Khi nghe những lời nói tận đáy lòng của người bạn cũ.Nói thật,lúc ấy đáy lòng Nam Thiên dâng lên một loại cảm xúc không xác định được.Tự thân anh cũng biết cậu ấy đã phải khó khăn như thế nào khi phải trốn tránh tình cảm trong lòng mình.
Nam Thiên thấy nghẹn đắng ở cổ,muốn nói với Niên Hiệu đôi lời an ủi nhưng chẳng hiểu sao không thể cất lời.
Bước chân khập khiễng của Hiệu tiến về phía cửa,tay trái cậu ấy nhanh chóng mở chốt cửa.Xong xuôi,khoé miệng vang lên một câu nói không thể tuyệt tình hơn.
—Muộn rồi,xin mời cậu về.
Ánh mắt Thiên rõ ràng là vô cùng tiếc nuối.Vốn dĩ muốn ở lại lâu hơn để tâm sự những điều khó nói,nhưng xem chừng không thể.
—Cậu không còn điều gì muốn nói với tôi nữa đúng không?
—Không.
—Thấy cậu mạnh mẽ như vậy tôi yên tâm phần nào rồi,Niên Hiệu.
—Nam Thiên,cậu tốt nhất đừng nhiều lời nữa.
—Ừ,tôi sẽ đi.
—Không tiễn.
—Nhưng
—Loại chuyện gì nữa.
—Chuyện tôi nói với cậu lúc nãy
—Cậu yên tâm,tôi sẽ không tìm đến Quân,nhất định để cuộc sống của cậu ta và vợ anh ta yên ổn.Được chưa.
Nam Thiên gật đầu nhẹ.Khẽ mỉm cười coi như mãn nguyện với câu trả lời từ Niên Hiệu.
—Sau cùng,Niên Hiệu à.Cậu không phải là diễn viên,đừng cố diễn vẻ mạnh mẽ nữa.Chuyện của cậu và Quân tốt nhất hai người hãy tự giải quyết đi.Tôi ngoài cuộc,tốt nhất không nên nói những điều không hay.Xin lỗi vì hôm nay đến đây làm phiền cậu như vậy.Tạm biệt,nhất định sẽ gặp lại.
Chưa bao giờ Thiên nghĩ bản thân lại có thể nói ra những lời chân thành như vậy.Quân là thằng bạn thân nhất,Hiệu cũng là một người bạn cũ từng thân.Hai người họ đều có một ý nghĩa nhất định trong cuộc đời của anh.Muốn buông bỏ,muốn ôm tất cả lại cũng là việc không phải dễ dàng.
Cánh cửa vừa khép lại,Niên Hiệu vội vàng đặt tay lên tim.Tim đau,đau vì gặp lại những người bạn lâu nay luôn muốn trốn tránh.Chỉ là buồn,buồn vì từng có tình cảm với một người.Bây giờ,người đó đã là chồng một người phụ nữ.
Thiên lái chiếc xe mô tô ra khỏi căn chung cư của Niên Hiệu.Trong lòng vẫn canh cánh nhiều tâm sự trong lòng.Anh đi,mặc nước mưa cộng hơi lạnh phả vào mặt.Ừ,như vậy,cũng tốt,ít ra nghe tiếng gió rít còn hơn là phải nghe nỗi lòng của chính bản thân mình.
Anh không về nhà trọ mà lái xe thẳng tới một quán nhậu.Có thể bây giờ,đó chính là cách giải toả cảm xúc một cách dễ dàng nhất mà Thiên có thể nghĩ ra.
Thực ra,trong lòng Thiên không chỉ là lo cho Quân,lo cho Hiệu,mà người anh nhất còn có tôi.Anh sợ,anh sợ nếu tôi biết được Quân,chồng tôi từng yêu một người đồng tính,từng có tình cảm với một người thế giới thứ ba,lấy tôi về chỉ là muốn che giấu một phần nào đó quá khứ đau lòng không muốn nhắc lại,ấy vậy mà,giờ người đàn ông mà chồng tôi từng yêu đã quay lại.Thực sự người con trai ấy đã quay về thật rồi.
Những ngày sau này,Quân vẫn chăm chỉ giữ liên lạc với Hiệu.Đều đặn hàng tuần,Quân đều mua thức ăn đến cho cậu ấy.Cũng không biết,anh ấy đang suy nghĩ gì nữa.Chỉ biết rằng,càng ngày anh càng đối xử tốt với tôi.Càng ngày anh càng cho tôi thấy anh quả là một người chồng tốt.
Tôi vui,nụ cười cũng đã trở lại.Da mặt cũng trở nên hồng hào.Nhưng cũng kể từ lúc ấy tôi không gặp được Thiên.Thậm chí nhiều lúc nhắn tin hay gọi điện đều không được hồi âm.
Nhiều lúc ở cạnh Quân,tôi cũng hỏi.
—Chồng,dạo này Nam Thiên bận lắm đúng không anh?
Mạnh Quân ngập ngừng đôi chút,sau cùng mới trả lời
—Em hỏi cậu ta làm gì?
—không,em lâu nay không thấy anh ấy đến nhà mình chơi nên cảm thấy lạ thôi.
—Ừm,dạo này cậu ta bận.
—Cơ quan có dự án mới sao anh?
—Không hẳn là không có,chỉ là lòng người cậu ấy muốn bận mà thôi.
—Vâng.
—Em có chuyện gì muốn nói với Thiên sao?
—Không,không có gì đâu.
—Ừm,vậy anh đi làm việc nhé
—Vâng,em đi pha trà giúp anh
—Được,cảm ơn em.
Đợi Quân đi,tôi vẫn không khỏi thắc mắc.Từ trước đến giờ,Thiên thực sự hay đến nhà chúng tôi chơi,ấy vậy mà từ sau khi tôi say rượu,được anh ta đưa về nhà đến nay thì không thấy mặt.Có phải hôm ấy tôi đã thực sự làm điều gì đó không hay mà xúc phạm,đắc tội với Thiên hay không?
Chỉ còn đúng hơn một tuần nữa là sinh nhật Quân.Ước gì trong sinh nhật ấy tôi có thể dành cho anh một món quà đặc biệt.Tin vui tôi mang thai mãi không thấy.Cũng chẳng biết là do duyên chưa đến,hay do cơ thể của chúng tôi thực sự có vấn đề.Tôi đợi sau khi mọi chuyện ổn định hơn sẽ bàn bạc với Quân kĩ hơn mà giải quyết,cùng nhau đi đến bệnh viện một chuyến để tìm nguyên nhân.
Cuối cùng ngày tôi mong đợi bao lâu cũng đến.Ngày hôm ấy tôi nén đặt một bàn ăn nhỏ tại một địa điểm vô cùng quen thuộc với anh.Chỉ cần bình yên như vậy,cùng nhau cười,cùng nhau thổi nến,cùng nhau cắt bánh,cùng nhau nói chuyện,cùng nhau ăn bánh..đơn giản như vậy thôi là đã đủ hạnh phúc rồi.
Nhưng dường như những mộng tưởng ấy của tôi chẳng có tác dụng.Rõ ràng trước khi anh rời khỏi nhà,tôi đã nói với anh rất rõ điều ấy,thế mà đợi mãi anh không đến.Anh là chồng hay là ai?Tôi cũng không biết phải nói thế nào.
Ở một nơi khác.Niên Hiệu chuẩn bị một chiếc bánh ga tô vô cùng đẹp.Hiệu cũng đã tháo bột, cơ thể đã trở nên linh hoạt hơn.Chính tay cậu ta còn làm bánh để chúc mừng sinh nhật Quân.Có thể thấy quan hệ của hai người bây giờ vô cùng tốt.Anh cười hạnh phúc với cậu ấy,mà quên rằng ở nhà vẫn còn một người vợ đang dùng ánh mắt hi vọng để chờ đợi.Một năm chỉ có một cái sinh nhật,không ăn năm này thì cũng có thể ăn năm khác,không quan trọng.Cái quan trọng là Quân đã không giữ lời hứa với tôi.
—Chúc Quân sinh nhật vui vẻ.
—Hiệu vẫn nhớ ngày sinh nhật của tôi à.
—Thì có quên đâu mà vẫn nhớ.
—Bánh này nhìn quen lắm
—Trước đây,,2 năm sinh nhất cấp 3 là đều tự tay tôi làm tặng Quân mà
—Thực sự thấy rất nhớ thời gian ấy.
—Tôi cũng nhớ quãng thời gian ấy,tôi cũng nhớ cả Quân nữa.
—Tại sao năm ấy Hiệu lại rời đi.
—Chẳng ai muốn rời đi mà không để lại một lời nhắn cả.Quan trọng là lí do rời đi nói ra sẽ cảm thấy rất đau lòng,vì thế cứ lặng lẽ rời đi có lẽ còn ổn hơn.
—Hiệu cảm thấy ổn,còn tôi trong suốt mấy năm qua đều không ổn một chút nào.
—Không ổn sao,nhưng dù sao bây giờ Quân cũng đã cưới vợ rồi đấy thôi.Quân thực sự đã quên tôi rồi.
—Đáng lẽ năm ấy tôi đừng buông thả bản thân quá.Đáng lẽ lí trí của tôi đã có thể yêu một người con gái,nhưng cuối cùng con tim vẫn yếu đuối mà động lòng với tình cảm của một người con trai giống cậu.Hiệu à.
—Quân nói những lời này làm gì chứ?
—Chẳng lẽ Hiệu còn chưa hiểu nỗi lòng của tôi.
—Không phải không hiểu,mà là không muốn hiểu.
—Bây giờ,trong ngày sinh nhật của tôi,tôi nói tôi vẫn còn tình cảm với Hiệu,thì Hiệu có đồng ý quay lại với tôi không?
Ngay khoảnh khắc này,vài ngọn nến trên chiếc bánh gato đã tắt.Tim Hiệu đập mạnh hơn khi nghe những lời nói từ Quân.Hoá ra khi gặp lại tình yêu của mình,nó vẫn có thể đập mạnh mẽ như vậy,chứng tỏ một điều rằng vẫn còn yêu.
Nến vụt tắt,không gian bỗng trở nên tối hơn.Quân từ từ tiến lại hơn chỗ Hiệu.
Hiệu cậu ấy vẫn có thể cảm nhận hơi thở đều đều từ Quân.Tất nhiên là vẫn trong khoảng cách tạm chấp nhận được.Bỗng nhiên,Hiệu cảm nhận được hơi ấm đang dần dần phả vào tai mình.Hiệu không nói,chỉ lặng lẽ ngồi đó lắng nghe hành động tiếp theo từ Quân.
Quân ghé sát tai Hiệu,thì thầm một câu “Trong một đời của chúng ta,có được là hạnh phúc,mất đi là bất hạnh.Dù trong lòng cậu có mơ hồ thế nào,thì tôi vẫn hiểu cậu như vậy”.
Nam Thiên thấy nghẹn đắng ở cổ,muốn nói với Niên Hiệu đôi lời an ủi nhưng chẳng hiểu sao không thể cất lời.
Bước chân khập khiễng của Hiệu tiến về phía cửa,tay trái cậu ấy nhanh chóng mở chốt cửa.Xong xuôi,khoé miệng vang lên một câu nói không thể tuyệt tình hơn.
—Muộn rồi,xin mời cậu về.
Ánh mắt Thiên rõ ràng là vô cùng tiếc nuối.Vốn dĩ muốn ở lại lâu hơn để tâm sự những điều khó nói,nhưng xem chừng không thể.
—Cậu không còn điều gì muốn nói với tôi nữa đúng không?
—Không.
—Thấy cậu mạnh mẽ như vậy tôi yên tâm phần nào rồi,Niên Hiệu.
—Nam Thiên,cậu tốt nhất đừng nhiều lời nữa.
—Ừ,tôi sẽ đi.
—Không tiễn.
—Nhưng
—Loại chuyện gì nữa.
—Chuyện tôi nói với cậu lúc nãy
—Cậu yên tâm,tôi sẽ không tìm đến Quân,nhất định để cuộc sống của cậu ta và vợ anh ta yên ổn.Được chưa.
Nam Thiên gật đầu nhẹ.Khẽ mỉm cười coi như mãn nguyện với câu trả lời từ Niên Hiệu.
—Sau cùng,Niên Hiệu à.Cậu không phải là diễn viên,đừng cố diễn vẻ mạnh mẽ nữa.Chuyện của cậu và Quân tốt nhất hai người hãy tự giải quyết đi.Tôi ngoài cuộc,tốt nhất không nên nói những điều không hay.Xin lỗi vì hôm nay đến đây làm phiền cậu như vậy.Tạm biệt,nhất định sẽ gặp lại.
Chưa bao giờ Thiên nghĩ bản thân lại có thể nói ra những lời chân thành như vậy.Quân là thằng bạn thân nhất,Hiệu cũng là một người bạn cũ từng thân.Hai người họ đều có một ý nghĩa nhất định trong cuộc đời của anh.Muốn buông bỏ,muốn ôm tất cả lại cũng là việc không phải dễ dàng.
Cánh cửa vừa khép lại,Niên Hiệu vội vàng đặt tay lên tim.Tim đau,đau vì gặp lại những người bạn lâu nay luôn muốn trốn tránh.Chỉ là buồn,buồn vì từng có tình cảm với một người.Bây giờ,người đó đã là chồng một người phụ nữ.
Thiên lái chiếc xe mô tô ra khỏi căn chung cư của Niên Hiệu.Trong lòng vẫn canh cánh nhiều tâm sự trong lòng.Anh đi,mặc nước mưa cộng hơi lạnh phả vào mặt.Ừ,như vậy,cũng tốt,ít ra nghe tiếng gió rít còn hơn là phải nghe nỗi lòng của chính bản thân mình.
Anh không về nhà trọ mà lái xe thẳng tới một quán nhậu.Có thể bây giờ,đó chính là cách giải toả cảm xúc một cách dễ dàng nhất mà Thiên có thể nghĩ ra.
Thực ra,trong lòng Thiên không chỉ là lo cho Quân,lo cho Hiệu,mà người anh nhất còn có tôi.Anh sợ,anh sợ nếu tôi biết được Quân,chồng tôi từng yêu một người đồng tính,từng có tình cảm với một người thế giới thứ ba,lấy tôi về chỉ là muốn che giấu một phần nào đó quá khứ đau lòng không muốn nhắc lại,ấy vậy mà,giờ người đàn ông mà chồng tôi từng yêu đã quay lại.Thực sự người con trai ấy đã quay về thật rồi.
Những ngày sau này,Quân vẫn chăm chỉ giữ liên lạc với Hiệu.Đều đặn hàng tuần,Quân đều mua thức ăn đến cho cậu ấy.Cũng không biết,anh ấy đang suy nghĩ gì nữa.Chỉ biết rằng,càng ngày anh càng đối xử tốt với tôi.Càng ngày anh càng cho tôi thấy anh quả là một người chồng tốt.
Tôi vui,nụ cười cũng đã trở lại.Da mặt cũng trở nên hồng hào.Nhưng cũng kể từ lúc ấy tôi không gặp được Thiên.Thậm chí nhiều lúc nhắn tin hay gọi điện đều không được hồi âm.
Nhiều lúc ở cạnh Quân,tôi cũng hỏi.
—Chồng,dạo này Nam Thiên bận lắm đúng không anh?
Mạnh Quân ngập ngừng đôi chút,sau cùng mới trả lời
—Em hỏi cậu ta làm gì?
—không,em lâu nay không thấy anh ấy đến nhà mình chơi nên cảm thấy lạ thôi.
—Ừm,dạo này cậu ta bận.
—Cơ quan có dự án mới sao anh?
—Không hẳn là không có,chỉ là lòng người cậu ấy muốn bận mà thôi.
—Vâng.
—Em có chuyện gì muốn nói với Thiên sao?
—Không,không có gì đâu.
—Ừm,vậy anh đi làm việc nhé
—Vâng,em đi pha trà giúp anh
—Được,cảm ơn em.
Đợi Quân đi,tôi vẫn không khỏi thắc mắc.Từ trước đến giờ,Thiên thực sự hay đến nhà chúng tôi chơi,ấy vậy mà từ sau khi tôi say rượu,được anh ta đưa về nhà đến nay thì không thấy mặt.Có phải hôm ấy tôi đã thực sự làm điều gì đó không hay mà xúc phạm,đắc tội với Thiên hay không?
Chỉ còn đúng hơn một tuần nữa là sinh nhật Quân.Ước gì trong sinh nhật ấy tôi có thể dành cho anh một món quà đặc biệt.Tin vui tôi mang thai mãi không thấy.Cũng chẳng biết là do duyên chưa đến,hay do cơ thể của chúng tôi thực sự có vấn đề.Tôi đợi sau khi mọi chuyện ổn định hơn sẽ bàn bạc với Quân kĩ hơn mà giải quyết,cùng nhau đi đến bệnh viện một chuyến để tìm nguyên nhân.
Cuối cùng ngày tôi mong đợi bao lâu cũng đến.Ngày hôm ấy tôi nén đặt một bàn ăn nhỏ tại một địa điểm vô cùng quen thuộc với anh.Chỉ cần bình yên như vậy,cùng nhau cười,cùng nhau thổi nến,cùng nhau cắt bánh,cùng nhau nói chuyện,cùng nhau ăn bánh..đơn giản như vậy thôi là đã đủ hạnh phúc rồi.
Nhưng dường như những mộng tưởng ấy của tôi chẳng có tác dụng.Rõ ràng trước khi anh rời khỏi nhà,tôi đã nói với anh rất rõ điều ấy,thế mà đợi mãi anh không đến.Anh là chồng hay là ai?Tôi cũng không biết phải nói thế nào.
Ở một nơi khác.Niên Hiệu chuẩn bị một chiếc bánh ga tô vô cùng đẹp.Hiệu cũng đã tháo bột, cơ thể đã trở nên linh hoạt hơn.Chính tay cậu ta còn làm bánh để chúc mừng sinh nhật Quân.Có thể thấy quan hệ của hai người bây giờ vô cùng tốt.Anh cười hạnh phúc với cậu ấy,mà quên rằng ở nhà vẫn còn một người vợ đang dùng ánh mắt hi vọng để chờ đợi.Một năm chỉ có một cái sinh nhật,không ăn năm này thì cũng có thể ăn năm khác,không quan trọng.Cái quan trọng là Quân đã không giữ lời hứa với tôi.
—Chúc Quân sinh nhật vui vẻ.
—Hiệu vẫn nhớ ngày sinh nhật của tôi à.
—Thì có quên đâu mà vẫn nhớ.
—Bánh này nhìn quen lắm
—Trước đây,,2 năm sinh nhất cấp 3 là đều tự tay tôi làm tặng Quân mà
—Thực sự thấy rất nhớ thời gian ấy.
—Tôi cũng nhớ quãng thời gian ấy,tôi cũng nhớ cả Quân nữa.
—Tại sao năm ấy Hiệu lại rời đi.
—Chẳng ai muốn rời đi mà không để lại một lời nhắn cả.Quan trọng là lí do rời đi nói ra sẽ cảm thấy rất đau lòng,vì thế cứ lặng lẽ rời đi có lẽ còn ổn hơn.
—Hiệu cảm thấy ổn,còn tôi trong suốt mấy năm qua đều không ổn một chút nào.
—Không ổn sao,nhưng dù sao bây giờ Quân cũng đã cưới vợ rồi đấy thôi.Quân thực sự đã quên tôi rồi.
—Đáng lẽ năm ấy tôi đừng buông thả bản thân quá.Đáng lẽ lí trí của tôi đã có thể yêu một người con gái,nhưng cuối cùng con tim vẫn yếu đuối mà động lòng với tình cảm của một người con trai giống cậu.Hiệu à.
—Quân nói những lời này làm gì chứ?
—Chẳng lẽ Hiệu còn chưa hiểu nỗi lòng của tôi.
—Không phải không hiểu,mà là không muốn hiểu.
—Bây giờ,trong ngày sinh nhật của tôi,tôi nói tôi vẫn còn tình cảm với Hiệu,thì Hiệu có đồng ý quay lại với tôi không?
Ngay khoảnh khắc này,vài ngọn nến trên chiếc bánh gato đã tắt.Tim Hiệu đập mạnh hơn khi nghe những lời nói từ Quân.Hoá ra khi gặp lại tình yêu của mình,nó vẫn có thể đập mạnh mẽ như vậy,chứng tỏ một điều rằng vẫn còn yêu.
Nến vụt tắt,không gian bỗng trở nên tối hơn.Quân từ từ tiến lại hơn chỗ Hiệu.
Hiệu cậu ấy vẫn có thể cảm nhận hơi thở đều đều từ Quân.Tất nhiên là vẫn trong khoảng cách tạm chấp nhận được.Bỗng nhiên,Hiệu cảm nhận được hơi ấm đang dần dần phả vào tai mình.Hiệu không nói,chỉ lặng lẽ ngồi đó lắng nghe hành động tiếp theo từ Quân.
Quân ghé sát tai Hiệu,thì thầm một câu “Trong một đời của chúng ta,có được là hạnh phúc,mất đi là bất hạnh.Dù trong lòng cậu có mơ hồ thế nào,thì tôi vẫn hiểu cậu như vậy”.
/22
|