Hà Nội đang vào đầu thu,cái làn gió man mác thoang thoảng khẽ bay làm tôi thoáng dễ chịu mà hít hà vài cái.Tôi mỉm cười,nhìn xuống dòng người đang chạy xe tấp nập ngoài kia.
Không biết từ lúc nào, Hà Nội lại trở nên bộn bề quá.Chỉ là giữa cái thành phố lớn như vậy,đông người như vậy,bản thân lại cảm thấy cô đơn đến lạ thường.Tôi như chìm dần vào cảm xúc của quá khứ,hạnh phúc có,đau khổ có,nhưng đến hiện tại bản thân tôi có buông bỏ được hay không vẫn là câu hỏi mà tôi không thể trả lời được.
Thế nào là "Yêu một người đã có Vợ.."
Câu hỏi tưởng chừng như dễ để ai đó có thể trả lời,nhưng với tôi đó là điều không thể.Thực chất nhiều người khi nghe thấy tôi nói đến những dòng này sẽ nghĩ tôi là một kẻ thứ ba,một kẻ đi dành chồng người khác,một kẻ yêu một người đã có vợ.Nhưng cái kẻ xấu xa đó không phải tôi mà là một người khác.
Hạnh phúc thực sự mỏng manh lắm,bạn cứ nghĩ rằng "à,thực ra trong lòng mình yêu cái người đó rất nhiều",nhưng không,đó chỉ là cái sự ngộ nhận mà thời gian nó đem lại mà thôi.Chỉ khi tôi thực sự tìm thấy một người có thể khiến bản thân kìm chế giọt nước mắt giỏi nhất...Tôi mới biết,mình đã sai trong chính cái định nghĩa tình yêu mà mình thường hay nghĩ.
Tôi từ nhỏ đến lớn,Có chút nhan sắc,gia đình cũng thuộc loại bình thường,đủ ăn đủ mặc.Tôi có một anh trai lớn,tôi là út.Ba tôi mất năm tôi 6 tuổi sau khi trải qua một căn bệnh ung thu.Mẹ tôi một mình chèo lái cả gia đình,thay ba gánh vác mọi chuyện.
Tôi học dốt đó là điều không ai có thể phủ nhận.Ngay cả bản thân tôi cũng chấp nhận chuyện đó.Anh trai tôi thì ngược lại,giỏi giang nên sau khi tốt nghiệp cấp 3,anh ấy đã nhận được học bổng đi du học bên Nhật.
Anh đi được 1 năm thì bắt đầu kiếm được việc làm thêm nên gửi tiền về nhà cho mẹ.Tôi thì lên lớp 12,cuối cấp,nhìn thấy sách vở là tôi chán ngấy,suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời.
Mẹ thì biết nhưng chỉ nhắc nhở.Mẹ hiểu con cái tầm này mới lớn,tâm hồn vô cùng nhạy cảm nên cũng hay tâm sự.Lúc đó tôi cũng chỉ chép miệng cho qua mà nói
—Mẹ cứ lo xa,con hiểu rõ mà
—Hiểu,con vẫn chưa đủ lớn đâu Lam à.Mẹ cũng biết là đến tuổi này,con cũng đã hình thành chút tâm tư tình cảm bản thân cho ai đó.Nhưng mà Nghe mẹ,con gái đừng nên yêu ai quá nhiều,cũng đừng tin vào lời nói của đàn ông quá nhiều,nhất là trong lúc tâm hồn vẫn còn nhạy cảm mà chưa xác định được bản thân.
—Vâng,con hứa mà,con sẽ không làm gì để mẹ buồn đâu.
—Con hứa với mẹ chứ Lam
—Con hứa,nhất định con hứa là sẽ làm được
—Nếu con đã nói vậy thì mẹ sẽ tin.
—Vâng
17 tuổi đầu đời,cứ coi những lời nói của mẹ chỉ là thoáng qua.Đôi lúc cứ tự cho mình cái quyền mà buông thả bản thân,mặc kệ ra sao thì ra.
Hồi đó,cũng mê truyện ngôn tình soái ca lắm.Cũng muốn sau này được yêu,được lấy những người giống như trong truyện.Vừa đẹp trai lại tài giỏi.Nhưng cuộc đời mà,Khó xảy ra những điều kì tích lắm.Khi bạn cứ nghĩ bản thân trong tay đang nắm chắc một việc gì đó,nhưng hoá ra bạn chỉ là một con rối bé nhỏ để người ta lợi dụng.
Thi gần cuối cấp,cũng là lúc bản thân của tôi được biết cái cảm giác tình yêu đầu đời là như thế nào.Anh hơn tôi tận 7 tuổi,cũng có thể nói là độ tuổi chênh lệch cũng khá là dài.Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm đến điều ấy,anh đẹp trai,tử tế,gia cảnh lại cực kì tốt,tôi nghĩ thầm chắc bản thân phải may mắn lắm mới tìm được một người như vậy
Anh ngọt ngào,nhẹ nhàng quá sức tưởng tượng của tôi.
Anh nhìn tôi,một nụ cười hết sức đáng yêu.Cả ngày,lẫn đêm tôi như bị đắm chìm trong cái cảm xúc tình yêu ấy.
Dưới bầu trời đêm,tôi ngồi xuống ghế.Chúng tôi nắm tay nhau.Tôi nhìn anh cười,anh cũng vậy
—Quân này
—Anh nghe
—Anh có biết vì sao mẹ em lại đặt tên em là Lam không?
—để anh suy nghĩ thử xem
—Anh thử đoán xem
—Chắc do lúc mới sinh ra nhìn em giống một đứa con trai hơn là con gái.
Tôi nhìn anh lắc đầu.Anh mở to đôi mắt nhìn tôi như muốn được nghe câu trả lời.
— Ý anh nói em bây giờ vẫn rất nam tính
—Không,không,anh không có ý đó.Chẳng phải bây giờ Lam của anh đã rất đẹp rồi sao.
—Anh khéo miệng quá đi
—Anh chỉ khéo miệng với mỗi mình em thôi
—Em tên là Lam bởi vì nó được hiểu với ý nghĩa giống màu xanh.Mẹ muốn em hay những ai liên quan đến em đều sẽ có một sự bình yên nhất định trong cuộc đời.Bầu trời màu xanh,có nắng,có gió,có mưa,có giông có bão..nhưng chẳng phải,người ta vẫn thích ngắm nhìn bầu trời bình yên hơn hay sao?Lam nghĩa là một bầu trời xanh bình yên,hay cũng có thể hiểu là một mặt biển êm dịu
—Lí luận của em đấy à?
—Đâu có,đấy là em đang giải thích cho anh hiểu mà.
—Anh trêu em đấy thôi
Tôi chu mỏ quay người sang một bên,không thèm muốn tiếp chuyện với anh.Quân cười,cười mỉm cuối cùng cũng bật thành tiếng
—Nàng Lam kiêu kì của tôi cuối cùng cũng chịu dỗi người ta rồi
—Anh còn dám trọc tức em
—Không,chỉ là như vậy,thấy em đáng yêu hơn rất nhiều
Nghe thấy những lời ngọt ngào từ khoé miệng của anh.Trái tim tôi càng đập nhanh hơn,tâm trí như rối bời không kiềm chế được cảm xúc.
—Thực ra em thấy anh vẫn dễ thương hơn.
—Lam này
—Dạ
—Vậy em có muốn lấy sự dễ thương này về làm chồng không?
—Nhưng mà...
—Em không muốn?
—Chỉ là em nghĩ bản thân mình không nên tự tiện gả cho người khác,ngoài anh
—Được,chỉ cần em tốt nghiệp xong,vẫn nhớ lời nói này là được
—Anh không quên thì tất nhiên em cũng không quên
—Được,có khí chất
—Để em xem ai nhớ lâu nhất..
—Tất nhiên vẫn chỉ là anh thôi,Lam ngốc nghếch
—Ai ngốc nghếch cơ chứ?
—Ngốc nghếch một cách đáng yêu
—Mạnh Quân,anh mà cứ như này chắc em không kiềm chế được mất
—Không kiềm chế được thì em định làm gì.Định ăn thịt anh sao
—Em cũng muốn nhưng mà em còn phải ăn chay đến tận 1 năm nữa mới đủ tuổi.Lúc đó nhất định anh sẽ chết dưới tay em
—Được chết dưới tay một cô nương xinh đẹp như vậy,bần tăng xin nguyện...
—Được,ta sẽ cho ngươi được toại nguyện....
Cái tình yêu ngọt ngào tưởng chừng như chẳng có điều gì có thể phá vỡ được ấy cứ lớn lên theo tôi từng ngày.
Cuối cùng những ngày tháng ôn thi,luyện thi rồi thi cử cũng đã đến.Ngày tôi nhận được thông báo đã đỗ trung học phổ thông,tôi đã nhảy cẫng lên sung sướng hơn cả nhận được giấy báo đỗ đại học.Tôi học dốt đó là điều ai cũng biết,chỉ là tôi không ngờ bản thân của mình lại có thể vượt qua kì thi một cách dễ dàng như vậy.Động lực duy nhất chắc chỉ có anh.
Tôi thông báo,anh chúc mừng.Chúng tôi ôm chầm lấy nhau mặc cho sóng gió ngài kia sắp ập tới.Anh vội vã đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ anh.Họ đều là những người vô cùng thân thiện.Anh còn có thêm cả một cô em gái đang du học bên Nhật nữa.Trùng hợp thay anh trai tôi cũng đang đi du học bên Nhật.Chắc là do duyên số đã an bài,tôi đã nghĩ như vậy.
Ngày thứ hai,tôi dẫn anh về ra mắt mẹ.Mẹ cười,thái độ niềm nở những ánh mắt chất chứa cả một nỗi niềm thầm kín mà bà không nói.
Sau cùng,mẹ cũng gật đầu đồng ý vì sự lì lợm quyết định cứng rắn từ tôi
Mẹ hướng mắt về phía bàn thờ bố.Sau cùng,mẹ nhìn tôi,nó một câu dứt khoát.Ánh mắt kiên định đến lạ thường
—Lam,quyết định của con liệu có quá vội vàng?con mới chỉ 18 tuổi,còn chưa thực sự trưởng thành.Mẹ muốn con suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
—Lúc gặp Quân mẹ cũng nói anh ấy là người tốt đúng không?Vậy tại sao khi con đã gặp một người hoàn hảo như vậy rồi thì làm gì còn lí do nào để từ chối nữa chứ.
—Mẹ chỉ là lo cho con thôi.Quân tốt,nhưng con có chắc chắn rằng 1 năm nữa,2 năm nữa,Quân nó còn yêu con,còn bên con hay không?
—Đôi khi trong tình yêu phải cần một sự tin tưởng nhất định.Mẹ biết con muốn điều gì mà,đúng không?mẹ đã dạy con nhiều điều,con hiểu.Mẹ cũng từng yêu,mẹ cũng hiểu cảm giác của con là thế nào mà.
—Chỉ là mẹ thấy Quân thực sự rất khó đoán.Mẹ nghĩ cậu ta sẽ là một người thấu hiểu,nhưng sự thấu hiểu ấy không phải dành cho một người phụ nữ.
—Con không biết mẹ đang nói điều gì.Con chỉ hi vọng,mẹ đã chấp nhận cho con lấy anh ấy thì xin mẹ hãy ủng hộ cho tụi con.Thực lòng con muốn như vậy.Con yêu anh ấy và con tin lựa chọn và linh cảm của con là đúng
—Được,vậy sau này cuộc sống đau khổ hay hạnh phúc là do con chọn lựa.Mẹ sẽ không nói gì thêm nữa.Lam à,nhất định con phải hạnh phúc và hãy chứng minh cho mẹ thấy mẹ những suy nghĩ của mẹ là hoàn toàn sai con nhé.
—Vâng..Vì con Là Quỳnh Lam,một cô con gái vô cùng mạnh mẽ của mẹ
Tôi ôm chầm lấy mẹ.Tôi cũng chẳng hiểu từ lúc nào mà mình lại quên mất bản thân mình yêu mẹ rất nhiều.Có lẽ từ khi bố tôi mất,mẹ tôi đã dạy dỗ và rèn luyện anh trai và tôi trở thành những chiến binh mạnh mẽ.Tôi luôn biết ơn mẹ về điều đó..Và rồi những lời mẹ nói hôm nay sẽ không thành hiện thực nếu như bản thân tôi không dám vén bức màn lừa dối của người chồng hơn 7 tuổi kia...
Lấy nhau về,bố mẹ chồng đối xử với tôi vô cùng tốt.Tôi cũng khá là may mắn,nhà chồng tôi có một xưởng mộc chuyên làm các kệ gỗ,bàn,ghế..nên tôi ở cửa hàng kinh doanh để phụ giúp những việc đó.Ngoài ra tôi cũng phụ trách luôn việc bếp núc thay mẹ chồng.
Cuộc sống hiện tại nói chung khá là viên mãn.Chồng tôi thì lại làm kiến trúc sư.Bạn bè tôi ghen tị lắm.Bọn Nó không ngờ một cái đứa học dốt như tôi lại có thể lấy một người chồng giàu có và thành đạt như vậy.
Tôi thầm nghĩ chắc do kiếp trước mình ăn ở tốt quá chăng?nhưng không,làm gì có hào nhoáng nào mà không có bụi bẩn,chỉ là nó có đủ lớn,đủ rõ để bạn phát hiện có thể phát hiện hay không thôi?
Từ ngày lấy anh đến nay cũng đã gần 1 năm,nhưng chuyện chăn gối của chúng tôi thực sự chỉ tính trên đầu ngón tay.Tôi cũng thắc mắc,cũng tìm hiểu nhiều loại thuốc cho anh uống,nhưng anh đều từ chối.Anh nói công việc bộn bề,công việc nhiều,anh hay đi công tác anh mệt,1 ngày,1 tuần,1 tháng tôi đều thông cảm,nhưng bây giờ anh bận đến gần 1 năm.Liệu thử hỏi,anh lấy tôi về chỉ là lấy một người về làm cái gối ôm mỗi tối hay sao.
Đêm hôm ấy,tôi không thể chợp mắt.Đến tận 12h đêm,đợi tôi ngủ,anh mới chịu rời khỏi bàn làm việc.Tôi biết,anh đang tránh tôi,tránh cái chuyện vợ chồng đáng lẽ phải có.Anh đang giấu tôi điều gì.
Đợi tiếng cửa phòng chốt lại "cạch".
Anh nằm xuống,thở dài một cái.Hai tay buông bỏ gọng kính,nhìn sang hướng tôi đang ngủ,anh lấy chăn đắp lại gọn gàng cho tôi rồi mới yên tâm nằm xuống ngủ.
Tôi xoay người lại,mặt đối mặt với anh.Ban đầu ánh mắt anh ngạc nhiên vì cứ ngỡ rằng tôi đã ngủ.Anh cố chỉnh lại thái độ,trông nét mặt của anh có phần gượng gạo.Tôi biết nhưng vẫn nằm im nhìn anh như chưa có chuyện gì.Anh khẽ hèm giọng,thân người cố nhích lại gần tôi một chút,anh nói
—Lam,anh tưởng em đã ngủ nên...
Tôi không trả lời,chỉ nhìn anh..Tôi cũng không biết người đang nằm chung giường có phải là chồng không nữa?sao trái tim lại lạnh đến như vậy,cảm xúc đâu hết rồi?
Tôi cười,anh chỉ nhìn tôi rồi nhắm mắt lại
—Muộn rồi,ngủ nhé
—Quân này
Lúc này khi nghe thấy tiếng tôi gọi,anh vẫn không mở mắt mà chỉ khẽ đáp
—Ừm
—Anh có yêu em không?
—Sao em hỏi lạ vậy?
—Chỉ là em muốn hỏi thôi
—Em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy
—Anh có phải là chồng em không?
—Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?
—Anh biết chúng ta kết hôn được bao lâu không?
—Được khoảng gần 1 năm
—Anh vẫn nhớ rõ nhỉ
—Ngày cưới của chúng ta mà
—Nhiều lúc em nghĩ,anh lấy em không biết vì yêu em hay không nữa,Em nghĩ nhiều lúc em giống như một cái gối ôm hằng đêm của anh hơn là một người vợ
—Lam,ngủ thôi,em đừng nói như vậy
—Vậy anh muốn có con với em không?
Đến lúc này khi nghe thấy tôi hỏi,anh mới thực sự mở mắt mà đối diện với tôi.Chúng tôi nhìn nhau.Tôi khóc,một dòng nước mắt từ từ lăn xuống
—Chúng ta còn trẻ,chuyện đó cứ nên để tự nhiên thì hơn.Em cũng đừng suy nghĩ nhiều
—Chúng ta còn trẻ,nhưng ba mẹ anh thì không còn trẻ nữa,anh hiểu ý em chứ?
—Anh rất mệt,thực sự không muốn tranh luận với em.
—Được,vậy anh nghỉ ngơi đi.Em không làm phiền anh nữa
Anh quay lưng về phía tôi rồi nhắm mắt lại,chìm dần sâu vào trong giấc ngủ.Trước đây,tôi cứ nghĩ,chỉ cần bản thân có thể rơi nước mắt trước mặt anh,thì lập tức sẽ được an ủi,nhưng bây giờ thì sao chứ.
Dù đã qua mùa hè nhưng ngay lúc này,toàn thân lại nóng như lửa đốt.Tôi cảm thấy bế tắc tuyệt vọng giống như một mình đang lang thang mắc kẹt nơi cồn cát của sa mạc hoang vu.Nơi ấy,chỉ mình tôi đơn độc mà chống trọi lại đủ loại sóng gió trên đời.
Đã 3 giờ sáng,tôi vẫn không thể chợp mắt.Bước chân rón rén của tôi bước ra khỏi phòng ngủ.Tôi mở cửa đi ra ngoài hành lang.
Ngoài trời những cơn gió mùa thu có vẻ hoạt động mạnh hơn về đêm.Tiếng lá xào xạc dưới đất tạo ra âm thanh vô cùng vui tai,xoá tan cái màn đêm tĩnh mịch đáng sợ ấy.
Tay cầm một li trà ấm,khoác thêm một chiếc áo gió mỏng.Tôi mặc kệ đứng đó giữa trời đêm sương lạnh mà suy nghĩ.Liệu có phải chồng tôi có người phụ nữ khác bên ngoài không?
Đó chính là suy nghĩ duy nhất mà tôi có thể nghĩ khi thấy những biểu hiện lạnh lùng của anh ấy tối hôm nay.
Và rồi đâu ai có thể giữ mãi một bí mật nào đó,đến một ngày,tôi không ngờ chính bản thân lại vô tình biết được.Đúng,chồng tôi đã từng có một mối tình từ hồi vẫn còn học cấp 3...Và nó chẳng đơn giản như tôi vẫn nghĩ.Người bạn cũ của chồng chẳng phải là một người phụ nữ...
Hoá ra những người chỉ nhìn thấy ấm áp và ngọt ngào giống như tôi thì cuối cùng sẽ luôn là kẻ thua cuộc trong cuộc chiến vô hình của tình yêu..
Tiếng khóc một khi đã bật ra thì không thể kìm chế được,càng không thể ngăn cho nó bật thành tiếng nức nở mà đau đớn..Chỉ là tình yêu cũng mỏng manh như những giọt nước mắt ấy,một khi đã tan vỡ thì khó có thể tìm lại những cảm xúc thực sự ngọt ngào giống như trước..
Không biết từ lúc nào, Hà Nội lại trở nên bộn bề quá.Chỉ là giữa cái thành phố lớn như vậy,đông người như vậy,bản thân lại cảm thấy cô đơn đến lạ thường.Tôi như chìm dần vào cảm xúc của quá khứ,hạnh phúc có,đau khổ có,nhưng đến hiện tại bản thân tôi có buông bỏ được hay không vẫn là câu hỏi mà tôi không thể trả lời được.
Thế nào là "Yêu một người đã có Vợ.."
Câu hỏi tưởng chừng như dễ để ai đó có thể trả lời,nhưng với tôi đó là điều không thể.Thực chất nhiều người khi nghe thấy tôi nói đến những dòng này sẽ nghĩ tôi là một kẻ thứ ba,một kẻ đi dành chồng người khác,một kẻ yêu một người đã có vợ.Nhưng cái kẻ xấu xa đó không phải tôi mà là một người khác.
Hạnh phúc thực sự mỏng manh lắm,bạn cứ nghĩ rằng "à,thực ra trong lòng mình yêu cái người đó rất nhiều",nhưng không,đó chỉ là cái sự ngộ nhận mà thời gian nó đem lại mà thôi.Chỉ khi tôi thực sự tìm thấy một người có thể khiến bản thân kìm chế giọt nước mắt giỏi nhất...Tôi mới biết,mình đã sai trong chính cái định nghĩa tình yêu mà mình thường hay nghĩ.
Tôi từ nhỏ đến lớn,Có chút nhan sắc,gia đình cũng thuộc loại bình thường,đủ ăn đủ mặc.Tôi có một anh trai lớn,tôi là út.Ba tôi mất năm tôi 6 tuổi sau khi trải qua một căn bệnh ung thu.Mẹ tôi một mình chèo lái cả gia đình,thay ba gánh vác mọi chuyện.
Tôi học dốt đó là điều không ai có thể phủ nhận.Ngay cả bản thân tôi cũng chấp nhận chuyện đó.Anh trai tôi thì ngược lại,giỏi giang nên sau khi tốt nghiệp cấp 3,anh ấy đã nhận được học bổng đi du học bên Nhật.
Anh đi được 1 năm thì bắt đầu kiếm được việc làm thêm nên gửi tiền về nhà cho mẹ.Tôi thì lên lớp 12,cuối cấp,nhìn thấy sách vở là tôi chán ngấy,suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời.
Mẹ thì biết nhưng chỉ nhắc nhở.Mẹ hiểu con cái tầm này mới lớn,tâm hồn vô cùng nhạy cảm nên cũng hay tâm sự.Lúc đó tôi cũng chỉ chép miệng cho qua mà nói
—Mẹ cứ lo xa,con hiểu rõ mà
—Hiểu,con vẫn chưa đủ lớn đâu Lam à.Mẹ cũng biết là đến tuổi này,con cũng đã hình thành chút tâm tư tình cảm bản thân cho ai đó.Nhưng mà Nghe mẹ,con gái đừng nên yêu ai quá nhiều,cũng đừng tin vào lời nói của đàn ông quá nhiều,nhất là trong lúc tâm hồn vẫn còn nhạy cảm mà chưa xác định được bản thân.
—Vâng,con hứa mà,con sẽ không làm gì để mẹ buồn đâu.
—Con hứa với mẹ chứ Lam
—Con hứa,nhất định con hứa là sẽ làm được
—Nếu con đã nói vậy thì mẹ sẽ tin.
—Vâng
17 tuổi đầu đời,cứ coi những lời nói của mẹ chỉ là thoáng qua.Đôi lúc cứ tự cho mình cái quyền mà buông thả bản thân,mặc kệ ra sao thì ra.
Hồi đó,cũng mê truyện ngôn tình soái ca lắm.Cũng muốn sau này được yêu,được lấy những người giống như trong truyện.Vừa đẹp trai lại tài giỏi.Nhưng cuộc đời mà,Khó xảy ra những điều kì tích lắm.Khi bạn cứ nghĩ bản thân trong tay đang nắm chắc một việc gì đó,nhưng hoá ra bạn chỉ là một con rối bé nhỏ để người ta lợi dụng.
Thi gần cuối cấp,cũng là lúc bản thân của tôi được biết cái cảm giác tình yêu đầu đời là như thế nào.Anh hơn tôi tận 7 tuổi,cũng có thể nói là độ tuổi chênh lệch cũng khá là dài.Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm đến điều ấy,anh đẹp trai,tử tế,gia cảnh lại cực kì tốt,tôi nghĩ thầm chắc bản thân phải may mắn lắm mới tìm được một người như vậy
Anh ngọt ngào,nhẹ nhàng quá sức tưởng tượng của tôi.
Anh nhìn tôi,một nụ cười hết sức đáng yêu.Cả ngày,lẫn đêm tôi như bị đắm chìm trong cái cảm xúc tình yêu ấy.
Dưới bầu trời đêm,tôi ngồi xuống ghế.Chúng tôi nắm tay nhau.Tôi nhìn anh cười,anh cũng vậy
—Quân này
—Anh nghe
—Anh có biết vì sao mẹ em lại đặt tên em là Lam không?
—để anh suy nghĩ thử xem
—Anh thử đoán xem
—Chắc do lúc mới sinh ra nhìn em giống một đứa con trai hơn là con gái.
Tôi nhìn anh lắc đầu.Anh mở to đôi mắt nhìn tôi như muốn được nghe câu trả lời.
— Ý anh nói em bây giờ vẫn rất nam tính
—Không,không,anh không có ý đó.Chẳng phải bây giờ Lam của anh đã rất đẹp rồi sao.
—Anh khéo miệng quá đi
—Anh chỉ khéo miệng với mỗi mình em thôi
—Em tên là Lam bởi vì nó được hiểu với ý nghĩa giống màu xanh.Mẹ muốn em hay những ai liên quan đến em đều sẽ có một sự bình yên nhất định trong cuộc đời.Bầu trời màu xanh,có nắng,có gió,có mưa,có giông có bão..nhưng chẳng phải,người ta vẫn thích ngắm nhìn bầu trời bình yên hơn hay sao?Lam nghĩa là một bầu trời xanh bình yên,hay cũng có thể hiểu là một mặt biển êm dịu
—Lí luận của em đấy à?
—Đâu có,đấy là em đang giải thích cho anh hiểu mà.
—Anh trêu em đấy thôi
Tôi chu mỏ quay người sang một bên,không thèm muốn tiếp chuyện với anh.Quân cười,cười mỉm cuối cùng cũng bật thành tiếng
—Nàng Lam kiêu kì của tôi cuối cùng cũng chịu dỗi người ta rồi
—Anh còn dám trọc tức em
—Không,chỉ là như vậy,thấy em đáng yêu hơn rất nhiều
Nghe thấy những lời ngọt ngào từ khoé miệng của anh.Trái tim tôi càng đập nhanh hơn,tâm trí như rối bời không kiềm chế được cảm xúc.
—Thực ra em thấy anh vẫn dễ thương hơn.
—Lam này
—Dạ
—Vậy em có muốn lấy sự dễ thương này về làm chồng không?
—Nhưng mà...
—Em không muốn?
—Chỉ là em nghĩ bản thân mình không nên tự tiện gả cho người khác,ngoài anh
—Được,chỉ cần em tốt nghiệp xong,vẫn nhớ lời nói này là được
—Anh không quên thì tất nhiên em cũng không quên
—Được,có khí chất
—Để em xem ai nhớ lâu nhất..
—Tất nhiên vẫn chỉ là anh thôi,Lam ngốc nghếch
—Ai ngốc nghếch cơ chứ?
—Ngốc nghếch một cách đáng yêu
—Mạnh Quân,anh mà cứ như này chắc em không kiềm chế được mất
—Không kiềm chế được thì em định làm gì.Định ăn thịt anh sao
—Em cũng muốn nhưng mà em còn phải ăn chay đến tận 1 năm nữa mới đủ tuổi.Lúc đó nhất định anh sẽ chết dưới tay em
—Được chết dưới tay một cô nương xinh đẹp như vậy,bần tăng xin nguyện...
—Được,ta sẽ cho ngươi được toại nguyện....
Cái tình yêu ngọt ngào tưởng chừng như chẳng có điều gì có thể phá vỡ được ấy cứ lớn lên theo tôi từng ngày.
Cuối cùng những ngày tháng ôn thi,luyện thi rồi thi cử cũng đã đến.Ngày tôi nhận được thông báo đã đỗ trung học phổ thông,tôi đã nhảy cẫng lên sung sướng hơn cả nhận được giấy báo đỗ đại học.Tôi học dốt đó là điều ai cũng biết,chỉ là tôi không ngờ bản thân của mình lại có thể vượt qua kì thi một cách dễ dàng như vậy.Động lực duy nhất chắc chỉ có anh.
Tôi thông báo,anh chúc mừng.Chúng tôi ôm chầm lấy nhau mặc cho sóng gió ngài kia sắp ập tới.Anh vội vã đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ anh.Họ đều là những người vô cùng thân thiện.Anh còn có thêm cả một cô em gái đang du học bên Nhật nữa.Trùng hợp thay anh trai tôi cũng đang đi du học bên Nhật.Chắc là do duyên số đã an bài,tôi đã nghĩ như vậy.
Ngày thứ hai,tôi dẫn anh về ra mắt mẹ.Mẹ cười,thái độ niềm nở những ánh mắt chất chứa cả một nỗi niềm thầm kín mà bà không nói.
Sau cùng,mẹ cũng gật đầu đồng ý vì sự lì lợm quyết định cứng rắn từ tôi
Mẹ hướng mắt về phía bàn thờ bố.Sau cùng,mẹ nhìn tôi,nó một câu dứt khoát.Ánh mắt kiên định đến lạ thường
—Lam,quyết định của con liệu có quá vội vàng?con mới chỉ 18 tuổi,còn chưa thực sự trưởng thành.Mẹ muốn con suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
—Lúc gặp Quân mẹ cũng nói anh ấy là người tốt đúng không?Vậy tại sao khi con đã gặp một người hoàn hảo như vậy rồi thì làm gì còn lí do nào để từ chối nữa chứ.
—Mẹ chỉ là lo cho con thôi.Quân tốt,nhưng con có chắc chắn rằng 1 năm nữa,2 năm nữa,Quân nó còn yêu con,còn bên con hay không?
—Đôi khi trong tình yêu phải cần một sự tin tưởng nhất định.Mẹ biết con muốn điều gì mà,đúng không?mẹ đã dạy con nhiều điều,con hiểu.Mẹ cũng từng yêu,mẹ cũng hiểu cảm giác của con là thế nào mà.
—Chỉ là mẹ thấy Quân thực sự rất khó đoán.Mẹ nghĩ cậu ta sẽ là một người thấu hiểu,nhưng sự thấu hiểu ấy không phải dành cho một người phụ nữ.
—Con không biết mẹ đang nói điều gì.Con chỉ hi vọng,mẹ đã chấp nhận cho con lấy anh ấy thì xin mẹ hãy ủng hộ cho tụi con.Thực lòng con muốn như vậy.Con yêu anh ấy và con tin lựa chọn và linh cảm của con là đúng
—Được,vậy sau này cuộc sống đau khổ hay hạnh phúc là do con chọn lựa.Mẹ sẽ không nói gì thêm nữa.Lam à,nhất định con phải hạnh phúc và hãy chứng minh cho mẹ thấy mẹ những suy nghĩ của mẹ là hoàn toàn sai con nhé.
—Vâng..Vì con Là Quỳnh Lam,một cô con gái vô cùng mạnh mẽ của mẹ
Tôi ôm chầm lấy mẹ.Tôi cũng chẳng hiểu từ lúc nào mà mình lại quên mất bản thân mình yêu mẹ rất nhiều.Có lẽ từ khi bố tôi mất,mẹ tôi đã dạy dỗ và rèn luyện anh trai và tôi trở thành những chiến binh mạnh mẽ.Tôi luôn biết ơn mẹ về điều đó..Và rồi những lời mẹ nói hôm nay sẽ không thành hiện thực nếu như bản thân tôi không dám vén bức màn lừa dối của người chồng hơn 7 tuổi kia...
Lấy nhau về,bố mẹ chồng đối xử với tôi vô cùng tốt.Tôi cũng khá là may mắn,nhà chồng tôi có một xưởng mộc chuyên làm các kệ gỗ,bàn,ghế..nên tôi ở cửa hàng kinh doanh để phụ giúp những việc đó.Ngoài ra tôi cũng phụ trách luôn việc bếp núc thay mẹ chồng.
Cuộc sống hiện tại nói chung khá là viên mãn.Chồng tôi thì lại làm kiến trúc sư.Bạn bè tôi ghen tị lắm.Bọn Nó không ngờ một cái đứa học dốt như tôi lại có thể lấy một người chồng giàu có và thành đạt như vậy.
Tôi thầm nghĩ chắc do kiếp trước mình ăn ở tốt quá chăng?nhưng không,làm gì có hào nhoáng nào mà không có bụi bẩn,chỉ là nó có đủ lớn,đủ rõ để bạn phát hiện có thể phát hiện hay không thôi?
Từ ngày lấy anh đến nay cũng đã gần 1 năm,nhưng chuyện chăn gối của chúng tôi thực sự chỉ tính trên đầu ngón tay.Tôi cũng thắc mắc,cũng tìm hiểu nhiều loại thuốc cho anh uống,nhưng anh đều từ chối.Anh nói công việc bộn bề,công việc nhiều,anh hay đi công tác anh mệt,1 ngày,1 tuần,1 tháng tôi đều thông cảm,nhưng bây giờ anh bận đến gần 1 năm.Liệu thử hỏi,anh lấy tôi về chỉ là lấy một người về làm cái gối ôm mỗi tối hay sao.
Đêm hôm ấy,tôi không thể chợp mắt.Đến tận 12h đêm,đợi tôi ngủ,anh mới chịu rời khỏi bàn làm việc.Tôi biết,anh đang tránh tôi,tránh cái chuyện vợ chồng đáng lẽ phải có.Anh đang giấu tôi điều gì.
Đợi tiếng cửa phòng chốt lại "cạch".
Anh nằm xuống,thở dài một cái.Hai tay buông bỏ gọng kính,nhìn sang hướng tôi đang ngủ,anh lấy chăn đắp lại gọn gàng cho tôi rồi mới yên tâm nằm xuống ngủ.
Tôi xoay người lại,mặt đối mặt với anh.Ban đầu ánh mắt anh ngạc nhiên vì cứ ngỡ rằng tôi đã ngủ.Anh cố chỉnh lại thái độ,trông nét mặt của anh có phần gượng gạo.Tôi biết nhưng vẫn nằm im nhìn anh như chưa có chuyện gì.Anh khẽ hèm giọng,thân người cố nhích lại gần tôi một chút,anh nói
—Lam,anh tưởng em đã ngủ nên...
Tôi không trả lời,chỉ nhìn anh..Tôi cũng không biết người đang nằm chung giường có phải là chồng không nữa?sao trái tim lại lạnh đến như vậy,cảm xúc đâu hết rồi?
Tôi cười,anh chỉ nhìn tôi rồi nhắm mắt lại
—Muộn rồi,ngủ nhé
—Quân này
Lúc này khi nghe thấy tiếng tôi gọi,anh vẫn không mở mắt mà chỉ khẽ đáp
—Ừm
—Anh có yêu em không?
—Sao em hỏi lạ vậy?
—Chỉ là em muốn hỏi thôi
—Em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy
—Anh có phải là chồng em không?
—Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?
—Anh biết chúng ta kết hôn được bao lâu không?
—Được khoảng gần 1 năm
—Anh vẫn nhớ rõ nhỉ
—Ngày cưới của chúng ta mà
—Nhiều lúc em nghĩ,anh lấy em không biết vì yêu em hay không nữa,Em nghĩ nhiều lúc em giống như một cái gối ôm hằng đêm của anh hơn là một người vợ
—Lam,ngủ thôi,em đừng nói như vậy
—Vậy anh muốn có con với em không?
Đến lúc này khi nghe thấy tôi hỏi,anh mới thực sự mở mắt mà đối diện với tôi.Chúng tôi nhìn nhau.Tôi khóc,một dòng nước mắt từ từ lăn xuống
—Chúng ta còn trẻ,chuyện đó cứ nên để tự nhiên thì hơn.Em cũng đừng suy nghĩ nhiều
—Chúng ta còn trẻ,nhưng ba mẹ anh thì không còn trẻ nữa,anh hiểu ý em chứ?
—Anh rất mệt,thực sự không muốn tranh luận với em.
—Được,vậy anh nghỉ ngơi đi.Em không làm phiền anh nữa
Anh quay lưng về phía tôi rồi nhắm mắt lại,chìm dần sâu vào trong giấc ngủ.Trước đây,tôi cứ nghĩ,chỉ cần bản thân có thể rơi nước mắt trước mặt anh,thì lập tức sẽ được an ủi,nhưng bây giờ thì sao chứ.
Dù đã qua mùa hè nhưng ngay lúc này,toàn thân lại nóng như lửa đốt.Tôi cảm thấy bế tắc tuyệt vọng giống như một mình đang lang thang mắc kẹt nơi cồn cát của sa mạc hoang vu.Nơi ấy,chỉ mình tôi đơn độc mà chống trọi lại đủ loại sóng gió trên đời.
Đã 3 giờ sáng,tôi vẫn không thể chợp mắt.Bước chân rón rén của tôi bước ra khỏi phòng ngủ.Tôi mở cửa đi ra ngoài hành lang.
Ngoài trời những cơn gió mùa thu có vẻ hoạt động mạnh hơn về đêm.Tiếng lá xào xạc dưới đất tạo ra âm thanh vô cùng vui tai,xoá tan cái màn đêm tĩnh mịch đáng sợ ấy.
Tay cầm một li trà ấm,khoác thêm một chiếc áo gió mỏng.Tôi mặc kệ đứng đó giữa trời đêm sương lạnh mà suy nghĩ.Liệu có phải chồng tôi có người phụ nữ khác bên ngoài không?
Đó chính là suy nghĩ duy nhất mà tôi có thể nghĩ khi thấy những biểu hiện lạnh lùng của anh ấy tối hôm nay.
Và rồi đâu ai có thể giữ mãi một bí mật nào đó,đến một ngày,tôi không ngờ chính bản thân lại vô tình biết được.Đúng,chồng tôi đã từng có một mối tình từ hồi vẫn còn học cấp 3...Và nó chẳng đơn giản như tôi vẫn nghĩ.Người bạn cũ của chồng chẳng phải là một người phụ nữ...
Hoá ra những người chỉ nhìn thấy ấm áp và ngọt ngào giống như tôi thì cuối cùng sẽ luôn là kẻ thua cuộc trong cuộc chiến vô hình của tình yêu..
Tiếng khóc một khi đã bật ra thì không thể kìm chế được,càng không thể ngăn cho nó bật thành tiếng nức nở mà đau đớn..Chỉ là tình yêu cũng mỏng manh như những giọt nước mắt ấy,một khi đã tan vỡ thì khó có thể tìm lại những cảm xúc thực sự ngọt ngào giống như trước..
/22
|