mắt càng âm u hơn.
Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: "Lý Văn Diệu, anh dám nói thật hả, anh không sợ từ nay về sau, không còn ai ở cái thành phố Bắc Kinh này dám làm ăn với nhà họ Lý các anh nữa à?"
Lý Văn Diệu bật cười: "Thiên hạ rộng lớn đến thế, rồi sẽ luôn có kẻ tiền nhiều quá không có chỗ để tiêu."
Cái tính cục súc của Giản Tùy Anh đã bị kích, hôm nay là do Lý Văn Diệu muốn chiếm hời từ hắn thì hắn sẽ không để thằng ngu này được toại nguyện. Hắn nở một nụ cười dữ dằn, "Lý Văn Diệu này, tao nói cho mày biết, không có cái mùa quýt đó đâu. Ba mươi phần trăm cổ phần công ty của tao, mày đừng hòng mơ lấy một cắc. Tiền, hai tháng sau sẽ có. Có bản lĩnh thì mày đi mà đối nghịch với tao. Sắp tới là Đại hội Đại biểu nhân dân toàn quốc, năm nay đổi nhiệm kỳ mới, ông già nhà mày lăn lộn để bò lên, có cần tao "vận động" cho ông ta không? Đúng rồi, tao nghe nói kẻ chủ mưu của vụ án lừa khoản đền bù đất hai tỷ của nhà nước gây xôn xao dạo này là người mà ông già mày đề bạt, chắc tao nên mời sở trưởng Chu xử án ăn một bữa, chuẩn bị tin tốt lẫn rượu ngon nhỉ."
Sắc mặt cả hai anh em Lý Văn Diệu và Lý Văn Tốn đều trở nên khá khó coi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí của ông bô nhà họ sẽ thăng lên ủy ban thường vụ thôi, nếu ngay thời điểm này mà có phong ba gì thì rất dễ bị người khác tóm được nhược điểm, rồi tế cả một bài dài.
Tiếc là với cái tính cách của Lý Văn Diệu, theo một mức độ nào đó mà nói thì cũng hao hao Giản Tùy Anh, đó là thích lấy cứng chọi cứng.
Gã vừa nghe kiểu uy hiếp này thì đúng là lửa cháy còn đổ thêm dầu. Không phải gã không lo Giản Tùy Anh có thể bới móc ra quả phốt to về nhà gã thật, mà gã chỉ không nuốt được cơn tức này, gã không chịu được việc bị người khác uy hiếp.
Lý Văn Diệu đập bàn, mắt hừng hực lửa giận, "Đ*t mẹ mày muốn nhúng tay vào chuyện này đúng không? Thế mông chú hai mày cũng sạch lắm chắc? Mày muốn đấu thì bố mày đấu đến cùng với mày!"
Lý Văn Tốn đứng phắt dậy, quát anh gã: "Anh bình tĩnh chút được không hả! Anh đang xé chuyện bé thành to đấy!" Gã quay đầu nhìn Giản Tùy Anh, "Tùy Anh, anh rút lại lời mình nói ra đi, đừng để đến khi không cứu vãn được thì sẽ không tốt với bất cứ ai hết."
Giản Tùy Anh lạnh lùng nói: "Cậu khuyên anh trai tốt của mình trước cái đã."
Lý Ngọc vẫn luôn lặng thinh không nói một câu bên cạnh, bỗng dưng mở lời: "Anh Diệu này, nói đi nói lại cũng chỉ là chuyện tiền nong mà thôi, vì mấy ngàn vạn mà anh định gây ra cảnh lưỡng bại câu thương à, tội gì phải thế?"
Lý Văn Diệu cắn răng nói: "Họ Giản kia được nể mặt mà không thèm!"
Mặt Lý Ngọc lạnh tanh, mỉa mai: "Nếu anh Diệu mà nể mặt thì không nên bức bách người khác chỉ vì mấy ngàn vạn như vậy. Nói một câu khó nghe, thủ đô nước sâu, sau này ai mà chẳng cần đến ai, khiến mối quan hệ thành ra như này, thế mà là vì tốt cho A Văn à?"
Lý Văn Diệu nén giận, "Được lắm, nếu hai đứa mày đều khuyên anh thì anh sẽ cho tên đó một cơ hội, nhưng nếu họ Giản mày muốn đầu xuôi đuôi lọt, lại còn cho mày thêm hai tháng thì không có cái cửa đó đâu. Mười phần trăm cổ phần công ty, một tháng sau cầm tiền đến, tao sẽ không làm gì cả, còn nếu mày vẫn không biết điều, thì đừng trách tao không khách sáo!"
Mấy tên thuộc hạ của hắn tức thì thẳng người, nhìn chằm chằm vào Giản Tùy Anh, đợi anh đại của bọn họ ra lệnh một tiếng.
Căn phòng yên ắng đến nỗi có thể nghe cả tiếng kim rơi, Lý Văn Diệu và Giản Tùy Anh trợn mắt nổi giận với nhau, cuối cùng Giản Tùy Anh vẫn gằn từng chữ khỏi kẽ răng, "Cút mẹ mày đi."
Câu này trực tiếp nhấn kíp nổ của Lý Văn Diệu. Gã hung hăng quẳng gạt tàn thuốc trên bàn xuống đất, mấy tên đằng sau gã đồng thời xông lên, cửa phòng cũng bị mở ra từ bên ngoài, tức khắc có năm, sáu tên khác xông vào, tất cả đều đánh úp về phía Giản Tùy Anh.
Ngay khi đám người đó nhào vào Giản Tùy Anh, Lý Ngọc bỗng móc ra một thứ gì đó từ túi quần, chỉa ngay vào đầu Lý Văn Tốn đang đứng cách đó vài bước chân.
Tất cả mọi hành động trong phòng nhất thời ngưng trệ.
Giản Tùy Anh nhìn khẩu súng lục dắt túi đen ngòm, gáy túa mồ hôi.
Mắt Lý Văn Diệu đỏ vằn, môi run run, ép mình tự tỉnh táo lại. Mặt Lý Văn Tốn cũng toát mồ hôi, không dám nhúc nhích mảy may.
Trung Quốc kiểm soát súng ống cực kỳ nghiêm ngặt, những người này có nằm mơ cũng không ngờ, ngay dưới chân thiên tử mà có thể tùy tiện xuất hiện món đồ này, hơn nữa còn được một thằng nhóc đẹp trai trẻ tuổi dắt trong túi, ung dung mang vào.
Một lúc lâu sau, Lý Văn Diệu mới mở lời: "Cầm súng giả dọa người khác à?"
Đôi mắt Lý Ngọc quá đỗi lạnh lùng, "Anh muốn thử xem nó là thật hay giả không?"
Thật ra với vị trí đứng lúc đó thì Lý Văn Diệu gần cậu hơn Lý Văn Tốn, nhưng với kẻ xương cứng như Lý Văn Diệu đây, lấy súng để bức ép gã chỉ sợ sẽ phản hiệu quả, cơ mà Lý Văn Diệu lại rất quan tâm đến đứa em trai này, đánh rắn thì phải đánh giập đầu.
Giản Tùy Anh hoàn hồn trong tình thế bế tắc này, bất chợt nhận ra trường hợp hiện giờ càng khó thu xếp hơn. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ Lý Ngọc có thể làm ra chuyện lợi hại này, còn bất cần hơn cả hắn nữa. Giờ hắn đã không còn ôm hi vọng với việc bình an ra khỏi nơi đây, và sau này sẽ không có ai tìm hắn gây phiền phức nữa rồi.
Lý Văn Diệu lùi về sau một bước, bình tĩnh dần, "Mày muốn thế nào?"
Lý Ngọc nói một cách ngắn gọn, "Cổ phần công ty, không chia bất cứ một phần nào, tiền, một tháng sau tôi sẽ thanh toán cho anh, hơn nữa tổn thất sinh ra trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bồi thường gấp ba, mong là anh Diệu đừng làm khó chúng tôi nữa, bất kể là bây giờ, hay là tương lai."
Lý Văn Diệu híp mắt, "Mày?"
Lý Ngọc nhìn gã không chớp mắt, "Tôi."
Lý Văn Diệu nhìn Lý Văn Tốn đang vờ bình tĩnh, lại nhìn sang Giản Tùy Anh đã toát mồ hôi lạnh, thừa hiểu đã nói đến nước này rồi, Lý Ngọc cho gã một bậc thang thì gã phải đi xuống thôi.
Thằng điên này đang chĩa súng vào em trai gã, điều kiện gì gã cũng đồng ý hết.
Lý Văn Diệu ngồi lại ghế dựa, còn ra hiệu cho đám tay sai lùi ra sau, "Được, cứ quyết định vậy đi, mày hạ súng xuống đã."
Lý Ngọc dừng vài giây, dần dần thu tay về.
Ai nấy đều hít một hơi thật sâu như thể bàn tay trên cổ đã buông lỏng ra vậy.
Lý Ngọc nói với Lý Văn Tốn: "Anh A Văn, đã mạo phạm rồi."
Lý Văn Tốn chẳng biết nên trả lời thế nào nữa, gã cố gắng giữ đều nhịp đập loạn cào cào của mình lại. Trên đời này có mấy ai trải nghiệm việc bị người ta chĩa súng vào đầu đâu, là ai thì cũng nhũn chân cả thôi.
Lý Văn Diệu hung tợn trừng Lý Ngọc, "Lý Ngọc, mày đủ rồi đấy, mày mà dám bắn em tao thì mày có muốn biết tao sẽ trả thù người khác thế nào không?"
Lý Ngọc dắt súng vào túi, ung dung nói: "Anh Diệu, anh sẽ không làm vậy đâu, tôi còn phải đưa tiền cho anh mà, với cả..." Đôi mắt đen kịt của Lý Ngọc như tấm lưới chăng kín, lấy nỗi ớn lạnh sâu không thấy đáy đó để khóa chặt Lý Văn Diệu, "Tôi cũng muốn bảo vệ người của tôi. Anh cũng không mong em trai anh bị một người cầm súng nhớ thương đâu nhỉ?"
Mặt Lý Văn Diệu lạnh tanh, tuy không nuốt trôi cơn tức này, nhưng Lý Ngọc đã giở chiêu thâm độc, đúng là đã kiềm chế được gã, khiến gã nhất thời không biết phải đối phó thế nào, đành phải đi xuống bậc thang Lý Ngọc đã đưa cho.
Sau khi Giản Tùy Anh tỉnh táo lại, cũng nhận rõ tình thế, đồng ý với cách nói của Lý Ngọc, lúc này đôi bên mới nhất trí với nhau.
Tối hôm đó, "cuộc đàm phán" kết thúc trong hữu kinh vô hiểm...
(*Hữu kinh vô hiểm: Chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm.)
/130
|